Chương 10: Quà tặng (1)
Bất Thị Tri Canh
24/08/2021
Editor: Sasaswa
Sau bữa ăn hôm đó, Bùi Tự hơi nhượng bộ, thỉnh thoảng sẽ trả lời tin nhắn của Thẩm Du Tu.
Thật vất vả mới có chút tiến triển, Thẩm Du Tu cố tình lấy cớ có vài việc mà quấn lấy, không lúc nào nghỉ ngơi. Cậu không thấy người liền không ngồi yên, chờ có cơ hội liền đến chỗ làm của Bùi Tự ra hiệu muốn mời hắn ăn bữa cơm.
Bùi Tự đi một lần rồi không đi nữa, đối với loại tin nhắn dụ dỗ hết cái này đến cái khác cũng không quan tâm nữa.
Mà dù như thế nào, gần đây tần suất cầm điện thoại của hắn không ít. Trưa hôm nay, Hứa Miên Thu thấy hắn dùng cơm mà gác đũa xuống ba lần, cầm điện thoại gõ gõ, cảm thấy rất bất ngờ: "Ai nhắn tin vậy? Nửa ngày vẫn chưa nói xong?"
Bùi Tự ấn khóa màn hình, gắp lên một chút rau cải xào, trả lời qua loa: "Không có gì. Nói chuyện với công ty bên kia."
Hứa Miên Thu ừ một tiếng rồi không lên tiếng, lấy ra mẩu xương cá rồi mới nói: "Cậu thật dự định qua bên kia làm?"
"Ừm. Tháng này còn một tuần, làm xong liền đi." Bùi Tự đã chắc chắn ý định, trả lời chẳng hề dây dưa dài dòng.
"Được." Hứa Miên Thu ăn cá sợ mắc phải xương: "Trời muốn thì trời mưa, cậu muốn đi thì ai có thể cản được."
Bùi Tự khóe miệng cong một chút, thuận tiện từ đâu lấy ra chìa khóa ném lên bàn gỗ nhỏ: "Chìa khóa."
Hứa Miên Thu xem cũng không xem liếc mắt một cái, hừ một tiếng: "Nha, còn không cùng họ Trương từ chức đâu, trước tiên cùng tôi từ đi lên." Cô ăn xong miếng cá liền để bát đũa xuống, rút một miếng giấy ăn lau móng tay: "Không phải là chuyển sang nơi khác làm việc —— xa vẫn là xa, cái này là muốn cùng tôi một đao cắt đứt sao?"
"Bên kia làm buổi tối." Bùi Tự cầm dĩa rau vững vàng, dừng cũng không dừng: "Không thể tới."
Hứa Miên Thu cười nhạo phun ra làn khói, cô vào nghề năm, sáu năm, đối với lời nói dối của Bùi Tự vẫn có thể nhìn ra, bất quá cũng lười tra hỏi. Huống hồ cô cùng Bùi Tự chỉ là quan hệ thuần túy quen biết nhau qua công việc, ngay cả chuyện bạn bè nam nữ vẫn chưa nói tới. Việc Bùi Tự rời đi cũng không đáng nói, điều luyến tiếc là nếu xảy ra chuyện gì thì không trông cậy hắn được, không có ý tứ đền đáp.
"Tùy cậu." Hứa Miên Thu nghĩ thoáng ra, thay nam nhân như thay quần áo, không có cái này thì còn có cái sau, quan trọng là cần người ở bên có thể hỗ trợ mình: "Chỉ là đáng tiếc khuôn mặt này."
Cô lại gần Bùi Tự một chút, bóp mặt hắn: "Lúc làm việc đừng đánh nhau gây chuyện, sau này không thể quay lại làm bảo an đâu."
Bùi Tự uống ngụm nước, trực tiếp lấy điếu thuốc từ miệng cô: "Mặt? Chị có thể tìm trong quán rất nhiều người đẹp hơn tôi."
"Cậu nói đám vịt kia sao có thể so với cậu đây?" Hứa Miên Thu đá hắn một cước: "Không bằng."
*vịt= điếm
Bùi Tự cười cười, giúp cô dọn dẹp bàn ăn, hút thuốc rửa chén xong, đúng lúc nhận được một tin nhắn mới.
Lần này không phải Thẩm Du Tu, là Cảnh Chinh Minh hôm qua cũng hắn bàn bạc, nói là đã đến chỗ hắn, hỏi hắn bao lâu nữa xong.
"Miên Thu, Cảnh thúc ở dưới lầu. Tôi đi đây." Bùi Tự cầm áo khoác, vừa mặc vừa nói.
"Đi đi, thay tôi hỏi thăm Cảnh thúc." Hứa Miên Thu đang thay quần áo, nói chuyện có chút hàm hồ. Cô mặc chiếc váy ngủ lỏng lẻo, ngáp một cái chuẩn bị ngủ, ngã đầu nằm xuống, rồi lại đẩy nửa người lên, kêu một tiếng: "À, sau này vẫn có thể gọi là Thu tỷ."
Hắn đang cầm khóa cửa, quay đầu nhìn lại nữ nhân đang quay lưng về phía mình, nửa phút sau, nhẹ giọng nói: "Thu tỷ, đi đây."
Bùi Tự dứt lời, liền đóng cửa lại xuống lầu.
Bùi Tự vừa bước ra khỏi tòa nhà chỗ ở của Hứa Miên Thu, ánh nắng đã chiếu tới. Khí trời đã ấm dần lên, thân thểCảnh Chính Minh vốn không khỏe hôm nay cũng không còn mặc áo khoác kín nữa. Bùi Tự nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc thường phục tối màu trong tay đang cầm một hộp thức ăn nhỏ cùng một túi đang đựng gì đó, áng chừng giống như một bó hoa cúc trắng, đang vẫy tay với cậu.
Hôm nay là ngày giỗ của con gái Cảnh Chinh Minh. Ban đầu Bùi Lệ muốn cùng ông đến nghĩa trang nhưng đột nhiên có lịch tăng ca nên không đi được, nhiệm vụ này liền rơi xuống đầu Bùi Tự.
"Cảnh thúc." Bùi Tự gọi ông.
Cảnh Chinh Minh gật đầu với hắn, nhờ Bùi Tự cầm dùm ông bó hoa, đi ra ngoài tiểu khu: "Dạo này cháu vẫn luôn ở đây?"
"Không." Bùi Tự biết ông không thích Hứa Miên Thu lắm, qua loa nói.
Cảnh Chinh Minh trên tay trống không, đơn giản thăm dò: "Chú biết, tiểu Hứa tâm không xấu. Nếu cháu muốn lập gia đình, cũng không thể tối nào cũng không về nhà."
Những câu này Bùi Tự đã nghe đến tai đóng thành kén: "Bây giờ cháu kết hôn vẫn còn sớm."
"Lệ Lệ sắp tốt nghiệp đại học rồi mà cháu vẫn nói còn sớm." Cảnh Chinh Minh lắc đầu, "Không phải chú ghét bỏ tiểu Hứa. Tuy nói nó bị đồng hương gài bẫy phải đi đến loại địa phương đó, nhưng bây giờ bản thân nó vẫn không chịu rời đi, không giống có thể hảo hảo ở nhà sinh sống.
"Chị ấy giống như cháu, cần phải nuôi một đứa em gái, thân bất do kỷ." Bùi Tự thay Hứa Miên Thu biện giải một câu, lại bổ sung: "Được, cháu với chị ấy chỉ là bạn bè, không có quan hệ khác. Chú không cần để ý."
Cảnh Chinh Minh giương mắt lên, còn muốn nói gì nữa nhưng Bùi Tự đã vẫy được một chiếc xe, nhanh chống đẩy ông lên.
Nghĩa trang gần biển, cách nội thành không xa, đồng hồ đo giá cách con số 0 không nhiều thì đã đến nơi.
Hôm nay đặc biệt, Bùi Tự không cùng Cảnh Chinh Minh leo lên đồi, mà chờ phía dưới.
Xa xa ngoài khơi gió êm sóng lặng, phá vụn, triền miên vài đám mây trắng xám tụ lại thành một bóng tối di động. Bùi Tự mơ tưởng một chút, hi vọng ánh nắng mặt trời từ tầng mây phía sau lộ ra, mà hi vọng rơi vào khoảng không, bầu trời từ từ trở nên âm trầm, một buổi trưa đầy nắng cứ như vậy mà biến mất, tựa hồ không bao lâu nữa trời sẽ mưa.
Đất ở nghĩa trang gần biển này rất đắt, người tới không giàu thì quý, người như Cảnh Chinh Minh không thường thấy, nhân viên quản lý có ấn tượng với hắn. Trong lúc rảnh rỗi, thấy Bùi Tự ngồi bên ngoài nửa ngày liền bắt chuyện với hắn: "Người anh em kia thật tình cảm a."
Bùi Tự ngồi trên băng ghế dài trong phòng quản lí, nhìn lên núi một cái: "Dù sao thì vợ và con gái đều an táng ở đây."
"Có biết. Nửa tháng đến một lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa." Nhân viên quản lý cầm chén giữ ấm, uống hớp trà, nói: "Cậu thì sao? Nhìn cũng thấy quen mắt, ông ấy đưa tới sao? Con trai hay con rể?"
Bùi Tự lắc đầu một cái, tiếp nhận chén giấy đối phương đưa tới, dừng một chút nói: "Tôi coi hắn như cha nuôi." Lúc nói hắn nhìn phía bên ngoài cửa sổ, thấy Cảnh Chinh Minh từ từ đứng lên trước một gian mộ giữa sườn núi, biết sắp phải rời đi, để ly xuống rồi đi lên đồi, lễ phép chào hỏi như cũ.
Cảnh Chinh Minh hôm nay tâm trạng vẫn còn tốt, đối với vụ án của nữ nhi không giống như hai nắm trước cuồng loạn. Bọn họ bước xuống bậc thang đá dài, trao đổi chuyện gần đây thăm hỏi được.
"Tiểu tử kia không chịu được, liền gây án." Cảnh Chinh Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Lão Lý bọn họ đều gạt chú, nghe nói ở thành phố bên cạnh cũng có hai vụ không sai biệt lắm."
"Thành phố bên cạnh?" Bùi Tự cau mày. Hắn biết Cảnh Chinh Minh vẫn không bỏ qua mấy tỉnh lân cận, hỏi thăm xung quanh, đại khái đã sớm hỏi hết những mối quan hệ trắng đen mà ông biết, không nghĩ như vậy vẫn không bắt được người.
"Nhất định là hắn." Cảnh Chinh Minh nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: "Chú nhìn thấy bức ảnh trên trang báo kia, còn có lão Lý bọn họ vẫn cứ che che giấu giấu... Không sai được! Tên khốn kiếp kia, sớm muộn có ngày chú sẽ tìm được hắn..."
"Cảnh thúc! Chú không nên động thủ, phải tin Lý đội bọn họ." Bùi Tự thấy mặt ông lộ vẻ thống khổ, lo lắng ông nhất thời tức giận làm ra chuyện sai lầm gì, nói sang chuyện khác: "Cháu gần đây bận quá. Ngày mai thúc có rảnh không? Thay cháu đến trường thăm Lệ Lệ một chút."
"Cháu? A đúng, chú còn muốn hỏi tiểu tử ngươi." Cảnh Chinh Minh đúng như dự đoán bị lời của hắn hấp dẫn chú ý, hỏi tới: "Mấy vạn tiền lời lúc trước sau đó..."
