Chương 15
Hành Yên Yên
17/11/2021
Dưới sự chấn động bất ngờ, chung trà ngay lập tức xuất hiện mấy đường nứt lan ra mọi hướng, lại có thể dừng lại trước khi chung trà sắp vỡ hoàn toàn. Vật này bị làm vỡ mà không vỡ, mong manh như mối quan hệ mới hoà hoãn chưa được bao lâu của hai người họ. Trác Thiếu Viêm không phản ứng lại, chỉ bình tĩnh chuyển mắt nhìn về chung trà vẫn còn lắc lư kia. Sự tức giận này của Thẩm Dục Chương, vừa hợp tình hợp lý. Trong miệng hắn nói Thế Tông, Thế Tông là người thế nào? Trong ba mươi năm ông trị vì, thanh trừ tứ hải, bình định loạn quân, pháp lệnh khoan dung, đặt mình vào con dân để hiểu khốn khó, cuộc sống giản dị, ghét bỏ xa hoa, khích lệ quan lại, nhổ sạch bè lũ, công tâm mà cai trị thiên hạ. Thời Cảnh Tuyên anh tài lớp lớp, binh hùng tướng mạnh, bậc hiền tài tận lực phò trợ, thiên hạ thái bình, bách tính yên vui, quốc gia giàu mạnh. Hơn ba trăm năm trở lại đây, Thế Tông Duệ Võ Hiếu Văn Hoàng đế luôn là vị minh quân trong lòng con dân Đại Bình. Mà nhà họ Thẩm mấy đời làm cận thần của Thiên tử, con cháu họ Thẩm từ khi còn nhỏ làm thư đồng cho Thái tử cũng bắt đầu từ thời Thế Tông. Kể từ thời Thế Tông, toàn gia tộc họ Thẩm có hai vị Hoàng hậu, bảy vị Tể tướng, con trai nối dõi họ Thẩm cưới Công chúa và con gái hoàng thất họ Anh tổng cộng có chín người, gả con gái vào hoàng tộc toàn bộ có mười bốn người. Họ Thẩm sớm cùng hoàng thất Đại Bình kết chung huyết mạch, không thể phá vỡ. Nàng còn nhớ lần trước gặp hắn, hắn sau khi xác nhận nàng muốn phế đế lập tân thì lặng yên không nói, đáy mắt thâm sâu, một khắc kia hắn không ra tay giết nàng, sau đó nàng liền hiểu ra thân là con cháu họ Thẩm, đằng sau sự không ưng thuận hắn đang đè ép sự quyết chí ra sao. Đó là điều hắn muốn làm mà không thể làm, chỉ có thể mượn kế của nàng mà thoả chí nguyện. Hắn buộc toàn quân đóng cửa một thời gian dài mà không xuất chiến, hắn đối với sự chất vấn tội thông đồng với địch dây dưa không giải thích, sau khi hắn chịu oan dẫn đến thủ quân nổi loạn cũng bỏ mặc không quản, tất cả đều do hắn đã lâu có ý định lợi dụng tình thế. Nhưng hắn làm trái với gia tộc, ý định lợi dụng tình thế lần này là đánh cược gia tộc họ Thẩm, nhằm phát động binh biến phế truất Hoàng đế, mà không đưa con dân vào ngọn lửa chiến tranh…
Toà quan thành này do minh quân mà mọi người tôn kính xây nên, nếu quả thật bị nàng đánh phá thì biên giới phía bắc hoàn toàn mất đi sự che chắn, cho dù có bao nhiêu binh lính cũng khó mà ngăn chặn hùng binh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi của Đại Tấn. Nếu như ngọn lửa chiến tranh thiêu đến quan ải, Vân Lân quân còn mặt mũi nào dương cao ngọn cờ lập nên minh chủ, chấn hưng xã tắc như trong bài hịch, làm sao thu phục được lòng người trong thiên hạ đây! Nàng hiểu được trong hắn mang dòng máu họ Thẩm, vì thế mà thản nhiên gánh lấy cơn thịnh nộ này của hắn. Nàng lại quá hiểu việc dạy dỗ con cháu họ Thẩm từ khi còn nhỏ, vì vậy không chút rối loạn, biết rằng dẫu hắn vô cùng tức giận đến thất thố, cũng sẽ không mất hết lý trí. Quả nhiên, sự im lặng và trấn định của Trác Thiếu Viêm đã thành công khiến Thẩm Dục Chương dần dần nguôi ngoai cơn giận, ổn định tâm trạng, bình tĩnh trở lại.
Lát sau, Thẩm Dục Chương rút tay đang ấn lên chung trà, ánh mắt phức tạp nhìn Trác Thiếu Viêm.
Nàng lúc này mới nhìn hắn, mở miệng nói: “Dục Chương huynh lòng mang mưu lược, hiện tại chắc hẳn đã thông tỏ muội vì sao phải đánh quan ải.”
Mặc dù hai người nam bắc xa cách, sáu năm không gặp, nhưng mấy năm bầu bạn học tập ở võ đường, cùng tiếp thu kinh nghiệm của Bùi Mục Thanh, sớm đã bồi dưỡng hai người về việc quân đạt đến sự ăn ý phán đoán toàn cục, điểm này nàng tin tưởng không chút nghi ngờ. Mà nàng đoán không sai, Thẩm Dục Chương thật sự sau khi nổi giận thì hiểu rõ ý đồ của nàng. Truy binh của Tướng Đại Tấn Trần Vô Vũ một đường nam tiến, chỉ mới vài ngày liền có thể đánh đến quan ải khiêu chiến. Quân thủ thành quan ải Kim Hiệp đã trở giáo, trong triều Đại Bình chắc chắn sẽ lại điều động binh mã đi về hướng bắc thảo phạt nghịch tặc. Nếu thế, Vân Lân quân trong thành như cá trong chậu, nhất định sẽ gặp phải cục diện nam bắc công kích, trước sau có địch. Nếu như Vân Lân quân đường đột ra khỏi quan ải xuôi nam, tiến về kinh thành, thì cũng cần phải để lại một nửa binh mã thủ vững cửa ngõ biên giới phía bắc, vậy chắc chắn sẽ làm suy yếu binh lực đi về phía nam; mà quan trọng hơn, cho dù như thế có thể đánh vào kinh thành, trận đại chiến này khiến cho thực lực binh mã Đại Bình tổn thất, Đại Tấn có thể ngồi không hưởng lợi. Sau trận chiến này, Đại Bình sẽ không thể giằng co phản kháng với hùng binh Đại Tấn được nữa. Kế sách đánh trận, chính là không đánh mà khiến cho quân thần Đại Bình run sợ, rồi lợi dụng thời cơ chúng cầu hoà để phế đế. Mà một trận đánh thành quan ải Kim Hiệp, chính Trác Thiếu Viêm muốn lấy khí thế sấm vang chớp giật quyết đánh đến cùng, khiến cho triều đình Đại Bình thêm lo sợ biên giới phía bắc không có thành trì kiên cố che chắn, càng sợ hãi gót sắt Đại Tấn giẫm lên đồng bằng quan nội nghìn dặm. Về việc triệt phá quan ải, căn bản không cần Vân Lân quân ra tay… Chẳng phải hiện tại Giang Dự Nhiên phụng lệnh Trác Thiếu Viêm đi đưa thư đến quân doanh Đại Tấn, nghênh đón đại quân Tạ Náo vào quan ải rồi sao?
Sau một hồi im lặng, Thẩm Dục Chương cuối cùng cũng nói, âm thanh bình tĩnh không gợn sóng: “Có thể!”
Trác Thiếu Viêm lại hỏi: “Dục Chương huynh cho rằng nên đánh từ đâu?”
Thẩm Dục Chương liếc nàng một cái: “Chi bằng đi hỏi Tạ Náo.”
Nàng khẽ nhướng mày, tỏ ý hắn giải thích một chút.
Mặc dù vẻ mặt hắn có chút không vui, nhưng vẫn nói thêm: “Muốn khiến cho trong triều Đại Bình rung chuyển, cần phải đồng thời đánh toàn bộ thành quan ải nam bắc. Nhưng truy binh của Trần Vô Vũ gần trong gang tấc, làm sao đánh biên giới phía bắc mà đem rủi ro xuống ở mức thấp nhất, đây là cách đối phó của quân Tấn, đương nhiên phải hỏi quân Tấn rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Trác Thiếu Viêm nhìn vẻ mặt của hắn, rồi nghĩ đến lời bẩm báo với nàng của Giang Dự Nhiên ngày hôm qua, nói: “Có một chuyện muội muốn hỏi Dục Chương huynh, hy vọng Dục Chương huynh có thể nói thật.”
Lúc Thích Bỉnh Tĩnh trở về phòng, ráng chiều che phủ cả bầu trời. Cửa sổ mở rộng, ánh sáng rực rỡ như ngọc lưu ly bị nung chảy tràn khắp căn phòng, kết thành mặt hồ lưu ly lung linh màu sắc. Mà Trác Thiếu Viêm đang ngồi giữa hồ lưu ly này, không nhanh không chậm chải mái tóc dài đã khô một nửa của nàng. Nơi ngọn tóc lướt qua, quần áo đều bị thấm ướt, lớp vải mỏng manh ôm sắt bả vai, ngực và cái eo thon của nàng. Sau đó nàng trông thấy Thích Bỉnh Tĩnh, bèn lặng lẽ đặt chiếc lược trong tay xuống. Thích Bỉnh Tĩnh đi đến. Y quỳ một chân trước mặt nàng, chầm chậm đưa tay vén lấy lọn tóc ướt sườn sượt của nàng, cúi đầy hít thật sâu, lúc ngẩng đầu nhìn nàng lần nữa, đáy mắt đen kịt không thấy tia sáng. Sau đó, cách một lớp áo mỏng y cắn lên vai nàng, hơi thở nỏng hầm hập khiến cả người nàng run lên.
“Nàng lại muốn gì?” Giọng nói của y từ trên vai truyền vào tai nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, hơi thở gấp, đang định nói, lại bị cắn vàng tai cắt ngang: “Muốn gì, đều đồng ý với nàng.”
Nàng bị ấn xuống đất. Thừa dịp y kẽ hở khi y cở bỏ y phục, nàng vội đẩy y một cái: “Cửa sổ chưa đóng.”
Y cũng không thèm để ý lời này của nàng.
“Nếu ngài không đóng, ta sẽ gọi người đấy.”
“Nàng gọi đi.”
Lúc nói lời này, y cố ý rướn người lên, cân nhắc chừa chỗ trống cho nàng hét lên, dường như chắc chắn nàng sẽ không gọi.
Trác Thiếu Viêm nhìn y chằm chằm, hơi nghiêng đầu, không chút do dự hướng về phía cửa mà gọi: “Người đâu!”
Đây vốn là nơi ở mà Giang Dự Nhiên sắp xếp cho Tạ Náo. Sau khi quân Tấn vào quan ải, Chu Dịch đã cẩn thận bố trí thân binh canh giữ ở các trọng điểm, trên dưới Vân Lân quân không ai được phép vào đây khi Thích Bỉnh Tĩnh đi vắng ngoại trừ Trác Thiếu Viêm. Thích Bỉnh Tĩnh bị nàng kích thích đến nỗi máu khắp người nóng lên, giữ chặt eo lật cả người nàng lại. Trác Thiếu Viêm trở tay siết chặt cánh tay rắn chắc của y, móng tay cắm vào da khiến y nhỏ giọng hừ nhẹ một tiếng. Ngoài cửa rất nhanh có tiếng bước chân từ xa đến và tiếng người có chút chần chừ: “Trác tướng quân?”
Nhưng lúc này nàng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào hoàn chỉnh. Mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi xoã dài trên mặt hồ lưu ly, thân thể nàng cũng giống như con thuyền dập dờn trên mặt nước, mà sự dập dờn trầm bổng đấy mang đến sự vui vẻ khiến trong đầu nàng rúng động.
Vào lúc tiếp xúc với nàng Thích Bỉnh Tĩnh đành phải bỏ ra chút thời gian, hướng ra ngoài quát mắng: “Cút.”
Lần này kịch liệt hơn mấy lần so với lần trước đó. Xong việc, Trác Thiếu Viêm mệt rã rời chìm vào giấc ngủ, Thích Bỉnh Tĩnh ôm nàng vào lòng, ngón tay như có như không xoa nhè nhẹ vết chai sần trên vai nàng, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc thức dậy lần nữa, mặt trời đã khuất bóng núi xa. Cửa chính và cửa sổ vẫn không ai đóng lại, gió đêm thổi qua, tẩy sạch tình ý mờ ám lúc trước trong phòng. Thích Bỉnh Tĩnh xoay cổ, ánh mắt nhìn sang Trác Thiếu Viêm. Có vẻ nàng đã dậy từ lâu, lúc này vẫn giữ nguyên tư thế khi ngủ say trong lòng y, vẻ mặt như đang trầm ngâm, không biết đã nhìn y như thế bao lâu rồi. Nàng hiếm khi chăm chú nhìn y như thế. Thích Bỉnh Tĩnh để mặc cho nàng nhìn, cũng không hỏi gì. Một lúc sau, Trác Thiếu Viêm mỉm cười, cụp mi xuống, thu lại ánh mắt.
Vì có câu “Muốn gì, đều đồng ý với nàng.” lúc trước của Thích Bỉnh Tĩnh, ngày hôm sau, dưới sự chỉ huy của Chu Dịch, quân Tấn bắt đầu triệt tiêu thành luỹ ngoài cùng của hai biên giới nam bắc một cách gọn gàng. Sự biến động trong quan ải bị quân do thám của cấm quân Đại Bình đóng quân ở đường Triều An biên giới phía bắc phát hiện, lập tức báo lên từ Đội trưởng đến Giáo uý, rồi đến Tham quân lại đến Đô ngu hầu… Mỗi lần tin tức này bẩm báo lên cấp trên thì càng thêm nghiêm trọng khẩn cấp, cứ tích dần như thế, lúc đến tai Binh bộ trong kinh thành thì bỗng đâu trở thành quân tình cấp báo đủ để khiến vua tôi Đại Bình một phen hãi hùng… Thành quan ải Kim Hiệp bị phá, Đại Tấn nghe tin phát binh; gót sắt giẫm lên quan ải, ngay trong tích tắc.
Binh bộ Đại Bình gửi đến bức văn thư nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Trác Thiếu Viêm. Trong văn thư không nói rõ người đi sứ là ai, chỉ nói sứ giả mang chút thành ý từ kinh thành đến, mong chư quân trước khi gặp được sứ giả, ngàn vạn chớ đánh toàn bộ thành quan ải. Trác Thiếu Viêm đọc xong, ngược lại cũng có phần tiếp nhận thành ý gọi Thích Bỉnh Tĩnh tạm dừng việc đánh phá quan ải… Thực ra, dù không có bức văn thư này, việc đánh quan ải không thể không dừng lại… Vì Tướng quân Đại Tấn Trần Vô Vũ sớm đã bày binh bố trận ở phía bắc quan ải, ngày ngày kêu gọi Tạ Náo phản quân ra đầu hàng. Lại qua tám ngày, cuối cùng cũng có quân canh chòi gác ở đầu thành đến bẩm báo, từ xa nhìn thấy nghi trượng rầm rộ, từ đầu đến cuối không nhìn thấý điểm chót. Trác Thiếu nghe báo khẽ chau đôi mày, lập tức gọi Giang Dự Nhiên đi mời Thẩm Dục Chương và Thích Bỉnh Tĩnh, tự mình đi trước thăm dò. Đợi lên tường thành, thì thấy Thẩm Dục Chương sớm đã ở đấy, chống tay đứng ngẩn người, bất động nhìn về phương nam. Nơi xa, nghi trượng sứ thần đã có thể thấy rõ.
“Liễn xa đội ngọc, tuấn mã tám con, bánh xe luân chuyển…” Trác Thiếu Viêm ánh mắt tinh tường bắt được chiếc xe ngựa dễ thấy nhất trong đội quân hành tiến, vẻ mặt không che giấu sự hoài nghi: “…Dục Chương huynh, muội hoàn toàn không nhớ trong triều thần có ai có thể được Hoàng thượng ưu ái như thế.”
Vẻ mặt Thẩm Dục Chương gượng gạo khác thường.
“Không phải triều thần.” Hắn nói.
Trác Thiết Viêm nghe xong, rồi đưa mắt hỏi dò.
Thẩm Dục Chương kéo khoé miệng, nhưng biểu cảm kia khó mà gọi là cười được.
Sau đó hắn trả lời: “Là Ương Ương.”
Toà quan thành này do minh quân mà mọi người tôn kính xây nên, nếu quả thật bị nàng đánh phá thì biên giới phía bắc hoàn toàn mất đi sự che chắn, cho dù có bao nhiêu binh lính cũng khó mà ngăn chặn hùng binh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi của Đại Tấn. Nếu như ngọn lửa chiến tranh thiêu đến quan ải, Vân Lân quân còn mặt mũi nào dương cao ngọn cờ lập nên minh chủ, chấn hưng xã tắc như trong bài hịch, làm sao thu phục được lòng người trong thiên hạ đây! Nàng hiểu được trong hắn mang dòng máu họ Thẩm, vì thế mà thản nhiên gánh lấy cơn thịnh nộ này của hắn. Nàng lại quá hiểu việc dạy dỗ con cháu họ Thẩm từ khi còn nhỏ, vì vậy không chút rối loạn, biết rằng dẫu hắn vô cùng tức giận đến thất thố, cũng sẽ không mất hết lý trí. Quả nhiên, sự im lặng và trấn định của Trác Thiếu Viêm đã thành công khiến Thẩm Dục Chương dần dần nguôi ngoai cơn giận, ổn định tâm trạng, bình tĩnh trở lại.
Lát sau, Thẩm Dục Chương rút tay đang ấn lên chung trà, ánh mắt phức tạp nhìn Trác Thiếu Viêm.
Nàng lúc này mới nhìn hắn, mở miệng nói: “Dục Chương huynh lòng mang mưu lược, hiện tại chắc hẳn đã thông tỏ muội vì sao phải đánh quan ải.”
Mặc dù hai người nam bắc xa cách, sáu năm không gặp, nhưng mấy năm bầu bạn học tập ở võ đường, cùng tiếp thu kinh nghiệm của Bùi Mục Thanh, sớm đã bồi dưỡng hai người về việc quân đạt đến sự ăn ý phán đoán toàn cục, điểm này nàng tin tưởng không chút nghi ngờ. Mà nàng đoán không sai, Thẩm Dục Chương thật sự sau khi nổi giận thì hiểu rõ ý đồ của nàng. Truy binh của Tướng Đại Tấn Trần Vô Vũ một đường nam tiến, chỉ mới vài ngày liền có thể đánh đến quan ải khiêu chiến. Quân thủ thành quan ải Kim Hiệp đã trở giáo, trong triều Đại Bình chắc chắn sẽ lại điều động binh mã đi về hướng bắc thảo phạt nghịch tặc. Nếu thế, Vân Lân quân trong thành như cá trong chậu, nhất định sẽ gặp phải cục diện nam bắc công kích, trước sau có địch. Nếu như Vân Lân quân đường đột ra khỏi quan ải xuôi nam, tiến về kinh thành, thì cũng cần phải để lại một nửa binh mã thủ vững cửa ngõ biên giới phía bắc, vậy chắc chắn sẽ làm suy yếu binh lực đi về phía nam; mà quan trọng hơn, cho dù như thế có thể đánh vào kinh thành, trận đại chiến này khiến cho thực lực binh mã Đại Bình tổn thất, Đại Tấn có thể ngồi không hưởng lợi. Sau trận chiến này, Đại Bình sẽ không thể giằng co phản kháng với hùng binh Đại Tấn được nữa. Kế sách đánh trận, chính là không đánh mà khiến cho quân thần Đại Bình run sợ, rồi lợi dụng thời cơ chúng cầu hoà để phế đế. Mà một trận đánh thành quan ải Kim Hiệp, chính Trác Thiếu Viêm muốn lấy khí thế sấm vang chớp giật quyết đánh đến cùng, khiến cho triều đình Đại Bình thêm lo sợ biên giới phía bắc không có thành trì kiên cố che chắn, càng sợ hãi gót sắt Đại Tấn giẫm lên đồng bằng quan nội nghìn dặm. Về việc triệt phá quan ải, căn bản không cần Vân Lân quân ra tay… Chẳng phải hiện tại Giang Dự Nhiên phụng lệnh Trác Thiếu Viêm đi đưa thư đến quân doanh Đại Tấn, nghênh đón đại quân Tạ Náo vào quan ải rồi sao?
Sau một hồi im lặng, Thẩm Dục Chương cuối cùng cũng nói, âm thanh bình tĩnh không gợn sóng: “Có thể!”
Trác Thiếu Viêm lại hỏi: “Dục Chương huynh cho rằng nên đánh từ đâu?”
Thẩm Dục Chương liếc nàng một cái: “Chi bằng đi hỏi Tạ Náo.”
Nàng khẽ nhướng mày, tỏ ý hắn giải thích một chút.
Mặc dù vẻ mặt hắn có chút không vui, nhưng vẫn nói thêm: “Muốn khiến cho trong triều Đại Bình rung chuyển, cần phải đồng thời đánh toàn bộ thành quan ải nam bắc. Nhưng truy binh của Trần Vô Vũ gần trong gang tấc, làm sao đánh biên giới phía bắc mà đem rủi ro xuống ở mức thấp nhất, đây là cách đối phó của quân Tấn, đương nhiên phải hỏi quân Tấn rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Trác Thiếu Viêm nhìn vẻ mặt của hắn, rồi nghĩ đến lời bẩm báo với nàng của Giang Dự Nhiên ngày hôm qua, nói: “Có một chuyện muội muốn hỏi Dục Chương huynh, hy vọng Dục Chương huynh có thể nói thật.”
Lúc Thích Bỉnh Tĩnh trở về phòng, ráng chiều che phủ cả bầu trời. Cửa sổ mở rộng, ánh sáng rực rỡ như ngọc lưu ly bị nung chảy tràn khắp căn phòng, kết thành mặt hồ lưu ly lung linh màu sắc. Mà Trác Thiếu Viêm đang ngồi giữa hồ lưu ly này, không nhanh không chậm chải mái tóc dài đã khô một nửa của nàng. Nơi ngọn tóc lướt qua, quần áo đều bị thấm ướt, lớp vải mỏng manh ôm sắt bả vai, ngực và cái eo thon của nàng. Sau đó nàng trông thấy Thích Bỉnh Tĩnh, bèn lặng lẽ đặt chiếc lược trong tay xuống. Thích Bỉnh Tĩnh đi đến. Y quỳ một chân trước mặt nàng, chầm chậm đưa tay vén lấy lọn tóc ướt sườn sượt của nàng, cúi đầy hít thật sâu, lúc ngẩng đầu nhìn nàng lần nữa, đáy mắt đen kịt không thấy tia sáng. Sau đó, cách một lớp áo mỏng y cắn lên vai nàng, hơi thở nỏng hầm hập khiến cả người nàng run lên.
“Nàng lại muốn gì?” Giọng nói của y từ trên vai truyền vào tai nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, hơi thở gấp, đang định nói, lại bị cắn vàng tai cắt ngang: “Muốn gì, đều đồng ý với nàng.”
Nàng bị ấn xuống đất. Thừa dịp y kẽ hở khi y cở bỏ y phục, nàng vội đẩy y một cái: “Cửa sổ chưa đóng.”
Y cũng không thèm để ý lời này của nàng.
“Nếu ngài không đóng, ta sẽ gọi người đấy.”
“Nàng gọi đi.”
Lúc nói lời này, y cố ý rướn người lên, cân nhắc chừa chỗ trống cho nàng hét lên, dường như chắc chắn nàng sẽ không gọi.
Trác Thiếu Viêm nhìn y chằm chằm, hơi nghiêng đầu, không chút do dự hướng về phía cửa mà gọi: “Người đâu!”
Đây vốn là nơi ở mà Giang Dự Nhiên sắp xếp cho Tạ Náo. Sau khi quân Tấn vào quan ải, Chu Dịch đã cẩn thận bố trí thân binh canh giữ ở các trọng điểm, trên dưới Vân Lân quân không ai được phép vào đây khi Thích Bỉnh Tĩnh đi vắng ngoại trừ Trác Thiếu Viêm. Thích Bỉnh Tĩnh bị nàng kích thích đến nỗi máu khắp người nóng lên, giữ chặt eo lật cả người nàng lại. Trác Thiếu Viêm trở tay siết chặt cánh tay rắn chắc của y, móng tay cắm vào da khiến y nhỏ giọng hừ nhẹ một tiếng. Ngoài cửa rất nhanh có tiếng bước chân từ xa đến và tiếng người có chút chần chừ: “Trác tướng quân?”
Nhưng lúc này nàng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào hoàn chỉnh. Mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi xoã dài trên mặt hồ lưu ly, thân thể nàng cũng giống như con thuyền dập dờn trên mặt nước, mà sự dập dờn trầm bổng đấy mang đến sự vui vẻ khiến trong đầu nàng rúng động.
Vào lúc tiếp xúc với nàng Thích Bỉnh Tĩnh đành phải bỏ ra chút thời gian, hướng ra ngoài quát mắng: “Cút.”
Lần này kịch liệt hơn mấy lần so với lần trước đó. Xong việc, Trác Thiếu Viêm mệt rã rời chìm vào giấc ngủ, Thích Bỉnh Tĩnh ôm nàng vào lòng, ngón tay như có như không xoa nhè nhẹ vết chai sần trên vai nàng, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc thức dậy lần nữa, mặt trời đã khuất bóng núi xa. Cửa chính và cửa sổ vẫn không ai đóng lại, gió đêm thổi qua, tẩy sạch tình ý mờ ám lúc trước trong phòng. Thích Bỉnh Tĩnh xoay cổ, ánh mắt nhìn sang Trác Thiếu Viêm. Có vẻ nàng đã dậy từ lâu, lúc này vẫn giữ nguyên tư thế khi ngủ say trong lòng y, vẻ mặt như đang trầm ngâm, không biết đã nhìn y như thế bao lâu rồi. Nàng hiếm khi chăm chú nhìn y như thế. Thích Bỉnh Tĩnh để mặc cho nàng nhìn, cũng không hỏi gì. Một lúc sau, Trác Thiếu Viêm mỉm cười, cụp mi xuống, thu lại ánh mắt.
Vì có câu “Muốn gì, đều đồng ý với nàng.” lúc trước của Thích Bỉnh Tĩnh, ngày hôm sau, dưới sự chỉ huy của Chu Dịch, quân Tấn bắt đầu triệt tiêu thành luỹ ngoài cùng của hai biên giới nam bắc một cách gọn gàng. Sự biến động trong quan ải bị quân do thám của cấm quân Đại Bình đóng quân ở đường Triều An biên giới phía bắc phát hiện, lập tức báo lên từ Đội trưởng đến Giáo uý, rồi đến Tham quân lại đến Đô ngu hầu… Mỗi lần tin tức này bẩm báo lên cấp trên thì càng thêm nghiêm trọng khẩn cấp, cứ tích dần như thế, lúc đến tai Binh bộ trong kinh thành thì bỗng đâu trở thành quân tình cấp báo đủ để khiến vua tôi Đại Bình một phen hãi hùng… Thành quan ải Kim Hiệp bị phá, Đại Tấn nghe tin phát binh; gót sắt giẫm lên quan ải, ngay trong tích tắc.
Binh bộ Đại Bình gửi đến bức văn thư nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Trác Thiếu Viêm. Trong văn thư không nói rõ người đi sứ là ai, chỉ nói sứ giả mang chút thành ý từ kinh thành đến, mong chư quân trước khi gặp được sứ giả, ngàn vạn chớ đánh toàn bộ thành quan ải. Trác Thiếu Viêm đọc xong, ngược lại cũng có phần tiếp nhận thành ý gọi Thích Bỉnh Tĩnh tạm dừng việc đánh phá quan ải… Thực ra, dù không có bức văn thư này, việc đánh quan ải không thể không dừng lại… Vì Tướng quân Đại Tấn Trần Vô Vũ sớm đã bày binh bố trận ở phía bắc quan ải, ngày ngày kêu gọi Tạ Náo phản quân ra đầu hàng. Lại qua tám ngày, cuối cùng cũng có quân canh chòi gác ở đầu thành đến bẩm báo, từ xa nhìn thấy nghi trượng rầm rộ, từ đầu đến cuối không nhìn thấý điểm chót. Trác Thiếu nghe báo khẽ chau đôi mày, lập tức gọi Giang Dự Nhiên đi mời Thẩm Dục Chương và Thích Bỉnh Tĩnh, tự mình đi trước thăm dò. Đợi lên tường thành, thì thấy Thẩm Dục Chương sớm đã ở đấy, chống tay đứng ngẩn người, bất động nhìn về phương nam. Nơi xa, nghi trượng sứ thần đã có thể thấy rõ.
“Liễn xa đội ngọc, tuấn mã tám con, bánh xe luân chuyển…” Trác Thiếu Viêm ánh mắt tinh tường bắt được chiếc xe ngựa dễ thấy nhất trong đội quân hành tiến, vẻ mặt không che giấu sự hoài nghi: “…Dục Chương huynh, muội hoàn toàn không nhớ trong triều thần có ai có thể được Hoàng thượng ưu ái như thế.”
Vẻ mặt Thẩm Dục Chương gượng gạo khác thường.
“Không phải triều thần.” Hắn nói.
Trác Thiết Viêm nghe xong, rồi đưa mắt hỏi dò.
Thẩm Dục Chương kéo khoé miệng, nhưng biểu cảm kia khó mà gọi là cười được.
Sau đó hắn trả lời: “Là Ương Ương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.