Chương 21: Nguyện vọng xinh đẹp
Tự Thị Cố Nhân Lai
04/05/2016
"Cha, con chưa
từng đến Lê Viên, giày này đai lưng này không phải của con, cha có thể
đến nội viện con xem xét, mỗi đôi giày đều không có cái đơn lẻ" Ngu Quân Diệp nhìn tặc chứng trong tay Ngu Diệu Sùng biện bạch.
Chuyện bị phát hiện, cái giày kia tất nhiên bị hủy, Ngu Diệu Sùng nghĩ vậy càng thêm phẫn nộ. Không để Ngu Quân Diệp nói thêm đã kéo hắn tới biệt viện đánh một trận.
Hạ nhân không vào được Lan Viên nhưng Ngu Quân Duệ có võ công, muốn ra vào cực kì đơn giản, Ngu Quân Diệp nằm trên giường xoa vết thương, trong lòng lăng trì Ngu Quân Duệ trăm ngàn lần, thề sẽ báo thù.
Ngu Quân Diệp và Ngu Diệu Sùng đều quên, cái gọi là tặc chứng, không cần lấy đồ của Ngu Quân Diệp, chỉ cần may na ná là được.
Hai thứ đồ kia, căn bản không phải của Ngu Quân Diệp, dĩ nhiên càng không phải do Ngu Quân Duệ lẻn vào Lan Viên lấy, mà do Lưu Thị sai người may tương tự.
Diêu Ý Chân lại mời người trẻ tuổi Ngu gia tụ hội, lần này không có người đến. Ngu Quân Diệp vụng trộm dưỡng thương ở biệt viện không hồi phủ, Ngu Quân Duệ có chuyện phải làm cùng công tử Anh Quốc công, tuy có hồi phủ nhưng đi sớm về muộn, căn bản không có thời gian đến chỗ hẹn, còn lại ba nữ nhân, biết Diêu Ý Chân có dụng ý khác, các nam nhân đã không đến được, nữ nhân cũng lười tới.
Tâm tình Diệp Tố Vân rất không tốt, Ngu Quân Diệp không nói một tiếng đã ra ngoài, vốn định thừa cơ lấy lòng Ngu Diệu Sùng cũng không tệ, nhưng hình như Ngu Diệu Sùng cố ý xa cách, mấy ngày liên tiếp gặp cũng vờ không thấy nàng ta, nàng ta đích thân xuống bếp làm canh hầm cách thủy đều phải tự mình uống.
Lưu Uyển Ngọc cũng là mặt ủ mày chau, từ chỗ Lưu Thị, nàng ta khẳng định Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân mập mờ không rõ. Mà Lưu Thị lại thất thế, cũng là nàng ta thất thế, nàng ta đều lo lắng hơn những người khác.
"Cô mụ, thế này là dượng thiên vị, không phải chuyện nhỏ"
Không phải Lưu Thị không biết đây không phải chuyện nhỏ nhưng Ngu Diệu Sùng giữ chặt quyền hành Ngu phủ, bà còn có biện pháp nào?
"Cô mụ, dượng luôn nhớ mãi không quên Hoa phu nhân đã qua đời, người dù cố hết sức cũng không sánh bằng, không bằng để dượng nạp người mới, làm ông quên người cũ" Lưu Uyển Ngọc có ý này không phải ngày một ngày hai, chỉ là không tiện nói, hôm nay thừa cơ hội nói.
"Không có thiếp thất những năm nay cô mụ đã khó cất bước, nếu giờ thêm thiếp thất, cô mụ..." Lưu Thị lắc đầu liên tục.
"Cô mụ, hai mươi năm không thiếp thất, tâm của dượng vẫn không đặt người trong đó, người sống không thể tranh sủng với người chết nhưng người sống với người sống thì sao? Cô mụ, người đã có nhi tử trưởng thành, tuy là tái giá nhưng cũng là chính thất, tiểu thiếp mới vào cửa, chẳng lẽ còn có thể dẫm đạp người? Nếu dượng nạp người mới, ông sẽ bị thu hút bởi cái mới, hơn nữa vị đại thiếu gia kia..."
