Chương 33: Chương 33
Tử Sắc Nguyệt Linh Lung
19/12/2016
CHƯƠNG 33
Diệp Minh Hàn không trở về phòng, mà đi thẳng đến hàn thất, hắn hiện tại rất cần làm bản thân lấy lại bình tĩnh.
Hắn làm sao vậy?
Từ lúc Dung Thanh nói xong những lời đó, tâm hắn vẫn chưa từng bĩnh tĩnh, đến khi nghe nói Nhiên nhi cùng cửu công chúa kia. . . . . . .trong lòng lại khó chịu không thôi
Nhiên nhi nói nàng xinh đẹp, Nhiên nhi thích nàng. . . . . .
Thừa nhận điều này làm Diệp Minh Hàn thấy tâm mình như bị níu chặt, ẩn ẩn đau đớn.
Nhiên nhi của hắn. . . . . . Nhiên nhi của hắn thế nhưng thích một nữ nhân khác. . . . . . trân bảo hắn luôn đặt trong lòng để bảo hộ.. . . . . . Thế nhưng thích người khác. . . . . . Hắn. . . . . .
Không đúng. . . . . . Không đúng. . . . . .
Ngập đầu mạnh xuống nước, dòng nước lạnh lẽo cuối cùng cũng khiến đầu óc Diệp Minh Hàn thanh tỉnh vài phần.
Hắn đang làm gì?
Nhiên nhi cũng sắp mười sáu, đã không còn nhỏ, thích người khác có gì không tốt?
Cho dù hiện tại không có cửu công chúa kia, về sau cũng sẽ có người khác, y cuối cùng vẫn phải lấy vợ sinh con.
Hắn là phụ thân của y, hẳn phải thay y cao hứng mới đúng. . . . . .
Diệp Minh Hàn hung hăng lắc đầu, vì sao? . . . . . . Vì sao lại như vậy?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Nhiên nhi một thân đỏ thắm nắm tay một nữ nhân khác cười, thì trong lòng hắn bỗng nhiên thật trống vắng, tựa như đã bị thủng một lỗ thật lớn, gió ào ào thổi quét vào đó.
Tại sao có thể như thế? Vì sao lại như thế?
Mặc nước ao lạnh lẽo ngập qua đỉnh đầu mình, mặc dòng nước lạnh lẽo đó từng chút thấm vào thân thể hắn, mặc cho suy nghĩ dâng lên rồi lại ngưng kết.
Diệp Minh Hàn trong lòng liên tục gọi lên cái tên khiến mình đau lòng kia.
Nhiên nhi. . . . . . Nhiên nhi. . . . . .
Nhiên nhi, ta nên làm gì bây giờ đây?
Không muốn buông ngươi ra, chỉ mong ngươi thuộc về mình ta. . . . . .
Nếu ngươi biết . . . . . . sẽ nghĩ về ta thế nào đây?
Trời đã tối, Diệp Nhiên ngồi trong căn phòng đầy trống vắng, mặc cho bóng đêm từng chút một nuốt lấy mình.
Phụ thân hôm nay làm sao vậy?
Hôm nay giữa trưa một mình bỏ đi, tối về lại mang theo một thân hàn khí, đứng ở cửa nói với y: “Nhiên nhi không còn nhỏ, về sau hãy ngủ một mình, ta đã cho Tiêu Tuấn thu thập một căn phòng, phụ thân mệt mỏi, Nhiên nhi sớm ngủ đi!”
Nói xong, không chờ y kịp phản ứng đã bỏ đi .
Mà từ lúc hắn vào cửa, đến lúc hắn xoay người rời đi, cũng chưa từng nhìn y.
Vì sao lại như thế?
Diệp Nhiên đứng dậy, mở cửa sổ ra, nhìn màn đêm tăm tối.
Đêm nay không trung thật tối, thậm chí ngay cả một vì sao cũng không có, tối đen như một cái giếng cổ sâu hun hút, chỉ thấy cũng khiến lòng người lạnh lùng.
Đêm thâm trầm, như tâm Diệp Nhiên, trống rỗng mờ mịt.
Một đêm này, Diệp Nhiên không đốt đèn, cứ như vậy ngồi ngẩn người bên cánh cửa sổ mở toang, cho tới khi trời sáng rực.
Y không hề biết, cũng trong một căn phòng yên tĩnh, Diệp Minh Hàn ngâm mình trong Hàn trì hy vọng có thể lọc sạch nỗi lòng của mình, khi nghe thấy thanh âm Tiêu Tuấn, là lúc Diệp Minh Hàn đang chuẩn bị ra khỏi hàn trì.
“Cung chủ. . . . . .”
Mở của hàn trì ra, Diệp Minh Hàn lại khôi phục vẻ mặt băng hàn.
“Chuyện gì?”
“Cung chủ, Thiếu chủ bị bệnh.”
Nói chưa xong, trước mắt Tiêu Tuấn đã không còn bóng người nào.
Tiêu Tuấn thầm than lắc đầu, xem ra, phỏng đoán đã thành sự thật.
“Thiếu chủ không đáng ngại, chỉ là cảm phong hàn, hơn nữa trong lòng tích tụ phiền muộn, Thiếu chủ mở lòng nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ không sao, thuộc hạ trước lui xuống sắc thuốc.”
Thiệu Hoa bắt mạch cho Diệp Nhiên xong chắp tay lui xuống.
“Thiếu chủ, đang hảo hảo sao lại sinh bệnh a?”
Phi Dương ồn ào, thần sắc lại đột nhiên biến đổi, vội vàng nói: “Thiếu chủ ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta trước lui xuống!”
Nói xong liền kéo Liễu Mộng cùng An Thành thần sắc lo lắng đi ra ngoài.
Nhưng nhìn sao cũng như có người đang đuổi theo hắn, đi rất vội vàng.
Diệp Nhiên cười khẽ lắc đầu, nhẹ tay xoa huyệt Thái Dương phiếm đau, rồi lập tức buông thủ, nhìn căn phòng trống rỗng hỏi một câu.
“Phụ thân, nếu không muốn gặp Nhiên nhi, cần gì phải đến làm gì?”
Trách không được Phi Dương đi chạy vội như vậy, nguyên lai, nếu không phải hơi thở nó trong nháy mắt lạnh xuống, y làm sao phát hiện được?
Nhưng phụ thân, ngươi không nguyện gặp Nhiên nhi đến vậy sao? Nhiên nhi rốt cuộc làm sai cái gì?
Ngón tay Diệp Nhiên nhanh bấu chặt lấy chăn bông, hốc mắt ửng đỏ.
Ai. . . . . .
Trong phòng vang lên một tiếng thở dài.
Một cơn gió lạnh phất qua, khi Diệp Nhiên ngẩng đầu lên, Diệp Minh Hàn đã đứng trước giường từ trên cao nhìn xuống y, trên mặt không một biểu tình, trong mắt u u trầm trầm, tựa hồ ở đang chứa đựng một tình tự đặc biệt nào đó.
Diệp Nhiên không thích Diệp Minh Hàn như vậy, rõ ràng ngay trước mắt mình, lại như cách thiên sơn vạn thủy cách nhau thật xa.
“Phụ thân. . . . . .”
Vươn tay, gương mặt mang theo chút yếu ớt.
Nghe Tiêu Tuấn nói Diệp Nhiên bị bệnh, Diệp Minh Hàn trong cơn hoảng hốt liền lập tức chạy tới trước cửa, vừa vặn nghe Thiệu Hoa nói, biết y không đáng ngại, liền muốn xoay người rời đi, nhưng lại chống không nổi sự chờ mong dâng lên trong lòng.
Biết rõ hắn hiện tại không nên gặp y, gặp một lần thì càng khó chia lìa, nên khi Thiệu Hoa mở cửa rời đi, liền thu liễm hơi thở lắc mình tiến vào.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử ấy tái nhợt, suy yếu vô lực nằm trên giường, ngực lại thấy xót xa vô cùng.
Phi Dương hẳn đã phát hiện được hơi thở của hắn trong chớp mắt hắn hỗn loạn đó.
Nhìn Diệp Nhiên cố chấp bấu chặt tay vào điệm giường, trong lòng Diệp Minh Hàn mềm nhũn.
Nhiên nhi, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?
Cuối cùng không đành lòng thấy trong mắt y càng lúc càng dày đặc bi thương, vươn bàn tay lạnh lẽo của mình, phủ lên gương mặt ấm áp kia, lại lập tức bị nắm thật chặt.
“Phụ thân, phụ thân. . . . . . Ngươi vì sao phải đối ta như vậy?”
Hẳn là do trong lúc sinh bệnh lòng người đều rất yếu ớt, Diệp Nhiên ngày thường rất ít khi tỏ ra yếu ớt, nhưng khi bàn tay lạnh lẽo ấy chạm vào mình, lệ chảy ra, tiếng khóc yếu ớt mang theo ủy khuất. . . . . . Bất an.
Từ lúc Diệp Minh Hàn rời khỏi bàn cơm, buổi tối lại chưa quay về, Diệp Nhiên liền vẫn luôn hoảng sợ.
Vẫn thấy, phụ thân cách y càng lúc càng xa.
Luôn thấy, tựa hồ y sắp mất đi hắn.
Rất sợ hãi hắn, rất sợ hắn sẽ giống như nữ nhân kiếp trước, bỏ lại y. . . . . .
Diệp Minh Hàn nhìn Diệp Nhiên vẻ mặt đầy yếu ớt, nghiêng người ngồi xuống giường, liền lập tức bị Diệp Nhiên nhào vào lòng.
“Phụ thân. . . . . . Phụ thân. . . . . . Ngươi không cần bỏ lại Nhiên nhi, Nhiên nhi sẽ thực ngoan. . . . . . Phụ thân. . . . . .”
Gắt gao ôm cổ Diệp Minh Hàn, Diệp Nhiên ôi vào lòng ngực lạnh băng nọ, khóc khủng hoảng không thôi.
Có chút đồ vật này nọ, hoặc là liền chưa bao giờ phải có được, một khi có được , sẽ rất khó làm cho người ta nhận mất đi. . . . . .
Nếu. . . . . . Phụ thân thực đắc không cần hắn . . . . . . Hắn đại khái. . . . . . Hội hỏng mất đi!
“Đừng khóc, ta không có. . . . . . Không cần ngươi.”
Diệp Minh Hàn nghe mà trong lòng đau đớn không thôi, hai tay gắt gao ôm chặt lấy y, dung sức nhiều tới mức hận không thể ôm y hòa vào cơ thể mình.
Ta không phải không cần ngươi, ta chỉ là . . . . . Nếu không sẽ không còn kịp nữa.
“Phụ thân, không cần rời xa Nhiên nhi, không cần để Nhiên nhi ngủ một mình, phụ thân không ở, Nhiên nhi ngủ không được.”
Chắc là do Diệp Minh Hàn trấn an có tác dụng, lại có lẽ là bàn tay lãnh lẽo ấy làm y yên tâm, Diệp Nhiên dần dần ngừng khóc, thanh âm vẫn mang theo chút khàn khàn.
Một đêm không ngủ, nhìn thấy Diệp Minh Hàn, tâm vẫn luôn bất an rốt cuộc thả lỏng, Diệp Nhiên hơi buồn ngủ.
“Ngươi phải. . . . . . dần quen. . . . . .”
Cố gắng bảo trì thanh âm như thường, chỉ có Diệp Minh Hàn mới biết được, hắn phải cố gắng bao nhiêu để áp chế bi thương đằng sau lời này.
“Vì sao? Vì sao đang rất tốt lại phải làm vậy? Phụ thân muốn Nhiên nhi quen cái gì?”
Lời Diệp Minh Hàn làm Diệp Nhiên lập tức cả kinh tỉnh táo lại, Diệp Nhiên muốn ngẩng đầu nhìn biểu tình của Diệp Minh Hàn, lại bị bàn tay lạnh lẽo nọ ấn vào lòng, không thể nhúc nhích.
“Nhiên nhi không nhỏ a, đã sắp mười sáu . . . . . . ngươi phải dần quen phụ thân không ở cùng ngươi. . . . . . Về sau Nhiên nhi phải. . . . . . Cưới vợ. . . . . . sinh con. Có thể nào. . . . . . Có thể nào vẫn. . . . . .”
Câu kế tiếp nói ra hết sức gian nan, Diệp Minh Hàn tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm lòng mình đang nát tan thành từng mảnh.
Nhiên nhi của hắn, người hắn yêu nhất, sao hắn có thể để y bị hủy trong tay hắn? Cho nên. . . . . . Ta lựa chọn. . . . . . Buông ngươi ra!
“Không, đang hảo hảo vì sao lại đột nhiên nói như vậy? Nhiên nhi còn nhỏ, Nhiên nhi không cần rời khỏi phụ thân!”
Diệp Nhiên muốn ngẩng đầu lần nữa, nhưng vẫn bị ấn xuống, vươn tay dung sức đẩy ra, cuối cùng cũng tách ra được một khoảng cách, ngẩng đầu nhìn mặt Diệp Minh Hàn, lại bị hắn nghiêng đầu tránh đi.
“Sớm muộn gì cũng phải như thế. . . . . . Hiện tại không cần. . . . . . hai năm nữa cũng sẽ thế. Vậy thà rằng làm quen sớm một chút !”
Diệp Minh Hàn lần lượt tránh đi ánh mắt dò xét nọ, bi thương nơi đáy mắt ngày càng đậm.
Nhiên nhi, ngươi nhất định phải bức ta. . . . . . đến tuyệt cảnh sao?
“Không, vì sao. . . . . . Vì sao đột nhiên nói vậy. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . .”
Diệp Nhiên khó thể nhận, vì sao đang hảo hảo lại nhắc đến chuyện khiến y phiền lòng không thôi?
Nhưng, nhất thời y lại tìm không được lời phản bác nào.
Phụ thân quan tâm hôn nhân đại sự của hài tử, vốn là bình thường, nhưng vì sao y lại mâu thuẫn đến vậy?
Đúng vậy, mười sáu tuổi ở thời đại này mà nói đã là trưởng thành, y sớm muộn cũng không thể tránh được những chuyện này, phụ thân nói cũng chưa sai.
Nhưng . . . . . . nhưng vì sao y lại khủng hoảng như vậy? Vì sao y sợ hãi như vậy? Cái cảm giác bài xích mãnh liệt trong lòng kia là vì sao?
Vì sao khi tưởng tưởng đến y cùng một người khác mặc y phục màu đỏ, cùng nàng kêu phụ thân, ngực lại đau đến vậy?
Vì sao? Vì sao?
Thấy Diệp Nhiên hoang mang lo sợ, bối rối vô cùng, đáy mắt Diệp Minh Hàn cũng đầy âm trầm.
“Không cần suy nghĩ quá nhiều, thân thể Nhiên nhi không khoẻ, sớm đi nghỉ ngơi đi, phụ thân. . . . . . Mệt mỏi!”
Đặt Diệp Nhiên nằm lên giường, đắp chăn cho y, Diệp Minh Hàn liền xoay người đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa lại quay đầu nhìn Diệp Nhiên, trong mắt tràn ngập bi thương.
Cứ như vậy đi. . . . . . Nhiên nhi hắn. . . . . . hẳn nên sống khoái hoạt một chút. . . . . .
Nhưng lời vĩnh viễn cũng không thể nói ra này, hẳn sẽ trở thành vết thương vĩnh viễn trong lòng mình!
Nhưng hiện tại Diệp Nhiên căn bản không chú ý tới việc Diệp Minh Hàn rời đi, ngơ ngác nhìn đỉnh giường, chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn rối rắm của mình.
Hết thảy mọi chuyện. . . . . . sao lại thành thế này?
———————————————————————————————————————————————————————————–
Hết đệ nhất quyển – Vì ai tâm loạn
Diệp Minh Hàn không trở về phòng, mà đi thẳng đến hàn thất, hắn hiện tại rất cần làm bản thân lấy lại bình tĩnh.
Hắn làm sao vậy?
Từ lúc Dung Thanh nói xong những lời đó, tâm hắn vẫn chưa từng bĩnh tĩnh, đến khi nghe nói Nhiên nhi cùng cửu công chúa kia. . . . . . .trong lòng lại khó chịu không thôi
Nhiên nhi nói nàng xinh đẹp, Nhiên nhi thích nàng. . . . . .
Thừa nhận điều này làm Diệp Minh Hàn thấy tâm mình như bị níu chặt, ẩn ẩn đau đớn.
Nhiên nhi của hắn. . . . . . Nhiên nhi của hắn thế nhưng thích một nữ nhân khác. . . . . . trân bảo hắn luôn đặt trong lòng để bảo hộ.. . . . . . Thế nhưng thích người khác. . . . . . Hắn. . . . . .
Không đúng. . . . . . Không đúng. . . . . .
Ngập đầu mạnh xuống nước, dòng nước lạnh lẽo cuối cùng cũng khiến đầu óc Diệp Minh Hàn thanh tỉnh vài phần.
Hắn đang làm gì?
Nhiên nhi cũng sắp mười sáu, đã không còn nhỏ, thích người khác có gì không tốt?
Cho dù hiện tại không có cửu công chúa kia, về sau cũng sẽ có người khác, y cuối cùng vẫn phải lấy vợ sinh con.
Hắn là phụ thân của y, hẳn phải thay y cao hứng mới đúng. . . . . .
Diệp Minh Hàn hung hăng lắc đầu, vì sao? . . . . . . Vì sao lại như vậy?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Nhiên nhi một thân đỏ thắm nắm tay một nữ nhân khác cười, thì trong lòng hắn bỗng nhiên thật trống vắng, tựa như đã bị thủng một lỗ thật lớn, gió ào ào thổi quét vào đó.
Tại sao có thể như thế? Vì sao lại như thế?
Mặc nước ao lạnh lẽo ngập qua đỉnh đầu mình, mặc dòng nước lạnh lẽo đó từng chút thấm vào thân thể hắn, mặc cho suy nghĩ dâng lên rồi lại ngưng kết.
Diệp Minh Hàn trong lòng liên tục gọi lên cái tên khiến mình đau lòng kia.
Nhiên nhi. . . . . . Nhiên nhi. . . . . .
Nhiên nhi, ta nên làm gì bây giờ đây?
Không muốn buông ngươi ra, chỉ mong ngươi thuộc về mình ta. . . . . .
Nếu ngươi biết . . . . . . sẽ nghĩ về ta thế nào đây?
Trời đã tối, Diệp Nhiên ngồi trong căn phòng đầy trống vắng, mặc cho bóng đêm từng chút một nuốt lấy mình.
Phụ thân hôm nay làm sao vậy?
Hôm nay giữa trưa một mình bỏ đi, tối về lại mang theo một thân hàn khí, đứng ở cửa nói với y: “Nhiên nhi không còn nhỏ, về sau hãy ngủ một mình, ta đã cho Tiêu Tuấn thu thập một căn phòng, phụ thân mệt mỏi, Nhiên nhi sớm ngủ đi!”
Nói xong, không chờ y kịp phản ứng đã bỏ đi .
Mà từ lúc hắn vào cửa, đến lúc hắn xoay người rời đi, cũng chưa từng nhìn y.
Vì sao lại như thế?
Diệp Nhiên đứng dậy, mở cửa sổ ra, nhìn màn đêm tăm tối.
Đêm nay không trung thật tối, thậm chí ngay cả một vì sao cũng không có, tối đen như một cái giếng cổ sâu hun hút, chỉ thấy cũng khiến lòng người lạnh lùng.
Đêm thâm trầm, như tâm Diệp Nhiên, trống rỗng mờ mịt.
