Chương 4: Vô Tình Chạm Nhau
Yên Đan (Amber)
23/05/2021
Cô nhìn Thiệu Huy có chút suy tư rồi nói:
-Ý bạn là tôi kiệm lời ?
Thiệu Huy mỉm cười:
-Không phải sao ? Tính ra bạn đến Thanh Thế đã được 4 năm, chúng ta chạm mặt nhau gần như hằng ngày nhưng chỉ nói chuyện với nhau mổi khi cần thiết và những lúc đó cũng chỉ nói vài câu về việc học
Nhược Vũ nghe vậy thì có chút im lặng, vài giây sau cô đáp:
-Vì chúng ta có gì để nói với nhau đâu chứ.
Thiệu Huy nhỏ nhẹ nói:
-Bạn không mở lòng, không cho phép bản thân cơi mở với mọi người thì sao có nhiều chuyện để nói cùng nhau được ? Không phải chỉ với tôi, mà tôi thấy bất cứ ai bạn cũng thu mình như vậy.
Cô có chút không vui đáp:
-Chuyện của tôi, bạn không cần bạn bận tâm.
Cô lạnh lùng như thế nhưng anh vẫn kiên trì nói:
-Bạn lại vậy. Thôi được rồi. Bạn không thích thì thôi tôi không nói nữa.
Cô nghe vậy thì tâm trạng trở nên ôn hòa hơn, cô nhìn anh nói:
-Mà sao bạn không về ký túc xá nghĩ ngơi mà lại ra đây. Vết thương của bạn vừa mới được băng bó lại nên cần để tâm một chút.
Hôm nay là lần đầu tiên anh được nghe cô nói chuyện với mình nhiều như vậy. Anh cười mỉm đáp:
-Không hiểu sao tôi có cảm giác là bạn dang ở đây nên đến thử không ngờ gặp bạn thật.
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
-Bạn nói thật sao ? Nhưng sao phải đến gặp tôi ? Có phải muốn hỏi tội tôi không ?
Càng nói chuyện với cô, anh càng thấy được sự gần gũi và diệu dàng bên trong vẻ ngoài lạnh lùng như băng của cô. Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô rồi đáp:
-Tôi chỉ đơn thuần muốn gặp bạn để nói chuyện chứ không có ý hỏi tội. Mà bạn cũng không phải cố ý thì có tội gì chứ. Suy cho cùng là do lúc nãy tôi không tránh được của bạn.
Nhìn vết thương của Thiệu Huy cô lại cảm thấy bản thân có lỗi, cô nói:
-Lúc nãy tôi chỉ nghĩ làm tốt màn đấu song kiếm pháp. Vì thực hành với bạn nên tôi ra chiêu rất thẳng tay vì tôi chắc chắn rằng bạn sẽ đỡ được tất cả chiêu thức. Khi tôi lao mũi kiếm về phía bạn tôi cứ nghĩ rằng bạn nhất định sẽ tránh và phản đòn, nhưng đến khi mũi kiếm gần chạm đến bạn, bạn vẫn không có động thái phòng thủ. Tôi vội rút kiếm lại nhưng dù cố hết sức vẫn khiến bạn bị thương. Tôi thật lòng xin lỗi .
Chưa lúc nào từ khi gặp cô mà cô chịu mở lời nói chuyện với anh như hôm nay. Anh cảm thấy biết ơn thầy cao sinh vì đã tạo cơ hội cho anh và cô cùng thực hành đấu kiếm pháp. Xem a vết thương này quả thật rất xứng đáng. Anh ôn nhu đáp:
-Lúc đó tôi thấy bạn rất tập trung và quyết tâm nên tôi nghĩ nếu tôi không tránh né bạn có thu kiếm lại ? Cuối cùng bạn cũng thu nhưng chỉ là hơi muộn một chút. Bạn có biết bạn rất lạnh lùng và khó bắt chuyện không Nhược Vũ ?
Cô chậm rải đáp:
-Bạn quan tâm chuyện đó làm gì ? Tôi lạnh lùng hay không suy cho cùng có liên quan gì đến bạn ?
Anh liền đáp:
-Sao lại không liên quan chứ ? Bởi vì tôi…
Anh bỗng ngập ngừng không thể nói tiếp câu nói đang còn dang dở. cô thấy vậy liền nói:
-Bởi vì thế nào?
Anh cố gắn tỏa ra điềm tĩnh nói tiếp:
-Vì tôi là trưởng lớp nên cần quan tâm đến các thành viên trong lớp. Hơn nữa, thầy hiệu trưởng đã từng dặn dò tôi phải quan tâm, giúp đỡ bạn.
Cô nghe vậy thì khẽ cười nhạt, nụ cười như không chút bận tâm đáp:
-Cám ơn sự quan tâm của bạn, nhưng tôi nghĩ nó không cần thiết đâu. Nếu không còn gì nữa thì tôi quay lại ký túc xá trước đây, tạm biệt.
Vừa dứt lời cô lập tức bỏ đi. Thiệu Huy vội đứng dậy chụp lấy cổ tay cô kéo nhẹ lại, cô bất ngờ nên quay người lại nhìn anh đồng thời rút tay lại nhưng anh nắm tay cô rất chắc nên không cái rút tay của cô không hề có tác dụng. Cô nhíu mày anh:
-Bạn làm gì vậy Thiệu Huy ? Tôi không muốn mạnh tay nên mong bạn mau thả ra.
Cô vừa nói xong thì anh bỗng nhăn mặt, mày đẹp bỗng câu lại vì vết thương ở cổ khiến anh cảm thấy rất đau. Cô thấy vậy liền lo lắng bước sát đến anh hỏi:
-Bạn sao vậy ?
Theo phản ứng tự nhiên cô vừa nói vừa chạm vào vết thương trên cổ Thiệu Huy. Anh ngây người nhìn cô, còn cô đang tập trung quan sát vết thương của anh. Bỗng cô khẽ nhíu mày có chút hốt hoảng ngước nhìn anh rồi nói:
-Vết thương của bạn rỉ máu rồi, bạn thấy đau lắm phải không?
Anh cúi nhẹ đầu nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau, hai người nhau không chớp mắt rồi bỗng cô lý trí cô đánh thức cô thoát khỏi sự ngọt ngào hiện tại. Cô bỏ tay ra khỏi cổ anh, vì ngại ngùng nên cô khẽ cúi mặt đưa mắt sang hướng khác rồi bước lùi về phía sau. Vì cả hai đang đứng trên tảng đá lớn mà lúc nảy họ ngồi, cô bất thình lình trượt chân ngã về phía sau, anh nhanh chóng đưa một ta vòng qua eo cô, tay còn lại đỡ phía sau cô đầu cô. Vì đã trược ngã quá bất ngờ và diễn ra quá nhanh nên họ cũng chẳng kịp sử dụng nội lực để chống đỡ.
Chỉ mội thoáng nhanh cống cả hai đã nằm dài trên mặt đất. Thiệu Huy đè lên người cô, cú ngã ấy đã khiến môi hai người bất giác chạm vào nhau. Cả hai tròn mắt nhìn nhau. Hai nhười mắt đối mắt khoảng cách hai gương mặt đang ở rất gần nhau.
Anh rất bối rối trước sự cố vừa xảy ra, anh liền nói:
-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Cô ngại ngùng vội đẩy ra nhưng anh giữ chặt cô lại, cô cau mày nói:
-bạn mau ngồi dậy đi Thiệu Huy ?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô:
-Nếu tôi không ngồi dậy bạn sẽ là gì?
-Ý bạn là tôi kiệm lời ?
Thiệu Huy mỉm cười:
-Không phải sao ? Tính ra bạn đến Thanh Thế đã được 4 năm, chúng ta chạm mặt nhau gần như hằng ngày nhưng chỉ nói chuyện với nhau mổi khi cần thiết và những lúc đó cũng chỉ nói vài câu về việc học
Nhược Vũ nghe vậy thì có chút im lặng, vài giây sau cô đáp:
-Vì chúng ta có gì để nói với nhau đâu chứ.
Thiệu Huy nhỏ nhẹ nói:
-Bạn không mở lòng, không cho phép bản thân cơi mở với mọi người thì sao có nhiều chuyện để nói cùng nhau được ? Không phải chỉ với tôi, mà tôi thấy bất cứ ai bạn cũng thu mình như vậy.
Cô có chút không vui đáp:
-Chuyện của tôi, bạn không cần bạn bận tâm.
Cô lạnh lùng như thế nhưng anh vẫn kiên trì nói:
-Bạn lại vậy. Thôi được rồi. Bạn không thích thì thôi tôi không nói nữa.
Cô nghe vậy thì tâm trạng trở nên ôn hòa hơn, cô nhìn anh nói:
-Mà sao bạn không về ký túc xá nghĩ ngơi mà lại ra đây. Vết thương của bạn vừa mới được băng bó lại nên cần để tâm một chút.
Hôm nay là lần đầu tiên anh được nghe cô nói chuyện với mình nhiều như vậy. Anh cười mỉm đáp:
-Không hiểu sao tôi có cảm giác là bạn dang ở đây nên đến thử không ngờ gặp bạn thật.
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
-Bạn nói thật sao ? Nhưng sao phải đến gặp tôi ? Có phải muốn hỏi tội tôi không ?
Càng nói chuyện với cô, anh càng thấy được sự gần gũi và diệu dàng bên trong vẻ ngoài lạnh lùng như băng của cô. Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô rồi đáp:
-Tôi chỉ đơn thuần muốn gặp bạn để nói chuyện chứ không có ý hỏi tội. Mà bạn cũng không phải cố ý thì có tội gì chứ. Suy cho cùng là do lúc nãy tôi không tránh được của bạn.
