Dư Ôn

Chương 64: Hoàng hôn ngày đông (1)

Bất Thị Tri Canh

24/08/2021

Editor: Russia

Beta: Sasaswa

Khe hở chỗ cánh cửa ngày càng mở rộng, Bùi Tự lập tức thoải mái chen vào. Hắn sải chân dài đi về trước, Thẩm Du Tu không thể không rút lui hai bước, kéo dài khoảng cách với hắn.

Bùi Tự tiện tay khóa trái cửa phòng tiếp khách, lưng hắn dán vào cửa gỗ, hơi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Du Tu, hỏi, "Anh từ chức?"

Thẩm Du Tu liếc thấy tay trái của hắn đang làm cái gì đó ở sau lưng, có hơi khó hiểu ném cặp công văn lên ghế salon màu đá vôi, giật nhẹ cà vạt nói, "Ừ."

"Ba nói cho cậu đúng không?"

Bùi Tự không phủ nhận, chỉ áp sát mấy mét.

Ánh nắng xuyên thấu qua mành cửa không gắt lắm, khiến bóng người chậm rãi di chuyển trên mặt đất theo nhịp điệu bước chân, cảm giác ngột ngạt lan tỏa ra cũng bị hơi ấm xâm nhập không ít. Trước khi Bùi Tự đến gần, Thẩm Du Tu nghiêng người nghiêm mặt nói, "Đây là nhà của ba mẹ, có chuyện gì hôm khác nói."

Bùi Tự chẳng để ý gì đến địa điểm được nhắc nhở này nhưng giọng điệu vẫn có dấu vết khắc chế, "Tại sao anh muốn từ chức?"

Tay hắn chống ở nơi cách Thẩm Du Tu mười mấy centimet, cơ thể áp sát, cằm hơi nâng lên, "Không phải anh nói anh là con trai của bọn họ à, vậy anh chạy làm gì?"

"Anh không tiếp tục ở lại làm..."

Lời ép hỏi của Bùi Tự như một mảnh đao mỏng sắc bén, từ từ lướt qua da mặt Thẩm Du Tu, không có đau đớn mà là dằn vặt nhiều hơn. Trong lòng Thẩm Du Tu khó chịu, uất ức trầm luân, thấp giọng cắt lời hắn, "Tôi muốn chuyển đến nơi khác không được à? Bùi Tự, cậu đừng châm chọc khiêu khích như là tôi có lỗi với cậu vậy, mẹ nó, đây là chuyện tôi có thể quyết định sao?"

"Không phải anh thì còn ai, đừng có tự lừa mình dối người." Bùi Tự nhấc chân chặn cẳng chân Thẩm Du Tu, cánh tay suýt thì trầy da đè lại bàn tay của cậu, giọng điệu mềm mỏng nhẹ nhàng như lưỡi đao từ từ ép xuống một li, "Thẩm Diệu Huy muốn anh từ chức à?"

"Nếu không muốn đi thì anh từ chức làm gì." Bùi Tự hỏi, "Chuyển sang nơi khác, là anh muốn bạn trai cũ cùng đến thành phố B hay là đổi một người mới?"

Bùi Tự càng nói, vẻ mặt càng lúc càng giận dữ, Bùi Tự rất ít khi chịu bộc lộ cảm xúc như vậy, càng không cam lòng rơi vào tình trạng mất khống chế, ra tay không chú ý nặng nhẹ, hắn nắm chặt đến mức vùng da gần nơi bị nắm nổi lên màu trắng.



"Đổi..." Thẩm Du Tu đau đến mức lòng tê tái, há mồm định mắng lại, nhưng nói ra một chữ lại tự dừng lại, nhìn đôi mắt đen kịt gần trong gang tấc của Bùi Tự, cậu cảm thấy cuống họng khô khốc không nói nên lời.

Cậu và Bùi Tự quanh đi quẩn lại, có lúc sai vị, có lúc mất công tốn sức phân định rõ ràng, đi qua một ít, vượt qua một ít, mới miễn cưỡng đụng đến đầu ngón tay, có thể nắm tay. Chuyện khó ở trần gia quá nhiều, mất đi một người yêu là chuyện bình thường, hình như trong số mệnh mỗi người đều có một phần bất hạnh sẽ đến. Vận may của Thẩm Du Tu quá kém, vất vả nắm chặt một bàn tay là lập tức không vượt được núi, không qua được sông.

"Bùi Tự." Thẩm Du Tu ngừng nửa phút, nói với hắn, "Cậu nói đúng, mẹ nó, tôi muốn đi."

Vẻ mặt Bùi Tự âm u, hắn nhạy bén tăng chút lưng như là không đồng ý lời Thẩm Du Tu vừa nói, quyết định bẻ gãy cổ đối phương.

"Cậu là con trai ruột của ba mẹ." Thẩm Du Tu gằn giọng lặp lại từng chữ, "Tôi không cần biết cậu muốn hay không muốn, cả đời này cậu không tránh khỏi liên quan tới cái nhà này. Nhưng bắt đầu từ cái ngày tôi biết bọn họ không phải cha mẹ ruột của mình, tôi đã biết sẽ có ngày mình muốn rời khỏi cái nhà này."

Không, nói là "rời khỏi" cũng không đúng. Thẩm Du Tu nghĩ, cùng lúc, cậu cho rằng điều này chẳng hề sai. Ai cũng có ngày phải rời khỏi nhà, chỉ là tình hình của cậu phức tạp hơn, dây dưa không rõ, nhưng sự ra đi này đã bị trì hoãn suốt mười năm này cũng giống mọi người ở chỗ nỗi đau tương tự, cũng đau đớn, giãy dụa và bất đắc dĩ không muốn đi.

Thẩm Du Tu miễn cưỡng rút ra cánh tay bị bóp chặt đến mức nổi lên một vòng đỏ sẫm, cậu cụp mắt nói, "Bùi Tự, tôi thừa nhận là tôi ích kỉ. Tôi thích cậu, cho nên lôi kéo cậu lâu như vậy chẳng buông. Nhưng bây giờ mẹ nó tôi mà còn lôi kéo cậu, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ ngẩng đầu trước ba mẹ được, càng không thể giữ gìn quan hệ thoải mái, ngày lễ tết gọi điện thoại thăm hỏi hai câu được."

Thẩm Du Tu ngẩng đầu lên, trong hốc mắt ửng hồng có chút ướt át gắng gượng, "Tôi lừa mình dối người... Mẹ nó cậu không lừa mình dối người à? Cậu cho rằng huyết thống là sơn bị chủ nợ dội ở cửa nhà cậu sao? Cậu giả vờ không thấy, không nghĩ tới là có thể trốn thoát sao?!"

Bùi Tự cau chặt mày, như là đang chần chừ làm sao phản bác, "Không phải trốn."

Hắn vẫn duy trì tư thế giằng co với Thẩm Du Tu, ra vẻ muốn lấy điện thoại di động của mình trong túi tiền, khi hắn định giải tỏa, tiếng động lạch cạch vọng tới từ cửa, ngay sau đó, cửa phòng tiếp khách bị mở ra.

Đúng như dự đoán, ngoài cửa là vợ chồng nhà họ Thẩm, Tô Du đỡ lấy Thẩm Diệu Huy cầm chìa khóa, mặt mày buồn bã nhìn bọn họ.

Thẩm Diệu Huy nghe vài câu hai người đối thoại trong phòng, ông ta xanh cả mặt, ho khan liên tục, vừa bước nhanh đi tới vừa quát Tô Du đang đỡ mình một tiếng, "Nhanh chóng đóng cửa, định để người hầu chê cười à."

Sau khi về thành phố A, Thẩm Diệu Huy lại làm kiểm tra một lần, tình hình bình thường, bác sĩ kiến nghị ông ở nhà dưỡng bệnh. Giờ đây ông mặc quần áo thường ngày, ngồi trên chiếc ghế salon đơn xanh sẫm, chỉ cảm thấy huyết áp tăng cao, vội vã gọi Tô Du rót nước cho ông uống thuốc.

Ba mẹ vừa xuất hiện, cảm xúc mãnh liệt của Thẩm Du Tu đều bị chậu nước đá lạnh từ trên trời giáng xuống dập tắt, cả người cậu lạnh lẽo, chỉ biết lúng túng. Thẩm Du Tu nhắm mặt lại, đẩy Bùi Tự đang chắn trước mặt ra, lấy cặp công văn trên ghế salon vội vàng lấy văn kiện cho Thẩm Diệu Huy xem rồi kí tên, nói một câu "con về trước", toan rời đi.