Được người chỉ điểm, Lưu Thị giác ngộ: "Uyển Ngọc, vẫn là cháu nghĩ thấu triệt"
"Cô mụ, việc này không nên chậm trễ"
"Ừ, có điều, dượng cháu đã hai mươi năm không nạp thiếp, nếu đột nhiên nhắc tới với ổng..."
"Dĩ nhiên cô mụ không thể nhắc đến, phải để dượng tự nói ra, như vậy, hai người đã là lão phu thê mà dượng còn nạp thêm, sẽ có phần áy náy với cô mụ"
"Ý cháu là?" Lưu Thị nhìn chất nữ.
"Cô mụ, muốn dượng chủ động yêu cầu nạp người mới, chỉ cần..." Lưu Uyển Ngọc tiến sát tai Lưu Thị, trầm thấp nói.
Mấy ngày liền Ngu Quân Duệ không đến, Diệp Tố Huân an nhàn đến nhàm chán, rảnh rỗi nhặt tàn hoa với Lục La, Tử Điệp, may đủ loại túi thơm để nghịch.
"Hình dáng nào nghĩ ra được chúng ta đều may hết rồi, nếu bán những cái này, muốn gì chúng ta cũng có" Lục La cầm một xâu túi thơm, nhìn nhìn, cười nói: "Vừa đẹp, mùi thơm lại dễ ngửi, nhất định bán chạy."
"Tiểu tham tiền" Tử Điệp lắc đầu bật cười, nói: "Một túi thơm tốt nhất cũng chỉ bán được năm mươi văn, ở đây có khoảng năm mươi cái túi thơm, thì có bao nhiêu? Không mua được một kiện áo choàng mỏng của tiểu thư"
"Một cái năm văn tiền, thế thì không chắc, có tin tỷ bán một cái một lượng bạc, thậm chí nhiều hơn. Hơn nữa, năm mưới cái túi thơm này, bán hết trong một ngày" Diệp Tố Huân khẽ mỉm cười nói.
"Không tin" Lục La và Tử Điệp lắc đầu, trăm miệng một lời nói: "Một lượng bạc có thể hai mươi túi thơm tốt nhất rồi, ai mà đồng ý mua một cái?"
Diệp Tố Huân cười không đáp, muốn bán cũng dễ nhưng không được xuất đầu lộ diện, nàng sợ vì thế mà rước phiền toái, vả lại nàng đang giả ngốc, rất bất tiện.
"Tiểu thư, bán thế nào? Đi, mang bọn muội ra ngoài bán" Lục La và Tử Điệp nổi lên lòng hiếu hiếu kì, hai người đang trong tuổi ngây thơ rực rỡ, đồng loạt cuốn lấy Diệp Tố Huân đòi ra phủ.
Diệp Tố Huân bị đeo bám, ngẫm lại thì chỉ cần mình không lộ diện chắc không sao, thích thú cười gật đầu đồng ý, lại nói: "Tỷ chỉ hiến kế chứ không lộ diện, hai người các muội phụ trách đi bán, đứng ở quầy trước mặt mọi người sẽ không thẹn thùng chứ?"
"Đứng quầy?"
"Đương nhiên, bọn muội sẽ không nghĩ là bán năm mươi túi thơm còn đi thuê mặt tiền cửa hiệu chứ?"
"Được, muội không sợ" Tử Điệp vỗ ngực, một túi thơm bán một lượng bạc, nàng rất muốn biết có người mắc lừa hay không.
**
Ngày ấy Ngu Quân Duệ đề ra ý kiến bỏ trốn bị Diệp Tố Huân lạnh lùng cự tuyệt, mặt đỏ lên vì lo âu, nội tâm hổ thẹn, mấy ngày nay không dám đi tìm Diệp Tố Huân, bắt đầu bước trên con đường tự kiếm bạc.
Lấy được gia chủ vị vừa có thể làm chủ chuyện của mình vừa để Diệp Tố Huân không ủy khuất gả cho hắn nhưng chuyện này không gấp được, Ngu Diệu Sùng đang tuổi hưng thịnh, cần chậm rãi bày kế, Ngu Quân Duệ không đợi được rồi, hắn nghĩ, nêu mình có đủ tài lực, con đường đến sẽ gần hơn chút.
Bắt đầu từ khoa cử Ngu Quân Duệ cảm thấy quá chậm, hơn nữa hắn không nắm chắc mình có thể tới cao trung không, nhanh nhất và tiện nhất vẫn là kinh doanh buôn bán, có điều nếu thế tử hầu phủ gia nhập thương nhân sẽ bị người chỉ trích, để Ngu Diệu Sùng biết lại không được, Ngu Quân Duệ bèn hẹn Trình Hạo đang buôn bán tốt hợp tác.
Trình Hạo là nhi tử thứ xuất nhà Anh Quốc công, làm người không câu nệ tiểu tiết, tay chân khắp nơi, tiền bạc không làm hắn hoa mắt, từ nhỏ đã bắt đầu làm ít vụ mua bán có lợi nhuận.
Ngu Quân Duệ và Trình Hạo đều tuấn tú, trong ví không có đồng nào, hai cậu ấm sống trong nhung lụa sẽ không bày quầy hàng từ từ tích bạc, họ lợi dụng ưu thế bản thân để mua bán.
Các phu nhân, tiểu thư đại phú đại quý nhất đẳng may xiêm y, trang sức theo yêu cầu không ít, đòi hỏi đặc biệt mới lạ áp hoa thơn cỏ lạ, xiêm y mới tinh mặc qua ba lần thì vứt xó. Người nhị đẳng may xiêm y, trang sức theo yêu cầu lại ít, thời gian mặc cũng nhiều hơn, lúc đào thải không mặc thì tính chất vải có hơi kém đi nhưng xiêm y vẫn có bảy tám phần mới. Với các phu nhân, tiểu thư phú quý người ta, xiêm y và đồ trang sức là thứ để so cấp bậc, đeo đồ kém thì thân phận ắt bị hạ thấp.
Cái Ngu Quân Duệ và Trình Hạo làm, là đi đi lại lại tất cả các phủ, thu mua xiêm y, đồ trang sức các tiểu thư phu nhân không mặc với giá thấp, bán nhất đẳng cho nhị đẳng, bán nhị đẳng cho những người gia thế kém hơn.
Ai quen sơ hoặc nghe tiếng cũng nói Ngu Quân Duệ và Trình Hạo ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, xuất thân lại tốt, các tiểu thư và phu nhân đều cam tâm tình nguyện bán lại, mà mua từ trong tay bọn họ tiết kiệm khá nhiều bạc so với mua bên ngoài. Hai người mua bán thật tiện tay, chỉ trong nửa tháng, liền bán lời một ngàn lượng bạc, thuê một mặt tiền cửa hiệu khá lớn, trang trí một phen, mướn người làm, chính thức kinh doanh.
"Ta cho rằng chúng ta bán đã rất lợi hại không ngờ có người còn lợi hại hơn, nửa tháng chúng ta kiếm được hơn hai nghìn lượng, đầu tắt mặt tối, người ta chỉ cần một ngày đã lời hai trăm lượng bạc"
Ngày hôm đó, Ngu Quân Duệ đang kiểm kê hàng tồn kho chiêu đãi khách, Trình Hạo đi các phủ kéo nguồn cung cấp, sau khi trở về tiến vào cách gian, ngồi xuống ghế, hối hận than thở không thôi.
"Đó là người ta lấy bạc lớn đầu tư kinh doanh, đương nhiên lợi nhuận nhiều hơn rồi" Ngu Quân Duệ cười an ủi hắn.
"Cái gì mà bạc lớn! Những túi thơm đó, dù tính cả nhân công, ta cho đầu tư tất cả năm trăm văn, cho dù gấp đôi cũng không quá một lượng" Trình Hạo một bộ dáng mất mặt, lại biểu lộ tiếc hận không thôi: "Hai nữ tử kia, nếu có thể gia nhập thương hào(hiệu buôn) chúng ta..."
"Nữ tử? Túi thơm? Huynh nói hai nữ tử một ngày bán túi thơm lão hơn hai trăm lượng bạc?" Ngu Quân Duệ cũng cảm thấy kì lạ.
"Đúng vậy, ngày trước nếu có người nói với ta, một túi thơm hoa lê bán năm lượng, đánh chết ta cũng không tin, thực ra ngay lúc tận mắt chứng kiện, ta vẫn cảm thấy khó tin"
Túi hoa lê? Tâm Ngu Quân Duệ trầm xuống, bóp cổ tay Trình Hạo.
"Hai nữ tử kia bán ở chỗ nào? Dẫn ta đi qua"
"Ơ kìa! Buông tay, huynh bóp vậy đau lắm" Trình Hạo kêu to, Ngu Quân Duệ hơi nới lỏng, lại không buông ra, kéo Trình Hạo ra ngoài cửa: "Đi, mau dẫn ta đi"
"Người sớm đã đi, không đi sao ta trở về?" Trình Hạo vung tay, nhìn cổ tay lắc đầu thở dài: "Ta đã sớm nghĩ tới việc kéo nàng nhập bọn rồi, các nàng không đồng ý"
Ngu Quân Duệ không có ý đó, hắn nghe tới hoa lê, e rằng người bán túi hương hoa lê chính là Diệp Tố Huân và Lục La hoặc Tử Điệp, tuy nói thiên hạ thái bình nhưng khó bảo toàn không có phường háo sắc, hắn sợ Diệp Tố Huân xảy ra chuyện gì.
"Các nàng sớm đi rồi, huynh gấp cũng vô dụng" Trình Hạo kéo tay áo Ngu Quân Duệ, không cho hắn ra ngoài.
"Không phải ta muốn kéo bọn họ nhập bọn, cô nương gia xuất đầu lộ diện ra ngoài, không cẩn thận có người bắt nạt" Ngu Quân Duệ hất tay Trình Hạo ra, hắn vội hồi phủ xác nhận Diệp Tố Huân không bị làm sao.
"Bị người bắt nạt?" Trình Hạo mãnh liệt lắc đầu, hậm hực nói: "Hai quỷ nha đầu hung ác, không bắt nạt người đã tốt, nói cho huynh biết, ta còn bị sập bẫy các nàng"
Quỷ nha đầu hung ác? Đây không phải là ấn tượng Diệp Tố Huân sẽ để lại cho người khác, Ngu Quân Duệ dừng chân, hỏi: "Hai cô nương kia bộ dáng thế nào? Huynh bị rập bẫy ra sao?"
"Bộ dáng xinh đẹp, lanh lợi lại thật đáng yêu" Nét mặt Trình Hạo có chút oán hận nói: "Ta đứng nhìn quầy các nàng mấy canh giờ, đợi khách đến mua đều đi hết mời các nàng đến quán trà nói chuyện, hai nhau đầu kia cũng không cự tuyệt, cười mỉm đồng ý, bảo ta đến quán trà đối diện đợi các nàng đi tới ngân hàng tư nhân đổi bạc thành ngân phiếu xong sẽ quay lại"
"Kết quả huynh đợi trái đợi phải mà người căn bản không tới" Ngu Quân Duệ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhìn khuôn mặt méo mó của Trình Hạo, miễn cưỡng không ôm bụng cười to nhưng bắp thịt đôi má run run, nhịn được thật vất vả.
