Dữ Mỹ Đồng Cư

Chương 3: Đại thúc là xã hội đen?

Lăng Loạn Tử Linh Lạc

04/01/2014

- Thắt dây an toàn vào đi.

Diệp Nhất Phàm nhìn thoáng qua Hàn Vũ Đình đang ngồi ở ghế lái phụ nói.

- Không cần, không cần, ta không có thói quen thắt dây an toàn, lẽ nào ngươi không tự tin về khả năng lái xe của mình?

Hàn Vũ Đình thầm nghĩ, bản tiểu thư khi còn ở nhà ngồi xe thể thao cũng không thắt dây an toàn chứ đừng nói đến loại ô tô sản xuất trong nước này. Hơn nữa đây là nội thành, cũng không thể chạy quá nhanh.

- Không phải tôi không tự tin nên mới bảo cô thắt dây an toàn, mà hoàn toàn ngược lại, tôi vô cùng tự tin về khả năng lái xe của mình.

Nói xong Diệp Nhất Phàm đạp chân ga, chiếc xe màu đen sản xuất trong nước liền hóa thành một đạo hắc ảnh nhanh chóng biến mất nơi cuối chân trời.

- A a a a! Quá tuyệt vời, quá kích thích! Đại thúc à, kỹ thuật lái xe của người thật đúng là đẳng cấp, lần đầu tiên ta ngồi xe mà thấy kích thích như thế này!

Vốn Diệp Nhát Phàm tưởng Hàn Vũ Đình sẽ sợ đến mức không đi được, ai ngờ nàng ta tinh lực càng thêm dồi dào.

"Thảo nào cô ta trốn nhà đi, với tính cách này nếu đổi lại nếu sống trong nhà khác chắc cũng khiến họ đau đầu a"

Diệp Nhất Phàm trong lòng thầm nghĩ.

- Này, đi nhanh lên, chúng ta hôm nay phải mua rất nhiều thứ đấy!

Diệp Nhất Phàm nói xong liền cắm đầu bước vào siêu thị.

Siêu thị này có thể nói là siêu thị tốt nhất rồi, đối mặt với sự cạnh tranh mãnh liệt bên ngoài mà nó vẫn đứng sừng sững ở chỗ này cũng đủ để chứng minh thực lực của nó.

Tầng dưới cùng của siêu thị chuyên bán đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, phía sau có một số quầy kinh doanh quần áo và trang sức. Diệp Nhất Phàm trước tiên dẫn Hàn Vũ Đình đến quầy kinh doanh quần áo, người ta nếu đã nói là không có hành lý gì thì tất nhiên trước tiên phải mua lấy mấy bộ quần áo rồi.

- Cô chọn lấy mấy bộ quần áo đi.

Diệp Nhất Phàm tùy ý phất phất tay. Nhưng trong mắt của Hàn Vũ Đình thì lại có ý: y phục nơi này cô thỏa sức mua đi!

Hàn Vũ Đình tất nhiên sẽ không khách khí với Diệp Nhất Phàm, trên thực tế thì bộ quần áo này nàng mặc cũng đã gần một tuần rồi, nếu là lúc bình thường chắc Hàn Vũ Đình đã sớm phát điên. Áo khoác thì không nói làm gì, nhưng áo lót mặc cả tuần không thay thì đúng là cực hình với phụ nữ. Cho nên lúc này nàng rất cần mua vài bộ quần áo, có cơ hội đương nhiên không khách khí với Diệp Nhất Phàm.

Hàn Vũ Đình không thể chờ đợi thêm được nữa, sau khi nói một câu "Đại thúc, ngươi thật tốt, cám ơn ngươi!" liền chạy vào bên trong cửa hàng.

- Cô giờ mới biết tôi là người tốt sao, những lời này tôi đã chán nghe rồi. Hơn nữa sao cô lại cảm ơn tôi? Tiền mua quần áo tất nhiên sẽ trừ vào lương của cô mà?

Diệp Nhất Phàm ở bên cạnh nhỏ giọng nói. Tất nhiên ở bên kia Hàn Vũ Đình đang cao hứng chọn quần áo chắc chắn sẽ không nghe thấy những lời này, nếu không nàng cũng sẽ không bước vào cửa hàng có tấm biển Gucci kia.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua...

- Diệp ca ca, em mua được rồi!

Ai có sữa người đó chính là mẹ, bạn nhìn xem, bây giờ Hàn Vũ Đình đến cách xưng hô cũng thay đổi rồi.

- Cô ở đây chờ tôi một lúc, tôi đi thanh toán.

Diệp Nhất Phàm nói rồi rút chi phiếu bước tới quầy thu ngân.

Mặc dù Diệp Nhất Phàm đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi quét thẻ trên máy hiện một dãy mấy số không vẫn làm hắn giật mình.

"Quả nhiên tiền của nữ nhân là dễ kiếm nhất a!"

Diệp Nhất Phàm trong lòng thầm nghĩ.

- Chúng ta đi thôi Diệp ca ca!

Hàn Vũ Đình không rõ tình huống nên mặt vẫn tươi cười.

- Ừ, được rồi, chúng ta đi thôi. Được rồi cái này giao cho cô.



Diệp Nhất Phàm vừa nói vừa đưa hóa đơn trong tay cho Hàn Vũ Đình.

- Hắc? Ý gì vậy?

Hàn Vũ Đình nhìn hóa đơn trong tay hỏi.

- Còn ý gì nữa, tất nhiên là đưa cô xem lúc nãy tiêu hết bao nhiêu tiền, sau này tôi sẽ trừ vào tiền lương của cô.

Diệp Nhất Phàm nhét hai tay vào trong túi áo, tùy ý đi về phía trước.

- Một... một vạn! Anh đang đùa gì thế! Chẳng phải anh nói sẽ thanh toán cho tôi sao?

Hàn Vũ Đình cố nén lửa giận trong lòng chất vấn. Nếu như là trước đây thì mình nhất định không xem số tiền này vào mắt, nhưng bây giờ mình và gia đình cãi nhau, chính mình bỏ công sức ra kiếm tiền, vốn tưởng rằng mình đã tìm thấy một công việc rất tốt, không ngờ tiền còn chưa kiếm được đã tiêu mất một vạn.

Đầu tiên Hàn Vũ Đình muốn trả lại hàng, thế nhưng nàng cũng biết trừ phi mặt hàng này có vấn đề về chất lượng thì mới có thể trả lại, bằng không thì không có khả năng. Càng làm cho Hàn Vũ Đình tức điên lên là loại hàng này căn bản không có thể xuất hiện vấn đề gì.

- Đừng lo, tôi không tính lãi đâu.

Ngay khi Hàn Vũ Đình cuống quýt tìm cách giải quyết thì người nào đó rất không tự giác ra vẻ rộng lượng nói một câu.

- Đại thúc, ngươi thật là đê tiện, vô sỉ!

Hàn Vũ Đình hung hăng nói.

Cứ như vậy Diệp Nhất Phàm từ ca biến thành thúc.

- Này đại thúc, ngươi thật sự không tính lãi sao?

Đi phía sau Diệp Nhất Phàm, Hàn Vũ Đình tay xách túi lớn túi nhỏ không yên lòng hỏi.

- Đây đã là lần thứ hai mươi tám rồi đấy, tôi nói không cần là không cần. Chờ tôi ở đây, tôi đi lấy xe, mấy thứ này cô cầm luôn đi.

Diệp Nhất Phàm nói rồi đưa thức ăn cho Hàn Vũ Đình, cũng không để ý xem Hàn Vũ Đình có đồng ý hay không.

- Không có phong độ, keo kiệt, nhìn là khiến người ta chán ghét, hơn nữa còn có dáng vẻ của đại thúc, ta nguyền rủa ngươi cả đời không có bạn gái! Nếu tìm được cũng là một tên nhân yêu, không phải nhân yêu thì cũng là chuyển giới!

Hàn Vũ Đình đứng tại chỗ đem những lời nguyền rủa độc ác nhất nói ra, rốt cuộc cũng khiến lửa giận trong lòng giảm bớt.

Là một người giàu có nên Hàn Vũ Đình mỗi khi đi dạo phố thường sẽ có người xách đồ hộ. Nếu như không có người nhà ở đây thì cũng có rất nhiều hộ hoa sứ giả muốn xách đồ cho nàng. Chưa bao giờ nàng gặp một người như Diệp Nhất Phàm, nói thế nào đi nữa thì xách đồ cho mỹ nữ cũng là một loại vinh hạnh, hơn nữa lại còn là một siêu cấp đại mỹ nữ như nàng.

Một mỹ nữ như Hàn Thi Vũ ở bên ngoài thường rất nguy hiểm, chưa đến ba phút sau khi Diệp Nhất Phàm rời đi đã có ba người đến gần. Chẳng qua ba người này đều khá lịch sự, cũng không có hành động gì quá phận. Nhưng may mắn của Hàn Vũ Đình đến đây là chấm dứt, sau khi nàng khéo léo từ chối ba người kia thì một đám người kéo đến, nhìn là biết không phải người tốt.

- Hắc hắc, tiểu thư sao lại đứng một mình ở đây a? Có phải là cần nhiều đồ quá nên mệt mỏi không? Sao có thể để một mỹ nữ như thế này chịu khổ được, hay là tôi lái xe đưa cô về nhà rồi chúng ta cùng nhau ăn tối để gia tăng tình cảm?

Người vừa nói là một thanh niên tóc nhuộm vàng, trông hắn đứng giữa năm người này là quá hợp.

Hàn Vũ Đình đang đứng ở một lối rẽ trong bãi để xe, có rất ít người qua lại. Điều này vô tình đã làm cho dũng khí của gã tóc vàng tăng lên không ít.

- Cảm ơn, bạn trai tôi đang đi lấy xe, rất nhanh anh ấy sẽ đến đây. Hay là các người mau đi đi, tôi cũng không muốn khi bạn trai tôi thấy lại hiểu lầm.

Hàn Vũ Đình lui về phía sau để giữ khoảng cách với đối phương.

Tên tóc vàng vừa nghe nàng nói đã có bạn trai thì định bỏ đi, nhưng nghe xong câu nói tiếp theo của Hàn Vũ Đình hắn liền thay đổi quyết định.

- Hiểu lầm cũng không phải là không tốt, nếu hắn ta tùy tùy tiện tiện hiểu lầm thì hắn đúng là loại đàn ông nhỏ mọn, cô em theo hắn làm sao có thể hạnh phúc đây? Không bằng cô em theo anh đi? Anh có lòng khoan dung rất lớn, cô em cùng mấy huynh đệ của anh có phát sinh chuyện gì anh cũng không để tâm đâu.

Đùa giỡn, đây chính xác là đùa giỡn. Một người giàu có như Hàn Vũ Đình sao có thể chịu vũ nhục như vậy? Nàng lập tức cho đối phương một cái tát, âm thanh vang dội tại nơi yên tĩnh này nghe có vẻ chói tai. Tên tóc vàng quả thật cũng không nghĩ đến tại địa bàn mình bảo kê lại có người dám ra tay đánh mình, dưới tình huống không hề phòng ăn trọn một cái tát của Hàn Vũ Đình.

- Con điếm thối tha, mày dám đánh tao, anh em đâu, mau lột sạch quần áo của con đàn bà này rồi ném nó ra ngoài đường.

Tên tóc vàng thẹn quá hóa giận, hắn trực tiếp nắm tóc của Hàn Vũ Đình.

Vừa rồi Hàn Vũ Đình cũng là do tức giận nên mới có dũng khí ra tay, bây giờ thấy năm người đối phương như lang như hổ nàng hoàn toàn đã bị dọa tới choáng váng. Trước đây những người nàng tiếp xúc đều là những thân sĩ trong thân sĩ chứ chưa từng tiếp xúc với bọn lưu manh, càng không biết trong tình huống này thường phải kêu cứu đến rách họng. Nhìn ma trảo càng ngày càng gần mình trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ: "cha mẹ, hai người ở đâu a"



"Đích đích!"

Đột nhiên hai tiếng động vang lên, tiếp theo là tiếng động cơ truyền tới. Ngay sau đó tên tóc vàng đã nhìn thấy một chiếc xe Bắc Kinh màu đen đang lao nhanh đến chỗ bọn chúng.

Tất nhiên là giữ tính mạng quan trọng hơn so với việc trả thù, tên tóc vàng cùng đồng bọn nhìn thấy chiếc ô tô kia không hề giảm tốc độ chút nào liền lập tức bỏ mặc Hàn Vũ Đình rồi tránh sang một bên.

Tên tóc vàng nhìn thấy một người đang từ từ bước xuống xe liền há mồm mắng:

- Tiểu tử chó chết kia, con mẹ nó, mày ra đường không mang mắt đúng không? Không thấy đại gia đang ở đây giải quyết công việc sao? Đệt con mịa thực sự là hổ không phát uy liền tưởng mèo bệnh, bây giờ đứa nào cũng dám ỉa trên đầu tao! Lên hết cho tao, trước tiên đánh chết tiểu tử này!

Mấy tên đàn em của thằng tóc vàng nghe thấy mệnh lệnh liền xông tới. Diệp Nhất Phàm từ trên xe bước xuống, nhìn mấy tên côn đồ đang lao tới cười cười, hoàn toàn không để bọn chúng trong mắt, sau đó tiện tay ném cái chìa khóa trong tay vào đầu một tên đang ngơ ngác đứng cạnh Hàn Vũ Đình rồi xông lên đá một cước nhanh như chớp vào tên đầu tiên.

First blood!

Một cước này trực tiếp đá vào cằm đối phương, trong nháy mắt đã khiến đối phương mất sức chiến đấu. Diệp Nhất Phàm mượn lực biến tên đầu tiên kia thành bàn đạp rồi bật lên, trên không trung hai chân tách ra đá chính xác vào cằm hai tên côn đồ phía sau.

Double kill!

Chưa dừng lại ở đó, sau khi rơi xuống Diệp Nhất Phàm tung một cú đá vào đùi tên thứ tư, trực tiếp đá bay hắn. Không đợi đối phương rơi xuống đất Diệp Nhất Phàm đã lên gối một cái cực mạnh vào ngực đối phương.

Trong nháy mắt cả bốn tên vừa xông lên đều bị hạ gục.

Tên tóc vàng đã bị thân thủ của Diệp Nhất Phàm dọa đến nỗi không nói nên lời. Nhìn mắt hắn trợn tròn đến bây giờ còn chưa khép lại là có thể biết hắn đang cực kì kinh hãi.

Đây cũng không phải là đang đóng phim, mấy tên này tuy rằng là côn đồ thế nhưng chỉ là loại côn đồ cắc ké. Tên tóc vàng vốn vẫn luôn cho rằng mình rất có sức chiến đấu hôm nay mới phát hiện ra thật sự tồn tại cái gọi là cao thủ trong truyền thuyết.

- Đại ca, anh trước kia lăn lộn ở đâu vậy, có thể nói tên trước được không? Chẳng lẽ là người một nhà, lũ lụt miếu long vương?

Bây giờ xã hội đen cũng không thể tùy tiện đánh người, quan hệ cũng là điều hết sức quan trọng, chỉ cần mình đem hào danh của lão đại nói ra mới có thể giải quyết chuyện này, đây là ý nghĩ trong đầu tên tóc vàng.

Nghe tên tóc vàng nói Diệp Nhất Phàm chợt nở nụ cười:

- Được! Chờ tao cho mày ăn đòn rồi tao sẽ nói tên tao cho mày biết!

Vừa dứt lời Diệp Nhất Phàm đã tung một cú đá vào bụng tên tóc vàng.

Tên tóc vàng bị đá trúng một cước, ngã trên mặt đất, chân Diệp Nhất Phàm đạp lên cánh tay hắn rồi quay đầu hỏi Hàn Vũ Đình:

- Vừa rồi có phải cái tay này muốn chạm vào cô không?

Cũng không đợi Hàn Vũ Đình trả lời liền dùng sức đạp xuống.

Tên tóc vàng không ngừng kêu rên:

- Tiểu tử, xem như mày lợi hại, lão đại của chúng tao chắc chắc sẽ không bỏ qua cho mày! Mày biết lão đại của chúng tao là ai không? Nói ra sẽ dọa chết mày!

- Tao đối với lão đại của chúng mày hoàn toàn không có hứng thú, bây giờ mày có thể gọi điện thoại cho lão đại của mày, thuận tiện nói cho hắn biết, anh đây gọi là Diệp Nhất Phàm!

Lúc này Diệp Nhất Phàm đã đốt một điếu thuốc, một bên hút thuốc một bên vẫn dẫm vào tay tên tóc vàng, giống như đang làm một việc vô cùng hứng thú.

Tên tóc vàng dùng tay kia móc điện thoại ra gọi rồi đem chuyện xảy ra ở chỗ này nói ra, cũng năn nỉ lão đại nhanh chóng dẫn người đến cứu hắn. Thế nhưng không ngờ từ trong điện thoại lại truyền đến một tiếng quát lớn, sau đó liền cúp điện thoại. Tên tóc vàng ngơ ngác nhìn điện thoại của mình cả nửa ngày rồi mới hiểu ra, hắn sợ hãi nhìn Diệp Nhất Phàm nói:

- Diệp ca tha mạng, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, tiểu nhân mắt chó đui mù, xin ngài đừng chấp tiểu nhân, ngài cứ coi chúng tôi như một quả rắm đi, tha mạng cho chúng tôi đi!

Diệp Nhất Phàm thở ra một hơi khói rồi nhìn tên tóc vàng nói:

- Về sau dùng thủ đoạn nên thông minh một chút, còn nữa, chuyện ngày hôm nay ta không hy vọng có quá nhiều người biết!

Nói xong Diệp Nhất Phàm ném điếu thuốc đi rồi bảo Hàn Vũ Đình lên xe, mà lúc này Hàn Vũ Đình đang ngẩn người, thầm nghĩ: "Xong rồi, xong rồi, thì ra đại thúc là một xã hội đen, mình vốn muốn nhân lúc hắn không chú ý bỏ đi, như vậy cũng không cần trả lại tiền, nhưng có vẻ thế lực của hắn ở thành phố Q rất lớn a, nếu như chạy trốn không thoát mà bị bắt trở lại thì nhất định sẽ chết rất thảm a!"

Diệp Nhất Phàm đương nhiên không biết Hàn Vũ Đình đang suy nghĩ mấy điều này, hắn đạp chân ga, nổ máy xe, rất nhanh chiếc xe Bắc Kinh màu đen hiện đại một lẫn nữa biến mất nơi cuối chân trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dữ Mỹ Đồng Cư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook