Chương 39
Mẫn Nhiên
24/11/2021
Chỉ một câu bình bình trầm lắng mà lại chứa đựng thứ sức mạnh có thể dễ như thổi xé rách tâm can Quý Hựu Ngôn. Cô vừa nhìn lời bài hát, nước mắt tuôn như mưa.
Cô vẫn luôn cho rằng mình không xứng với Cảnh Tú, cô chẳng ngờ được một bản thân tự ti như vậy lại từng là giấc mộng mà Cảnh Tú lo được lo mất.
Cô chứng kiến Cảnh Tú ngày càng gặt hái được nhiều thành công khiến lòng đầy hoảng loạn, cảm giác như thể Cảnh Tú đang sắp sửa trở thành một sự tồn tại xa vời cô không tài nào với tới, dần dà lãng quên hồi mới quen nhau, khi Cảnh Tú đề nghị dẫn Quý Hựu Ngôn về giới thiệu với ba mẹ, Quý Hựu Ngôn đã nửa thật nửa đùa bảo, "Tôi thật hời quá đi, không biết bố mẹ cậu có muốn đánh gãy chân tôi không nữa, rõ ràng chẳng có gì trong tay lại định ôm con gái bảo bối của cô chú mang về nhà", khi ấy Cảnh Tú cực kỳ dịu dàng đáp lại, cậu không cần phải có cái gì hết.
Tình yêu của tôi dành cho cậu đã là món tài sản lớn nhất cậu sở hữu rồi.
Rốt cuộc tự khi nào cô bắt đầu quên Cảnh Tú yêu cô như vậy, yêu từ khi cô chẳng có gì trong tay. Cảnh Tú chưa từng dùng những thứ ngoài thân để đắn đo nao núng khi yêu cô, từ đầu chí cuối chỉ mình cô tự cân đo đong đếm chính bản thân mình, thậm chí còn so đo cả tình yêu của Cảnh Tú. Cô vùi mình trong bể mặc cảm tự ti quá lâu cho nên mới quên Cảnh Tú của cô không phải nữ vương dao chẻ súng bắn cũng không vỡ đầu như người ngoài nhìn vào vẫn tưởng, Cảnh Tú chỉ là một cô gái đôi khi sẽ nhào vào trong lồng ngực của cô khóc thút thít thôi.
Quý Hựu Ngôn cắn môi, bấu véo mu bàn tay, tận lực khắc chế cơn nức nở.
Cô khịt mũi, lại tiếp tục mở màn hình điện thoại, ấn về khung chat với Cảnh Tú, nhìn chằm chằm con trỏ nhập văn bản nhấp nháy liên hồi.
Nỗi hổ thẹn và tự trách khiến cô thấy mình đã không còn xứng với chữ 'Yêu' của Cảnh Tú nữa rồi, nhưng đầu ngón tay run rẩy vẫn nhập từng chữ, từng chữ một để Cảnh Tú biết tâm ý của cô, "Lời xin lỗi quá nhẹ, có điều ngoài xin lỗi ra tôi không biết nên biểu thị sự áy náy, sự đau lòng và cả sự hối hận của tôi thế nào nữa."
"Xin lỗi, tôi sai rồi."
Cô sợ Cảnh Tú nghĩ cô vô liêm sỉ, không hiểu chuyện, thậm chí ngay cả cô cũng khinh bỉ chính mình. Song cô vẫn muốn mặt dày, thu hết dũng khí hỏi Cảnh Tú.
"Có thể cho tôi một cơ hội nữa không, cho tôi chút thời gian để cậu có thể hiểu tôi một lần nữa?"
Xứng hay không xứng, nên hay không nên, câu trả lời tốt nhất phải từ Cảnh Tú chứ không phải người hâm mộ, không phải truyền thông, càng không phải bản thân cô. Đây là việc quan trọng nhất cuộc đời, đến tận giây phút này cô mới thật sự hiểu rõ.
Một kẻ bình thường như cô mà từng được Cảnh Tú coi như vật báu. Cô có tư cách gì để tự ti, để tự oán trách mình cơ chứ.
