Chương 229: Âm Thi
Quỷ Sách
19/06/2017
CHƯƠNG 231: ÂM THI
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
.
Ngụy Thời nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, ánh mắt trợn tròn.
Cảm giác vừa lạnh vừa cứng trên miệng nói cho anh biết, anh thật sự bị Ngụy Hân hôn rồi, nụ hôn không lẫn một chút hơi nước, Ngụy Thời không có chút kinh ngạc nào của người vô duyên vô cớ bị hôn, cũng không có xấu hổ buồn bực, mà là có chút khiếp sợ, ngoài ra còn có chút mù mờ không rõ làm sao, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là: Ngụy Hân thật sự có ý thức .
chỉ môi chạm môi thôi ạ, không có ăn cháo lưỡi đâu ạ, các bạn đừng mừng vội (như mình) =))))))
Ngụy Hân hôn môi không hề có chút kỹ thuật nào. Nói là hôn môi, không bằng nói là đang gặm một cục thịt heo.
Thần kinh Ngụy Thời đang trong cơn hoảng sợ cực kỳ bị cái tê dại đau đau ở môi kéo lại, một hồi sau mới hồi thần, phản ứng đầu tiên chính là vươn tay muốn đẩy Ngụy Hân ra. Thằng nhóc này chiếm được lời rồi chiếm đến nghiện luôn, hôn lâu như vậy thì chắc cũng đủ rồi chứ? Còn không chịu ngưng!
Với bộ dáng suy yếu nửa chết nửa sống bây giờ của Ngụy Thời, anh quả không có sức đẩy người.
Chỉ chút sức nhỏ như muỗi ấy, không ngờ có thể thật sự khiến động tác “hung tàn” kia của Ngụy Hân dừng lại , tuy rằng người vẫn ôm chặt lấy Ngụy Thời không buông. Trong Ngụy Thời lòng khó hiểu, nhẹ nhàng thở ra, bị chính thân thể em mình ôm chặt hôn tới hôn lui, thật sự rất có cảm giác loạn luân.
Gương mặt tái nhợt xinh đẹp của Ngụy Hân, mù mờ nhìn Ngụy Thời, khóe miệng lộ ra răng nanh, trên môi đều là máu tươi Ngụy Thời chảy ra, khiến miệng cậu trở nên đỏ thẫm, cùng với gương mặt trắng bệch tạo nên đối lập rõ ràng, hơn nữa đôi mắt đỏ sậm dần biến thành màu đen có một loại quyến rũ quỷ mị mà lại khiếp người, khiến người nhìn cũng không dám nhìn rồi lại nhịn không được khát vọng trong lòng, muốn lén nhìn một chút, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Ngụy Thời nhìn vẻ mặt vô tội của Ngụy Hân, biết giận dỗi với cậu cũng chẳng làm được gì.
Cũng mặc kệ Ngụy Hân hiểu hay không hiểu, anh liếc cậu một cái, sau đó quay đầu lại định tiếp tục đàm phán với người dưỡng thi, lại thấy vẻ mặt ông ta hoảng sợ nhìn Ngụy Hân, cơ thịt trên mặt không ngừng run run , Ngụy Thời hoảng sợ, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua ông già đi theo người chết riết giống người chết này lộ ra biểu tình giống người sống như vậy, ngay cả lúc đấu với lão đến mức ông chết tôi sống, ông già này nhiều lắm chỉ biến sắc mặt mà thôi.
Mặt người dưỡng thi giống như dĩa thuốc màu, đổi tới đổi lui.
Làm bên yếu thế nên trong lòng Ngụy Thời cũng cảm thấy không ổn, không biết ông rốt cuộc suy nghĩ cái gì, bây giờ đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, Ngụy Thời lớn như vậy rồi mà chưa từng gặp qua hoàn cảnh nào khó cả đôi đường như vậy.
Nhưng mà, nãy giờ thần kinh vẫn luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng thế cho nên Ngụy Thời không chú ý tới tình huống thân thể mình, bỗng nhiên anh cảm thấy cơn đau khôn cùng vì ôn dịch phát tác dường như giảm bớt không ít, đại não bị sốt như thiêu như đốt đến mức mơ hồ giờ cũng cảm giác được chút mát mẻ.
Ngụy Thời có chút không thể tin được gắng gượng giơ tay lên, đặt trên trán mình. Trán vẫn còn nóng nhưng vẫn chưa đến mức phỏng tay, vốn bị sốt đến mức hoa mắt nhưng giờ tầm mắt rõ hơn một chút, anh nhìn những vết ban sẫm màu trên tay mình nhạt đi không ít, chỗ bị nhiễm trùng lở loét nay đã chuyển biến tốt hơn.
Đây, đây chẳng lẽ là bệnh đang dần khá lên sao?
Ngụy Thời không thể tin vận may mình tốt đến mức này, trong sách cổ ở nhà Ngụy có ghi lại là bệnh không thể trị khỏi, bỗng dưng tốt lên như vậy, quả là chuyện không thể tin được, Ngụy Thời suy nghĩ lại một lần nữa chuyện mình bị nhiễm ôn dịch rồi phát tác, sau đó anh quả quyết đặt tầm mắt trên người Ngụy Hân, nhưng sắc mặt anh vẫn rất phức tạp liếc nhìn vết máu còn dính nơi khóe miệng cậu.
Trừ bỏ cái này, anh thật sự nghĩ không ra nguyên nhân gì khác.
Vẻ mặt của người dưỡng thi Mã gia cũng rất là phức tạp nhìn Ngụy Thời, còn có Ngụy Hân vẫn khăng khăng ôm Ngụy Thời như trước không chịu buông tay, ông rung rung cái chuông trên tay, những cái đó thi thể nghe tiếng rồi cử động theo, “Theo ta đi Mã gia.” Người dưỡng thi lạnh lùng nói với Ngụy Thời.
Ngụy Thời vỗ vỗ Ngụy Hân cánh tay, ý bảo theo sau. Ngụy Hân ngoan ngoãn nghe anh nói, đi theo.
Đinh Mậu Thụ vẫn luôn ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, tận lực làm ra vẻ mình không tồn tại cũng theo sau.
Người dưỡng thi Mã gia dẫn theo bọn họ đi xuyên qua núi Bình Long.
Trận tuyết lớn vừa dứt, thỉnh thoảng trên trời còn buông xuống một ít tuyết mịn khô lãng đãng bay, dọc theo đường, mọi người thường thường bị tuyết đọng trên cây rơi trúng, không lâu sau, trên đầu, trên người đều dính đầy tuyết, tuy rằng đã vươn tay phủi đi một ít, nhưng vẫn còn một ít lại bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, làm tăng thêm ý lạnh. May mắn mọi người vẫn tiếp tục đi, không đến mức bị đông lạnh giữa chốn rừng sâu núi thẳm này.
Đường núi ngược dốc kiểu này, kỳ thật không tốt lắm để đưa thi , bởi vì các tứ chi, khớp xương của thi thể cứng ngắc, dù cho đi lại trên đường bằng phẳng cũng có khả năng xảy ra sai sót, huống chi là đường núi gập ghềnh như thế này, nhưng mà việc này cũng để khảo nghiệm bản lĩnh người dưỡng thi hoặc đưa thi .
Người dưỡng thi Mã gia hiển nhiên là cao thủ, dưới sự điều khiển của ông, tổng cộng mười bốn cỗ thi thể ( trong đó bao gồm ba thi thể trong tay người dưỡng thi) đi đường so với người sống như Đinh Mậu Thụ còn vững vàng hơn rất nhiều. Đinh Mậu Thụ là người sinh ra ở thành phố, ngay cả đường núi nhỏ mới dựng xong trong công viên cũng chưa đi được quá mấy lần, ở nơi thâm sơn như thế này đã chật vật té lên té xuống mấy lần .
Mã gia nằm ở vị trí đầu rồng trong núi Bình Long, từ đầu rồng đến đuôi rồng dài hơn khoảng trăm dặm, chỉ dựa vào hai chân, trong một ngày chắc chắn không thể đến nơi, lại càng không nói bây giờ là mùa đông, trời dễ tối sớm.
Trước khi trời tối, người dưỡng thi tìm nơi để qua đêm.
Đó là một sơn động, Ngụy Thời đi vào đi mới phát hiện sơn động trong núi này không phải trống rỗng không có gì, trong góc phòng có một ít nhánh cây khô dựng thành một cái giống như giường, còn có mấy hủ gốm dùng đá đậy lên trên, đây là nơi mấy người săn thú trong núi dừng chân nghỉ.
Người dưỡng thi không hề nhiều lời với bọn họ, tự ông đẩy đá ra, lấy một cái nồi nhôm bên trong hủ gốm ra, lại lấy từ trong đó một miếng thịt khô, một ít gạo và dầu muối linh tinh, , dùng nồi nhôm xúc đầy tuyết đọng bên ngoài vô, gác ở trên hai tảng đã cháy đen làm bếp, sau đó thẳng tay phá cái “giường” kia đi, lấy mấy nhánh cây làm củi, đợi đến khi tuyết tan, ông ta lại thả gạo vào, bắt đầu nấu.
Ngụy Thời ngồi ở bên cạnh chẳng hề ừ hử một tiếng, ông già này chưa nổi khùng bây giờ, Ngụy Thời liền biết mình tạm thời an toàn , cho nên cũng không hề e ngại ngồi bên đống lửa, người dưỡng thi dữ dằn trừng Ngụy Thời, nhưng không đuổi anh đi.
Ngụy Thời hong bàn tay đông cứng trên lửa, nhiệt độ ấm áp khiến người anh bốc lên từng đợt khí trắng, mắt Ngụy Thời thèm thuồng nhìn chằm chằm cái nồi nhôm kia, hai ngày này anh chưa được ăn thức ăn nóng, bụng đói đến mức xẹp sắp thành lưng luôn.
Nồi nhôm bắt đầu sôi trào bốc khói, người dưỡng thi dùng dao nhỏ mang theo bên người cắt miếng thịt kia ra, mặc cho cục lớn cục nhỏ, tất cả đều quăng vào trong nồi, mùi hương thịt khô tức khắc tràn ra khắp cả hang động.
Ngay cả Đinh Mậu Thụ vốn trốn rất xa cũng không nhịn được mò lại gần một chút.
Ông già này không phải nấu cơm, ổng chỉ nấu chút cơm, sau đó trực tiếp quăng thị khô vào ngay lúc cơm gần chín, cách làm đơn giản thô mà bạo như vậy cũng không biết có thể ăn được hay không, nhưng mà nghe mùi rất thơm, Ngụy Thời nghĩ ắt là mình đói đến mụ đầu rồi, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy ngon cả.
Dưới ngọn lửa mạnh, chẳng bao lâu sau cơm đã chín.
Người dưỡng thi lấy một đôi bát đũa từ trong hủ gốm ra, tự múc lấy một chén cơm lớn trong nồi ra, bên trên còn để mấy miếng thịt khô rồi bắt đầu ăn, Ngụy Thời nhún vai, cũng đứng lên đi tới hủ gốm, lấy một bộ bát đũa từ bên trong ra, nhưng mà thứ này ở trong hủ gốm không biết đã bao lâu, Ngụy Thời dùng tuyết bên ngoài lau một chút, sau đó, cũng mở nắp nồi, múc một chén cơm lớn, gắp mấy miếng thịt khô bự, cảm thấy mỹ mãn ngồi bên bắt đầu ăn.
Anh chẳng thèm quan tâm người dưỡng thi sẽ nghĩ như thế nào.
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.
Đinh Mậu Thụ ngồi đó đợi một lát, cuối cùng chắc là đói bụng đến mức không chịu nổi , cũng nhẹ tay nhẹ chân đi lại bên hủ gốm lấy bát đũa ra.
Ăn cơm xong, dạ dày cũng ấm lên, Ngụy Thời cảm thấy cả người mình trên dưới thoải mái hẳn lên, anh ngáp một cái, ngày này thật sự là quá sức, anh mệt cái gần chết, bây giờ chỉ muốn tìm chỗ ngủ một lát mà thôi, anh có chút lưu luyến nhìn thoáng qua đống lửa, đứng lên đi tới ngồi bên người Ngụy Hân.
Giữa hang động vài người sống và cả đống thi thể thế này, người Ngụy Thời tin tưởng nhất cũng chỉ có Ngụy Hân .
Ngụy Thời nhìn Ngụy Hân ngồi dựa vào tường không nhúc nhích, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên mặt Ngụy Hân khi sáng khi tối, lúc bóng tối ập đến chỗ Ngụy Hân, ngay cả Ngụy Thời cũng cảm thấy được ý lạnh thật sâu. Ngụy Thời bất chợt thấy rất khó chịu, anh không biết hành vi lúc ở ngôi mộ kia có phải hại Ngụy Hân hay không.
Suy nghĩ một chút, Ngụy Thời lấy một lá bùa từ cái ba lô trên lưng ra.
Anh muốn thu hồi quỷ con đang bám trên người Ngụy Hân về, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để quỷ con lai lịch không rõ kia tu hú chiếm tổ chim khách, nếu về sau tìm được hồn phách Ngụy Hân về lại không thể nhập được vào cơ thể, chỉ sợ lúc ấy Ngụy Thời sẽ hận chết mình.
Ngụy Thời lấy một hộp mực đỏ, nhiệt độ không khí quá thấp, Ngụy Thời cầm hộp mực đỏ trong tay dùng nhiệt độ cơ thể là ấm hóa một chút, sau đó lấy ra một bút lông, đầu vừa nhọn vừa mịn, trước dùng đầu lưỡi liếm qua một chút, sau đó chấm vào trong mực đỏ, rồi vẽ lên lá bùa vàng.
Dùng thời gian nhiều gấp đôi so với bình thường mới vẽ xong lá bùa.
Bùa này gọi là “Phù trục hồn”, tên cũng giống như nghĩa, là phù chú đuổi hồn ra ngoài.
Lúc Ngụy Thời vội vã vẽ bùa, Đinh Mậu Thụ ngồi cách đó không xa thường thường liếc anh, mà người dưỡng thi thì nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay là đang nhắm mắt dưỡng thần, dường như ông đối với chuyện anh đang làm ngay cả hứng thú liếc nhìn cũng không có.
Ngụy Thời dùng hai ngón tay kẹp “Phù trục hồn” định dán lên ấn đường Ngụy Hân, vừa lúc đó, người dưỡng thi vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên hô một câu “Dừng tay”, ngay lúc ông hét lên thì một khối thi thể đã nắm chắc mắt cá chân Ngụy Thời kéo anh qua một bên. Bất ngờ không kịp đề phòng, Ngụy Thời suýt chút nữa ngã vật ra đất, lá bùa trên tay cũng rơi xuống đất, bị người dưỡng thi đi tới nhặt lên vo thành một cục ném vào trong đống lửa, phựt một tiếng ngọn lửa nhảy vọt lên cao.
Vẻ mặt Ngụy Thời âm u nhìn người dưỡng thi.
“Ông có ý gì đây?”
Người dưỡng thi không nhìn Ngụy Thời, ánh mắt của ông vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Hân, ánh mắt vặn vẹo mà lại điên cuồng
“Cỗ âm thi này sắp đại thành, đâu thể để cho cậu ở trong này phá hư nó!” Đăng bởi: admin
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
.
Ngụy Thời nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, ánh mắt trợn tròn.
Cảm giác vừa lạnh vừa cứng trên miệng nói cho anh biết, anh thật sự bị Ngụy Hân hôn rồi, nụ hôn không lẫn một chút hơi nước, Ngụy Thời không có chút kinh ngạc nào của người vô duyên vô cớ bị hôn, cũng không có xấu hổ buồn bực, mà là có chút khiếp sợ, ngoài ra còn có chút mù mờ không rõ làm sao, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là: Ngụy Hân thật sự có ý thức .
chỉ môi chạm môi thôi ạ, không có ăn cháo lưỡi đâu ạ, các bạn đừng mừng vội (như mình) =))))))
Ngụy Hân hôn môi không hề có chút kỹ thuật nào. Nói là hôn môi, không bằng nói là đang gặm một cục thịt heo.
Thần kinh Ngụy Thời đang trong cơn hoảng sợ cực kỳ bị cái tê dại đau đau ở môi kéo lại, một hồi sau mới hồi thần, phản ứng đầu tiên chính là vươn tay muốn đẩy Ngụy Hân ra. Thằng nhóc này chiếm được lời rồi chiếm đến nghiện luôn, hôn lâu như vậy thì chắc cũng đủ rồi chứ? Còn không chịu ngưng!
Với bộ dáng suy yếu nửa chết nửa sống bây giờ của Ngụy Thời, anh quả không có sức đẩy người.
Chỉ chút sức nhỏ như muỗi ấy, không ngờ có thể thật sự khiến động tác “hung tàn” kia của Ngụy Hân dừng lại , tuy rằng người vẫn ôm chặt lấy Ngụy Thời không buông. Trong Ngụy Thời lòng khó hiểu, nhẹ nhàng thở ra, bị chính thân thể em mình ôm chặt hôn tới hôn lui, thật sự rất có cảm giác loạn luân.
Gương mặt tái nhợt xinh đẹp của Ngụy Hân, mù mờ nhìn Ngụy Thời, khóe miệng lộ ra răng nanh, trên môi đều là máu tươi Ngụy Thời chảy ra, khiến miệng cậu trở nên đỏ thẫm, cùng với gương mặt trắng bệch tạo nên đối lập rõ ràng, hơn nữa đôi mắt đỏ sậm dần biến thành màu đen có một loại quyến rũ quỷ mị mà lại khiếp người, khiến người nhìn cũng không dám nhìn rồi lại nhịn không được khát vọng trong lòng, muốn lén nhìn một chút, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Ngụy Thời nhìn vẻ mặt vô tội của Ngụy Hân, biết giận dỗi với cậu cũng chẳng làm được gì.
Cũng mặc kệ Ngụy Hân hiểu hay không hiểu, anh liếc cậu một cái, sau đó quay đầu lại định tiếp tục đàm phán với người dưỡng thi, lại thấy vẻ mặt ông ta hoảng sợ nhìn Ngụy Hân, cơ thịt trên mặt không ngừng run run , Ngụy Thời hoảng sợ, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua ông già đi theo người chết riết giống người chết này lộ ra biểu tình giống người sống như vậy, ngay cả lúc đấu với lão đến mức ông chết tôi sống, ông già này nhiều lắm chỉ biến sắc mặt mà thôi.
Mặt người dưỡng thi giống như dĩa thuốc màu, đổi tới đổi lui.
Làm bên yếu thế nên trong lòng Ngụy Thời cũng cảm thấy không ổn, không biết ông rốt cuộc suy nghĩ cái gì, bây giờ đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, Ngụy Thời lớn như vậy rồi mà chưa từng gặp qua hoàn cảnh nào khó cả đôi đường như vậy.
Nhưng mà, nãy giờ thần kinh vẫn luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng thế cho nên Ngụy Thời không chú ý tới tình huống thân thể mình, bỗng nhiên anh cảm thấy cơn đau khôn cùng vì ôn dịch phát tác dường như giảm bớt không ít, đại não bị sốt như thiêu như đốt đến mức mơ hồ giờ cũng cảm giác được chút mát mẻ.
Ngụy Thời có chút không thể tin được gắng gượng giơ tay lên, đặt trên trán mình. Trán vẫn còn nóng nhưng vẫn chưa đến mức phỏng tay, vốn bị sốt đến mức hoa mắt nhưng giờ tầm mắt rõ hơn một chút, anh nhìn những vết ban sẫm màu trên tay mình nhạt đi không ít, chỗ bị nhiễm trùng lở loét nay đã chuyển biến tốt hơn.
Đây, đây chẳng lẽ là bệnh đang dần khá lên sao?
Ngụy Thời không thể tin vận may mình tốt đến mức này, trong sách cổ ở nhà Ngụy có ghi lại là bệnh không thể trị khỏi, bỗng dưng tốt lên như vậy, quả là chuyện không thể tin được, Ngụy Thời suy nghĩ lại một lần nữa chuyện mình bị nhiễm ôn dịch rồi phát tác, sau đó anh quả quyết đặt tầm mắt trên người Ngụy Hân, nhưng sắc mặt anh vẫn rất phức tạp liếc nhìn vết máu còn dính nơi khóe miệng cậu.
Trừ bỏ cái này, anh thật sự nghĩ không ra nguyên nhân gì khác.
Vẻ mặt của người dưỡng thi Mã gia cũng rất là phức tạp nhìn Ngụy Thời, còn có Ngụy Hân vẫn khăng khăng ôm Ngụy Thời như trước không chịu buông tay, ông rung rung cái chuông trên tay, những cái đó thi thể nghe tiếng rồi cử động theo, “Theo ta đi Mã gia.” Người dưỡng thi lạnh lùng nói với Ngụy Thời.
Ngụy Thời vỗ vỗ Ngụy Hân cánh tay, ý bảo theo sau. Ngụy Hân ngoan ngoãn nghe anh nói, đi theo.
Đinh Mậu Thụ vẫn luôn ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, tận lực làm ra vẻ mình không tồn tại cũng theo sau.
Người dưỡng thi Mã gia dẫn theo bọn họ đi xuyên qua núi Bình Long.
Trận tuyết lớn vừa dứt, thỉnh thoảng trên trời còn buông xuống một ít tuyết mịn khô lãng đãng bay, dọc theo đường, mọi người thường thường bị tuyết đọng trên cây rơi trúng, không lâu sau, trên đầu, trên người đều dính đầy tuyết, tuy rằng đã vươn tay phủi đi một ít, nhưng vẫn còn một ít lại bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, làm tăng thêm ý lạnh. May mắn mọi người vẫn tiếp tục đi, không đến mức bị đông lạnh giữa chốn rừng sâu núi thẳm này.
Đường núi ngược dốc kiểu này, kỳ thật không tốt lắm để đưa thi , bởi vì các tứ chi, khớp xương của thi thể cứng ngắc, dù cho đi lại trên đường bằng phẳng cũng có khả năng xảy ra sai sót, huống chi là đường núi gập ghềnh như thế này, nhưng mà việc này cũng để khảo nghiệm bản lĩnh người dưỡng thi hoặc đưa thi .
Người dưỡng thi Mã gia hiển nhiên là cao thủ, dưới sự điều khiển của ông, tổng cộng mười bốn cỗ thi thể ( trong đó bao gồm ba thi thể trong tay người dưỡng thi) đi đường so với người sống như Đinh Mậu Thụ còn vững vàng hơn rất nhiều. Đinh Mậu Thụ là người sinh ra ở thành phố, ngay cả đường núi nhỏ mới dựng xong trong công viên cũng chưa đi được quá mấy lần, ở nơi thâm sơn như thế này đã chật vật té lên té xuống mấy lần .
Mã gia nằm ở vị trí đầu rồng trong núi Bình Long, từ đầu rồng đến đuôi rồng dài hơn khoảng trăm dặm, chỉ dựa vào hai chân, trong một ngày chắc chắn không thể đến nơi, lại càng không nói bây giờ là mùa đông, trời dễ tối sớm.
Trước khi trời tối, người dưỡng thi tìm nơi để qua đêm.
Đó là một sơn động, Ngụy Thời đi vào đi mới phát hiện sơn động trong núi này không phải trống rỗng không có gì, trong góc phòng có một ít nhánh cây khô dựng thành một cái giống như giường, còn có mấy hủ gốm dùng đá đậy lên trên, đây là nơi mấy người săn thú trong núi dừng chân nghỉ.
Người dưỡng thi không hề nhiều lời với bọn họ, tự ông đẩy đá ra, lấy một cái nồi nhôm bên trong hủ gốm ra, lại lấy từ trong đó một miếng thịt khô, một ít gạo và dầu muối linh tinh, , dùng nồi nhôm xúc đầy tuyết đọng bên ngoài vô, gác ở trên hai tảng đã cháy đen làm bếp, sau đó thẳng tay phá cái “giường” kia đi, lấy mấy nhánh cây làm củi, đợi đến khi tuyết tan, ông ta lại thả gạo vào, bắt đầu nấu.
Ngụy Thời ngồi ở bên cạnh chẳng hề ừ hử một tiếng, ông già này chưa nổi khùng bây giờ, Ngụy Thời liền biết mình tạm thời an toàn , cho nên cũng không hề e ngại ngồi bên đống lửa, người dưỡng thi dữ dằn trừng Ngụy Thời, nhưng không đuổi anh đi.
Ngụy Thời hong bàn tay đông cứng trên lửa, nhiệt độ ấm áp khiến người anh bốc lên từng đợt khí trắng, mắt Ngụy Thời thèm thuồng nhìn chằm chằm cái nồi nhôm kia, hai ngày này anh chưa được ăn thức ăn nóng, bụng đói đến mức xẹp sắp thành lưng luôn.
Nồi nhôm bắt đầu sôi trào bốc khói, người dưỡng thi dùng dao nhỏ mang theo bên người cắt miếng thịt kia ra, mặc cho cục lớn cục nhỏ, tất cả đều quăng vào trong nồi, mùi hương thịt khô tức khắc tràn ra khắp cả hang động.
Ngay cả Đinh Mậu Thụ vốn trốn rất xa cũng không nhịn được mò lại gần một chút.
Ông già này không phải nấu cơm, ổng chỉ nấu chút cơm, sau đó trực tiếp quăng thị khô vào ngay lúc cơm gần chín, cách làm đơn giản thô mà bạo như vậy cũng không biết có thể ăn được hay không, nhưng mà nghe mùi rất thơm, Ngụy Thời nghĩ ắt là mình đói đến mụ đầu rồi, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy ngon cả.
Dưới ngọn lửa mạnh, chẳng bao lâu sau cơm đã chín.
Người dưỡng thi lấy một đôi bát đũa từ trong hủ gốm ra, tự múc lấy một chén cơm lớn trong nồi ra, bên trên còn để mấy miếng thịt khô rồi bắt đầu ăn, Ngụy Thời nhún vai, cũng đứng lên đi tới hủ gốm, lấy một bộ bát đũa từ bên trong ra, nhưng mà thứ này ở trong hủ gốm không biết đã bao lâu, Ngụy Thời dùng tuyết bên ngoài lau một chút, sau đó, cũng mở nắp nồi, múc một chén cơm lớn, gắp mấy miếng thịt khô bự, cảm thấy mỹ mãn ngồi bên bắt đầu ăn.
Anh chẳng thèm quan tâm người dưỡng thi sẽ nghĩ như thế nào.
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.
Đinh Mậu Thụ ngồi đó đợi một lát, cuối cùng chắc là đói bụng đến mức không chịu nổi , cũng nhẹ tay nhẹ chân đi lại bên hủ gốm lấy bát đũa ra.
Ăn cơm xong, dạ dày cũng ấm lên, Ngụy Thời cảm thấy cả người mình trên dưới thoải mái hẳn lên, anh ngáp một cái, ngày này thật sự là quá sức, anh mệt cái gần chết, bây giờ chỉ muốn tìm chỗ ngủ một lát mà thôi, anh có chút lưu luyến nhìn thoáng qua đống lửa, đứng lên đi tới ngồi bên người Ngụy Hân.
Giữa hang động vài người sống và cả đống thi thể thế này, người Ngụy Thời tin tưởng nhất cũng chỉ có Ngụy Hân .
Ngụy Thời nhìn Ngụy Hân ngồi dựa vào tường không nhúc nhích, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên mặt Ngụy Hân khi sáng khi tối, lúc bóng tối ập đến chỗ Ngụy Hân, ngay cả Ngụy Thời cũng cảm thấy được ý lạnh thật sâu. Ngụy Thời bất chợt thấy rất khó chịu, anh không biết hành vi lúc ở ngôi mộ kia có phải hại Ngụy Hân hay không.
Suy nghĩ một chút, Ngụy Thời lấy một lá bùa từ cái ba lô trên lưng ra.
Anh muốn thu hồi quỷ con đang bám trên người Ngụy Hân về, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để quỷ con lai lịch không rõ kia tu hú chiếm tổ chim khách, nếu về sau tìm được hồn phách Ngụy Hân về lại không thể nhập được vào cơ thể, chỉ sợ lúc ấy Ngụy Thời sẽ hận chết mình.
Ngụy Thời lấy một hộp mực đỏ, nhiệt độ không khí quá thấp, Ngụy Thời cầm hộp mực đỏ trong tay dùng nhiệt độ cơ thể là ấm hóa một chút, sau đó lấy ra một bút lông, đầu vừa nhọn vừa mịn, trước dùng đầu lưỡi liếm qua một chút, sau đó chấm vào trong mực đỏ, rồi vẽ lên lá bùa vàng.
Dùng thời gian nhiều gấp đôi so với bình thường mới vẽ xong lá bùa.
Bùa này gọi là “Phù trục hồn”, tên cũng giống như nghĩa, là phù chú đuổi hồn ra ngoài.
Lúc Ngụy Thời vội vã vẽ bùa, Đinh Mậu Thụ ngồi cách đó không xa thường thường liếc anh, mà người dưỡng thi thì nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay là đang nhắm mắt dưỡng thần, dường như ông đối với chuyện anh đang làm ngay cả hứng thú liếc nhìn cũng không có.
Ngụy Thời dùng hai ngón tay kẹp “Phù trục hồn” định dán lên ấn đường Ngụy Hân, vừa lúc đó, người dưỡng thi vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên hô một câu “Dừng tay”, ngay lúc ông hét lên thì một khối thi thể đã nắm chắc mắt cá chân Ngụy Thời kéo anh qua một bên. Bất ngờ không kịp đề phòng, Ngụy Thời suýt chút nữa ngã vật ra đất, lá bùa trên tay cũng rơi xuống đất, bị người dưỡng thi đi tới nhặt lên vo thành một cục ném vào trong đống lửa, phựt một tiếng ngọn lửa nhảy vọt lên cao.
Vẻ mặt Ngụy Thời âm u nhìn người dưỡng thi.
“Ông có ý gì đây?”
Người dưỡng thi không nhìn Ngụy Thời, ánh mắt của ông vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Hân, ánh mắt vặn vẹo mà lại điên cuồng
“Cỗ âm thi này sắp đại thành, đâu thể để cho cậu ở trong này phá hư nó!” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.