Chương 9: 8 Ngươi lừa ta gạt
Tự Thị Cố Nhân Lai
29/04/2016
Vách núi kia cũng không sâu, Ngu Quân Diệp tin tưởng, dựa vào võ công Ngu Quân Duệ, ôm Diệp Tố Huân nhảy xuống không có việc gì.
Cô nam quả nữ một chỗ, thanh danh Diệp Tố Huân bị hủy, rất có thể trong sạch cũng không giữ được rồi. Nếu mình muốn kết hôn với Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ có thể dùng lí do này để tranh đoạt hay không?
Nếu là như thế, Ngu Quân Duệ chiếm vợ của đại ca, liền không có khả năng tranh đoạt vị trí gia chủ rồi, chỉ là, Ngu Quân Diệp có vài phần bực bội, việc đơn giản thế này mà thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Ngu Quân Diệp trong nhà trọ ngây người một ngày, không kìm nén được nôn nóng trong người, tìm người hỗ trợ xuống núi đi tìm.
Lúc thấy xiêm y của nữ tử thậm chí là cả tiết khố, áo yếm treo trên nhánh cây, lửa giận trong lòng Ngu Quân Diệp bốc cháy hừng hực, tuy đoán Ngu Quân Duệ sẽ không buông tha cho cơ hội này, nhưng khi xác nhận, vẫn cảm giác khó chịu, bất luận ra sao, hiện tại Diệp Tố Huân là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn.
Lúc bên ngoài có tiếng động, Ngu Quân Duệ liền tỉnh, lại không làm gì, chỉ ôm người trong lòng thêm chặt.
Ngu Quân Diệp đạp một cước, cửa gỗ nhỏ yếu ớt ầm một cái, đổ xuống đất.
Diệp Tố Huân đang ngủ thì tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Ngu Quân Diệp đứng trước giường, đầu óc nhất thời ngừng hoạt động, ngơ ngác nhìn hắn.
Mị nhãn như tơ, mày liễu, thanh khiết rung động lòng người, da thịt trắng như ngọc... Khoảnh khắc ấy, Ngu Quân Diệp mới biết, cho tới bây giờ mình đều chưa nhìn Diệp Tố Huân, giờ thấy rất đẹp.
"Đại ca, huynh đã đến rồi." Giống như vừa chú ý tới hắn, Ngu Quân Duệ lười biếng, quay đầu chào hỏi.
Giọng hắn che giấu khó chịu, biểu lộ càng giống nói mê, Ngu Quân Diệp khống chế xúc động, thản nhiên nói: "Đệ không có việc gì sao không sớm rời sơn cốc, hại huynh nghĩ mà bất an."
"Nhọc đại ca nhớ đến, đại ca thoát khỏi bọn cướp thế nào?"
"Đưa bạc thì thoát rồi." Ngu Quân Diệp qua quýt trả lời.
"Phiền đại ca tránh một lát, Tố Tố muốn mặc xiêm áo."
Ngu Quân Diệp nhìn sang, bộ đồ trên người Diệp Tố Huân chính là ngoại bào của Ngu Quân Duệ, chỉ liếc qua, cũng có thể đoán ra bên trong cái gì cũng không mặc. Ngu Quân Diệp cực lực nhẫn nại, nhưng khống chế nổi thân thể run rẩy.
Ngu Quân Diệp đi ra ngoài, Ngu Quân Duệ hôn lên má Diệp Tố Huân, ôn nhu nói: "Huynh ra ngoài lấy xiêm y cho muội."
Cởi ngoại bào Ngu Quân Duệ đổi xiêm y của mình, sau đó Diệp Tố Huân mới nhận ra, trí nhớ thân mật kiếp trước ảnh hưởng tới bản thân khá sâu, nếu không, sao có khả năng mặc ngoại bào Ngu Quân Duệ mà không kháng cự?
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Nhưng tiểu muội gấp muốn chết rồi." Diệp Tố Vân đối với chuyện Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ cũng ngã xuống hưng phấn không thôi, tỷ muội tình thâm hỏi han ân cần, vô cùng quan tâm, Diệp Tố Huân thầm buồn nôn, vờ ngu ngốc, mắt nhìn chằm chằm vào một góc, ai nói gì cũng không đáp.
Lục La và Tử Điệp lại thật sự quan tâm nàng, lôi kéo người kiểm tra hồi lâu, xác nhận không có bị thương thì cười đến chảy nước mắt. Diệp Tố Huân thấy Lục La và Tử Điệp thật sự không xảy ra việc gì, cũng yên lòng.
Một đoàn người một lần nữa ra đi, trên mặt Diệp Tố Huân mơ hồ, âm thầm lại cẩn thận từng li từng tí bày trận sẵn sàng đón quân địch.
Một đường kế tiếp rất thuận lợi, hẳn là Ngu Quân Diệp một chiêu không thành, không muốn động thủ lần nữa. Mà Diệp Tố Vân không có động thủ, cũng làm cho nàng có chút hồ đồ. Vẫn là Ngu Quân Duệ nhìn ra, sợ nàng lo nghĩ quá độ, lặng lẽ nói bên tai nàng: "Yên tâm, trước khi chưa gặp cha huynh, muội muội của muội còn cần nhờ tỷ tỷ dòng chính thất bước vào cửa nhà họ Ngu, mà hiện tại muội ngu ngốc, nàng sẽ không hạ dược, coi chừng đừng để nàng nhìn ra muội không ngu ngốc là được."
Một đường mệt nhọc, sau nửa tháng tiến vào Giang Ninh, nghĩ đến lập tức gặp Lưu Thị, Diệp Tố Huân một lòng căng thẳng, lưng bất tri bất giác thẳng tắp.
Ngu phủ giống như đúc trong trí nhớ hoảng hốt, mơ hồ, cửa lớn sơn son nguy nga cao lớn, hai bên là sư tử đá uy phong lẫm liệt cực lớn. Dưới ánh hoàng hôn, hai cánh cửa lóe ra hàn quang u lãnh, như con hổ mở mồm lớn đầy máu.
Diệp Tố Huân nhắm mắt lại, kiệt lực muốn làm tang thương và bi thương đáy lòng biến mất. Không nói ân oán kiếp trước, chỉ trong giây phút này, hai tỷ muội các nàng với tư cách nữ tử chưa chồng, cũng không có trưởng bối dẫn đến mà làm khách nơi này rõ ràng là đưa tới cửa cho Ngu Diệu Sùng và Lưu Thị chọn lựa, Diệp Tố Huân cảm thấy khuất nhục, bất bình khó giải quyết.
Diệp Tố Vân cũng đang nhìn cửa lớn Ngu phủ, trong mắt nàng ta thấy chính là vinh hoa phú quý. Chỉ nhìn cửa lớn, Ngu gia và Diệp gia đã phân rõ cao thấp, Diệp Tố Vân trong lòng thề, đã đến đây thì nàng ta nhất định phải dốc hết toàn lực làm Ngu Diệu Sùng vui, bắt lấy vị hôn phu Ngu Quân Diệp.
Hành lang quanh co khúc khuỷu được lát bởi đá cẩm thạch, tiến vào Đông sảnh, trong sảnh chính là dày đặc gấm thảm, giao long cứ thế hiện ra trên màn lụa. Đốt hàng ngàn đèn chùm tám bóng, Diệp Tố Vân âm thầm hâm mộ, Diệp gia tuy là cự phú, nhưng khí phái và tràng diện này đã áp đảo toàn diện.
"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia trở về rồi, Quyên Nhi, Tinh Nhi bái kiến đại thiếu gia, nhị thiếu gia." Hai cái mỹ tỳ bước nhanh đến, vẻ mặt mừng rỡ cúi người thi lễ.
Quyên Nhi, Tinh nhi đồng đều mặc váy dài bằng gấm, một người đeo trâm phượng ngọc bích, một người cài trâm mã não, hai người đều mắt ngọc mày ngài, dung mạo như thiên tiên. Quần áo và trang sức kia, mỹ mạo ấy, đúng là hơn xa tỷ muội nhà họ Diệp.
Diệp Tố Vân tự phụ về mỹ mạo của mình, gặp có vẻn vẹn tỳ nữ Ngu gia liền tự động nhận thua, trong lòng chua chua một hồi.
Diệp Tố Huân lại không có cảm giác gì, tuy nói đã vượt rào với Ngu Quân Duệ, nhưng trong tâm nàng vẫn kháng cự Ngu gia.
"Bái kiến khách nhân đi, vị này chính là Diệp gia đại tiểu thư, vị này chính là Diệp gia nhị tiểu thư." Ngu Quân Diệp nhàn nhạt gật gật đầu, chỉ hướng tỷ muội Diệp Tố Huân để Quyên Nhi, Tinh Nhi hành lễ.
Diệp Tố Huân ngơ ngác, giả trang ngốc, sau khi khóe mắt Quyên Nhi kia phát hiện mình ngu ngốc, trong mắt hiện lên một vòng ánh sáng mừng rỡ.
"Quân Diệp ca ca, hai vị này là?" Diệp Tố Vân rất thân thiện địa sửa Ngu đại công tử thành Quân Diệp ca ca.
"Quyên Nhi hầu hạ ta, Tinh nhi hầu hạ nhị đệ."
"Chào Quyên Nhi, Tinh nhi..." Diệp Tố Vân thân mật nâng Quyên Nhi, Tinh Nhi, đưa tay về phía Thanh Ngạc, lúc đưa ra đã cầm một chuỗi dây hạt châu và một trâm phượng làm từ vàng ròng.
Thấy Diệp Tố Vân đưa đồ cho Quyên Nhi, Tinh Nhi làm phần thưởng lễ gặp mặt, Lục La và Tử Điệp có chút sốt ruột, các nàng không có chuẩn bị, hai người không tự chủ được nhìn về phía Diệp Tố Huân.
Diệp Tố Huân trừng mắt tranh sơn thủy trên tường, không để ý tới ánh mắt đang hỏi của bọn Lục La.
"Lão gia, phu nhân tới." Bên ngoài phòng có nha hoàn truyền báo, một nam một nữ cùng đi về phía này.
Ngu Diệu Sùng bốn mươi tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, dáng người kiện tráng hữu lực, ngũ quan tuấn soái. Mặc cẩm bào xanh ngọc, đai lưng ngọc thắt eo, quanh thân lộ ra khí độ ung dung khiến người khác không dám đến gần.
Lưu Thị xiêm áo hồng cánh sen, vén váy dài, mặt tròn trắng nõn, mặt mày thật là hiền lành, nghe nói năm đó Ngu Diệu Sùng trong phần đông nữ tử chọn bà tái giá, là vì thấy mặt tròn đáng yêu, từ thiện này.
"Ai là Huân Nhi?" Ngu Diệu Sùng đã nhận được thư, biết rõ tỷ muội Diệp gia muốn tới làm khách, ông nghe nói con dâu trưởng đột nhiên trở nên si ngốc, chưa kịp chào nhi tử đã mở miệng hỏi.
"Cha, đây là Huân Nhi." Ngu Quân Diệp kéo Diệp Tố Huân, mang nàng tiến lên hành lễ.
Diệp Tố Huân thấy Ngu Quân Duệ vẫn không nhúc nhích, mặt không biểu tình đứng ở một bên, trái tim đột nhiên băng giá —— mình cùng Ngu Quân Duệ quan hệ thân mật thì sao, ở chỗ này, Ngu Quân Duệ nào dám biểu lộ quan hệ giữa hai người, tùy ý Ngu Quân Diệp giới thiệu mình với danh nghĩa vị hôn thê.
"Huân Nhi, nào, gọi theo Quân Diệp ca ca." Ngu Quân Diệp lặp lại việc Diệp Tố Huân nói như vẹt, đặc biệt ngừng một chút, mới nói: "Ngu bá bá."
"Ngu bá bá." Diệp Tố Huân đờ đẫn gọi theo, lại không cúi người chào, con mắt vẫn ngơ ngác nhìn thẳng phía trước.
Mặt tuấn soái của Ngu Diệu Sùng nháy mắt chuyển thành bầu trời trước cơn giông.
"Cô nương nhìn khá xinh đẹp, sao lại ra nông nỗi này?" Lưu Thị lấy khăn chấm nước mắt.
"Diệp Nhi, lần này, hôn sự lần này hay là bỏ đi?"
Đây là muốn hối hôn rồi, Diệp Tố Huân trong lòng mừng thầm.
Ngu Quân Diệp cũng nghe ra phụ thân có ý hối hôn, trong lòng âm thầm cao hứng, tàn hoa bại liễu hắn không muốn cưới, nhưng cũng không muốn để cho Ngu Quân Duệ đạt được như ý.
"Không có, hài nhi vốn muốn theo ước định tổ tiên, tiến hành hôn sự, nhưng nhị đệ có vẻ thích Huân Nhi, muốn kết hôn với Huân Nhi, hài nhi khó xử, không biết làm sao, xin Diệp bá bá đồng ý, dẫn Huân Nhi trở về, xin phụ thân định đoạt."
Bốp~ một tiếng vang lên, Ngu Diệu Sùng tát Ngu Quân Duệ một cái: "Thật hoang đường, thật hoang đường..."
"Duệ Nhi, con thật hồ đồ, nhanh, nhanh nhận lỗi với cha." Lưu Thị có chút choáng váng, nhưng bà phản ứng cực nhanh, mặc dù không biết chân tướng như thế nào, nhưng thấy thái độ của Ngu Diệu Sùng, vội vàng bảo nhi tử nhận sai dập lửa giận của Ngu Diệu Sùng.
"Hài nhi sai chỗ nào?" Ngu Quân Duệ thẳng tắp quỳ xuống, lạnh lùng nói: "Xin cha viết thư hỏi Diệp bá bá, hài nhi đâu có đề cập muốn kết hôn với Huân Nhi."
"Ngươi? Rõ ràng..."
Rõ ràng ngươi nói sẽ rời Ngu gia, để ta không tranh giành Diệp Tố Huân với ngươi. Ngu Quân Diệp thiếu chút nữa nói sạch, may mà kịp dừng, phụ thân không thích huynh đệ bọn họ không hòa thuận, nói ẩn tình ra, có thể chứng minh Ngu Quân Duệ xác thực đã từng nói muốn kết hôn Diệp Tố Huân..., Nhưng cũng lộ mình lật lọng ra ngoài.
Nếu phụ thân viết thư hỏi Diệp Bác Chinh, Diệp Bác Chinh đích thị là lập lờ nước đôi sẽ không nói rõ ràng, dù sao hai huynh đệ đồng thời cầu hôn một nữ nhi của ông ta, với hai nhà Diệp - Ngu đều là chuyện mất mặt.
Chẳng lẽ làm bản thân xấu mặt với phụ thân hôm nay, mới là mục đích của Ngu Quân Duệ? Ngu Quân Diệp đổ mồ hôi trán, nói không nên lời.
Cô nam quả nữ một chỗ, thanh danh Diệp Tố Huân bị hủy, rất có thể trong sạch cũng không giữ được rồi. Nếu mình muốn kết hôn với Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ có thể dùng lí do này để tranh đoạt hay không?
Nếu là như thế, Ngu Quân Duệ chiếm vợ của đại ca, liền không có khả năng tranh đoạt vị trí gia chủ rồi, chỉ là, Ngu Quân Diệp có vài phần bực bội, việc đơn giản thế này mà thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Ngu Quân Diệp trong nhà trọ ngây người một ngày, không kìm nén được nôn nóng trong người, tìm người hỗ trợ xuống núi đi tìm.
Lúc thấy xiêm y của nữ tử thậm chí là cả tiết khố, áo yếm treo trên nhánh cây, lửa giận trong lòng Ngu Quân Diệp bốc cháy hừng hực, tuy đoán Ngu Quân Duệ sẽ không buông tha cho cơ hội này, nhưng khi xác nhận, vẫn cảm giác khó chịu, bất luận ra sao, hiện tại Diệp Tố Huân là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn.
Lúc bên ngoài có tiếng động, Ngu Quân Duệ liền tỉnh, lại không làm gì, chỉ ôm người trong lòng thêm chặt.
Ngu Quân Diệp đạp một cước, cửa gỗ nhỏ yếu ớt ầm một cái, đổ xuống đất.
Diệp Tố Huân đang ngủ thì tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Ngu Quân Diệp đứng trước giường, đầu óc nhất thời ngừng hoạt động, ngơ ngác nhìn hắn.
Mị nhãn như tơ, mày liễu, thanh khiết rung động lòng người, da thịt trắng như ngọc... Khoảnh khắc ấy, Ngu Quân Diệp mới biết, cho tới bây giờ mình đều chưa nhìn Diệp Tố Huân, giờ thấy rất đẹp.
"Đại ca, huynh đã đến rồi." Giống như vừa chú ý tới hắn, Ngu Quân Duệ lười biếng, quay đầu chào hỏi.
Giọng hắn che giấu khó chịu, biểu lộ càng giống nói mê, Ngu Quân Diệp khống chế xúc động, thản nhiên nói: "Đệ không có việc gì sao không sớm rời sơn cốc, hại huynh nghĩ mà bất an."
"Nhọc đại ca nhớ đến, đại ca thoát khỏi bọn cướp thế nào?"
"Đưa bạc thì thoát rồi." Ngu Quân Diệp qua quýt trả lời.
"Phiền đại ca tránh một lát, Tố Tố muốn mặc xiêm áo."
Ngu Quân Diệp nhìn sang, bộ đồ trên người Diệp Tố Huân chính là ngoại bào của Ngu Quân Duệ, chỉ liếc qua, cũng có thể đoán ra bên trong cái gì cũng không mặc. Ngu Quân Diệp cực lực nhẫn nại, nhưng khống chế nổi thân thể run rẩy.
Ngu Quân Diệp đi ra ngoài, Ngu Quân Duệ hôn lên má Diệp Tố Huân, ôn nhu nói: "Huynh ra ngoài lấy xiêm y cho muội."
Cởi ngoại bào Ngu Quân Duệ đổi xiêm y của mình, sau đó Diệp Tố Huân mới nhận ra, trí nhớ thân mật kiếp trước ảnh hưởng tới bản thân khá sâu, nếu không, sao có khả năng mặc ngoại bào Ngu Quân Duệ mà không kháng cự?
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Nhưng tiểu muội gấp muốn chết rồi." Diệp Tố Vân đối với chuyện Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ cũng ngã xuống hưng phấn không thôi, tỷ muội tình thâm hỏi han ân cần, vô cùng quan tâm, Diệp Tố Huân thầm buồn nôn, vờ ngu ngốc, mắt nhìn chằm chằm vào một góc, ai nói gì cũng không đáp.
Lục La và Tử Điệp lại thật sự quan tâm nàng, lôi kéo người kiểm tra hồi lâu, xác nhận không có bị thương thì cười đến chảy nước mắt. Diệp Tố Huân thấy Lục La và Tử Điệp thật sự không xảy ra việc gì, cũng yên lòng.
Một đoàn người một lần nữa ra đi, trên mặt Diệp Tố Huân mơ hồ, âm thầm lại cẩn thận từng li từng tí bày trận sẵn sàng đón quân địch.
Một đường kế tiếp rất thuận lợi, hẳn là Ngu Quân Diệp một chiêu không thành, không muốn động thủ lần nữa. Mà Diệp Tố Vân không có động thủ, cũng làm cho nàng có chút hồ đồ. Vẫn là Ngu Quân Duệ nhìn ra, sợ nàng lo nghĩ quá độ, lặng lẽ nói bên tai nàng: "Yên tâm, trước khi chưa gặp cha huynh, muội muội của muội còn cần nhờ tỷ tỷ dòng chính thất bước vào cửa nhà họ Ngu, mà hiện tại muội ngu ngốc, nàng sẽ không hạ dược, coi chừng đừng để nàng nhìn ra muội không ngu ngốc là được."
Một đường mệt nhọc, sau nửa tháng tiến vào Giang Ninh, nghĩ đến lập tức gặp Lưu Thị, Diệp Tố Huân một lòng căng thẳng, lưng bất tri bất giác thẳng tắp.
Ngu phủ giống như đúc trong trí nhớ hoảng hốt, mơ hồ, cửa lớn sơn son nguy nga cao lớn, hai bên là sư tử đá uy phong lẫm liệt cực lớn. Dưới ánh hoàng hôn, hai cánh cửa lóe ra hàn quang u lãnh, như con hổ mở mồm lớn đầy máu.
Diệp Tố Huân nhắm mắt lại, kiệt lực muốn làm tang thương và bi thương đáy lòng biến mất. Không nói ân oán kiếp trước, chỉ trong giây phút này, hai tỷ muội các nàng với tư cách nữ tử chưa chồng, cũng không có trưởng bối dẫn đến mà làm khách nơi này rõ ràng là đưa tới cửa cho Ngu Diệu Sùng và Lưu Thị chọn lựa, Diệp Tố Huân cảm thấy khuất nhục, bất bình khó giải quyết.
Diệp Tố Vân cũng đang nhìn cửa lớn Ngu phủ, trong mắt nàng ta thấy chính là vinh hoa phú quý. Chỉ nhìn cửa lớn, Ngu gia và Diệp gia đã phân rõ cao thấp, Diệp Tố Vân trong lòng thề, đã đến đây thì nàng ta nhất định phải dốc hết toàn lực làm Ngu Diệu Sùng vui, bắt lấy vị hôn phu Ngu Quân Diệp.
Hành lang quanh co khúc khuỷu được lát bởi đá cẩm thạch, tiến vào Đông sảnh, trong sảnh chính là dày đặc gấm thảm, giao long cứ thế hiện ra trên màn lụa. Đốt hàng ngàn đèn chùm tám bóng, Diệp Tố Vân âm thầm hâm mộ, Diệp gia tuy là cự phú, nhưng khí phái và tràng diện này đã áp đảo toàn diện.
"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia trở về rồi, Quyên Nhi, Tinh Nhi bái kiến đại thiếu gia, nhị thiếu gia." Hai cái mỹ tỳ bước nhanh đến, vẻ mặt mừng rỡ cúi người thi lễ.
Quyên Nhi, Tinh nhi đồng đều mặc váy dài bằng gấm, một người đeo trâm phượng ngọc bích, một người cài trâm mã não, hai người đều mắt ngọc mày ngài, dung mạo như thiên tiên. Quần áo và trang sức kia, mỹ mạo ấy, đúng là hơn xa tỷ muội nhà họ Diệp.
Diệp Tố Vân tự phụ về mỹ mạo của mình, gặp có vẻn vẹn tỳ nữ Ngu gia liền tự động nhận thua, trong lòng chua chua một hồi.
Diệp Tố Huân lại không có cảm giác gì, tuy nói đã vượt rào với Ngu Quân Duệ, nhưng trong tâm nàng vẫn kháng cự Ngu gia.
"Bái kiến khách nhân đi, vị này chính là Diệp gia đại tiểu thư, vị này chính là Diệp gia nhị tiểu thư." Ngu Quân Diệp nhàn nhạt gật gật đầu, chỉ hướng tỷ muội Diệp Tố Huân để Quyên Nhi, Tinh Nhi hành lễ.
Diệp Tố Huân ngơ ngác, giả trang ngốc, sau khi khóe mắt Quyên Nhi kia phát hiện mình ngu ngốc, trong mắt hiện lên một vòng ánh sáng mừng rỡ.
"Quân Diệp ca ca, hai vị này là?" Diệp Tố Vân rất thân thiện địa sửa Ngu đại công tử thành Quân Diệp ca ca.
"Quyên Nhi hầu hạ ta, Tinh nhi hầu hạ nhị đệ."
"Chào Quyên Nhi, Tinh nhi..." Diệp Tố Vân thân mật nâng Quyên Nhi, Tinh Nhi, đưa tay về phía Thanh Ngạc, lúc đưa ra đã cầm một chuỗi dây hạt châu và một trâm phượng làm từ vàng ròng.
Thấy Diệp Tố Vân đưa đồ cho Quyên Nhi, Tinh Nhi làm phần thưởng lễ gặp mặt, Lục La và Tử Điệp có chút sốt ruột, các nàng không có chuẩn bị, hai người không tự chủ được nhìn về phía Diệp Tố Huân.
Diệp Tố Huân trừng mắt tranh sơn thủy trên tường, không để ý tới ánh mắt đang hỏi của bọn Lục La.
"Lão gia, phu nhân tới." Bên ngoài phòng có nha hoàn truyền báo, một nam một nữ cùng đi về phía này.
Ngu Diệu Sùng bốn mươi tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, dáng người kiện tráng hữu lực, ngũ quan tuấn soái. Mặc cẩm bào xanh ngọc, đai lưng ngọc thắt eo, quanh thân lộ ra khí độ ung dung khiến người khác không dám đến gần.
Lưu Thị xiêm áo hồng cánh sen, vén váy dài, mặt tròn trắng nõn, mặt mày thật là hiền lành, nghe nói năm đó Ngu Diệu Sùng trong phần đông nữ tử chọn bà tái giá, là vì thấy mặt tròn đáng yêu, từ thiện này.
"Ai là Huân Nhi?" Ngu Diệu Sùng đã nhận được thư, biết rõ tỷ muội Diệp gia muốn tới làm khách, ông nghe nói con dâu trưởng đột nhiên trở nên si ngốc, chưa kịp chào nhi tử đã mở miệng hỏi.
"Cha, đây là Huân Nhi." Ngu Quân Diệp kéo Diệp Tố Huân, mang nàng tiến lên hành lễ.
Diệp Tố Huân thấy Ngu Quân Duệ vẫn không nhúc nhích, mặt không biểu tình đứng ở một bên, trái tim đột nhiên băng giá —— mình cùng Ngu Quân Duệ quan hệ thân mật thì sao, ở chỗ này, Ngu Quân Duệ nào dám biểu lộ quan hệ giữa hai người, tùy ý Ngu Quân Diệp giới thiệu mình với danh nghĩa vị hôn thê.
"Huân Nhi, nào, gọi theo Quân Diệp ca ca." Ngu Quân Diệp lặp lại việc Diệp Tố Huân nói như vẹt, đặc biệt ngừng một chút, mới nói: "Ngu bá bá."
"Ngu bá bá." Diệp Tố Huân đờ đẫn gọi theo, lại không cúi người chào, con mắt vẫn ngơ ngác nhìn thẳng phía trước.
Mặt tuấn soái của Ngu Diệu Sùng nháy mắt chuyển thành bầu trời trước cơn giông.
"Cô nương nhìn khá xinh đẹp, sao lại ra nông nỗi này?" Lưu Thị lấy khăn chấm nước mắt.
"Diệp Nhi, lần này, hôn sự lần này hay là bỏ đi?"
Đây là muốn hối hôn rồi, Diệp Tố Huân trong lòng mừng thầm.
Ngu Quân Diệp cũng nghe ra phụ thân có ý hối hôn, trong lòng âm thầm cao hứng, tàn hoa bại liễu hắn không muốn cưới, nhưng cũng không muốn để cho Ngu Quân Duệ đạt được như ý.
"Không có, hài nhi vốn muốn theo ước định tổ tiên, tiến hành hôn sự, nhưng nhị đệ có vẻ thích Huân Nhi, muốn kết hôn với Huân Nhi, hài nhi khó xử, không biết làm sao, xin Diệp bá bá đồng ý, dẫn Huân Nhi trở về, xin phụ thân định đoạt."
Bốp~ một tiếng vang lên, Ngu Diệu Sùng tát Ngu Quân Duệ một cái: "Thật hoang đường, thật hoang đường..."
"Duệ Nhi, con thật hồ đồ, nhanh, nhanh nhận lỗi với cha." Lưu Thị có chút choáng váng, nhưng bà phản ứng cực nhanh, mặc dù không biết chân tướng như thế nào, nhưng thấy thái độ của Ngu Diệu Sùng, vội vàng bảo nhi tử nhận sai dập lửa giận của Ngu Diệu Sùng.
"Hài nhi sai chỗ nào?" Ngu Quân Duệ thẳng tắp quỳ xuống, lạnh lùng nói: "Xin cha viết thư hỏi Diệp bá bá, hài nhi đâu có đề cập muốn kết hôn với Huân Nhi."
"Ngươi? Rõ ràng..."
Rõ ràng ngươi nói sẽ rời Ngu gia, để ta không tranh giành Diệp Tố Huân với ngươi. Ngu Quân Diệp thiếu chút nữa nói sạch, may mà kịp dừng, phụ thân không thích huynh đệ bọn họ không hòa thuận, nói ẩn tình ra, có thể chứng minh Ngu Quân Duệ xác thực đã từng nói muốn kết hôn Diệp Tố Huân..., Nhưng cũng lộ mình lật lọng ra ngoài.
Nếu phụ thân viết thư hỏi Diệp Bác Chinh, Diệp Bác Chinh đích thị là lập lờ nước đôi sẽ không nói rõ ràng, dù sao hai huynh đệ đồng thời cầu hôn một nữ nhi của ông ta, với hai nhà Diệp - Ngu đều là chuyện mất mặt.
Chẳng lẽ làm bản thân xấu mặt với phụ thân hôm nay, mới là mục đích của Ngu Quân Duệ? Ngu Quân Diệp đổ mồ hôi trán, nói không nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.