"Ngươi muốn cười thì cười đi" Trình Hạo nghiêm mặt, bình tĩnh nói: "Hai nha đầu kia, không biết cười nhạo sau lưng ta thế nào đấy! Thêm huynh cũng không sao"
Chuyện bị phát hiện, cái giày kia tất nhiên bị hủy, Ngu Diệu Sùng nghĩ vậy càng thêm phẫn nộ. Không để Ngu Quân Diệp nói thêm đã kéo hắn tới biệt viện đánh một trận.
Hạ nhân không vào được Lan Viên nhưng Ngu Quân Duệ có võ công, muốn ra vào cực kì đơn giản, Ngu Quân Diệp nằm trên giường xoa vết thương, trong lòng lăng trì Ngu Quân Duệ trăm ngàn lần, thề sẽ báo thù.
Ngu Quân Diệp và Ngu Diệu Sùng đều quên, cái gọi là tặc chứng, không cần lấy đồ của Ngu Quân Diệp, chỉ cần may na ná là được.
Hai thứ đồ kia, căn bản không phải của Ngu Quân Diệp, dĩ nhiên càng không phải do Ngu Quân Duệ lẻn vào Lan Viên lấy, mà do Lưu Thị sai người may tương tự.
Diêu Ý Chân lại mời người trẻ tuổi Ngu gia tụ hội, lần này không có người đến. Ngu Quân Diệp vụng trộm dưỡng thương ở biệt viện không hồi phủ, Ngu Quân Duệ có chuyện phải làm cùng công tử Anh Quốc công, tuy có hồi phủ nhưng đi sớm về muộn, căn bản không có thời gian đến chỗ hẹn, còn lại ba nữ nhân, biết Diêu Ý Chân có dụng ý khác, các nam nhân đã không đến được, nữ nhân cũng lười tới.
Tâm tình Diệp Tố Vân rất không tốt, Ngu Quân Diệp không nói một tiếng đã ra ngoài, vốn định thừa cơ lấy lòng Ngu Diệu Sùng cũng không tệ, nhưng hình như Ngu Diệu Sùng cố ý xa cách, mấy ngày liên tiếp gặp cũng vờ không thấy nàng ta, nàng ta đích thân xuống bếp làm canh hầm cách thủy đều phải tự mình uống.
Lưu Uyển Ngọc cũng là mặt ủ mày chau, từ chỗ Lưu Thị, nàng ta khẳng định Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân mập mờ không rõ. Mà Lưu Thị lại thất thế, cũng là nàng ta thất thế, nàng ta đều lo lắng hơn những người khác.
"Cô mụ, thế này là dượng thiên vị, không phải chuyện nhỏ"
Không phải Lưu Thị không biết đây không phải chuyện nhỏ nhưng Ngu Diệu Sùng giữ chặt quyền hành Ngu phủ, bà còn có biện pháp nào?
"Cô mụ, dượng luôn nhớ mãi không quên Hoa phu nhân đã qua đời, người dù cố hết sức cũng không sánh bằng, không bằng để dượng nạp người mới, làm ông quên người cũ" Lưu Uyển Ngọc có ý này không phải ngày một ngày hai, chỉ là không tiện nói, hôm nay thừa cơ hội nói.
"Không có thiếp thất những năm nay cô mụ đã khó cất bước, nếu giờ thêm thiếp thất, cô mụ..." Lưu Thị lắc đầu liên tục.
"Cô mụ, hai mươi năm không thiếp thất, tâm của dượng vẫn không đặt người trong đó, người sống không thể tranh sủng với người chết nhưng người sống với người sống thì sao? Cô mụ, người đã có nhi tử trưởng thành, tuy là tái giá nhưng cũng là chính thất, tiểu thiếp mới vào cửa, chẳng lẽ còn có thể dẫm đạp người? Nếu dượng nạp người mới, ông sẽ bị thu hút bởi cái mới, hơn nữa vị đại thiếu gia kia..."
Được người chỉ điểm, Lưu Thị giác ngộ: "Uyển Ngọc, vẫn là cháu nghĩ thấu triệt"
"Cô mụ, việc này không nên chậm trễ"
"Ừ, có điều, dượng cháu đã hai mươi năm không nạp thiếp, nếu đột nhiên nhắc tới với ổng..."
"Dĩ nhiên cô mụ không thể nhắc đến, phải để dượng tự nói ra, như vậy, hai người đã là lão phu thê mà dượng còn nạp thêm, sẽ có phần áy náy với cô mụ"
"Ý cháu là?" Lưu Thị nhìn chất nữ.
"Cô mụ, muốn dượng chủ động yêu cầu nạp người mới, chỉ cần..." Lưu Uyển Ngọc tiến sát tai Lưu Thị, trầm thấp nói.
Mấy ngày liền Ngu Quân Duệ không đến, Diệp Tố Huân an nhàn đến nhàm chán, rảnh rỗi nhặt tàn hoa với Lục La, Tử Điệp, may đủ loại túi thơm để nghịch.
"Hình dáng nào nghĩ ra được chúng ta đều may hết rồi, nếu bán những cái này, muốn gì chúng ta cũng có" Lục La cầm một xâu túi thơm, nhìn nhìn, cười nói: "Vừa đẹp, mùi thơm lại dễ ngửi, nhất định bán chạy."
"Tiểu tham tiền" Tử Điệp lắc đầu bật cười, nói: "Một túi thơm tốt nhất cũng chỉ bán được năm mươi văn, ở đây có khoảng năm mươi cái túi thơm, thì có bao nhiêu? Không mua được một kiện áo choàng mỏng của tiểu thư"
"Một cái năm văn tiền, thế thì không chắc, có tin tỷ bán một cái một lượng bạc, thậm chí nhiều hơn. Hơn nữa, năm mưới cái túi thơm này, bán hết trong một ngày" Diệp Tố Huân khẽ mỉm cười nói.
"Không tin" Lục La và Tử Điệp lắc đầu, trăm miệng một lời nói: "Một lượng bạc có thể hai mươi túi thơm tốt nhất rồi, ai mà đồng ý mua một cái?"
Diệp Tố Huân cười không đáp, muốn bán cũng dễ nhưng không được xuất đầu lộ diện, nàng sợ vì thế mà rước phiền toái, vả lại nàng đang giả ngốc, rất bất tiện.
"Tiểu thư, bán thế nào? Đi, mang bọn muội ra ngoài bán" Lục La và Tử Điệp nổi lên lòng hiếu hiếu kì, hai người đang trong tuổi ngây thơ rực rỡ, đồng loạt cuốn lấy Diệp Tố Huân đòi ra phủ.
Diệp Tố Huân bị đeo bám, ngẫm lại thì chỉ cần mình không lộ diện chắc không sao, thích thú cười gật đầu đồng ý, lại nói: "Tỷ chỉ hiến kế chứ không lộ diện, hai người các muội phụ trách đi bán, đứng ở quầy trước mặt mọi người sẽ không thẹn thùng chứ?"
"Đứng quầy?"
"Đương nhiên, bọn muội sẽ không nghĩ là bán năm mươi túi thơm còn đi thuê mặt tiền cửa hiệu chứ?"
"Được, muội không sợ" Tử Điệp vỗ ngực, một túi thơm bán một lượng bạc, nàng rất muốn biết có người mắc lừa hay không.
**
Ngày ấy Ngu Quân Duệ đề ra ý kiến bỏ trốn bị Diệp Tố Huân lạnh lùng cự tuyệt, mặt đỏ lên vì lo âu, nội tâm hổ thẹn, mấy ngày nay không dám đi tìm Diệp Tố Huân, bắt đầu bước trên con đường tự kiếm bạc.
Lấy được gia chủ vị vừa có thể làm chủ chuyện của mình vừa để Diệp Tố Huân không ủy khuất gả cho hắn nhưng chuyện này không gấp được, Ngu Diệu Sùng đang tuổi hưng thịnh, cần chậm rãi bày kế, Ngu Quân Duệ không đợi được rồi, hắn nghĩ, nêu mình có đủ tài lực, con đường đến sẽ gần hơn chút.
Bắt đầu từ khoa cử Ngu Quân Duệ cảm thấy quá chậm, hơn nữa hắn không nắm chắc mình có thể tới cao trung không, nhanh nhất và tiện nhất vẫn là kinh doanh buôn bán, có điều nếu thế tử hầu phủ gia nhập thương nhân sẽ bị người chỉ trích, để Ngu Diệu Sùng biết lại không được, Ngu Quân Duệ bèn hẹn Trình Hạo đang buôn bán tốt hợp tác.
Trình Hạo là nhi tử thứ xuất nhà Anh Quốc công, làm người không câu nệ tiểu tiết, tay chân khắp nơi, tiền bạc không làm hắn hoa mắt, từ nhỏ đã bắt đầu làm ít vụ mua bán có lợi nhuận.
Ngu Quân Duệ và Trình Hạo đều tuấn tú, trong ví không có đồng nào, hai cậu ấm sống trong nhung lụa sẽ không bày quầy hàng từ từ tích bạc, họ lợi dụng ưu thế bản thân để mua bán.
Các phu nhân, tiểu thư đại phú đại quý nhất đẳng may xiêm y, trang sức theo yêu cầu không ít, đòi hỏi đặc biệt mới lạ áp hoa thơn cỏ lạ, xiêm y mới tinh mặc qua ba lần thì vứt xó. Người nhị đẳng may xiêm y, trang sức theo yêu cầu lại ít, thời gian mặc cũng nhiều hơn, lúc đào thải không mặc thì tính chất vải có hơi kém đi nhưng xiêm y vẫn có bảy tám phần mới. Với các phu nhân, tiểu thư phú quý người ta, xiêm y và đồ trang sức là thứ để so cấp bậc, đeo đồ kém thì thân phận ắt bị hạ thấp.
Cái Ngu Quân Duệ và Trình Hạo làm, là đi đi lại lại tất cả các phủ, thu mua xiêm y, đồ trang sức các tiểu thư phu nhân không mặc với giá thấp, bán nhất đẳng cho nhị đẳng, bán nhị đẳng cho những người gia thế kém hơn.
Ai quen sơ hoặc nghe tiếng cũng nói Ngu Quân Duệ và Trình Hạo ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, xuất thân lại tốt, các tiểu thư và phu nhân đều cam tâm tình nguyện bán lại, mà mua từ trong tay bọn họ tiết kiệm khá nhiều bạc so với mua bên ngoài. Hai người mua bán thật tiện tay, chỉ trong nửa tháng, liền bán lời một ngàn lượng bạc, thuê một mặt tiền cửa hiệu khá lớn, trang trí một phen, mướn người làm, chính thức kinh doanh.
"Ta cho rằng chúng ta bán đã rất lợi hại không ngờ có người còn lợi hại hơn, nửa tháng chúng ta kiếm được hơn hai nghìn lượng, đầu tắt mặt tối, người ta chỉ cần một ngày đã lời hai trăm lượng bạc"
Ngày hôm đó, Ngu Quân Duệ đang kiểm kê hàng tồn kho chiêu đãi khách, Trình Hạo đi các phủ kéo nguồn cung cấp, sau khi trở về tiến vào cách gian, ngồi xuống ghế, hối hận than thở không thôi.
"Đó là người ta lấy bạc lớn đầu tư kinh doanh, đương nhiên lợi nhuận nhiều hơn rồi" Ngu Quân Duệ cười an ủi hắn.
"Cái gì mà bạc lớn! Những túi thơm đó, dù tính cả nhân công, ta cho đầu tư tất cả năm trăm văn, cho dù gấp đôi cũng không quá một lượng" Trình Hạo một bộ dáng mất mặt, lại biểu lộ tiếc hận không thôi: "Hai nữ tử kia, nếu có thể gia nhập thương hào(hiệu buôn) chúng ta..."
"Nữ tử? Túi thơm? Huynh nói hai nữ tử một ngày bán túi thơm lão hơn hai trăm lượng bạc?" Ngu Quân Duệ cũng cảm thấy kì lạ.
"Đúng vậy, ngày trước nếu có người nói với ta, một túi thơm hoa lê bán năm lượng, đánh chết ta cũng không tin, thực ra ngay lúc tận mắt chứng kiện, ta vẫn cảm thấy khó tin"
Túi hoa lê? Tâm Ngu Quân Duệ trầm xuống, bóp cổ tay Trình Hạo.
"Hai nữ tử kia bán ở chỗ nào? Dẫn ta đi qua"
"Ơ kìa! Buông tay, huynh bóp vậy đau lắm" Trình Hạo kêu to, Ngu Quân Duệ hơi nới lỏng, lại không buông ra, kéo Trình Hạo ra ngoài cửa: "Đi, mau dẫn ta đi"
"Người sớm đã đi, không đi sao ta trở về?" Trình Hạo vung tay, nhìn cổ tay lắc đầu thở dài: "Ta đã sớm nghĩ tới việc kéo nàng nhập bọn rồi, các nàng không đồng ý"
Ngu Quân Duệ không có ý đó, hắn nghe tới hoa lê, e rằng người bán túi hương hoa lê chính là Diệp Tố Huân và Lục La hoặc Tử Điệp, tuy nói thiên hạ thái bình nhưng khó bảo toàn không có phường háo sắc, hắn sợ Diệp Tố Huân xảy ra chuyện gì.
"Các nàng sớm đi rồi, huynh gấp cũng vô dụng" Trình Hạo kéo tay áo Ngu Quân Duệ, không cho hắn ra ngoài.
"Không phải ta muốn kéo bọn họ nhập bọn, cô nương gia xuất đầu lộ diện ra ngoài, không cẩn thận có người bắt nạt" Ngu Quân Duệ hất tay Trình Hạo ra, hắn vội hồi phủ xác nhận Diệp Tố Huân không bị làm sao.
"Bị người bắt nạt?" Trình Hạo mãnh liệt lắc đầu, hậm hực nói: "Hai quỷ nha đầu hung ác, không bắt nạt người đã tốt, nói cho huynh biết, ta còn bị sập bẫy các nàng"
Quỷ nha đầu hung ác? Đây không phải là ấn tượng Diệp Tố Huân sẽ để lại cho người khác, Ngu Quân Duệ dừng chân, hỏi: "Hai cô nương kia bộ dáng thế nào? Huynh bị rập bẫy ra sao?"
"Bộ dáng xinh đẹp, lanh lợi lại thật đáng yêu" Nét mặt Trình Hạo có chút oán hận nói: "Ta đứng nhìn quầy các nàng mấy canh giờ, đợi khách đến mua đều đi hết mời các nàng đến quán trà nói chuyện, hai nhau đầu kia cũng không cự tuyệt, cười mỉm đồng ý, bảo ta đến quán trà đối diện đợi các nàng đi tới ngân hàng tư nhân đổi bạc thành ngân phiếu xong sẽ quay lại"
"Kết quả huynh đợi trái đợi phải mà người căn bản không tới" Ngu Quân Duệ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhìn khuôn mặt méo mó của Trình Hạo, miễn cưỡng không ôm bụng cười to nhưng bắp thịt đôi má run run, nhịn được thật vất vả.
"Ngươi muốn cười thì cười đi" Trình Hạo nghiêm mặt, bình tĩnh nói: "Hai nha đầu kia, không biết cười nhạo sau lưng ta thế nào đấy! Thêm huynh cũng không sao"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.