Chương 4
Tụ Đao
04/01/2024
Giang Thuật cũng không tò mò về Cố Tri Vi quá lâu.
Cánh cửa phòng bao được người phục vụ nhà hàng lẩu đẩy ra, anh ta cụng chén với Bao Viễn Phi trong tiếng hò reo, giải toả tâm trạng của mình.
Ngay sau khi Giang Thuật về nước, dường như đám người Bao Viễn Phi luôn có những câu chuyện cũ bất tận để ôn lại với anh.
Cả quá trình bọn họ là người sôi nổi nói chuyện, còn Giang Thuật lại có vẻ thờ ơ, chỉ đáp lại khi cần thiết.
Cơ mà như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến bầu không khí hoài niệm của bọn họ.
Trong bữa tiệc, mọi người ngầm chia thành hai nhóm.
Nhóm đầu tiên là đám Bao Viễn Phi đang bận rộn ôn chuyện cũ với Giang Thuật.
Nhóm còn lại là đám Cố Tri Vi, Tiền Đóa Đóa đang kể cho họ mấy chuyện thú vị về cô ấy và Tô Chấn từ khi quen đến khi yêu.
Sau khi uống ba hiệp, bữa tiệc cũng kết thúc.
Sau đó, chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật hôm nay - Bao Viễn Phi mới nhớ đến việc lên sân khấu và khuyến khích mọi người chơi trò chơi "Chuyền hoa*”.
(*) Trò chơi Chuyền hoa: trò chơi trong đó người chơi ngồi thành vòng tròn chuyền hoa xung quanh khi trống được đánh - khi tiếng trống dừng lại, người chơi cầm hoa phải hát một bài hát, trả lời một câu hỏi hoặc uống một ly rượu vang
Theo luật chơi, khi "tiếng trống" ngừng, ai giành được "bông hoa" sẽ phải biểu diễn một tiết mục ngẫu hứng.
Vừa coi là lời chúc mừng sinh nhật cho chủ nhân bữa tiệc, vừa chúc mừng cặp đôi Tô Chấn và Tiền Đóa Đóa.
May là căn phòng bao này đủ lớn để mọi người thể hiện được tài năng của mình.
Sau khi chơi được gần nửa tiếng đồng hồ, Bao Viễn Phi chính là người đầu tiên biểu diễn.
Là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật, anh ta rất sảng khoái, hát bài "Tình yêu đơn giản" của Châu Kiệt Luân cho Tô Chấn và Tiền Đóa Đóa thưởng thức.
Bầu không khí trong phòng bao lập tức được hâm nóng, mọi người đều hứng thú chơi trò chơi.
Chúc Nghiên đã thể hiện một điệu nhảy cổ điển cho mọi người thưởng thức, phô diễn kỹ năng chuyên môn của mình.
Mấy cậu nam sinh có mặt ở đó có vẻ rất hưởng thụ, thi nhau tán dương hết lời.
Cố Tri Vi đưa mắt liếc trộm Giang Thuật.
Anh vẫn giữ nguyên nét mặt hờ hững, không biểu lộ tâm trạng gì.
Hình như màn trình diễn của Chúc Nghiên không thu hút được anh.
Nghĩ như vậy, mây mù trong lòng Cố Tri Vi cũng tiêu tan bớt đi, không còn cảm thấy không khí loãng như trước nữa.
Đang lúc Cố Tri Vi bị phân tâm: "bông hoa" đã chuyền đến tay cô, vừa hay "tiếng trống" cũng dừng lại.
Phòng bao chìm vào im lặng, Chúc Nghiên phụ trách đánh "trống" quay đầu nhìn lại, thấy là Cố Tri Vi, không hỏi cảm thấy hả hê.
"Đàn chị Cố dự định biểu diễn cái gì thế? Chắc là không nhảy giống tôi đâu nhỉ?"
Cô ta nói điều này, chắc chắn là vì sợ Cố Tri Vi cũng sẽ biểu diễn một tiết mục nhảy, sau đó mọi người sẽ lại được dịp so sánh bọn họ.
May là Cố Tri Vi không có ý định nhảy.
Cô rất sảng khoái, cứ thế dạng chân thành hình chữ Mã lộn ngược vào tường, vậy là kết thúc.
Chỉ trong vài chục giây, Cố Tri Vi đã hoàn thành hình phạt rồi trở lại chỗ ngồi.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên đến tròn mắt há miệng trước hành động đó của cô.
Mọi người còn chưa chuẩn bị xong, buổi biểu diễn của Cố Tri Vi đã kết thúc.
Đúng là khiến người ta ứng phó không kịp mà.
Cơ mà hình chữ Mã cô làm rất mượt mà, động tác trồng cây chuối cũng sắc nét chuẩn chỉnh.
Có thể nhìn ra cô đã tập nhảy suốt nhiều năm liền, kỹ năng của cô vô cùng xuất sắc.
Lại nhìn Giang Thuật, từ lúc cô trở về chỗ ngồi của mình, anh cứ nhìn chằm chằm vào Cố Tri Vi.
Anh không nhịn được mà tự hỏi cơ thể cô linh hoạt đến mức nào.
Trong vòng đánh trống bỏ hoa cuối cùng, Giang Thuật, người vốn luôn gặp may mắn cũng đến lượt.
Anh cảm thấy mình không có kỹ năng gì nổi trội nên đã nhờ người phục vụ quán lẩu giúp chuẩn bị bút và mực, đồng thời viết ngay tại chỗ một bộ thư pháp chúc mừng sinh nhật Bao Viễn Phi, Tiền Đóa Đóa và Tô Chấn.
Tặng cho Bao Viễn Phi là “Nhân thọ thiên tuế, đức trạch vạn đại”.
Anh viết cho Đoá Đoá và Tô Chấn là… “một mối quan hệ yêu thương thấu hiểu lẫn nhau”.
Đặt bút thành chữ, theo bút đến cùng.
Nét bút của người đàn ông uyển chuyển trôi chảy, có nét thanh nét đậm, khí thế uy nghiêm.
Hầu hết tất cả mọi người có mặt đều thoáng sững sờ kinh ngạc.
Cố Tri Vi cũng không ngoại lệ.
Mặc dù cô biết Giang Thuật viết chữ đẹp, nhưng cũng không ngờ rằng nét chữ của anh lại có thể đẹp đến như vậy.
Lực xuyên qua mặt sau tờ giấy, ngòi bút như đao, xoay ngòi, mực hoạ núi sông.
Thật khiến mọi người hiểu ý nghĩa thực sự của "thư pháp hội họa".
Tiền Đóa Đóa lập tức trở nên kích động, cô ấy cầm lấy bức ảnh, ôm chặt như một đứa trẻ: "Về nhà tôi sẽ đóng khung bức ảnh này, đợi đến khi kết hôn với Tô Chấn xong sẽ treo nó trong nhà."
"Người không biết còn tưởng đây là danh họa viết cũng nên!"
Lời này của Tiền Đoá Đoá lập tức khiến mọi người bật cười.
Còn tác giả Giang Thuật lại giữ nguyên vẻ bình tĩnh như thể mình không phải là người được khen.
Hoặc là, từ lâu anh đã quá quen thuộc được người khác khen ngợi.
Trò chơi kết thúc, tiệc tối cũng xong rồi.
Có điều Bao Viễn Phi và những người khác vẫn chưa tận hưởng niềm vui thật đã, thế là bọn họ lại hô hào mọi người tới quán bar để chơi tiếp.
Cố Tri Vi không có hứng thú, bởi vì Giang Thuật không nói gì về chuyện về nước, nhìn anh tối nay có vẻ lơ đãng không tập trung.
Cố Tru Vi đang định bảo Tiền Đóa Đóa tạm biệt để về, bỗng Giang Thuật nãy giờ đang ngồi đối diện với cô lại lên tiếng cắt ngang Bao Viễn Phi: "Các cậu đi đi, tôi không đi."
"Đừng vậy chứ, cậu vừa mới về nước, không thể vui vẻ chút với anh em à." Bao Viễn Phi từ chối.
Giang Thuật trưng ra khuôn mặt tuấn tú ôn hòa nhưng thoáng vẻ lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Tôi buồn ngủ, lần sau sẽ đi."
Dứt lời, Bao Viễn Phi mới nhớ ra Giang Thuật vừa mới về nước cách đây không lâu, cho nên chắc là anh mệt lắm.
Có lẽ vì vừa đáp chuyến bay về nước nên anh cần thời gian để nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây, Bao Viễn Phi không thể giữ anh được nữa, sau đó Giang Thuật đã nhờ Chúc Ngạn Vũ đưa chìa khóa xe cho mình.
Dù sao, tối nay đám người Chúc Ngạn Vũ đã uống rượu cho nên không thể lái xe.
Giang Thuật chỉ đơn giản là muốn mượn xe của anh ta để chở hành lý.
Chúc Ngạn Vũ vừa đưa chìa khóa xe cho anh, Chúc Nghiên ở bên cạnh lập tức kéo tay áo anh ta.
Anh ta nhìn sang, thấy cô em gái đang nháy mắt với mình: "Anh...em cũng muốn về nhà."
Chúc Ngạn Vũ lập tức hiểu ra, bèn nói với Giang Thuật: "A Thuật, Nghiên Nghiên cũng muốn về, cậu chở con bé về giúp tôi được không."
Giang Thuật cầm lấy chìa khóa xe, vẻ mặt ngàn năm không thay đổi, không chút suy nghĩ từ chối: "Không tiện đường. Hơn nữa tôi đang rất mệt."
Anh không hề nhớ chiếc chìa khóa xe trong tay mình là do anh trai của Chúc Nghiên đưa cho.
Nghe anh nói vậy, Chúc Nghiên sững sờ tại chỗ, vẻ mặt cứng đờ, không biết nên phản ứng thế nào.
Ngược lại, Chúc Ngạn Vũ đã quá quen thuộc với mấy lời từ chối này của Giang Thuật, cho nên cũng không ép buộc anh nữa.
Khang Vãn Ninh đang ngồi cạnh Cố Tri Vi, mím môi nhưng vẫn không nhịn được mà bật ra, cô ấy huých nhẹ vào khuỷu tay Cố Tri Vi, thì thầm vào tai cô: “Chàng trai của cậu thực sự không thay đổi chút nào, vẫn nói năng thẳng thắn như vậy.”
"Xem kìa, Chúc Nghiên mắc nghẹn đến suýt chút nữa không đứng dậy nổi."
Cố Tri Vi cũng thầm thấy biết ơn.
Từ thái độ của Giang Thuật đối với Chúc Nghiên, có vẻ như mối quan hệ giữa hai người họ không thân thiết như cô nghĩ.
Vậy là, những gì Chúc Nghiên nói trước đó rằng Giang Thuật nhờ cô ta đón anh ở sân bay hoàn toàn chỉ là bịa đặt.
Hẳn là cô ta đã năn nỉ anh trai mình cho đi theo để đón chuyến đáp của Giang Thuật.
Nói trắng ra là, trong mắt Giang Thuật, chỉ có học hành và hoài bão thôi.
Làm gì có ai là ngoại lệ của anh.
Trong lúc Cố Tri Vi còn đang ngấm ngầm nghĩ xấu, Giang Thuật đã lấy chìa khóa xe, chào mọi người rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng anh vừa đi tới cửa phòng bao, chợt nhớ tới cái gì đó lập tức dừng lại.
Thấy Giang Thuật dừng lại, bầu không khí sôi động sắp nổ tung trong phòng bao đột ngột bị dập tắt.
Bao Viễn Phi cầm một chai bia lên, hỏi Giang Thuật: "Có chuyện gì vậy, Thuật, quên gì à?"
Nghe anh ta hỏi vậy, mọi người trong phòng bao cũng dần tập trung vào Giang Thuật.
Mà người đàn ông cũng chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đầu mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Cố Tri Vi.
Anh nhìn cô không chớp mắt, như thể trong mắt anh chỉ có cô.
Đôi mắt hút hồn như vậy khiến tim Cố Tri Vi đập nhanh hơn.
Cố Tri Vi còn đang bối rối và cảm thấy như toàn thân bị kim châm, lúc này Giang Thuật gọi: "Cố Tri Vi."
Trước đám đông, anh gọi tên cô.
Sau đó, anh hỏi cô bằng một giọng hết sức thản nhiên: "Mật khẩu cổng Nam Chi Thuỷ Tạ là gì?"
Giống như đang hỏi sáng mai cô sẽ ăn gì vậy.
Người khác hỏi vậy thì không sao, nhưng người đó lại là Giang Thuật.
