Chương 14: 13, Đuổi theo giấc mơ
Tự Thị Cố Nhân Lai
29/04/2016
Ân ân ái ái! Hắn nghĩ thật hay, Diệp Tố Huân đẩy Ngu Quân Duệ ra, nghiêng mặt không để ý tới hắn.
"Sao vậy? Giận huynh à?" Ngu Quân Duệ nắm chặt bả vai Diệp Tố Huân, kề sát mặt vào má nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tự nhiên không để ý tới vẻ mặt lạnh lẽo của Diệp Tố Huân.
"Ta không thích tính kế tới lui như vậy" Diệp Tố Huân có chút căm tức nói.
"Nào có ai thích tính kế? Nhưng nếu không tính, sao chúng ta có thể ở cùng nhau?" Ngu Quân Duệ thở dài, ôn nhu nói: "Tố Tố, muội đừng lo những việc này, cứ để huynh làm"
Hôn nhẹ trấn an nhẹ nhàng rơi xuống, bắt đầu từ má rồi đến cái cổ, vật liệu may mặc làm từ tơ tằm mềm mỏng tuột xuống cánh tay, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, nụ hôn dày đặc rơi trên da thịt.
Ngọn đèn vàng chập chờn, màn đêm dần nhấn chìm tất cả, tinh tế hôn, gặm triền miên, trong đau đớn loáng thoáng tư vị tiêu hồn. Tay Diệp Tố Huân vô thức nâng lên, vuốt nhè nhẹ cánh tay Ngu Quân Duệ.
Đây là động tác cầu hoan nàng thường làm nhất ở kiếp trước, tâm Ngu Quân Duệ ngứa ngáy khó nhịn, hé miệng cắn bờ môi Diệp Tố Huân, đầu lưỡi khẽ liếm, trong lộn xộn mơ hồ lẩm bẩm: "Tố Tố, huynh muốn muội"
Quanh thân Diệp Tố Huân nóng lên nhanh chóng, trong đầu loạn thành một mảnh, nghe được câu này, bàn tay nhỏ bé cởi quần áo Ngu Quân Duệ, ngoại bào, trung y, từng kiện từng kiện rơi xuống đất, lộ ra lồng ngực cường tráng.
"Tố Tố, bảo bối của huynh" Ngu Quân Duệ than thở, ngăn tay Diệp Tố Huân dừng lại.
"Quân Duệ ca ca..." Diệp Tố Huân than nhẹ, không cởi được quần, tay của nàng tìm đũng quần, sau khi bắt được côn bổng nóng rực, cầm nó lên.
"Tố Tố, nghe lời, chớ có sờ mó, muội mau để xuống, Quân Duệ ca ca không khống chế nổi rồi" Ngu Quân Duệ hít vào một hơi, gian nan lôi kéo tay Diệp Tố Huân.
"Muội muốn, muội khó chịu" Diệp Tố Huân cảm thấy cả người đều không thoải mái, vội vàng thổ lộ.
"Ừ, vậy huynh làm muội thoải mái"
Giật toàn bộ áo Diệp Tố Huân ra, thậm chí cả áo yếm, cũng ngay lập tức bị ném trên đất, hơi thở ấm áp dịu dàng phun lên ngọn núi, Ngu Quân Duệ cúi đầu ngậm lấy đỏ hồng bên trái, một tay phủ lên phần còn lại.
Đầu lưỡi trơn ướt đảo quanh hạt đỏ, đột nhiên đầu lưỡi quét nhẹ, lặp lại lần nữa, nhẹ cắn, mút mạnh. Tay cầm bên kia cũng bắt đầu vuốt ve, trêu đùa không ngừng nghỉ...
"Tố Tố..." Đột nhiên Ngu Quân Duệ ngừng chọc ghẹp, chống nửa người, hai tay nắm chặt bả vai Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân ưm một tiếng, đang muốn hắn tiếp tục, trong giây lát hít thật sâu, đỉnh vây gậy nóng nặng nề đang đặt tại nơi nàng mẫn cảm, cách hai tầng vải mỏng.
"Quân Duệ ca ca, muội muốn..." Diệp Tố Huân không phân biệt được đây là cảnh ở kiếp trước hay kiếp này, chỉ biệt vật kia va chạm mãnh liệt tạo ra khoái hoạt, đốt cháy ngọn lửa trong cơ thể, từ trong ra ngoài đều khát khao.
"Tố Tố..." Ngu Quân Duệ không kìm lòng được đụng chạm đã ngây người, nhưng cũng chỉ ngẩn ngơ trong tích tắc, nhìn Diệp Tố Huân hoàn toàn sa vào trong tình dục, trong đầu còn hồ đồ, vật ở giữa rất nhanh lại ngẩng đầu.
"Muốn huynh..." Diệp Tố Huân vặn vẹo cơ thể, cách tiết khố, vật kia đương nhiên không vào được, cong người, cả người khó chịu, lửa cứ cháy hừng hực, càng ngày càng mạnh. "Quân Duệ ca ca...ưm...đi vào..."
Nơi bị va chạm ướt đẫm, Diệp Tố Huân mềm yếu không xương, trong thân thể như có ngàn vạn con kiến bò, ngứa ngáy chảy xuôi theo xương tủy, không phân biệt rõ cái gì, miệng kêu lung tung, chỉ trông ngóng Ngu Quân Duệ giống kiếp trước hung hăng công kích.
Ngu Quân Duệ đã không khống chế được, vật cứng rắn trướng đến đau nhức, cách quần không thể đi vào, muốn hành động nhưng lại không thể.
Tình cảnh tra tấn như vậy kéo dài một tuần trà, trên mặt Diệp Tố Huân đỏ bừng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, muôn vàn vui thích rồi lại khổ sở, không nhịn được khóc: "Quân Duệ ca ca... Khó chịu... Muội muốn..."
"Tố Tố, nếu làm, nếu phụ mẫu huynh không đồng ý hôn sự của chúng ta sẽ hại muội, không thì chúng ta bỏ trốn, được không? Huynh sẽ không để muội chịu khổ"
Thành thân? Bỏ trốn? Đầu óc mơ hồ chậm rãi thanh tỉnh, hung hăng cắn môi, lấy lại tinh thần trong chốc lát, mở mắt mờ mịt nhìn con ngươi lộ dục hỏa của Ngu Quân Duệ, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm ra sức đánh tới, khóc mắng: "Ngu Quân Duệ, ngươi không phải người, ngươi. . . Sao ngươi có thể chọc ghẹo ta như vậy?"
Vẻ mặt vui vẻ biến đổi, Ngu Quân Duệ cười khổ, chậm rãi đứng lên.
Nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai, lúc quay đầu nhìn, gian phòng vừa rồi còn sáng đèn đã tối om, đêm yên tĩnh, gió thổi lạnh buốt, mùi hoa lê trong không khí càng đậm, nghĩ đến hành động thân mật tùy ý kiếp trước, Ngu Quân Duệ một lòng xao động khó định, con đường đi cùng Diệp Tố Huân vẫn trải dài vô tận, hai chân giống như nặng ngàn cân, nhấc lên không nổi.
Màu đen nhuốm cả bầu trời, Ngu Quân Duệ vẫn đứng không nhúc nhích, cho đến khi sương đêm làm ướt tóc, chân trời phía đông lộ ra màu trắng bạc mới phi người qua tường viện, rời khỏi.
**
Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Quân Diệp nặng nề sau khi đưa lễ tới Diêu phủ, hầm hầm chạy đến Thính Đào các, một cước đá văng cửa phòng Ngu Quân Duệ.
"Ngu Quân Duệ, có phải ngươi đã sớm đoán được, nên mới để ta đi Diêu phủ tặng lễ?"
"Đại ca, huynh nói cái gì Quân Duệ không hiểu" Ngu Quân Duệ đứng trước cửa sổ, nghe vậy chậm rãi quay người, nhàn nhạt hỏi thăm.
"Hôn phu thứ nữ Diêu Nghiệp chết rồi, chuyện này ngươi biết rõ?"
"Chuyện này người Giang Ninh đều biết, sao vậy?"
"Ngươi! Diêu Nghiệp muốn gả nữ nhi cho ta" Hai tay Ngu Quân Diệp nắm thành nắm đấm, hai gò má co rút vì phẫn nộ.
"Đâu có sao, huynh cứ nói mình đã có hôn sự là được"
"Nếu ta nói có hôn sự, sau lại không tổ chức, không phải càng đắc tội Diêu Nghiệp?".
Ngu Quân Duệ lắc đầu , lại hỏi: "Vậy huynh nói thế nào?"
"Ta...ta nói muốn trở về hỏi cha" Ngu Quân Duệ bực mình, đáp qua loa.
Nói thế là muốn đẩy lên người Ngu Diệu Sùng rồi, nếu ông không đồng ý, đó là không để mặt mũi cho Diêu Nghiệp, nếu hôn sự không thành, không chỉ không kết giao được với Diêu gia mà còn thêm một oan gia.
Nữ nhi này của Diêu Nghiệp bộ dáng không tệ, khác biệt là tính tính nổi danh bưu hãn đanh đá, vị hôn kia của nàng, nghe tin đồn thổi là bị làm cho tức chết.
Ngu Diệu Sùng nghe Ngu Quân Diệp đổ trách nhiệm lên đầu mình, không do dự cự tuyệt mà tức giận quát ầm lên: "Con rõ ràng có vị hôn thê rồi, nói thẳng là được, sao lại đổ lên đầu cha?"
Trong lòng Ngu Quân Diệp không coi Diệp Tố Huân là vị hôn thê, lúc Diêu Nghiệp nhắc tới hôn sự, hắn liền quên lấy Diệp Tố Huân làm lá chắn, bị Ngu Diệu Sùng mắng một trận, ủy khuất không thôi, không nhịn được nói: "Huân Nhi và Quân Duệ thân mật như vậy, hài nhi không phải là hôn phu của nàng"
Nói xong câu này, Ngu Diệu Sùng càng tức giận, hầm hừ nói: "Ai cần con thừa nhận? Chỉ là lấy ra dùng một ít. Con đừng lôi chuyện đệ đệ ra nói nữa, nó là nghĩ cho con, lần này là do con không biết tính trước, lại còn không để đệ đệ giúp?"
Ngu Quân Duệ tìm dây noãn ngọc là muốn chữa cho Diệp Tố Huân thay Ngu Quân Diệp, ôm Diệp Tố Huân nhảy xuống núi là vì võ công bọn cướp cao cường khiến Ngu Quân Diệp dốc sức đối phó cướp, ngày ấy ôm Diệp Tố Huân rời đình Lưu Ly là tạo cảnh thân mật cho người ngoài nhìn, để nếu sau này Ngu gia nếu từ hôn cũng không bị bàn luận là bội bạc.
Mỗi câu hắn nói đều có lí do chính đáng, đầu tiên, khi hắn lấy dây noãn ngọc chưa từng gặp Diệp Tố Huân, muốn nói thích một người chưa từng gặp là điều không tin được. Ngu Quân Diệp xác thực thoát thân cực kì dễ dàng, điểm thứ ba lại càng đáng tin cậy, Ngu gia muốn lui hôn sự với Diệp gia, hoàn toàn cần bày kế chậm rãi, tốt nhất là không mang danh thất tín.
"Cha, việc này không trách được đại ca, huynh ấy là người thành thật, nhất thời không biết tìm cớ gì, đưa đẩy là chuyện dĩ nhiên. Nếu cha và đại ca không muốn hôn sự này, con sẽ thay cha đi đến Diêu gia một chuyến, thoái thác hôn sự này"
"Con có biện pháp?" Ngu Diệu Sùng mừng rỡ, ông cũng không muốn nữ nhân bưu hãn như Diêu nhị tiểu thư làm con dâu trưởng.
"Hài nhi sẵn lòng thử một lần"
"Từ hôn có thể đắc tội Diêu Nghiệp không?" Ngu Diệu Sùng do dự hỏi.
"Sẽ không, xin cha yên tâm"
Ngu Quân Duệ đi một chuyến tới Diêu phủ, sáng sớm hôm sau, Diêu gia liền phái người đến, thông báo Ngu Diệu Sùng, sau khi thầy bói xem bát tự nữ nhi không hợp với ngày sinh tháng đẻ Ngu Quân Diệp, không nên hôn phối hay nghị thân.
"Quân Duệ, con từ hôn thế nào? Chúng ta đâu có đưa ngày sinh tháng đẻ cho Diêu gia hợp hôn, vì sao Diêu gia lại nói như vậy?" Ngu Diệu Sùng khó hiểu.
"Cha, hài nhi không đi tìm Diêu đại nhân mà tìm Diêu nhị tiểu thư, nàng ấy là người có tính nam nhi, hài nhi vừa nói gả vào Ngu gia rồi phải tuân thủ phẩm hạnh người có chồng, khoan dung tiểu thiếp, Diêu nhị tiểu thư liền tức giận, chắc là nàng tìm Diêu đại nhân nói hủy bỏ hôn sự, bát tự không hợp là cái cớ Diêu gia lấy"
Diêu gia chủ động từ bỏ, tự nhiên sẽ không trách Ngu gia, Ngu Diệu Sùng rất hài lòng, quay đầu trừng con trai trưởng, muốn răn dạy vài câu, thấy bộ dáng con trai ỉu xìu, lời nói trách cứ tràn đến miệng lại bị nuốt vào, chỉ dặn: "Diệp Nhi, nếu không hợp ý Huân Nhi thì con xem mình thích khuê tú nhà ai, cha thay con cầu hôn"
Ai nói con không thích Huân Nhi, con thích nàng nhưng nàng đã... Ngu Quân Diệp gào thét trong lòng, biết lúc này phụ thân thích Ngu Quân Duệ, nói cũng vô dùng, cắn răng đồng ý.
Ngu Diệu Sùng thấy mọi việc đã ổn thỏa thì rời đi, Ngu Quân Diệp cũng phải đi, Ngu Quân Duệ lại gọi hắn, miễn cưỡng nói: "Đại ca, đệ dùng tên của huynh, che mặt gặp Diêu nhị tiểu thư, nếu ngày khác Diêu nhị tiểu thư vô tình hỏi, mong rằng huynh không nói sai"
"Ngươi!'' Ngu Quân Diệp bực mình, "Sao ngươi không dùng diện mạo chân thật gặp nàng, mà lấy tên ta?"
"Nếu đệ dùng diện mạo thật gặp chẳng lẽ lại nói huynh là người nhu nhược, không dám từ thân cho nên để đệ đệ xuất mã dọn dẹp?" Khóe môi Ngu Quân Duệ mấp máy, giọng điệu mỉa mai nói.
Hình như có đạo lý... Nhưng... Ngu Quân Diệp cảm thấy lòng bàn chân có hàn khí bốc lên, trong nội tâm ẩn ẩn cảm thấy tuy đã tạm thời từ hôn, song, việc này chưa kết thúc.
"Sao vậy? Giận huynh à?" Ngu Quân Duệ nắm chặt bả vai Diệp Tố Huân, kề sát mặt vào má nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tự nhiên không để ý tới vẻ mặt lạnh lẽo của Diệp Tố Huân.
"Ta không thích tính kế tới lui như vậy" Diệp Tố Huân có chút căm tức nói.
"Nào có ai thích tính kế? Nhưng nếu không tính, sao chúng ta có thể ở cùng nhau?" Ngu Quân Duệ thở dài, ôn nhu nói: "Tố Tố, muội đừng lo những việc này, cứ để huynh làm"
Hôn nhẹ trấn an nhẹ nhàng rơi xuống, bắt đầu từ má rồi đến cái cổ, vật liệu may mặc làm từ tơ tằm mềm mỏng tuột xuống cánh tay, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, nụ hôn dày đặc rơi trên da thịt.
Ngọn đèn vàng chập chờn, màn đêm dần nhấn chìm tất cả, tinh tế hôn, gặm triền miên, trong đau đớn loáng thoáng tư vị tiêu hồn. Tay Diệp Tố Huân vô thức nâng lên, vuốt nhè nhẹ cánh tay Ngu Quân Duệ.
Đây là động tác cầu hoan nàng thường làm nhất ở kiếp trước, tâm Ngu Quân Duệ ngứa ngáy khó nhịn, hé miệng cắn bờ môi Diệp Tố Huân, đầu lưỡi khẽ liếm, trong lộn xộn mơ hồ lẩm bẩm: "Tố Tố, huynh muốn muội"
Quanh thân Diệp Tố Huân nóng lên nhanh chóng, trong đầu loạn thành một mảnh, nghe được câu này, bàn tay nhỏ bé cởi quần áo Ngu Quân Duệ, ngoại bào, trung y, từng kiện từng kiện rơi xuống đất, lộ ra lồng ngực cường tráng.
"Tố Tố, bảo bối của huynh" Ngu Quân Duệ than thở, ngăn tay Diệp Tố Huân dừng lại.
"Quân Duệ ca ca..." Diệp Tố Huân than nhẹ, không cởi được quần, tay của nàng tìm đũng quần, sau khi bắt được côn bổng nóng rực, cầm nó lên.
"Tố Tố, nghe lời, chớ có sờ mó, muội mau để xuống, Quân Duệ ca ca không khống chế nổi rồi" Ngu Quân Duệ hít vào một hơi, gian nan lôi kéo tay Diệp Tố Huân.
"Muội muốn, muội khó chịu" Diệp Tố Huân cảm thấy cả người đều không thoải mái, vội vàng thổ lộ.
"Ừ, vậy huynh làm muội thoải mái"
Giật toàn bộ áo Diệp Tố Huân ra, thậm chí cả áo yếm, cũng ngay lập tức bị ném trên đất, hơi thở ấm áp dịu dàng phun lên ngọn núi, Ngu Quân Duệ cúi đầu ngậm lấy đỏ hồng bên trái, một tay phủ lên phần còn lại.
Đầu lưỡi trơn ướt đảo quanh hạt đỏ, đột nhiên đầu lưỡi quét nhẹ, lặp lại lần nữa, nhẹ cắn, mút mạnh. Tay cầm bên kia cũng bắt đầu vuốt ve, trêu đùa không ngừng nghỉ...
"Tố Tố..." Đột nhiên Ngu Quân Duệ ngừng chọc ghẹp, chống nửa người, hai tay nắm chặt bả vai Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân ưm một tiếng, đang muốn hắn tiếp tục, trong giây lát hít thật sâu, đỉnh vây gậy nóng nặng nề đang đặt tại nơi nàng mẫn cảm, cách hai tầng vải mỏng.
"Quân Duệ ca ca, muội muốn..." Diệp Tố Huân không phân biệt được đây là cảnh ở kiếp trước hay kiếp này, chỉ biệt vật kia va chạm mãnh liệt tạo ra khoái hoạt, đốt cháy ngọn lửa trong cơ thể, từ trong ra ngoài đều khát khao.
"Tố Tố..." Ngu Quân Duệ không kìm lòng được đụng chạm đã ngây người, nhưng cũng chỉ ngẩn ngơ trong tích tắc, nhìn Diệp Tố Huân hoàn toàn sa vào trong tình dục, trong đầu còn hồ đồ, vật ở giữa rất nhanh lại ngẩng đầu.
"Muốn huynh..." Diệp Tố Huân vặn vẹo cơ thể, cách tiết khố, vật kia đương nhiên không vào được, cong người, cả người khó chịu, lửa cứ cháy hừng hực, càng ngày càng mạnh. "Quân Duệ ca ca...ưm...đi vào..."
Nơi bị va chạm ướt đẫm, Diệp Tố Huân mềm yếu không xương, trong thân thể như có ngàn vạn con kiến bò, ngứa ngáy chảy xuôi theo xương tủy, không phân biệt rõ cái gì, miệng kêu lung tung, chỉ trông ngóng Ngu Quân Duệ giống kiếp trước hung hăng công kích.
Ngu Quân Duệ đã không khống chế được, vật cứng rắn trướng đến đau nhức, cách quần không thể đi vào, muốn hành động nhưng lại không thể.
Tình cảnh tra tấn như vậy kéo dài một tuần trà, trên mặt Diệp Tố Huân đỏ bừng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, muôn vàn vui thích rồi lại khổ sở, không nhịn được khóc: "Quân Duệ ca ca... Khó chịu... Muội muốn..."
"Tố Tố, nếu làm, nếu phụ mẫu huynh không đồng ý hôn sự của chúng ta sẽ hại muội, không thì chúng ta bỏ trốn, được không? Huynh sẽ không để muội chịu khổ"
Thành thân? Bỏ trốn? Đầu óc mơ hồ chậm rãi thanh tỉnh, hung hăng cắn môi, lấy lại tinh thần trong chốc lát, mở mắt mờ mịt nhìn con ngươi lộ dục hỏa của Ngu Quân Duệ, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm ra sức đánh tới, khóc mắng: "Ngu Quân Duệ, ngươi không phải người, ngươi. . . Sao ngươi có thể chọc ghẹo ta như vậy?"
Vẻ mặt vui vẻ biến đổi, Ngu Quân Duệ cười khổ, chậm rãi đứng lên.
Nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai, lúc quay đầu nhìn, gian phòng vừa rồi còn sáng đèn đã tối om, đêm yên tĩnh, gió thổi lạnh buốt, mùi hoa lê trong không khí càng đậm, nghĩ đến hành động thân mật tùy ý kiếp trước, Ngu Quân Duệ một lòng xao động khó định, con đường đi cùng Diệp Tố Huân vẫn trải dài vô tận, hai chân giống như nặng ngàn cân, nhấc lên không nổi.
Màu đen nhuốm cả bầu trời, Ngu Quân Duệ vẫn đứng không nhúc nhích, cho đến khi sương đêm làm ướt tóc, chân trời phía đông lộ ra màu trắng bạc mới phi người qua tường viện, rời khỏi.
**
Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Quân Diệp nặng nề sau khi đưa lễ tới Diêu phủ, hầm hầm chạy đến Thính Đào các, một cước đá văng cửa phòng Ngu Quân Duệ.
"Ngu Quân Duệ, có phải ngươi đã sớm đoán được, nên mới để ta đi Diêu phủ tặng lễ?"
"Đại ca, huynh nói cái gì Quân Duệ không hiểu" Ngu Quân Duệ đứng trước cửa sổ, nghe vậy chậm rãi quay người, nhàn nhạt hỏi thăm.
"Hôn phu thứ nữ Diêu Nghiệp chết rồi, chuyện này ngươi biết rõ?"
"Chuyện này người Giang Ninh đều biết, sao vậy?"
"Ngươi! Diêu Nghiệp muốn gả nữ nhi cho ta" Hai tay Ngu Quân Diệp nắm thành nắm đấm, hai gò má co rút vì phẫn nộ.
"Đâu có sao, huynh cứ nói mình đã có hôn sự là được"
"Nếu ta nói có hôn sự, sau lại không tổ chức, không phải càng đắc tội Diêu Nghiệp?".
Ngu Quân Duệ lắc đầu , lại hỏi: "Vậy huynh nói thế nào?"
"Ta...ta nói muốn trở về hỏi cha" Ngu Quân Duệ bực mình, đáp qua loa.
Nói thế là muốn đẩy lên người Ngu Diệu Sùng rồi, nếu ông không đồng ý, đó là không để mặt mũi cho Diêu Nghiệp, nếu hôn sự không thành, không chỉ không kết giao được với Diêu gia mà còn thêm một oan gia.
Nữ nhi này của Diêu Nghiệp bộ dáng không tệ, khác biệt là tính tính nổi danh bưu hãn đanh đá, vị hôn kia của nàng, nghe tin đồn thổi là bị làm cho tức chết.
Ngu Diệu Sùng nghe Ngu Quân Diệp đổ trách nhiệm lên đầu mình, không do dự cự tuyệt mà tức giận quát ầm lên: "Con rõ ràng có vị hôn thê rồi, nói thẳng là được, sao lại đổ lên đầu cha?"
Trong lòng Ngu Quân Diệp không coi Diệp Tố Huân là vị hôn thê, lúc Diêu Nghiệp nhắc tới hôn sự, hắn liền quên lấy Diệp Tố Huân làm lá chắn, bị Ngu Diệu Sùng mắng một trận, ủy khuất không thôi, không nhịn được nói: "Huân Nhi và Quân Duệ thân mật như vậy, hài nhi không phải là hôn phu của nàng"
Nói xong câu này, Ngu Diệu Sùng càng tức giận, hầm hừ nói: "Ai cần con thừa nhận? Chỉ là lấy ra dùng một ít. Con đừng lôi chuyện đệ đệ ra nói nữa, nó là nghĩ cho con, lần này là do con không biết tính trước, lại còn không để đệ đệ giúp?"
Ngu Quân Duệ tìm dây noãn ngọc là muốn chữa cho Diệp Tố Huân thay Ngu Quân Diệp, ôm Diệp Tố Huân nhảy xuống núi là vì võ công bọn cướp cao cường khiến Ngu Quân Diệp dốc sức đối phó cướp, ngày ấy ôm Diệp Tố Huân rời đình Lưu Ly là tạo cảnh thân mật cho người ngoài nhìn, để nếu sau này Ngu gia nếu từ hôn cũng không bị bàn luận là bội bạc.
Mỗi câu hắn nói đều có lí do chính đáng, đầu tiên, khi hắn lấy dây noãn ngọc chưa từng gặp Diệp Tố Huân, muốn nói thích một người chưa từng gặp là điều không tin được. Ngu Quân Diệp xác thực thoát thân cực kì dễ dàng, điểm thứ ba lại càng đáng tin cậy, Ngu gia muốn lui hôn sự với Diệp gia, hoàn toàn cần bày kế chậm rãi, tốt nhất là không mang danh thất tín.
"Cha, việc này không trách được đại ca, huynh ấy là người thành thật, nhất thời không biết tìm cớ gì, đưa đẩy là chuyện dĩ nhiên. Nếu cha và đại ca không muốn hôn sự này, con sẽ thay cha đi đến Diêu gia một chuyến, thoái thác hôn sự này"
"Con có biện pháp?" Ngu Diệu Sùng mừng rỡ, ông cũng không muốn nữ nhân bưu hãn như Diêu nhị tiểu thư làm con dâu trưởng.
"Hài nhi sẵn lòng thử một lần"
"Từ hôn có thể đắc tội Diêu Nghiệp không?" Ngu Diệu Sùng do dự hỏi.
"Sẽ không, xin cha yên tâm"
Ngu Quân Duệ đi một chuyến tới Diêu phủ, sáng sớm hôm sau, Diêu gia liền phái người đến, thông báo Ngu Diệu Sùng, sau khi thầy bói xem bát tự nữ nhi không hợp với ngày sinh tháng đẻ Ngu Quân Diệp, không nên hôn phối hay nghị thân.
"Quân Duệ, con từ hôn thế nào? Chúng ta đâu có đưa ngày sinh tháng đẻ cho Diêu gia hợp hôn, vì sao Diêu gia lại nói như vậy?" Ngu Diệu Sùng khó hiểu.
"Cha, hài nhi không đi tìm Diêu đại nhân mà tìm Diêu nhị tiểu thư, nàng ấy là người có tính nam nhi, hài nhi vừa nói gả vào Ngu gia rồi phải tuân thủ phẩm hạnh người có chồng, khoan dung tiểu thiếp, Diêu nhị tiểu thư liền tức giận, chắc là nàng tìm Diêu đại nhân nói hủy bỏ hôn sự, bát tự không hợp là cái cớ Diêu gia lấy"
Diêu gia chủ động từ bỏ, tự nhiên sẽ không trách Ngu gia, Ngu Diệu Sùng rất hài lòng, quay đầu trừng con trai trưởng, muốn răn dạy vài câu, thấy bộ dáng con trai ỉu xìu, lời nói trách cứ tràn đến miệng lại bị nuốt vào, chỉ dặn: "Diệp Nhi, nếu không hợp ý Huân Nhi thì con xem mình thích khuê tú nhà ai, cha thay con cầu hôn"
Ai nói con không thích Huân Nhi, con thích nàng nhưng nàng đã... Ngu Quân Diệp gào thét trong lòng, biết lúc này phụ thân thích Ngu Quân Duệ, nói cũng vô dùng, cắn răng đồng ý.
Ngu Diệu Sùng thấy mọi việc đã ổn thỏa thì rời đi, Ngu Quân Diệp cũng phải đi, Ngu Quân Duệ lại gọi hắn, miễn cưỡng nói: "Đại ca, đệ dùng tên của huynh, che mặt gặp Diêu nhị tiểu thư, nếu ngày khác Diêu nhị tiểu thư vô tình hỏi, mong rằng huynh không nói sai"
"Ngươi!'' Ngu Quân Diệp bực mình, "Sao ngươi không dùng diện mạo chân thật gặp nàng, mà lấy tên ta?"
"Nếu đệ dùng diện mạo thật gặp chẳng lẽ lại nói huynh là người nhu nhược, không dám từ thân cho nên để đệ đệ xuất mã dọn dẹp?" Khóe môi Ngu Quân Duệ mấp máy, giọng điệu mỉa mai nói.
Hình như có đạo lý... Nhưng... Ngu Quân Diệp cảm thấy lòng bàn chân có hàn khí bốc lên, trong nội tâm ẩn ẩn cảm thấy tuy đã tạm thời từ hôn, song, việc này chưa kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.