Một đêm này, Diệp Nhiên không đốt đèn, cứ như vậy ngồi ngẩn người bên cánh cửa sổ mở toang, cho tới khi trời sáng rực.
Y không hề biết, cũng trong một căn phòng yên tĩnh, Diệp Minh Hàn ngâm mình trong Hàn trì hy vọng có thể lọc sạch nỗi lòng của mình, khi nghe thấy thanh âm Tiêu Tuấn, là lúc Diệp Minh Hàn đang chuẩn bị ra khỏi hàn trì.
“Cung chủ. . . . . .”
Mở của hàn trì ra, Diệp Minh Hàn lại khôi phục vẻ mặt băng hàn.
“Chuyện gì?”
“Cung chủ, Thiếu chủ bị bệnh.”
Nói chưa xong, trước mắt Tiêu Tuấn đã không còn bóng người nào.
Tiêu Tuấn thầm than lắc đầu, xem ra, phỏng đoán đã thành sự thật.
“Thiếu chủ không đáng ngại, chỉ là cảm phong hàn, hơn nữa trong lòng tích tụ phiền muộn, Thiếu chủ mở lòng nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ không sao, thuộc hạ trước lui xuống sắc thuốc.”
Thiệu Hoa bắt mạch cho Diệp Nhiên xong chắp tay lui xuống.
“Thiếu chủ, đang hảo hảo sao lại sinh bệnh a?”
Phi Dương ồn ào, thần sắc lại đột nhiên biến đổi, vội vàng nói: “Thiếu chủ ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta trước lui xuống!”
Nói xong liền kéo Liễu Mộng cùng An Thành thần sắc lo lắng đi ra ngoài.
Nhưng nhìn sao cũng như có người đang đuổi theo hắn, đi rất vội vàng.
Diệp Nhiên cười khẽ lắc đầu, nhẹ tay xoa huyệt Thái Dương phiếm đau, rồi lập tức buông thủ, nhìn căn phòng trống rỗng hỏi một câu.
“Phụ thân, nếu không muốn gặp Nhiên nhi, cần gì phải đến làm gì?”
Trách không được Phi Dương đi chạy vội như vậy, nguyên lai, nếu không phải hơi thở nó trong nháy mắt lạnh xuống, y làm sao phát hiện được?
Nhưng phụ thân, ngươi không nguyện gặp Nhiên nhi đến vậy sao? Nhiên nhi rốt cuộc làm sai cái gì?
Ngón tay Diệp Nhiên nhanh bấu chặt lấy chăn bông, hốc mắt ửng đỏ.
Ai. . . . . .
Trong phòng vang lên một tiếng thở dài.
Một cơn gió lạnh phất qua, khi Diệp Nhiên ngẩng đầu lên, Diệp Minh Hàn đã đứng trước giường từ trên cao nhìn xuống y, trên mặt không một biểu tình, trong mắt u u trầm trầm, tựa hồ ở đang chứa đựng một tình tự đặc biệt nào đó.
Diệp Nhiên không thích Diệp Minh Hàn như vậy, rõ ràng ngay trước mắt mình, lại như cách thiên sơn vạn thủy cách nhau thật xa.
“Phụ thân. . . . . .”
Vươn tay, gương mặt mang theo chút yếu ớt.
Nghe Tiêu Tuấn nói Diệp Nhiên bị bệnh, Diệp Minh Hàn trong cơn hoảng hốt liền lập tức chạy tới trước cửa, vừa vặn nghe Thiệu Hoa nói, biết y không đáng ngại, liền muốn xoay người rời đi, nhưng lại chống không nổi sự chờ mong dâng lên trong lòng.
Biết rõ hắn hiện tại không nên gặp y, gặp một lần thì càng khó chia lìa, nên khi Thiệu Hoa mở cửa rời đi, liền thu liễm hơi thở lắc mình tiến vào.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử ấy tái nhợt, suy yếu vô lực nằm trên giường, ngực lại thấy xót xa vô cùng.
Phi Dương hẳn đã phát hiện được hơi thở của hắn trong chớp mắt hắn hỗn loạn đó.
Nhìn Diệp Nhiên cố chấp bấu chặt tay vào điệm giường, trong lòng Diệp Minh Hàn mềm nhũn.
Nhiên nhi, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?
Cuối cùng không đành lòng thấy trong mắt y càng lúc càng dày đặc bi thương, vươn bàn tay lạnh lẽo của mình, phủ lên gương mặt ấm áp kia, lại lập tức bị nắm thật chặt.
“Phụ thân, phụ thân. . . . . . Ngươi vì sao phải đối ta như vậy?”
Hẳn là do trong lúc sinh bệnh lòng người đều rất yếu ớt, Diệp Nhiên ngày thường rất ít khi tỏ ra yếu ớt, nhưng khi bàn tay lạnh lẽo ấy chạm vào mình, lệ chảy ra, tiếng khóc yếu ớt mang theo ủy khuất. . . . . . Bất an.
Từ lúc Diệp Minh Hàn rời khỏi bàn cơm, buổi tối lại chưa quay về, Diệp Nhiên liền vẫn luôn hoảng sợ.
Vẫn thấy, phụ thân cách y càng lúc càng xa.
Luôn thấy, tựa hồ y sắp mất đi hắn.
Rất sợ hãi hắn, rất sợ hắn sẽ giống như nữ nhân kiếp trước, bỏ lại y. . . . . .
Diệp Minh Hàn nhìn Diệp Nhiên vẻ mặt đầy yếu ớt, nghiêng người ngồi xuống giường, liền lập tức bị Diệp Nhiên nhào vào lòng.
“Phụ thân. . . . . . Phụ thân. . . . . . Ngươi không cần bỏ lại Nhiên nhi, Nhiên nhi sẽ thực ngoan. . . . . . Phụ thân. . . . . .”
Gắt gao ôm cổ Diệp Minh Hàn, Diệp Nhiên ôi vào lòng ngực lạnh băng nọ, khóc khủng hoảng không thôi.
Có chút đồ vật này nọ, hoặc là liền chưa bao giờ phải có được, một khi có được , sẽ rất khó làm cho người ta nhận mất đi. . . . . .
Nếu. . . . . . Phụ thân thực đắc không cần hắn . . . . . . Hắn đại khái. . . . . . Hội hỏng mất đi!
“Đừng khóc, ta không có. . . . . . Không cần ngươi.”
Diệp Minh Hàn nghe mà trong lòng đau đớn không thôi, hai tay gắt gao ôm chặt lấy y, dung sức nhiều tới mức hận không thể ôm y hòa vào cơ thể mình.
Ta không phải không cần ngươi, ta chỉ là . . . . . Nếu không sẽ không còn kịp nữa.
“Phụ thân, không cần rời xa Nhiên nhi, không cần để Nhiên nhi ngủ một mình, phụ thân không ở, Nhiên nhi ngủ không được.”
Chắc là do Diệp Minh Hàn trấn an có tác dụng, lại có lẽ là bàn tay lãnh lẽo ấy làm y yên tâm, Diệp Nhiên dần dần ngừng khóc, thanh âm vẫn mang theo chút khàn khàn.
Một đêm không ngủ, nhìn thấy Diệp Minh Hàn, tâm vẫn luôn bất an rốt cuộc thả lỏng, Diệp Nhiên hơi buồn ngủ.
“Ngươi phải. . . . . . dần quen. . . . . .”
Cố gắng bảo trì thanh âm như thường, chỉ có Diệp Minh Hàn mới biết được, hắn phải cố gắng bao nhiêu để áp chế bi thương đằng sau lời này.
“Vì sao? Vì sao đang rất tốt lại phải làm vậy? Phụ thân muốn Nhiên nhi quen cái gì?”
Lời Diệp Minh Hàn làm Diệp Nhiên lập tức cả kinh tỉnh táo lại, Diệp Nhiên muốn ngẩng đầu nhìn biểu tình của Diệp Minh Hàn, lại bị bàn tay lạnh lẽo nọ ấn vào lòng, không thể nhúc nhích.
