Chương 59: Chương 59
Dịch Nhân Bắc
25/09/2016
Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, một lượng lớn âm thanh hỗn tạp đột nhiên ùa tới, bên tai giống như có vô số tiếng chói tai của móng tay cào vào bảng đen được phóng đại gấp trăm lần đồng thời vang lên.
“Ách a!” Tiêu Hòa giơ tay che lỗ tai lại, miệng phát ra tiếng thét thê lương.
Cùng lúc đó, khu thần kinh não chịu trách nhiệm phân tích ý nghĩa những âm thanh này giống như là bị ngàn vạn cây kim đồng thời đâm vào, bởi vì không thể tiếp thụ được mà vỡ nát.
Máu chảy ra từ lỗ tai, mũi, miệng Tiêu Hòa.
Tiêm Đầu, Mân Côi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, kinh hãi vội vàng leo lên trên giường.
“Lão Đại! Lão Đại xảy ra chuyện gì vậy?!”
Hai tay Tiêu Hòa ôm đầu đau đớn không chịu nổi, tiếng kêu của Tiêm Đầu và Mân Côi cũng biến thành một trong những tạp âm, giờ này khắc này, hắn chỉ hận không thể chọc cho tai điếc luôn.
Tiêm Đầu, Mân Côi luống cuống tay chân, lúc này vị kia lại còn đi vắng.
“Tiêm Đầu, mau đi tìm Viêm đại nhân trở về!” Mân Côi kịp phản ứng trước tiên.
“Chi chi!” Tiêm Đầu bỏ lại một câu chăm sóc lão đại cho tốt, lập tức lủi không còn bóng dáng tăm hơi.
Tiêu Hòa liên tục kêu thảm, ôm đầu không ngừng đâm vào chỗ tựa lưng trên đầu giường.
Mân Côi gấp đến độ xoay vòng vòng, muốn điện ngất đối phương, rồi lại sợ sau này lưu lại di chứng nghiêm trọng, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Hòa.
“Ding dong ding dong.”
Đúng lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, đồng thời một giọng thanh niên trẻ tuổi từ ngoài cửa truyền đến:
“Chủ hộ có ở nhà không? Chúng tôi là bảo vệ, tôi nhận được khiếu nại từ tầng dưới, nói các anh giữa đêm khuya mà còn làm ồn.”
Mân Côi nhìn ra phía ngoài cửa, tính sao bây giờ?
Mà lúc này tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Hòa càng ngày càng chói tai.
“Rầm rầm rầm.” Ngoài cửa hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng thét bên trong, nhấn chuông biến thành đập cửa dồn dập.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Chúng tôi là bảo vệ khu nhà, có ai ở trong phòng không? Chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Mân Côi nhìn nhìn Tiêu Hòa thất khiếu chảy máu lăn lộn đập đầu trên giường, lại nhìn nhìn ra cửa.
Vị kia không có ở đây, nếu cứ tiếp tục như vậy Tiêu Hòa liệu có chết hay không?
Đột nhiên, hai chân Tiêu Hòa đạp một cái, hét lớn, cuối cùng đột ngột ngất đi.
Các nhân viên an ninh ngoài cửa không nghe thấy chủ hộ hồi âm, lại thấy tiếng thét bên trong ngừng lại, gã bảo vệ đang ghé tai vào cửa cẩn thận nghe động tĩnh bên trong quay đầu lại, nói với đồng nghiệp:
“Anh Ngô, báo cảnh sát đi. Bên trong chắc chắn là đã xảy ra chuyện.”
Gã bảo vệ được kêu là Anh Ngô lập tức cầm lấy bộ đàm liên lạc với phòng theo dõi của khu nhà, sau khi báo cáo tình hình xong, bảo người trong phòng theo dõi lập tức gọi cảnh sát.
Cùng lúc đó.
F hưng phấn nằm ở trong rương, trong miệng lẩm nhẩm nhiệm vụ Tiêu Hòa giao cho hắn, một lòng chờ đợi hừng đông.
Đây là lần đầu tiên hắn mong được tới sở nghiên cứu đến vậy.
Lý Trí Phong thì đang ở trong phòng nghiên cứu của cao ốc CED phân tích quần áo mà lúc trước Viêm Chuyên biến thân lưu lại.
Chẳng trách Tiêm Đầu tìm không thấy, Lý Trí Phong coi những thứ này như bảo bối, luôn mang theo bên mình để tùy thời nghiên cứu. (Miss: theo 1 khía cạnh nào đó thì bác thật nguy hiểm =x=)
“Giáo sư, ngài lại đây xem một chút, trong chiếc giầy này hình như có cái gì đó.” Một gã nhân viên nghiên cứu quay đầu lại gọi Lý Trí Phong.
Lý Trí Phong rời khỏi kính hiển vi, hắn vốn hy vọng tìm được chút da chết hay tế bào linh tinh trên quần áo thần tử lưu lại, đáng tiếc cho đến bây giờ vẫn chưa thu hoạch được gì.
Lần này hắn có thể mang F ra ngoài, đúng là dựa vào miệng vết thương thần bí trên ***g ngực bị xuyên thủng của E099. Đúng vậy, E099 chết vì bị người ta móc tim, nhưng phải biết năng lực mạnh nhất của E099 chính là da thịt còn rắn hơn cả kim cương, bọn họ đã làm thí nghiệm, cho dù một khẩu Barrett phóng ra đạn lửa xuyên giáp có thể xuyên thủng được cả xe tăng, bắn vào người E099 ở cự ly gần cũng chỉ đánh bay được E099, lưu lại một vết cháy mà thôi.
Vậy thì rốt cuộc là vũ khí gì mà có thể móc được trái tim của E099 chỉ trong nháy mắt?
Hơn nữa miệng vết thương hình tròn có thể nói là hoàn mỹ kia rất tinh xảo. Thoạt nhìn chỉ là một mảng cháy sém, thế nhưng cắt tầng da kia ra, bên trong thịt vẫn còn là thịt, mạch máu vẫn là mạch máu. Lớp da bị cháy sém lại cách tầng bên trong chỉ đúng một millimet, đáng sợ nhất là toàn bộ hình tròn không sai lệch dù chỉ một mi-crô-mét.
Thước đo chuẩn xác như vậy, con người có thể làm được sao? Quái vật có thể làm được sao?
Nếu như nói thần tử có năng lực điều khiển lửa, như vậy đối với việc thao túng lửa hiển nhiên đã đến trình độ muốn thế nào được thế ấy. Hơn nữa hôm đó biến thân trong cao ốc CED không ít người nhìn thấy, trải qua quá trình nghiên cứu hết lần này đến lần khác, cuối cùng cấp trên đồng ý để cho hắn mang F ra ngoài tìm kiếm tung tích thần tử.
Ở phương diện này Amanda cũng bỏ ra không ít công sức, nếu không phải cô dùng giọng điệu giống như mê hoặc trình bày với cấp trên con cự thú màu trắng kia xinh đẹp thế nào, cùng với thú nhân tự nhiên trân quý ra sao, chỉ sợ cấp trên cũng sẽ không dễ dàng đồng ý để cho hắn mang F ra.
Hắn không muốn thừa nhận “Nó” chỉ là một thú nhân, nhưng muốn cho cấp trên tiếp nhận khái niệm”Thần tử” này, cũng có chút khó khăn, vì để sớm có được “Nó”, hắn cũng sẽ không mở miệng phản bác Amanda.
“Đây là…?”
Lý Trí Phong nhìn thấy nhân viên nghiên cứu cẩn thận cắt lớp trên của giầy ra, thứ bên trong lộ ra ánh sáng lấp lánh dưới ngọn đèn.
Mà Tiêm Đầu vẫn còn đang chạy băng băng trên đường, tìm kiếm dấu vết của vị kia khắp nơi.
Như vậy lúc này Viêm Chuyên rốt cuộc ở đâu?
Viêm Chuyên đứng trên mái nhà của cao ốc CED, y đang suy nghĩ.
Phá hủy tòa nhà này đối với y mà nói là một việc vô cùng dễ dàng, nhưng mà chẳng lẽ y lại vì giúp Tiêu Hòa trút giận, nhân tiện vì để cho chính mình phát tiết, liền hủy diệt một tòa cao ốc, cũng không quản hàng trăm hàng ngàn sinh mệnh trong đó hay sao?
Y không phải là thần, cho dù y có là thần đi chăng nữa cũng không thể coi thường mạng người như vậy. Giống như việc y sẽ không giết chết một con chuột để trút giận, chỉ cần nhân loại không chủ động xâm phạm y hoặc phá hủy tinh cầu này, y cũng sẽ không chủ động đi tiêu diệt bọn họ.
Bất kể là cha mẹ y, hay là trí nhớ truyền thừa đều nói cho y biết, thời điểm y học được cách khống chế năng lực của mình, cũng phải học được cách khống chế tâm tình. Bởi vì sức mạnh của bọn họ, nhất là sức mạnh sau khi y trưởng thành đều hoàn toàn mang tính hủy diệt đối với nhân loại.
Dã thú khổng lồ nhíu mày giống như con người.
Y nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Tiêu Hòa.
Y lao đi, không phải là bởi vì không thể khống chế dục vọng của mình, cũng không phải muốn tìm một chỗ phát tiết một trận. Mà là…
Y nhìn thấy trong mắt người kia có sự sợ hãi, bài xích, còn có tuyệt vọng.
Y không rõ tại sao nhìn thấy Tiêu Hòa như vậy, y lại cảm thấy khắc khoải?
Nếu như là lúc trước, y nhất định sẽ cho rằng có cảm giác kỳ quái như vậy chắc chắn là do mình đã nhiễm một loại bệnh truyền nhiễm nào đó của nhân loại. Nhưng khi số lần tăng thêm, hơn nữa lần nào cũng đều là đối mặt với người kia mới có cảm giác này, y cũng dần dần hiểu được một ít.
Y hiểu được loại cảm giác này gọi là khổ sở.
Nhưng mà chẳng phải người kia là thư phục giả của mình sao? Theo lý thuyết ý nguyện của người nọ cũng không thể vượt lên dục vọng của y mới đúng. Làm thư phục giả, mặc kệ bản thân hắn có nguyện ý hay không, thỏa mãn dục vọng của hùng tính chính là nghĩa vụ của bọn họ, giống như việc hùng tính nhất định phải nuôi dưỡng thư phục giả của mình vậy.
Người nọ không phải bạn đời của y, y căn bản không cần băn khoăn về cảm thụ của hắn. Huống chi y cũng không bạc đãi hắn, chẳng phải sao? Y cho hắn năng lực phi phàm mà nhân loại bình thường cầu cũng cầu không được.
Vậy tại sao khi y nhìn thấy sự cự tuyệt và bài xích của hắn thì lại cảm thấy khổ sở? Tại sao y lại cảm thấy khó chịu khi tên tiểu nhân kia thống khổ chứ?
Nếu có người có thể nói cho y biết thì tốt rồi.
Kỳ thú khổng lồ màu đen nâng chân trước lên gãi đầu, vô cùng nghi hoặc nằm úp sấp trên mái nhà cao ốc CED.
Đồng thời, trong phòng theo dõi của công ty CED, giám sát viên lại ra một đầu mồ hôi lạnh, càng không ngừng dùng bộ đàm báo cáo tình huống với đồng nghiệp:
“Đúng vậy, toàn bộ thiết bị theo dõi trên mái nhà đều mất hiệu lực, ở chỗ tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đúng thế, là toàn bộ, không phải là một! Đừng nhiều lời nữa, cậu mau lên nóc nhà nhìn xem, bây giờ là thời điểm đặc biệt, bất cứ tình huống khác thường nào cũng phải báo cáo lên cấp trên. Cậu muốn bị xử lý hả? Nhanh lên!”
***
Nửa giờ sau xe cảnh sát chạy tới hoa viên Kim Bảo.
“Cảnh sát, chính là nhà này. Chúng tôi gõ cửa một lúc lâu, ban đầu còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong, về sau không còn gì nữa.”
“Có chìa khoá không?”
Từ Nham Phi thở dài trong lòng, chẳng qua hắn chỉ tới đồn công an phụ cận lấy ít đặc sản ở chỗ đứa bạn học cũ mới từ quê lên, kết quả lại đụng phải thông báo của trung tâm yêu cầu đồn công an phụ cận xuất cảnh. Cố tình đồn công an ở ngã tư đường này thường trực buổi tối chỉ có một mình bạn hắn, thế là hắn cứ như vậy miễn cưỡng bị kéo theo. Đáng thương, hắn lại thêm một ca trực đêm a.
Các nhân viên an ninh nhìn nhau, tiểu đội trưởng trong đó mở miệng nói: “Không có. Vì bảo đảm riêng tư và an toàn cho hộ gia đình, chúng tôi không có chìa khóa dự phòng của bất cứ hộ nào cả. Có điều, chúng tôi đã tìm thợ khóa tới.”
Trần Cảnh gõ cửa, lại gọi vài tiếng, thấy đúng là không người nào đáp lại, liền gật gật đầu với thợ khóa: “Vậy thì mở cửa đi.”
Từ Nham Phi nhìn mấy hộ gia đính vây xung quanh xem náo nhiệt, lại thở dài trong lòng. Xem số lượng người, gần như là toàn bộ tầng lầu này đều chạy tới, người lớn muốn đuổi trẻ con về nhà ngủ, trẻ con lại kiên quyết bám lấy cánh tay người lớn sống chết không chịu đi, người già cả lại càng chen về phía trước. Cả đám này ngày mai đều không cần đi học đi làm nữa hả?
Cửa nhanh chóng bị mở ra.
Từ Nham Phi sau khi để cho bảo vệ áp sát, cùng bạn học cũ Trần Cảnh một trước một sau đi vào phòng 1111.
Từ sau khi cửa bị mở ra, Mân Côi cũng rất khẩn trương. Nó có nên ngăn cản bọn họ tiến vào không? Hay là giả bộ làm một con robot đồ chơi không nhúc nhích?
Một gã cảnh sát mặc đồng phục lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ, ý bảo cảnh sát phía sau coi chừng các phòng khác, mà hắn thì đứng ở cửa phòng cẩn thận xem kỹ tình huống bên trong, đồng thời tiện tay mở đèn ra. Mãi cho đến khi hắn xác nhận bên trong không có tình huống đặc biệt gì, lúc này mới bước vào phòng.
Mân Côi ngồi ở bên người Tiêu Hòa không nhúc nhích, ngay cả ánh sáng thường chớp động ở chỗ con mắt cũng biến mất, giống như thật sự là một món đồ chơi không có sinh mạng.
Từ Nham Phi đi đến đầu giường, cúi người khẽ gọi: “Xin hỏi đồng chí này? Có thể nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Tiêu Hòa hai tay ôm đầu, mặt chôn ở giữa cánh tay, không có bất cứ động tĩnh nào.
Từ Nham Phi vươn tay nâng một cánh tay của Tiêu Hòa lên, lập tức chấn động: “Anh Tiêu?!”
Ngay tức khắc, Từ Nham Phi vừa đưa tay thăm dò hơi thở của Tiêu Hòa, vừa lớn tiếng gọi Trần Cảnh:
“Trần Cảnh, mau tới đây hỗ trợ, chúng ta phải đưa người này đến bệnh viện.”
Trần Cảnh nghe thấy lập tức chạy tới, “Các phòng khác không có ai. Có cần gọi xe cứu thương hay không?”
“Không kịp nữa rồi. Chờ xe cứu thương, nói không chừng người này cứu không nổi nữa. Mau, chúng ta dùng chăn bông khiêng anh ta xuống đi, để cho bảo vệ cùng hỗ trợ.”
Trần Cảnh thấy rõ gương mặt Tiêu Hòa, ngay thức khắc cũng hút một ngụm khí lạnh: “Trời ạ, người này xảy ra chuyện gì thế? Thất khiếu chảy máu kìa! Còn thở không vậy?”
“Có thể là chảy máu não linh tinh gì đó, vẫn còn thở.” Từ Nham Phi tiện tay đặt Mân Côi lên trên tủ đầu giường, cùng Trần Cảnh một người nhấc đầu một người nhấc chân, đặt Tiêu Hòa lên chăn bông.
“Đợi lát nữa cậu lái xe, tớ gọi điện thoại cho bệnh viện bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để cấp cứu.”
“Được!”
Hai người hợp lực nâng Tiêu Hòa ra ngoài cửa, người vây xem muốn tiến lên nhìn đến cùng.
Từ Nham Phi tức giận đến hét lớn một tiếng: “Tránh ra hết cho tôi! Bảo vệ đóng cửa lại, còn cậu đi theo tôi.”
Gã bảo vệ bị gọi lập tức đuổi kịp, trợ giúp nâng người. Bốn người một bệnh nhân một chăn, ra khỏi thang máy, bị Từ Nham Phi thúc giục thẳng đến cửa lớn, cuối cùng an toàn đưa Tiêu Hòa vào xe cảnh sát phía sau tòa nhà.
Từ Nham Phi ngồi vào ghế sau, đặt Tiêu Hòa lên đầu gối mình, nâng lên, lấy điện thoại di động ra gọi cho trung tâm cấp cứu.
“Trần Cảnh, bênh viện gần nhất tên gì? Bao lâu thì tới nơi?”
“Bệnh viện Nhân Tâm. Mười lăm phút.”
“A lô, có phải trung tâm cấp cứu đó không? Chúng tôi còn mười lăm phút nữa là tới bệnh viện Nhân Tâm, xin chuẩn bị tốt để cấp cứu. Tình trạng hiện tại của bệnh nhân là…”
Xe cảnh sát một đường thổi còi, may mắn đang là đêm khuya, trên đường không có người nào, thuận lợi chạy tới lối vào khoa cấp cứu của bệnh viện tổng hợp Nhân Tâm.
Các bác sĩ nhận được thông báo khám gấp đã chuẩn bị xong xe đẩy chờ đợi sẵn bên lối đi.
Tình huống khẩn cấp, không ai nói nhiều. Xe vừa dừng lại, Từ Nham Phi lập tức đẩy cửa xe ra, để cho các bác sĩ đỡ lấy Tiêu Hòa.
“Anh có biết tiền sử bệnh của anh ta không? Liệu có thể liên lạc với người nhà chứ? Bệnh trạng này của anh ta xuất hiện như thế nào? Trên đường có dấu hiệu dị thường hay không?” Một bác sĩ cấp cứu tuổi trung niên vừa xem xét tình trạng của Tiêu Hòa vừa hỏi Từ Nham Phi đang đi theo bọn họ.
“Thật xin lỗi, chúng tôi nhận được điện thoại báo nguy, lúc đến anh ta đã hôn mê rồi, lúc ấy hơi thở của anh ta chậm dị thường, thất khiếu chảy máu, không có phản ứng gì đối với bên ngoài. Chúng tôi vẫn chưa liên hệ được với người nhà của anh ta, có điều tôi có thể làm người bảo đảm, tôi biết người này, anh ta còn có một người em họ.”
“Vậy là tốt rồi.” Bác sĩ trung niên giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từ Nham Phi cũng hiểu được thể chế hiện tại của bệnh viện, mặc dù cứu sống người là chức trách của bọn họ, nhưng bệnh viện dù sao cũng không phải là trung tâm từ thiện. Cho dù bác sĩ nguyện ý cứu người miễn phí, nhưng thuốc men với dụng cụ thì sao?
Thấy Tiêu Hòa bị đưa vào phòng cấp cứu, Từ Nham Phi dãn ra một hơi thật dài, lập tức lại nhíu mày.
Tiêu Hòa tại sao lại ở hoa viên Kim Bảo? Hắn tưởng rằng Tiêu Hòa và người em họ đã sớm rời đi rồi.
Lại nói tiếp, cái người họ Tiêu này thật đúng là vận mệnh trớ trêu. Còn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ta, chính là ở hiện trường tai nạn xe cộ. Sau đó lại bị cuốn vào trong vụ án ma lột da, vừa bị người đập đầu, lại bị người bắt cóc, vài lần đều là bước một chân vào Quỷ Môn quan, nếu không phải nhờ người em họ kia…
Tiểu Viêm, một thiếu niên bí mật đầy mình. Hắn từng bỏ ra rất nhiều thời gian điều tra người này, lại không thu hoạch được gì. Người này giống như xuất hiện từ hư không, sau vụ án ma lột da lại biến mất một cách thần bí..
Từ Nham Phi nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, hắn nghĩ có lẽ hắn hẳn là nên điều tra lai lịch của người này thật kỹ càng một lần nữa.
“Ách a!” Tiêu Hòa giơ tay che lỗ tai lại, miệng phát ra tiếng thét thê lương.
Cùng lúc đó, khu thần kinh não chịu trách nhiệm phân tích ý nghĩa những âm thanh này giống như là bị ngàn vạn cây kim đồng thời đâm vào, bởi vì không thể tiếp thụ được mà vỡ nát.
Máu chảy ra từ lỗ tai, mũi, miệng Tiêu Hòa.
Tiêm Đầu, Mân Côi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, kinh hãi vội vàng leo lên trên giường.
“Lão Đại! Lão Đại xảy ra chuyện gì vậy?!”
Hai tay Tiêu Hòa ôm đầu đau đớn không chịu nổi, tiếng kêu của Tiêm Đầu và Mân Côi cũng biến thành một trong những tạp âm, giờ này khắc này, hắn chỉ hận không thể chọc cho tai điếc luôn.
Tiêm Đầu, Mân Côi luống cuống tay chân, lúc này vị kia lại còn đi vắng.
“Tiêm Đầu, mau đi tìm Viêm đại nhân trở về!” Mân Côi kịp phản ứng trước tiên.
“Chi chi!” Tiêm Đầu bỏ lại một câu chăm sóc lão đại cho tốt, lập tức lủi không còn bóng dáng tăm hơi.
Tiêu Hòa liên tục kêu thảm, ôm đầu không ngừng đâm vào chỗ tựa lưng trên đầu giường.
Mân Côi gấp đến độ xoay vòng vòng, muốn điện ngất đối phương, rồi lại sợ sau này lưu lại di chứng nghiêm trọng, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Hòa.
“Ding dong ding dong.”
Đúng lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, đồng thời một giọng thanh niên trẻ tuổi từ ngoài cửa truyền đến:
“Chủ hộ có ở nhà không? Chúng tôi là bảo vệ, tôi nhận được khiếu nại từ tầng dưới, nói các anh giữa đêm khuya mà còn làm ồn.”
Mân Côi nhìn ra phía ngoài cửa, tính sao bây giờ?
Mà lúc này tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Hòa càng ngày càng chói tai.
“Rầm rầm rầm.” Ngoài cửa hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng thét bên trong, nhấn chuông biến thành đập cửa dồn dập.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Chúng tôi là bảo vệ khu nhà, có ai ở trong phòng không? Chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Mân Côi nhìn nhìn Tiêu Hòa thất khiếu chảy máu lăn lộn đập đầu trên giường, lại nhìn nhìn ra cửa.
Vị kia không có ở đây, nếu cứ tiếp tục như vậy Tiêu Hòa liệu có chết hay không?
Đột nhiên, hai chân Tiêu Hòa đạp một cái, hét lớn, cuối cùng đột ngột ngất đi.
Các nhân viên an ninh ngoài cửa không nghe thấy chủ hộ hồi âm, lại thấy tiếng thét bên trong ngừng lại, gã bảo vệ đang ghé tai vào cửa cẩn thận nghe động tĩnh bên trong quay đầu lại, nói với đồng nghiệp:
“Anh Ngô, báo cảnh sát đi. Bên trong chắc chắn là đã xảy ra chuyện.”
Gã bảo vệ được kêu là Anh Ngô lập tức cầm lấy bộ đàm liên lạc với phòng theo dõi của khu nhà, sau khi báo cáo tình hình xong, bảo người trong phòng theo dõi lập tức gọi cảnh sát.
Cùng lúc đó.
F hưng phấn nằm ở trong rương, trong miệng lẩm nhẩm nhiệm vụ Tiêu Hòa giao cho hắn, một lòng chờ đợi hừng đông.
Đây là lần đầu tiên hắn mong được tới sở nghiên cứu đến vậy.
Lý Trí Phong thì đang ở trong phòng nghiên cứu của cao ốc CED phân tích quần áo mà lúc trước Viêm Chuyên biến thân lưu lại.
Chẳng trách Tiêm Đầu tìm không thấy, Lý Trí Phong coi những thứ này như bảo bối, luôn mang theo bên mình để tùy thời nghiên cứu. (Miss: theo 1 khía cạnh nào đó thì bác thật nguy hiểm =x=)
“Giáo sư, ngài lại đây xem một chút, trong chiếc giầy này hình như có cái gì đó.” Một gã nhân viên nghiên cứu quay đầu lại gọi Lý Trí Phong.
Lý Trí Phong rời khỏi kính hiển vi, hắn vốn hy vọng tìm được chút da chết hay tế bào linh tinh trên quần áo thần tử lưu lại, đáng tiếc cho đến bây giờ vẫn chưa thu hoạch được gì.
Lần này hắn có thể mang F ra ngoài, đúng là dựa vào miệng vết thương thần bí trên ***g ngực bị xuyên thủng của E099. Đúng vậy, E099 chết vì bị người ta móc tim, nhưng phải biết năng lực mạnh nhất của E099 chính là da thịt còn rắn hơn cả kim cương, bọn họ đã làm thí nghiệm, cho dù một khẩu Barrett phóng ra đạn lửa xuyên giáp có thể xuyên thủng được cả xe tăng, bắn vào người E099 ở cự ly gần cũng chỉ đánh bay được E099, lưu lại một vết cháy mà thôi.
Vậy thì rốt cuộc là vũ khí gì mà có thể móc được trái tim của E099 chỉ trong nháy mắt?
Hơn nữa miệng vết thương hình tròn có thể nói là hoàn mỹ kia rất tinh xảo. Thoạt nhìn chỉ là một mảng cháy sém, thế nhưng cắt tầng da kia ra, bên trong thịt vẫn còn là thịt, mạch máu vẫn là mạch máu. Lớp da bị cháy sém lại cách tầng bên trong chỉ đúng một millimet, đáng sợ nhất là toàn bộ hình tròn không sai lệch dù chỉ một mi-crô-mét.
Thước đo chuẩn xác như vậy, con người có thể làm được sao? Quái vật có thể làm được sao?
Nếu như nói thần tử có năng lực điều khiển lửa, như vậy đối với việc thao túng lửa hiển nhiên đã đến trình độ muốn thế nào được thế ấy. Hơn nữa hôm đó biến thân trong cao ốc CED không ít người nhìn thấy, trải qua quá trình nghiên cứu hết lần này đến lần khác, cuối cùng cấp trên đồng ý để cho hắn mang F ra ngoài tìm kiếm tung tích thần tử.
Ở phương diện này Amanda cũng bỏ ra không ít công sức, nếu không phải cô dùng giọng điệu giống như mê hoặc trình bày với cấp trên con cự thú màu trắng kia xinh đẹp thế nào, cùng với thú nhân tự nhiên trân quý ra sao, chỉ sợ cấp trên cũng sẽ không dễ dàng đồng ý để cho hắn mang F ra.
Hắn không muốn thừa nhận “Nó” chỉ là một thú nhân, nhưng muốn cho cấp trên tiếp nhận khái niệm”Thần tử” này, cũng có chút khó khăn, vì để sớm có được “Nó”, hắn cũng sẽ không mở miệng phản bác Amanda.
“Đây là…?”
Lý Trí Phong nhìn thấy nhân viên nghiên cứu cẩn thận cắt lớp trên của giầy ra, thứ bên trong lộ ra ánh sáng lấp lánh dưới ngọn đèn.
Mà Tiêm Đầu vẫn còn đang chạy băng băng trên đường, tìm kiếm dấu vết của vị kia khắp nơi.
Như vậy lúc này Viêm Chuyên rốt cuộc ở đâu?
Viêm Chuyên đứng trên mái nhà của cao ốc CED, y đang suy nghĩ.
Phá hủy tòa nhà này đối với y mà nói là một việc vô cùng dễ dàng, nhưng mà chẳng lẽ y lại vì giúp Tiêu Hòa trút giận, nhân tiện vì để cho chính mình phát tiết, liền hủy diệt một tòa cao ốc, cũng không quản hàng trăm hàng ngàn sinh mệnh trong đó hay sao?
Y không phải là thần, cho dù y có là thần đi chăng nữa cũng không thể coi thường mạng người như vậy. Giống như việc y sẽ không giết chết một con chuột để trút giận, chỉ cần nhân loại không chủ động xâm phạm y hoặc phá hủy tinh cầu này, y cũng sẽ không chủ động đi tiêu diệt bọn họ.
Bất kể là cha mẹ y, hay là trí nhớ truyền thừa đều nói cho y biết, thời điểm y học được cách khống chế năng lực của mình, cũng phải học được cách khống chế tâm tình. Bởi vì sức mạnh của bọn họ, nhất là sức mạnh sau khi y trưởng thành đều hoàn toàn mang tính hủy diệt đối với nhân loại.
Dã thú khổng lồ nhíu mày giống như con người.
Y nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Tiêu Hòa.
Y lao đi, không phải là bởi vì không thể khống chế dục vọng của mình, cũng không phải muốn tìm một chỗ phát tiết một trận. Mà là…
Y nhìn thấy trong mắt người kia có sự sợ hãi, bài xích, còn có tuyệt vọng.
Y không rõ tại sao nhìn thấy Tiêu Hòa như vậy, y lại cảm thấy khắc khoải?
Nếu như là lúc trước, y nhất định sẽ cho rằng có cảm giác kỳ quái như vậy chắc chắn là do mình đã nhiễm một loại bệnh truyền nhiễm nào đó của nhân loại. Nhưng khi số lần tăng thêm, hơn nữa lần nào cũng đều là đối mặt với người kia mới có cảm giác này, y cũng dần dần hiểu được một ít.
Y hiểu được loại cảm giác này gọi là khổ sở.
Nhưng mà chẳng phải người kia là thư phục giả của mình sao? Theo lý thuyết ý nguyện của người nọ cũng không thể vượt lên dục vọng của y mới đúng. Làm thư phục giả, mặc kệ bản thân hắn có nguyện ý hay không, thỏa mãn dục vọng của hùng tính chính là nghĩa vụ của bọn họ, giống như việc hùng tính nhất định phải nuôi dưỡng thư phục giả của mình vậy.
Người nọ không phải bạn đời của y, y căn bản không cần băn khoăn về cảm thụ của hắn. Huống chi y cũng không bạc đãi hắn, chẳng phải sao? Y cho hắn năng lực phi phàm mà nhân loại bình thường cầu cũng cầu không được.
Vậy tại sao khi y nhìn thấy sự cự tuyệt và bài xích của hắn thì lại cảm thấy khổ sở? Tại sao y lại cảm thấy khó chịu khi tên tiểu nhân kia thống khổ chứ?
Nếu có người có thể nói cho y biết thì tốt rồi.
Kỳ thú khổng lồ màu đen nâng chân trước lên gãi đầu, vô cùng nghi hoặc nằm úp sấp trên mái nhà cao ốc CED.
Đồng thời, trong phòng theo dõi của công ty CED, giám sát viên lại ra một đầu mồ hôi lạnh, càng không ngừng dùng bộ đàm báo cáo tình huống với đồng nghiệp:
“Đúng vậy, toàn bộ thiết bị theo dõi trên mái nhà đều mất hiệu lực, ở chỗ tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đúng thế, là toàn bộ, không phải là một! Đừng nhiều lời nữa, cậu mau lên nóc nhà nhìn xem, bây giờ là thời điểm đặc biệt, bất cứ tình huống khác thường nào cũng phải báo cáo lên cấp trên. Cậu muốn bị xử lý hả? Nhanh lên!”
***
Nửa giờ sau xe cảnh sát chạy tới hoa viên Kim Bảo.
“Cảnh sát, chính là nhà này. Chúng tôi gõ cửa một lúc lâu, ban đầu còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong, về sau không còn gì nữa.”
“Có chìa khoá không?”
Từ Nham Phi thở dài trong lòng, chẳng qua hắn chỉ tới đồn công an phụ cận lấy ít đặc sản ở chỗ đứa bạn học cũ mới từ quê lên, kết quả lại đụng phải thông báo của trung tâm yêu cầu đồn công an phụ cận xuất cảnh. Cố tình đồn công an ở ngã tư đường này thường trực buổi tối chỉ có một mình bạn hắn, thế là hắn cứ như vậy miễn cưỡng bị kéo theo. Đáng thương, hắn lại thêm một ca trực đêm a.
Các nhân viên an ninh nhìn nhau, tiểu đội trưởng trong đó mở miệng nói: “Không có. Vì bảo đảm riêng tư và an toàn cho hộ gia đình, chúng tôi không có chìa khóa dự phòng của bất cứ hộ nào cả. Có điều, chúng tôi đã tìm thợ khóa tới.”
Trần Cảnh gõ cửa, lại gọi vài tiếng, thấy đúng là không người nào đáp lại, liền gật gật đầu với thợ khóa: “Vậy thì mở cửa đi.”
Từ Nham Phi nhìn mấy hộ gia đính vây xung quanh xem náo nhiệt, lại thở dài trong lòng. Xem số lượng người, gần như là toàn bộ tầng lầu này đều chạy tới, người lớn muốn đuổi trẻ con về nhà ngủ, trẻ con lại kiên quyết bám lấy cánh tay người lớn sống chết không chịu đi, người già cả lại càng chen về phía trước. Cả đám này ngày mai đều không cần đi học đi làm nữa hả?
Cửa nhanh chóng bị mở ra.
Từ Nham Phi sau khi để cho bảo vệ áp sát, cùng bạn học cũ Trần Cảnh một trước một sau đi vào phòng 1111.
Từ sau khi cửa bị mở ra, Mân Côi cũng rất khẩn trương. Nó có nên ngăn cản bọn họ tiến vào không? Hay là giả bộ làm một con robot đồ chơi không nhúc nhích?
Một gã cảnh sát mặc đồng phục lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ, ý bảo cảnh sát phía sau coi chừng các phòng khác, mà hắn thì đứng ở cửa phòng cẩn thận xem kỹ tình huống bên trong, đồng thời tiện tay mở đèn ra. Mãi cho đến khi hắn xác nhận bên trong không có tình huống đặc biệt gì, lúc này mới bước vào phòng.
Mân Côi ngồi ở bên người Tiêu Hòa không nhúc nhích, ngay cả ánh sáng thường chớp động ở chỗ con mắt cũng biến mất, giống như thật sự là một món đồ chơi không có sinh mạng.
Từ Nham Phi đi đến đầu giường, cúi người khẽ gọi: “Xin hỏi đồng chí này? Có thể nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Tiêu Hòa hai tay ôm đầu, mặt chôn ở giữa cánh tay, không có bất cứ động tĩnh nào.
Từ Nham Phi vươn tay nâng một cánh tay của Tiêu Hòa lên, lập tức chấn động: “Anh Tiêu?!”
Ngay tức khắc, Từ Nham Phi vừa đưa tay thăm dò hơi thở của Tiêu Hòa, vừa lớn tiếng gọi Trần Cảnh:
“Trần Cảnh, mau tới đây hỗ trợ, chúng ta phải đưa người này đến bệnh viện.”
Trần Cảnh nghe thấy lập tức chạy tới, “Các phòng khác không có ai. Có cần gọi xe cứu thương hay không?”
“Không kịp nữa rồi. Chờ xe cứu thương, nói không chừng người này cứu không nổi nữa. Mau, chúng ta dùng chăn bông khiêng anh ta xuống đi, để cho bảo vệ cùng hỗ trợ.”
Trần Cảnh thấy rõ gương mặt Tiêu Hòa, ngay thức khắc cũng hút một ngụm khí lạnh: “Trời ạ, người này xảy ra chuyện gì thế? Thất khiếu chảy máu kìa! Còn thở không vậy?”
“Có thể là chảy máu não linh tinh gì đó, vẫn còn thở.” Từ Nham Phi tiện tay đặt Mân Côi lên trên tủ đầu giường, cùng Trần Cảnh một người nhấc đầu một người nhấc chân, đặt Tiêu Hòa lên chăn bông.
“Đợi lát nữa cậu lái xe, tớ gọi điện thoại cho bệnh viện bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để cấp cứu.”
“Được!”
Hai người hợp lực nâng Tiêu Hòa ra ngoài cửa, người vây xem muốn tiến lên nhìn đến cùng.
Từ Nham Phi tức giận đến hét lớn một tiếng: “Tránh ra hết cho tôi! Bảo vệ đóng cửa lại, còn cậu đi theo tôi.”
Gã bảo vệ bị gọi lập tức đuổi kịp, trợ giúp nâng người. Bốn người một bệnh nhân một chăn, ra khỏi thang máy, bị Từ Nham Phi thúc giục thẳng đến cửa lớn, cuối cùng an toàn đưa Tiêu Hòa vào xe cảnh sát phía sau tòa nhà.
Từ Nham Phi ngồi vào ghế sau, đặt Tiêu Hòa lên đầu gối mình, nâng lên, lấy điện thoại di động ra gọi cho trung tâm cấp cứu.
“Trần Cảnh, bênh viện gần nhất tên gì? Bao lâu thì tới nơi?”
“Bệnh viện Nhân Tâm. Mười lăm phút.”
“A lô, có phải trung tâm cấp cứu đó không? Chúng tôi còn mười lăm phút nữa là tới bệnh viện Nhân Tâm, xin chuẩn bị tốt để cấp cứu. Tình trạng hiện tại của bệnh nhân là…”
Xe cảnh sát một đường thổi còi, may mắn đang là đêm khuya, trên đường không có người nào, thuận lợi chạy tới lối vào khoa cấp cứu của bệnh viện tổng hợp Nhân Tâm.
Các bác sĩ nhận được thông báo khám gấp đã chuẩn bị xong xe đẩy chờ đợi sẵn bên lối đi.
Tình huống khẩn cấp, không ai nói nhiều. Xe vừa dừng lại, Từ Nham Phi lập tức đẩy cửa xe ra, để cho các bác sĩ đỡ lấy Tiêu Hòa.
“Anh có biết tiền sử bệnh của anh ta không? Liệu có thể liên lạc với người nhà chứ? Bệnh trạng này của anh ta xuất hiện như thế nào? Trên đường có dấu hiệu dị thường hay không?” Một bác sĩ cấp cứu tuổi trung niên vừa xem xét tình trạng của Tiêu Hòa vừa hỏi Từ Nham Phi đang đi theo bọn họ.
“Thật xin lỗi, chúng tôi nhận được điện thoại báo nguy, lúc đến anh ta đã hôn mê rồi, lúc ấy hơi thở của anh ta chậm dị thường, thất khiếu chảy máu, không có phản ứng gì đối với bên ngoài. Chúng tôi vẫn chưa liên hệ được với người nhà của anh ta, có điều tôi có thể làm người bảo đảm, tôi biết người này, anh ta còn có một người em họ.”
“Vậy là tốt rồi.” Bác sĩ trung niên giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từ Nham Phi cũng hiểu được thể chế hiện tại của bệnh viện, mặc dù cứu sống người là chức trách của bọn họ, nhưng bệnh viện dù sao cũng không phải là trung tâm từ thiện. Cho dù bác sĩ nguyện ý cứu người miễn phí, nhưng thuốc men với dụng cụ thì sao?
Thấy Tiêu Hòa bị đưa vào phòng cấp cứu, Từ Nham Phi dãn ra một hơi thật dài, lập tức lại nhíu mày.
Tiêu Hòa tại sao lại ở hoa viên Kim Bảo? Hắn tưởng rằng Tiêu Hòa và người em họ đã sớm rời đi rồi.
Lại nói tiếp, cái người họ Tiêu này thật đúng là vận mệnh trớ trêu. Còn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ta, chính là ở hiện trường tai nạn xe cộ. Sau đó lại bị cuốn vào trong vụ án ma lột da, vừa bị người đập đầu, lại bị người bắt cóc, vài lần đều là bước một chân vào Quỷ Môn quan, nếu không phải nhờ người em họ kia…
Tiểu Viêm, một thiếu niên bí mật đầy mình. Hắn từng bỏ ra rất nhiều thời gian điều tra người này, lại không thu hoạch được gì. Người này giống như xuất hiện từ hư không, sau vụ án ma lột da lại biến mất một cách thần bí..
Từ Nham Phi nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, hắn nghĩ có lẽ hắn hẳn là nên điều tra lai lịch của người này thật kỹ càng một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.