Dụ Quân Hoan

Chương 59: Chương 57.2

Tự Thị Cố Nhân Lai

09/09/2016

"Vì sao đại ca huynh lại chưa từng thấy? Trong Trình phủ có bức họa Hoa phu nhân." Diệp Tố Huân lắc đầu khó hiểu, đây cũng là điều nàng băn khoăn bấy lâu, mẫu thân nàng giống hệt Hoa phu nhân, vì sao Ngu Quân Diệp gặp bà lại không có chút kinh ngạc nào.

"Đại ca huynh chưa bao giờ được thấy." Ngu Quân Duệ nói: "Hình như có người nói rằng, Trình phu nhân sợ hắn ta đau lòng, nên chưa cho hắn nhìn bức họa Hoa phu nhân."

"Nói như vậy, muội đã hiểu rồi." Diệp Tố Huân lẩm nhẩm.

"Sao vậy?"

" Quân Duệ ca ca." Diệp Tố Huân hít hít không khí, ngồi thẳng lưng, nói: "Muội từng thấy bức họa Hoa phu nhân ở Trình phủ."

"À, không giống với dì Mạnh, đúng không? Huynh cũng lấy làm lạ, nghe nói Hoa phu nhân là đệ nhất mỹ nhân thành Giang Ninh năm ấy, sao lại biến thành cái dạng như hiện giờ chứ."

"Phải, không giống dì Mạnh. Nhưng, lại giống mẹ muội y như đúc."

"Cái gì?" Sắc mặt Ngu Quân Duệ thay đổi trong chớp mắt.

Bề ngoài Diệp Dương Thị giống y như đúc Hoa phu nhân?

Trước mắt Ngu Quân Duệ xẹt qua hình ảnh hai phiến lá trong phòng Thạch Đầu, lá lớn lá nhỏ là... đại Diệp, tiểu Diệp?

"Bề ngoài mẫu thân muội giống y như đúc Hoa phu nhân." Diệp Tố Huân lặp lại.

Ngu Quân Duệ chỉ cảm thấy giống như lọt vào hầm băng, tay chân lập tức bị đông cứng, đại Diệp tiểu Diệp, ý Thạch Đầu là, lá nhỏ là Diệp Tố Huân, đại Diệp chính là mẫu thân nàng.

Chẳng lẽ, đêm của mười ngày trước, Diệp Dương Thị đi vào Ngu gia, cha hắn thấy sắc nảy lòng tham, mang theo Diệp Dương Thị rời nhà đi?

Chắc chắn là thế! Nếu quả là vậy - máu trên người như chảy ngược lại, Ngu Quân Duệ một số gần như hít thở không thông.

Cha hắn có thể mang theo Diệp Dương Thị rời đi, suy ra Diệp Bác Chinh không đi cùng Diệp Dương Thị, theo tính tình của bà, ai nghe qua một hai câu bà nói, đã nhìn ra bà vô cùng nhát gan, bà một thân một mình từ Thông Châu xa xôi đến Giang Ninh cách đó ngàn dặm, chỉ có một khả năng, đó là - Diệp gia có biến đổi lớn, Diệp Bác Chinh đã xảy ra chuyện.

Giờ phút này, Ngu Quân Duệ thực hối hận muốn đấm cho mình mấy cú, ngăn Diệp Tố Huân không để cho nàng quay trở lại Thông Châu, không ngờ Diệp gia thực đã xảy ra chuyện, không phải hắn cố ý, tạm thời chỉ đành hi vọng, hi vọng không phải chuyện không thể vãn hồi xảy ra.

Mười ngày trôi qua, chỉ sợ Diệp Dương Thị đã bị cha hắn làm nhục rồi.

Diệp gia gặp chuyện không may, tuyệt đối có quan hệ với hôn sự trèo cao của Diệp Tố Vân, Diệp Trần thị có thể cho hạ dược Diệp Tố Huân, Diệp Tố Nguyệt trước mắt bao người liền muốn hủy dung nhan Diệp Tố Huân, Diệp Tố Vân muốn đẩy Diệp Tố Huân xuống nước, ba người mẹ con này ác độc, mình cũng biết rõ, sao có thể chủ quan như vậy?

Cũng trách mình, một lòng chỉ nghĩ đến làm bạn cùng Tố Tố không phân ly, nếu không phải chủ quan như vậy, Diệp gia sẽ không xảy ra chuyện gì, Diệp Dương Thị sẽ không tới Giang Ninh, cũng không bị cha hắn làm nhục.

"Quân Duệ ca ca, sao vậy? Bộ dạng mẹ muội giống Hoa phu nhân, liên can rất lớn ư?" Diệp Tố Huân thấy mặt Ngu Quân Duệ biến đổi, bất an trong lòng tăng lên. Sau khi thấy bức họa Hoa phu nhân ở Mộc Tuyết Cư, mỗi khi nghĩ tới nàng đều nghi ngờ mẹ nàng là Hoa phu nhân, hôm nay, lúc phát hiện dì Mạnh có khả năng là Hoa phu nhân, ngoại trừ thả lỏng tinh thần, nàng còn vô cùng nôn nóng.

"Không có việc gì, huynh chỉ nghĩ, rõ ràng Hoa phu nhân là mỹ nhân lại biến thành như vậy, quả thực đáng thương." Ngu Quân Duệ kéo Diệp Tố Huân vào trong ngực, liều mình nhào nặn chà xát, dùng hành động ấy che dấu nội tâm sợ hãi. Diệp gia gặp chuyện không may, nếu nói cho Diệp Tố Huân, dựa theo tính tình của nàng, có khi sẽ quýnh lên rồi liều mình với hắn.

"Quân Duệ ca ca, đừng như vậy. . ." Tiếng rên mềm mại yêu kiều khiến Ngu Quân Duệ thu suy nghĩ lại, chợt hoàn hồn, không biết tự bao giờ mình và nàng đã lên giương, một tay đang nhào nặn cặp mông mềm, hô hấp dồn dập, mặt nàng đỏ hơn gấc chín, hai con mắt phủ sương mù mông lung, lại động tình rồi.

"Tố Tố. . ." Ngu Quân Duệ xót lòng gọi tên nàng, Diệp Tố Huân nhu tình như vậy, có thể bạo phát sau khi rõ chân tướng, cách xa hắn như đời trước.

"Quân Duệ ca ca, huynh buông muội ra." Diệp Tố Huân có chút thở không nổi, giãy giãy, càng bị quấn chặt, giọng nói đầy khát vọng của hắn văng vẳng bên tai: "Tố Tố, đừng rời bỏ Quân Duệ ca ca..."

Đâu rời khỏi huynh, Diệp Tố Huân có chút bất đắc dĩ, chậm rãi nhắm mắt lại, ngẩng đầu nghênh đón...



"Tố Tố. . ." Tố Tố mềm mại như vậy sau này còn sẽ xuất hiện sao? Ngu Quân Duệ tham lam hôn xuống, hai đời cộng lại, năm tháng hai người ở chung rất dài, từng hoan ái vô số lần, nưng, hắn vẫn cảm giác nàng và hắn là trăng trong gương, hoa trong nước, chỉ là bèo dạt qua đời nhau.

Từng kiện từng kiện xiêm y rơi xuống đất, Diệp Tố Huân thở gấp, càng nóng nảy, lông mi dài ngượng ngùng chớp động, bàn tay nhỏ bé lục lọi trên người Ngu Quân Duệ, lông mày anh tuấn đen như mực, đường cong đôi môi rõ ràng, lồng ngực kiên cố, vòng eo chặt chẽ có lực, từng một bộ phận, không có thứ nào nàng không thích nhất.

Mỗi một lần, hắn đều sẽ mang lại cho mình tư vị cực lạc.

Nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trầm tĩnh bởi vì duc vọng mà hơi vặn vẹo, nom cơ thể nàng vì côn bổng nóng va chạm mà cong cong, trông sóng mắt thanh tịnh mang theo màu sắc như nước. Kiêu ngạo dâng lên trong lòng Ngu Quân Duệ, nhưng cũng chỉ trong giây lát, mất mát và sợ hãi khắc sâu rất nhanh chiếm sạch sự kiêu ngạo ban đầu.

"Tố Tố, Quân Duệ ca ca xin muội, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng rời khỏi huynh..." Hôn bờ môi mềm mại hồng nhuận phơn phớt, Ngu Quân Duệ thấp giọng nói, giọng điệu chua chát.

Diệp Tố Huân sững sờ, không biết nên trả lời thế nào, hắn nghĩ đến cảnh nàng chết kiếp trước ư? Nàng đâu đoạn tuyệt gì! Mở mắt ra, chỉ thấy một con ngươi sâu như lòng biển, tràn đầy chờ mong.

Hắn yêu thật vất ả? Một cơn đắng chát khó tả bất ngờ đánh vào đầu, Diệp Tố Huân ngẩng đầu lên, hôn hắn: "Quân Duệ ca ca, Tố Tố sẽ không rời khỏi huynh..."

"Tố Tố, bảo bối của ta!" Mang theo yêu thương vội vàng, khủng hoảng mất đi, Ngu Quân Duệ không ngừng mà trêu chọc trên địa phương mẫn cảm, phía dưới càng núi lửa bộc phát giống như núi lửa, cuồng liệt xông tới ở bên trong hoa kính non mềm.

"Khoái hoạt sao? Tố Tố."

"Khoái hoạt!"

"Tố Tố, nói muội yêu huynh."

"Yêu huynh!"

"Vĩnh viên không rời huynh."

". . ."

"Nói đi, Tố Tố, nói ra, Quân Duệ ca ca sẽ cho muội khoái hoạt thế này cả đời."

"Tố Tố, nói nào..."

Động tác Ngu Quân Duệ nhanh chóng, Diệp Tố Huân nói không ra lời, chỉ cảm thấy máu toàn thân như đã cạn kiệt, da thịt vỡ ra vì cực độ hưng phấn, tay giữ Ngu Quân Duệ bắt đầu không có sức, mặt đỏ ửng dần dần trắng bệch, Ngu Quân Duệ không chiếm được trả lời không có chú ý tới, càng thêm dốc sức va chạm, không ngừng kích thích cơ thể Diệp Tố Huân, hắn muốn nghe câu trả lời ấy từ miệng nàng.

"A..." Trong cổ họng Diệp Tố Huân phát ra một tiếng áp lực trầm đục, thân thể mềm mại đột nhiên co rút, mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

"Tố Tố. . ." Trong chốc lát côn bổng của Ngu Quân Duệ mềm nhũn, ôm Diệp Tố Huân khàn giọng hô to, "Tố Tố! Tố Tố..."

"Đừng gọi... ngủ..." Diệp Tố Huân cũng chỉ là khoái hoạt quá mức nhất thời ngất đi, rất nhanh bị gọi tỉnh, khép hờ mắt không vui liếc Ngu Quân Duệ, mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu, sau đó nhắm mắt ngủ một mạch.

Ngu Quân Duệ mở lớn mắt ngó Diệp Tố Huân, quanh thân mồ hôi nóng mồ hôi lạnh chậm rãi bốc hơi, chỉ cảm thấy trong nháy mắt vừa nãy, cơ thể Diệp Tố Huân lạnh như băng, giống y như... khi hắn ôm cơ thể bên hồ ngày đó, không sức sống.

Phút chốc, Ngu Quân Duệ quyết định, Diệp gia gặp chuyện không may, chuyện Diệp Dương Thị có khả năng bị cha hắn ô nhục, sẽ không nói cho Diệp Tố Huân, hắn không chịu nổi mất nàng thêm một lần nữa.

Đoán Ngu Diệu Sùng mang Diệp Dương Thị rời đi, nếu vậy, phạm vi tìm kiếm có thể thu nhỏ hơn.

Người trong phủ nói sáng sớm ngày ấy đã không thấy Thạch Đầu, có thể là rời đi lúc nửa đêm, không đi biệt viện, vậy chắc chắn dừng chân ở khách điếm.

Tuy khách điếm trong thành Giang Ninh nhiều, nhưng dựa theo thói quen sinh hoạt của cha hắn, sẽ không ở nơi có điều kiện quá thấp, chỉ cần tìm ở khách điếm hạng trung trở lên là được.

Ngu Quân Duệ cũng không để hạ nhân tìm kiếm, chính hắn vẽ bức tranh Ngu Diệu Sùng và Diệp Dương Thị, lần lượt tới từng nhà hỏi thăm.



Đang hỏi tới nhà thứ chín, nhà thứ mười, Ngu Quân Duệ thăm dò được tin tức bản thân cần, chỉ là tin tức này, đánh nát một tia hy vọng cuối cùng của hắn.

"Đúng là có một người như thế, khuya mười hôm trước ôm nữ nhân này đến trọ." Chưởng quầy xem qua bức họa trong tay Ngu Quân Duệ, tiếp nhận một lượng bạc Ngu Quân Duệ đưa tới, khẳng định gật gật đầu, lại nói: "Song chỉ ở lại hai ngày, ngày thứ ba thì rời khỏi."

Diệp Dương Thị thật sự đến Giang Ninh! Thật sự bị cha của mình chiếm đoạt!

Ánh sáng mặt trời sáng ngời rơi trên ai hắn, Ngu Quân Duệ lại cảm thấy lạnh tới tận xương.

Xử lí thế nào đây? Không mang người về phủ, đây là muốn bí mật chiếm đoạt không cho danh phận. Bí mật này, mẫu thân biết, nhưng xem ra không định nói, nếu như mình vĩnh viễn không mở lời, Tố Tố có thể mãi mãi không biết? Đầu hắn đau như muốn vỡ ra.

"Này, Quân Duệ." Một tiếng gọi lớn, rồi có một bàn tay lay lay trước mắt Ngu Quân Duệ, hắn hoàn hồn, thì ra, không tri giác, hắn đã đến trước cửa hàng.

"Đứng mãi ở ngoài không vào, nghĩ gì vậy?" Trình Hạo giữ chặt Ngu Quân Duệ, "Mấy rương hạt đàn hương kia xử lí thế nào, chúng ta có thể lời bao nhiêu bạc?"

"... Cứ làm như cũ, đừng bán với giá quá cao, một chuỗi từ 100- 300 văn là được." Ngu Quân Duệ đáp, đầu óc hỗn loạn cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút, xòe tay trước mặt Trình Hạo: "Cho ta năm trăm lượng bạc, ghi nợ."

"Huynh dùng làm gì?"

"Có việc, đừng hỏi nhiều như thế chứ."

Không biết lúc nào mới có thể thấy Diệp Dương thị, không ai sẽ đồng ý đi, mình cũng khó mà phân thân, Ngu Quân Duệ lên tiêu cục, ủy thác người tiêu cục đi tới Thông Châu thay hắn, nghe ngóng tình huống Diệp gia.

Bảo tiêu ở tiêu cục nào đã làm chuyện như vậy, nhưng, thấy yêu cầu Ngu Quân Duệ không cao, có thể thăm dò được cái gì thăm dò được bao nhiêu cũng được, ra tay lại hào phóng, mạo hiểm làm một việc cũng không được năm trăm lượng bạc, vậy nên thích thú đồng ý.

Sau khi ra khỏi tiêu cục, Ngu Quân Duệ vẫn chưa nghĩ ra phương pháp xử lí. Diệp Dương Thị bị cha hắn mang đi, chẳng lẽ hắn gạt Diệp Tố Huân, cứ không để ý mẹ ruột Diệp Tố Huân như vậy, cho phép mẹ ruột của nàng làm vật sở hữu của cha hắn, ngay cả thiếp thất cũng không bằng?

"Ngu Nhị công tử." Ngu Quân Duệ hốt hoảng đi, đột nhiên có tiếng gọi với theo hắn, hóa ra là đại phu của Tề Thắng đường. "Ngu Nhị công tử, chào cậu."

Ngu Quân Duệ làm người rộng rãi, giỏi lôi kéo người, từng đút lót tất cả y quán, vừa ra tay đã hai trăm lượng bạc, ấn tượng đại phu y quán về hắn vô cùng tốt, hôm nay có tin tức tuyệt mật, tự nhiên muốn tiết lộ cho hắn nghe.

"Ngu Nhị công tử, cha cậu giấu mĩ nhân ở ngoài." Đại phu y quán kéo Ngu Quân Duệ vào phòng trong, nhỏ giọng mật báo.

Đi khắp thế gian không tìm được, song có tin tức không cần uổng phí công phu. Tinh thần Ngu Quân Duệ chấn động, cầm chặt tay đại phu, đưa tới một tờ ngân phiếu trăm lượng còn duy nhất trong ngực cho ông.

"Mỹ nhân mà cha cậu cất giấu ấy, mỏng manh mềm mại như nước, nhéo một cái là chảy ra nước..." Đại phu dùng rất nhiều từ hình dung khen ngợi Diệp Dương Thị, Ngu Quân Duệ chăm chú nghe, không có nửa điểm không kiên nhẫn. Đại phu khoa trương hồi lâu, chép miệng lắc đầu, nói: "Ngu Nhị công tử, chắc cậu không đoán được. Một mỹ nhân mềm mại đến thế, vậy mà làm cha cậu...."

Đại phu làm thủ thế, Ngu Quân Duệ hưng phấn muốn hét to, nhéo tay đại phu, giọng run run: "Phế cha ta ư?"

"Không phải, tôi đã hạ thuốc, nằm trên giường nghỉ ngơi mười ngày là được." Đại phu có chút tiếc hận, "Thầy thuốc có lòng phụ mẫu, tôi không thể không kê thuốc, dù tôi không kê, cha cậu cũng sẽ tìm người khác, cũng có thể trị tốt, nhưng tiếc thay cho tiểu mỹ nhân kia, khóc đến muốn hóa thành nước rồi, mãi mới tránh được ma trảo của cha cậu, chờ cha cậu khỏe lên, vẫn không tránh được..."

Diệp Dương Thị cùng đường phản công lại cha hắn, chưa chịu nhục, Ngu Quân Duệ mừng rỡ.

"Bọn họ ở đâu?"

"Việc này..." Đại phu chần chờ mãi mới nói: "Lệnh tôn dặn dò tôi không được nói ra."

"Vậy..." Trên người Ngu Quân Duệ không còn bạc, có chút sốt ruột, đại phu vỗ vỗ tay an ủi: "cậu yên tâm đi, vì cứu tiểu mỹ nhân tránh chịu khổ, đã nói cho cha cậu không được vận động trong ba tháng, cha cậu không dám liều đâu, cậu còn có thể từ từ nghĩ biện pháp."

Đây là đại phu đang cho rằng mình không muốn phụ thân nạp tiểu thiếp khiến địa vị của mẫu thân bị ảnh hưởng, Ngu Quân Duệ cũng không giải thích, chỉ không ngớt lời nói đa tạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Quân Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook