Dụ Hôn: Lão Công Của Tôi Là Ác Ma
Chương 2: Thợ săn thành con mồi
Nguyễn TThùy Trang
27/06/2023
Tiếng nhạc sập xình tiếp tục vang lên, cách chỗ cô ngồi không xa ngước nhìn lên trên khán đài là vài cô gái ăn mặc gợi cảm đứng nhún nhẩy, tay thì điều chỉnh giàn DJ. Trông vừa Chill vừa nóng mắt.
Ở dưới mọi người phiêu theo nhạc, còn có người vừa cầm ly rượu lên đứng nhảy.
Đông Phương Bích Thảo vốn đã là tâm điểm chú ý xung quanh khi vào đây, hôm nay cô lại đến đây làm thú săn mồi, đó chính là đi Trap, chỉ cần đến bên nói mấy lời mật ngọt tán tỉnh, đợi đến khi người kia hoàn toàn gục ngã trước cô, bắt đầu muốn có được cô thì cô lại bỏ đi mất để lại sự trống trải và đau lòng.
Bích Thảo ngồi vắt chéo chân, tay cầm ly rượu vang lắc nhẹ đột nhiên ánh mắt cô dựng lại ở một người đàn ông ngồi trước quầy rượu, điều đáng nói là mọi người đều nhìn cô thì anh ta chẳng quan tâm vì có sự suất hiện của một cô gái xinh đẹp như cô vào trong quán.
Khuôn miệng của cô khẽ nhếch lên cười, ánh mắt sắc sảo, cả cơ thể cô chuyển động đứng dậy khỏi ghế một cách nhẹ nhàng, tiếng giày cao gót vang lên là lúc Bích Thảo đưa đôi chân bước đi cuốn theo một chút gì đấy lưu luyến, mùi hương nước hoa bay nhẹ nhàng qua làn người.
Đông Phương Bích Thảo sau khi xác định được chỗ ngồi cô liền kéo ghế đến bên cạnh người đàn ông đang tỏ ra vẻ thần thần bí bí.
Ngồi ở khoảng cách gần Bích Thảo mới có thể nhìn thấy rõ được người đàn ông kia quả nhiên là có khí chất, thân hình cao lớn trong bộ âu phục ngồi lãnh đạm ở ghế, khí thế lạnh lùng như một tảng băng di động.
Đông Phương Bích Thảo ngồi bên cạnh khẽ lấy tay đặt lên bàn trống cằm liếc mắt nhìn về phía người đàn ông kia, gương mặt đẹp trai như tạc tượng được điêu khắc tỉ mỉ cùng đôi mắt chim ưng trong đôi lông mày sắc bén, sống mũi cao vút thể hiện thần thái ngút ngàn, bờ môi mỏng khẽ nhấp một ngụm rượu.
Anh ta lại rót rượu, đột nhiên ngước gương mặt tuấn tú lên liếc nhìn qua cô, khoảng khắc ấy Bích Thảo như chết đứng tại chỗ, sống lưng đột nhiên có một luồng điện tê dại chạy qua dọc lên đỉnh đầu dựng tóc gáy.
Người đàn ông này...!
Quả nhiên là đáng sợ, ánh mắt như con dao sắc bén, tóc anh vuốt keo lịch lãm lộ ra vầng trán cao, gương mặt sắc nét góc cạnh. Nhưng rồi thoáng chốc cô lại cảm thấy ở người đàn ông này cũng chĩnh chạc.
Dù là vậy nhưng Đông Phương Bích Thảo cô từ trước tới nay gặp vô số loại đàn ông nên thoáng chốc cũng trở về trạng thái ban đầu. Tuy chưa gặp qua dạng người như anh thì cô cũng có chút muốn thử cảm giác mạnh xem như thế nào.
Lời nói chẳng mất tiền mua, ngại gì không nói để lừa được anh
Xem xem người đang ông này ra sao!
Với sắc đẹp của cô thì chưa ngán ai bao giờ.
Đông Phương Bích Thảo bắt đầu vào việc, ngực đẩy mông cong vắt chéo chân đung đưa qua lại, cuối cùng thì mũi giày cao gót của cô cũng chạm vào chân của anh.
Người đàn ông kia nhíu mày nhìn sang Bích Thảo, cô một tay cầm ly rượu một cách từ tốn, tay trống cằm, gương mặt xinh đẹp nhìn anh.
"Xin lỗi, em vô ý quá"
Anh không nói gì quay đi phớt lờ câu nói của cô, cô lại nói tiếp.
"Hình như anh có một mình!"
Được nước lấn tới cô hỏi, cũng không phải dạng khinh người, chất giọng khàn khàn, có thể quan sát thấy sắc mặt anh dần đỏ lên lạnh lùng trả lời.
"Thì sao?"
"Thật trùng hợp, hôm nay em cũng đi có một mình"
"Kệ cô"
Anh trả lời phũ phàng, mặt cô đen như đít nồi. Chẳng lẽ lại khó nhằn đến vậy à. Giọng nói của cô lại vang lên ngọt như đường.
"Nếu không ngại"
"Ngại"
Người đàn ông kia cọc cằn trả lời. Cô lại một lần nữa cứng họng, nhân danh là một Trapgirl chính hiệu mà mới vừa hành động đã thất bại khiến cô thật sự không cam lòng.
Coi bộ ca này khó đấy nha..
Đông Phương Bích Thảo ngồi lại gần hơn với anh dùng mùi hương quyến rũ.
"Chúng ta cùng uống chung đi"
Tay cô vờ đặt tay lên bàn vô tình lại đụng phải tay của người kia khiến cô giật mình vì nhiệt độ cơ thể anh ta rất nóng. Bích Thảo không để ý là mấy lại tiếp tục thả thính.
Sau vài phút gì đấy anh vẫn như một khúc gỗ không cảm xúc, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ, cô đưa tay đến chạm vào cổ anh rồi cầm lấy chiếc cavat kéo nhẹ nhàng.
Rầm
Anh đập tay xuống bàn, ánh mắt có chút tức giận, sát khí đùng đùng. Bích Thảo ngước gương mặt lên nhìn thì thấy gương mặt người đàn ông kia đã chuyển đỏ một màu, trán xuất hiện gân.
"Đừng trêu đùa với sức chịu đựng của tôi"
Nhìn thấy con mồi hình như đã sắp cắn câu thì cô cười khoái chí.
"Ồ, vậy sao?"
Cô sờ lên lồng ngực rắn chắc bóp bóp, đột nhiên anh đứng phắt dạy ánh mắt có chút đáng sợ, cô lúc này mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc định chuồn lẹ thì đã bị anh ta bế vác lên vai.
Ở dưới mọi người phiêu theo nhạc, còn có người vừa cầm ly rượu lên đứng nhảy.
Đông Phương Bích Thảo vốn đã là tâm điểm chú ý xung quanh khi vào đây, hôm nay cô lại đến đây làm thú săn mồi, đó chính là đi Trap, chỉ cần đến bên nói mấy lời mật ngọt tán tỉnh, đợi đến khi người kia hoàn toàn gục ngã trước cô, bắt đầu muốn có được cô thì cô lại bỏ đi mất để lại sự trống trải và đau lòng.
Bích Thảo ngồi vắt chéo chân, tay cầm ly rượu vang lắc nhẹ đột nhiên ánh mắt cô dựng lại ở một người đàn ông ngồi trước quầy rượu, điều đáng nói là mọi người đều nhìn cô thì anh ta chẳng quan tâm vì có sự suất hiện của một cô gái xinh đẹp như cô vào trong quán.
Khuôn miệng của cô khẽ nhếch lên cười, ánh mắt sắc sảo, cả cơ thể cô chuyển động đứng dậy khỏi ghế một cách nhẹ nhàng, tiếng giày cao gót vang lên là lúc Bích Thảo đưa đôi chân bước đi cuốn theo một chút gì đấy lưu luyến, mùi hương nước hoa bay nhẹ nhàng qua làn người.
Đông Phương Bích Thảo sau khi xác định được chỗ ngồi cô liền kéo ghế đến bên cạnh người đàn ông đang tỏ ra vẻ thần thần bí bí.
Ngồi ở khoảng cách gần Bích Thảo mới có thể nhìn thấy rõ được người đàn ông kia quả nhiên là có khí chất, thân hình cao lớn trong bộ âu phục ngồi lãnh đạm ở ghế, khí thế lạnh lùng như một tảng băng di động.
Đông Phương Bích Thảo ngồi bên cạnh khẽ lấy tay đặt lên bàn trống cằm liếc mắt nhìn về phía người đàn ông kia, gương mặt đẹp trai như tạc tượng được điêu khắc tỉ mỉ cùng đôi mắt chim ưng trong đôi lông mày sắc bén, sống mũi cao vút thể hiện thần thái ngút ngàn, bờ môi mỏng khẽ nhấp một ngụm rượu.
Anh ta lại rót rượu, đột nhiên ngước gương mặt tuấn tú lên liếc nhìn qua cô, khoảng khắc ấy Bích Thảo như chết đứng tại chỗ, sống lưng đột nhiên có một luồng điện tê dại chạy qua dọc lên đỉnh đầu dựng tóc gáy.
Người đàn ông này...!
Quả nhiên là đáng sợ, ánh mắt như con dao sắc bén, tóc anh vuốt keo lịch lãm lộ ra vầng trán cao, gương mặt sắc nét góc cạnh. Nhưng rồi thoáng chốc cô lại cảm thấy ở người đàn ông này cũng chĩnh chạc.
Dù là vậy nhưng Đông Phương Bích Thảo cô từ trước tới nay gặp vô số loại đàn ông nên thoáng chốc cũng trở về trạng thái ban đầu. Tuy chưa gặp qua dạng người như anh thì cô cũng có chút muốn thử cảm giác mạnh xem như thế nào.
Lời nói chẳng mất tiền mua, ngại gì không nói để lừa được anh
Xem xem người đang ông này ra sao!
Với sắc đẹp của cô thì chưa ngán ai bao giờ.
Đông Phương Bích Thảo bắt đầu vào việc, ngực đẩy mông cong vắt chéo chân đung đưa qua lại, cuối cùng thì mũi giày cao gót của cô cũng chạm vào chân của anh.
Người đàn ông kia nhíu mày nhìn sang Bích Thảo, cô một tay cầm ly rượu một cách từ tốn, tay trống cằm, gương mặt xinh đẹp nhìn anh.
"Xin lỗi, em vô ý quá"
Anh không nói gì quay đi phớt lờ câu nói của cô, cô lại nói tiếp.
"Hình như anh có một mình!"
Được nước lấn tới cô hỏi, cũng không phải dạng khinh người, chất giọng khàn khàn, có thể quan sát thấy sắc mặt anh dần đỏ lên lạnh lùng trả lời.
"Thì sao?"
"Thật trùng hợp, hôm nay em cũng đi có một mình"
"Kệ cô"
Anh trả lời phũ phàng, mặt cô đen như đít nồi. Chẳng lẽ lại khó nhằn đến vậy à. Giọng nói của cô lại vang lên ngọt như đường.
"Nếu không ngại"
"Ngại"
Người đàn ông kia cọc cằn trả lời. Cô lại một lần nữa cứng họng, nhân danh là một Trapgirl chính hiệu mà mới vừa hành động đã thất bại khiến cô thật sự không cam lòng.
Coi bộ ca này khó đấy nha..
Đông Phương Bích Thảo ngồi lại gần hơn với anh dùng mùi hương quyến rũ.
"Chúng ta cùng uống chung đi"
Tay cô vờ đặt tay lên bàn vô tình lại đụng phải tay của người kia khiến cô giật mình vì nhiệt độ cơ thể anh ta rất nóng. Bích Thảo không để ý là mấy lại tiếp tục thả thính.
Sau vài phút gì đấy anh vẫn như một khúc gỗ không cảm xúc, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ, cô đưa tay đến chạm vào cổ anh rồi cầm lấy chiếc cavat kéo nhẹ nhàng.
Rầm
Anh đập tay xuống bàn, ánh mắt có chút tức giận, sát khí đùng đùng. Bích Thảo ngước gương mặt lên nhìn thì thấy gương mặt người đàn ông kia đã chuyển đỏ một màu, trán xuất hiện gân.
"Đừng trêu đùa với sức chịu đựng của tôi"
Nhìn thấy con mồi hình như đã sắp cắn câu thì cô cười khoái chí.
"Ồ, vậy sao?"
Cô sờ lên lồng ngực rắn chắc bóp bóp, đột nhiên anh đứng phắt dạy ánh mắt có chút đáng sợ, cô lúc này mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc định chuồn lẹ thì đã bị anh ta bế vác lên vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.