Chương 36: Chương 36
Tử Sắc Nguyệt Linh Lung
19/12/2016
CHƯƠNG 36
“Nhiên nhi biết, bởi vì Nhiên nhi cũng yêu phụ thân!”
Câu trả lời ôn hòa, không chút do dự, làm Diệp Minh Hàn trong nháy mắt giật mình tại chỗ.
Là thật sao. . . . . . thân thể ấm áp của người nọ. . . . . . Người nọ ôn nhu nói thích hắn. . . . . . Đều là. . . . . . Thật sự sao?
Vậy ẩn nhẫn mấy ngày nay, mâu thuẫn, sợ hãi, tuyệt vọng mấy ngày nay. . . . . . tính cái gì đây?
“Phụ thân, mấy ngày nay phụ thân không đến thăm Nhiên nhi, Nhiên nhi rất nhớ phụ thân.”
Rốt cuộc có thể nói thẳng ra, Diệp Nhiên cũng thở ra một hơi dài.
Trong mắt y, yêu chính là yêu, thừa nhận thì tốt rồi, y muốn để nam nhân này sủng y cả đời.
Hơn nữa, hiện tại ngươi cũng yêu ta, vậy còn gì không tốt nữa chứ?
Cảm giác thân thể người nọ vẫn cứng ngắc, không chịu quay đầu lại, trong lòng Diệp Nhiên thở dài, buông tay ra, đi đến trước mặt Diệp Minh Hàn, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Phụ thân, Nhiên nhi yêu ngươi!”
Nhìn tay Diệp Minh Hàn buông thỏng đã phiếm trắng, Diệp Nhiên than nhẹ một tiếng, tiến lên ôm lấy hắn, nhìn vào đôi mắt ám ám nọ nói lại lần nữa.
“Phụ thân, Nhiên nhi yêu ngươi!”
Trong nháy mắt bị người ôm mạnh vào lòng, lực đạo cường đại làm Diệp Nhiên đau tận xương cốt, nhưng y lại cười ra nhẹ nhàng, tay cũng vòng qua thắt lưng ôm lấy người nọ.
“Nhiên nhi Nhiên nhi, là thật sao? Nhiên nhi biết mình đang nói gì không? Thật sự hiểu rõ không? Nhiên nhi có biết, thốt ra những lời này. . . . . .”
Tất cả bình tĩnh của Diệp Minh Hàn khi hài tử này nói ra lời đó, liền hóa thành mưa rền gió dữ, mừng rỡ cùng không dám tin phô thiên cái bao phủ tâm hắn.
Nhiên nhi, ngươi thật biết mình đang nói cái gì không?
Thốt ra lời này, ta và ngươi, không còn đường lui nữa, ngươi biết không?
Bên tai tiếng hỏi dồn dập của người nọ, Diệp Nhiên bất đắc dĩ than nhẹ.
“Nhiên nhi biết, phụ thân, Nhiên nhi thực xác định lời mình nói, cũng tuyệt đối không hối hận!”
Vươn tay ôm hai má lành lạnh của người nọ, Diệp Nhiên chăm chú nhìn vào đôi mắt bất an của Diệp Minh Hàn, cười đến mặt mày loan loan.
“Phụ thân, Nhiên nhi yêu ngươi, đời này Nhiên nhi sẽ không cưới ai khác, ta chỉ cần phụ thân cùng ta, được không?”
Diệp Nhiên trong lòng ấm áp, nam nhân này cũng yêu y, như vậy, thì tốt rồi!
Sư phó, phải chăng ngươi sớm tính ra chúng ta sẽ như thế?
Những lời đó của sư phó là vì sợ y do dự buông tha cho hạnh phúc của mình sao?
Kỳ thật cho dù sư phó ngươi không nói, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay!
Phụ tử thì đã sao? Huyết thống lại như thế nào?
Một khi yêu, thì bất chấp hậu quả, thiên đường địa ngục, ta cùng ngươi!
“Hảo, ta cùng ngươi!”
Ngắn ngủn vài câu, cô động hết thảy thâm tình của Diệp Minh Hàn.
Vốn nghĩ tình yêu của mình sẽ rơi vào tuyệt vọng, không ngờ cuối cùng ông trời đối Diệp Minh Hàn hắn cũng không quá tệ.
Nhiên nhi, có ngươi làm bạn, ta Diệp Minh Hàn đời này sống không uổng phí!
Căn phòng yên tĩnh, hai người không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ôm nhau, giờ khắc này, là vĩnh hằng.
“Khụ khụ. . . . . . Khụ. . . . . .”
Diệp Nhiên đột nhiên ho khan.
Đã nhiều ngày naybệnh tình y chưa hoàn toàn hết, lúc này lại chỉ mặc áo đơn, chân trần đứng trên đất, thân mình đơn bạc làm sao chịu nổi?
“Nhiên nhi.”
Diệp Minh Hàn hiện tại mới phát hiện tình huống của Diệp Nhiên, tuấn mi khẽ chau, ôm ngang Diệp Nhiên lên giường, kéo thiên tằm bị đắp lên cho y.
“Nhiên nhi sao lại không biết yêu quý thân thể mình như vậy, ta đi gọi Thiệu Hoa. . . . . .”
Diệp Minh Hàn xoay người muốn đi, lại bị Diệp Nhiên kéo tay áo.
“Phụ thân, Nhiên nhi không có việc gì, chỉ là mệt mỏi, đã nhiều ngày nay phụ thân không ở, Nhiên nhi có một mình nên không ngủ được, phụ thân không cần đi, ở lại với ta!”
Diệp Nhiên túm chặt tay áo Diệp Minh Hàn, ngữ khí lại mang theo vài phần làm nũng.
Y có yếu ớt, nhưng chỉ muốn mình hắn nhìn được.
“Hảo, ta không đi, cùng ngươi, Nhiên nhi ngủ đi.”
Diệp Minh Hàn thấy trong mắt y đầy không tha, cuối cùng thỏa hiệp, kỳ thật đã mấy ngày nay có đêm nào hắn ngủ được chứ?
“Ha hả.”
Diệp Nhiên cười khẽ, chui vào bên trong, nhấc một góc chăn, ý tứ không cần nói cũng rõ.
Diệp Minh Hàn bất đắc dĩ than nhẹ, vẫn là ngoan ngoãn cởi giầy leo lên giường.
Thân thể ấm áp bị người ôn nhu ôm vào lòng, nghe hơi thở thanh lãnh của người nọ, nghe tiếng tim đập vững vàng, Diệp Nhiên rốt cục an tâm, ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Hàn cười nhạt, liền nhắm mắt lại ngủ say .
Mấy ngày nay, thật sự là mệt chết hắn mà.
Diệp Minh Hàn nhẹ vỗ về mái tóc mềm mại của người trong lòng, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Ngày thường những đường cong lãnh ngạnh trên mặt đã như hòa hơn rất nhiều, đôi mắt đầy băng sương hóa thành một hồ xuân thủy đầy ấm áp, lúc này hắn nếu bị người khác nhìn thấy, khẳng định sẽ không ngừng kinh hô.
Chỉ tiếc người có thể khiến hắn biểu lộ như thế, đã nặng nề ngủ say, tất nhiên nhìn không thấy một khóe miệng Diệp Minh Hàn hơi cong lên.
Khẽ chạm vào môi Diệp Nhiên, Diệp Minh Hàn siết chặt cánh tay, cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ.
“Thiếu chủ. . . . . .”
Thiệu Hoa bưng dược đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai người nằm trên giường ôm nhau ngủ, hơi giật mình trong thoáng chốc, rồi sau đó mắt đầy ý cười.
Hai người này a, cuối cùng cũng thông suốt, cứ giày vò nhau mãi như thế, bọn họ làm thuộc hạ cũng không sống bình yên nổi a!
Trong lòng yên lặng chúc phúc cho họ, Thiệu Hoa nhẹ nhàng rời khỏi, khép lại căn phòng đầy ôn như đó.
“Ai, Thiệu Hoa ngươi. . . . . .”
“Hư. . . . . .”
Phi Dương vừa đến trước cửa liền thấy Thiệu Hoa vẻ mặt đầy ý cười bưng dược đi ra ngoài, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, đã bị Thiệu Hoa ngăn trở.
“Cung chủ cùng Thiếu chủ đang ngủ, thanh âm nhỏ chút, đừng sảo bọn họ.”
Thiệu Hoa thì thầm nói nhỏ, vừa nói vừa kéo Phi Dương đi ra ngoài.
“Cung chủ đang ở bên trong a, bọn họ hòa hảo rồi sao?”
Thanh âm Phi Dương lập tức nhỏ như kẻ trộm, ngay cả đi đường cũng thật cẩn thận.
“Ân, hẳn là vậy rồi, dù sao đã nháo nhiều ngày như vậy, còn tiếp tục nháo thật sẽ khiến chúng ta đau đầu đến chết a!”
“Nga! Di, nguyên lai ngươi cũng biết Cung chủ cùng Thiếu chủ. . . . . .”
“Chuyện này có gì kỳ quái chứ, mọi người không phải đều biết sao?”
“Làm gì chứ, ta còn nghĩ không ai biết đâu! Bất quá, mọi người nghĩ thế nào a?”
“Chúc phúc bọn họ a, tính tình Cung chủ cùng Thiếu chủ đã là như vậy rồi, nếu đổi người khác thì thật rất khó mà nói, hai người cùng một chỗ cũng không có gì không tốt. Bất quá có vài người nói chuyện hơi khó nghe, đã bị An Thành thu thập rồi.”
“A, ta còn đang nghĩ mấy ngày nay các ngươi đang làm gì? A, thật tốt, rốt cuộc hết mưa trời lại sáng, mấy ngày nay mệt chết ta, ta muốn đi hảo hảo ngủ một chút. . . . . .”
“Ân, mọi người mấy ngày nay đều mệt mỏi rồi, hiện tại cuối cùng mọi việc đã xong. . . . . .”
“Bất quá ta nói các ngươi a. . . . . .”
Nghe tiếng nói chuyện dần dần rời xa, Diệp Minh Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua người trong lòng, mở mắt rồi lại nhẹ nhàng nhắm lại.
Dương quang ấm áp men theo cánh cửa sổ khép hờ chiếu vào trong phòng, ánh lên vài vầng sang bên giường, mềm trong màn trướng tơ tằm mềm mại, hai người ngủ say ôm chặt lấy nhau, cả căn phòng ấm áp vô hạn.
————————————————————————————————–
Hết đệ nhất quyển – Ôn như vô hạn
“Nhiên nhi biết, bởi vì Nhiên nhi cũng yêu phụ thân!”
Câu trả lời ôn hòa, không chút do dự, làm Diệp Minh Hàn trong nháy mắt giật mình tại chỗ.
Là thật sao. . . . . . thân thể ấm áp của người nọ. . . . . . Người nọ ôn nhu nói thích hắn. . . . . . Đều là. . . . . . Thật sự sao?
Vậy ẩn nhẫn mấy ngày nay, mâu thuẫn, sợ hãi, tuyệt vọng mấy ngày nay. . . . . . tính cái gì đây?
“Phụ thân, mấy ngày nay phụ thân không đến thăm Nhiên nhi, Nhiên nhi rất nhớ phụ thân.”
Rốt cuộc có thể nói thẳng ra, Diệp Nhiên cũng thở ra một hơi dài.
Trong mắt y, yêu chính là yêu, thừa nhận thì tốt rồi, y muốn để nam nhân này sủng y cả đời.
Hơn nữa, hiện tại ngươi cũng yêu ta, vậy còn gì không tốt nữa chứ?
Cảm giác thân thể người nọ vẫn cứng ngắc, không chịu quay đầu lại, trong lòng Diệp Nhiên thở dài, buông tay ra, đi đến trước mặt Diệp Minh Hàn, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Phụ thân, Nhiên nhi yêu ngươi!”
Nhìn tay Diệp Minh Hàn buông thỏng đã phiếm trắng, Diệp Nhiên than nhẹ một tiếng, tiến lên ôm lấy hắn, nhìn vào đôi mắt ám ám nọ nói lại lần nữa.
“Phụ thân, Nhiên nhi yêu ngươi!”
Trong nháy mắt bị người ôm mạnh vào lòng, lực đạo cường đại làm Diệp Nhiên đau tận xương cốt, nhưng y lại cười ra nhẹ nhàng, tay cũng vòng qua thắt lưng ôm lấy người nọ.
“Nhiên nhi Nhiên nhi, là thật sao? Nhiên nhi biết mình đang nói gì không? Thật sự hiểu rõ không? Nhiên nhi có biết, thốt ra những lời này. . . . . .”
Tất cả bình tĩnh của Diệp Minh Hàn khi hài tử này nói ra lời đó, liền hóa thành mưa rền gió dữ, mừng rỡ cùng không dám tin phô thiên cái bao phủ tâm hắn.
Nhiên nhi, ngươi thật biết mình đang nói cái gì không?
Thốt ra lời này, ta và ngươi, không còn đường lui nữa, ngươi biết không?
Bên tai tiếng hỏi dồn dập của người nọ, Diệp Nhiên bất đắc dĩ than nhẹ.
“Nhiên nhi biết, phụ thân, Nhiên nhi thực xác định lời mình nói, cũng tuyệt đối không hối hận!”
Vươn tay ôm hai má lành lạnh của người nọ, Diệp Nhiên chăm chú nhìn vào đôi mắt bất an của Diệp Minh Hàn, cười đến mặt mày loan loan.
“Phụ thân, Nhiên nhi yêu ngươi, đời này Nhiên nhi sẽ không cưới ai khác, ta chỉ cần phụ thân cùng ta, được không?”
Diệp Nhiên trong lòng ấm áp, nam nhân này cũng yêu y, như vậy, thì tốt rồi!
Sư phó, phải chăng ngươi sớm tính ra chúng ta sẽ như thế?
Những lời đó của sư phó là vì sợ y do dự buông tha cho hạnh phúc của mình sao?
Kỳ thật cho dù sư phó ngươi không nói, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay!
Phụ tử thì đã sao? Huyết thống lại như thế nào?
Một khi yêu, thì bất chấp hậu quả, thiên đường địa ngục, ta cùng ngươi!
“Hảo, ta cùng ngươi!”
Ngắn ngủn vài câu, cô động hết thảy thâm tình của Diệp Minh Hàn.
Vốn nghĩ tình yêu của mình sẽ rơi vào tuyệt vọng, không ngờ cuối cùng ông trời đối Diệp Minh Hàn hắn cũng không quá tệ.
Nhiên nhi, có ngươi làm bạn, ta Diệp Minh Hàn đời này sống không uổng phí!
Căn phòng yên tĩnh, hai người không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ôm nhau, giờ khắc này, là vĩnh hằng.
“Khụ khụ. . . . . . Khụ. . . . . .”
Diệp Nhiên đột nhiên ho khan.
Đã nhiều ngày naybệnh tình y chưa hoàn toàn hết, lúc này lại chỉ mặc áo đơn, chân trần đứng trên đất, thân mình đơn bạc làm sao chịu nổi?
“Nhiên nhi.”
Diệp Minh Hàn hiện tại mới phát hiện tình huống của Diệp Nhiên, tuấn mi khẽ chau, ôm ngang Diệp Nhiên lên giường, kéo thiên tằm bị đắp lên cho y.
“Nhiên nhi sao lại không biết yêu quý thân thể mình như vậy, ta đi gọi Thiệu Hoa. . . . . .”
Diệp Minh Hàn xoay người muốn đi, lại bị Diệp Nhiên kéo tay áo.
“Phụ thân, Nhiên nhi không có việc gì, chỉ là mệt mỏi, đã nhiều ngày nay phụ thân không ở, Nhiên nhi có một mình nên không ngủ được, phụ thân không cần đi, ở lại với ta!”
Diệp Nhiên túm chặt tay áo Diệp Minh Hàn, ngữ khí lại mang theo vài phần làm nũng.
Y có yếu ớt, nhưng chỉ muốn mình hắn nhìn được.
“Hảo, ta không đi, cùng ngươi, Nhiên nhi ngủ đi.”
Diệp Minh Hàn thấy trong mắt y đầy không tha, cuối cùng thỏa hiệp, kỳ thật đã mấy ngày nay có đêm nào hắn ngủ được chứ?
“Ha hả.”
Diệp Nhiên cười khẽ, chui vào bên trong, nhấc một góc chăn, ý tứ không cần nói cũng rõ.
Diệp Minh Hàn bất đắc dĩ than nhẹ, vẫn là ngoan ngoãn cởi giầy leo lên giường.
Thân thể ấm áp bị người ôn nhu ôm vào lòng, nghe hơi thở thanh lãnh của người nọ, nghe tiếng tim đập vững vàng, Diệp Nhiên rốt cục an tâm, ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Hàn cười nhạt, liền nhắm mắt lại ngủ say .
Mấy ngày nay, thật sự là mệt chết hắn mà.
Diệp Minh Hàn nhẹ vỗ về mái tóc mềm mại của người trong lòng, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Ngày thường những đường cong lãnh ngạnh trên mặt đã như hòa hơn rất nhiều, đôi mắt đầy băng sương hóa thành một hồ xuân thủy đầy ấm áp, lúc này hắn nếu bị người khác nhìn thấy, khẳng định sẽ không ngừng kinh hô.
Chỉ tiếc người có thể khiến hắn biểu lộ như thế, đã nặng nề ngủ say, tất nhiên nhìn không thấy một khóe miệng Diệp Minh Hàn hơi cong lên.
Khẽ chạm vào môi Diệp Nhiên, Diệp Minh Hàn siết chặt cánh tay, cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ.
“Thiếu chủ. . . . . .”
Thiệu Hoa bưng dược đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai người nằm trên giường ôm nhau ngủ, hơi giật mình trong thoáng chốc, rồi sau đó mắt đầy ý cười.
Hai người này a, cuối cùng cũng thông suốt, cứ giày vò nhau mãi như thế, bọn họ làm thuộc hạ cũng không sống bình yên nổi a!
Trong lòng yên lặng chúc phúc cho họ, Thiệu Hoa nhẹ nhàng rời khỏi, khép lại căn phòng đầy ôn như đó.
“Ai, Thiệu Hoa ngươi. . . . . .”
“Hư. . . . . .”
Phi Dương vừa đến trước cửa liền thấy Thiệu Hoa vẻ mặt đầy ý cười bưng dược đi ra ngoài, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, đã bị Thiệu Hoa ngăn trở.
“Cung chủ cùng Thiếu chủ đang ngủ, thanh âm nhỏ chút, đừng sảo bọn họ.”
Thiệu Hoa thì thầm nói nhỏ, vừa nói vừa kéo Phi Dương đi ra ngoài.
“Cung chủ đang ở bên trong a, bọn họ hòa hảo rồi sao?”
Thanh âm Phi Dương lập tức nhỏ như kẻ trộm, ngay cả đi đường cũng thật cẩn thận.
“Ân, hẳn là vậy rồi, dù sao đã nháo nhiều ngày như vậy, còn tiếp tục nháo thật sẽ khiến chúng ta đau đầu đến chết a!”
“Nga! Di, nguyên lai ngươi cũng biết Cung chủ cùng Thiếu chủ. . . . . .”
“Chuyện này có gì kỳ quái chứ, mọi người không phải đều biết sao?”
“Làm gì chứ, ta còn nghĩ không ai biết đâu! Bất quá, mọi người nghĩ thế nào a?”
“Chúc phúc bọn họ a, tính tình Cung chủ cùng Thiếu chủ đã là như vậy rồi, nếu đổi người khác thì thật rất khó mà nói, hai người cùng một chỗ cũng không có gì không tốt. Bất quá có vài người nói chuyện hơi khó nghe, đã bị An Thành thu thập rồi.”
“A, ta còn đang nghĩ mấy ngày nay các ngươi đang làm gì? A, thật tốt, rốt cuộc hết mưa trời lại sáng, mấy ngày nay mệt chết ta, ta muốn đi hảo hảo ngủ một chút. . . . . .”
“Ân, mọi người mấy ngày nay đều mệt mỏi rồi, hiện tại cuối cùng mọi việc đã xong. . . . . .”
“Bất quá ta nói các ngươi a. . . . . .”
Nghe tiếng nói chuyện dần dần rời xa, Diệp Minh Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua người trong lòng, mở mắt rồi lại nhẹ nhàng nhắm lại.
Dương quang ấm áp men theo cánh cửa sổ khép hờ chiếu vào trong phòng, ánh lên vài vầng sang bên giường, mềm trong màn trướng tơ tằm mềm mại, hai người ngủ say ôm chặt lấy nhau, cả căn phòng ấm áp vô hạn.
————————————————————————————————–
Hết đệ nhất quyển – Ôn như vô hạn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.