Cô không biết Cảnh Tú đã ngủ hay chưa, cô tự nhủ chỉ cần Cảnh Tú không từ chối thì kể cả khi Cảnh Tú không phản hồi, cô cũng phải cắn răng dốc sức phấn đấu.
Có điều mọi thứ tốt đẹp hơn cô nghĩ, Cảnh Tú trả lời.
"Ngủ đi" không tỏ rõ ý tứ.
Quý Hựu Ngôn ôm điện thoại vào lòng, nín khóc mỉm cười. Không phải 'Tôi không muốn" kiên quyết vào lần cô đề nghị bắt đầu lại lần trước là cô đã thỏa mãn rồi.
Cô duỗi năm ngón tay ra, trước mắt hiện lên vẻ mặt dịu dàng của Cảnh Tú ban nãy lúc lau tay cho cô, trong lòng ấm áp.
"Ngủ ngon, mơ đẹp." Tay cô nhẹ nhàng nhắn tin đáp Cảnh Tú, ánh mắt mềm mại như nước.
Nếu Cảnh Tú không nói gì mà cô còn không hiểu ý Cảnh Tú thì cô thật sự không đáng đầu thai làm người.
Cô tắt đèn, nằm xuống giường, trằn trọc trở mình, nửa mê nửa tỉnh, cả đêm chìm trong giấc mộng chỉ xoay quanh Cảnh Tú, trong mơ cô đứng trên đỉnh núi tuyết, lúc tuyết lở, Cảnh Tú ôm lấy cô, mỉm cười cùng cô đắm chìm.
*
Rạng sáng hôm sau, Quý Hựu Ngôn tỉnh lại từ sớm, đi lên tầng bốn vào phòng nghỉ luyện đàn guitar. Lúc về phòng thì Cảnh Tú đã dậy, cô đang ngồi với Diêu Tiêu cạnh bàn ăn điểm tâm.
Lúc trông thấy Quý Hựu Ngôn bước vào, ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt Cảnh Tú bình thường như bao ngày. Hai người ngầm hiểu, đều không có ý định nhắc lại chuyện tối qua..
Lâm Duyệt đẩy toa ăn bước qua cửa, trông thấy Quý Hựu Ngôn liền ngạc nhiên nói, "Hôm qua chị ngủ không ngon giấc à? Sao cảm giác mắt hơi sưng thế ạ?"
Quý Hựu Ngôn nhìn trộm Cảnh Tú, lúng túng đáp lời, "Có lẽ vậy, tối qua hơi lạnh."
"Thì chị tắt máy sưởi, mở cửa sổ lại chẳng lạnh." Lâm Duyệt quyết không bỏ qua dễ dàng, cô nhìn Quý Hựu Ngôn một lượt, lo lắng nói, "Phải nhắc chị Khải đắp lớp trang điểm dày lên một chút thôi, không thì hôm nay quảng bá e rằng chị nhảy thẳng lên hot search mất."
Quý Hựu Ngôn thực sự hận không thể nhét tấm bánh bao vào miệng Lâm Duyệt để ngăn cô nàng nói tiếp.
Diêu Tiêu nửa đêm nửa hôm bị kéo dậy để chăm sóc gấu tuyết chẳng cần nghĩ nhiều cũng suy đoán được giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì. Cô nàng thức thời cứu nguy, "Cô Quý vừa mới từ ngoài vào mà, chị mới đi tập thể dục buổi sáng ạ?"
Quý Hựu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, phối hợp trả lời, "Không phải đâu, chị lên tầng bốn luyện đàn guitar."
Bàn tay đang cầm dao nĩa của Cảnh Tú hơi khựng lại.
Diêu Tiêu ngạc nhiên, "Bây giờ chị còn luyện đàn guitar buổi sáng ấy ạ? Em còn tưởng chị buông bỏ hoàn toàn rồi cơ."
Quý Hựu Ngôn mỉm cười, "Cũng không hẳn, gần đây chị mới bắt đầu luyện lại, tay còn đang gượng lắm đây. Quả nhiên muốn tinh thông thì phải chuyên cần mà, buông lỏng một tí là hỏng rồi."
