Dù Ta Có Là Nữ Phụ, Ta Cũng Sẽ Thay Đổi Vương Quốc Này!
Chương 16: Thanh Long, Đi Cùng Tôi Nhé? (1)
Thiên Băng
07/12/2016
Sau khi Athlet chạy đi, Yona quay qua Hak châm chọc:
-Huynh hay nói vậy với phụ nữ à?
-Không hẳn, với lại, đây là lần đầu tiên ta nói thích người khác đấy. -Hak ngậm cây bông lau nhún vai trả lời.
-Heh......... Không biết cô gái nào có "phước" được Hak sư huynh thích nhỉ? -Yona lại trêu chọc "đại sư huynh vĩ vĩ vĩ vĩ đại" Hak.
Hak không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đỏ trước mặt. Nhìn thấy Hak không trả lời, Yona không trêu chọc nữa, nở nụ cười nói:
-Không chọc huynh nữa, muội vào giúp Yoon đây! -Rồi lon ton vui vẻ chạy đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô đang lon ton chạy, Hak khẽ nhếch môi cười. ( Yona: dám nói tui nhỏ hả? * rút súng và chĩa vào tg * Tg: ái, em lạy chị, chị giết em ai viết truyện cho chị! Yona: ờ cũng đúng ha, cho ngươi sống thêm một năm nữa, ráng viết cho hết để ta giết ngươi! Tg: *nghĩ* ngu gì! ) Còn về Athlet, hiện giờ không thể tả nổi sắc đẹp khủng khiếp, nhầm, sắc đẹp "khuynh nước khuynh thành" ( khuynh nước bùn khuynh nước lã thì có ) của ả. Mái tóc của Athlet rối bù do bị vò vày dữ dội. Son phấn trên mặt cũng lem nhem luốc nhuốc do nước mắt nhiễm vào. Cô ta bắt đầu bài ca muôn thuở có tên "TỰ KỶ":
-Huhu, tại sao anh ấy lại không thích mình? Người con gái anh ấy thích có điểm gì hơn mình chứ? ( Chưa hề gặp mặt mà đã nói rồi =_= ) Không lẽ....... chính là con ả tiện nhân Yona? Từ lúc nhận cô ta làm nha hoàn, mình đã thấy có gì đó lạ lạ rồi! Không được không được, mình phải giết cô ta, phải giết cô ta!!!!!
Athlet càng ngày càng dấn thân vào con đường đen tối, và giờ đây, không ai có thể cứu rỗi cô ta khỏi vũng bùn tội lỗi nữa. Mải nghĩ và "tự kỷ", Athlet không hề hay biết, Thanh Long đã đứng sau lưng ả, cách khoảng 7 bước chân và nghe tất cả mọi việc. Anh định đi thăm Yona thì nghe thấy giết giết liền bất ngờ quay lại. Trầm ngâm một chút, Thanh Long nhảy đi, đôi mắt rồng lóe lên, để lộ một tia thù hằn và tức giận tột độ của chủ nhân nó. Athlet chạy vào phòng và "tân trang" lại con người luộm thuộm và rối bời của mình và diện một bộ váy màu đỏ như máu, trên lưng giắt một con dao sắc bén để chuẩn bị....giết người. Khẽ mỉm cười ôn nhu và chạy tới bên Yona bằng nụ cười tỏa nắng giả tạo của cô ta cũng đủ khiến Yona nhận ra kế hoạch củ chuối của Athlet. Cô ta lại làm lộ ra con dao ngay eo vì váy ngắn quá, tính quyến rũ.........Hak hả? Athlet muốn đẩy nhanh kế hoạch nên liền giở giọng, mỉm cười:
-Yona~chan!
"Ặc", Yona suýt phụt nước trà. Cô khẽ lau đi vài vệt nước và thầm rủa "cái giọng" ngọt xớt của ả vì cứ mỗi khi nghe cái giọng đó là cô muốn ói hoặc sặc nước à. Gắng gượng nở nụ cười, cô đáp:
-Có...có chuyện gì ạ?
-Muội có bận việc gì không? -Athlet hỏi, hai tay đan chéo vào nhau.
-.....Dạ không.. -Yona lắc đấu.
-Tốt quá! Ta có một việc cần phải hoàn thành tối nay và tỷ không thể làm một mình. Muội giúp ta nhé? -Athlet mỉm cười.
-Tối nay? -Yona hỏi lại và liền nhận được một cú gật đầu. Yona trầm ngâm suy nghĩ rồi nhếch môi cười ảm đạm, có nói:
-Cũng được..
Athlet khỏi phải nói cũng đủ biết vui mừng đến thế nào, mặt hớn hở chạy đi. Yona lắc đầu ngao ngán, cô nữ chính này đúng là THẬP PHẦN NGU NGỐC! Đến tối, sau khi mọi người đã ăn tối xong và đang cố gắng truy tìm tung tích Thanh Long thì Athlet lại chạy đến bên Yona và thì thầm:
-Đi thôi!
-Chờ muội một chút! -Yona đáp lại rồi chạy vào một căn phòng khác.
Một lúc sau, Yona nặng trĩu bước ra ngoài, nói:
-Đi được rồi!
Athlet liền dẫn Yona ra ngoài động và đi tới một chỗ hoang vắng, không có người ở. Gió mơn man thổi lên từng cơn, lạnh buốt. Athlet quay lại nhìn Yona đầy oán khí và tức giận. Cô ta quát:
-Con tiện nhân kia, có phải mày là người mà Hak huynh thích không?
Yona thờ ơ đáp:
-Chả biết.
-Mày...... chắc chắn là mày rồi! -Athlet căm hận Yona đến tận xương tủy, gắt.
Yona không nói gì, càng khiến cô ta càng tức điên hơn và điên cuồng cầm dao lao tới cô. Yona không kịp phản ứng nên bị đâm vào ngay tim - nơi quyết định sự sống của cô.
-Huynh hay nói vậy với phụ nữ à?
-Không hẳn, với lại, đây là lần đầu tiên ta nói thích người khác đấy. -Hak ngậm cây bông lau nhún vai trả lời.
-Heh......... Không biết cô gái nào có "phước" được Hak sư huynh thích nhỉ? -Yona lại trêu chọc "đại sư huynh vĩ vĩ vĩ vĩ đại" Hak.
Hak không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đỏ trước mặt. Nhìn thấy Hak không trả lời, Yona không trêu chọc nữa, nở nụ cười nói:
-Không chọc huynh nữa, muội vào giúp Yoon đây! -Rồi lon ton vui vẻ chạy đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô đang lon ton chạy, Hak khẽ nhếch môi cười. ( Yona: dám nói tui nhỏ hả? * rút súng và chĩa vào tg * Tg: ái, em lạy chị, chị giết em ai viết truyện cho chị! Yona: ờ cũng đúng ha, cho ngươi sống thêm một năm nữa, ráng viết cho hết để ta giết ngươi! Tg: *nghĩ* ngu gì! ) Còn về Athlet, hiện giờ không thể tả nổi sắc đẹp khủng khiếp, nhầm, sắc đẹp "khuynh nước khuynh thành" ( khuynh nước bùn khuynh nước lã thì có ) của ả. Mái tóc của Athlet rối bù do bị vò vày dữ dội. Son phấn trên mặt cũng lem nhem luốc nhuốc do nước mắt nhiễm vào. Cô ta bắt đầu bài ca muôn thuở có tên "TỰ KỶ":
-Huhu, tại sao anh ấy lại không thích mình? Người con gái anh ấy thích có điểm gì hơn mình chứ? ( Chưa hề gặp mặt mà đã nói rồi =_= ) Không lẽ....... chính là con ả tiện nhân Yona? Từ lúc nhận cô ta làm nha hoàn, mình đã thấy có gì đó lạ lạ rồi! Không được không được, mình phải giết cô ta, phải giết cô ta!!!!!
Athlet càng ngày càng dấn thân vào con đường đen tối, và giờ đây, không ai có thể cứu rỗi cô ta khỏi vũng bùn tội lỗi nữa. Mải nghĩ và "tự kỷ", Athlet không hề hay biết, Thanh Long đã đứng sau lưng ả, cách khoảng 7 bước chân và nghe tất cả mọi việc. Anh định đi thăm Yona thì nghe thấy giết giết liền bất ngờ quay lại. Trầm ngâm một chút, Thanh Long nhảy đi, đôi mắt rồng lóe lên, để lộ một tia thù hằn và tức giận tột độ của chủ nhân nó. Athlet chạy vào phòng và "tân trang" lại con người luộm thuộm và rối bời của mình và diện một bộ váy màu đỏ như máu, trên lưng giắt một con dao sắc bén để chuẩn bị....giết người. Khẽ mỉm cười ôn nhu và chạy tới bên Yona bằng nụ cười tỏa nắng giả tạo của cô ta cũng đủ khiến Yona nhận ra kế hoạch củ chuối của Athlet. Cô ta lại làm lộ ra con dao ngay eo vì váy ngắn quá, tính quyến rũ.........Hak hả? Athlet muốn đẩy nhanh kế hoạch nên liền giở giọng, mỉm cười:
-Yona~chan!
"Ặc", Yona suýt phụt nước trà. Cô khẽ lau đi vài vệt nước và thầm rủa "cái giọng" ngọt xớt của ả vì cứ mỗi khi nghe cái giọng đó là cô muốn ói hoặc sặc nước à. Gắng gượng nở nụ cười, cô đáp:
-Có...có chuyện gì ạ?
-Muội có bận việc gì không? -Athlet hỏi, hai tay đan chéo vào nhau.
-.....Dạ không.. -Yona lắc đấu.
-Tốt quá! Ta có một việc cần phải hoàn thành tối nay và tỷ không thể làm một mình. Muội giúp ta nhé? -Athlet mỉm cười.
-Tối nay? -Yona hỏi lại và liền nhận được một cú gật đầu. Yona trầm ngâm suy nghĩ rồi nhếch môi cười ảm đạm, có nói:
-Cũng được..
Athlet khỏi phải nói cũng đủ biết vui mừng đến thế nào, mặt hớn hở chạy đi. Yona lắc đầu ngao ngán, cô nữ chính này đúng là THẬP PHẦN NGU NGỐC! Đến tối, sau khi mọi người đã ăn tối xong và đang cố gắng truy tìm tung tích Thanh Long thì Athlet lại chạy đến bên Yona và thì thầm:
-Đi thôi!
-Chờ muội một chút! -Yona đáp lại rồi chạy vào một căn phòng khác.
Một lúc sau, Yona nặng trĩu bước ra ngoài, nói:
-Đi được rồi!
Athlet liền dẫn Yona ra ngoài động và đi tới một chỗ hoang vắng, không có người ở. Gió mơn man thổi lên từng cơn, lạnh buốt. Athlet quay lại nhìn Yona đầy oán khí và tức giận. Cô ta quát:
-Con tiện nhân kia, có phải mày là người mà Hak huynh thích không?
Yona thờ ơ đáp:
-Chả biết.
-Mày...... chắc chắn là mày rồi! -Athlet căm hận Yona đến tận xương tủy, gắt.
Yona không nói gì, càng khiến cô ta càng tức điên hơn và điên cuồng cầm dao lao tới cô. Yona không kịp phản ứng nên bị đâm vào ngay tim - nơi quyết định sự sống của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.