Đối tượng anh hỏi là Cố Tri Vi, người đã không tương tác gì từ đầu buổi tới giờ!
Cố Tri Vi và Giang Thuật!
Có phải hai người này đã biết nhau trước đó rồi không!
Sự nghi ngờ của mọi người có mặt khiến bầu không khí trong phòng bao rơi vào khoảng im lặng kéo dài đến lạ lùng.
Cố Tri Vi đột nhiên bị người đàn ông gọi tên lộ ra vẻ kinh hãi hơi ngạc nhiên.
Cô không ngờ Giang Thuật sẽ chủ động nói chuyện với mình.
Huống chi, trước mặt nhiều người như vậy, anh còn hỏi cô mật khẩu cửa Nam Chi Thuỷ Tạ... Cô lại có thể nói sao?
Theo Cố Tri Vi nghĩ, hôn nhân giữa cô và Giang Thuật, ngoại trừ giới kinh doanh của hai nhà họ Cố và họ Giang thì không ai biết cả.
Hầu hết người ngoài và thậm chí bạn bè của họ đều không biết bọn họ đã kết hôn.
Vì vậy, theo khía cạnh nào đó, cô và Giang Thuật đang trong một cuộc hôn nhân nửa bí mật nửa công khai.
Mặc dù không có điều khoản nào được quy định trong hôn ước nhưng Cố Tri Vi cũng không được phép công khai mối quan hệ của họ với người ngoài.
Nhưng... theo cảm nhận của Cố Tri Vi, hình như Giang Thuật không thích như vậy.
Nếu không, anh đã không đến gặp cô để ký hợp đồng hôn ước vào đêm trước khi diễn ra hôn lễ.
Vì sợ Giang Thuật không thích nên Cố Tri Vi chưa từng nhắc đến việc cô đã kết hôn với ai.
Nhưng vừa rồi, Giang Thuật lại hỏi cô mật khẩu cửa Nam Chi Thuỷ Tạ bằng giọng điệu tự nhiên như vậy...
Anh có biết Nam Chi Thuỷ Tạ là căn nhà tân hôn của họ không? Có biết hỏi như vậy sẽ mang ý nghĩa thế nào không?
Có nghĩa là tất cả mọi người có mặt ở đây sẽ tò mò và nghi ngờ về mối quan hệ giữa bọn họ!
Nếu đám Tiền Đóa Đóa bắt đầu xì xào bàn tán thì cô phải giải thích thế nào đây?
Chẳng lẽ lại nói thẳng ra bọn họ là vợ chồng, còn Nam Chi Thuỷ Tạ là căn nhà tân hôn do người lớn trong nhà thiết kế riêng cho bọn họ sao?
Lúc này tâm trí của Cố Tri Vi hoàn toàn rối tung.
Giang Thuật không biết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi cô lại đang suy nghĩ tới nhiều chuyện như vậy.
Anh tưởng cô cũng không nhớ mật khẩu nên từ bỏ ý định hỏi lại: "Bỏ đi, tôi sẽ tự gọi cho ông nội."
Biệt thự Nam Chi Thủy Tạ được bậc phụ huynh hai nhà đặc biệt xây nên cho Cố Tri Vi và Giang Thuật ở.
Bởi vì một năm trước Giang Thuật chỉ vội vã về nước vào đêm trước ngày cưới để ký hôn ước với Cố Tri Vi, sau đó lại vội vã rời đi vào ngày hôm sau sau đám cưới.
Anh không có hỏi về kiến trúc nội thất cụ thể của Nam Chi Thuỷ Tạ.
Cứ nghĩ Cố Tri Vi ở trong nước sẽ biết rõ hơn anh.
Nhưng vừa rồi nhìn cô như vậy, anh còn tưởng cô chưa từng đến ngôi biệt thự đó sau khi hôn lễ hoàn tất.
Khả năng là cô cũng không biết mật khẩu chỗ đó.
Giang Thuật đang định gọi điện thoại cho ông cụ Giang thì Cố Tri Vi đã tỉnh táo lại, trước những ánh mắt nghi ngờ xen lẫn ngạc nhiên của mọi người.
Gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, cô thất thần sờ soạng tìm điện thoại, căng thẳng đến mức lắp bắp: "Mật, mật khẩu... Tôi, tôi sẽ gửi qua wechat cho anh."
