Chương 30: Chương 30
Tử Sắc Nguyệt Linh Lung
19/12/2016
CHƯƠNG 30
Sau một khúc đêm qua, Diệp Nhiên lập tức trở thành đối tượng được cả triều đình khen ngợi, trước những thứ này, Diệp Nhiên chỉ cười cười đáp lại.
“Tuyết Yên lại thua rồi, xem ra Vương gia cầm kỳ thư họa thứ gì cũng giỏi, Tuyết Yên bội phục!”
Lúc này Diệp Nhiên đang cùng cửu công chúa ở ngự hoa viên chơi cờ, U quốc thái tử thì ngồi một bên nghiễm nhiên thành trở thành phong nền, phỏng chừng chính gã cũng ý thức được điều này, nên thần sắc có chút khó coi.
“Công chúa khiêm tốn !”
Tiếp xúc mấy ngày nay, mới phát hiện cửu công chúa này không hề đơn giản, không chỉ giỏi đạn cầm, chính trị mưu lược cũng không thua kém, tựa như bàn cờ này, nhìn như ôn hòa, kì thực thận trọng, một nữ tử có được tài hoa như thế, đúng là hiếm thấy.
Cũng may, nàng xem như chân thành tiếp xúc với Diệp Nhiên, bằng không, Diệp Nhiên tuyệt không thích cái kiểu nói chuyện ba phần thật bảy phần giả này của nàng.
Diệp Nhiên ngẩng đầu cười nhẹ, bỗng thấy U quốc thái tử yếu đuối nhất gan kia bỗng kéo áo cửu công chúa Tuyết Yên, sau đó nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng gì đó.
Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn Diệp Nhiên thản nhiên cười.
” Thỉnh Vương gia thứ chúng ta vô lý, thái tử ca ca thân thể thấy hơi không khoẻ, xin phép cáo lui trước.”
“Hảo, cần thỉnh thái y đến xem không?”
Diệp Nhiên cười tùy ý.
” Phiền Vương gia quan tâm, ca ca chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát thì được rồi.”
Tuyết Yên đối Diệp Nhiên cười, quay đầu nhìn U quốc thái tử gật đầu, U quốc thái tử liếc nhìn Diệp Nhiên, liền xoay người đi.
Thái tử này. . . . . . Ha hả. . . . . . sao y lại cảm giác như có người đang đuổi theo sau gã vậy nhỉ?
Diệp Nhiên lắc đầu bật cười, quay lại, mới phát hiện Tuyết Yên cũng đang xuất thần nhìn theo bóng dáng ca ca nàng rời đi, thần sắc tựa hồ có chứa nhiều bi thương.
“Công chúa? . . . . . .”
Diệp Nhiên khẽ gọi một tiếng, Tuyết Yên lập tức quay đầu, trong mắt bi thương không nén nổi mà trào dâng.
“Công chúa đây là? . . . . . .”
Diệp Nhiên giật mình ngây ngẩn.
“Vương gia muốn cười thì cười đi!”
Ân? Diệp Nhiên không rõ cho lắm.
Cười? Cười cái gì?
Tuyết Yên như không thấy Diệp Nhiên nghi hoặc, cúi đầu bi bi thiết thiết nói.
“Ta biết các ngươi trong lòng khẳng định đều giễu cợt thái tử ca ca, ca ca nhát gan, yếu đuối, sao có thể làm nổi nhất quốc chi quân, chính là. . . . . . Chính là. . . . . . Các ngươi có biết hay không. . . . . . ca ca căn bản là không muốn làm Hoàng đế gì đó. . . . . .”
“Không, công chúa ngươi hiểu lầm . . . . . .”
Diệp Nhiên muốn mở miệng biện bạch, Tuyết Yên lại như không nghe thấy lời y nói mà cắt ngang, tiếp tục nói xong.
“Đều là ta. . . . . . Đều là ta buộc ca ca. . . . . .”
Nói vậy, có xem như đang kể khổ không? Có lẽ, nàng chỉ cần một người nghe im lặng.
Diệp Nhiên lập tức không nói nữa, vẻ mặt ôn hòa nghe Tuyết Yên nói.
“Ta sao lại không biết, tính cách thái tử ca ca căn bản không thích hợp, nhưng ta biết phải làm sao bây giờ chứ? Một thế hệ này, hoàng tử vốn không nhiều, năm năm trước, Nhị ca Tứ ca lại khởi binh tạo phản. . . . . . Đại ca, Ngũ Ca đều đã chết. . . . . . Ngay cả mấy tỷ tỷ trên ta cũng gả đi sang các nước khác, ta biết tính cách thái tử ca ca không thích hợp, nhưng thân thể phụ hoàng ngày càng kém. . . . . . Ta chỉ là một nữ tử. . . . . . Ta nên làm gì bây giờ chứ?”
Tuyết Yên nói xong liền bật khóc nức nở, nhưng thủy chung chưa từng ngẩng đầu.
Diệp Nhiên than nhẹ, lợi hại tới đâu thì sao? Rốt cuộc vẫn là một nữ tử a!
Nhưng những lời này của nàng, có thể xem như là cơ mật quốc gia, nói cho y nghe như vậy không sao cả à?
“Ta biết rất nhiều người đều cười nhạo chúng ta, nói cái gì một đại quốc to lớn đến thế vậy mà lại để một nữ tử cầm quyền, nhưng ta có thể làm gì được đây? . . . . . . Ta không thể trơ mắt nhìn giang sơn phụ hoàng tân tân khổ khổ đánh về cứ như vậy rơi vào tay người khác. . . . . . Chuyến đi này là phụ hoàng muốn chúng ta đi. . . . . . Nói chỉ cần bệ hạ không khai chiến với chúng ta. . . . . . Cho dù. . . . . . Cho dù. . . . . . để nước ta trở thành một nước phụ thuộc cũng không sao. . . . . . Nhưng. . . . . . nhưng ta làm sao nở để chuyện như vậy phát sinh? . . . . . .”
Tuyết Yên nói xong lời cuối cùng đã khóc không thành tiếng, Diệp Nhiên bất đắc dĩ thanh cười.
Cửu công chúa sinh cùng năm với mình, vậy mà nàng lại mỗi ngày vì quan tâm đất nước mà hao tổn tinh thần, còn mình thì sao? Có sư phó, có sư huynh, còn có phụ thân. . . . . . Vẫn thuận thuận lợi lợi, mọi sự không lo.
Mà hai người một là nam tử, một là nữ tử, đây có tính là một loại châm chọc không nhỉ?
“Công chúa kỳ thật không cần chú ý, tại hạ vẫn chưa từng trào phúng công chúa, ngược lại thấy công chúa có thể làm những việc mà nữ tử bình thường không làm được, cân quắc bất nhượng tu mi, tại hạ bội phục đều không còn kịp, sao lại nói đến cười nhạo? Nếu so với công chúa, đường đường nam nhi nên cảm thấy xấu hổ mới đúng. !”
Tuy rằng nói ra những lời này, kỳ thật trong lòng Diệp Nhiên cũng không thật sự nghĩ thế, y vốn không muốn nhúng tay quá nhiều vào những chuyện thế này, đã có người muốn che chở, thì y cứ việc hảo hảo mà hưởng thụ, việc gì phải tự tìm phiền não cho mình?
Nhưng trong cái thâm cung này không ai là đơn giản cả, không nói quá nhiều vẫn là tốt nhất.
“Cân quắc. . . . . . bất nhượng. . . . . . Tu mi?”
Lời Diệp Nhiên nói làm Tuyết Yên sửng sốt, ngay cả khóc cũng quên khóc, ngẩng đầu, lộ ra gương mặt lê hoa đái lệ, càng thêm động lòng người, khiến ai nhìn thấy đều sinh đau lòng.
Chỉ tiếc trước mặt nàng chính là Diệp Nhiên.
“Ý tứ chính là nữ tử cũng không thua nam tử. Hơn nữa tại hạ từng nghe nói có nữ tử, sau khi Hoàng đế trượng phu của nàng chết rồi hoàng vị bị tân đế cướp mất, nhưng tân hoàng hoang *** vô đạo, nữ tử này lại không muốn quốc gia thiên hạ mà tiên phu lưu lại mất trong tay tân hoàng, liền phế tân hoàng tự lập làm đế, trở thành truyền kỳ thiên cổ đệ nhất nữ đế.”
Cải biến truyền kì Võ Tắc Thiên dùng để kích lệ người khác cũng không sai, chỉ hy vọng Đại sư huynh không trách y mới tốt.
“Nữ. . . . . . Nữ đế?”
Hẳn là bị câu chuyện văn sở vị văn này dọa sợ, Tuyết Yên lăng lăng nhìn Diệp Nhiên, nửa ngày vẫn chưa phản ứng.
“Đúng, nữ đế! Ai nói nữ tử không bằng nam nhi? Nam đế cũng tốt, nữ đế cũng tốt, có thể cho dân chúng sống một cuộc sóng không lo âu chính là hảo Hoàng đế, có lẽ ngay từ đầu sẽ có người phản đối, nhưng khi họ biết ai là người mang đến cuộc sống an nhàn cho họ, thì họ sẽ không phản đối nữa.”
Tuyết Yên không nghĩ tới nam tử nhìn tao nhã thế này lại có thể nói ra những lời kinh thế hãi tục như vậy, đôi môi khẽ mở nhìn chằm chằm Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên chỉ cười cười, chắp tay thi lễ với nàng rồi xoay người rời đi.
Nữ tử này có tài hoa lại có ngạo khí, nàng nếu nghĩ thông suốt lời y nói, U quốc hẵn sẽ lật sang trang mới!
Đại sư huynh, ta xem như tạo cho ngươi một cơ hội vậy!
Ân, nói mấy câu sáng tạo ra một nữ đế, ít nhiều cũng có cảm giác thành tựu a.
Sau ngày đó, qua thêm ba ngày nữa, Diệp Nhiên mới nghe Dạ Hạo Thiên nói U quốc sứ giả phải rời khỏi .
Đứng trên triều đình, nhìn Tuyết Yên thẳng lưng bước vào, đi lại trầm ổn, đã có chút bất đồng với khi mới đến, thần sắc mang theo vài phần ngạo khí.
So với nàng, U quốc thái tử theo sát sau đó, vẻ mặt khiếp nhược, như một tên người hầu đang theo sau.
A, này tình huống thực này thật buồn cười, không ít đại thần”Phốc”Một tiếng cười ra, Tuyết Yên lại như không nghe gặp thấy, thần sắc bất biến.
Cười dịu dàng đi trước mặt Dạ Hạo Thiên, ân ân thi lễ.
“Phụ hoàng thân thể không khoẻ, thái tử ca ca cùng Tuyết Yên không muốn ở lâu, hôm nay đến chào từ biệt. Mạo muội quấy rầy mấy ngày, phi thường cảm tạ bệ hạ khoản đãi!”
“Công chúa khách khí, thay trẫm vấn an U quốc hoàng.”
Dạ Hạo Thiên tùy ý phất tay, khóe mắt lại liếc nhìn Diệp Nhiên.
Cứ như vậy để nàng đi?
A, Đại sư huynh hẳn đã biết, phỏng chừng chuyện trong hoàng cung này Đại sư huynh nếu muốn biết, thì không gì có thể giấu được hắn!
Nhưng Diệp Nhiên làm vậy, cũng không thấy chột dạ, ánh mắt nhìn lại Dạ Hạo Thiên vô cùng bình tĩnh.
Dạ Hạo Thiên tùy ý cười, liền quay đầu đi.
Đại sư huynh thế này, hẳn là là đại biểu cam chịu sao?
“Đã nhiều ngày được Vương gia chăm sóc, làm bạn tiểu nữ tử, ngày khác, Vương gia nếu có thời gian, thì đến U quốc chúng ta làm khách, tiểu nữ tử nhất định tận tình khoản đãi!”
lLúc Diệp Nhiên hoàn hồn, không ngờ Tuyết Yên đã mang theo ý cười đứng trước mặt y.
Nhưng lời này nghe ra. . . . . . sao lại thấy có chút. . . . . . mờ ám?
Diệp Nhiên đang chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, lại đột nhiên bị cửu công kề sát lại, vài câu nói truyền vào tai y, nhất thời giật mình ngây ngốc quên cả việc đẩy người ra.
“Tuyết Yên đa tạ Vương gia chỉ điểm, ngày khác Vương gia nếu đến, Tuyết Yên nhất định thân nghênh! Còn có. . . . . . Ta thích ngươi. . . . . .”
Bởi vì cửu công chúa lấy tay áo che lại, nên người ngoài nhìn vào lại tưởng công chúa đang hôn Anh Dật vương, An Dật vương lại không tỏ vẻ bất mãn, xem ra, An Dật vương này cùng cửu công chúa. . . . . .
Những lời còn lại, không nói mọi người cũng sáng tỏ.
Cửu công chúa nói xong liền nhanh chóng thối lui, hai má ửng đỏ nhìn Diệp Nhiên, mang theo đoàn người rời đi.
Thích y a, chỉ tiếc trong lòng y. . . . . . Đột nhiên tuấn nhan băng lãnh của người nọ hiện lên trong đầu, Diệp Nhiên lắc lắc đầu, y đang suy nghĩ gì đây a?
Bất quá, phụ thân, Nhiên nhi rất nhớ người .
Một bên đại thần nhìn cửu công chúa đi rồi, An Dật vương lại lộ vẻ buồn bả, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
An Dật vương cùng cửu công chúa quả nhiên có mờ ám a!
Dưới đài mọi người tâm tư khác nhau, ngược lại người ngồi trên cao, nhìn Diệp Nhiên, cười thập phần tà khí.
Mọi chuyện ngày càng chơi vui nột!
Cùng ngày, Diệp Nhiên từ biệt Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối, một mình mà đi.
Dạ Hạo Thiên vốn muốn phái người tiễn y, lại bị y cự tuyệt.
Lấy thân thủ của y, ba hai ngày liền tới, nếu thêm người tiễn, nhanh nhất sợ cũng mất bốn năm ngày!
Y muốn sớm về cạnh người nọ!
Ánh trăng sáng tỏ, một trời đầy sao, Diệp Nhiên lại vô tâm thưởng thức cảnh đẹp, cước bộ khẽ chuyển, nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, có thể nhìn thấy người nọ !
————————————————————————————————–
Hết đệ nhất quyển – Lời nói đùa nữ đế
Sau một khúc đêm qua, Diệp Nhiên lập tức trở thành đối tượng được cả triều đình khen ngợi, trước những thứ này, Diệp Nhiên chỉ cười cười đáp lại.
“Tuyết Yên lại thua rồi, xem ra Vương gia cầm kỳ thư họa thứ gì cũng giỏi, Tuyết Yên bội phục!”
Lúc này Diệp Nhiên đang cùng cửu công chúa ở ngự hoa viên chơi cờ, U quốc thái tử thì ngồi một bên nghiễm nhiên thành trở thành phong nền, phỏng chừng chính gã cũng ý thức được điều này, nên thần sắc có chút khó coi.
“Công chúa khiêm tốn !”
Tiếp xúc mấy ngày nay, mới phát hiện cửu công chúa này không hề đơn giản, không chỉ giỏi đạn cầm, chính trị mưu lược cũng không thua kém, tựa như bàn cờ này, nhìn như ôn hòa, kì thực thận trọng, một nữ tử có được tài hoa như thế, đúng là hiếm thấy.
Cũng may, nàng xem như chân thành tiếp xúc với Diệp Nhiên, bằng không, Diệp Nhiên tuyệt không thích cái kiểu nói chuyện ba phần thật bảy phần giả này của nàng.
Diệp Nhiên ngẩng đầu cười nhẹ, bỗng thấy U quốc thái tử yếu đuối nhất gan kia bỗng kéo áo cửu công chúa Tuyết Yên, sau đó nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng gì đó.
Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn Diệp Nhiên thản nhiên cười.
” Thỉnh Vương gia thứ chúng ta vô lý, thái tử ca ca thân thể thấy hơi không khoẻ, xin phép cáo lui trước.”
“Hảo, cần thỉnh thái y đến xem không?”
Diệp Nhiên cười tùy ý.
” Phiền Vương gia quan tâm, ca ca chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát thì được rồi.”
Tuyết Yên đối Diệp Nhiên cười, quay đầu nhìn U quốc thái tử gật đầu, U quốc thái tử liếc nhìn Diệp Nhiên, liền xoay người đi.
