Chương 31: Cầu thắng trong nguy hiểm
Tự Thị Cố Nhân Lai
11/05/2016
Kiếp trước Ngu Quân
Duệ đối với mình rất tốt, một đại nam nhân lại cái gì cũng làm, từ mặc
quần áo cho nàng, đến rửa mặt, bón cơm... Nghĩ đến, trong lòng Diệp Tố
Huân dâng lên nhu tình, rung động, nhộn nhạo.
Lúc rung động ấy tràn lan nhanh thành thủy triều, trong đầu Diệp Tố Huân hiện lên một ý niệm, không khỏi giật mình.
── hắn tốt với mình như thế mà mình vẫn còn hận hắn, cừu hận kia, chắc hẳn là không đội trời chung đấy.
Diệp Tố Huân nhắm mắt lại, vội vàng hấp tấp đè ý nghĩ này xuống, biết chuyện không vui liền áp sâu trong óc, dụng tâm lảng tránh.
Hai người tựa vào nhau hồi lâu, Ngu Quân Duệ đứng lên trước, cười nói: "Tố Tố, huynh mang muội đi xem phòng chúng ta một chút."
Nụ cười của hắn có chút miễn cưỡng, Diệp Tố Huân nhìn lướt qua, giữa khố gian, một bao lớn căng phồng, dục niệm vẫn chưa biến mất! Nhớ tới đau nhức vừa rồi, Diệp Tố Huân sợ tới mức vội vàng đứng lên.
Ngu Quân Duệ mới mua bán mấy tháng, ỷ vào thân phận, lợi nhuận tính ra không ít, dù thế cũng chỉ mua được đình viện nho nhỏ.
Vào cửa là một bức tường chiếu bóng kì lân, tiếp đó là tiền sảnh, trong nội viện gốc hoa lê lớn và ba tiêu (chuối tây), mặc dù không có hương hoa lê, nhưng lá chuối xanh ngắt, um tùm sáng sủa, theo gió mang đến cảm giác mát lạnh, nhìn mà mát mắt, cái nóng bức của mùa hè không ảnh hưởng tới. Bên cạnh ba tiêu có bàn đá cẩm thạch, băng ghế đá tròn.
Bốn mặt hành lang kết hợp, mấy gian phòng nho nhỏ, ba rõ bốn kín.
Ngu Quân Duệ lôi kéo Diệp Tố Huân, giới thiệu từng gian, đồ vật hai bên phòng, Đông phòng làm nhà bếp, Tây phòng để đồ linh tinh, Nam phòng là thính đường, Bắc phòng là chính phòng, Đông sương Tây sương cho Lục La và Tử Điệp ở, phòng sau làm nhà xí...
Chính phòng là một thế giới riêng tư, thư phòng sơ lãng khoáng đạt, giá sách bên trái, bên phải, gần cửa sổ là bàn đá cẩm thạch, trên bàn đặt nghiên mực và ống đựng bút. Phòng ngủ phía đông bày giường êm, giường lớn treo màn lụa song tú hoa cỏ, chăn gấm tú bị, màn che buông xuống, mành câu treo túi thơm, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn, ấm áp thanh nhã.
Ngu Quân Duệ bố trí an bài, hiển nhiên là phòng chính hai người cùng ở, Diệp Tố Huân có chút xấu hổ nóng nảy, lườm Ngu Quân Duệ muốn nổi giận, bỗng nhiên ngây người, nhà này không có phòng của Lưu Thị.
"Tố Tố, mặc dù nhỏ nhưng đây là tạm thời, huynh sẽ không để muội chịu ủy khuất." Ngu Quân Duệ cầm tay Diệp Tố Huân vuốt nhẹ, hai con ngươi tĩnh mịch nhìn Diệp Tố Huân bất động, đáy mắt có loáng thoáng sợ hãi.
Hắn lo lắng mình ngại phòng ở nhỏ, không bằng chỗ ở của hạ nhân Lê Viên, càng không thể so với hoa viên Diệp gia. Nhưng, tuy nhỏ, cũng là hắn - một cậu ấm cẩm y ngọc thực bỏ tổ ẩm làm ra vì mình.
Cảm động dâng lên từ sâu trong đáy lòng, mang ra từng đợt rồi lại từng đợt khoái hoạt, ngũ tạng lục phủ bị khoái hoạt kia từng điểm từng điểm xâm nhập, bao trùm.
"Ta phải về nhà rồi." Thật lâu sau, Diệp Tố Huân hít một hơi thật sâu nói.
"Tố Tố, không quay về, được không?"
"Trần di nương tâm cơ ác độc, ta sợ bà ta ám toàn mẹ và đệ đệ." Diệp Tố Huân lắc đầu, mình cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn khi rời khỏi Ngu Quân Duệ, không nhịn được lại nói: "Đây là ý của cha huynh, chủ nhân đã đuổi khách rồi, khách nhân không có lý do để lưu lại."
"Nếu muội sẵn lòng lưu lại, huynh có biện pháp để cha đổi ý."
"Tố Vân uy hiếp cha huynh, ông sẽ không để ta ở lại."
"Tam muội không thể lưu lại, vừa thiếu tâm nhãn, lại vô cùng ác độc, phải để cha huynh đưa nàng ta trở về, nhưng giữ lại muội thì cái cớ tốt nhất là chữa bệnh."
Ngu Quân Duệ mong ngóng nhìn nàng, trong lòng Diệp Tố Huân chua xót, nghiêng mặt, nhìn về phía tường viện, thản nhiên nói: "Ngu Quân Duệ, huynh đừng giam cầm ta, ta có quyết định của chính mình."
"Huynh..." Hắn không muốn giam cầm nàng, hắn chỉ là không nỡ chia lìa, muốn sống chung với nàng. Nhìn Diệp Tố Huân nghiêm nghị, không thể xâm phạm, trong trẻo mà lạnh lùng, bờ môi Ngu Quân Duệ nhúc nhích, một câu nói không nên lời.
Đi ra ngoài mấy canh giờ rồi trở về, lại thay đổi xiêm y, sơ búi tóc một lần nữa vẫn không xử lí tốt hôn sự, Lục La và Tử Điệp vừa thương xót lại bi phẫn, trên đường hồi phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn nặng nề, một chữ cũng không nói.
Lúc vào đại môn Ngu gia, hai người vội thay đổi sắc mặt, nhưng bên ngoài vẫn tức giận. Song, sắc mặt mọi người trong phủ, còn thối hơn sắc mặt các nàng, đi đường cũng là tay nhẹ chân khẽ, giống như tùy thời sẽ bị mắng.
"Đây là sao? Có chuyện gì rồi hả?" Lục La giữ chặt một nha hoàn đi qua hỏi thăm.
"Không biết." Người nọ liên tục khoát tay, sốt ruột nói: "Tỷ tỷ mau bỏ muội ra, muộn sẽ bị mắng mất."
Trên đường về Lê Viên, Lục La lại bắt mấy người hỏi, trâm hoa trên đầu cũng tháo xuống, lại cũng chỉ thăm dò được hình như có chuyện gì xảy ra, sắc mặt Ngu Diệu Sùng và Lưu Thị rất khó nhìn, phu thê phụ tử mấy người đều trong Trọng Hi Đường, phái mấy người đi ra ngoài, đang khắp nơi tìm Ngu Quân Duệ.
Ngu Quân Duệ mở cửa hàng không cho ai biết, Diệp Tố Huân sợ hạ nhân phủ hỏi được mặt tiền cửa hàng kia, bền bộn sai Lục La: "Lặng lẽ xuất phủ, thông tri Ngu nhị thiếu gia trở về."
Ngu Diệu Sùng bị Ngự Sử vạch tội vì không đúng đạo đức, căn cứ vào việc ông nạp chất nữ của thê là thiếp.
"Luật lệ là luật lệ, chưa từng chăm chú việc tư. Thôi đại nhân vừa nạp di nương, còn là xuất thân từ hoan tràng (đại khái giống thanh lâu)! Người mới của Tạ đại nhân lại là chất nữ của phu nhân ông ta, sao không vạch tội bọn hắn mà chỉ nhằm vào phụ thân người?" Ngu Quân Diệp không trách Ngu Diệu Sùng đã quên nương hắn mà nạp người mới, trái lại đều cho là hợp lí, đi tới đi lui mắng, chửi Ngự Sử Hà Kỳ.
Hà Kỳ xin chỉ tước hầu vị của Ngu Diệu Sùng, mặc dù hầu vị không có thực chức nhưng bổng lộc, ruộng đồng lại thật tới tay, chi tiêu của Ngu phủ đều dựa vào những thứ này, nếu mất hầu vị, Ngu Diệu Sùng không dám nghĩ tới, xoa thái dương, đã ghét cay ghét đắng Diệp Tố Vân lại gia tăng lên một phần, ông vốn không có ý nạp Lưu Uyển Ngọc, đều là chủ ý chết tiệt của Diệp Tố Vân.
Hôm nay ông tìm Diêu Nghiệp nhờ giúp đỡ, Diêu Nghiệp lại tránh như gặp quỷ.
"Cha, Hà Kỳ này có phải người Chân gia không? Vì lần trước chúng ta đưa lễ nặng cho Diêu gia, có biểu hiện thân cận với Diêu gia, cho nên... Cha, không bằng chúng ta đưa lễ gia Chân gia, để Chân phi biện hộ chỗ hoàng thượng." Ngu Quân Diệp nói.
"Tuyệt đối không được." Ngu Quân Duệ đến cửa Trọng Hi Đường, nghe thấy Ngu Quân Diệp muốn tặng lễ Chân gia, âm thầm thở dài, ngay lập tức ngăn lại.
"Duệ Nhi, đã đi đâu, sao bây giờ mới trở về?" Lưu Thị nhăn mày trách.
Ngu Quân Duệ không đáp, hành lễ bái kiến phụ mẫu, hỏi: "Cha, đại ca vừa nói gì mà tặng lễ cho Chân gia, có chuyện gì?"
"...(dấu 3 chấm ở đây có nghĩa là NDS kể cho NQD nghe chuyện) Chuyện quan trọng như thế, sau sinh nhật Diêu phu nhân, rõ ràng Ngu gia đã giao hảo với Diêu phủ nhưng vi phụ đi Diêu gia, vậy mà người Diêu gia nói Diêu Nghiệp không ở nhà."
"Có thể thật sự không có ở nhà hay không?" Lưu Thị nói.
"Không có khả năng." Ngu Quân Duệ quả quyết nói: "Cha không phải vào triều, tin tức nhận được đã muộn, mỗi ngày Diêu Nghiệp vào triều sớm, Hà đại nhân vạch tội phụ thân, lúc ấy ông ta đa biết, cũng biết cha sẽ tìm ông ta, nếu có tâm muốn giúp, nhưng tự cao tự đại không tới nhà chúng ta thì chắc chắn sẽ ở trong phủ không ra ngoài."
"Đều tại ngươi, nói cái gì mà muốn tìm một nhà giao hảo, nếu bảo trì trung lập, thì hôm nay đã không có tai họa." Ngu Quân Diệp tức giận không thôi, ngón tay chỉ thẳng mặt Ngu Quân Duệ.
Ngu Quân Duệ lẳng lặng nhìn hắn, không giận không cáu, Lưu Thị thấp giọng nói: "Lão gia, nếu không thiếp thân tìm huynh trưởng để giúp đỡ."
"Cha, hài nhi cảm thấy, đưa lễ cho Chân gia là được." Ngu Quân Diệp vẫn kiên trì.
"Cha, nương, hài nhi có một ý, nương, người đi mới Uyển di nương tới, việc này, cần bà tương trợ." Ngu Quân Duệ trấn định nói.
Lưu Thị nhìn Ngu Diệu Sùng, thấy Ngu Diệu Sùng gật đầu, muốn bà nghe theo lời Ngu Quân Duệ, vội đứng dậy rời khỏi Trọng Hi Đường.
Ngu Quân Duệ đợi Lưu Thị đã đi ra, trầm giọng nói: "Cha không thể để nương đi xin cữu phụ biện hộ giúp, cũng không thể tặng lễ Chân gia."
Vì sao không thể để Lưu Thị đi cầu tình, trong nội tâm Ngu Diệu Sùng hiểu rõ, đó là không thể lĩnh ân tình người Lưu gia, nếu không, sau này trong phủ, ông liền không thể bảo trì quyền uy tuyệt đối rồi, nhìn nhìn Ngu Quân Duệ, Ngu Diệu Sùng hơi có chút ngoài ý muốn, lại cảm giác thâm sâu vui mừng.
Vế trước câu nói của Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Diệp không có ý kiến, vế sau là bác bỏ ý kiến của hắn, hắn không nghĩ ra, tức giận nói: "Diêu Nghiệp thấy chết mà không cứu, ngươi còn muốn ôm chặt Diêu gia không thả à?"
"Cha." Ngu Quân Duệ bình tĩnh nói: "Cha nạp Uyển di nương, tuy nói bối phận rối loạn nhưng chuyện như vậy trong nhà các vị đại thần có không ít, vì sao chỉ mình cha bị vạch tội?"
"Bây giờ nói cái này cũng vô dụng." Ngu Quân Diệp giẫm chân.
"Không, đây là nguyên nhân gây ra, là nguyên nhân hài nhi không muốn để nương đi tìm cữu phụ..."
Huynh trưởng Lưu Thị tức phụ thân Lưu Uyển Ngọc có được lòng tin của hoàng đế, theo tình lí, Ngu Diệu Sùng nạp Lưu Uyển Ngọc, Ngự Sử thượng thư vạch tội, hơn phân nửa hoàng đế sẽ đè xuống, hôm nay lại xé ra to, chỉ sợ là cố ý muốn cho Ngu Diệu Sùng biết điều, tranh sĩ diện vì cô chất Lưu Uyển Ngọc.
"Đúng là như vậy." Ngu Diệu Sùng bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Nếu như nóng nảy, để nương con đi cầu cữu phụ, sau này, Ngu phủ chính là thiên hạ của cô chất bọn họ."
"Theo lời ngươi nói, Hà Kỳ đã xem xét rồi cố ý à? Mặt mũi cữu phụ ngươi ghê gớm thật." Ngu Quân Diệp khinh thường, giọng mỉa mai nói.
"Diệp Nhi, nghe Duệ Nhi nói tiếp." Ngu Diệu Sùng trách cứ con trai cả, con thứ hai sẵn lòng tránh đi Lưu Thị, một lòng nghị sự cùng ông, trong lòng ông không còn bài xích nữa.
"Một chuyện nhỏ nhặt như thế, hoàng thượng cũng cũng không phải cố ý tước hầu, muốn bắt cha khai đao, nếu không, Diêu Nghiệp mở miệng nói một câu sẽ giải quyết xong, cũng không khó xử lý, vì sao ông ta tránh mà không gặp?" Ngu Quân Duệ trầm ngâm suy ngẫm.
"Chân Phi được sủng ái, có lẽ không thể nói đỡ trước mặt hoàng thượng đâu, vẫn là theo ta, tặng lễ cho Chân gia."
"Cha, mọi việc đều thuận lợi là tối kị nơi quan trường, tuyệt đối không được."
Ngu Diệu Sùng không có chủ ý, xoa xoa tay hỏi: "Duệ Nhi, theo ý con, việc này giải quyết thế nào?"
"Cha, trong triều gần đây có chuyện gì không?" Gần đây Ngu Quân Duệ bận lo buôn bán, không chú ý chuyện trong triều.
"Không nghe nói có chuyện gì lớn xảy ra, có cũng là chuyện thu thuế ruộng thuế gạo." Ngu Diệu Sùng cau mày trả lời, nghĩ nghĩ lại nói: "Còn có một chuyện làm không được chuẩn, nghe nói hoàng thượng có ý mở ân khoa."
"Mở ân khoa?" Ngu Quân Duệ lầm bầm lầu bầu, thì thầm mấy lần, mạnh mẽ ngẩng đầu, hai con ngươi sáng ngời, nói: "Cha, cơ hội của người đã đến."
"Con nói là?" Ngu Diệu Sùng rung động, mạnh mẽ đứng lên, lại ngã ngồi trên mặt ghế, lắc đầu nói: "Không có khả năng, từ trước giờ chủ khảo là ân sư, là người ai cũng kính trọng, tài văn chương của cha bình thường, lại không đảm nhiệm thực chức trong triều."
"Cha, hài nhi không phải có ý đấy, cha đừng buồn, tài văn chương cha bình thường, làm tọa sư cho những người trẻ tuổi, chưa đủ uy vọng, tuy có công ơn dạy nhưng không nhiều người ủng hộ. Không đảm nhiệm thực chức trong triều, sẽ không lôi kéo môn sinh sau ân khoa, tình định thầy trò không bằng quân ân thần nghĩa, đây chính là điều hoàng đế muốn."
"Thật à? Duệ Nhi, con cảm thấy có khả năng sao?" Ngu Diệu Sùng hưng phấn đứng lên, lôi kéo tay Ngu Quân Duệ.
"Hài nhi cảm thấy rất có khả năng, bởi vì, có Diêu đại nhân giới thiệu."
"Diêu Nghiệp giới thiệu? Làm sao có khả năng?" Ngu Quân Diệp cười nhạo.
"Hiện tại Diêu đại nhân chưa, nhưng mà nếu lần này cha trong chuyện bị vạch tội, dưới tình huống ông ta bỏ mặc, không xin Chân gia giúp đỡ. Hơn nữa, có thể thong dong hóa giải nguy cơ lần này, Diêu đại nhân sẽ gặp Hoàng thượng giới thiệu." Ngu Quân Duệ bình tĩnh nói.
Ngu gia bày ra tư thái giao hảo với Diêu gia, bất kể để bảo đảm thực lực của mình hay là bảo trụ minh hữu, Diêu Nghiệp đều nhất định phải tay, hôm nay lại không ra tay, chỉ có thể nói, ông đang thăm dò, thăm dò thành ý kết giao của Ngu gia với Diêu gia, thăm dò năng lực mấy nam nhân Ngu gia.
Ngu Diệu Sùng lập tức thấu, sắc mặt buồn rầu mất triệt để, nhìn tiểu nhi tử dường như đã lường được trước, cười nói: "Duệ Nhi, có phải con đã có phương pháp hóa giải hay không?"
Lúc rung động ấy tràn lan nhanh thành thủy triều, trong đầu Diệp Tố Huân hiện lên một ý niệm, không khỏi giật mình.
── hắn tốt với mình như thế mà mình vẫn còn hận hắn, cừu hận kia, chắc hẳn là không đội trời chung đấy.
Diệp Tố Huân nhắm mắt lại, vội vàng hấp tấp đè ý nghĩ này xuống, biết chuyện không vui liền áp sâu trong óc, dụng tâm lảng tránh.
Hai người tựa vào nhau hồi lâu, Ngu Quân Duệ đứng lên trước, cười nói: "Tố Tố, huynh mang muội đi xem phòng chúng ta một chút."
Nụ cười của hắn có chút miễn cưỡng, Diệp Tố Huân nhìn lướt qua, giữa khố gian, một bao lớn căng phồng, dục niệm vẫn chưa biến mất! Nhớ tới đau nhức vừa rồi, Diệp Tố Huân sợ tới mức vội vàng đứng lên.
Ngu Quân Duệ mới mua bán mấy tháng, ỷ vào thân phận, lợi nhuận tính ra không ít, dù thế cũng chỉ mua được đình viện nho nhỏ.
Vào cửa là một bức tường chiếu bóng kì lân, tiếp đó là tiền sảnh, trong nội viện gốc hoa lê lớn và ba tiêu (chuối tây), mặc dù không có hương hoa lê, nhưng lá chuối xanh ngắt, um tùm sáng sủa, theo gió mang đến cảm giác mát lạnh, nhìn mà mát mắt, cái nóng bức của mùa hè không ảnh hưởng tới. Bên cạnh ba tiêu có bàn đá cẩm thạch, băng ghế đá tròn.
Bốn mặt hành lang kết hợp, mấy gian phòng nho nhỏ, ba rõ bốn kín.
Ngu Quân Duệ lôi kéo Diệp Tố Huân, giới thiệu từng gian, đồ vật hai bên phòng, Đông phòng làm nhà bếp, Tây phòng để đồ linh tinh, Nam phòng là thính đường, Bắc phòng là chính phòng, Đông sương Tây sương cho Lục La và Tử Điệp ở, phòng sau làm nhà xí...
Chính phòng là một thế giới riêng tư, thư phòng sơ lãng khoáng đạt, giá sách bên trái, bên phải, gần cửa sổ là bàn đá cẩm thạch, trên bàn đặt nghiên mực và ống đựng bút. Phòng ngủ phía đông bày giường êm, giường lớn treo màn lụa song tú hoa cỏ, chăn gấm tú bị, màn che buông xuống, mành câu treo túi thơm, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn, ấm áp thanh nhã.
Ngu Quân Duệ bố trí an bài, hiển nhiên là phòng chính hai người cùng ở, Diệp Tố Huân có chút xấu hổ nóng nảy, lườm Ngu Quân Duệ muốn nổi giận, bỗng nhiên ngây người, nhà này không có phòng của Lưu Thị.
"Tố Tố, mặc dù nhỏ nhưng đây là tạm thời, huynh sẽ không để muội chịu ủy khuất." Ngu Quân Duệ cầm tay Diệp Tố Huân vuốt nhẹ, hai con ngươi tĩnh mịch nhìn Diệp Tố Huân bất động, đáy mắt có loáng thoáng sợ hãi.
Hắn lo lắng mình ngại phòng ở nhỏ, không bằng chỗ ở của hạ nhân Lê Viên, càng không thể so với hoa viên Diệp gia. Nhưng, tuy nhỏ, cũng là hắn - một cậu ấm cẩm y ngọc thực bỏ tổ ẩm làm ra vì mình.
Cảm động dâng lên từ sâu trong đáy lòng, mang ra từng đợt rồi lại từng đợt khoái hoạt, ngũ tạng lục phủ bị khoái hoạt kia từng điểm từng điểm xâm nhập, bao trùm.
"Ta phải về nhà rồi." Thật lâu sau, Diệp Tố Huân hít một hơi thật sâu nói.
"Tố Tố, không quay về, được không?"
"Trần di nương tâm cơ ác độc, ta sợ bà ta ám toàn mẹ và đệ đệ." Diệp Tố Huân lắc đầu, mình cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn khi rời khỏi Ngu Quân Duệ, không nhịn được lại nói: "Đây là ý của cha huynh, chủ nhân đã đuổi khách rồi, khách nhân không có lý do để lưu lại."
"Nếu muội sẵn lòng lưu lại, huynh có biện pháp để cha đổi ý."
"Tố Vân uy hiếp cha huynh, ông sẽ không để ta ở lại."
"Tam muội không thể lưu lại, vừa thiếu tâm nhãn, lại vô cùng ác độc, phải để cha huynh đưa nàng ta trở về, nhưng giữ lại muội thì cái cớ tốt nhất là chữa bệnh."
Ngu Quân Duệ mong ngóng nhìn nàng, trong lòng Diệp Tố Huân chua xót, nghiêng mặt, nhìn về phía tường viện, thản nhiên nói: "Ngu Quân Duệ, huynh đừng giam cầm ta, ta có quyết định của chính mình."
"Huynh..." Hắn không muốn giam cầm nàng, hắn chỉ là không nỡ chia lìa, muốn sống chung với nàng. Nhìn Diệp Tố Huân nghiêm nghị, không thể xâm phạm, trong trẻo mà lạnh lùng, bờ môi Ngu Quân Duệ nhúc nhích, một câu nói không nên lời.
Đi ra ngoài mấy canh giờ rồi trở về, lại thay đổi xiêm y, sơ búi tóc một lần nữa vẫn không xử lí tốt hôn sự, Lục La và Tử Điệp vừa thương xót lại bi phẫn, trên đường hồi phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn nặng nề, một chữ cũng không nói.
Lúc vào đại môn Ngu gia, hai người vội thay đổi sắc mặt, nhưng bên ngoài vẫn tức giận. Song, sắc mặt mọi người trong phủ, còn thối hơn sắc mặt các nàng, đi đường cũng là tay nhẹ chân khẽ, giống như tùy thời sẽ bị mắng.
"Đây là sao? Có chuyện gì rồi hả?" Lục La giữ chặt một nha hoàn đi qua hỏi thăm.
"Không biết." Người nọ liên tục khoát tay, sốt ruột nói: "Tỷ tỷ mau bỏ muội ra, muộn sẽ bị mắng mất."
Trên đường về Lê Viên, Lục La lại bắt mấy người hỏi, trâm hoa trên đầu cũng tháo xuống, lại cũng chỉ thăm dò được hình như có chuyện gì xảy ra, sắc mặt Ngu Diệu Sùng và Lưu Thị rất khó nhìn, phu thê phụ tử mấy người đều trong Trọng Hi Đường, phái mấy người đi ra ngoài, đang khắp nơi tìm Ngu Quân Duệ.
Ngu Quân Duệ mở cửa hàng không cho ai biết, Diệp Tố Huân sợ hạ nhân phủ hỏi được mặt tiền cửa hàng kia, bền bộn sai Lục La: "Lặng lẽ xuất phủ, thông tri Ngu nhị thiếu gia trở về."
Ngu Diệu Sùng bị Ngự Sử vạch tội vì không đúng đạo đức, căn cứ vào việc ông nạp chất nữ của thê là thiếp.
"Luật lệ là luật lệ, chưa từng chăm chú việc tư. Thôi đại nhân vừa nạp di nương, còn là xuất thân từ hoan tràng (đại khái giống thanh lâu)! Người mới của Tạ đại nhân lại là chất nữ của phu nhân ông ta, sao không vạch tội bọn hắn mà chỉ nhằm vào phụ thân người?" Ngu Quân Diệp không trách Ngu Diệu Sùng đã quên nương hắn mà nạp người mới, trái lại đều cho là hợp lí, đi tới đi lui mắng, chửi Ngự Sử Hà Kỳ.
Hà Kỳ xin chỉ tước hầu vị của Ngu Diệu Sùng, mặc dù hầu vị không có thực chức nhưng bổng lộc, ruộng đồng lại thật tới tay, chi tiêu của Ngu phủ đều dựa vào những thứ này, nếu mất hầu vị, Ngu Diệu Sùng không dám nghĩ tới, xoa thái dương, đã ghét cay ghét đắng Diệp Tố Vân lại gia tăng lên một phần, ông vốn không có ý nạp Lưu Uyển Ngọc, đều là chủ ý chết tiệt của Diệp Tố Vân.
Hôm nay ông tìm Diêu Nghiệp nhờ giúp đỡ, Diêu Nghiệp lại tránh như gặp quỷ.
"Cha, Hà Kỳ này có phải người Chân gia không? Vì lần trước chúng ta đưa lễ nặng cho Diêu gia, có biểu hiện thân cận với Diêu gia, cho nên... Cha, không bằng chúng ta đưa lễ gia Chân gia, để Chân phi biện hộ chỗ hoàng thượng." Ngu Quân Diệp nói.
"Tuyệt đối không được." Ngu Quân Duệ đến cửa Trọng Hi Đường, nghe thấy Ngu Quân Diệp muốn tặng lễ Chân gia, âm thầm thở dài, ngay lập tức ngăn lại.
"Duệ Nhi, đã đi đâu, sao bây giờ mới trở về?" Lưu Thị nhăn mày trách.
Ngu Quân Duệ không đáp, hành lễ bái kiến phụ mẫu, hỏi: "Cha, đại ca vừa nói gì mà tặng lễ cho Chân gia, có chuyện gì?"
"...(dấu 3 chấm ở đây có nghĩa là NDS kể cho NQD nghe chuyện) Chuyện quan trọng như thế, sau sinh nhật Diêu phu nhân, rõ ràng Ngu gia đã giao hảo với Diêu phủ nhưng vi phụ đi Diêu gia, vậy mà người Diêu gia nói Diêu Nghiệp không ở nhà."
"Có thể thật sự không có ở nhà hay không?" Lưu Thị nói.
"Không có khả năng." Ngu Quân Duệ quả quyết nói: "Cha không phải vào triều, tin tức nhận được đã muộn, mỗi ngày Diêu Nghiệp vào triều sớm, Hà đại nhân vạch tội phụ thân, lúc ấy ông ta đa biết, cũng biết cha sẽ tìm ông ta, nếu có tâm muốn giúp, nhưng tự cao tự đại không tới nhà chúng ta thì chắc chắn sẽ ở trong phủ không ra ngoài."
"Đều tại ngươi, nói cái gì mà muốn tìm một nhà giao hảo, nếu bảo trì trung lập, thì hôm nay đã không có tai họa." Ngu Quân Diệp tức giận không thôi, ngón tay chỉ thẳng mặt Ngu Quân Duệ.
Ngu Quân Duệ lẳng lặng nhìn hắn, không giận không cáu, Lưu Thị thấp giọng nói: "Lão gia, nếu không thiếp thân tìm huynh trưởng để giúp đỡ."
"Cha, hài nhi cảm thấy, đưa lễ cho Chân gia là được." Ngu Quân Diệp vẫn kiên trì.
"Cha, nương, hài nhi có một ý, nương, người đi mới Uyển di nương tới, việc này, cần bà tương trợ." Ngu Quân Duệ trấn định nói.
Lưu Thị nhìn Ngu Diệu Sùng, thấy Ngu Diệu Sùng gật đầu, muốn bà nghe theo lời Ngu Quân Duệ, vội đứng dậy rời khỏi Trọng Hi Đường.
Ngu Quân Duệ đợi Lưu Thị đã đi ra, trầm giọng nói: "Cha không thể để nương đi xin cữu phụ biện hộ giúp, cũng không thể tặng lễ Chân gia."
Vì sao không thể để Lưu Thị đi cầu tình, trong nội tâm Ngu Diệu Sùng hiểu rõ, đó là không thể lĩnh ân tình người Lưu gia, nếu không, sau này trong phủ, ông liền không thể bảo trì quyền uy tuyệt đối rồi, nhìn nhìn Ngu Quân Duệ, Ngu Diệu Sùng hơi có chút ngoài ý muốn, lại cảm giác thâm sâu vui mừng.
Vế trước câu nói của Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Diệp không có ý kiến, vế sau là bác bỏ ý kiến của hắn, hắn không nghĩ ra, tức giận nói: "Diêu Nghiệp thấy chết mà không cứu, ngươi còn muốn ôm chặt Diêu gia không thả à?"
"Cha." Ngu Quân Duệ bình tĩnh nói: "Cha nạp Uyển di nương, tuy nói bối phận rối loạn nhưng chuyện như vậy trong nhà các vị đại thần có không ít, vì sao chỉ mình cha bị vạch tội?"
"Bây giờ nói cái này cũng vô dụng." Ngu Quân Diệp giẫm chân.
"Không, đây là nguyên nhân gây ra, là nguyên nhân hài nhi không muốn để nương đi tìm cữu phụ..."
Huynh trưởng Lưu Thị tức phụ thân Lưu Uyển Ngọc có được lòng tin của hoàng đế, theo tình lí, Ngu Diệu Sùng nạp Lưu Uyển Ngọc, Ngự Sử thượng thư vạch tội, hơn phân nửa hoàng đế sẽ đè xuống, hôm nay lại xé ra to, chỉ sợ là cố ý muốn cho Ngu Diệu Sùng biết điều, tranh sĩ diện vì cô chất Lưu Uyển Ngọc.
"Đúng là như vậy." Ngu Diệu Sùng bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Nếu như nóng nảy, để nương con đi cầu cữu phụ, sau này, Ngu phủ chính là thiên hạ của cô chất bọn họ."
"Theo lời ngươi nói, Hà Kỳ đã xem xét rồi cố ý à? Mặt mũi cữu phụ ngươi ghê gớm thật." Ngu Quân Diệp khinh thường, giọng mỉa mai nói.
"Diệp Nhi, nghe Duệ Nhi nói tiếp." Ngu Diệu Sùng trách cứ con trai cả, con thứ hai sẵn lòng tránh đi Lưu Thị, một lòng nghị sự cùng ông, trong lòng ông không còn bài xích nữa.
"Một chuyện nhỏ nhặt như thế, hoàng thượng cũng cũng không phải cố ý tước hầu, muốn bắt cha khai đao, nếu không, Diêu Nghiệp mở miệng nói một câu sẽ giải quyết xong, cũng không khó xử lý, vì sao ông ta tránh mà không gặp?" Ngu Quân Duệ trầm ngâm suy ngẫm.
"Chân Phi được sủng ái, có lẽ không thể nói đỡ trước mặt hoàng thượng đâu, vẫn là theo ta, tặng lễ cho Chân gia."
"Cha, mọi việc đều thuận lợi là tối kị nơi quan trường, tuyệt đối không được."
Ngu Diệu Sùng không có chủ ý, xoa xoa tay hỏi: "Duệ Nhi, theo ý con, việc này giải quyết thế nào?"
"Cha, trong triều gần đây có chuyện gì không?" Gần đây Ngu Quân Duệ bận lo buôn bán, không chú ý chuyện trong triều.
"Không nghe nói có chuyện gì lớn xảy ra, có cũng là chuyện thu thuế ruộng thuế gạo." Ngu Diệu Sùng cau mày trả lời, nghĩ nghĩ lại nói: "Còn có một chuyện làm không được chuẩn, nghe nói hoàng thượng có ý mở ân khoa."
"Mở ân khoa?" Ngu Quân Duệ lầm bầm lầu bầu, thì thầm mấy lần, mạnh mẽ ngẩng đầu, hai con ngươi sáng ngời, nói: "Cha, cơ hội của người đã đến."
"Con nói là?" Ngu Diệu Sùng rung động, mạnh mẽ đứng lên, lại ngã ngồi trên mặt ghế, lắc đầu nói: "Không có khả năng, từ trước giờ chủ khảo là ân sư, là người ai cũng kính trọng, tài văn chương của cha bình thường, lại không đảm nhiệm thực chức trong triều."
"Cha, hài nhi không phải có ý đấy, cha đừng buồn, tài văn chương cha bình thường, làm tọa sư cho những người trẻ tuổi, chưa đủ uy vọng, tuy có công ơn dạy nhưng không nhiều người ủng hộ. Không đảm nhiệm thực chức trong triều, sẽ không lôi kéo môn sinh sau ân khoa, tình định thầy trò không bằng quân ân thần nghĩa, đây chính là điều hoàng đế muốn."
"Thật à? Duệ Nhi, con cảm thấy có khả năng sao?" Ngu Diệu Sùng hưng phấn đứng lên, lôi kéo tay Ngu Quân Duệ.
"Hài nhi cảm thấy rất có khả năng, bởi vì, có Diêu đại nhân giới thiệu."
"Diêu Nghiệp giới thiệu? Làm sao có khả năng?" Ngu Quân Diệp cười nhạo.
"Hiện tại Diêu đại nhân chưa, nhưng mà nếu lần này cha trong chuyện bị vạch tội, dưới tình huống ông ta bỏ mặc, không xin Chân gia giúp đỡ. Hơn nữa, có thể thong dong hóa giải nguy cơ lần này, Diêu đại nhân sẽ gặp Hoàng thượng giới thiệu." Ngu Quân Duệ bình tĩnh nói.
Ngu gia bày ra tư thái giao hảo với Diêu gia, bất kể để bảo đảm thực lực của mình hay là bảo trụ minh hữu, Diêu Nghiệp đều nhất định phải tay, hôm nay lại không ra tay, chỉ có thể nói, ông đang thăm dò, thăm dò thành ý kết giao của Ngu gia với Diêu gia, thăm dò năng lực mấy nam nhân Ngu gia.
Ngu Diệu Sùng lập tức thấu, sắc mặt buồn rầu mất triệt để, nhìn tiểu nhi tử dường như đã lường được trước, cười nói: "Duệ Nhi, có phải con đã có phương pháp hóa giải hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.