Cánh cửa phòng bao được người phục vụ nhà hàng lẩu đẩy ra, anh ta cụng chén với Bao Viễn Phi trong tiếng hò reo, giải toả tâm trạng của mình.
Ngay sau khi Giang Thuật về nước, dường như đám người Bao Viễn Phi luôn có những câu chuyện cũ bất tận để ôn lại với anh.
Cả quá trình bọn họ là người sôi nổi nói chuyện, còn Giang Thuật lại có vẻ thờ ơ, chỉ đáp lại khi cần thiết.
Cơ mà như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến bầu không khí hoài niệm của bọn họ.
Trong bữa tiệc, mọi người ngầm chia thành hai nhóm.
Nhóm đầu tiên là đám Bao Viễn Phi đang bận rộn ôn chuyện cũ với Giang Thuật.
Nhóm còn lại là đám Cố Tri Vi, Tiền Đóa Đóa đang kể cho họ mấy chuyện thú vị về cô ấy và Tô Chấn từ khi quen đến khi yêu.
Sau khi uống ba hiệp, bữa tiệc cũng kết thúc.
Sau đó, chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật hôm nay - Bao Viễn Phi mới nhớ đến việc lên sân khấu và khuyến khích mọi người chơi trò chơi "Chuyền hoa*”.
(*) Trò chơi Chuyền hoa: trò chơi trong đó người chơi ngồi thành vòng tròn chuyền hoa xung quanh khi trống được đánh - khi tiếng trống dừng lại, người chơi cầm hoa phải hát một bài hát, trả lời một câu hỏi hoặc uống một ly rượu vang
Theo luật chơi, khi "tiếng trống" ngừng, ai giành được "bông hoa" sẽ phải biểu diễn một tiết mục ngẫu hứng.
Vừa coi là lời chúc mừng sinh nhật cho chủ nhân bữa tiệc, vừa chúc mừng cặp đôi Tô Chấn và Tiền Đóa Đóa.
May là căn phòng bao này đủ lớn để mọi người thể hiện được tài năng của mình.
Sau khi chơi được gần nửa tiếng đồng hồ, Bao Viễn Phi chính là người đầu tiên biểu diễn.
Là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật, anh ta rất sảng khoái, hát bài "Tình yêu đơn giản" của Châu Kiệt Luân cho Tô Chấn và Tiền Đóa Đóa thưởng thức.
Bầu không khí trong phòng bao lập tức được hâm nóng, mọi người đều hứng thú chơi trò chơi.
Chúc Nghiên đã thể hiện một điệu nhảy cổ điển cho mọi người thưởng thức, phô diễn kỹ năng chuyên môn của mình.
Mấy cậu nam sinh có mặt ở đó có vẻ rất hưởng thụ, thi nhau tán dương hết lời.
Cố Tri Vi đưa mắt liếc trộm Giang Thuật.
Anh vẫn giữ nguyên nét mặt hờ hững, không biểu lộ tâm trạng gì.
Hình như màn trình diễn của Chúc Nghiên không thu hút được anh.
Nghĩ như vậy, mây mù trong lòng Cố Tri Vi cũng tiêu tan bớt đi, không còn cảm thấy không khí loãng như trước nữa.
Đang lúc Cố Tri Vi bị phân tâm: "bông hoa" đã chuyền đến tay cô, vừa hay "tiếng trống" cũng dừng lại.
Phòng bao chìm vào im lặng, Chúc Nghiên phụ trách đánh "trống" quay đầu nhìn lại, thấy là Cố Tri Vi, không hỏi cảm thấy hả hê.
"Đàn chị Cố dự định biểu diễn cái gì thế? Chắc là không nhảy giống tôi đâu nhỉ?"
Cô ta nói điều này, chắc chắn là vì sợ Cố Tri Vi cũng sẽ biểu diễn một tiết mục nhảy, sau đó mọi người sẽ lại được dịp so sánh bọn họ.
May là Cố Tri Vi không có ý định nhảy.
Cô rất sảng khoái, cứ thế dạng chân thành hình chữ Mã lộn ngược vào tường, vậy là kết thúc.
Chỉ trong vài chục giây, Cố Tri Vi đã hoàn thành hình phạt rồi trở lại chỗ ngồi.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên đến tròn mắt há miệng trước hành động đó của cô.
Mọi người còn chưa chuẩn bị xong, buổi biểu diễn của Cố Tri Vi đã kết thúc.
Đúng là khiến người ta ứng phó không kịp mà.
Cơ mà hình chữ Mã cô làm rất mượt mà, động tác trồng cây chuối cũng sắc nét chuẩn chỉnh.
Có thể nhìn ra cô đã tập nhảy suốt nhiều năm liền, kỹ năng của cô vô cùng xuất sắc.
Lại nhìn Giang Thuật, từ lúc cô trở về chỗ ngồi của mình, anh cứ nhìn chằm chằm vào Cố Tri Vi.
Anh không nhịn được mà tự hỏi cơ thể cô linh hoạt đến mức nào.
Trong vòng đánh trống bỏ hoa cuối cùng, Giang Thuật, người vốn luôn gặp may mắn cũng đến lượt.
Anh cảm thấy mình không có kỹ năng gì nổi trội nên đã nhờ người phục vụ quán lẩu giúp chuẩn bị bút và mực, đồng thời viết ngay tại chỗ một bộ thư pháp chúc mừng sinh nhật Bao Viễn Phi, Tiền Đóa Đóa và Tô Chấn.
Tặng cho Bao Viễn Phi là “Nhân thọ thiên tuế, đức trạch vạn đại”.
Anh viết cho Đoá Đoá và Tô Chấn là… “một mối quan hệ yêu thương thấu hiểu lẫn nhau”.
Đặt bút thành chữ, theo bút đến cùng.
Nét bút của người đàn ông uyển chuyển trôi chảy, có nét thanh nét đậm, khí thế uy nghiêm.
Hầu hết tất cả mọi người có mặt đều thoáng sững sờ kinh ngạc.
Cố Tri Vi cũng không ngoại lệ.
Mặc dù cô biết Giang Thuật viết chữ đẹp, nhưng cũng không ngờ rằng nét chữ của anh lại có thể đẹp đến như vậy.
Lực xuyên qua mặt sau tờ giấy, ngòi bút như đao, xoay ngòi, mực hoạ núi sông.
Thật khiến mọi người hiểu ý nghĩa thực sự của "thư pháp hội họa".
Tiền Đóa Đóa lập tức trở nên kích động, cô ấy cầm lấy bức ảnh, ôm chặt như một đứa trẻ: "Về nhà tôi sẽ đóng khung bức ảnh này, đợi đến khi kết hôn với Tô Chấn xong sẽ treo nó trong nhà."
"Người không biết còn tưởng đây là danh họa viết cũng nên!"
Lời này của Tiền Đoá Đoá lập tức khiến mọi người bật cười.
Còn tác giả Giang Thuật lại giữ nguyên vẻ bình tĩnh như thể mình không phải là người được khen.
Hoặc là, từ lâu anh đã quá quen thuộc được người khác khen ngợi.
Trò chơi kết thúc, tiệc tối cũng xong rồi.
Có điều Bao Viễn Phi và những người khác vẫn chưa tận hưởng niềm vui thật đã, thế là bọn họ lại hô hào mọi người tới quán bar để chơi tiếp.
Cố Tri Vi không có hứng thú, bởi vì Giang Thuật không nói gì về chuyện về nước, nhìn anh tối nay có vẻ lơ đãng không tập trung.
Cố Tru Vi đang định bảo Tiền Đóa Đóa tạm biệt để về, bỗng Giang Thuật nãy giờ đang ngồi đối diện với cô lại lên tiếng cắt ngang Bao Viễn Phi: "Các cậu đi đi, tôi không đi."
"Đừng vậy chứ, cậu vừa mới về nước, không thể vui vẻ chút với anh em à." Bao Viễn Phi từ chối.
Giang Thuật trưng ra khuôn mặt tuấn tú ôn hòa nhưng thoáng vẻ lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Tôi buồn ngủ, lần sau sẽ đi."
Dứt lời, Bao Viễn Phi mới nhớ ra Giang Thuật vừa mới về nước cách đây không lâu, cho nên chắc là anh mệt lắm.
Có lẽ vì vừa đáp chuyến bay về nước nên anh cần thời gian để nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây, Bao Viễn Phi không thể giữ anh được nữa, sau đó Giang Thuật đã nhờ Chúc Ngạn Vũ đưa chìa khóa xe cho mình.
Dù sao, tối nay đám người Chúc Ngạn Vũ đã uống rượu cho nên không thể lái xe.
Giang Thuật chỉ đơn giản là muốn mượn xe của anh ta để chở hành lý.
Chúc Ngạn Vũ vừa đưa chìa khóa xe cho anh, Chúc Nghiên ở bên cạnh lập tức kéo tay áo anh ta.
Anh ta nhìn sang, thấy cô em gái đang nháy mắt với mình: "Anh...em cũng muốn về nhà."
Chúc Ngạn Vũ lập tức hiểu ra, bèn nói với Giang Thuật: "A Thuật, Nghiên Nghiên cũng muốn về, cậu chở con bé về giúp tôi được không."
Giang Thuật cầm lấy chìa khóa xe, vẻ mặt ngàn năm không thay đổi, không chút suy nghĩ từ chối: "Không tiện đường. Hơn nữa tôi đang rất mệt."
Anh không hề nhớ chiếc chìa khóa xe trong tay mình là do anh trai của Chúc Nghiên đưa cho.
Nghe anh nói vậy, Chúc Nghiên sững sờ tại chỗ, vẻ mặt cứng đờ, không biết nên phản ứng thế nào.
Ngược lại, Chúc Ngạn Vũ đã quá quen thuộc với mấy lời từ chối này của Giang Thuật, cho nên cũng không ép buộc anh nữa.
Khang Vãn Ninh đang ngồi cạnh Cố Tri Vi, mím môi nhưng vẫn không nhịn được mà bật ra, cô ấy huých nhẹ vào khuỷu tay Cố Tri Vi, thì thầm vào tai cô: “Chàng trai của cậu thực sự không thay đổi chút nào, vẫn nói năng thẳng thắn như vậy.”
"Xem kìa, Chúc Nghiên mắc nghẹn đến suýt chút nữa không đứng dậy nổi."
Cố Tri Vi cũng thầm thấy biết ơn.
Từ thái độ của Giang Thuật đối với Chúc Nghiên, có vẻ như mối quan hệ giữa hai người họ không thân thiết như cô nghĩ.
Vậy là, những gì Chúc Nghiên nói trước đó rằng Giang Thuật nhờ cô ta đón anh ở sân bay hoàn toàn chỉ là bịa đặt.
Hẳn là cô ta đã năn nỉ anh trai mình cho đi theo để đón chuyến đáp của Giang Thuật.
Nói trắng ra là, trong mắt Giang Thuật, chỉ có học hành và hoài bão thôi.
Làm gì có ai là ngoại lệ của anh.
Trong lúc Cố Tri Vi còn đang ngấm ngầm nghĩ xấu, Giang Thuật đã lấy chìa khóa xe, chào mọi người rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng anh vừa đi tới cửa phòng bao, chợt nhớ tới cái gì đó lập tức dừng lại.
Thấy Giang Thuật dừng lại, bầu không khí sôi động sắp nổ tung trong phòng bao đột ngột bị dập tắt.
Bao Viễn Phi cầm một chai bia lên, hỏi Giang Thuật: "Có chuyện gì vậy, Thuật, quên gì à?"
Nghe anh ta hỏi vậy, mọi người trong phòng bao cũng dần tập trung vào Giang Thuật.
Mà người đàn ông cũng chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đầu mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Cố Tri Vi.
Anh nhìn cô không chớp mắt, như thể trong mắt anh chỉ có cô.
Đôi mắt hút hồn như vậy khiến tim Cố Tri Vi đập nhanh hơn.
Cố Tri Vi còn đang bối rối và cảm thấy như toàn thân bị kim châm, lúc này Giang Thuật gọi: "Cố Tri Vi."
Trước đám đông, anh gọi tên cô.
Sau đó, anh hỏi cô bằng một giọng hết sức thản nhiên: "Mật khẩu cổng Nam Chi Thuỷ Tạ là gì?"
Giống như đang hỏi sáng mai cô sẽ ăn gì vậy.
Người khác hỏi vậy thì không sao, nhưng người đó lại là Giang Thuật.
Đối tượng anh hỏi là Cố Tri Vi, người đã không tương tác gì từ đầu buổi tới giờ!
Cố Tri Vi và Giang Thuật!
Có phải hai người này đã biết nhau trước đó rồi không!
Sự nghi ngờ của mọi người có mặt khiến bầu không khí trong phòng bao rơi vào khoảng im lặng kéo dài đến lạ lùng.
Cố Tri Vi đột nhiên bị người đàn ông gọi tên lộ ra vẻ kinh hãi hơi ngạc nhiên.
Cô không ngờ Giang Thuật sẽ chủ động nói chuyện với mình.
Huống chi, trước mặt nhiều người như vậy, anh còn hỏi cô mật khẩu cửa Nam Chi Thuỷ Tạ... Cô lại có thể nói sao?
Theo Cố Tri Vi nghĩ, hôn nhân giữa cô và Giang Thuật, ngoại trừ giới kinh doanh của hai nhà họ Cố và họ Giang thì không ai biết cả.
Hầu hết người ngoài và thậm chí bạn bè của họ đều không biết bọn họ đã kết hôn.
Vì vậy, theo khía cạnh nào đó, cô và Giang Thuật đang trong một cuộc hôn nhân nửa bí mật nửa công khai.
Mặc dù không có điều khoản nào được quy định trong hôn ước nhưng Cố Tri Vi cũng không được phép công khai mối quan hệ của họ với người ngoài.
Nhưng... theo cảm nhận của Cố Tri Vi, hình như Giang Thuật không thích như vậy.
Nếu không, anh đã không đến gặp cô để ký hợp đồng hôn ước vào đêm trước khi diễn ra hôn lễ.
Vì sợ Giang Thuật không thích nên Cố Tri Vi chưa từng nhắc đến việc cô đã kết hôn với ai.
Nhưng vừa rồi, Giang Thuật lại hỏi cô mật khẩu cửa Nam Chi Thuỷ Tạ bằng giọng điệu tự nhiên như vậy...
Anh có biết Nam Chi Thuỷ Tạ là căn nhà tân hôn của họ không? Có biết hỏi như vậy sẽ mang ý nghĩa thế nào không?
Có nghĩa là tất cả mọi người có mặt ở đây sẽ tò mò và nghi ngờ về mối quan hệ giữa bọn họ!
Nếu đám Tiền Đóa Đóa bắt đầu xì xào bàn tán thì cô phải giải thích thế nào đây?
Chẳng lẽ lại nói thẳng ra bọn họ là vợ chồng, còn Nam Chi Thuỷ Tạ là căn nhà tân hôn do người lớn trong nhà thiết kế riêng cho bọn họ sao?
Lúc này tâm trí của Cố Tri Vi hoàn toàn rối tung.
Giang Thuật không biết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi cô lại đang suy nghĩ tới nhiều chuyện như vậy.
Anh tưởng cô cũng không nhớ mật khẩu nên từ bỏ ý định hỏi lại: "Bỏ đi, tôi sẽ tự gọi cho ông nội."
Biệt thự Nam Chi Thủy Tạ được bậc phụ huynh hai nhà đặc biệt xây nên cho Cố Tri Vi và Giang Thuật ở.
Bởi vì một năm trước Giang Thuật chỉ vội vã về nước vào đêm trước ngày cưới để ký hôn ước với Cố Tri Vi, sau đó lại vội vã rời đi vào ngày hôm sau sau đám cưới.
Anh không có hỏi về kiến trúc nội thất cụ thể của Nam Chi Thuỷ Tạ.
Cứ nghĩ Cố Tri Vi ở trong nước sẽ biết rõ hơn anh.
Nhưng vừa rồi nhìn cô như vậy, anh còn tưởng cô chưa từng đến ngôi biệt thự đó sau khi hôn lễ hoàn tất.
Khả năng là cô cũng không biết mật khẩu chỗ đó.
Giang Thuật đang định gọi điện thoại cho ông cụ Giang thì Cố Tri Vi đã tỉnh táo lại, trước những ánh mắt nghi ngờ xen lẫn ngạc nhiên của mọi người.
Gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, cô thất thần sờ soạng tìm điện thoại, căng thẳng đến mức lắp bắp: "Mật, mật khẩu... Tôi, tôi sẽ gửi qua wechat cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.