Lời ông còn chưa dứt, là số của giám đốc club gọi hắn, người bên kia ngữ kí nghiêm túc, nói là có việc gấp tìm hắn. Bùi Tự một bên nói chuyện một bên đưa Cảnh Chinh Minh ra khỏi nghĩa trang, cúp điện thoại, vẫn là quyết định chờ người người kế bên bình tĩnh chút rồi đi: "Cảnh thúc?"
Cảnh Chinh Minh quay đầu lại nhìn bảng tên nghĩa trang hồi lâu, đáy mắt tràn đầy tâm tình phức tạp, cuối cùng ho khan vài tiếng, khoác tay một cái nói: "Được rồi được rồi, chú rất ổn, cháu nhanh đi làm đi. Lệ Lệ ngày mai chú sẽ đến thắm, cháu cứ yên tâm."
-
Chiều hôm đó, Thẩm Du Tu vừa mời đi một chuyến khảo sát ngắn xong. Tài xế trên đường đưa cậu về công ty, mây đen bắt đầu kéo tới, từng giọt nước liền thấm xuống lòng đất, giọt mưa nặng trịch đánh vào cửa kính, phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch không lớn không nhỏ.
Tới giờ tan làm, trợ lý thay cậu để tư liệu xuống xong cũng rời đi. Thẩm Du Tu nới lỏng cà vạt, liếc mắt nhìn khung chat không có tin nhắn mới của Tiểu bảo an, có chút do dự, định xem xong văn kiện liền về nhà.
Cậu mới vừa ngồi lên ghế làm việc, ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa: "Vào đi."
"Thẩm tổng —— "
Người vào là Tưởng Nghiêu, hắn chưa bước vào ngay, dựa vào cạnh cửa lắc lắc chìa khóa xe thể thao hỏi: "Đêm nay có rảnh không?"
Thẩm Du Tu vừa thấy là hắn, cả người cũng thả lỏng, miễn cưỡng dựa vào lưng ghế một chút: "Có việc?"
"Tiểu tử Tạ Tuấn kia không mời được cậu." Tưởng Nghiêu nói: "Liền kêu tôi đến mời."
Thẩm Du Tu trên tay hơi dùng sức, rầm một cái xoay nửa người đối diện Tưởng Nghiêu: "Nói với nó tôi không có dư tiền, nó không mượn được tiền liền tới tìm tôi."
"Chà chà, cái gì dùng tiền chơi bời. Cậu tại B thị mở cái công ty nhỏ kia phải dời ba người..." Tưởng Nghiêu đi tới, ngồi nghiêng ở bên bàn làm việc, cầm lấy một cây bút máy xoay xoay, liền nhận được cái liếc mắt sắc như dao của Thẩm Du Tu, đúng lúc nói nhỏ lại: "Này, ba hoặc năm tháng sau nó liền trả mà."
"Nói thì đơn giản lắm, sao cậu không cho đi." Thẩm Du Tu tức giận nói.
"Tôi cho thì chỉ được số lẻ thôi." Tưởng Nghiêu cợt nhả nói: "Nếu không phải lần trước anh rể tôi bỏ nhiều công sức cho việc này, tôi cũng không muốn ở đây mượn cậu. Đi thôi, coi như cho anh em mặt mũi."
Thẩm Du Tu không tình nguyện bị hắn kéo lên, đầy mặt đều viết buồn bực mất tập trung. Tưởng Nghiêu không có cách nào, chớp mắt một cái, hạ thấp giọng thần thần bí bí nói: "Đi đi, làm vẻ mặt này làm gì. Tôi nói này, hôm nay đặc biệt chuẩn bị cho cậu một món quà lớn."
Hắn đóng cửa văn phòng lại, ánh mắt nhìn Thẩm Du Tu lộ ra ý tứ sâu xa mỉm cười: "Có cho mượn tiền hay không khoan nói tới, cậu trước tiên đi xem xem."