“Nhiên nhi không nhỏ a, đã sắp mười sáu . . . . . . ngươi phải dần quen phụ thân không ở cùng ngươi. . . . . . Về sau Nhiên nhi phải. . . . . . Cưới vợ. . . . . . sinh con. Có thể nào. . . . . . Có thể nào vẫn. . . . . .”
Câu kế tiếp nói ra hết sức gian nan, Diệp Minh Hàn tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm lòng mình đang nát tan thành từng mảnh.
Nhiên nhi của hắn, người hắn yêu nhất, sao hắn có thể để y bị hủy trong tay hắn? Cho nên. . . . . . Ta lựa chọn. . . . . . Buông ngươi ra!
“Không, đang hảo hảo vì sao lại đột nhiên nói như vậy? Nhiên nhi còn nhỏ, Nhiên nhi không cần rời khỏi phụ thân!”
Diệp Nhiên muốn ngẩng đầu lần nữa, nhưng vẫn bị ấn xuống, vươn tay dung sức đẩy ra, cuối cùng cũng tách ra được một khoảng cách, ngẩng đầu nhìn mặt Diệp Minh Hàn, lại bị hắn nghiêng đầu tránh đi.
“Sớm muộn gì cũng phải như thế. . . . . . Hiện tại không cần. . . . . . hai năm nữa cũng sẽ thế. Vậy thà rằng làm quen sớm một chút !”
Diệp Minh Hàn lần lượt tránh đi ánh mắt dò xét nọ, bi thương nơi đáy mắt ngày càng đậm.
Nhiên nhi, ngươi nhất định phải bức ta. . . . . . đến tuyệt cảnh sao?
“Không, vì sao. . . . . . Vì sao đột nhiên nói vậy. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . .”
Diệp Nhiên khó thể nhận, vì sao đang hảo hảo lại nhắc đến chuyện khiến y phiền lòng không thôi?
Nhưng, nhất thời y lại tìm không được lời phản bác nào.
Phụ thân quan tâm hôn nhân đại sự của hài tử, vốn là bình thường, nhưng vì sao y lại mâu thuẫn đến vậy?
Đúng vậy, mười sáu tuổi ở thời đại này mà nói đã là trưởng thành, y sớm muộn cũng không thể tránh được những chuyện này, phụ thân nói cũng chưa sai.
Nhưng . . . . . . nhưng vì sao y lại khủng hoảng như vậy? Vì sao y sợ hãi như vậy? Cái cảm giác bài xích mãnh liệt trong lòng kia là vì sao?
Vì sao khi tưởng tưởng đến y cùng một người khác mặc y phục màu đỏ, cùng nàng kêu phụ thân, ngực lại đau đến vậy?
Vì sao? Vì sao?
Thấy Diệp Nhiên hoang mang lo sợ, bối rối vô cùng, đáy mắt Diệp Minh Hàn cũng đầy âm trầm.
“Không cần suy nghĩ quá nhiều, thân thể Nhiên nhi không khoẻ, sớm đi nghỉ ngơi đi, phụ thân. . . . . . Mệt mỏi!”
Đặt Diệp Nhiên nằm lên giường, đắp chăn cho y, Diệp Minh Hàn liền xoay người đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa lại quay đầu nhìn Diệp Nhiên, trong mắt tràn ngập bi thương.
Cứ như vậy đi. . . . . . Nhiên nhi hắn. . . . . . hẳn nên sống khoái hoạt một chút. . . . . .
Nhưng lời vĩnh viễn cũng không thể nói ra này, hẳn sẽ trở thành vết thương vĩnh viễn trong lòng mình!
Nhưng hiện tại Diệp Nhiên căn bản không chú ý tới việc Diệp Minh Hàn rời đi, ngơ ngác nhìn đỉnh giường, chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn rối rắm của mình.
Hết thảy mọi chuyện. . . . . . sao lại thành thế này?
———————————————————————————————————————————————————————————–
Hết đệ nhất quyển – Vì ai tâm loạn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.