Thái tử này. . . . . . Ha hả. . . . . . sao y lại cảm giác như có người đang đuổi theo sau gã vậy nhỉ?
Diệp Nhiên lắc đầu bật cười, quay lại, mới phát hiện Tuyết Yên cũng đang xuất thần nhìn theo bóng dáng ca ca nàng rời đi, thần sắc tựa hồ có chứa nhiều bi thương.
“Công chúa? . . . . . .”
Diệp Nhiên khẽ gọi một tiếng, Tuyết Yên lập tức quay đầu, trong mắt bi thương không nén nổi mà trào dâng.
“Công chúa đây là? . . . . . .”
Diệp Nhiên giật mình ngây ngẩn.
“Vương gia muốn cười thì cười đi!”
Ân? Diệp Nhiên không rõ cho lắm.
Cười? Cười cái gì?
Tuyết Yên như không thấy Diệp Nhiên nghi hoặc, cúi đầu bi bi thiết thiết nói.
“Ta biết các ngươi trong lòng khẳng định đều giễu cợt thái tử ca ca, ca ca nhát gan, yếu đuối, sao có thể làm nổi nhất quốc chi quân, chính là. . . . . . Chính là. . . . . . Các ngươi có biết hay không. . . . . . ca ca căn bản là không muốn làm Hoàng đế gì đó. . . . . .”
“Không, công chúa ngươi hiểu lầm . . . . . .”
Diệp Nhiên muốn mở miệng biện bạch, Tuyết Yên lại như không nghe thấy lời y nói mà cắt ngang, tiếp tục nói xong.
“Đều là ta. . . . . . Đều là ta buộc ca ca. . . . . .”
Nói vậy, có xem như đang kể khổ không? Có lẽ, nàng chỉ cần một người nghe im lặng.
Diệp Nhiên lập tức không nói nữa, vẻ mặt ôn hòa nghe Tuyết Yên nói.
“Ta sao lại không biết, tính cách thái tử ca ca căn bản không thích hợp, nhưng ta biết phải làm sao bây giờ chứ? Một thế hệ này, hoàng tử vốn không nhiều, năm năm trước, Nhị ca Tứ ca lại khởi binh tạo phản. . . . . . Đại ca, Ngũ Ca đều đã chết. . . . . . Ngay cả mấy tỷ tỷ trên ta cũng gả đi sang các nước khác, ta biết tính cách thái tử ca ca không thích hợp, nhưng thân thể phụ hoàng ngày càng kém. . . . . . Ta chỉ là một nữ tử. . . . . . Ta nên làm gì bây giờ chứ?”
Tuyết Yên nói xong liền bật khóc nức nở, nhưng thủy chung chưa từng ngẩng đầu.
Diệp Nhiên than nhẹ, lợi hại tới đâu thì sao? Rốt cuộc vẫn là một nữ tử a!
Nhưng những lời này của nàng, có thể xem như là cơ mật quốc gia, nói cho y nghe như vậy không sao cả à?
“Ta biết rất nhiều người đều cười nhạo chúng ta, nói cái gì một đại quốc to lớn đến thế vậy mà lại để một nữ tử cầm quyền, nhưng ta có thể làm gì được đây? . . . . . . Ta không thể trơ mắt nhìn giang sơn phụ hoàng tân tân khổ khổ đánh về cứ như vậy rơi vào tay người khác. . . . . . Chuyến đi này là phụ hoàng muốn chúng ta đi. . . . . . Nói chỉ cần bệ hạ không khai chiến với chúng ta. . . . . . Cho dù. . . . . . Cho dù. . . . . . để nước ta trở thành một nước phụ thuộc cũng không sao. . . . . . Nhưng. . . . . . nhưng ta làm sao nở để chuyện như vậy phát sinh? . . . . . .”
Tuyết Yên nói xong lời cuối cùng đã khóc không thành tiếng, Diệp Nhiên bất đắc dĩ thanh cười.
Cửu công chúa sinh cùng năm với mình, vậy mà nàng lại mỗi ngày vì quan tâm đất nước mà hao tổn tinh thần, còn mình thì sao? Có sư phó, có sư huynh, còn có phụ thân. . . . . . Vẫn thuận thuận lợi lợi, mọi sự không lo.
Mà hai người một là nam tử, một là nữ tử, đây có tính là một loại châm chọc không nhỉ?
“Công chúa kỳ thật không cần chú ý, tại hạ vẫn chưa từng trào phúng công chúa, ngược lại thấy công chúa có thể làm những việc mà nữ tử bình thường không làm được, cân quắc bất nhượng tu mi, tại hạ bội phục đều không còn kịp, sao lại nói đến cười nhạo? Nếu so với công chúa, đường đường nam nhi nên cảm thấy xấu hổ mới đúng. !”
Tuy rằng nói ra những lời này, kỳ thật trong lòng Diệp Nhiên cũng không thật sự nghĩ thế, y vốn không muốn nhúng tay quá nhiều vào những chuyện thế này, đã có người muốn che chở, thì y cứ việc hảo hảo mà hưởng thụ, việc gì phải tự tìm phiền não cho mình?
Nhưng trong cái thâm cung này không ai là đơn giản cả, không nói quá nhiều vẫn là tốt nhất.
“Cân quắc. . . . . . bất nhượng. . . . . . Tu mi?”
Lời Diệp Nhiên nói làm Tuyết Yên sửng sốt, ngay cả khóc cũng quên khóc, ngẩng đầu, lộ ra gương mặt lê hoa đái lệ, càng thêm động lòng người, khiến ai nhìn thấy đều sinh đau lòng.
Chỉ tiếc trước mặt nàng chính là Diệp Nhiên.
“Ý tứ chính là nữ tử cũng không thua nam tử. Hơn nữa tại hạ từng nghe nói có nữ tử, sau khi Hoàng đế trượng phu của nàng chết rồi hoàng vị bị tân đế cướp mất, nhưng tân hoàng hoang *** vô đạo, nữ tử này lại không muốn quốc gia thiên hạ mà tiên phu lưu lại mất trong tay tân hoàng, liền phế tân hoàng tự lập làm đế, trở thành truyền kỳ thiên cổ đệ nhất nữ đế.”
Cải biến truyền kì Võ Tắc Thiên dùng để kích lệ người khác cũng không sai, chỉ hy vọng Đại sư huynh không trách y mới tốt.
“Nữ. . . . . . Nữ đế?”
Hẳn là bị câu chuyện văn sở vị văn này dọa sợ, Tuyết Yên lăng lăng nhìn Diệp Nhiên, nửa ngày vẫn chưa phản ứng.
“Đúng, nữ đế! Ai nói nữ tử không bằng nam nhi? Nam đế cũng tốt, nữ đế cũng tốt, có thể cho dân chúng sống một cuộc sóng không lo âu chính là hảo Hoàng đế, có lẽ ngay từ đầu sẽ có người phản đối, nhưng khi họ biết ai là người mang đến cuộc sống an nhàn cho họ, thì họ sẽ không phản đối nữa.”
Tuyết Yên không nghĩ tới nam tử nhìn tao nhã thế này lại có thể nói ra những lời kinh thế hãi tục như vậy, đôi môi khẽ mở nhìn chằm chằm Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên chỉ cười cười, chắp tay thi lễ với nàng rồi xoay người rời đi.
Nữ tử này có tài hoa lại có ngạo khí, nàng nếu nghĩ thông suốt lời y nói, U quốc hẵn sẽ lật sang trang mới!
Đại sư huynh, ta xem như tạo cho ngươi một cơ hội vậy!
Ân, nói mấy câu sáng tạo ra một nữ đế, ít nhiều cũng có cảm giác thành tựu a.
Sau ngày đó, qua thêm ba ngày nữa, Diệp Nhiên mới nghe Dạ Hạo Thiên nói U quốc sứ giả phải rời khỏi .
Đứng trên triều đình, nhìn Tuyết Yên thẳng lưng bước vào, đi lại trầm ổn, đã có chút bất đồng với khi mới đến, thần sắc mang theo vài phần ngạo khí.
So với nàng, U quốc thái tử theo sát sau đó, vẻ mặt khiếp nhược, như một tên người hầu đang theo sau.
A, này tình huống thực này thật buồn cười, không ít đại thần”Phốc”Một tiếng cười ra, Tuyết Yên lại như không nghe gặp thấy, thần sắc bất biến.
Cười dịu dàng đi trước mặt Dạ Hạo Thiên, ân ân thi lễ.
“Phụ hoàng thân thể không khoẻ, thái tử ca ca cùng Tuyết Yên không muốn ở lâu, hôm nay đến chào từ biệt. Mạo muội quấy rầy mấy ngày, phi thường cảm tạ bệ hạ khoản đãi!”
“Công chúa khách khí, thay trẫm vấn an U quốc hoàng.”
Dạ Hạo Thiên tùy ý phất tay, khóe mắt lại liếc nhìn Diệp Nhiên.
Cứ như vậy để nàng đi?
A, Đại sư huynh hẳn đã biết, phỏng chừng chuyện trong hoàng cung này Đại sư huynh nếu muốn biết, thì không gì có thể giấu được hắn!
Nhưng Diệp Nhiên làm vậy, cũng không thấy chột dạ, ánh mắt nhìn lại Dạ Hạo Thiên vô cùng bình tĩnh.
Dạ Hạo Thiên tùy ý cười, liền quay đầu đi.
Đại sư huynh thế này, hẳn là là đại biểu cam chịu sao?
“Đã nhiều ngày được Vương gia chăm sóc, làm bạn tiểu nữ tử, ngày khác, Vương gia nếu có thời gian, thì đến U quốc chúng ta làm khách, tiểu nữ tử nhất định tận tình khoản đãi!”
lLúc Diệp Nhiên hoàn hồn, không ngờ Tuyết Yên đã mang theo ý cười đứng trước mặt y.
Nhưng lời này nghe ra. . . . . . sao lại thấy có chút. . . . . . mờ ám?
Diệp Nhiên đang chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, lại đột nhiên bị cửu công kề sát lại, vài câu nói truyền vào tai y, nhất thời giật mình ngây ngốc quên cả việc đẩy người ra.
“Tuyết Yên đa tạ Vương gia chỉ điểm, ngày khác Vương gia nếu đến, Tuyết Yên nhất định thân nghênh! Còn có. . . . . . Ta thích ngươi. . . . . .”
Bởi vì cửu công chúa lấy tay áo che lại, nên người ngoài nhìn vào lại tưởng công chúa đang hôn Anh Dật vương, An Dật vương lại không tỏ vẻ bất mãn, xem ra, An Dật vương này cùng cửu công chúa. . . . . .
Những lời còn lại, không nói mọi người cũng sáng tỏ.
Cửu công chúa nói xong liền nhanh chóng thối lui, hai má ửng đỏ nhìn Diệp Nhiên, mang theo đoàn người rời đi.
Thích y a, chỉ tiếc trong lòng y. . . . . . Đột nhiên tuấn nhan băng lãnh của người nọ hiện lên trong đầu, Diệp Nhiên lắc lắc đầu, y đang suy nghĩ gì đây a?
Bất quá, phụ thân, Nhiên nhi rất nhớ người .
Một bên đại thần nhìn cửu công chúa đi rồi, An Dật vương lại lộ vẻ buồn bả, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
An Dật vương cùng cửu công chúa quả nhiên có mờ ám a!
Dưới đài mọi người tâm tư khác nhau, ngược lại người ngồi trên cao, nhìn Diệp Nhiên, cười thập phần tà khí.
Mọi chuyện ngày càng chơi vui nột!
Cùng ngày, Diệp Nhiên từ biệt Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối, một mình mà đi.
Dạ Hạo Thiên vốn muốn phái người tiễn y, lại bị y cự tuyệt.
Lấy thân thủ của y, ba hai ngày liền tới, nếu thêm người tiễn, nhanh nhất sợ cũng mất bốn năm ngày!
Y muốn sớm về cạnh người nọ!
Ánh trăng sáng tỏ, một trời đầy sao, Diệp Nhiên lại vô tâm thưởng thức cảnh đẹp, cước bộ khẽ chuyển, nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, có thể nhìn thấy người nọ !
————————————————————————————————–
Hết đệ nhất quyển – Lời nói đùa nữ đế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.