Sau bữa ăn hôm đó, Bùi Tự hơi nhượng bộ, thỉnh thoảng sẽ trả lời tin nhắn của Thẩm Du Tu.
Thật vất vả mới có chút tiến triển, Thẩm Du Tu cố tình lấy cớ có vài việc mà quấn lấy, không lúc nào nghỉ ngơi. Cậu không thấy người liền không ngồi yên, chờ có cơ hội liền đến chỗ làm của Bùi Tự ra hiệu muốn mời hắn ăn bữa cơm.
Bùi Tự đi một lần rồi không đi nữa, đối với loại tin nhắn dụ dỗ hết cái này đến cái khác cũng không quan tâm nữa.
Mà dù như thế nào, gần đây tần suất cầm điện thoại của hắn không ít. Trưa hôm nay, Hứa Miên Thu thấy hắn dùng cơm mà gác đũa xuống ba lần, cầm điện thoại gõ gõ, cảm thấy rất bất ngờ: "Ai nhắn tin vậy? Nửa ngày vẫn chưa nói xong?"
Bùi Tự ấn khóa màn hình, gắp lên một chút rau cải xào, trả lời qua loa: "Không có gì. Nói chuyện với công ty bên kia."
Hứa Miên Thu ừ một tiếng rồi không lên tiếng, lấy ra mẩu xương cá rồi mới nói: "Cậu thật dự định qua bên kia làm?"
"Ừm. Tháng này còn một tuần, làm xong liền đi." Bùi Tự đã chắc chắn ý định, trả lời chẳng hề dây dưa dài dòng.
"Được." Hứa Miên Thu ăn cá sợ mắc phải xương: "Trời muốn thì trời mưa, cậu muốn đi thì ai có thể cản được."
Bùi Tự khóe miệng cong một chút, thuận tiện từ đâu lấy ra chìa khóa ném lên bàn gỗ nhỏ: "Chìa khóa."
Hứa Miên Thu xem cũng không xem liếc mắt một cái, hừ một tiếng: "Nha, còn không cùng họ Trương từ chức đâu, trước tiên cùng tôi từ đi lên." Cô ăn xong miếng cá liền để bát đũa xuống, rút một miếng giấy ăn lau móng tay: "Không phải là chuyển sang nơi khác làm việc —— xa vẫn là xa, cái này là muốn cùng tôi một đao cắt đứt sao?"
"Bên kia làm buổi tối." Bùi Tự cầm dĩa rau vững vàng, dừng cũng không dừng: "Không thể tới."
Hứa Miên Thu cười nhạo phun ra làn khói, cô vào nghề năm, sáu năm, đối với lời nói dối của Bùi Tự vẫn có thể nhìn ra, bất quá cũng lười tra hỏi. Huống hồ cô cùng Bùi Tự chỉ là quan hệ thuần túy quen biết nhau qua công việc, ngay cả chuyện bạn bè nam nữ vẫn chưa nói tới. Việc Bùi Tự rời đi cũng không đáng nói, điều luyến tiếc là nếu xảy ra chuyện gì thì không trông cậy hắn được, không có ý tứ đền đáp.
"Tùy cậu." Hứa Miên Thu nghĩ thoáng ra, thay nam nhân như thay quần áo, không có cái này thì còn có cái sau, quan trọng là cần người ở bên có thể hỗ trợ mình: "Chỉ là đáng tiếc khuôn mặt này."
Cô lại gần Bùi Tự một chút, bóp mặt hắn: "Lúc làm việc đừng đánh nhau gây chuyện, sau này không thể quay lại làm bảo an đâu."
Bùi Tự uống ngụm nước, trực tiếp lấy điếu thuốc từ miệng cô: "Mặt? Chị có thể tìm trong quán rất nhiều người đẹp hơn tôi."
"Cậu nói đám vịt kia sao có thể so với cậu đây?" Hứa Miên Thu đá hắn một cước: "Không bằng."
*vịt= điếm
Bùi Tự cười cười, giúp cô dọn dẹp bàn ăn, hút thuốc rửa chén xong, đúng lúc nhận được một tin nhắn mới.
Lần này không phải Thẩm Du Tu, là Cảnh Chinh Minh hôm qua cũng hắn bàn bạc, nói là đã đến chỗ hắn, hỏi hắn bao lâu nữa xong.
"Miên Thu, Cảnh thúc ở dưới lầu. Tôi đi đây." Bùi Tự cầm áo khoác, vừa mặc vừa nói.
"Đi đi, thay tôi hỏi thăm Cảnh thúc." Hứa Miên Thu đang thay quần áo, nói chuyện có chút hàm hồ. Cô mặc chiếc váy ngủ lỏng lẻo, ngáp một cái chuẩn bị ngủ, ngã đầu nằm xuống, rồi lại đẩy nửa người lên, kêu một tiếng: "À, sau này vẫn có thể gọi là Thu tỷ."
Hắn đang cầm khóa cửa, quay đầu nhìn lại nữ nhân đang quay lưng về phía mình, nửa phút sau, nhẹ giọng nói: "Thu tỷ, đi đây."
Bùi Tự dứt lời, liền đóng cửa lại xuống lầu.
Bùi Tự vừa bước ra khỏi tòa nhà chỗ ở của Hứa Miên Thu, ánh nắng đã chiếu tới. Khí trời đã ấm dần lên, thân thểCảnh Chính Minh vốn không khỏe hôm nay cũng không còn mặc áo khoác kín nữa. Bùi Tự nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc thường phục tối màu trong tay đang cầm một hộp thức ăn nhỏ cùng một túi đang đựng gì đó, áng chừng giống như một bó hoa cúc trắng, đang vẫy tay với cậu.
Hôm nay là ngày giỗ của con gái Cảnh Chinh Minh. Ban đầu Bùi Lệ muốn cùng ông đến nghĩa trang nhưng đột nhiên có lịch tăng ca nên không đi được, nhiệm vụ này liền rơi xuống đầu Bùi Tự.
"Cảnh thúc." Bùi Tự gọi ông.
Cảnh Chinh Minh gật đầu với hắn, nhờ Bùi Tự cầm dùm ông bó hoa, đi ra ngoài tiểu khu: "Dạo này cháu vẫn luôn ở đây?"
"Không." Bùi Tự biết ông không thích Hứa Miên Thu lắm, qua loa nói.
Cảnh Chinh Minh trên tay trống không, đơn giản thăm dò: "Chú biết, tiểu Hứa tâm không xấu. Nếu cháu muốn lập gia đình, cũng không thể tối nào cũng không về nhà."
Những câu này Bùi Tự đã nghe đến tai đóng thành kén: "Bây giờ cháu kết hôn vẫn còn sớm."
"Lệ Lệ sắp tốt nghiệp đại học rồi mà cháu vẫn nói còn sớm." Cảnh Chinh Minh lắc đầu, "Không phải chú ghét bỏ tiểu Hứa. Tuy nói nó bị đồng hương gài bẫy phải đi đến loại địa phương đó, nhưng bây giờ bản thân nó vẫn không chịu rời đi, không giống có thể hảo hảo ở nhà sinh sống.
"Chị ấy giống như cháu, cần phải nuôi một đứa em gái, thân bất do kỷ." Bùi Tự thay Hứa Miên Thu biện giải một câu, lại bổ sung: "Được, cháu với chị ấy chỉ là bạn bè, không có quan hệ khác. Chú không cần để ý."
Cảnh Chinh Minh giương mắt lên, còn muốn nói gì nữa nhưng Bùi Tự đã vẫy được một chiếc xe, nhanh chống đẩy ông lên.
Nghĩa trang gần biển, cách nội thành không xa, đồng hồ đo giá cách con số 0 không nhiều thì đã đến nơi.
Hôm nay đặc biệt, Bùi Tự không cùng Cảnh Chinh Minh leo lên đồi, mà chờ phía dưới.
Xa xa ngoài khơi gió êm sóng lặng, phá vụn, triền miên vài đám mây trắng xám tụ lại thành một bóng tối di động. Bùi Tự mơ tưởng một chút, hi vọng ánh nắng mặt trời từ tầng mây phía sau lộ ra, mà hi vọng rơi vào khoảng không, bầu trời từ từ trở nên âm trầm, một buổi trưa đầy nắng cứ như vậy mà biến mất, tựa hồ không bao lâu nữa trời sẽ mưa.
Đất ở nghĩa trang gần biển này rất đắt, người tới không giàu thì quý, người như Cảnh Chinh Minh không thường thấy, nhân viên quản lý có ấn tượng với hắn. Trong lúc rảnh rỗi, thấy Bùi Tự ngồi bên ngoài nửa ngày liền bắt chuyện với hắn: "Người anh em kia thật tình cảm a."
Bùi Tự ngồi trên băng ghế dài trong phòng quản lí, nhìn lên núi một cái: "Dù sao thì vợ và con gái đều an táng ở đây."
"Có biết. Nửa tháng đến một lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa." Nhân viên quản lý cầm chén giữ ấm, uống hớp trà, nói: "Cậu thì sao? Nhìn cũng thấy quen mắt, ông ấy đưa tới sao? Con trai hay con rể?"
Bùi Tự lắc đầu một cái, tiếp nhận chén giấy đối phương đưa tới, dừng một chút nói: "Tôi coi hắn như cha nuôi." Lúc nói hắn nhìn phía bên ngoài cửa sổ, thấy Cảnh Chinh Minh từ từ đứng lên trước một gian mộ giữa sườn núi, biết sắp phải rời đi, để ly xuống rồi đi lên đồi, lễ phép chào hỏi như cũ.
Cảnh Chinh Minh hôm nay tâm trạng vẫn còn tốt, đối với vụ án của nữ nhi không giống như hai nắm trước cuồng loạn. Bọn họ bước xuống bậc thang đá dài, trao đổi chuyện gần đây thăm hỏi được.
"Tiểu tử kia không chịu được, liền gây án." Cảnh Chinh Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Lão Lý bọn họ đều gạt chú, nghe nói ở thành phố bên cạnh cũng có hai vụ không sai biệt lắm."
"Thành phố bên cạnh?" Bùi Tự cau mày. Hắn biết Cảnh Chinh Minh vẫn không bỏ qua mấy tỉnh lân cận, hỏi thăm xung quanh, đại khái đã sớm hỏi hết những mối quan hệ trắng đen mà ông biết, không nghĩ như vậy vẫn không bắt được người.
"Nhất định là hắn." Cảnh Chinh Minh nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: "Chú nhìn thấy bức ảnh trên trang báo kia, còn có lão Lý bọn họ vẫn cứ che che giấu giấu... Không sai được! Tên khốn kiếp kia, sớm muộn có ngày chú sẽ tìm được hắn..."
"Cảnh thúc! Chú không nên động thủ, phải tin Lý đội bọn họ." Bùi Tự thấy mặt ông lộ vẻ thống khổ, lo lắng ông nhất thời tức giận làm ra chuyện sai lầm gì, nói sang chuyện khác: "Cháu gần đây bận quá. Ngày mai thúc có rảnh không? Thay cháu đến trường thăm Lệ Lệ một chút."
"Cháu? A đúng, chú còn muốn hỏi tiểu tử ngươi." Cảnh Chinh Minh đúng như dự đoán bị lời của hắn hấp dẫn chú ý, hỏi tới: "Mấy vạn tiền lời lúc trước sau đó..."
Lời ông còn chưa dứt, là số của giám đốc club gọi hắn, người bên kia ngữ kí nghiêm túc, nói là có việc gấp tìm hắn. Bùi Tự một bên nói chuyện một bên đưa Cảnh Chinh Minh ra khỏi nghĩa trang, cúp điện thoại, vẫn là quyết định chờ người người kế bên bình tĩnh chút rồi đi: "Cảnh thúc?"
Cảnh Chinh Minh quay đầu lại nhìn bảng tên nghĩa trang hồi lâu, đáy mắt tràn đầy tâm tình phức tạp, cuối cùng ho khan vài tiếng, khoác tay một cái nói: "Được rồi được rồi, chú rất ổn, cháu nhanh đi làm đi. Lệ Lệ ngày mai chú sẽ đến thắm, cháu cứ yên tâm."
-
Chiều hôm đó, Thẩm Du Tu vừa mời đi một chuyến khảo sát ngắn xong. Tài xế trên đường đưa cậu về công ty, mây đen bắt đầu kéo tới, từng giọt nước liền thấm xuống lòng đất, giọt mưa nặng trịch đánh vào cửa kính, phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch không lớn không nhỏ.
Tới giờ tan làm, trợ lý thay cậu để tư liệu xuống xong cũng rời đi. Thẩm Du Tu nới lỏng cà vạt, liếc mắt nhìn khung chat không có tin nhắn mới của Tiểu bảo an, có chút do dự, định xem xong văn kiện liền về nhà.
Cậu mới vừa ngồi lên ghế làm việc, ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa: "Vào đi."
"Thẩm tổng —— "
Người vào là Tưởng Nghiêu, hắn chưa bước vào ngay, dựa vào cạnh cửa lắc lắc chìa khóa xe thể thao hỏi: "Đêm nay có rảnh không?"
Thẩm Du Tu vừa thấy là hắn, cả người cũng thả lỏng, miễn cưỡng dựa vào lưng ghế một chút: "Có việc?"
"Tiểu tử Tạ Tuấn kia không mời được cậu." Tưởng Nghiêu nói: "Liền kêu tôi đến mời."
Thẩm Du Tu trên tay hơi dùng sức, rầm một cái xoay nửa người đối diện Tưởng Nghiêu: "Nói với nó tôi không có dư tiền, nó không mượn được tiền liền tới tìm tôi."
"Chà chà, cái gì dùng tiền chơi bời. Cậu tại B thị mở cái công ty nhỏ kia phải dời ba người..." Tưởng Nghiêu đi tới, ngồi nghiêng ở bên bàn làm việc, cầm lấy một cây bút máy xoay xoay, liền nhận được cái liếc mắt sắc như dao của Thẩm Du Tu, đúng lúc nói nhỏ lại: "Này, ba hoặc năm tháng sau nó liền trả mà."
"Nói thì đơn giản lắm, sao cậu không cho đi." Thẩm Du Tu tức giận nói.
"Tôi cho thì chỉ được số lẻ thôi." Tưởng Nghiêu cợt nhả nói: "Nếu không phải lần trước anh rể tôi bỏ nhiều công sức cho việc này, tôi cũng không muốn ở đây mượn cậu. Đi thôi, coi như cho anh em mặt mũi."
Thẩm Du Tu không tình nguyện bị hắn kéo lên, đầy mặt đều viết buồn bực mất tập trung. Tưởng Nghiêu không có cách nào, chớp mắt một cái, hạ thấp giọng thần thần bí bí nói: "Đi đi, làm vẻ mặt này làm gì. Tôi nói này, hôm nay đặc biệt chuẩn bị cho cậu một món quà lớn."
Hắn đóng cửa văn phòng lại, ánh mắt nhìn Thẩm Du Tu lộ ra ý tứ sâu xa mỉm cười: "Có cho mượn tiền hay không khoan nói tới, cậu trước tiên đi xem xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.