Nhìn vết thương của Thiệu Huy cô lại cảm thấy bản thân có lỗi, cô nói:
-Lúc nãy tôi chỉ nghĩ làm tốt màn đấu song kiếm pháp. Vì thực hành với bạn nên tôi ra chiêu rất thẳng tay vì tôi chắc chắn rằng bạn sẽ đỡ được tất cả chiêu thức. Khi tôi lao mũi kiếm về phía bạn tôi cứ nghĩ rằng bạn nhất định sẽ tránh và phản đòn, nhưng đến khi mũi kiếm gần chạm đến bạn, bạn vẫn không có động thái phòng thủ. Tôi vội rút kiếm lại nhưng dù cố hết sức vẫn khiến bạn bị thương. Tôi thật lòng xin lỗi .
Chưa lúc nào từ khi gặp cô mà cô chịu mở lời nói chuyện với anh như hôm nay. Anh cảm thấy biết ơn thầy cao sinh vì đã tạo cơ hội cho anh và cô cùng thực hành đấu kiếm pháp. Xem a vết thương này quả thật rất xứng đáng. Anh ôn nhu đáp:
-Lúc đó tôi thấy bạn rất tập trung và quyết tâm nên tôi nghĩ nếu tôi không tránh né bạn có thu kiếm lại ? Cuối cùng bạn cũng thu nhưng chỉ là hơi muộn một chút. Bạn có biết bạn rất lạnh lùng và khó bắt chuyện không Nhược Vũ ?
Cô chậm rải đáp:
-Bạn quan tâm chuyện đó làm gì ? Tôi lạnh lùng hay không suy cho cùng có liên quan gì đến bạn ?
Anh liền đáp:
-Sao lại không liên quan chứ ? Bởi vì tôi…
Anh bỗng ngập ngừng không thể nói tiếp câu nói đang còn dang dở. cô thấy vậy liền nói:
-Bởi vì thế nào?
Anh cố gắn tỏa ra điềm tĩnh nói tiếp:
-Vì tôi là trưởng lớp nên cần quan tâm đến các thành viên trong lớp. Hơn nữa, thầy hiệu trưởng đã từng dặn dò tôi phải quan tâm, giúp đỡ bạn.
Cô nghe vậy thì khẽ cười nhạt, nụ cười như không chút bận tâm đáp:
-Cám ơn sự quan tâm của bạn, nhưng tôi nghĩ nó không cần thiết đâu. Nếu không còn gì nữa thì tôi quay lại ký túc xá trước đây, tạm biệt.
Vừa dứt lời cô lập tức bỏ đi. Thiệu Huy vội đứng dậy chụp lấy cổ tay cô kéo nhẹ lại, cô bất ngờ nên quay người lại nhìn anh đồng thời rút tay lại nhưng anh nắm tay cô rất chắc nên không cái rút tay của cô không hề có tác dụng. Cô nhíu mày anh:
-Bạn làm gì vậy Thiệu Huy ? Tôi không muốn mạnh tay nên mong bạn mau thả ra.
Cô vừa nói xong thì anh bỗng nhăn mặt, mày đẹp bỗng câu lại vì vết thương ở cổ khiến anh cảm thấy rất đau. Cô thấy vậy liền lo lắng bước sát đến anh hỏi:
-Bạn sao vậy ?
Theo phản ứng tự nhiên cô vừa nói vừa chạm vào vết thương trên cổ Thiệu Huy. Anh ngây người nhìn cô, còn cô đang tập trung quan sát vết thương của anh. Bỗng cô khẽ nhíu mày có chút hốt hoảng ngước nhìn anh rồi nói:
-Vết thương của bạn rỉ máu rồi, bạn thấy đau lắm phải không?
Anh cúi nhẹ đầu nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau, hai người nhau không chớp mắt rồi bỗng cô lý trí cô đánh thức cô thoát khỏi sự ngọt ngào hiện tại. Cô bỏ tay ra khỏi cổ anh, vì ngại ngùng nên cô khẽ cúi mặt đưa mắt sang hướng khác rồi bước lùi về phía sau. Vì cả hai đang đứng trên tảng đá lớn mà lúc nảy họ ngồi, cô bất thình lình trượt chân ngã về phía sau, anh nhanh chóng đưa một ta vòng qua eo cô, tay còn lại đỡ phía sau cô đầu cô. Vì đã trược ngã quá bất ngờ và diễn ra quá nhanh nên họ cũng chẳng kịp sử dụng nội lực để chống đỡ.
Chỉ mội thoáng nhanh cống cả hai đã nằm dài trên mặt đất. Thiệu Huy đè lên người cô, cú ngã ấy đã khiến môi hai người bất giác chạm vào nhau. Cả hai tròn mắt nhìn nhau. Hai nhười mắt đối mắt khoảng cách hai gương mặt đang ở rất gần nhau.
Anh rất bối rối trước sự cố vừa xảy ra, anh liền nói:
-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Cô ngại ngùng vội đẩy ra nhưng anh giữ chặt cô lại, cô cau mày nói:
-bạn mau ngồi dậy đi Thiệu Huy ?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô:
-Nếu tôi không ngồi dậy bạn sẽ là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.