Cậu quay người lại, Bùi Tự cũng nhấc chân đi theo như không hề lưu luyến. Thẩm Diệu Huy không nhịn được nữa, cao giọng rống lên một câu, "Tất cả đứng lại."

Bùi Tự như không hề nghe thấy, nhưng hắn thấy lưng Thẩm Du Tu cứng đờ, cũng dừng lại.



Thẩm Du Tu nắm chuôi cửa bằng đồng, hít thở không thông, chậm rãi quay người lại, hơi cúi đầu trước mặt Thẩm Diệu Huy.

Bầu không khí trong phòng rất lạnh lẽo như chưa mở máy sưởi. Ngón trỏ của Tô Du vén một sợi tóc, nhìn ba người im lặng không nói, bà lặng lẽ đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cây thông bên cạnh đài phun nước.

Trước đó không bao lâu ánh nắng vẫn còn, lúc này lại bị một ít mây mờ che kín. Từng tia sáng phản xạ trên cửa sổ thủy tinh dần dần biến mất, cả gian phòng bị một màu hoàng hôn xám khói ảm đạm bao trùm, vài bóng người in trên sàn nhà một màu đỏ sẫm mơ hồ.

"Con đã đồng ý với ba như thế nào."

Không lâu lắm, Thẩm Diệu Huy mở miệng nói với Thẩm Du Tu. Khi ông nói chuyện, đặt nắp cốc trà về chỗ cũ, phát ra tiếng vang canh cách, "Còn đang dây dưa gì nữa?"

Môi Thẩm Du Tu giật giật, cậu cảm thấy tranh luận trong tình huống này, bất kể là nội dung gì đều có hơi thua thiệt, bèn nhếch miệng cười tự giễu, nói, "Ba, chỉ là hôm nay tình cờ gặp ở nhà mà thôi."

Thẩm Du Tu dừng một chút, bổ sung như thể mình rất biết điều, "Ba cầm văn kiện về công ty đi, có vấn đề gì thì tìm con, không có chuyện gì thì con sẽ không quay lại."

Thẩm Diệu Huy nghe hai câu này, vẻ mặt thoáng tốt lên, tầm mắt lướt qua Bùi Tự đứng cạnh, "Con..."

Ánh mắt Bùi Tự không nhìn ông, chỉ nhìn Thẩm Du Tu.

Thẩm Diệu Huy thấy dáng vẻ hắn như thế, ho khan mấy tiếng, lạnh lùng nói, "Con không thể học cái tốt của anh mình à?! Giao chuyện công ty cho con, con không muốn học, lại học mấy cái thứ này kia của nó..."

Lời đánh giá vớ vẩn còn chưa dứt, ông tự hạ thấp giọng, thở gấp mấy hơi. Tô Du thấy thế, chậm rãi bước tới vuốt ngực cho ông, bà liếc mắt nhìn Bùi Tự, nhỏ giọng nói đỡ, "Phải đó con trai. Con nghe ba con đi, đừng tiếp tục cùng Du Tu làm chuyện như vậy... Du Tu sống ở nhà chúng ta nhiều năm như thế, đã là người một nhà rồi, sau này hai anh em các con còn phải gặp nhau ở nhà..."

Lời còn chưa dứt, Tô Du lập tức bị ánh mắt của Bùi Tự đâm tới khiến bà kinh ngạc giật thót tim, không khỏi siết chặt tay vịn ghế sofa, lùi về sau gần nửa ghế.

"Mẹ con nói đúng." Thẩm Diệu Huy điều chỉnh hơi thở, giọng hơi khàn khàn, "Hai đứa con là...!"

"Anh em?"

Rốt cuộc, Bùi Tự nghiêng mặt qua nhìn hai vợ chồng ngồi cách mình vài mét, mở một tệp ghi âm trên điện thoại ra, tiện tay ném lên trên ghế salon, lạnh lùng nhíu mày nói, "Hai người nói tôi là anh em với ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dư Ôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook