Dụ Quân Hoan

Chương 50: 49: Xuân quang mất hồn - Mây mưa tình thú...

Tự Thị Cố Nhân Lai

25/07/2016

Sau khi ra khỏi nhà, Ngu Quân Duệ lại không đến trà lâu tra xét tú tài mà đến y quán.

Diệp Tố Huân không có khả năng vô duyên vô cớ mất trí nhớ, liên tưởng đến lời Diệp Tố Huân nói, sau khi Trình phu nhân biết hắn gặp gỡ Diệp Tố Huân, lập tức dẫn Diệp Tố Huân rời sơn thôn nhỏ, Ngu Quân Duệ đoán, Trình phu nhân đã hạ dược mất trí nhớ.

Trình gia không phải nhà có truyền thống võ học, thuốc Trình phu nhân hạ, đoán chừng chỉ là loại mất trí nhớ bình thường, xác nhận có giải dược.

Lúc tỷ muội Diệp gia mới tới Giang Ninh, Ngu Diệu Sùng từng tìm đại phu xem bệnh cho Diệp Tố Huân, khi đó Ngu Quân Duệ đã chuẩn bị qua, có vài phần giao tình với đại phu y quán, sau khi vào y quán, hắn nói thẳng ra ngày Diệp Tố Huân mất trí nhớ, hỏi ai phối dược kí ức.

Trình phu nhân phối dược, quả như Ngu Quân Duệ sở liệu, không mang ra phủ Quốc công, Ngu Quân Duệ không phí bao nhiêu khí lực đã thăm dò được, dược mất trí nhớ kia quả thực có giải dược, Ngu Quân Duệ bỏ ra giá cao, để cho một đại phụ phối giải dược.

"Dược này có tác dụng phụ không?" Cầm dược, trước khi đi, Ngu Quân Duệ có chút không yên lòng mà hỏi thăm.

"Không, dược rất bình thường."

Ngu Quân Duệ gặp được Trình Hạo ở cửa, Trình phu nhân ra lệnh hắn(TH) thông báo 3000 cây quạt đàn hương Diệp Tố Huân đặt đã được đưa đến rồi.

"Mùa này mà đặt quạt!" Trình Hạo chậc chậc không ngớt lời, lắc đầu không thôi.

"Tuy trái mùa nhưng cũng không phải không thể tiêu thụ, nếu nắm chắc được, có khi còn bán được giá cao." Ngu Quân Duệ cười nói. Tùy ý hỏi: "Có biết các tài tử dự ân khoa tụ tập ở trà lâu nào nói chuyện không?"

"Sĩ tử nhà cao cửa rộng ở quán rượu Tụ Hiền và quán trà Thanh Đằng, sĩ tử bần hàn tập trung nhiều ở quán thuyết thư cửa Tây."

"Đưa tất cả quạt đến cửa hàng chúng ta, lấy ba cái mang ta xem, người trả tiền là Trình phu nhân đúng không? Lúc huynh trở về thì cầm bạc ở hiệu buôn chúng ta để trả đi." Ngu Quân Duệ không muốn thiếu nợ nhân tình Trình phu nhân.

Tối hôm qua Diệp Tố Huân mới nếm thử mây mưa, bị Ngu Quân Duệ hung ác giày vò, lúc Ngu Quân Duệ đến còn đang ngủ, Tử Điệp và Lục La trông coi trước giường.

Ngu Quân Duệ giao thuốc trong tay cho Lục La, dặn dò: "Ngươi tự mình trông bếp, đừng ra ngoài, sắc thuốc tốt rồi bưng cho tiểu thư nhà ngươi uống, đừng mượn tay người khác."

Đây là thuốc tránh thai? Tuy ấn tượng về hắn không tệ, nhưng nghĩ đến tiểu thư nhà mình phải uống thuốc tránh thai, Lục La vẫn tức giận bất bình, muốn chất vấn lại nghĩ đến Ngu Quân Duệ cũng có chỗ khó, tiếp nhận gói thuố, nghiêm mặt đi xuống.



"Ngươi đến dưới lầu chờ đi." Nhìn Diệp Tố Huân ngủ say giống như một đứa trẻ, Ngu Quân Duệ bước lên một bước, sai Tử Điệp đi xuống lầu.

"Quân Duệ ca ca. . ." Trong mơ màng Diệp Tố Huân giống như cảm ứng được Ngu Quân Duệ nhìn mình chăm chú, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, ưm một tiếng, thân thể trong chăn vặn vẹo uốn éo, hơi ngẩng mặt lên, đây là muốn tư thế đây là muốn Ngu Quân Duệ ôm nàng ngủ.

Đó là tư thế kiếp trước Diệp Tố Huân thường có, Ngu Quân Duệ vô cùng quen thuộc, cảm thụ được quen thuộc không muốn xa rời, Ngu Quân Duệ yên lặng không dám cử động, ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn, rất sợ chỉ có một tiếng vang cũng làm tất cả trước mắt biến mất.

Tố Tố là người của hắn, tối hôm qua, nàng nằm dưới người hắn, da thịt bóng loáng, rên rỉ mềm mại đáng yêu, hô hấp dồn dập, nụ cười ngọt ngào, đều là của hắn, từ nay về sau, dù ai cũng không đoạt được.

Ánh mắt Ngu Quân Duệ tuần tra trên người Diệp Tố Huân, thác tóc đen dài mềm mại của nàng xõa tung trên gối gấm đỏ thêu hoa hải đường, càng nổi bật, thân thể uyển chuyển phập phồng trong chăn tơ lụa, cánh tay trắng nõn đặt trên chăn, chói lọi dưới ánh mặt trời.

Ánh mắt hắn rơi vào cái chân thon lộ ra ngoài. Đời trước Diệp Tố Huân thích nhất hắn mát xa bắp chân cho nàng, hắn cũng thích làm vậy, mỗi lần ma sát, hai người lại tiêu dao khoái hoạt dưới màn trời chiếu đất, nhớ tới tình cảnh đời trước rồi đến cảnh thân mật tối qua, nhìn chân nhỏ nõn nà, Ngu Quân Duệ nhịn không được.

Trong mơ màng, Diệp Tố Huân cảm thấy lòng bàn chân hơi ngứa bèn giật lại, thế nhưng không tiêu trừ được cái ngứa kia mà còn ngứa lợi hại hơn, hình như có đồ vật mềm ẩm ướt nhúc nhích ở đó, thoải mái dễ chịu nói không nên lời.

Trơn ướt thay đổi, Diệp Tố Huân cảm thấy ngón chân của mình rơi vào một chỗ ấm áp, bị nhẹ nhàng mà ngậm lấy mút vào. Tê tê như có tơ nhện nhỏ du động ở ngón chân, khiến nàng xấu hổ, quyến rũ ra dục niệm, Diệp Tố Huân tỉnh lại trong mơ hồ.

Một người đang nằm sấp ở đầu kia của giường, đang lấy việc gặm đôi chân của nàng là thú vui, không phải Ngu Quân Duệ thì là ai?

Song sa chưa kéo ra, dưới ánh sáng đỏ có thể thấy Ngu Quân Duệ nhẹ chau mày, khép hờ mắt, đôi con ngươi thường ngày lạnh lùng quyết tuyệt bị lông mi đen dày che lấp, trên mặt đầy ý động tình, Diệp Tố Huân cảm thấy con tim đập loạn, rõ ràng tối hôm qua bị chỉnh hung ác, phía dưới còn đau không nói nổi, lại không quản được hoa taam rung rung, dịch nóng tràn ra, một lòng lại rục rịch.

"Quân Duệ ca ca. . ." Diệp Tố Huân than nhẹ, có ý xin tha, bị người ta sờ mò như vậy, nàng nhịn không được yêu cầu.

"A.... . ." Ngu Quân Duệ a một tiếng trầm thấp, giương mắt nhìn Diệp Tố Huân, khàn giọng hỏi: "Tố Tố, thích không?"

Hắn còn ngậm lấy ngón chân của nàng, khi nói chuyện hàm răng đụng phải thịt ngón chân, hơi đau, rồi lại mang theo ngứa ngáy rõ ràng.

"Quân Duệ ca ca, đừng làm. . ." Nơi tư mật còn rất đau, không chịu được làm lần nữa.



Giống như biết rõ nàng nghĩ gì, Ngu Quân Duệ cười nhẹ, mút vào, buông ngón chân Diệp Tố Huân ra, ôn nhu nói: "Tố Tố đừng sợ, hôm nay sẽ không đau đâu, huynh có một phương pháp cho muội thoải mái, sẽ không biết đau là gì, yên tâm đi."

Muốn thoải mái chẳng phải sẽ cho cây gậy kia vào sao? Thứ kia thô lớn lại cứng rắn, sao mà không đau chứ? Diệp Tố Huân tự định giá như vậy, lại nói không nên lời, Ngu Quân Duệ không mút ngón chân nàng, nhưng đầu lưỡi hắn dọc theo mu bàn chân, một đường hướng lên, thè lưỡi ra liếm bắp chân, đầu gối mượt mà,... Đầu lưỡi hắn lướt qua, có tiếng vải bị xé rách, từng tiếng từng tiếng nhắc nhở nàng ở nơi đó có ngọn lửa, quanh thân Diệp Tố Huân run rẩy, lúc đầu lưỡi đi vào bẹn đùi, rốt cuộc Diệp Tố Huân khống chế không nổi, cong người lên bắt lấy tóc Ngu Quân Duệ, khàn giọng kêu lên: "Quân Duệ ca ca, huynh mau cho nó vào, muội khó chịu..."

