Chương 21: Bỏ neo
Bất Thị Tri Canh
24/08/2021
Editor: Sasaswa
"Nói chuyện điện thoại xong rồi gửi tin nhắn, thật nhàm chán." Tưởng Nghiêu bên cạnh nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của Thẩm Du Tu, ném viên đá vào ly rượu rồi nói: "Tình mới? Có mang tới không?"
Mười giờ tối, vài tia sáng chiếu lên bờ biển gần A thị, ánh đèn neon rực rỡ xuyên qua bức tường thủy tinh, ánh sáng thưa thớt rơi xuống rọi sáng một quầy rượu nhỏ trong góc tối.
"Không." Thẩm Du Tu chuyển nhập một hàng số, click gửi tin nhắn, ngân nga một giai điệu quen thuộc kêu người tới rót rượu cho mình, lời ít ý nhiều nói.
Một giờ trước, cậu vừa rời khỏi bữa tiệc ở căn biệt thự đã nhận được lời mời. Nghĩ đến việc uống nhiều rượu và ăn quá nhiều trong một tháng gần đây, Thẩm Du Tu liền quay đầu xe đến nơi này.
"Đồ hiếm sao?" Một người bạn đánh golf trêu nói: "Thẩm tổng thực sự là ngày càng hẹp hòi." . Truyện Huyền Huyễn
"Không phải là Bàng tiểu thư chứ?" Tưởng Nghiêu cầm rượu đi tới đưa cho Thẩm Du Tu một ly, không tốt bụng gì mà nói tiếp: "Vậy thật sự không thể mang."
Thẩm Du Tu uống tiếp ngụm rượu whisky: "Tin tức của cậu ngược lại rất nhanh."
"Chuyện ai cùng ai kết thân, về nhà ăn hai bữa cơm là có thể từ trong miệng chị tôi nghe được bảy tám phần." Tưởng Nghiêu khẽ mỉm cười, cùng cậu song song ngồi ở góc ghế sô pha, nói: "Cậu thật sự coi trọng?"
"Bị trong nhà ép." Thẩm Du Tu ngẫm lại buổi chiều cùng Bàng Quân đạt thành hiểu ngầm, buông lỏng nói: "Trước tiên cứ vậy đi."
"Ừm. Nói đi nói lại, ba cậu cũng gấp như vậy rồi." Tưởng Nghiêu hơi biểu đạt sự đồng tình:"Tôi nghĩ chắc ông cũng nghe được phong phanh gì rồi."
Thẩm Du Tu nắm chặt chén rượu trong tay, tầm mắt chuyển qua nhìn thẳng vào mắt Tưởng Nghiêu, như đang nghĩ xem đây chỉ là câu chuyện cười hắn kể hay là một loại ám chỉ nào đó.
"Tôi thuận miệng nói." Tưởng Nghiêu buông tay nói: "Bất quá ai không thích hưởng thụ chứ, bọn họ biết cậu chơi đùa với nam nhân cũng không quá quan tâm, cũng không phải muốn kết hôn." Hắn khuyên lơn, vỗ vai bạn tốt: "Nhưng cậu vẫn phải nghe lời bọn họ, ít nhất cần phải phối hợp rồi lấy được chút tài sản trên danh nghĩa của mình. Có lúc tôi thật sự không hiểu Thẩm thúc, cậu dù sao cũng là con trai ông, thế mà ngoại trừ nhà và xe, quyền nắm cổ phần cũng không cho."
Đoạn trước Thẩm Du Tu còn lưu tâm nghe, nghe đến phần sau, cậu nở nụ cười tự giễu rồi quay mặt đi uống ngụm rượu.
"Nhưng này không phải chuyện xấu lắm." Tưởng Nghiêu không chú ý thần sắc biến hóa của Thẩm Du Tu, đến gần đụng ly với cậu:"Cậu còn một công ty nhỏ tại B thị mà đúng không?"
"Ừm." Thẩm Du Tu có chút mất tập trung, qua loa uống hết ly rượu, cấp tốc cắt đề tài:"Tạ Tuấn không phải nói muốn tới sao, người đâu?"
"Lão gia tử trên đời này cũng khó quấn lấy." Tưởng Nghiêu mỉm cười: "Cậu không cho nó vay tiền, nó chỉ còn cách chạy về nhà cầu cứu, mấy ngày nay vội vàng ở nhà đóng vai đứa con hiếu thảo."
"Đó là sở trường của cậu ta." Thẩm Du Tu qua loa ném lại một câu, đứng lên đi lấy áo khoác âu phục của mình: "Các cậu chơi tiếp đi, tôi trở về."
"Đi luôn sao? Còn chưa tới mười một giờ." Tưởng Nghiêu lời nói bất mãn nhưng cũng không ngăn lại, dùng một loại ngữ điệu hiểu ý nói: "Trọng sắc khinh bạn."
-
Nhưng lúc rời khỏi quán bar, Thẩm Du Tu không trực tiếp chạy về nhà.
Cậu lái xe trên đường cao tốc quanh thành phố, sau mười mấy phút thì quẹo vào một con đường đối diện biển, cuối cùng dừng ở cửa nghĩa trang gần biển.
Tối như này, nghĩa trang đã sớm đóng, Thẩm Du Tu đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời, đi trên con đường mòn quanh núi, đến đài đá rộng lớn gần nghĩa trang hóng gió.
Nghĩa trang phía trong một mảnh đen kịt, gần đó chỉ có đèn đường hai bên phát sáng. Đêm nay gió biển thổi hơi mạnh, Thẩm Du Tu tóc bị thổi loạn, cậu quay đầu lại liếc nhìn cánh cổng của nghĩa trang dưới ánh đèn đường cũng mập mờ không rõ, hiếm khi muốn đánh một điếu thuốc.
Thế nhưng lúc cậu đến hai tay trống trơn, biết không thể tiến vào trong nên cậu không ghé vào khu thương mại dưới chân núi để mua hoa.
Rượu mới uống vào không lâu thì dạ dày đã bị thiêu đốt, Thẩm Du Tu nhớ vừa nãy Tưởng Nghiêu nói Tạ Tuấn ở nhà đóng vai con trai hiếu thảo, cảm thấy có chút buồn cời, tâm tư phức tạp và chất lỏng thiếu đốt cùng nhau cuộn trào trong bụng, chực chờ gió biển thổi đi.
Gió đêm thổi qua, mang theo một tiếng tàu thủy trầm trọng, kéo dài đến từ cảng container phía dưới bên phải nghĩa trang.
Mỗi lần đến thăm nơi này, Thẩm Du Tu đều đem tới một bó hoa, làm xong thì xuống núi nhìn ra cảng biển. Bất quá mấy năm qua cậu kỳ thực vẫn không biết rõ bên trong container là gì, cảng biển có chủ doanh nghiệp, vì vậy hoạt động kinh doanh luôn sôi nổi. Dù là buổi tối nhưng trong bóng đêm nó vẫn dễ thấy vì được các ngọn đèn chiếu sáng, có người lui tới bận rộn.
Có một con tàu hơi nước đang cập bến, được nửa đường thì chìm vào bóng đêm, tạp âm hỗn hợp giữa tiếng la của công nhân bốc xếp cùng tiếng máy móc vận chuyển nặng nề làm tai Thẩm Du Tu cảm thấy ong ong. Tay cậu đút vào túi quần tây, nhìn một một lát, những điều phiền não đều lập tức quên hết, trong đầu chỉ vang vọng một câu thơ dài "Bến tàu khắp nơi rối ren, báo trước sắp bỏ neo" —— sắp bỏ neo, an toàn, tốt đẹp, tượng trưng cho "Cảng tránh gió".
Thẩm Du Tu không tiếp tục viễn vọng nữa, mở điện thoại ra muốn tìm một nơi trú ẩn an toàn cho tối nay.
Lúc Bùi Tự nhận điện thoại của Thẩm Du Tu, hắn đang trong bếp.
Gần đây Bùi Lệ ăn rất ít, làm việc và nghỉ ngơi cũng không được tốt. Bùi Tự không yên lòng, ít nhất hai ngày trở về một lần, nấu cho nàng mấy món ăn dễ tiêu hóa. Nhìn em gái ngày càng tiều tụy, Bùi Man cũng an phận, những ngày gần đây căn phòng nhỏ cũ kĩ vẫn luôn duy trì trạng thái vắng vẻ hiếm thấy.
Bùi Tự đang hầm canh sườn trên bếp gas, vừa tắt bếp thì nghe tiếng chuông điện thoại trên bàn không ngừng chấn động, hắn đi tới nhận.
Đây là cuộc gọi thứ hai của Thẩm Du Tu trong tối nay, có chút khác biệt so với cuộc gọi đầu tiên. Điện thoại được kết nối, Bùi Tự nghe thấy tiếng gió lạnh lẽo, giòn giòn từ đầu dây bên kia, sau đó mới nghe thấy giọng của Thẩm Du Tu: "Cậu ở đâu?"
Đại thiếu gia quyết định giả vờ, hỏi thẳng.
"Ở nhà." Bùi Tự múc súp vào trong chén cơm đầy, đặc biệt thả mấy miếng sườn vào trong.
"Tới đây." Âm thanh Thẩm Du Tu bị gió thổi có chút phá vụn, nhiệt độ cơ thể của cậu đang giảm xuống, lúc này cần người đưa cho cậu một cái áo khoác hoặc một cái ôm ấm áp.
Trong một tháng gần đây cơ hồ đêm nào cậu cũng nói như vậy, đều cùng một loại câu mời gọi cho nên mặc dù nhu cầu lần này bất đồng, Thẩm Du Tu vẫn có thể trôi chảy nói ra.
Thế nhưng Bùi Tự lúc này đang đi tới cửa phòng khóa chặt của Bùi Lệ, không do dự, rất dứt khoát cự tuyệt: "Hiện tại không được."
Thẩm Du Tu sửng sốt một chút, không phản ứng lại, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lại, cuộc gọi đã gắt.
Một mình đứng giữa núi trong hơi gió ẩm ướt, cậu cất điện thoại vào rồi quay đầu lái xe xuống núi. Đêm khuya, xe trên đường rất ít, Thẩm Du Tu một đường tăng tốc, giống một con thuyền không tìm thấy bến đậu, đấu đá lung tung phiêu bạt trên biển.
"Nói chuyện điện thoại xong rồi gửi tin nhắn, thật nhàm chán." Tưởng Nghiêu bên cạnh nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của Thẩm Du Tu, ném viên đá vào ly rượu rồi nói: "Tình mới? Có mang tới không?"
Mười giờ tối, vài tia sáng chiếu lên bờ biển gần A thị, ánh đèn neon rực rỡ xuyên qua bức tường thủy tinh, ánh sáng thưa thớt rơi xuống rọi sáng một quầy rượu nhỏ trong góc tối.
"Không." Thẩm Du Tu chuyển nhập một hàng số, click gửi tin nhắn, ngân nga một giai điệu quen thuộc kêu người tới rót rượu cho mình, lời ít ý nhiều nói.
Một giờ trước, cậu vừa rời khỏi bữa tiệc ở căn biệt thự đã nhận được lời mời. Nghĩ đến việc uống nhiều rượu và ăn quá nhiều trong một tháng gần đây, Thẩm Du Tu liền quay đầu xe đến nơi này.
"Đồ hiếm sao?" Một người bạn đánh golf trêu nói: "Thẩm tổng thực sự là ngày càng hẹp hòi." . Truyện Huyền Huyễn
"Không phải là Bàng tiểu thư chứ?" Tưởng Nghiêu cầm rượu đi tới đưa cho Thẩm Du Tu một ly, không tốt bụng gì mà nói tiếp: "Vậy thật sự không thể mang."
Thẩm Du Tu uống tiếp ngụm rượu whisky: "Tin tức của cậu ngược lại rất nhanh."
"Chuyện ai cùng ai kết thân, về nhà ăn hai bữa cơm là có thể từ trong miệng chị tôi nghe được bảy tám phần." Tưởng Nghiêu khẽ mỉm cười, cùng cậu song song ngồi ở góc ghế sô pha, nói: "Cậu thật sự coi trọng?"
"Bị trong nhà ép." Thẩm Du Tu ngẫm lại buổi chiều cùng Bàng Quân đạt thành hiểu ngầm, buông lỏng nói: "Trước tiên cứ vậy đi."
"Ừm. Nói đi nói lại, ba cậu cũng gấp như vậy rồi." Tưởng Nghiêu hơi biểu đạt sự đồng tình:"Tôi nghĩ chắc ông cũng nghe được phong phanh gì rồi."
Thẩm Du Tu nắm chặt chén rượu trong tay, tầm mắt chuyển qua nhìn thẳng vào mắt Tưởng Nghiêu, như đang nghĩ xem đây chỉ là câu chuyện cười hắn kể hay là một loại ám chỉ nào đó.
"Tôi thuận miệng nói." Tưởng Nghiêu buông tay nói: "Bất quá ai không thích hưởng thụ chứ, bọn họ biết cậu chơi đùa với nam nhân cũng không quá quan tâm, cũng không phải muốn kết hôn." Hắn khuyên lơn, vỗ vai bạn tốt: "Nhưng cậu vẫn phải nghe lời bọn họ, ít nhất cần phải phối hợp rồi lấy được chút tài sản trên danh nghĩa của mình. Có lúc tôi thật sự không hiểu Thẩm thúc, cậu dù sao cũng là con trai ông, thế mà ngoại trừ nhà và xe, quyền nắm cổ phần cũng không cho."
Đoạn trước Thẩm Du Tu còn lưu tâm nghe, nghe đến phần sau, cậu nở nụ cười tự giễu rồi quay mặt đi uống ngụm rượu.
"Nhưng này không phải chuyện xấu lắm." Tưởng Nghiêu không chú ý thần sắc biến hóa của Thẩm Du Tu, đến gần đụng ly với cậu:"Cậu còn một công ty nhỏ tại B thị mà đúng không?"
"Ừm." Thẩm Du Tu có chút mất tập trung, qua loa uống hết ly rượu, cấp tốc cắt đề tài:"Tạ Tuấn không phải nói muốn tới sao, người đâu?"
"Lão gia tử trên đời này cũng khó quấn lấy." Tưởng Nghiêu mỉm cười: "Cậu không cho nó vay tiền, nó chỉ còn cách chạy về nhà cầu cứu, mấy ngày nay vội vàng ở nhà đóng vai đứa con hiếu thảo."
"Đó là sở trường của cậu ta." Thẩm Du Tu qua loa ném lại một câu, đứng lên đi lấy áo khoác âu phục của mình: "Các cậu chơi tiếp đi, tôi trở về."
"Đi luôn sao? Còn chưa tới mười một giờ." Tưởng Nghiêu lời nói bất mãn nhưng cũng không ngăn lại, dùng một loại ngữ điệu hiểu ý nói: "Trọng sắc khinh bạn."
-
Nhưng lúc rời khỏi quán bar, Thẩm Du Tu không trực tiếp chạy về nhà.
Cậu lái xe trên đường cao tốc quanh thành phố, sau mười mấy phút thì quẹo vào một con đường đối diện biển, cuối cùng dừng ở cửa nghĩa trang gần biển.
Tối như này, nghĩa trang đã sớm đóng, Thẩm Du Tu đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời, đi trên con đường mòn quanh núi, đến đài đá rộng lớn gần nghĩa trang hóng gió.
Nghĩa trang phía trong một mảnh đen kịt, gần đó chỉ có đèn đường hai bên phát sáng. Đêm nay gió biển thổi hơi mạnh, Thẩm Du Tu tóc bị thổi loạn, cậu quay đầu lại liếc nhìn cánh cổng của nghĩa trang dưới ánh đèn đường cũng mập mờ không rõ, hiếm khi muốn đánh một điếu thuốc.
Thế nhưng lúc cậu đến hai tay trống trơn, biết không thể tiến vào trong nên cậu không ghé vào khu thương mại dưới chân núi để mua hoa.
Rượu mới uống vào không lâu thì dạ dày đã bị thiêu đốt, Thẩm Du Tu nhớ vừa nãy Tưởng Nghiêu nói Tạ Tuấn ở nhà đóng vai con trai hiếu thảo, cảm thấy có chút buồn cời, tâm tư phức tạp và chất lỏng thiếu đốt cùng nhau cuộn trào trong bụng, chực chờ gió biển thổi đi.
Gió đêm thổi qua, mang theo một tiếng tàu thủy trầm trọng, kéo dài đến từ cảng container phía dưới bên phải nghĩa trang.
Mỗi lần đến thăm nơi này, Thẩm Du Tu đều đem tới một bó hoa, làm xong thì xuống núi nhìn ra cảng biển. Bất quá mấy năm qua cậu kỳ thực vẫn không biết rõ bên trong container là gì, cảng biển có chủ doanh nghiệp, vì vậy hoạt động kinh doanh luôn sôi nổi. Dù là buổi tối nhưng trong bóng đêm nó vẫn dễ thấy vì được các ngọn đèn chiếu sáng, có người lui tới bận rộn.
Có một con tàu hơi nước đang cập bến, được nửa đường thì chìm vào bóng đêm, tạp âm hỗn hợp giữa tiếng la của công nhân bốc xếp cùng tiếng máy móc vận chuyển nặng nề làm tai Thẩm Du Tu cảm thấy ong ong. Tay cậu đút vào túi quần tây, nhìn một một lát, những điều phiền não đều lập tức quên hết, trong đầu chỉ vang vọng một câu thơ dài "Bến tàu khắp nơi rối ren, báo trước sắp bỏ neo" —— sắp bỏ neo, an toàn, tốt đẹp, tượng trưng cho "Cảng tránh gió".
Thẩm Du Tu không tiếp tục viễn vọng nữa, mở điện thoại ra muốn tìm một nơi trú ẩn an toàn cho tối nay.
Lúc Bùi Tự nhận điện thoại của Thẩm Du Tu, hắn đang trong bếp.
Gần đây Bùi Lệ ăn rất ít, làm việc và nghỉ ngơi cũng không được tốt. Bùi Tự không yên lòng, ít nhất hai ngày trở về một lần, nấu cho nàng mấy món ăn dễ tiêu hóa. Nhìn em gái ngày càng tiều tụy, Bùi Man cũng an phận, những ngày gần đây căn phòng nhỏ cũ kĩ vẫn luôn duy trì trạng thái vắng vẻ hiếm thấy.
Bùi Tự đang hầm canh sườn trên bếp gas, vừa tắt bếp thì nghe tiếng chuông điện thoại trên bàn không ngừng chấn động, hắn đi tới nhận.
Đây là cuộc gọi thứ hai của Thẩm Du Tu trong tối nay, có chút khác biệt so với cuộc gọi đầu tiên. Điện thoại được kết nối, Bùi Tự nghe thấy tiếng gió lạnh lẽo, giòn giòn từ đầu dây bên kia, sau đó mới nghe thấy giọng của Thẩm Du Tu: "Cậu ở đâu?"
Đại thiếu gia quyết định giả vờ, hỏi thẳng.
"Ở nhà." Bùi Tự múc súp vào trong chén cơm đầy, đặc biệt thả mấy miếng sườn vào trong.
"Tới đây." Âm thanh Thẩm Du Tu bị gió thổi có chút phá vụn, nhiệt độ cơ thể của cậu đang giảm xuống, lúc này cần người đưa cho cậu một cái áo khoác hoặc một cái ôm ấm áp.
Trong một tháng gần đây cơ hồ đêm nào cậu cũng nói như vậy, đều cùng một loại câu mời gọi cho nên mặc dù nhu cầu lần này bất đồng, Thẩm Du Tu vẫn có thể trôi chảy nói ra.
Thế nhưng Bùi Tự lúc này đang đi tới cửa phòng khóa chặt của Bùi Lệ, không do dự, rất dứt khoát cự tuyệt: "Hiện tại không được."
Thẩm Du Tu sửng sốt một chút, không phản ứng lại, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lại, cuộc gọi đã gắt.
Một mình đứng giữa núi trong hơi gió ẩm ướt, cậu cất điện thoại vào rồi quay đầu lái xe xuống núi. Đêm khuya, xe trên đường rất ít, Thẩm Du Tu một đường tăng tốc, giống một con thuyền không tìm thấy bến đậu, đấu đá lung tung phiêu bạt trên biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.