"Không sao đâu ạ, chỉ cần nắm vững kiến thức cơ bản thì sẽ nhanh chóng khôi phục được như ban đầu thôi." Diêu Tiêu an ủi.
"Nếu có cơ hội, cậu còn muốn hát không?" Đột nhiên Cảnh Tú lên tiếng hỏi.
Quý Hựu Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Tú, Cảnh Tú lẳng lặng đáp lại ánh mắt cô, vẻ mặt nhàn nhạt. Cô nhất thời không hiểu rõ ngụ ý câu hỏi của Cảnh Tú, ánh mắt hơi ảm đạm, thật lòng thổ lộ, "Muốn mà."
Sao lại không muốn. Cô không tài nào quên được mình từng học đàn dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của cha như thế nào, cũng không quên bản thân từng mang theo dũng khí lớn ra sao khi đơn độc bỏ nhà đi, càng không quên vẻ đầy ắp nhu tình của Cảnh Tú mỗi khi nghe mình vừa đàn vừa hát. Âm nhạc mang đến cho cô hàng vạn nỗi đau, nhưng chưa bao giờ ngừng để cô trông ngóng những hạnh phúc nó đem lại.
Mặc dù cô không thể mưu sinh bằng âm nhạc, cô vẫn yêu âm nhạc.
Như thể chỉ do thuận miệng, Cảnh Tú nghe được đáp án chỉ rũ mi, không hỏi gì thêm, tiếp tục động dao nĩa cắt sandwich.
Quý Hựu Ngôn cũng không để ý. Cô cúi đầu tỉ mẩn cắt phần sandwich của mình ra thành những phần nhỏ dễ bề dùng nĩa ăn, sau đó đẩy cho Cảnh Tú, "Để tôi giúp cậu."
Con ngươi Cảnh Tú khẽ xao động. Trầm mặc hai giây, cô đáp lời, "Không cần đâu, cảm ơn." Dứt lời, nhìn thấy ánh mắt cảm thông Lâm Duyệt hướng về phía Quý Hựu Ngôn, cô đặt nĩa xuống, quyết định giữ thể diện cho đối phương, "Tôi gần no rồi."
Quý Hựu Ngôn hối hận, lo sợ rằng sự ân cần của mình lại khiến Cảnh Tú không thể ăn tiếp.
Diêu Tiêu giúp làm dịu đi bầu không khí, "Cô Quý có thể chia em hai phần được không? Em nhìn mà thấy thèm đó."
"Tối qua chị Tiêu Tiêu còn bảo em chị muốn giảm cân mà." Lâm Duyệt phối hợp chọc cười, trong lòng cũng muốn giảm bớt nỗi buồn cho Quý Hựu Ngôn.
Cuối cùng cô nàng cũng hiểu vì sao sớm nay chị Quý lại phá lệ đặt sandwich giống cô Cảnh rồi. Bầu không khí quá mờ ám, quá kỳ cục, hai người này thật sự có ổn không vậy?!
Sau khi Cảnh Tú đứng dậy rời đi, Quý Hựu Ngôn bất an hỏi Diêu Tiêu, "Cô Cảnh thực sự ăn đủ rồi à?"
Diêu Tiêu nâng kính, chần chừ đáp, "Có lẽ ạ?" Rõ ràng chị Cảnh không muốn tiếp nhận lòng tốt của cô Quý, đồng thời cũng không muốn khiến đối phương lúng túng.
Cô đút tay vào túi áo, suy đoán hai người tiến triển đến đâu rồi. Sợ Quý Hựu Ngôn hiểu lầm tâm tư Cảnh Tú, cô nàng lảng sang chuyện khác, "Cô Quý này, em cho chị một thứ."
"Thứ gì?"
Diêu Tiêu lấy ra một tuýp thuốc mỡ đưa Quý Hựu Ngôn, "Cô Cảnh dặn em mang lên cho chị đấy." Tầm mắt cô rơi vào phần sưng đỏ trên tay phải Quý Hựu Ngôn, giải thích, "Dùng cho những trường hợp bị nẻ lạnh đó ạ."
Mắt Quý Hựu Ngôn lập tức rạng rỡ. Cô siết chặt tuýp thuốc lạnh lẽo trong tay như thể có thể chạm tới trái tim ấm áp của Cảnh Tú.
"Tiêu Tiêu này, hỏi em chút, ngày kia cô Cảnh có lịch trình gì không?" Quý Hựu Ngôn thấp thỏm.
Diêu Tiêu nhíu mày, ngay tức khắc đoán được ý định của Quý Hựu Ngôn. Ngày kia là sinh nhật theo lịch âm của Cảnh Tú.
Cha Cảnh Tú là người Pháp, mẹ là người Trung nên mẹ cô vẫn giữ sinh nhật theo lịch âm cho cô. Có điều với người ngoài thì Cảnh Tú vẫn luôn chỉ đưa ra lịch dương. Vì thế nên khi còn ở bên Quý Hựu Ngôn, ngày sinh nhật ấy mãi chỉ thuộc về riêng hai người Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú.
"Cô Cảnh đang làm đại sứ thương hiệu cho DX đời mới, sợ là xế chiều hôm nay sau khi thu hình xong phải tham gia buổi họp báo truyền thông của bọn họ, trưa ngày kia mới trở về." Diêu Tiêu ném phao cho Quý Hựu Ngôn.
Đôi mắt Quý Hựu Ngôn rực sáng, mỉm môi cười cảm ơn Diêu Tiêu một tiếng.
Quả nhiên buổi chiều sau khi buổi thu hình kết thúc, Cảnh Tú lên xe rời khỏi Lăng Châu. Cảnh Tú vừa rời đi, bữa ăn chỉ còn lại mình Quý Hựu Ngôn.
Cô lên mạng tìm công thức, hôm sau bảo Lâm Duyệt đi tìm mua nguyên liệu về, một ngày làm hẳn ba cái bánh ga tô, từ cái đầu cháy đen vô cùng thê thảm đến cái cuối mềm xốp thơm ngon.
Lâm Duyệt chứng kiến toàn bộ quá trình chế biến của cô, không nhịn nổi phải thắc mắc, "Không phải chị vẫn luôn khoe trình nấu nướng của chị siêu tốt ư?"
Quý Hựu Ngôn phết kem, lơ đãng đáp, "Trình nấu ăn của chị siêu tốt, có điều chỉ giới hạn trong món Tàu thôi."
Trước nay Cảnh Tú luôn vô cùng yêu thích mỹ thực Trung Quốc, lần đầu tiên cô xuống bếp nấu ăn cho Cảnh Tú, lúc trông thấy vẻ vừa ngạc nhiên lại vừa đáng yêu của đối phương, cô liền quyết tâm nghiên cứu đồ Tàu.
Lâm Duyệt bán tín bán nghi, Quý Hựu Ngôn bèn vờ giận quệt lên mặt cô nàng ít kem khiến Lâm Duyệt nhất thời gào thét.
Đang cười đùa vui vẻ, ánh mắt Quý Hựu Ngôn chợt xa xăm hoài niệm, cô mất mát nói, "Cô Cảnh thì sở trường món Tây lắm đấy."
Bàn tay xoay mặt của Lâm Duyệt khựng lại, cứ muốn nói lại thôi. Nghi vấn mối quan hệ giữa Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú hôm qua dừng bên khóe miệng, không dám tùy tiện thốt nên lời.
Quý Hựu Ngôn không nhận ra. Cô phân phó, "Giúp chị hỏi bên quay phim mượn cái kiềng ba chân đi."
"Chị định chụp gì à?"
Quý Hựu Ngôn bật cười, "Mai em sẽ biết, mau đi đi."
Lâm Duyệt trừng mắt, dù có đoán cũng không nói ra. Cô nàng cho rằng Quý Hựu Ngôn đơn thuần muốn ghi lại một đoạn chúc mừng sinh nhật cho Cảnh Tú hoặc cái gì đấy tương tự.
Tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, ngay ngày hôm sau cô nàng lại biết Quý Hựu Ngôn muốn làm gì thông qua hot search.
Ngay 0 giờ vào ngày sinh nhật Cảnh Tú, Quý Hựu Ngôn đăng tin lên weibo!
Cô vẫn luôn cho rằng mình không xứng với Cảnh Tú, cô chẳng ngờ được một bản thân tự ti như vậy lại từng là giấc mộng mà Cảnh Tú lo được lo mất.
Cô chứng kiến Cảnh Tú ngày càng gặt hái được nhiều thành công khiến lòng đầy hoảng loạn, cảm giác như thể Cảnh Tú đang sắp sửa trở thành một sự tồn tại xa vời cô không tài nào với tới, dần dà lãng quên hồi mới quen nhau, khi Cảnh Tú đề nghị dẫn Quý Hựu Ngôn về giới thiệu với ba mẹ, Quý Hựu Ngôn đã nửa thật nửa đùa bảo, "Tôi thật hời quá đi, không biết bố mẹ cậu có muốn đánh gãy chân tôi không nữa, rõ ràng chẳng có gì trong tay lại định ôm con gái bảo bối của cô chú mang về nhà", khi ấy Cảnh Tú cực kỳ dịu dàng đáp lại, cậu không cần phải có cái gì hết.
Tình yêu của tôi dành cho cậu đã là món tài sản lớn nhất cậu sở hữu rồi.
Rốt cuộc tự khi nào cô bắt đầu quên Cảnh Tú yêu cô như vậy, yêu từ khi cô chẳng có gì trong tay. Cảnh Tú chưa từng dùng những thứ ngoài thân để đắn đo nao núng khi yêu cô, từ đầu chí cuối chỉ mình cô tự cân đo đong đếm chính bản thân mình, thậm chí còn so đo cả tình yêu của Cảnh Tú. Cô vùi mình trong bể mặc cảm tự ti quá lâu cho nên mới quên Cảnh Tú của cô không phải nữ vương dao chẻ súng bắn cũng không vỡ đầu như người ngoài nhìn vào vẫn tưởng, Cảnh Tú chỉ là một cô gái đôi khi sẽ nhào vào trong lồng ngực của cô khóc thút thít thôi.
Quý Hựu Ngôn cắn môi, bấu véo mu bàn tay, tận lực khắc chế cơn nức nở.
Cô khịt mũi, lại tiếp tục mở màn hình điện thoại, ấn về khung chat với Cảnh Tú, nhìn chằm chằm con trỏ nhập văn bản nhấp nháy liên hồi.
Nỗi hổ thẹn và tự trách khiến cô thấy mình đã không còn xứng với chữ 'Yêu' của Cảnh Tú nữa rồi, nhưng đầu ngón tay run rẩy vẫn nhập từng chữ, từng chữ một để Cảnh Tú biết tâm ý của cô, "Lời xin lỗi quá nhẹ, có điều ngoài xin lỗi ra tôi không biết nên biểu thị sự áy náy, sự đau lòng và cả sự hối hận của tôi thế nào nữa."
"Xin lỗi, tôi sai rồi."
Cô sợ Cảnh Tú nghĩ cô vô liêm sỉ, không hiểu chuyện, thậm chí ngay cả cô cũng khinh bỉ chính mình. Song cô vẫn muốn mặt dày, thu hết dũng khí hỏi Cảnh Tú.
"Có thể cho tôi một cơ hội nữa không, cho tôi chút thời gian để cậu có thể hiểu tôi một lần nữa?"
Xứng hay không xứng, nên hay không nên, câu trả lời tốt nhất phải từ Cảnh Tú chứ không phải người hâm mộ, không phải truyền thông, càng không phải bản thân cô. Đây là việc quan trọng nhất cuộc đời, đến tận giây phút này cô mới thật sự hiểu rõ.
Một kẻ bình thường như cô mà từng được Cảnh Tú coi như vật báu. Cô có tư cách gì để tự ti, để tự oán trách mình cơ chứ.
Cô không biết Cảnh Tú đã ngủ hay chưa, cô tự nhủ chỉ cần Cảnh Tú không từ chối thì kể cả khi Cảnh Tú không phản hồi, cô cũng phải cắn răng dốc sức phấn đấu.
Có điều mọi thứ tốt đẹp hơn cô nghĩ, Cảnh Tú trả lời.
"Ngủ đi" không tỏ rõ ý tứ.
Quý Hựu Ngôn ôm điện thoại vào lòng, nín khóc mỉm cười. Không phải 'Tôi không muốn" kiên quyết vào lần cô đề nghị bắt đầu lại lần trước là cô đã thỏa mãn rồi.
Cô duỗi năm ngón tay ra, trước mắt hiện lên vẻ mặt dịu dàng của Cảnh Tú ban nãy lúc lau tay cho cô, trong lòng ấm áp.
"Ngủ ngon, mơ đẹp." Tay cô nhẹ nhàng nhắn tin đáp Cảnh Tú, ánh mắt mềm mại như nước.
Nếu Cảnh Tú không nói gì mà cô còn không hiểu ý Cảnh Tú thì cô thật sự không đáng đầu thai làm người.
Cô tắt đèn, nằm xuống giường, trằn trọc trở mình, nửa mê nửa tỉnh, cả đêm chìm trong giấc mộng chỉ xoay quanh Cảnh Tú, trong mơ cô đứng trên đỉnh núi tuyết, lúc tuyết lở, Cảnh Tú ôm lấy cô, mỉm cười cùng cô đắm chìm.
*
Rạng sáng hôm sau, Quý Hựu Ngôn tỉnh lại từ sớm, đi lên tầng bốn vào phòng nghỉ luyện đàn guitar. Lúc về phòng thì Cảnh Tú đã dậy, cô đang ngồi với Diêu Tiêu cạnh bàn ăn điểm tâm.
Lúc trông thấy Quý Hựu Ngôn bước vào, ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt Cảnh Tú bình thường như bao ngày. Hai người ngầm hiểu, đều không có ý định nhắc lại chuyện tối qua..
Lâm Duyệt đẩy toa ăn bước qua cửa, trông thấy Quý Hựu Ngôn liền ngạc nhiên nói, "Hôm qua chị ngủ không ngon giấc à? Sao cảm giác mắt hơi sưng thế ạ?"
Quý Hựu Ngôn nhìn trộm Cảnh Tú, lúng túng đáp lời, "Có lẽ vậy, tối qua hơi lạnh."
"Thì chị tắt máy sưởi, mở cửa sổ lại chẳng lạnh." Lâm Duyệt quyết không bỏ qua dễ dàng, cô nhìn Quý Hựu Ngôn một lượt, lo lắng nói, "Phải nhắc chị Khải đắp lớp trang điểm dày lên một chút thôi, không thì hôm nay quảng bá e rằng chị nhảy thẳng lên hot search mất."
Quý Hựu Ngôn thực sự hận không thể nhét tấm bánh bao vào miệng Lâm Duyệt để ngăn cô nàng nói tiếp.
Diêu Tiêu nửa đêm nửa hôm bị kéo dậy để chăm sóc gấu tuyết chẳng cần nghĩ nhiều cũng suy đoán được giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì. Cô nàng thức thời cứu nguy, "Cô Quý vừa mới từ ngoài vào mà, chị mới đi tập thể dục buổi sáng ạ?"
Quý Hựu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, phối hợp trả lời, "Không phải đâu, chị lên tầng bốn luyện đàn guitar."
Bàn tay đang cầm dao nĩa của Cảnh Tú hơi khựng lại.
Diêu Tiêu ngạc nhiên, "Bây giờ chị còn luyện đàn guitar buổi sáng ấy ạ? Em còn tưởng chị buông bỏ hoàn toàn rồi cơ."
Quý Hựu Ngôn mỉm cười, "Cũng không hẳn, gần đây chị mới bắt đầu luyện lại, tay còn đang gượng lắm đây. Quả nhiên muốn tinh thông thì phải chuyên cần mà, buông lỏng một tí là hỏng rồi."
"Không sao đâu ạ, chỉ cần nắm vững kiến thức cơ bản thì sẽ nhanh chóng khôi phục được như ban đầu thôi." Diêu Tiêu an ủi.
"Nếu có cơ hội, cậu còn muốn hát không?" Đột nhiên Cảnh Tú lên tiếng hỏi.
Quý Hựu Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Tú, Cảnh Tú lẳng lặng đáp lại ánh mắt cô, vẻ mặt nhàn nhạt. Cô nhất thời không hiểu rõ ngụ ý câu hỏi của Cảnh Tú, ánh mắt hơi ảm đạm, thật lòng thổ lộ, "Muốn mà."
Sao lại không muốn. Cô không tài nào quên được mình từng học đàn dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của cha như thế nào, cũng không quên bản thân từng mang theo dũng khí lớn ra sao khi đơn độc bỏ nhà đi, càng không quên vẻ đầy ắp nhu tình của Cảnh Tú mỗi khi nghe mình vừa đàn vừa hát. Âm nhạc mang đến cho cô hàng vạn nỗi đau, nhưng chưa bao giờ ngừng để cô trông ngóng những hạnh phúc nó đem lại.
Mặc dù cô không thể mưu sinh bằng âm nhạc, cô vẫn yêu âm nhạc.
Như thể chỉ do thuận miệng, Cảnh Tú nghe được đáp án chỉ rũ mi, không hỏi gì thêm, tiếp tục động dao nĩa cắt sandwich.
Quý Hựu Ngôn cũng không để ý. Cô cúi đầu tỉ mẩn cắt phần sandwich của mình ra thành những phần nhỏ dễ bề dùng nĩa ăn, sau đó đẩy cho Cảnh Tú, "Để tôi giúp cậu."
Con ngươi Cảnh Tú khẽ xao động. Trầm mặc hai giây, cô đáp lời, "Không cần đâu, cảm ơn." Dứt lời, nhìn thấy ánh mắt cảm thông Lâm Duyệt hướng về phía Quý Hựu Ngôn, cô đặt nĩa xuống, quyết định giữ thể diện cho đối phương, "Tôi gần no rồi."
Quý Hựu Ngôn hối hận, lo sợ rằng sự ân cần của mình lại khiến Cảnh Tú không thể ăn tiếp.
Diêu Tiêu giúp làm dịu đi bầu không khí, "Cô Quý có thể chia em hai phần được không? Em nhìn mà thấy thèm đó."
"Tối qua chị Tiêu Tiêu còn bảo em chị muốn giảm cân mà." Lâm Duyệt phối hợp chọc cười, trong lòng cũng muốn giảm bớt nỗi buồn cho Quý Hựu Ngôn.
Cuối cùng cô nàng cũng hiểu vì sao sớm nay chị Quý lại phá lệ đặt sandwich giống cô Cảnh rồi. Bầu không khí quá mờ ám, quá kỳ cục, hai người này thật sự có ổn không vậy?!
Sau khi Cảnh Tú đứng dậy rời đi, Quý Hựu Ngôn bất an hỏi Diêu Tiêu, "Cô Cảnh thực sự ăn đủ rồi à?"
Diêu Tiêu nâng kính, chần chừ đáp, "Có lẽ ạ?" Rõ ràng chị Cảnh không muốn tiếp nhận lòng tốt của cô Quý, đồng thời cũng không muốn khiến đối phương lúng túng.
Cô đút tay vào túi áo, suy đoán hai người tiến triển đến đâu rồi. Sợ Quý Hựu Ngôn hiểu lầm tâm tư Cảnh Tú, cô nàng lảng sang chuyện khác, "Cô Quý này, em cho chị một thứ."
"Thứ gì?"
Diêu Tiêu lấy ra một tuýp thuốc mỡ đưa Quý Hựu Ngôn, "Cô Cảnh dặn em mang lên cho chị đấy." Tầm mắt cô rơi vào phần sưng đỏ trên tay phải Quý Hựu Ngôn, giải thích, "Dùng cho những trường hợp bị nẻ lạnh đó ạ."
Mắt Quý Hựu Ngôn lập tức rạng rỡ. Cô siết chặt tuýp thuốc lạnh lẽo trong tay như thể có thể chạm tới trái tim ấm áp của Cảnh Tú.
"Tiêu Tiêu này, hỏi em chút, ngày kia cô Cảnh có lịch trình gì không?" Quý Hựu Ngôn thấp thỏm.
Diêu Tiêu nhíu mày, ngay tức khắc đoán được ý định của Quý Hựu Ngôn. Ngày kia là sinh nhật theo lịch âm của Cảnh Tú.
Cha Cảnh Tú là người Pháp, mẹ là người Trung nên mẹ cô vẫn giữ sinh nhật theo lịch âm cho cô. Có điều với người ngoài thì Cảnh Tú vẫn luôn chỉ đưa ra lịch dương. Vì thế nên khi còn ở bên Quý Hựu Ngôn, ngày sinh nhật ấy mãi chỉ thuộc về riêng hai người Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú.
"Cô Cảnh đang làm đại sứ thương hiệu cho DX đời mới, sợ là xế chiều hôm nay sau khi thu hình xong phải tham gia buổi họp báo truyền thông của bọn họ, trưa ngày kia mới trở về." Diêu Tiêu ném phao cho Quý Hựu Ngôn.
Đôi mắt Quý Hựu Ngôn rực sáng, mỉm môi cười cảm ơn Diêu Tiêu một tiếng.
Quả nhiên buổi chiều sau khi buổi thu hình kết thúc, Cảnh Tú lên xe rời khỏi Lăng Châu. Cảnh Tú vừa rời đi, bữa ăn chỉ còn lại mình Quý Hựu Ngôn.
Cô lên mạng tìm công thức, hôm sau bảo Lâm Duyệt đi tìm mua nguyên liệu về, một ngày làm hẳn ba cái bánh ga tô, từ cái đầu cháy đen vô cùng thê thảm đến cái cuối mềm xốp thơm ngon.
Lâm Duyệt chứng kiến toàn bộ quá trình chế biến của cô, không nhịn nổi phải thắc mắc, "Không phải chị vẫn luôn khoe trình nấu nướng của chị siêu tốt ư?"
Quý Hựu Ngôn phết kem, lơ đãng đáp, "Trình nấu ăn của chị siêu tốt, có điều chỉ giới hạn trong món Tàu thôi."
Trước nay Cảnh Tú luôn vô cùng yêu thích mỹ thực Trung Quốc, lần đầu tiên cô xuống bếp nấu ăn cho Cảnh Tú, lúc trông thấy vẻ vừa ngạc nhiên lại vừa đáng yêu của đối phương, cô liền quyết tâm nghiên cứu đồ Tàu.
Lâm Duyệt bán tín bán nghi, Quý Hựu Ngôn bèn vờ giận quệt lên mặt cô nàng ít kem khiến Lâm Duyệt nhất thời gào thét.
Đang cười đùa vui vẻ, ánh mắt Quý Hựu Ngôn chợt xa xăm hoài niệm, cô mất mát nói, "Cô Cảnh thì sở trường món Tây lắm đấy."
Bàn tay xoay mặt của Lâm Duyệt khựng lại, cứ muốn nói lại thôi. Nghi vấn mối quan hệ giữa Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú hôm qua dừng bên khóe miệng, không dám tùy tiện thốt nên lời.
Quý Hựu Ngôn không nhận ra. Cô phân phó, "Giúp chị hỏi bên quay phim mượn cái kiềng ba chân đi."
"Chị định chụp gì à?"
Quý Hựu Ngôn bật cười, "Mai em sẽ biết, mau đi đi."
Lâm Duyệt trừng mắt, dù có đoán cũng không nói ra. Cô nàng cho rằng Quý Hựu Ngôn đơn thuần muốn ghi lại một đoạn chúc mừng sinh nhật cho Cảnh Tú hoặc cái gì đấy tương tự.
Tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, ngay ngày hôm sau cô nàng lại biết Quý Hựu Ngôn muốn làm gì thông qua hot search.
Ngay 0 giờ vào ngày sinh nhật Cảnh Tú, Quý Hựu Ngôn đăng tin lên weibo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.