Chương 12
Vụ Thỉ Dực
29/09/2019
Sở Chước ngồi ở trên lưng thú Tật Phong, trên người mặc một chiếc áo choàng to rộng, chạy theo con thú Tật Phong ở phía trước băng qua hoang mạc rộng vô bờ.
Thú Tật Phong là một loại yêu thú cấp năm, tính tình vô cùng ôn hòa, bộ dáng rất giống lừa, nhưng cao và cường tráng hơn lừa một chút, quanh thân có một lớp vảy nhỏ. Nó được rất nhiều tông môn và gia tộc thuần dưỡng để làm phương tiện đi lại, khi có việc phải đi xa nhà thì sử dụng loại yêu thú này là thỏa đáng nhất.
Đương nhiên, nhanh nhất vẫn là Truyền Tống Trận, chẳng qua Truyền Tống Trận ở đại lục Tấn Thiên rất ít, chỉ mấy tông môn và gia tộc lớn mới có. Bởi vì Truyền Tống Trận yêu cầu về nhân lực, vật lực và tài lực rất cao, thế nên đại đa số thời điểm, mọi người thường dùng yêu thú hay ngự kiếm hơn.
Gió cát bụi mù ập tới trước mặt, nháy mắt lại bị linh khí bảo hộ ngăn cách ở bên ngoài.
Sau khi bước chân vào cảnh giới Ngưng Mạch, người tu luyện có thể đưa linh khí ở trong khí mạch ra bên ngoài tạo thành một vòng bảo hộ, chẳng qua nó rất tiêu hao linh lực nên chẳng được mấy người sử dụng.
Sở Chước híp mắt nhìn cát vàng mênh mông, sắc mặt trầm tĩnh, không một ai biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Chiêm Hòa Trạch tuy rằng đi ở đằng trước nhưng thời khắc đều chú ý tới thiếu nữ ở phía sau, thấy nàng thuần thục dùng linh khí ngăn cách bụi mù chung quanh, hắn không khỏi có chút kinh ngạc - bấy giờ hắn mới phát hiện ra: dọc theo đường đi, cô nương này vô cùng trầm ổn và lanh lẹ, thật sự không giống là lần đầu tiên xa nhà.
Trước khi khởi hành, Sở Nguyên Hạo còn chạy tới dặn dò mong hắn chiếu cố vị chất nữ này, nàng từ nhỏ đã sống ở thành Lăng Dương thành lớn lên, đến cả ngoại thành còn chưa ra chứ đừng nói đến việc đi xa nhà.
Nhưng biểu hiện của Sở Chước mấy ngày này khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn, căn bản không hề giống một người chưa từng xa nhà, bất tri bất giác mọi người sẽ coi nàng là bạn cùng trang lứa, thậm chí lúc lên đường cũng không hề chú ý cảm thụ của nàng.
Đột nhiên, bỗng thấy ngực của tiểu cô nương có thứ gì đó đang động đậy, tiếp theo liền thấy một con yêu thú màu đen nhú đầu ra khỏi áo choàng, hứng thú bừng bừng quan sát chung quanh, thấy phong cảnh bên ngoài vẫn không có gì thay đổi nên lại thụt đầu vào.
Chiêm Hòa Trạch nhìn thấy cảnh này, nhịn không được âm thầm lắc đầu, quả nhiên là một tiểu yêu thú cấp thấp, cực kì ham chơi, thoạt nhìn không có tác dụng gì, phỏng chừng là tiểu cô nương thích loại yêu thú đáng yêu này nên mới mua nó về làm sủng vật.
Không thể không nói, Sở Chước nuôi một con yêu thú đáng yêu như vậy, nhiều ít có sẽ khiến người ta bị mê hoặc mà xem nhẹ những điều kỳ lạ trên người nàng.
Lúc chạng vạng, bọn họ nghỉ tạm ở một trấn nhỏ.
Sau khi dùng cơm tối xong, Chiêm Hòa Trạch nói với Sở Chước: "Đêm nay nhớ nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa ngày mai chắc sẽ đến nơi, đến lúc đó phải phiền toái các ngươi rồi."
Mỗi bên vai của Sở Chước đều có một con yêu thú đang ngồi xổm, biểu hiện của nàng vô cùng trầm ổn, nói: "Ta đã biết, Chiêm tiền bối cũng nghỉ ngơi thật tốt."
Chiêm Hòa Trạch nhìn hai con yêu thú ở trên vai nàng, kỳ thật phối hợp với dung nhan tinh xảo kia khiến nàng càng thêm đáng yêu, nhưng chính vì quá đáng yêu nên hắn mới cảm thấy lo lắng, không biết chuyện lần này có thành hay không.
Haizz.
Sau khi nói một tiếng chúc ngủ ngon với Chiêm Hòa Trạch, Sở Chước trở lại sương phòng để nghỉ ngơi.
Đầu tiên nàng lấy một lọ đan dược từ trong nhẫn trữ vật, đổ ra ba viên, đưa cho mỗi con yêu thú một viên. Sau đó lấy ra một chiếc chậu đá, đổ ngũ hành linh thủy với nước vào, thả rùa nhỏ vào trong, tiếp theo là kiểm tra đồ trong nhẫn trữ vật, tránh để tình trạng lúc cần lại không có.
Có ký ức từ đời trước, nàng biết chuyến đi lần này sẽ gặp được nguy hiểm gì, đương nhiên cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nên nàng phải chuẩn bị thật kĩ, giữ tâm lý tốt nhất để đối mặt.
Linh Mục Hầu cầm viên đan dược còn to hơn người chậm rãi gặm nhấm, nó đứng ở bên cạnh chậu đá, vừa gặm vừa kêu chít chít, giống như đang nói chuyện với rùa nhỏ.
Tính tình của Uyên Đồ Huyền Quy vô cùng tốt, Linh Mục Hầu rất thích ngồi ở trên lưng nó, bởi vì Linh Mục Hầu không muốn bị các yêu thú khác coi thường do bản thân quá nhỏ —— dù gì ở Sở gia hiện giờ không có một con yêu thú nào dám bỏ qua Uyên Đồ Huyền Quy, vì thế cảm tình của chúng nó cực kì tốt! Lần này sở dĩ nó đi theo cùng, ngoại trừ nghe theo lời của lão đại ra thì còn có ý muốn ra ngoài chơi với Huyền Uyên.
Sau khi Sở Chước kiểm tra kĩ một lần nữa, thấy A Chiếu nhàm chám nằm ở bên cạnh liền ôm nó vào lòng, xoa xoa đầu nó, cười nói: "A Chiếu, nên ngủ thôi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chắc sẽ có chút mệt mỏi đấy."
A Chiếu nghiêng đầu nhìn nàng, dùng cái đuôi cọ cọ tay nàng, giống như đang nói không cần lo lắng.
Sở Chước mỉm cười, cúi đầu cọ cọ trán nó.
***
Buổi trưa ngày hôm sau, bọn họ quả nhiên tới nơi.
Lúc này bọn họ đang đứng dưới chân núi, nơi này còn có ba người tu luyện khác, một người trong đó trên lưng có đeo một thanh kiếm na ná Toái Tinh Kiếm, hẳn là người của Tẩy Kiếm Tông, hai người còn lại lại có chút văn sĩ. Tu vi của ba người này Sở Chước xem không rõ, nhưng ít nhất cũng ở Không Minh Cảnh trở lên. Nhìn thấy Chiêm Hòa Trạch mang theo một tiểu cô nương xa lạ tới, trong lòng ba người đều có chút kinh ngạc.
Nam nhân mặt trắng cầm Ngọc Cốt Phiến cười nói: "Hoà Trạch, ngươi đã tới rồi, vị cô nương này là?"
Ba người đánh giá Sở Chước, đầu tiên tất cả đều có chút không vui vì Chiêm Hòa Trạch mang theo một người xa lạ tới đây, chẳng qua sau khi thấy rõ thực lực của nàng, lại nhìn số tuổi hiện giờ, bọn họ không khỏi có chút kinh ngạc.
"Tiểu cô nương này tên là Sở Chước, là người của Sở gia ở Lăng Dương, mấy năm trước khế ước được mười cấp Uyên Đồ Huyền Quy." Chiêm Hòa Trạch giải thích: "Lần này là ta mời nàng tới đây, chờ sau khi mở ra cấm chế, nàng sẽ lập tức rời đi, các ngươi không cần lo lắng."
Ba người nghe xong, biết được nàng là chủ nhân của Uyên Đồ Huyền Quy, cũng không nói thêm gì nữa.
Còn việc để cho nàng một mình rời đi rồi tiết lộ cho người khác biết về nơi này, bọn họ cũng không lo lắng, Chiêm Hòa Trạch dám đưa nàng tới đây, chắc chắn đã an bài tốt.
Sở gia ở thành Lăng Dương chính là thế gia ngự thú nổi danh ở đại lục Tấn Thiên, gia đại nghiệp đại, rất nhiều tông môn muốn nhờ cậy yêu thú của Sở gia nên vô cùng khách khí với gia tộc này, bọn họ tuy rằng sẽ không ra tay với một tiểu cô nương, nhưng thân phận của nàng chính là điểm mấu chốt khiến nàng không thể bán đứng bọn họ.
Tiếp theo Chiêm Hòa Trạch lại giới thiệu ba người này cho Sở Chước, người đeo Toái Tinh Kiếm, khuôn mặt oai hùng chính là Võ Thịnh của Tẩy Kiếm Tông, hai người còn lại là Chu Phi Hồng, Chu Sĩ Nam, là một đôi huynh đệ, huynh trưởng Chu Phi Hồng là võ giả, cầm Ngọc Cốt Phiến trong tay, còn đệ đệ Chu Sĩ Nam lại là một vị luyện đan sư.
Chiêm Hòa Trạch cũng không giới thiệu quá nhiều, Sở Chước liền hành lễ với bọn họ, cung kính gọi hai tiếng tiền bối.
Sau khi giới thiệu xong cũng không tiếp tục dong dài nữa, một đám người bước lên trên núi.
Đi khoảng một canh giờ, đằng trước xuất hiện một thác nước.
Thác nước này chỉ cao khoảng mười trượng ( xấp xỉ 33m), dòng nước cũng không chảy quá mạnh. Phía bên dưới là một hồ nước, có thể nhìn thấy mấy con cá màu bạc bé bằng đầu ngón tay đang thỏa sức bơi lội ở dưới.
A Chiếu nhìn thấy mấy con cá bạc liền nhảy xuống từ trên vai Sở Chước, ngồi xổm bên cạnh hồ nhìn bọn chúng bơi qua lượn lại, thường thường duỗi móng vào trong nước nghịch nghịch một chút, không khác gì một chú mèo ham ăn.
Mọi người thấy nó chỉ là một con tiểu yêu thú, hoàn toàn không để ở trong lòng.
"Sở cô nương, đằng sau thác nước này có một cái cấm chế, cần một con yêu thú cấp mười hệ thủy đi vào để mở ra, làm phiền thú khế ước của cô nương rồi." Chiêm Hòa Trạch lên tiếng giải thích.
Sở Chước nhìn con thác kia, xuyên thấu qua màn nước có thể nhìn thấy một chiếc hang động, chẳng qua nếu có người đi vào xem xét, sẽ phát hiện ra hang động kia không có gì là đặc biệt cả. Bởi vì nơi này không chỉ có cấm chế mà còn có cả ảo trận, rất dễ dàng lừa gạt người tu luyện.
Sở Chước cũng không hỏi nhiều, biểu hiện vô cùng thức thời, đi theo đám người bước vào trong hang động.
Hang động vô cùng ẩm ướt, bọt nước từ con thác bên ngoài không ngừng chảy vào, địa hình lại hơi nghiêng nên dần dần hình thành một hồ nước nhỏ ở sâu bên trong. Hồ nước này cũng không lớn, chỉ rộng khoảng hai trượng.
Đám người Chiêm Hòa Trạch kiểm tra lại một lần chung quanh, phát hiện cấm chế kia vẫn còn, chưa có người nào động tới.
Chiêm Hòa Trạch nói với Sở Chước: "Sở cô nương, cấm chế ở dưới chiếc ao này. Nước ao có một loại linh thủy hệ kim, chỉ có yêu thú hệ thủy mới có thể bỏ qua chúng nó, không chút trở ngại đi vào bên trong."
Tiếp theo, Chiêm Hòa Trạch nói qua một lần những việc mà Uyên Đồ Huyền Quy phải làm. Tóm tại là, Uyên Đồ Huyền Quy sẽ mang theo một tới Phá Cấm Tiêu dùng để phá giải cấm chế bơi tới giữa hồ nước, đến lúc đó mới có thể phá vỡ cấm chế ở nơi này.
Sở Chước lấy Uyên Đồ Huyền Quy đang nghỉ ngơi ở trong túi linh thú ra.
Rùa nhỏ chỉ bé bằng lòng bàn tay, không hề nhúc nhích, nhìn qua có chút ngốc, nếu không phải cảm nhận được hơi thở của yêu thú cấp mười trên người nó, mấy vị võ giả còn cho rằng đây là "hàng giả".
Trông mặt mà bắt hình dong không chỉ sử dụng cho con người, đồng dạng cũng có thể sử dụng cho yêu thú.
Sở Chước lấy ra một viên đan dược đút cho nó, chờ rùa đen ngơ ngác ăn xong, liền nói với nó nhiệm vụ lần này.
Sau khi nói rõ, Sở Chước thả nó ở trên mặt đất, để cho nó tự đi.
Lúc này A Chiếu một lần nữa nhảy lên trên vai Sở Chước, ngồi xổm nhìn rùa nhỏ chậm rãi bò đi, lúc bò tới trước mặt ao, nó liền dừng lại.
Rùa nhỏ ngơ ngác nhìn nước ao, sau đó cõng Phá Cấm Tiêu chậm rì rì bò xuống.
Nước vô cùng mát lạnh, những người ở đây đều nhìn thấy rùa nhỏ lấy một tốc độ cực kì chậm rãi chìm xuống. Linh thủy chung quanh là một trở ngại lớn đối với nhân loại, nhưng đối với nó mà nói, căn bản không có một chút khó khăn nào. Huyền Uyên vô cùng sung sướng bơi lội, tốc độ tuy rằng chậm nhưng xác thật là đang chìm xuống.
Mãi đến lúc nó bơi tới đáy áo, tất cả mọi người đều nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng không biết là ai bố trí cấm chế ở đây, lăn lộn người cực kì, riêng linh thủy hệ kim kia đã đủ đau đầu rồi. Loại linh thủy này không hề giống linh thủy lấy từ linh tuyền tràn ngập linh khí, nó tuy rằng cũng được gọi là "Linh thủy" nhưng lại là một loại nước có tính chất vô cùng đặc thù, giống như hỏa, thổ, kim, mộc có nhiều chủng loại khác nhau, thứ này cũng y như vậy.
Ngoại trừ có tác dụng gây cản trở cho con người và được yêu thú yêu thích ra, căn bản không có tác dụng gì khác.
Dưới sự chờ mong của mọi người, Uyên Đồ Huyền Quy cuối cùng cũng bơi tới trung tâm của cấm chế, sau khi nghiêng người để Phá Cấm Tiêu rơi xuống, nó liền duỗi móng vuốt đẩy vào bên trong. Cho đến lúc Phá Cấm Tiêu được đẩy vào giữa cấm chế, chỉ nghe thấy lạch cạch một tiếng, có thứ gì đó được mở ra.
Đám người Chiêm Hòa Trạch đang chuẩn bị lộ ra vẻ mặt vui mừng, lại thấy nước ao vốn đang tĩnh lặng đột nhiên sôi trào lên, một cột nước phóng lên trên cao, như một con rồng nước linh hoạt, hung mãnh cuốn những người đứng bên cạnh ao vào bên trong.
Sở Chước sớm đã chuẩn bị từ lâu, thời điểm rồng nước xông tới, nàng ôm linh thú đang ngồi xổm trên vai vào trong ngực, nín thở chờ bị rồng nước cuốn đi.
Thú Tật Phong là một loại yêu thú cấp năm, tính tình vô cùng ôn hòa, bộ dáng rất giống lừa, nhưng cao và cường tráng hơn lừa một chút, quanh thân có một lớp vảy nhỏ. Nó được rất nhiều tông môn và gia tộc thuần dưỡng để làm phương tiện đi lại, khi có việc phải đi xa nhà thì sử dụng loại yêu thú này là thỏa đáng nhất.
Đương nhiên, nhanh nhất vẫn là Truyền Tống Trận, chẳng qua Truyền Tống Trận ở đại lục Tấn Thiên rất ít, chỉ mấy tông môn và gia tộc lớn mới có. Bởi vì Truyền Tống Trận yêu cầu về nhân lực, vật lực và tài lực rất cao, thế nên đại đa số thời điểm, mọi người thường dùng yêu thú hay ngự kiếm hơn.
Gió cát bụi mù ập tới trước mặt, nháy mắt lại bị linh khí bảo hộ ngăn cách ở bên ngoài.
Sau khi bước chân vào cảnh giới Ngưng Mạch, người tu luyện có thể đưa linh khí ở trong khí mạch ra bên ngoài tạo thành một vòng bảo hộ, chẳng qua nó rất tiêu hao linh lực nên chẳng được mấy người sử dụng.
Sở Chước híp mắt nhìn cát vàng mênh mông, sắc mặt trầm tĩnh, không một ai biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Chiêm Hòa Trạch tuy rằng đi ở đằng trước nhưng thời khắc đều chú ý tới thiếu nữ ở phía sau, thấy nàng thuần thục dùng linh khí ngăn cách bụi mù chung quanh, hắn không khỏi có chút kinh ngạc - bấy giờ hắn mới phát hiện ra: dọc theo đường đi, cô nương này vô cùng trầm ổn và lanh lẹ, thật sự không giống là lần đầu tiên xa nhà.
Trước khi khởi hành, Sở Nguyên Hạo còn chạy tới dặn dò mong hắn chiếu cố vị chất nữ này, nàng từ nhỏ đã sống ở thành Lăng Dương thành lớn lên, đến cả ngoại thành còn chưa ra chứ đừng nói đến việc đi xa nhà.
Nhưng biểu hiện của Sở Chước mấy ngày này khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn, căn bản không hề giống một người chưa từng xa nhà, bất tri bất giác mọi người sẽ coi nàng là bạn cùng trang lứa, thậm chí lúc lên đường cũng không hề chú ý cảm thụ của nàng.
Đột nhiên, bỗng thấy ngực của tiểu cô nương có thứ gì đó đang động đậy, tiếp theo liền thấy một con yêu thú màu đen nhú đầu ra khỏi áo choàng, hứng thú bừng bừng quan sát chung quanh, thấy phong cảnh bên ngoài vẫn không có gì thay đổi nên lại thụt đầu vào.
Chiêm Hòa Trạch nhìn thấy cảnh này, nhịn không được âm thầm lắc đầu, quả nhiên là một tiểu yêu thú cấp thấp, cực kì ham chơi, thoạt nhìn không có tác dụng gì, phỏng chừng là tiểu cô nương thích loại yêu thú đáng yêu này nên mới mua nó về làm sủng vật.
Không thể không nói, Sở Chước nuôi một con yêu thú đáng yêu như vậy, nhiều ít có sẽ khiến người ta bị mê hoặc mà xem nhẹ những điều kỳ lạ trên người nàng.
Lúc chạng vạng, bọn họ nghỉ tạm ở một trấn nhỏ.
Sau khi dùng cơm tối xong, Chiêm Hòa Trạch nói với Sở Chước: "Đêm nay nhớ nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa ngày mai chắc sẽ đến nơi, đến lúc đó phải phiền toái các ngươi rồi."
Mỗi bên vai của Sở Chước đều có một con yêu thú đang ngồi xổm, biểu hiện của nàng vô cùng trầm ổn, nói: "Ta đã biết, Chiêm tiền bối cũng nghỉ ngơi thật tốt."
Chiêm Hòa Trạch nhìn hai con yêu thú ở trên vai nàng, kỳ thật phối hợp với dung nhan tinh xảo kia khiến nàng càng thêm đáng yêu, nhưng chính vì quá đáng yêu nên hắn mới cảm thấy lo lắng, không biết chuyện lần này có thành hay không.
Haizz.
Sau khi nói một tiếng chúc ngủ ngon với Chiêm Hòa Trạch, Sở Chước trở lại sương phòng để nghỉ ngơi.
Đầu tiên nàng lấy một lọ đan dược từ trong nhẫn trữ vật, đổ ra ba viên, đưa cho mỗi con yêu thú một viên. Sau đó lấy ra một chiếc chậu đá, đổ ngũ hành linh thủy với nước vào, thả rùa nhỏ vào trong, tiếp theo là kiểm tra đồ trong nhẫn trữ vật, tránh để tình trạng lúc cần lại không có.
Có ký ức từ đời trước, nàng biết chuyến đi lần này sẽ gặp được nguy hiểm gì, đương nhiên cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nên nàng phải chuẩn bị thật kĩ, giữ tâm lý tốt nhất để đối mặt.
Linh Mục Hầu cầm viên đan dược còn to hơn người chậm rãi gặm nhấm, nó đứng ở bên cạnh chậu đá, vừa gặm vừa kêu chít chít, giống như đang nói chuyện với rùa nhỏ.
Tính tình của Uyên Đồ Huyền Quy vô cùng tốt, Linh Mục Hầu rất thích ngồi ở trên lưng nó, bởi vì Linh Mục Hầu không muốn bị các yêu thú khác coi thường do bản thân quá nhỏ —— dù gì ở Sở gia hiện giờ không có một con yêu thú nào dám bỏ qua Uyên Đồ Huyền Quy, vì thế cảm tình của chúng nó cực kì tốt! Lần này sở dĩ nó đi theo cùng, ngoại trừ nghe theo lời của lão đại ra thì còn có ý muốn ra ngoài chơi với Huyền Uyên.
Sau khi Sở Chước kiểm tra kĩ một lần nữa, thấy A Chiếu nhàm chám nằm ở bên cạnh liền ôm nó vào lòng, xoa xoa đầu nó, cười nói: "A Chiếu, nên ngủ thôi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chắc sẽ có chút mệt mỏi đấy."
A Chiếu nghiêng đầu nhìn nàng, dùng cái đuôi cọ cọ tay nàng, giống như đang nói không cần lo lắng.
Sở Chước mỉm cười, cúi đầu cọ cọ trán nó.
***
Buổi trưa ngày hôm sau, bọn họ quả nhiên tới nơi.
Lúc này bọn họ đang đứng dưới chân núi, nơi này còn có ba người tu luyện khác, một người trong đó trên lưng có đeo một thanh kiếm na ná Toái Tinh Kiếm, hẳn là người của Tẩy Kiếm Tông, hai người còn lại lại có chút văn sĩ. Tu vi của ba người này Sở Chước xem không rõ, nhưng ít nhất cũng ở Không Minh Cảnh trở lên. Nhìn thấy Chiêm Hòa Trạch mang theo một tiểu cô nương xa lạ tới, trong lòng ba người đều có chút kinh ngạc.
Nam nhân mặt trắng cầm Ngọc Cốt Phiến cười nói: "Hoà Trạch, ngươi đã tới rồi, vị cô nương này là?"
Ba người đánh giá Sở Chước, đầu tiên tất cả đều có chút không vui vì Chiêm Hòa Trạch mang theo một người xa lạ tới đây, chẳng qua sau khi thấy rõ thực lực của nàng, lại nhìn số tuổi hiện giờ, bọn họ không khỏi có chút kinh ngạc.
"Tiểu cô nương này tên là Sở Chước, là người của Sở gia ở Lăng Dương, mấy năm trước khế ước được mười cấp Uyên Đồ Huyền Quy." Chiêm Hòa Trạch giải thích: "Lần này là ta mời nàng tới đây, chờ sau khi mở ra cấm chế, nàng sẽ lập tức rời đi, các ngươi không cần lo lắng."
Ba người nghe xong, biết được nàng là chủ nhân của Uyên Đồ Huyền Quy, cũng không nói thêm gì nữa.
Còn việc để cho nàng một mình rời đi rồi tiết lộ cho người khác biết về nơi này, bọn họ cũng không lo lắng, Chiêm Hòa Trạch dám đưa nàng tới đây, chắc chắn đã an bài tốt.
Sở gia ở thành Lăng Dương chính là thế gia ngự thú nổi danh ở đại lục Tấn Thiên, gia đại nghiệp đại, rất nhiều tông môn muốn nhờ cậy yêu thú của Sở gia nên vô cùng khách khí với gia tộc này, bọn họ tuy rằng sẽ không ra tay với một tiểu cô nương, nhưng thân phận của nàng chính là điểm mấu chốt khiến nàng không thể bán đứng bọn họ.
Tiếp theo Chiêm Hòa Trạch lại giới thiệu ba người này cho Sở Chước, người đeo Toái Tinh Kiếm, khuôn mặt oai hùng chính là Võ Thịnh của Tẩy Kiếm Tông, hai người còn lại là Chu Phi Hồng, Chu Sĩ Nam, là một đôi huynh đệ, huynh trưởng Chu Phi Hồng là võ giả, cầm Ngọc Cốt Phiến trong tay, còn đệ đệ Chu Sĩ Nam lại là một vị luyện đan sư.
Chiêm Hòa Trạch cũng không giới thiệu quá nhiều, Sở Chước liền hành lễ với bọn họ, cung kính gọi hai tiếng tiền bối.
Sau khi giới thiệu xong cũng không tiếp tục dong dài nữa, một đám người bước lên trên núi.
Đi khoảng một canh giờ, đằng trước xuất hiện một thác nước.
Thác nước này chỉ cao khoảng mười trượng ( xấp xỉ 33m), dòng nước cũng không chảy quá mạnh. Phía bên dưới là một hồ nước, có thể nhìn thấy mấy con cá màu bạc bé bằng đầu ngón tay đang thỏa sức bơi lội ở dưới.
A Chiếu nhìn thấy mấy con cá bạc liền nhảy xuống từ trên vai Sở Chước, ngồi xổm bên cạnh hồ nhìn bọn chúng bơi qua lượn lại, thường thường duỗi móng vào trong nước nghịch nghịch một chút, không khác gì một chú mèo ham ăn.
Mọi người thấy nó chỉ là một con tiểu yêu thú, hoàn toàn không để ở trong lòng.
"Sở cô nương, đằng sau thác nước này có một cái cấm chế, cần một con yêu thú cấp mười hệ thủy đi vào để mở ra, làm phiền thú khế ước của cô nương rồi." Chiêm Hòa Trạch lên tiếng giải thích.
Sở Chước nhìn con thác kia, xuyên thấu qua màn nước có thể nhìn thấy một chiếc hang động, chẳng qua nếu có người đi vào xem xét, sẽ phát hiện ra hang động kia không có gì là đặc biệt cả. Bởi vì nơi này không chỉ có cấm chế mà còn có cả ảo trận, rất dễ dàng lừa gạt người tu luyện.
Sở Chước cũng không hỏi nhiều, biểu hiện vô cùng thức thời, đi theo đám người bước vào trong hang động.
Hang động vô cùng ẩm ướt, bọt nước từ con thác bên ngoài không ngừng chảy vào, địa hình lại hơi nghiêng nên dần dần hình thành một hồ nước nhỏ ở sâu bên trong. Hồ nước này cũng không lớn, chỉ rộng khoảng hai trượng.
Đám người Chiêm Hòa Trạch kiểm tra lại một lần chung quanh, phát hiện cấm chế kia vẫn còn, chưa có người nào động tới.
Chiêm Hòa Trạch nói với Sở Chước: "Sở cô nương, cấm chế ở dưới chiếc ao này. Nước ao có một loại linh thủy hệ kim, chỉ có yêu thú hệ thủy mới có thể bỏ qua chúng nó, không chút trở ngại đi vào bên trong."
Tiếp theo, Chiêm Hòa Trạch nói qua một lần những việc mà Uyên Đồ Huyền Quy phải làm. Tóm tại là, Uyên Đồ Huyền Quy sẽ mang theo một tới Phá Cấm Tiêu dùng để phá giải cấm chế bơi tới giữa hồ nước, đến lúc đó mới có thể phá vỡ cấm chế ở nơi này.
Sở Chước lấy Uyên Đồ Huyền Quy đang nghỉ ngơi ở trong túi linh thú ra.
Rùa nhỏ chỉ bé bằng lòng bàn tay, không hề nhúc nhích, nhìn qua có chút ngốc, nếu không phải cảm nhận được hơi thở của yêu thú cấp mười trên người nó, mấy vị võ giả còn cho rằng đây là "hàng giả".
Trông mặt mà bắt hình dong không chỉ sử dụng cho con người, đồng dạng cũng có thể sử dụng cho yêu thú.
Sở Chước lấy ra một viên đan dược đút cho nó, chờ rùa đen ngơ ngác ăn xong, liền nói với nó nhiệm vụ lần này.
Sau khi nói rõ, Sở Chước thả nó ở trên mặt đất, để cho nó tự đi.
Lúc này A Chiếu một lần nữa nhảy lên trên vai Sở Chước, ngồi xổm nhìn rùa nhỏ chậm rãi bò đi, lúc bò tới trước mặt ao, nó liền dừng lại.
Rùa nhỏ ngơ ngác nhìn nước ao, sau đó cõng Phá Cấm Tiêu chậm rì rì bò xuống.
Nước vô cùng mát lạnh, những người ở đây đều nhìn thấy rùa nhỏ lấy một tốc độ cực kì chậm rãi chìm xuống. Linh thủy chung quanh là một trở ngại lớn đối với nhân loại, nhưng đối với nó mà nói, căn bản không có một chút khó khăn nào. Huyền Uyên vô cùng sung sướng bơi lội, tốc độ tuy rằng chậm nhưng xác thật là đang chìm xuống.
Mãi đến lúc nó bơi tới đáy áo, tất cả mọi người đều nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng không biết là ai bố trí cấm chế ở đây, lăn lộn người cực kì, riêng linh thủy hệ kim kia đã đủ đau đầu rồi. Loại linh thủy này không hề giống linh thủy lấy từ linh tuyền tràn ngập linh khí, nó tuy rằng cũng được gọi là "Linh thủy" nhưng lại là một loại nước có tính chất vô cùng đặc thù, giống như hỏa, thổ, kim, mộc có nhiều chủng loại khác nhau, thứ này cũng y như vậy.
Ngoại trừ có tác dụng gây cản trở cho con người và được yêu thú yêu thích ra, căn bản không có tác dụng gì khác.
Dưới sự chờ mong của mọi người, Uyên Đồ Huyền Quy cuối cùng cũng bơi tới trung tâm của cấm chế, sau khi nghiêng người để Phá Cấm Tiêu rơi xuống, nó liền duỗi móng vuốt đẩy vào bên trong. Cho đến lúc Phá Cấm Tiêu được đẩy vào giữa cấm chế, chỉ nghe thấy lạch cạch một tiếng, có thứ gì đó được mở ra.
Đám người Chiêm Hòa Trạch đang chuẩn bị lộ ra vẻ mặt vui mừng, lại thấy nước ao vốn đang tĩnh lặng đột nhiên sôi trào lên, một cột nước phóng lên trên cao, như một con rồng nước linh hoạt, hung mãnh cuốn những người đứng bên cạnh ao vào bên trong.
Sở Chước sớm đã chuẩn bị từ lâu, thời điểm rồng nước xông tới, nàng ôm linh thú đang ngồi xổm trên vai vào trong ngực, nín thở chờ bị rồng nước cuốn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.