Chương 44: Cố hết sức mình
Bất Thị Tri Canh
24/08/2021
Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Đêm nay, cả thành phố A chìm trong cơn mưa nặng hạt, như thể nếu không gột rửa cả thành phố này thì không tạnh.
Bùi Tự uống tới nửa đêm, bình rượu kia đâu đủ cho hắn uống nhưng lại có thể khiến hắn say. Hứa Miên Thu lười đụng đến cái tên bợm này, lúc sắp tan làm thì gọi Trần Tiến đến đưa hắn về nhà. Chờ Bùi Tự tỉnh lại, mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, đã qua giữa trưa rồi. Cảnh vật trong mắt Bùi Tự đều là màu xanh nhạt ẩm ướt, một nửa nấp sau đám mây xa xa, phần còn lại là sắc xanh rì của rêu phong trên các bức tường bên cạnh những dãy nhà trùng trùng điệp điệp.
Bùi Tự xoa trán, nuốt nước bọt hai cái. Hắn ngửi thấy mùi rượu khắp người mình, cởi áo sơ mi ra, lấy đại một bộ quần áo trong tủ quần áo đặt cạnh giường đơn. Trong phòng không có gương, Bùi Tự đứng dậy, lơ đãng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ thuỷ tinh bị mưa rửa sạch. Tóc đen rối bù, râu lún phún trên cằm, chiếc áo màu vàng nhạt phẳng phiu sạch sẽ trong gương chẳng hề phù hợp với thân người cậu. Nó dán trên da thịt, cực kỳ mềm mại, tựa như khi khoác lên cơ thể người kia vậy.
Bùi Tự đứng yên nhìn một chốc, tìm bộ khác mặc vào, trả bộ quần áo kia về ngăn tủ như cũ.
"Anh ơi?" Giọng Bùi Lệ nhẹ nhàng vang lên trước cửa phòng, Bùi Tự quay đầu mở cửa, hơi bất ngờ, "Em không về trường sao?"
"Em lo cho anh." Tay Bùi Lệ cầm chén chè đậu đỏ, cô bưng vào phòng, khép hờ cửa lại rồi ngồi xuống ghế nhìn cậu, "Đêm qua anh không có...đánh nhau với mấy người đó phải không?"
"Không có." Bùi Tự miễn cưỡng trích ra hai phần tỉnh táo, huơ huơ cánh tay với Bùi Lệ, ý bảo đây là bằng chứng chứng tỏ hắn không bị thương.
Hắn nói rồi ngồi xuống bên giường, bưng chén nhỏ lên khuấy khuấy đậu đỏ bên trong, bất giác nhớ đến vết thương rướm máu trên cằm Thẩm Du Tu từ những hình dáng mờ ảo trong chén chè đậu ngọt.
"Không bị thương là tốt rồi." Bùi Lệ thở phào nhẹ nhõm, tối qua lúc Trần Tiến đưa Bùi Tự về nhà, cô sợ chết khiếp, lại chẳng dám kiểm tra tỉ mỉ, chỉ có thể để hắn ngủ trước, "Sao anh uống nhiều vậy?"
Giọng điệu của cô không hề có sự oán giận, vì Bùi Tự là kiểu người rất biết kiềm chế bản thân. Hắn chưa từng sa đà vào cái gì, không giống những đứa con trai học thói hư tật xấu từ cha chú trong khu nhà này, nào là say rượu, đánh bạc rồi chơi ma túy, cuối cùng trở thành một đống bùn nhão vô dụng.
Nhưng bây giờ Bùi Tự rất giống những người đắm chìm say mê với một thứ gì đó mà mình không thể với tới, không thể cưỡng lại, kiềm nén đau thương khó nói thành lời.
"Gặp bạn bè nên anh uống nhiều thôi." Bùi Tự nuốt ngụm chè, vị ngọt ngào âm ấm thấm trên đầu lưỡi, trôi xuống dạ dày, lướt qua lồng ngực - nơi lẽ ra phải cần được an ủi nhất, "Chiều nay em về trường à?"
"Dạ." Bùi Lệ gật đầu, "Dạo gần đây mấy vật trang sức nhỏ bán khá chạy." Lúc cô cười, trên gương mặt trắng nõn lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, "Em muốn làm nhiều thêm một chút."
Bùi Tự đặt chén chè xuống, xoa đầu cô như đang âu yếm chăm sóc một đóa hoa trên cành, "Được rồi, nhưng em đừng bán khuya quá đấy."
"Em biết rồi ạ."
Trong căn phòng nhỏ hẹp, Bùi Lệ ngồi gần bên cậu, tựa hồ là đầu sát bên đầu. Cô cố ý nhỏ giọng dự tính số tiền thu nhập cùng với kế hoạch tháng sau sẽ tiết kiệm bao nhiêu.
"Nếu cứ như vậy, sau khi tốt nghiệp em sẽ có phòng ở riêng, không cần tiền của nhà mình nữa." Bùi Lệ nói xong, cảm thấy tiếc nuối không muốn rời xa anh trai, cô kéo vạt áo hắn, "Em biết là anh thương em, nhưng mà chỗ em đi làm quá xa, không tiện về nhà thăm anh..."
Bùi Tự cười cười, vuốt sau ót cô, "Thì anh đi thăm em."
Bùi Lệ chớp chớp mắt mỉm cười nhìn hắn, giống như những lần trước, mỗi khi hai người nói về vấn đề này cô đều cọ nhẹ lên hõm vai anh trai mình. Nhắc đến tương lai, Bùi Tự lúc nào cũng chiều lòng Bùi Lệ. Hắn không có kế hoạch riêng gì nên cứ phối hợp theo dự tính của Bùi Lệ thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, Bùi Tự tùy ý em gái hệt như một bé thú lông xù cọ mình hai cái, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh núi non chập trùng và biển cả bao la nối liền nhau. Bùi Tự nhắm mắt lại, tựa hồ còn ngửi được mùi vị mằn mặn trong gió biển ẩm ướt của buổi sớm tinh mơ.
Bùi Tự cảm thấy bản thân đã cố hết sức rồi, nhưng những đợt sóng mà chính hắn nhìn thấy khi đứng ở vách núi vẫn đang ập đến, khiến hắn dần nhận ra thứ cảm xúc như là bi thương buồn bã sản sinh trong cõi lòng mình, giọng nói cũng bị ảnh hưởng, "Lệ Lệ, em từng đến thành phố B chưa?"
Bùi Lệ chưa từng đi, cô hoang mang ngẩng đầu nhìn anh trai, trông thấy đường cong tuấn tú nơi cằm anh cùng với đôi môi khép mở nhấn rõ từng chữ một, "Thành phố B? Anh muốn đi du lịch sao?"
Cô đoán rằng đáp án của Bùi Tự có thể không giống những gì anh nói, nhưng hình như Bùi Tự chỉ chờ để trả lời.
"Không phải." Bùi Tự đáp.
- --
Thành phố B gần miền nam hơn thành phố A, đó là một thành thị có khí hậu nhiệt đới trăm phần trăm, đã qua thu từ lâu mà ở nơi này vẫn đang còn vấn vương chút ý vị của mùa hè.
Thẩm Du Tu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cậu đi máy bay cả đêm, xách vali hành lí rời khỏi khoang máy bay. Sân bay ở thành phố B cũng rất cũ, cũ như thành phố này vậy, nó cần được tân trang và tu sửa xây dựng lại. Máy điều hòa ở đại sảnh không đủ lạnh, chỉ một đoạn đường ngắn từ mạn máy bay đến lối ra thôi mà trên lưng Thẩm Du Tu đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Khâu Dương nhận được tin nhắn của cậu, đi từ bãi đỗ xe tới, gã thấy cậu chỉ đến một mình, xì một tiếng, "Sao có mình cậu thế hả?"
Thẩm Du Tu đặt hành lý ở ghế sau, thắt dây an toàn cẩn thận, như thể một chuyến bay ngắn nhưng lại khiến cậu cực kỳ mệt mỏi, Thẩm Du Tu đáp, "Lần nào tôi chả đi một mình."
Cậu giơ tay gạt nguồn điều hòa xe, Khâu Dương bèn chỉnh nhiệt độ thấp xuống một tí, lái xe rời khỏi sân bay, cười nói, "Lần trước chẳng phải cậu đã nói sẽ dẫn người khác theo à?"
Thẩm Du Tu đeo một cái kính râm to gần như che nửa khuôn mặt, khiến người khác không thể nhìn thấy vẻ mặt của mình, "Tôi nói đùa mà cậu cũng tin."
"Tưởng tôi không phân biệt được cậu có nói đùa hay không hả?" Khâu Dương cười trêu.
Phía trước phải đợi đèn giao thông chuyển màu, Khâu Dương tranh thủ thoáng nhìn Thẩm Du Tu, phát hiện trên mặt cậu không hề có chút vui đùa nào, gã cũng nghiêm túc lại đôi chút, "Sao thế?"
Chẳng đợi người ta đáp, Khâu Dương đã chỉ vào sườn mặt Thẩm Du Tu một cách hết sức nghiêm trọng, "Mặt cậu hốc hác vậy?"
Thẩm Du Tu nhìn hình ảnh của mình trong kính chiếu hậu, thản nhiên nói, "Trầy xước chút thôi."
"Chậc, đúng là tự mua cái khổ vào người." Mấy chiếc xe phía xe bóp còi thúc giục, Khâu Dương chẳng thể làm gì khác hơn là tập trung lái xe, "Chắc không phải cậu cãi nhau với người kia mới bị thương chứ?"
Thẩm Du Tu giơ tay đầu hàng theo kiểu chán chường nản chí, "Cậu lo chạy đi, đừng hỏi nữa."
Khâu Dương á khẩu, đành phải im miệng không nói, ngoan ngoãn lái xe đưa cậu đến trước một khu nhà. Ngôi nhà trệt (*) này được Thẩm Du Tu mua rồi trang trí bằng giá cao, mỗi tuần đều có dì giúp việc cố định đến làm vệ sinh. Lúc Khâu Dương vào cửa, người giúp việc mới đến đã chỉnh điều hòa vừa phải, nấu một món đồ ăn một món canh, đặt trong lò nướng và nồi để giữ ấm.
* Căn hộ bình tầng, là nhà mà phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp,... đều nằm trên cùng một mặt bằng.
Thẩm Du Tu gọi Khâu Dương cùng ăn cơm, chẳng có ý thức mình là chủ nhà gì cả, ngồi phịch ở bên cạnh bàn ăn, có vẻ chẳng muốn động một ngón tay nào.
Vì thế khi Khâu Dương dọn chén lên xong, gã đá cậu một cái, "Cậu ăn cơm hay là uống rượu đây?"
Thẩm Du Tu nhìn đồ ăn trước mặt mình, vẻ mặt rõ ràng là đang nỗ lực chấn hưng tinh thần, "Ăn cơm."
Khâu Dương thấy mệt dùm cậu, vùi đầu ăn hai đũa, vẫn không nhịn được mà nói, "Có việc buồn thì đừng giấu trong lòng, nói ra đi." Gã nhìn người đối diện có vẻ chẳng muốn phối hợp, khua bát, "Nếu không muốn nói thì cậu lẳng lặng tới là được rồi, cần gì kêu tôi tới sân bay đón, đỡ mắc công phiền tới tôi."
"..." Thẩm Du Tu bị hỏi mãi đến nỗi phiền, ỉu xìu phản bác, "Chia tay, trong lòng tôi không vui."
Mặt Khâu Dương lập tức lộ ra vẻ 'hèn gì', đẩy cốc nước cho Thẩm Du Tu, "Gì nhanh vậy, từ lần cậu nói với tôi mới vài ngày chứ mấy."
Thẩm Du Tu bắt đầu ăn không vào, đặt đũa xuống, dựa vào ghế không nói gì.
Mới vài ngày? Thẩm Du Tu nghĩ, nghiêm túc mà nói thì hình là chưa từng bắt đầu.
"Bây giờ cậu muốn một mình yên lặng bao lâu?" Khâu Dương ăn xong cũng dựa về sau. Gã phát hiện mỗi khi Thẩm Du Tu muốn làm con đà điểu trốn rất sâu dưới cát, thường là biểu thị tình huống hiện tại rất nghiêm trọng.
"Chưa nghĩ ra." Thẩm Du Tu nhìn thấy mành cửa màu trắng ở bên tay phải mình, khẽ ngửa đầu nói, "Ở một mình đủ rồi tính sau."
Động tác ngửa đầu khiến mặt và cổ cậu lộ ra không sót cái gì, Khâu Dương nhìn miệng vết thương chẳng hề ngắn kia, nhướng mày, "Vết thương này là bị cái gì cắt phải đúng không? Cãi nhau kinh vậy."
Thẩm Du Tu giơ tay theo bản năng, trước khi ngón tay chạm vào vết thương thì nhớ đến lời căn dặn của bác sĩ, "Tôi không cẩn thận thôi, sẽ không lưu lại sẹo."
Nhưng mà lưu lại sẹo cũng chẳng sao, cậu cũng chẳng thèm để ý.
Bác sĩ đêm qua sát trùng cho miệng vết thương cũng nói, khoảng chừng một, hai tuần là sẽ lành được, cũng nói rõ, "Hẳn là sẽ không để lại sẹo rõ ràng, quá lắm là còn dấu vết mờ mờ thôi."
Thẩm Du Tu không nghe hết toàn bộ, cả người như bị giam cầm trong một không gian tối. Lúc đó, giữa mùi nước khử trùng nồng nặc và sắc trắng chói mắt của bệnh viện, suy nghĩ tương đối tỉnh táo duy nhất của Thẩm Du Tu chính là so với sẹo, cậu càng hy vọng có thể biết được tính khả thi và những việc cần chú ý để quên đi Bùi Tự.
Beta: Sasaswa
Đêm nay, cả thành phố A chìm trong cơn mưa nặng hạt, như thể nếu không gột rửa cả thành phố này thì không tạnh.
Bùi Tự uống tới nửa đêm, bình rượu kia đâu đủ cho hắn uống nhưng lại có thể khiến hắn say. Hứa Miên Thu lười đụng đến cái tên bợm này, lúc sắp tan làm thì gọi Trần Tiến đến đưa hắn về nhà. Chờ Bùi Tự tỉnh lại, mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, đã qua giữa trưa rồi. Cảnh vật trong mắt Bùi Tự đều là màu xanh nhạt ẩm ướt, một nửa nấp sau đám mây xa xa, phần còn lại là sắc xanh rì của rêu phong trên các bức tường bên cạnh những dãy nhà trùng trùng điệp điệp.
Bùi Tự xoa trán, nuốt nước bọt hai cái. Hắn ngửi thấy mùi rượu khắp người mình, cởi áo sơ mi ra, lấy đại một bộ quần áo trong tủ quần áo đặt cạnh giường đơn. Trong phòng không có gương, Bùi Tự đứng dậy, lơ đãng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ thuỷ tinh bị mưa rửa sạch. Tóc đen rối bù, râu lún phún trên cằm, chiếc áo màu vàng nhạt phẳng phiu sạch sẽ trong gương chẳng hề phù hợp với thân người cậu. Nó dán trên da thịt, cực kỳ mềm mại, tựa như khi khoác lên cơ thể người kia vậy.
Bùi Tự đứng yên nhìn một chốc, tìm bộ khác mặc vào, trả bộ quần áo kia về ngăn tủ như cũ.
"Anh ơi?" Giọng Bùi Lệ nhẹ nhàng vang lên trước cửa phòng, Bùi Tự quay đầu mở cửa, hơi bất ngờ, "Em không về trường sao?"
"Em lo cho anh." Tay Bùi Lệ cầm chén chè đậu đỏ, cô bưng vào phòng, khép hờ cửa lại rồi ngồi xuống ghế nhìn cậu, "Đêm qua anh không có...đánh nhau với mấy người đó phải không?"
"Không có." Bùi Tự miễn cưỡng trích ra hai phần tỉnh táo, huơ huơ cánh tay với Bùi Lệ, ý bảo đây là bằng chứng chứng tỏ hắn không bị thương.
Hắn nói rồi ngồi xuống bên giường, bưng chén nhỏ lên khuấy khuấy đậu đỏ bên trong, bất giác nhớ đến vết thương rướm máu trên cằm Thẩm Du Tu từ những hình dáng mờ ảo trong chén chè đậu ngọt.
"Không bị thương là tốt rồi." Bùi Lệ thở phào nhẹ nhõm, tối qua lúc Trần Tiến đưa Bùi Tự về nhà, cô sợ chết khiếp, lại chẳng dám kiểm tra tỉ mỉ, chỉ có thể để hắn ngủ trước, "Sao anh uống nhiều vậy?"
Giọng điệu của cô không hề có sự oán giận, vì Bùi Tự là kiểu người rất biết kiềm chế bản thân. Hắn chưa từng sa đà vào cái gì, không giống những đứa con trai học thói hư tật xấu từ cha chú trong khu nhà này, nào là say rượu, đánh bạc rồi chơi ma túy, cuối cùng trở thành một đống bùn nhão vô dụng.
Nhưng bây giờ Bùi Tự rất giống những người đắm chìm say mê với một thứ gì đó mà mình không thể với tới, không thể cưỡng lại, kiềm nén đau thương khó nói thành lời.
"Gặp bạn bè nên anh uống nhiều thôi." Bùi Tự nuốt ngụm chè, vị ngọt ngào âm ấm thấm trên đầu lưỡi, trôi xuống dạ dày, lướt qua lồng ngực - nơi lẽ ra phải cần được an ủi nhất, "Chiều nay em về trường à?"
"Dạ." Bùi Lệ gật đầu, "Dạo gần đây mấy vật trang sức nhỏ bán khá chạy." Lúc cô cười, trên gương mặt trắng nõn lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, "Em muốn làm nhiều thêm một chút."
Bùi Tự đặt chén chè xuống, xoa đầu cô như đang âu yếm chăm sóc một đóa hoa trên cành, "Được rồi, nhưng em đừng bán khuya quá đấy."
"Em biết rồi ạ."
Trong căn phòng nhỏ hẹp, Bùi Lệ ngồi gần bên cậu, tựa hồ là đầu sát bên đầu. Cô cố ý nhỏ giọng dự tính số tiền thu nhập cùng với kế hoạch tháng sau sẽ tiết kiệm bao nhiêu.
"Nếu cứ như vậy, sau khi tốt nghiệp em sẽ có phòng ở riêng, không cần tiền của nhà mình nữa." Bùi Lệ nói xong, cảm thấy tiếc nuối không muốn rời xa anh trai, cô kéo vạt áo hắn, "Em biết là anh thương em, nhưng mà chỗ em đi làm quá xa, không tiện về nhà thăm anh..."
Bùi Tự cười cười, vuốt sau ót cô, "Thì anh đi thăm em."
Bùi Lệ chớp chớp mắt mỉm cười nhìn hắn, giống như những lần trước, mỗi khi hai người nói về vấn đề này cô đều cọ nhẹ lên hõm vai anh trai mình. Nhắc đến tương lai, Bùi Tự lúc nào cũng chiều lòng Bùi Lệ. Hắn không có kế hoạch riêng gì nên cứ phối hợp theo dự tính của Bùi Lệ thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, Bùi Tự tùy ý em gái hệt như một bé thú lông xù cọ mình hai cái, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh núi non chập trùng và biển cả bao la nối liền nhau. Bùi Tự nhắm mắt lại, tựa hồ còn ngửi được mùi vị mằn mặn trong gió biển ẩm ướt của buổi sớm tinh mơ.
Bùi Tự cảm thấy bản thân đã cố hết sức rồi, nhưng những đợt sóng mà chính hắn nhìn thấy khi đứng ở vách núi vẫn đang ập đến, khiến hắn dần nhận ra thứ cảm xúc như là bi thương buồn bã sản sinh trong cõi lòng mình, giọng nói cũng bị ảnh hưởng, "Lệ Lệ, em từng đến thành phố B chưa?"
Bùi Lệ chưa từng đi, cô hoang mang ngẩng đầu nhìn anh trai, trông thấy đường cong tuấn tú nơi cằm anh cùng với đôi môi khép mở nhấn rõ từng chữ một, "Thành phố B? Anh muốn đi du lịch sao?"
Cô đoán rằng đáp án của Bùi Tự có thể không giống những gì anh nói, nhưng hình như Bùi Tự chỉ chờ để trả lời.
"Không phải." Bùi Tự đáp.
- --
Thành phố B gần miền nam hơn thành phố A, đó là một thành thị có khí hậu nhiệt đới trăm phần trăm, đã qua thu từ lâu mà ở nơi này vẫn đang còn vấn vương chút ý vị của mùa hè.
Thẩm Du Tu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cậu đi máy bay cả đêm, xách vali hành lí rời khỏi khoang máy bay. Sân bay ở thành phố B cũng rất cũ, cũ như thành phố này vậy, nó cần được tân trang và tu sửa xây dựng lại. Máy điều hòa ở đại sảnh không đủ lạnh, chỉ một đoạn đường ngắn từ mạn máy bay đến lối ra thôi mà trên lưng Thẩm Du Tu đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Khâu Dương nhận được tin nhắn của cậu, đi từ bãi đỗ xe tới, gã thấy cậu chỉ đến một mình, xì một tiếng, "Sao có mình cậu thế hả?"
Thẩm Du Tu đặt hành lý ở ghế sau, thắt dây an toàn cẩn thận, như thể một chuyến bay ngắn nhưng lại khiến cậu cực kỳ mệt mỏi, Thẩm Du Tu đáp, "Lần nào tôi chả đi một mình."
Cậu giơ tay gạt nguồn điều hòa xe, Khâu Dương bèn chỉnh nhiệt độ thấp xuống một tí, lái xe rời khỏi sân bay, cười nói, "Lần trước chẳng phải cậu đã nói sẽ dẫn người khác theo à?"
Thẩm Du Tu đeo một cái kính râm to gần như che nửa khuôn mặt, khiến người khác không thể nhìn thấy vẻ mặt của mình, "Tôi nói đùa mà cậu cũng tin."
"Tưởng tôi không phân biệt được cậu có nói đùa hay không hả?" Khâu Dương cười trêu.
Phía trước phải đợi đèn giao thông chuyển màu, Khâu Dương tranh thủ thoáng nhìn Thẩm Du Tu, phát hiện trên mặt cậu không hề có chút vui đùa nào, gã cũng nghiêm túc lại đôi chút, "Sao thế?"
Chẳng đợi người ta đáp, Khâu Dương đã chỉ vào sườn mặt Thẩm Du Tu một cách hết sức nghiêm trọng, "Mặt cậu hốc hác vậy?"
Thẩm Du Tu nhìn hình ảnh của mình trong kính chiếu hậu, thản nhiên nói, "Trầy xước chút thôi."
"Chậc, đúng là tự mua cái khổ vào người." Mấy chiếc xe phía xe bóp còi thúc giục, Khâu Dương chẳng thể làm gì khác hơn là tập trung lái xe, "Chắc không phải cậu cãi nhau với người kia mới bị thương chứ?"
Thẩm Du Tu giơ tay đầu hàng theo kiểu chán chường nản chí, "Cậu lo chạy đi, đừng hỏi nữa."
Khâu Dương á khẩu, đành phải im miệng không nói, ngoan ngoãn lái xe đưa cậu đến trước một khu nhà. Ngôi nhà trệt (*) này được Thẩm Du Tu mua rồi trang trí bằng giá cao, mỗi tuần đều có dì giúp việc cố định đến làm vệ sinh. Lúc Khâu Dương vào cửa, người giúp việc mới đến đã chỉnh điều hòa vừa phải, nấu một món đồ ăn một món canh, đặt trong lò nướng và nồi để giữ ấm.
* Căn hộ bình tầng, là nhà mà phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp,... đều nằm trên cùng một mặt bằng.
Thẩm Du Tu gọi Khâu Dương cùng ăn cơm, chẳng có ý thức mình là chủ nhà gì cả, ngồi phịch ở bên cạnh bàn ăn, có vẻ chẳng muốn động một ngón tay nào.
Vì thế khi Khâu Dương dọn chén lên xong, gã đá cậu một cái, "Cậu ăn cơm hay là uống rượu đây?"
Thẩm Du Tu nhìn đồ ăn trước mặt mình, vẻ mặt rõ ràng là đang nỗ lực chấn hưng tinh thần, "Ăn cơm."
Khâu Dương thấy mệt dùm cậu, vùi đầu ăn hai đũa, vẫn không nhịn được mà nói, "Có việc buồn thì đừng giấu trong lòng, nói ra đi." Gã nhìn người đối diện có vẻ chẳng muốn phối hợp, khua bát, "Nếu không muốn nói thì cậu lẳng lặng tới là được rồi, cần gì kêu tôi tới sân bay đón, đỡ mắc công phiền tới tôi."
"..." Thẩm Du Tu bị hỏi mãi đến nỗi phiền, ỉu xìu phản bác, "Chia tay, trong lòng tôi không vui."
Mặt Khâu Dương lập tức lộ ra vẻ 'hèn gì', đẩy cốc nước cho Thẩm Du Tu, "Gì nhanh vậy, từ lần cậu nói với tôi mới vài ngày chứ mấy."
Thẩm Du Tu bắt đầu ăn không vào, đặt đũa xuống, dựa vào ghế không nói gì.
Mới vài ngày? Thẩm Du Tu nghĩ, nghiêm túc mà nói thì hình là chưa từng bắt đầu.
"Bây giờ cậu muốn một mình yên lặng bao lâu?" Khâu Dương ăn xong cũng dựa về sau. Gã phát hiện mỗi khi Thẩm Du Tu muốn làm con đà điểu trốn rất sâu dưới cát, thường là biểu thị tình huống hiện tại rất nghiêm trọng.
"Chưa nghĩ ra." Thẩm Du Tu nhìn thấy mành cửa màu trắng ở bên tay phải mình, khẽ ngửa đầu nói, "Ở một mình đủ rồi tính sau."
Động tác ngửa đầu khiến mặt và cổ cậu lộ ra không sót cái gì, Khâu Dương nhìn miệng vết thương chẳng hề ngắn kia, nhướng mày, "Vết thương này là bị cái gì cắt phải đúng không? Cãi nhau kinh vậy."
Thẩm Du Tu giơ tay theo bản năng, trước khi ngón tay chạm vào vết thương thì nhớ đến lời căn dặn của bác sĩ, "Tôi không cẩn thận thôi, sẽ không lưu lại sẹo."
Nhưng mà lưu lại sẹo cũng chẳng sao, cậu cũng chẳng thèm để ý.
Bác sĩ đêm qua sát trùng cho miệng vết thương cũng nói, khoảng chừng một, hai tuần là sẽ lành được, cũng nói rõ, "Hẳn là sẽ không để lại sẹo rõ ràng, quá lắm là còn dấu vết mờ mờ thôi."
Thẩm Du Tu không nghe hết toàn bộ, cả người như bị giam cầm trong một không gian tối. Lúc đó, giữa mùi nước khử trùng nồng nặc và sắc trắng chói mắt của bệnh viện, suy nghĩ tương đối tỉnh táo duy nhất của Thẩm Du Tu chính là so với sẹo, cậu càng hy vọng có thể biết được tính khả thi và những việc cần chú ý để quên đi Bùi Tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.