Chương 7: Là Những Vì Sao Trên Trời, Cũng Là Những Ánh Lửa Trần Thế (Tt)
Úc Thất Nguyệt
14/11/2024
Phía sau tiệm cà phê có một tòa nhà nhỏ năm tầng, Nam Hoài Cảnh ở lầu ba, nói chính xác là, cả tòa nhà này đều là của nhà anh, nhưng tên chủ nhà là Giản Như, cũng chính là mẹ của Nam Hoài Cảnh, một quý bà tao nhã thu tiền thuê nhà đến mềm tay
Điện thoại bàn trong phòng reo lên, Nam Hoài Cảnh vừa lau mái tóc ướt vừa nghe: “Xuống liền.”
Lúc anh về đến nhà là bảy giờ bốn phút, tắm rửa trong 20 phút, lúc này, chiếc đồng hồ treo tường hình vuông trong phòng khách hiển thị thời gian hiện tại là 7 giờ 19 phút.
Quý bà Giản Giản Như là một người có ý thức siêu mạnh về thời gian, bởi vì bà phải chơi mạt chược đúng giờ vào lúc 8 giờ.
Nam Hoài Cảnh thay giày đi ra khỏi cửa.
Cầu thang của tòa nhà nhỏ là cầu thang bên ngoài, từng tầng một, khi Nam Hoài Cảnh đi lên tầng hai thì tình cờ gặp em trai của mình, Nam Hiếu Vũ.
“Hôm nay không đi học sao?”
Nam Hiếu Vũ cũng vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước, cậu vuốt tóc mái có thể che tới lông mày: “Trời lạnh, về lấy quần áo.”
Mới lạ ấy.
Năm nay cậu học năm hai đại học, điểm thi đại học cũng đủ để cậu đến Thượng Hải xa xôi mà cậu luôn muốn tới, nhưng không làm gì được mấy giọt nước mắt của người mẹ già, cậu đành lòng ở lại Mạc Thành.
Tuy nhiên, trường đại học cậu đang theo học không phải là Đại học Mạc Thành, mà là Đại học Công nghệ Mạc Thành.
Nguyên nhân rất đơn giản, không muốn đứng dưới mí mắt anh trai mình.
Vừa đến tầng một đã ngửi thấy mùi cá hố chiên thơm phức.
Nam Hiếu Vũ lập tức chạy vượt lên trước mặt anh trai.
Kết quả mông vừa mới ngồi xuống, chợt nghe thấy một câu: “Giúp mẹ mày xới cơm đi!”
Là thầy giáo dạy cấp ba của cậu Nam Tri Lễ, cũng là ba cậu.
Trong bàn ăn hình chữ nhật, Nam Hoài Cảnh ngồi đối diện với ba anh là Nam Tri Lễ: “Ba.”
Nam Tri Lễ ừ một tiếng: “Lát nữa cơm nước xong, con đưa mẹ đi chơi mạt chược.”
Chỗ quý bà Giản chơi mạt chược nằm trên một tòa phía sau tòa nhà ở xéo đối diện, từ đây cách đó không xa, đi bộ cũng chưa đến mười phút.
Trước đây đều là ba anh đích thân đưa đi.
Nam Hoài Cảnh đáp lại vâng.
Nam Hiếu Vũ bưng hai bát cơm đi ra, cơm được nén chặt tròn tròn, một bát đặt cạnh bàn đối diện cửa bếp, một bát đặt trước mặt ba cậu, sau đó cậu lại đi vào bưng hai bát còn lại.
Lúc này, quý bà Giản bưng một cái nồi đất đi ra, bên trong là canh gà đã ninh cả buổi chiều.
Chỉ bằng một cáci ngước mắt lên, Nam Tri Lễ lập tức đứng dậy tiến về phía trước: “Không phải nói còn một lúc nữa sao, từ từ từ từ thôi, coi chừng phỏng.”
“Ninh gần bốn tiếng đồng hồ rồi, thêm một lúc cũng vậy à.”
Nam Tri Lễ mở nắp nồi đất ra, mùi thơm thịt gà đậm đà lan tỏa khắp phòng.
Trong lúc ăn cơm, quý bà Giản đột nhiên ghé sát vào con trai lớn của bà: “Hoài Cảnh à, con có muốn đổi xe khác không?”
Nam Hoài Cảnh dừng đũa đang cầm trong tay lại: “Đổi xe làm gì ạ?”
Quý bà Giản “hây” một tiếng: “Tối hôm qua chơi mạt chược, con trai nhà dì Lưu của con mới mua một chiếc xe điện mới, bảo là bây giờ xăng dầu tăng giá, sắp không đổ nổi xăng rồi, mẹ nghĩ, hay là con cũng đổi một chiếc khác đi?”
Nam Hiếu Vũ hỏi một câu bâng quơ: “Anh ta đổi xe hiệu gì?”
Quý bà Giản ra vẻ suy nghĩ một chút: “Nhìn khá giống Porsche…”
Nam Hiếu Vũ cười thầm trong lòng: “Nếu con nhớ không lầm, trước kia anh ta lái một chiếc Magotan.”
Người bây giờ ấy à, khoe của thì khoe của đi, hết lần này tới lần khác dùng cách nói ‘tiết kiệm tiền’, cái giá đó sợ là đổ xăng cho xe chạy thêm mấy chục năm cũng đủ!
Nam Tri Lễ liếc nhìn cậu một cái: “Cậu xem giọng điệu của cậu kìa.”
Nam Hiếu Vũ:“…”
Quý bà Giản lại kề sát vào con trai cả: “Nhà mình đừng đổi sang Porsche quê mùa như vậy, chẳng phải Volkswagen có một mẫu xe sang trọng, tinh tế và đẳng cấp hơn đó sao, đổi sang cái đó đi!” Chiếc bà đang nói chính là Phaeton.
Nam Hoài Cảnh nhíu mày lắc đầu: “Thân phận của con, không thích hợp để lái loại xe đó.”
Lời anh nói khiến cho quý bà Giản rất không đồng tình: “Sao lại không thích hợp, thân phận giáo sư đại học đó của con vừa vặn hợp với nội hàm kín đáo và xa hoa đấy chứ!”
Nam Hiếu Vũ cũng hào hứng hùa theo: “Anh ơi, đổi đi, đúng lúc chiếc Land Rover đó của anh đổi lại cho em lái!” Cậu mới lấy được bằng lái được nửa năm.
Quý bà Giản quay đầu, một ánh mắt bắn lên mặt cậu: “Con chỉ là sinh viên, lái xe đi học còn ra hệ thống gì!”
Nam Hiếu Vũ:“…”
Có con đại gia nào trong trường mà không lái xe đi học đâu?
Thật đây, cậu không hiểu nổi sao người mẹ già thích chơi mạt chược này của cậu nhất quyết bắt cậu ở lại Mạc Thành để làm cái gì, là tình thương của mẹ lớn quá nên không nỡ cho đi hay là thế nào?
Chẳng phải nói con út nên càng được ba mẹ cưng chiều sao?
Huống chi cậu nhỏ hơn anh cậu gần một con giáp!
Nhưng cậu thật sự không cảm nhận được một chút nào, tình yêu cậu nhận được chỉ là cơm thừa rượu cặn.
Không tin hả, nghe nè.
“Mẹ, chi phí sinh hoạt tuần trước của con hết rồi.”
Quý bà Giản lập tức nổi trận lôi đình: “Một tuần 800, ba bữa anh ăn dát vàng sao?”
Nam Hiếu Vũ:“…”
Sợ là cậu được nhặt về!
Điện thoại bàn trong phòng reo lên, Nam Hoài Cảnh vừa lau mái tóc ướt vừa nghe: “Xuống liền.”
Lúc anh về đến nhà là bảy giờ bốn phút, tắm rửa trong 20 phút, lúc này, chiếc đồng hồ treo tường hình vuông trong phòng khách hiển thị thời gian hiện tại là 7 giờ 19 phút.
Quý bà Giản Giản Như là một người có ý thức siêu mạnh về thời gian, bởi vì bà phải chơi mạt chược đúng giờ vào lúc 8 giờ.
Nam Hoài Cảnh thay giày đi ra khỏi cửa.
Cầu thang của tòa nhà nhỏ là cầu thang bên ngoài, từng tầng một, khi Nam Hoài Cảnh đi lên tầng hai thì tình cờ gặp em trai của mình, Nam Hiếu Vũ.
“Hôm nay không đi học sao?”
Nam Hiếu Vũ cũng vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước, cậu vuốt tóc mái có thể che tới lông mày: “Trời lạnh, về lấy quần áo.”
Mới lạ ấy.
Năm nay cậu học năm hai đại học, điểm thi đại học cũng đủ để cậu đến Thượng Hải xa xôi mà cậu luôn muốn tới, nhưng không làm gì được mấy giọt nước mắt của người mẹ già, cậu đành lòng ở lại Mạc Thành.
Tuy nhiên, trường đại học cậu đang theo học không phải là Đại học Mạc Thành, mà là Đại học Công nghệ Mạc Thành.
Nguyên nhân rất đơn giản, không muốn đứng dưới mí mắt anh trai mình.
Vừa đến tầng một đã ngửi thấy mùi cá hố chiên thơm phức.
Nam Hiếu Vũ lập tức chạy vượt lên trước mặt anh trai.
Kết quả mông vừa mới ngồi xuống, chợt nghe thấy một câu: “Giúp mẹ mày xới cơm đi!”
Là thầy giáo dạy cấp ba của cậu Nam Tri Lễ, cũng là ba cậu.
Trong bàn ăn hình chữ nhật, Nam Hoài Cảnh ngồi đối diện với ba anh là Nam Tri Lễ: “Ba.”
Nam Tri Lễ ừ một tiếng: “Lát nữa cơm nước xong, con đưa mẹ đi chơi mạt chược.”
Chỗ quý bà Giản chơi mạt chược nằm trên một tòa phía sau tòa nhà ở xéo đối diện, từ đây cách đó không xa, đi bộ cũng chưa đến mười phút.
Trước đây đều là ba anh đích thân đưa đi.
Nam Hoài Cảnh đáp lại vâng.
Nam Hiếu Vũ bưng hai bát cơm đi ra, cơm được nén chặt tròn tròn, một bát đặt cạnh bàn đối diện cửa bếp, một bát đặt trước mặt ba cậu, sau đó cậu lại đi vào bưng hai bát còn lại.
Lúc này, quý bà Giản bưng một cái nồi đất đi ra, bên trong là canh gà đã ninh cả buổi chiều.
Chỉ bằng một cáci ngước mắt lên, Nam Tri Lễ lập tức đứng dậy tiến về phía trước: “Không phải nói còn một lúc nữa sao, từ từ từ từ thôi, coi chừng phỏng.”
“Ninh gần bốn tiếng đồng hồ rồi, thêm một lúc cũng vậy à.”
Nam Tri Lễ mở nắp nồi đất ra, mùi thơm thịt gà đậm đà lan tỏa khắp phòng.
Trong lúc ăn cơm, quý bà Giản đột nhiên ghé sát vào con trai lớn của bà: “Hoài Cảnh à, con có muốn đổi xe khác không?”
Nam Hoài Cảnh dừng đũa đang cầm trong tay lại: “Đổi xe làm gì ạ?”
Quý bà Giản “hây” một tiếng: “Tối hôm qua chơi mạt chược, con trai nhà dì Lưu của con mới mua một chiếc xe điện mới, bảo là bây giờ xăng dầu tăng giá, sắp không đổ nổi xăng rồi, mẹ nghĩ, hay là con cũng đổi một chiếc khác đi?”
Nam Hiếu Vũ hỏi một câu bâng quơ: “Anh ta đổi xe hiệu gì?”
Quý bà Giản ra vẻ suy nghĩ một chút: “Nhìn khá giống Porsche…”
Nam Hiếu Vũ cười thầm trong lòng: “Nếu con nhớ không lầm, trước kia anh ta lái một chiếc Magotan.”
Người bây giờ ấy à, khoe của thì khoe của đi, hết lần này tới lần khác dùng cách nói ‘tiết kiệm tiền’, cái giá đó sợ là đổ xăng cho xe chạy thêm mấy chục năm cũng đủ!
Nam Tri Lễ liếc nhìn cậu một cái: “Cậu xem giọng điệu của cậu kìa.”
Nam Hiếu Vũ:“…”
Quý bà Giản lại kề sát vào con trai cả: “Nhà mình đừng đổi sang Porsche quê mùa như vậy, chẳng phải Volkswagen có một mẫu xe sang trọng, tinh tế và đẳng cấp hơn đó sao, đổi sang cái đó đi!” Chiếc bà đang nói chính là Phaeton.
Nam Hoài Cảnh nhíu mày lắc đầu: “Thân phận của con, không thích hợp để lái loại xe đó.”
Lời anh nói khiến cho quý bà Giản rất không đồng tình: “Sao lại không thích hợp, thân phận giáo sư đại học đó của con vừa vặn hợp với nội hàm kín đáo và xa hoa đấy chứ!”
Nam Hiếu Vũ cũng hào hứng hùa theo: “Anh ơi, đổi đi, đúng lúc chiếc Land Rover đó của anh đổi lại cho em lái!” Cậu mới lấy được bằng lái được nửa năm.
Quý bà Giản quay đầu, một ánh mắt bắn lên mặt cậu: “Con chỉ là sinh viên, lái xe đi học còn ra hệ thống gì!”
Nam Hiếu Vũ:“…”
Có con đại gia nào trong trường mà không lái xe đi học đâu?
Thật đây, cậu không hiểu nổi sao người mẹ già thích chơi mạt chược này của cậu nhất quyết bắt cậu ở lại Mạc Thành để làm cái gì, là tình thương của mẹ lớn quá nên không nỡ cho đi hay là thế nào?
Chẳng phải nói con út nên càng được ba mẹ cưng chiều sao?
Huống chi cậu nhỏ hơn anh cậu gần một con giáp!
Nhưng cậu thật sự không cảm nhận được một chút nào, tình yêu cậu nhận được chỉ là cơm thừa rượu cặn.
Không tin hả, nghe nè.
“Mẹ, chi phí sinh hoạt tuần trước của con hết rồi.”
Quý bà Giản lập tức nổi trận lôi đình: “Một tuần 800, ba bữa anh ăn dát vàng sao?”
Nam Hiếu Vũ:“…”
Sợ là cậu được nhặt về!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.