"Chờ một chút. . ." Ngu Quân Duệ lại không đi vào, đầu lưỡi giống như con rắn nhỏ du hành lân cận hoa tâm, khẽ cắn, ngậm lấy, liếm láp hồi lâu không, Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy chỗ tư mật ngứa khó chịu, nhịn không được nước mắt lưng tròng khóc ồ lên, thấy Ngu Quân Duệ còn không có ý muốn cho cây gậy vào, nửa làm nũng nửa tức giận nói:: "Nếu không vào muội sẽ giận đấy"

"Được, sẽ tới." Trong mắt Ngu Quân Duệ là vẻ say mê, đắc ý, cắn lỗ tai Diệp Tố Huân, thấp giọng nói: "Chờ huynh."

Hắn đứng dậy xuống giường, còn muốn thoát y? Sao không nhanh một chút chứ? Diệp Tố Huân gian nan lật người, tự nằm sấp cọ động trên giường. Tai nghe được tiếng bước chân đang đến gần, không thoát y mà làm gì vậy? Diệp Tố Huân đang muốn oán trách thì hai bàn tay to nắm mông nàng, tách hai chân ra, rồi có cái gì mềm mại đảo qua cửa cánh hoa, khơi gợi ngứa ngáy mãnh liệt.

Là cái gì vậy? Không giống như là đầu lưỡi, cũng không giống ngón tay, hắn lại cầm cái gì trêu người đây? Hắn từng nói cầm lá chuối tây cuốn thành cuộn đi vào xoay tròn, lúc này cầm thứ gì?

Diệp Tố Huân moi ruột gan cũng nghĩ không ra, đang suy nghĩ thì thân thể càng ngứa.

Hoa tâm đột nhiên bị ngón tay đẩy ra, Ngu Quân Duệ cười nói: "Tố Tố, muội chảy thật nhiều nước."

Còn không phải là huynh gây ra, Diệp Tố Huân thầm mắng trong lòng: "Nói nhảm vừa, mau vào đi ngứa chết rồi." Vừa mới nghĩ đến thì có cái gì tiến vào, lại không phải cây gậy giữa hai chân, vật kia nhỏ hơn nhiều, ở lối vào cảm thấy là đồ vật cứng rắn, bên trong lại ngứa, là đồ vật mềm đang cọ cọ.

"Quân Duệ ca ca. . . Ah. . ." Cảm giác khác thường khiến thân thể Diệp Tố Huân run rẩy một hồi, nước tuôn khắp nơi.

"Huynh đoán thứ này có thể làm muội thoải mái, quả nhiên." Ngu Quân Duệ mờ ám nói, nhìn Diệp Tố Huân, trong nội tâm mừng rỡ. Tiến vào nơi bí mật là bút lông cừu cỡ lớn trên thư án, cán bút nhỏ hơn hai ngón tay ghép lại, đầu bút lớn hơn rất nhiều. Thứ này không lớn cũng không nhỏ, chỉ cần lông bút để chọc vách tường, hơn nữa cán bút nhỏ hơn cây gậy rất nhiều, sẽ không đả thương nhị hoa sưng đỏ của nàng.

"Tố Tố, đau không?" Ngu Quân Duệ khẽ kéo, ngón trỏ ngón cái chống đỡ, không cho cánh hoa khép lại để tránh da thịt mềm mại ma sát cán bút, tay phải chậm rãi chuyển động bút, trong miệng không ngừng hỏi, "Tố Tố, như thế thoải mái không?"

Diệp Tố Huân muốn hỏi là thứ đồ vật gì, bị lông mềm cọ ở bên trong, trong cơ thể bắt đầu tê, ngứa, không ổn định, nào nói được một câu nguyên vẹn, chỉ không ngừng gọi Quân Duệ ca ca, nhị hoa co rút nhanh từng đợt, muốn khóa lại vật tạo ra khoái hoạt lại bị ngón tay Ngu Quân Duệ chặn, co lại không được, nhịn không được muốn nắm khai mở tay Ngu Quân Duệ, kẹp chặt hai chân khiến cho khoái ý nọ không được biến mất.

Ngu Quân Duệ thấy Diệp Tố Huân khoái hoạt, càng là dũng cảm, gục xuống nhìn huyệt đầy nước, đẩy mạnh bút lông cừu, hắn thấy rõ, lông bút chống đỡ vách tường thịt lộ ra chỗ cấm không được thăm dò, mạnh mẽ lay động mà quét, ma sát...

"A..." Diệp Tố Huân the thé kêu, thân thể kích động run lên, cả người cứng ngắc, hai chân run rẩy căng cứng, dòng nước óng ánh chảy ra theo cán bút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Quân Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook