Dụ Hôn: Lão Công Của Tôi Là Ác Ma
Chương 35: Trả nợ
Nguyễn TThùy Trang
27/06/2023
Trong cơn hoảng loạn của cô gái nhỏ, Thiên Kỳ càng ngày càng tiến ra giữa hồ bơi, mực độ nước sâu hơn lút gần hết ngực anh.
Đông Phương Bích Thảo không hiểu hành động ấy, điều cô quan tâm nhất là làm sao để bản thân không bị chìm, cô thản nhiên vòng tay qua bấu víu mà ôm lấy anh.
"Đừng....đừng ra nữa, đem tôi vào bờ đi"
Cô càng sợ thì ánh mắt anh càng lộ rõ ý cười, khoé môi anh cong lên. Nước đã chìm đến cổ cô, bàn chân ở dưới mặt nước kẹp chặt lấy vòng eo với những cơ bụng của người đàn ông kia.
Vì đi bơi nên Thiên Kỳ lại mặc có mỗi chiếc quần bơi bó sát che đi chú hoạ mi, khắp người thì trần trụi. Da thịt cô cọ sát vào làn da lạnh lẽo bóng bẩy của anh, vừa mát vừa trơn trượt.
Tình huống nguy nan, không phụ thuộc người ta thì cô có biết bơi đâu mà vào bờ. Ban đầu cô không nghĩ đây là nhà của anh, tuy đã hơn nửa tháng tránh khỏi người này nhưng vẫn oan gia ngõ hẹp mà gặp lại.
"Chú mau đưa tôi vào bờ đi"
"Sao tôi phải đưa em vào bờ, tôi đang đi bơi cơ mà. Tại em cứ ôm lấy tôi đấy chứ"
Nghe Âu Dương Thiên Kỳ nói khiến cô bé sốc ngang. Người này hình như là đang muốn trả thù cô về chuyện lúc trước đây mà.
Anh không có ý định lấy tay giữ cô mà từ đầu đến cuối là do cô bám trên cơ thể người ta không buông, anh đi đâu thì cả cơ thể cô cũng trôi theo tới đó.
Người đàn ông này cao lớn, mực nước M7 với anh cũng bình thường, chỉ khổ cô gái kia thiếu chiều cao mà bỏ tay ra là chìm luôn không thấy đầu. Những động tác của anh khiến cô không thể nắm vững, tay nhỏ nắm lấy làn da trơn trượt mà lạc mất anh.
Bích Thảo hốt hoảng nhưng cuối cùng lại nắm tiếp được tay anh. Mặt mày cô đỏ hết cả lên vì sặc, vừa sợ vừa nói rất đáng thương.
"Huhu, chú Thiên Kỳ. Xin chú hãy đưa tôi vào bờ đi, tôi không biết bơi"
Anh nhìn lại gương mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu của cô, những sợi tóc ướt bết dính xuống gương mặt. Vậy mà cũng có lúc cô chịu cầu xin anh.
Thể diện cái con mẹ gì nữa chứ, thể diện của cô đối với người đàn ông này mà nói đã mất lâu lắm rồi.
"Chú....tôi xin lỗi"
"Em nói gì?" nghe cô nói khiến anh bất ngờ mà hỏi lại.
"Tôi sai tồi, lúc trước không nên đắc tội với chú...huhu, mau đưa tôi lên đi, tôi sợ nước..."
Bất giác bờ vai nhỏ của cô run lên trông thấy, chiếc áo khoác ngoài đã sộc xệch mà trôi luôn, chỉ còn mỗi chiếc áo hai dây bó sát hở bụng của cô.
Trước sự cầu xin của cô gái nhỏ anh không chịu nỗi mà bế cô theo bên mình. Giống như nắm được chiếc phao cứu sinh cô liền ôm chặt lấy cổ anh.
"Nếu như em trả nợ cho tôi thì tôi sẽ chấp nhận đưa em vào bờ"
"Nơ...nợ?"
Thiên Kỳ phả nhẹ hơi thở ấm áp vào mang tai cô, giương mặt tà mị kèm theo giọng nói thủ thỉ.
"Trốn tránh tôi lâu như vậy, em quên là còn đang nợ tôi một nụ hôn sao!"
"...."
"Mà quên nữa, tính của gốc lần lãi thì là 20 cái"
Bích Thảo không nhớ đến nhưng sau khi anh nhắc lại cô mới tỉnh ngộ. Thiên Kỳ thấy cô không chịu khuất phục liền thả tay ra không cho cô chạm vào người mình.
"Nếu em không đồng thì thì...Thật đáng tiếc quá, tôi lại không thích vào bờ nữa rồi"
Bị anh dọa cho sợ hãi mà không kìm lòng được nữa, cô ôm khư khư lấy cổ người đàn ông kia lắp bắp nói.
"Đừng...đừng mà, tôi trả...tôi trả...huhu, tôi sẽ trả mà..."
Thiên Kỳ cười như không cười rồi lại cất giọng nói cao lãnh nói tiếp "Em trả tôi cái gì thế!...Nói lại"
"Hô...hôn anh"
"Được, vậy tôi sẽ đưa em vào bờ. Nếu ban đầu em mà nói sớm như vậy thì có phải tốt hơn không?"
Anh ôm chặt lấy cô vào trong lòng, bàn tay to lớn vuốt từ trên cổ cô dọc xuống sống lưng rồi dừng lại chỗ eo nhỏ như muốn dỗ dành.
Cuối cùng hai người tiến vào trong bờ. Mỗi một chuyển động là mặt nước lại cuộn tròn thành lốc xoáy nhỏ sóng sánh khắp hồ bơi.
Vừa mới tiến đếm gần thành nắm bằng sắt để leo lên bờ thì cô đã bị anh đẩy vào thành tường bên cạnh. Thành bờ tường hồ bơi khá cao nên cô đứng lấp xuống phía dưới.
Thiên Kỳ trống tay qua đỉnh đầu cô vịn vào thành. Trong lúc anh đang cúi xuống áp sát vào gương mặt nhỏ thì cô lúng túng nói.
"Kh...khoan đã...ưm"
Thiên Kỳ ập đến ngậm lấy bờ môi anh đào nhỏ.
Lần này anh rất tỉnh nên sẽ không để em thoát được đâu nha...
Chạm lên bờ ngực vạm vỡ muốn đẩy người anh nhưng không thể được, bàn tay to lớn luồn về phía sau cổ gáy của cô men lên đầu nhằm giữ chặt lại không muốn cô bị ép vào bờ tường tới nỗi đau đầu.
"Hưm..."
Càng ngày anh càng cuồng bạo chiếm hữu, cuồng nhiệt hôn. Anh cắn nhẹ môi cô tạo thành giấu răng đẹp mắt, sống mũi của hai người cọ sát vào nhau hơi thở hoà hợp.
Đông Phương Bích Thảo không hiểu hành động ấy, điều cô quan tâm nhất là làm sao để bản thân không bị chìm, cô thản nhiên vòng tay qua bấu víu mà ôm lấy anh.
"Đừng....đừng ra nữa, đem tôi vào bờ đi"
Cô càng sợ thì ánh mắt anh càng lộ rõ ý cười, khoé môi anh cong lên. Nước đã chìm đến cổ cô, bàn chân ở dưới mặt nước kẹp chặt lấy vòng eo với những cơ bụng của người đàn ông kia.
Vì đi bơi nên Thiên Kỳ lại mặc có mỗi chiếc quần bơi bó sát che đi chú hoạ mi, khắp người thì trần trụi. Da thịt cô cọ sát vào làn da lạnh lẽo bóng bẩy của anh, vừa mát vừa trơn trượt.
Tình huống nguy nan, không phụ thuộc người ta thì cô có biết bơi đâu mà vào bờ. Ban đầu cô không nghĩ đây là nhà của anh, tuy đã hơn nửa tháng tránh khỏi người này nhưng vẫn oan gia ngõ hẹp mà gặp lại.
"Chú mau đưa tôi vào bờ đi"
"Sao tôi phải đưa em vào bờ, tôi đang đi bơi cơ mà. Tại em cứ ôm lấy tôi đấy chứ"
Nghe Âu Dương Thiên Kỳ nói khiến cô bé sốc ngang. Người này hình như là đang muốn trả thù cô về chuyện lúc trước đây mà.
Anh không có ý định lấy tay giữ cô mà từ đầu đến cuối là do cô bám trên cơ thể người ta không buông, anh đi đâu thì cả cơ thể cô cũng trôi theo tới đó.
Người đàn ông này cao lớn, mực nước M7 với anh cũng bình thường, chỉ khổ cô gái kia thiếu chiều cao mà bỏ tay ra là chìm luôn không thấy đầu. Những động tác của anh khiến cô không thể nắm vững, tay nhỏ nắm lấy làn da trơn trượt mà lạc mất anh.
Bích Thảo hốt hoảng nhưng cuối cùng lại nắm tiếp được tay anh. Mặt mày cô đỏ hết cả lên vì sặc, vừa sợ vừa nói rất đáng thương.
"Huhu, chú Thiên Kỳ. Xin chú hãy đưa tôi vào bờ đi, tôi không biết bơi"
Anh nhìn lại gương mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu của cô, những sợi tóc ướt bết dính xuống gương mặt. Vậy mà cũng có lúc cô chịu cầu xin anh.
Thể diện cái con mẹ gì nữa chứ, thể diện của cô đối với người đàn ông này mà nói đã mất lâu lắm rồi.
"Chú....tôi xin lỗi"
"Em nói gì?" nghe cô nói khiến anh bất ngờ mà hỏi lại.
"Tôi sai tồi, lúc trước không nên đắc tội với chú...huhu, mau đưa tôi lên đi, tôi sợ nước..."
Bất giác bờ vai nhỏ của cô run lên trông thấy, chiếc áo khoác ngoài đã sộc xệch mà trôi luôn, chỉ còn mỗi chiếc áo hai dây bó sát hở bụng của cô.
Trước sự cầu xin của cô gái nhỏ anh không chịu nỗi mà bế cô theo bên mình. Giống như nắm được chiếc phao cứu sinh cô liền ôm chặt lấy cổ anh.
"Nếu như em trả nợ cho tôi thì tôi sẽ chấp nhận đưa em vào bờ"
"Nơ...nợ?"
Thiên Kỳ phả nhẹ hơi thở ấm áp vào mang tai cô, giương mặt tà mị kèm theo giọng nói thủ thỉ.
"Trốn tránh tôi lâu như vậy, em quên là còn đang nợ tôi một nụ hôn sao!"
"...."
"Mà quên nữa, tính của gốc lần lãi thì là 20 cái"
Bích Thảo không nhớ đến nhưng sau khi anh nhắc lại cô mới tỉnh ngộ. Thiên Kỳ thấy cô không chịu khuất phục liền thả tay ra không cho cô chạm vào người mình.
"Nếu em không đồng thì thì...Thật đáng tiếc quá, tôi lại không thích vào bờ nữa rồi"
Bị anh dọa cho sợ hãi mà không kìm lòng được nữa, cô ôm khư khư lấy cổ người đàn ông kia lắp bắp nói.
"Đừng...đừng mà, tôi trả...tôi trả...huhu, tôi sẽ trả mà..."
Thiên Kỳ cười như không cười rồi lại cất giọng nói cao lãnh nói tiếp "Em trả tôi cái gì thế!...Nói lại"
"Hô...hôn anh"
"Được, vậy tôi sẽ đưa em vào bờ. Nếu ban đầu em mà nói sớm như vậy thì có phải tốt hơn không?"
Anh ôm chặt lấy cô vào trong lòng, bàn tay to lớn vuốt từ trên cổ cô dọc xuống sống lưng rồi dừng lại chỗ eo nhỏ như muốn dỗ dành.
Cuối cùng hai người tiến vào trong bờ. Mỗi một chuyển động là mặt nước lại cuộn tròn thành lốc xoáy nhỏ sóng sánh khắp hồ bơi.
Vừa mới tiến đếm gần thành nắm bằng sắt để leo lên bờ thì cô đã bị anh đẩy vào thành tường bên cạnh. Thành bờ tường hồ bơi khá cao nên cô đứng lấp xuống phía dưới.
Thiên Kỳ trống tay qua đỉnh đầu cô vịn vào thành. Trong lúc anh đang cúi xuống áp sát vào gương mặt nhỏ thì cô lúng túng nói.
"Kh...khoan đã...ưm"
Thiên Kỳ ập đến ngậm lấy bờ môi anh đào nhỏ.
Lần này anh rất tỉnh nên sẽ không để em thoát được đâu nha...
Chạm lên bờ ngực vạm vỡ muốn đẩy người anh nhưng không thể được, bàn tay to lớn luồn về phía sau cổ gáy của cô men lên đầu nhằm giữ chặt lại không muốn cô bị ép vào bờ tường tới nỗi đau đầu.
"Hưm..."
Càng ngày anh càng cuồng bạo chiếm hữu, cuồng nhiệt hôn. Anh cắn nhẹ môi cô tạo thành giấu răng đẹp mắt, sống mũi của hai người cọ sát vào nhau hơi thở hoà hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.