Du Nhiên Mạt Thế

Chương 67: Đại Hắc tắm rửa

Lão Bối

25/09/2020

An toàn khu loại nhỏ mà tang thi vây kia cuối cùng vẫn bị diệt, nhưng may mắn nhờ Đại Hắc hỗ trợ giết chết đại bộ phận tang thi cấp cao, nên vẫn có dị năng giả thành công chạy thoát.

Mà Thạch Thành sau một đêm giết chóc huyết tinh, cơ hồ toàn bộ tang thi đều bị diệt, số ít nhân loại may mắn còn sống lẩn trốn được, sau khi rời thành liền đem tin tức sói đen tàn sát hàng loạt dân trong thành truyền tới bên ngoài, tin tức này trùng với thông tin dị năng giả ở an toàn khu nhỏ kia nói, mọi người đơn giản so sánh liền có thể đoán ra, sói lớn tiêu diệt Thạch Thành chính là người biến thành sói kia, vì vậy tin về Bán Thú nhân nhanh chóng lan rộng.

Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn sau khi trải qua thống khổ, việc đầu tiên chính là khẩn cầu, để Lâm Phàm không xảy ra chuyện gì. Không biết có phải cầu xin hữu dụng hay không, bọn hắn tại sáng ngày thứ hai đồng thời như sống lại, hai ngày sau lại nghe đến tin tức Đại Hắc, vì thế cả đội tức tốc chạy tới Thạch Thành.

Mà Lâm Phàm thì cùng theo Đại Hắc ngoan ngoãn ở lại Thạch Thành hoang tàn, một bên tận sức đào não tinh một bên chờ đám Lôi Khê đi tìm bọn hắn, hắn tin tưởng tin tức Thạch Thành bị sói lớn màu đen giết chóc nhất định có thể truyền đến tai Lôi Khê, bớt được việc bọn hắn không mục đích mà đi tìm Lôi Khê, hai bên mà bỏ lỡ nhau thì phiền toái.

“Chớ lộn xộn!” Lâm Phàm đè lại Đại Hắc, thoa sữa tắm lên người y, đây là lần tắm thứ ba rồi mới miễn cưỡng có bọt xà phòng, lại có thể đem bản thân bẩn thành như vậy! Bởi vì Đại Hắc luôn lộn xộn, quần áo trên người Lâm Phàm đã sớm ướt sũng, áo lót trong dán dính tại trên người khiến Lâm Phàm khó chịu, vì thế cuối cùng cũng lột sạch, thuận tiện tắm cùng Đại Hắc.

Lâm Phàm không có phát hiện Đại Hắc đã khôi phục trí nhớ, không còn là Bán Thú nhân chỉ biết bán manh kia, hai mắt sói nhìn về phía thân thể Lâm Phàm trần trụi chỉ hận không thể dính luôn trên người đối phương, hơn nữa lúc Lâm Phàm cúi người rửa chân sau cho Đại Hắc chẳng may lộ ra cúc huyệt phấn nộn làm Đại Hắc nhìn thấy mà mặt đỏ bừng, may mắn có lông đen che đi.

Đáng tiếc lông màu đen có thể ngăn người khác nhìn thấy mặt đỏ nhưng không ngăn được máu mũi, hơn nữa cư nhiên còn chuẩn xác nhỏ xuống cúc huyệt của Lâm Phàm, khiến Lâm Phàm kinh hãi bật đứng dậy, sờ sờ hạ thể của mình, kết quả sờ ra một tay máu tươi, lại nhìn Đại Hắc, máu kia còn đang nhỏ giọt trên mặt y, làm Lâm Phàm lo lắng, cho rằng Đại Hắc bị nội thương, kết quả khi nhìn thấy cự vật giữa hai chân sói lớn, nháy mắt minh bạch.

Lâm Phàm vỗ đầu lông xù của Đại Hắc, “Nghĩ gì thế! Ngươi giờ là sói! Không nhịn được thì tắm nước lạnh hạ hỏa.”

Đại Hắc lắc người, bắn tung bọt nước ướt cả phòng tắm, sau đó cực nhân tính mà dùng móng vuốt viết trên tấm gương bị hun đầy sương mù, một đám chữ.

Một con sói lớn khó khăn dùng móng vuốt viết chữ, cảnh tưởng này làm khóe miệng Lâm Phàm co quắp, bất quá Đại Hắc có thể viết chữ, chẳng lẽ, “Ngươi khôi phục trí nhớ sao? Ngươi giờ là Bán Thú nhân cấp mấy?”

Sói lớn thật vất vả viết hai chữ “trí nhớ” bị Lâm Phàm nói thẳng, đành phải lau đi tiếp tục cố gắng, đáng tiếc chữ “không biết” còn chưa viết xong, lại bị Lâm Phàm lẩm bẩm, “Nhìn ngươi như vậy chắc cũng không biết đi.”

Két! Móng vuốt sắc bén không khống chế vươn ra, đem gương vỡ thành mấy miếng, nội tâm Đại Hắc điên cuồng hét lên, nếu biết thì đừng hỏi a! Có biết dùng móng vuốt viết chữ vất vả thể nào không a!

Đại Hắc lười cùng Lâm Phàm câu thông, dù sao lúc y còn chưa khôi phục trí nhớ, Lâm Phàm đã hứa hẹn qua, để đến khi y khôi phục trí nhớ sẽ cho y ăn thịt! Y muốn Lâm Phàm hiện tại thực hiện lời hứa! Đại Hắc đột nhiên bổ nhào về phía trước đem Lâm Phàm đẩy ngã xuống đất, lè lưỡi liếm lên da thịt trắng nõn ước ao đã lâu.



Đầu sói thật sự quá lớn, so Lâm Phàm thân cao 1m8 còn muốn lớn hơn nhiều, hai chân trước đè tại trên vai Lâm Phàm làm hắn không thể động đậy, đến khi bị lưỡi trơn ướt liếm tới chỗ mẫn cảm bên tai, Lâm Phàm khí lực hoàn toàn biến mất, râu Đại Hắc nửa mềm nửa cứng run run lên, hơi nóng của y phun tại cổ hắn.

“Đại Hắc, đừng…Khẩu vị quá nặng.” Lâm Phàm chống tay lên muốn đẩy Đại Hắc ra, nhưng thân mình bị Đại Hắc liếm đến mềm nhũn ngược lại như kiểu giả bộ thẹn thùng mời Đại Hắc hưởng dụng.

Đầu lưỡi mềm mại xẹt qua cổ, dừng lại tại nơi nhô lên trước ngực, lưỡi ram ráp kích thích núm vú Lâm Phàm, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm láp đè ép, khiến Lâm Phàm thoải mái đến cuộn lại ngón chân, cắn chặt răng không muốn bật ra rên rỉ.

Đầu lưỡi theo bụng trơn nhẵn của Lâm Phàm hướng về phía dục vọng dựng thẳng giữa hai chân, sau đó sói lớn trực tiếp ngậm vào miệng mà mút. Bộ vị yếu ớt nhất của mình bị ngậm trong miệng một con sói đen thật lớn, loại kích thích mà nguy hiểm này làm Lâm Phàm không cách nào áp chế được nữa, hắn kẹp chặt hai chân, khiến Đại Hắc hoàn toàn nuốt vào dục vọng của mình, bị lông y kích thích đến những chỗ mẫn cảm, trong miệng hắn rốt cuộc thốt ra rên rỉ vô lực chống cự, “A… Đại Hắc, không cần…”

Đại Hắc phun côn th*t phấn nộn ra khỏi miệng, chìa chân trước đem thân mình Lâm Phàm lật ngược lại áp lên mặt đất, nơi phấn nộn giữa hai mông đang ngượng ngùng không ngừng co rút, Đại Hắc xem đến hưng phấn tru một tiếng, loạn liếm lên cúc huyệt, liếm luôn cả lý trí còn lại của Lâm Phàm, hắn chỉ cảm thấy nơi kia bị liếm càng ngày càng nóng, càng ngày càng hư không, “Đại Hắc… Ô…”

Lâm Phàm thoải mái ô ô kêu lên, bất tri bất giác uốn eo nhếch cao mông lên, cho Đại Hắc có thể liếm càng sâu vào bên trong, trông thật giống con sói nhỏ đang chờ đợi được giao phối, dùng hai tay trước quỳ rạp trên mặt đất, mông nâng lên thật cao. Đầu lưỡi sói vừa trơn vừa dài, trực tiếp sáp nhập vào trong tiểu huyệt, bắt chước động tác giao hợp mà ra vào, đầu lưỡi trơn ướt liếm tới nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể Lâm Phàm, linh hoạt kích thích đè ép lên đó khiến hắn liên tục thét lên, “A! Đại Hắc! Mau~ bên kia! A!”

Đáy mắt Đại Hắc tràn đầy dục vọng, sau khi đem toàn thân trên dưới của Lâm Phàm nếm một lần, thì không thể kìm chế được nữa, ưỡn thẳng thân mình sói thật lớn, hai chân trước một trái một phải đè lên bả vai Lâm Phàm ấn trên mặt đất, tiếng thở dồn dập phả tại bên tai Lâm Phàm.

