Chương 43: Hoa bay trong gió
Tự Thị Cố Nhân Lai
17/07/2016
Ngu Diệu Sùng định
nhanh chóng đưa Diệp Tố Huân trở về, sau đó, để Ngu Quân Duệ cầu hôn
Diệp gia, lập thành hôn sự giữa Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ, miễn khiến cho tự nhiên đâm ngang hôn sự của Diêu Ý Chân và Ngu Quân Diệp.
Ông ta đã không còn lo lắng Diệp Tố Huân ngu ngốc nữa, và... Ngu Quân Duệ đoạt hôn của đại ca.
Vài ngày sau, Trình phu nhân trở về Giang Ninh, rất nhanh Ngu gia đã nhận được tin tức. Ngu Diệu Sùng sợ Trình phu nhân, không dám tự mình đi Trình gia đón người, sai Lưu Thị đi đón Diệp Tố Huân, nhưng ngay cả cửa lớn Trình phu nhân cũng không cho Lưu Thị vào.
" Diệp Nhi, con đến nhà dì, đón Huân Nhi trở về." Ngu Diệu Sùng bất đắc dĩ cho con trai cả đi đón người.
" Không đi." Ngu Quân Diệp mặt lạnh cứng rắn nói, xoay người xoay người tiếp tục ngủ.
" Diệp Nhi, không đi đón Huân Nhi cũng được, con chịu khó đọc sách, sắp đến ân khoa rồi, nhạc phụ con..." Ngu Diệu Sùng đè ép nộ khí, tận tình khuyên bảo. Ông ta nói cho hắn nghe, Diêu Nghiệp muốn cho Ngu Quân Diệp tham gia ân khoa, sau đó được có tên trong nhất bảng, rồi xin hoàng đế tứ hôn.
Ngu Quân Diệp vốn muốn tham gia khoa nhưng nghe xong lời của Ngu Diệu Sùng thì không còn hứng nữa, hừ lạnh một tiếng nói: "Con không nhận Diêu Nghiệp là nhạc phụ, ai thích thì lấy đi."
"Con!" Ngu Diệu Sùng tức giận, trong nội tâm âm thầm may mắn những ngày này Diêu Ý Chân liên tiếp ra vào Ngu gia nhưng lại không đến gặp đại nhi tử, nếu để cho nàng nghe thấy, hôn sự này không hủy mới lạ.
Lúc Trình phu nhân vừa trở về, Trình Hạo đưa tin tức cho Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Duệ nghe được Trình phu nhân hồi phủ một mình, Trình Sâm và Diệp Tố Huân không về cùng, không biết đi nơi nào, lòng trống rỗng.
"Huynh yên tâm, Diệp Tố Huân và huynh đã như vậy rồi, trong lòng là có huynh mà. Hơn nữa, cho đến giờ, đại ca ta không có hứng thú với nữ tử, ai cũng nói hắn định làm hòa thượng." Trình Hạo cười an ủi Ngu Quân Duệ.
Chính là bởi vì chưa từng nghe nói Trình Sâm thích cô nương nào, Ngu Quân Duệ mới càng thêm lo lắng. Đơn giản vì người chưa động tình, khi động tình sẽ không biết xấu hổ quấn quít lấy người, hắn chính là một ví dụ. Đời trước sống đến hai mươi tuổi, chưa từng thích nữ tử nào, sau khi thích Diệp Tố Huân thì hận không thể khảm nàng vào trong thân thể của mình, vĩnh viễn không chia lìa.
Trình Hạo thấy sắc mặt Ngu Quân Duệ u ám, trêu ghẹo nói: "Những ngày này huynh hay cùng Diêu nhị tiểu thư một chỗ, ta còn tưởng rằng huynh thay đổi ấy chứ!"
Ngu Quân Duệ lắc đầu, nói: "Tính tình Diêu Ý Chân hào sảng, giống đại trượng phu, không giống lời đồn bên ngoài."
"Nói vậy, huynh thích nàng hả?" Hai mắt Trình Hạo tỏa ánh sáng, đập Ngu Quân Duệ một quyền, cười nói: "Nhưng nàng là đại tẩu huynh đó, huynh đừng mãi đoạt nữ nhân đại ca như thế."
Trong nội tâm Ngu Quân Duệ cười khổ, thích một người nào có dễ dàng như vậy? Trước tìm Diệp Tố Huân cần Diêu Ý Chân hỗ trợ, mấy ngày nay không tìm người nữa, hắn vốn định nói rõ với Diêu Ý Chân, sau đó thấy thần sắc Ngu Diệu Sùng, quyết định biết thời biết thế, chưa vội nói. Hơn nữa hắn thấy, Diêu Ý Chân không phải loại người dính người không tha, cũng không để ý thanh danh, vậy thì hắn cần gì cố kị.
"Huynh giúp ta nghe ngóng đại ca huynh và Tố Tố ở đâu."
" Hỏi qua rồi nhưng không rõ tin tức." Trình Hạo vò đầu, miệng Trình phu nhân quá cứng không cạy ra nổi, hắn lực bất tòng tâm. Nhớ tới chân tướng mất tích của Diệp Tố Huân lần này, tuy Trình Hạo không dò xét nữ tử khuê các, nhưng vẫn hỏi về Lưu Uyển Ngọc.
" Không rõ tung tích, ngay cả cha mẹ mình cũng không báo tin."
"Huynh phải cẩn thận nàng ta, tin tức Diệp Tố Huân không có xảy ra việc gì đã truyền ra, nàng ta lại chưa lộ diện, chỉ sợ sẽ có ý định xấu."
"Ta biết."
**
Cùng một chỗ với Trình Sâm, Diệp Tố Huân cảm thấy rất không được tự nhiên. Một đôi mắt ôn hòa thanh tịnh, luôn vui vẻ của Trình Sâm, nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào nàng, càng làm nàng chột dạ hít khí.
Trình Sâm nhàn nhã thưởng thức Diệp Tố Huân bối rối, nhìn nàng khẩn trương giấu hai tay trong áo, nhìn đến sắc mặt kinh hoàng e lệ lúc trắng lúc hồng, Diệp Tố Huân sống sờ sờ lại giống như mùi thơm mờ ảo vô hình vô dạng, không nồng đậm lại xa hoa say lòng người, xuyên qua nàng, Trình Sâm giống như thấy người trong bức họa hắn mê luyến trong nhà.
" Đại thiếu gia, đi lâu như thế cũng không thấy người, tiếp tục đi là lên núi rồi, phải chăng là cắm trại ngay tại chân núi?"
Xa phu ghìm chặt dây cương hỏi.
Cắm trại? Diệp Tố Huân không tự giác túm lấy vạt áo, tâm thần bất định ngẩng lên nhìn Trình Sâm.
"Tìm ở chân núi xem, xem có người sống trên núi khong?" Giống như nhìn ra Diệp Tố Huân bất an, Trình Sâm cười trấn an, lớn tiếng bác bỏ đề nghị cắm trại dã ngoại.
Cửa nhà gỗ có thể thấy mơ hồ dưới bóng chiều, đến gần dần, nhìn rõ nhà gỗ trước mặt, Diệp Tố Huân không tự giác chau mày. Ở đây chỉ có một gia đình, tường viện đã bị nhánh cây tổn hại, trên mặt tường đầy lá khô héo úa, khung cảnh đìu hiu, không có sinh khí.
Trình Sâm hiển nhiên cũng có chút không vừa ý, Diệp Tố Huân cảm thấy ở ngoài càng thêm không tiện, hai người trao đổi ánh mắt, Trình Sâm xuống xe ngựa đi qua tá túc.
Đã ngồi xe ngựa hồi lâu, Diệp Tố Huân cũng mệt mỏi rồi, nàng nhảy xuống xe ngựa, dang tay đón gió.
" Hàn xá đơn sơ, không có phòng trống, mời công tử đi nơi khác." Giọng nói của nữ nhân, chủ nhân nhà gỗ ngay cả cửa cũng không mở, từ chối nhã nhặn từ chối nhã nhặn thỉnh cầu tá túc của Trình Sâm.
Mặc dù chưa không có gặp nhưng giọng nói lại để cho người cảm thấy chủ nhân rất ôn hòa với mọi người, các nàng đã đi xa lại chỉ thấy một cái nhà này, Diệp Tố Huân vội đi qua, nương đến cạnh cửa, khẩn thiết mà nói: "Chủ nhà, chúng ta đường xa đi ngang qua, không tìm được người, ngủ ngoài trời có nhiều bất tiện, khẩn cần chủ nhà giúp đỡ, qua đêm trong sân cũng được."
Cách hàng rào làm từ nhánh cây, bên trong một hồi tĩnh lặng, ngay tại lúc Diệp Tố Huân thất vọng định rời đi, nữ chủ nhân nói.
" Các ngươi đường xa mà đến, ở đâu đến?"
"Từ Giang Ninh ra đấy."
" Giang Ninh!" Giọng nữ chủ nhân đột nhiên cao lên, lại ngừng rất lâu, hỏi: "Các ngươi ra từ Giang Ninh, muốn đi đến đâu?"
"Đi tới Giới Lăng."
"Từ Giang Ninh tới Giới Lăng?" Nữ chủ nhân lặp lại, giọng có chút run rẩy.
Không biết sao, Diệp Tố Huân cảm giác được nữ chủ nhân giống như rất kích động, lại trầm mặc thật lâu, cổng tre kéo ra một khe hở nhỏ.
Chủ nhân sẵn lòng sẵn lòng cho các nàng tìm nơi ngủ trọ rồi, Diệp Tố Huân mừng rỡ đi vào, chỉ liếc, nàng hít một hơi lạnh, mặc dù giọng nói nữ chủ nhân có chút nặng nề, lại cũng không khó nghe nhưng khuôn mặt kia, mặc dù chỉ thấy một nửa lại làm cho nàng cảm thấy giống như không phải thấy da mặt.
Cổng tre chợt đóng lại, trong giây lát lại mở ra, lúc này đây, Diệp Tố Huân thấy rõ, mặt nữ chủ nhân giống như bị bóc đi, đôi má đỏ lên, rậm rạp tơ máu, mặc dù không thể nói khủng bố, cũng có một loại cảm giác không đành lòng cho người nhìn.
Lúc Diệp Tố Huân nhìn nữ chủ nhân, thì nữ chủ nhân cũng nhìn nàng, Diệp Tố Huân có loại cảm giác kỳ quái, ánh mắt bà ấy nhìn mình, giống như nhìn người quen.
" Các ngươi có mấy người?" Tay Nữ chủ nhân vịn cổng tre có chút run, run giọng hỏi.
" Ta và biểu ca, còn có một xa phu." Diệp Tố Huân nói,, Trình Sâm vốn cách xa hai bước, lúc này cũng đến gần.
Nữ chủ nhân ngẩng đầu nhìn Trình Sâm, ánh mắt run rẩy, mở toàn bộ cửa ra, nói: "Vào đi."
Trong nhà gỗ thế nhưng không có người khác, Trình Sâm khẽ nhíu mày, giống như lo lắng sắp tiến vào chỗ không thỏa đáng, dạo bước, giống như nhàn nhã thưởng thức cảnh trí trong sân.
Ngay chân núi nơi hoang vu, xung quanh không có ai, lại có một cái nhà, chỉ có một nữ chủ nhân, đã thấy ánh mắt nữ chủ nhân trống rỗng, giống như mất hồn.
Xa phu đang cho ngựa ăn, Diệp Tố Huân cười nói: "Đại tỷ, có thể mượn nhà bếp dùng một lát không?"
Cả người nữ chủ nhân run lên, cho thấy bị lời Diệp Tố Huân dọa, Diệp Tố Huân đang muốn xin lỗi, nữ chủ nhân phục hồi tinh thần lại, nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi biết nhóm lửa?"
Diệp Tố Huân thành thật lắc đầu: "Không, nhưng có thể học thử."
" Trước tới giúp ta dọn dẹp gian phòng."
Nữ chủ nhân nói không có phòng hiển nhiên là lời thoái thác, những thứ như chăn,mền, giường, đệm... đều có đủ, chỉ có điều đã lâu chưa sử dụng, có mùi nấm mốc.
" Ôm những thứ này đến trong sân trải ra..." Mặc dù lúc này trên mặt nữ chủ nhân nhàn nhạt, nhưng cũng rất chú ý chi tiết, tỉ mĩ, thoạt nhìn rất quan tâm bọn họ.
Dọn dẹp xong phòng, nữ chủ nhân lại để cho Diệp Tố Huân đến nhà bếp hỗ trợ.
Bảo Diệp Tố Huân chọn đồ ăn, nữ chủ nhân múc nước rót vào trong nồi, thuần thục đốt lửa.
"Quốc đô (thủ đô) Giang Ninh rất phồn hoa?" Nữ chủ nhân bỏ thêm một khối củi, rất tùy ý mà hỏi thăm.
Diệp Tố Huân chỉ nhớ lúc ở tiểu viện Hoa gia thôn, bộ dáng Giang Ninh thế nào một chút ấn tượng nàng không có, song đã là quốc đô tự nhiên là phồn hoa, nàng nhẹ gật đầu.
"Trong đó phần lớn là hoàng thân quốc thích, quan cao hiển hách, nhìn trang phục các ngươi chắc không phải người tầm thường..."
Nữ chủ nhân thoạt nhìn không giống người hay hiếu kì, vì sao hỏi kĩ thế? Diệp Tố Huân hơi khó hiểu, nghĩ nghĩ nói thật: "Nhà biểu ca ta cũng coi như có tước vị, dượng là người thừa kế tước vị Anh quốc công."
" Đại công tử Anh quốc công?"
" "Đúng vậy."
"Hóa ra đã qua nhiều năm như thế."
Diệp Tố Huân nghe được một tiếng thở dài sâu kín, lúc ngẩng đầu nhìn, trong mắt nữ chủ nhân tựa hồ có gì đó phản chiếu ánh lửa lập lòe, Diệp Tố Huân muốn nhìn kỹ, nữ chủ nhân gục đầu xuống, Diệp Tố Huân rõ ràng thấy một giọt nước rơi xuống trên mặt đất.
Nước trong nồi nổi bọt, sau thời gian dài trầm mặc, nữ chủ nhân hỏi: "Trong thành Giang Ninh, trừ dượng ngươi ra, còn có rất nhiều người thừa kế tước vị?"
"Ta cũng không rõ lắm." Diệp Tố Huân có chút áy náy thấp giọng nói.
Rốt cuộc bà muốn nghe tin tức của ai! Diệp Tố Huân khẳng định, chỉ là, mình không có trí nhớ, không thể nói được gì.
Một nữ nhân độc thân sống một mình trên núi, nữ chủ nhân có bí mật gì không muốn người ta biết hay sao? Nhìn ánh lửa chiếu lên khuôn mặt gầy gò dọa người của nữ chủ nhân, Diệp Tố Huân cảm thấy lòng chua xót, chưa kịp nghĩ đã nói: "Đại,, một mình ngươi ở nơi này rất không an toàn, nếu không có gì lưu luyến thì có thể đi cùng chúng ta, được không?"
"Đi cùng các ngươi?" Nữ chủ nhân lẩm bẩm, ánh mắt mê ly.
Ông ta đã không còn lo lắng Diệp Tố Huân ngu ngốc nữa, và... Ngu Quân Duệ đoạt hôn của đại ca.
Vài ngày sau, Trình phu nhân trở về Giang Ninh, rất nhanh Ngu gia đã nhận được tin tức. Ngu Diệu Sùng sợ Trình phu nhân, không dám tự mình đi Trình gia đón người, sai Lưu Thị đi đón Diệp Tố Huân, nhưng ngay cả cửa lớn Trình phu nhân cũng không cho Lưu Thị vào.
" Diệp Nhi, con đến nhà dì, đón Huân Nhi trở về." Ngu Diệu Sùng bất đắc dĩ cho con trai cả đi đón người.
" Không đi." Ngu Quân Diệp mặt lạnh cứng rắn nói, xoay người xoay người tiếp tục ngủ.
" Diệp Nhi, không đi đón Huân Nhi cũng được, con chịu khó đọc sách, sắp đến ân khoa rồi, nhạc phụ con..." Ngu Diệu Sùng đè ép nộ khí, tận tình khuyên bảo. Ông ta nói cho hắn nghe, Diêu Nghiệp muốn cho Ngu Quân Diệp tham gia ân khoa, sau đó được có tên trong nhất bảng, rồi xin hoàng đế tứ hôn.
Ngu Quân Diệp vốn muốn tham gia khoa nhưng nghe xong lời của Ngu Diệu Sùng thì không còn hứng nữa, hừ lạnh một tiếng nói: "Con không nhận Diêu Nghiệp là nhạc phụ, ai thích thì lấy đi."
"Con!" Ngu Diệu Sùng tức giận, trong nội tâm âm thầm may mắn những ngày này Diêu Ý Chân liên tiếp ra vào Ngu gia nhưng lại không đến gặp đại nhi tử, nếu để cho nàng nghe thấy, hôn sự này không hủy mới lạ.
Lúc Trình phu nhân vừa trở về, Trình Hạo đưa tin tức cho Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Duệ nghe được Trình phu nhân hồi phủ một mình, Trình Sâm và Diệp Tố Huân không về cùng, không biết đi nơi nào, lòng trống rỗng.
"Huynh yên tâm, Diệp Tố Huân và huynh đã như vậy rồi, trong lòng là có huynh mà. Hơn nữa, cho đến giờ, đại ca ta không có hứng thú với nữ tử, ai cũng nói hắn định làm hòa thượng." Trình Hạo cười an ủi Ngu Quân Duệ.
Chính là bởi vì chưa từng nghe nói Trình Sâm thích cô nương nào, Ngu Quân Duệ mới càng thêm lo lắng. Đơn giản vì người chưa động tình, khi động tình sẽ không biết xấu hổ quấn quít lấy người, hắn chính là một ví dụ. Đời trước sống đến hai mươi tuổi, chưa từng thích nữ tử nào, sau khi thích Diệp Tố Huân thì hận không thể khảm nàng vào trong thân thể của mình, vĩnh viễn không chia lìa.
Trình Hạo thấy sắc mặt Ngu Quân Duệ u ám, trêu ghẹo nói: "Những ngày này huynh hay cùng Diêu nhị tiểu thư một chỗ, ta còn tưởng rằng huynh thay đổi ấy chứ!"
Ngu Quân Duệ lắc đầu, nói: "Tính tình Diêu Ý Chân hào sảng, giống đại trượng phu, không giống lời đồn bên ngoài."
"Nói vậy, huynh thích nàng hả?" Hai mắt Trình Hạo tỏa ánh sáng, đập Ngu Quân Duệ một quyền, cười nói: "Nhưng nàng là đại tẩu huynh đó, huynh đừng mãi đoạt nữ nhân đại ca như thế."
Trong nội tâm Ngu Quân Duệ cười khổ, thích một người nào có dễ dàng như vậy? Trước tìm Diệp Tố Huân cần Diêu Ý Chân hỗ trợ, mấy ngày nay không tìm người nữa, hắn vốn định nói rõ với Diêu Ý Chân, sau đó thấy thần sắc Ngu Diệu Sùng, quyết định biết thời biết thế, chưa vội nói. Hơn nữa hắn thấy, Diêu Ý Chân không phải loại người dính người không tha, cũng không để ý thanh danh, vậy thì hắn cần gì cố kị.
"Huynh giúp ta nghe ngóng đại ca huynh và Tố Tố ở đâu."
" Hỏi qua rồi nhưng không rõ tin tức." Trình Hạo vò đầu, miệng Trình phu nhân quá cứng không cạy ra nổi, hắn lực bất tòng tâm. Nhớ tới chân tướng mất tích của Diệp Tố Huân lần này, tuy Trình Hạo không dò xét nữ tử khuê các, nhưng vẫn hỏi về Lưu Uyển Ngọc.
" Không rõ tung tích, ngay cả cha mẹ mình cũng không báo tin."
"Huynh phải cẩn thận nàng ta, tin tức Diệp Tố Huân không có xảy ra việc gì đã truyền ra, nàng ta lại chưa lộ diện, chỉ sợ sẽ có ý định xấu."
"Ta biết."
**
Cùng một chỗ với Trình Sâm, Diệp Tố Huân cảm thấy rất không được tự nhiên. Một đôi mắt ôn hòa thanh tịnh, luôn vui vẻ của Trình Sâm, nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào nàng, càng làm nàng chột dạ hít khí.
Trình Sâm nhàn nhã thưởng thức Diệp Tố Huân bối rối, nhìn nàng khẩn trương giấu hai tay trong áo, nhìn đến sắc mặt kinh hoàng e lệ lúc trắng lúc hồng, Diệp Tố Huân sống sờ sờ lại giống như mùi thơm mờ ảo vô hình vô dạng, không nồng đậm lại xa hoa say lòng người, xuyên qua nàng, Trình Sâm giống như thấy người trong bức họa hắn mê luyến trong nhà.
" Đại thiếu gia, đi lâu như thế cũng không thấy người, tiếp tục đi là lên núi rồi, phải chăng là cắm trại ngay tại chân núi?"
Xa phu ghìm chặt dây cương hỏi.
Cắm trại? Diệp Tố Huân không tự giác túm lấy vạt áo, tâm thần bất định ngẩng lên nhìn Trình Sâm.
"Tìm ở chân núi xem, xem có người sống trên núi khong?" Giống như nhìn ra Diệp Tố Huân bất an, Trình Sâm cười trấn an, lớn tiếng bác bỏ đề nghị cắm trại dã ngoại.
Cửa nhà gỗ có thể thấy mơ hồ dưới bóng chiều, đến gần dần, nhìn rõ nhà gỗ trước mặt, Diệp Tố Huân không tự giác chau mày. Ở đây chỉ có một gia đình, tường viện đã bị nhánh cây tổn hại, trên mặt tường đầy lá khô héo úa, khung cảnh đìu hiu, không có sinh khí.
Trình Sâm hiển nhiên cũng có chút không vừa ý, Diệp Tố Huân cảm thấy ở ngoài càng thêm không tiện, hai người trao đổi ánh mắt, Trình Sâm xuống xe ngựa đi qua tá túc.
Đã ngồi xe ngựa hồi lâu, Diệp Tố Huân cũng mệt mỏi rồi, nàng nhảy xuống xe ngựa, dang tay đón gió.
" Hàn xá đơn sơ, không có phòng trống, mời công tử đi nơi khác." Giọng nói của nữ nhân, chủ nhân nhà gỗ ngay cả cửa cũng không mở, từ chối nhã nhặn từ chối nhã nhặn thỉnh cầu tá túc của Trình Sâm.
Mặc dù chưa không có gặp nhưng giọng nói lại để cho người cảm thấy chủ nhân rất ôn hòa với mọi người, các nàng đã đi xa lại chỉ thấy một cái nhà này, Diệp Tố Huân vội đi qua, nương đến cạnh cửa, khẩn thiết mà nói: "Chủ nhà, chúng ta đường xa đi ngang qua, không tìm được người, ngủ ngoài trời có nhiều bất tiện, khẩn cần chủ nhà giúp đỡ, qua đêm trong sân cũng được."
Cách hàng rào làm từ nhánh cây, bên trong một hồi tĩnh lặng, ngay tại lúc Diệp Tố Huân thất vọng định rời đi, nữ chủ nhân nói.
" Các ngươi đường xa mà đến, ở đâu đến?"
"Từ Giang Ninh ra đấy."
" Giang Ninh!" Giọng nữ chủ nhân đột nhiên cao lên, lại ngừng rất lâu, hỏi: "Các ngươi ra từ Giang Ninh, muốn đi đến đâu?"
"Đi tới Giới Lăng."
"Từ Giang Ninh tới Giới Lăng?" Nữ chủ nhân lặp lại, giọng có chút run rẩy.
Không biết sao, Diệp Tố Huân cảm giác được nữ chủ nhân giống như rất kích động, lại trầm mặc thật lâu, cổng tre kéo ra một khe hở nhỏ.
Chủ nhân sẵn lòng sẵn lòng cho các nàng tìm nơi ngủ trọ rồi, Diệp Tố Huân mừng rỡ đi vào, chỉ liếc, nàng hít một hơi lạnh, mặc dù giọng nói nữ chủ nhân có chút nặng nề, lại cũng không khó nghe nhưng khuôn mặt kia, mặc dù chỉ thấy một nửa lại làm cho nàng cảm thấy giống như không phải thấy da mặt.
Cổng tre chợt đóng lại, trong giây lát lại mở ra, lúc này đây, Diệp Tố Huân thấy rõ, mặt nữ chủ nhân giống như bị bóc đi, đôi má đỏ lên, rậm rạp tơ máu, mặc dù không thể nói khủng bố, cũng có một loại cảm giác không đành lòng cho người nhìn.
Lúc Diệp Tố Huân nhìn nữ chủ nhân, thì nữ chủ nhân cũng nhìn nàng, Diệp Tố Huân có loại cảm giác kỳ quái, ánh mắt bà ấy nhìn mình, giống như nhìn người quen.
" Các ngươi có mấy người?" Tay Nữ chủ nhân vịn cổng tre có chút run, run giọng hỏi.
" Ta và biểu ca, còn có một xa phu." Diệp Tố Huân nói,, Trình Sâm vốn cách xa hai bước, lúc này cũng đến gần.
Nữ chủ nhân ngẩng đầu nhìn Trình Sâm, ánh mắt run rẩy, mở toàn bộ cửa ra, nói: "Vào đi."
Trong nhà gỗ thế nhưng không có người khác, Trình Sâm khẽ nhíu mày, giống như lo lắng sắp tiến vào chỗ không thỏa đáng, dạo bước, giống như nhàn nhã thưởng thức cảnh trí trong sân.
Ngay chân núi nơi hoang vu, xung quanh không có ai, lại có một cái nhà, chỉ có một nữ chủ nhân, đã thấy ánh mắt nữ chủ nhân trống rỗng, giống như mất hồn.
Xa phu đang cho ngựa ăn, Diệp Tố Huân cười nói: "Đại tỷ, có thể mượn nhà bếp dùng một lát không?"
Cả người nữ chủ nhân run lên, cho thấy bị lời Diệp Tố Huân dọa, Diệp Tố Huân đang muốn xin lỗi, nữ chủ nhân phục hồi tinh thần lại, nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi biết nhóm lửa?"
Diệp Tố Huân thành thật lắc đầu: "Không, nhưng có thể học thử."
" Trước tới giúp ta dọn dẹp gian phòng."
Nữ chủ nhân nói không có phòng hiển nhiên là lời thoái thác, những thứ như chăn,mền, giường, đệm... đều có đủ, chỉ có điều đã lâu chưa sử dụng, có mùi nấm mốc.
" Ôm những thứ này đến trong sân trải ra..." Mặc dù lúc này trên mặt nữ chủ nhân nhàn nhạt, nhưng cũng rất chú ý chi tiết, tỉ mĩ, thoạt nhìn rất quan tâm bọn họ.
Dọn dẹp xong phòng, nữ chủ nhân lại để cho Diệp Tố Huân đến nhà bếp hỗ trợ.
Bảo Diệp Tố Huân chọn đồ ăn, nữ chủ nhân múc nước rót vào trong nồi, thuần thục đốt lửa.
"Quốc đô (thủ đô) Giang Ninh rất phồn hoa?" Nữ chủ nhân bỏ thêm một khối củi, rất tùy ý mà hỏi thăm.
Diệp Tố Huân chỉ nhớ lúc ở tiểu viện Hoa gia thôn, bộ dáng Giang Ninh thế nào một chút ấn tượng nàng không có, song đã là quốc đô tự nhiên là phồn hoa, nàng nhẹ gật đầu.
"Trong đó phần lớn là hoàng thân quốc thích, quan cao hiển hách, nhìn trang phục các ngươi chắc không phải người tầm thường..."
Nữ chủ nhân thoạt nhìn không giống người hay hiếu kì, vì sao hỏi kĩ thế? Diệp Tố Huân hơi khó hiểu, nghĩ nghĩ nói thật: "Nhà biểu ca ta cũng coi như có tước vị, dượng là người thừa kế tước vị Anh quốc công."
" Đại công tử Anh quốc công?"
" "Đúng vậy."
"Hóa ra đã qua nhiều năm như thế."
Diệp Tố Huân nghe được một tiếng thở dài sâu kín, lúc ngẩng đầu nhìn, trong mắt nữ chủ nhân tựa hồ có gì đó phản chiếu ánh lửa lập lòe, Diệp Tố Huân muốn nhìn kỹ, nữ chủ nhân gục đầu xuống, Diệp Tố Huân rõ ràng thấy một giọt nước rơi xuống trên mặt đất.
Nước trong nồi nổi bọt, sau thời gian dài trầm mặc, nữ chủ nhân hỏi: "Trong thành Giang Ninh, trừ dượng ngươi ra, còn có rất nhiều người thừa kế tước vị?"
"Ta cũng không rõ lắm." Diệp Tố Huân có chút áy náy thấp giọng nói.
Rốt cuộc bà muốn nghe tin tức của ai! Diệp Tố Huân khẳng định, chỉ là, mình không có trí nhớ, không thể nói được gì.
Một nữ nhân độc thân sống một mình trên núi, nữ chủ nhân có bí mật gì không muốn người ta biết hay sao? Nhìn ánh lửa chiếu lên khuôn mặt gầy gò dọa người của nữ chủ nhân, Diệp Tố Huân cảm thấy lòng chua xót, chưa kịp nghĩ đã nói: "Đại,, một mình ngươi ở nơi này rất không an toàn, nếu không có gì lưu luyến thì có thể đi cùng chúng ta, được không?"
"Đi cùng các ngươi?" Nữ chủ nhân lẩm bẩm, ánh mắt mê ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.