Hông Đại Hắc đâm về phía trước vài cái, liền đỉnh trúng cúc huyệt Lâm Phàm, dương v*t thật lớn của loài sói dùng sức mà chen tới, lại có thể hung hăng toàn bộ tiến vào! Sau đó dùng sức đem Lâm Phàm ép trên mặt đất, dương v*t thô lớn đối tiểu huyệt non mềm của Lâm Phàm ngoan cố va chạm, trừu tống thô bạo như thế, lại khiến Lâm Phàm thoải mái hừ hừ, mang đến cảm giác ngứa ngáy chỗ sâu bên trong trực tràng, “A… Mau lên! Mau thêm nữa! Thật thoải mái…”

Lâm Phàm dâm đãng gọi lên, thanh âm kích thích Đại Hắc càng thêm điên cuồng, hông sói hung hăng ra vào, đánh tới hai mông tuyết trắng căng tròn của Lâm Phàm, phát ra tiếng vang bành bạch. Cúc huyệt Lâm Phàm càng ngày càng phân bố ra nhiều dịch ruột non, tại khi Đại Hắc nhanh chóng đâm vào rút ra phát ra tiếng nước dâm nị nhớp nháp, xấu hổ khiến Lâm Phàm vừa khẩn trương vừa mang đến kích thích cấm kỵ.

Đại Hắc dùng dương v*t đặc hữu của loài sói, khiến thứ nóng bỏng kia nhanh chóng ra ra vào vào, mỗi lần đều hung hăng nghiến đến chỗ tuyến tiền liệt nhô lên của Lâm Phàm, kích thích kịch liệt khiến Lâm Phàm cả người run rẩy, tứ chi mềm nhũn chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, nhưng mông lại bị dương v*t thật lớn của Đại Hắc đính vào mà nhếch lên cao, máu toàn thân tựa như cũng bị tụ tập về nơi này, cảm giác ma sát va chạm bị phóng đại vô hạn.

Đột nhiên Lâm Phàm lại bị Đại Hắc đỉnh đến nơi mẫn cảm, bị nhồi tràn đầy, hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, đạt tới cao trào, tiểu huyệt phía sau gắt gao siết chặt lấy dương v*t Đại Hắc mà kịch liệt co rút, dục vọng trước người cao cao dựng thẳng mà phun ra, hắn cư nhiên bị một con sói lớn sáp bắn!

Lâm Phàm mờ mịt quỳ rạp trên mặt đất, ngay khi hắn nghĩ hết thảy nên kết thúc thì tiểu động phía sau bị trừu sáp kịch liệt, hơn nữa do lúc Lâm Phàm đạt đến cao trào cúc huyệt phản xạ cấp tốc co rút, làm dương v*t cự lang cắm trong thân thể hắn nhận kích thích mãnh liệt, quy đầu lập tức sung huyết nhanh chóng bành trướng, cự vật Đại Hắc chôn trong cơ thể Lâm Phàm nháy mắt lớn hẳn một vòng, móc câu cấu tạo đặc thù của bộ phận sinh dục loài sói trực tiếp ghìm chặt lại vách huyệt bên trong Lâm Phàm, Lâm Phàm khôi phục lại lý trí đang muốn đứng dậy lại bị dương v*t cự lang gắn chặt, không thể thoát ra.

“Đại Hắc thối! Buông!” Lâm Phàm hơi sợ, có loại cảm giác sẽ bị Đại Hắc giao phối cả đời.



Đại Hắc đã bị dục vọng khống chế, căn bản không để ý tới giãy giụa của Lâm Phàm, dùng chân trước gắt gao đè lại Lâm Phàm, cự vật giữa háng không ngừng tàn sát bừa bãi lỗ nhỏ của hắn, không ngừng mà ra vào trừu sáp. Lâm Phàm rất nhanh ở trong kích thích lần nữa cương lên, va chạm như đầu máy cuồng phong bạo vũ đã đoạt đi toàn bộ ý chí Lâm Phàm, hắn chỉ có thể bất lực nghênh hợp với mỗi lần tiến vào của tên giống đực động dục này.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc Lâm Phàm chỉ còn khí lực thở gấp, Đại Hắc đột nhiên dừng lại chút, sau đó dùng lực đạo va chạm mãnh liệt trước nay chưa có đối tiểu huyệt non mềm của Lâm Phàm, dục vọng thô to hoàn toàn chống đỡ nội bích hắn, liên tục không ngừng va chạm vào điểm tuyến tiền liệt mẫn cảm nhất, Lam Phàm chỉ có thể bất lực há miệng thở dốc mà rên rỉ đứt quãng, tiểu Lâm Phàm trước người hoàn toàn mềm nhũn không thể đứng thẳng lên nữa, nhưng do bị kích thích liên tục vào địa phương chết người, nên thỉnh thoảng lại có một chút chất lỏng trong suốt tràn ra, “Đại, Đại Hắc… Không thể… Từ bỏ…”

Sói đen không hề để ý tới hắn năn nỉ, cứ kịch liệt ma sát cúc huyệt sưng đỏ không chịu nổi như trước. Đại Hắc giống như sắp làm sao đó, cự vật ép sát lên nhục bích bắt đầu co rút, bành trướng.

“A ——! A! Đau! Không cần a ——!” Lâm Phàm đột nhiên hô to, thanh âm bị biến đổi do kích thích, tinh dịch cự lang như cột nước mà đập lên vách huyệt non mềm bị tàn phá đáng thương của hắn, thời gian dài dùng phía sau để liên tục xuất tinh khiến Lâm Phàm nhờ vậy mà đạt tới cao trào, nhưng cũng do đó hắn hiện tại không bắn ra được gì nữa.

Lâm Phàm chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh màu trắng, hai tay dùng sức nắm chặt quần áo ném loạn trên mặt đất, cao trào ngập đầu muốn choáng ngợp hắn, bụng do Đại Hắc xuất tinh theo thời gian càng ngày càng giống cái trống, tựa như mang thai đứa con của Đại Hắc vậy.

Rốt cuộc, Đại Hắc ngừng xuất tinh, nhưng cự vật vẫn bành trướng như cũ cắm tràn đầy trong tiểu huyệt Lâm Phàm, Lâm Phàm hoàn toàn mất đi ý thức, thân thể phản xạ có điều kiện thỉnh thoảng co rút lại.

Đại Hắc cúi thân, dùng móng vuốt đem Lâm Phàm hướng đám lông mình nằm lên, sau đó nghiêng người cuốn cả Lâm Phàm vào trong lòng, một người một thú dục vọng còn tương liên nằm xuống cùng nhau. Đại Hắc ôn nhu liếm thân thể Lâm Phàm, liếm sạch sẽ đi chất lỏng trắng ngà trên người hắn, sau đó nhìn nhìn Lâm Phàm hôn mê, nhịn không được liếm lên miệng đối phương, mềm mại. Tầm mắt chuyển tới bụng lớn của Lâm Phàm, mắt Đại Hắc càng thêm ôn nhu, nếu trong này quả thật thai nghén một con sói nhỏ thì tốt.

Một lát sau, Lâm Phàm rốt cuộc tỉnh lại, giật giật phát hiện cự vật trong người cuối cùng cũng mềm xuống, nhưng xem ý tứ Đại Hắc, hoàn toàn không muốn rút ra, vì thế đành phải tự mình vươn tay cầm lấy cự vật đỏ hừng hực đằng sau rút khỏi thân thể mình.

dương v*t xẹt qua nhục bích mẫn cảm, kích thích làm Lâm Phàm run rẩy, nhưng hắn bị trừu sáp bắn ra nhiều lần lắm rồi, đã không thể cương lên nữa. Khi vật kia của Đại Hắc hoàn toàn rời khỏi, chất dịch màu trắng lập tức không bị giữ lại mà tràn ra động nhỏ, theo hai đùi trắng nõn của Lâm Phàm nhỏ giọt xuống mặt đất phòng tắm, số lượng nhiều đến mức thành một vũng dưới thân Lâm Phàm.

Đại Hắc nhìn Lâm Phàm gần như xụi lơ ở trong đống tinh dịch của mình, cả người lại tỏa ra mùi xạ hương đặc hữu, lỗ nhỏ bị sáp sưng đỏ do sử dụng quá độ, tạm thời không thể hoàn toàn khép miệng, mơ hồ có thể nhìn thấy được trắng trắng hồng phấn thay phiên thay đổi, lộ ra cỗ hương vị cực kì dâm dục.

Lâm Phàm thấy toàn thân như bị ô tô nghiền qua, hoàn toàn không còn khí lực, chỉ có thể nhẹ nhàng gọi Đại Hắc hỗ trợ xả đi nước trong bồn tắm, một lần nữa rót vào nước suối không gian ấm áp, Lâm Phàm dưới sự trợ giúp của Đại Hắc gian nan tiến vào bồn tắm lớn, nháy mắt thân thể được ôn thủy bao vây, cảm giác thoải mái làm hắn nghĩ mình như sống lại.

Đại Hắc cực kỳ nhu thuận không quấy rầy Lâm Phàm tắm rửa, mà giống đại cẩu ngồi một bên dựng đuôi lên hớn hở lắc, nước suối không gian của Lâm Phàm có chỗ tốt, y so ai khác đều rõ ràng, tuyệt đối hàng bổ thân bổ thận thượng hạng, là thứ cao cấp cần thiết dùng chữa trị sau nhữn trận tình ái!

Nhìn Lâm Phàm không hề phòng bị, đôi mắt sói đen mượt của Đại Hắc thoáng hiện lên tính kế, thật cẩn thận dùng lông sói che khuất dục vọng lại cương giữa hai chân, đuôi Đại Hắc lắc càng sung sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Du Nhiên Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook