Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí

Quyển 8 - Chương 12: Lời kể của bác Phúc

Ân Tầm

07/05/2013

Đêm càng khuya, mưa cũng giảm dần, chỉ còn vọng lại những tiếng tí tách của những hạt mưa va vào kính cửa sổ.

Trong khách sạn sang trọng, Louis Thương Nghiêu sau khi giúp Lạc Tranh tắm rửa sạch sẽ liền ôm nàng đặt lên giường. Sắc mặt nàng tái nhợt tới mức đáng sợ, đôi mắt cũng đầy vẻ hoảng loạn cùng sợ hãi.

Sau khi hai người trở lại khách sạn, Louis Thương Nghiêu không làm bất kỳ việc gì cả, chỉ liên tục vỗ về Lạc Tranh, cũng không rời khỏi nàng nửa bước. Ngay cả việc tắm rửa hắn cũng giúp nàng bởi dáng vẻ này của Lạc Tranh làm hắn vô cùng đau lòng cùng không yên tâm.

Tự tay Louis Thương Nghiêu ép Lạc Tranh uống hết một cốc sữa nóng, khiến tâm tư của nàng dần thả lỏng đôi chút. Sau khi uống xong, hắn ân cần kéo chăn đắp cho nàng.

“Không nên suy nghĩ quá nhiều, cũng nghỉ ngơi sớm đi, cả ngày hôm nay em đã quá mệt mỏi rồi.”

Lạc Tranh vừa nghe vậy, vội đưa tay ra giữ chặt cánh tay của Louis Thương Nghiêu, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng đáng thương, “Anh đừng đi!”

“Nha đầu ngốc, anh không đi đâu cả, sẽ luôn ở bên cạnh em.” Hắn thương tâm đưa tay khẽ vén lọn tóc trên trán nàng, sau đó cúi người xuống, nhẹ đặt một nụ hôn lên đó.

Từ lúc trở về từ ngôi nhà cũ, Lạc Tranh một mực không rời xa người Louis Thương Nghiêu. Mặc dù biểu hiện đó của nàng làm hắn rất hài lòng, thậm chí hắn ước ngày nào nàng cũng dựa dẫm vào hắn như vậy, nhưng Louis Thương Nghiêu biết rõ, đây chỉ là do tâm tư nàng đang vô cùng hoảng loạn mà thôi. Nghĩ tới đó hắn lại càng thêm đau lòng.

Lạc Tranh lúc này mới bình tĩnh đôi chút, nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nhắm mắt lại nhưng đôi lông mày vẫn đầy bất an mà nhíu lại.

Louis Thương Nghiêu thấy thế, khẽ cúi đầu cười nhẹ. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên hai hàng lông mày đen nhánh của Lạc Tranh, dịu dàng thủ thỉ. “Không được nghĩ tới những chuyện đáng sợ kia nữa, nghĩ tới anh là được rồi!”

Lạc Tranh hít sâu một hơi, đem cả khuôn mặt mình mà vùi vào trong lồng ngực của hắn.

Louis Thương Nghiêu vô cùng kiên nhẫn dựa người vào đầu giường, ôm trọn Lạc Tranh trong lòng. Hắn thích cảm giác được nàng dựa dẫm, cũng đủ tự tin để có thể làm chỗ dựa cho nàng cả đời.

Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến sự sợ hãi cùng hoảng loạn của nàng khiến hắn càng cảm thấy đau lòng. Hắn biết bản thân vẫn chưa làm được những việc đủ khiến nàng tin tưởng. Nếu không Lạc Tranh đã không sợ hãi đến như vậy.

Louis Thương Nghiêu nhè nhẹ vỗ về lưng nàng bằng thái độ vô cùng sủng ái. Hắn yêu người phụ nữ này, cho nên, nhất định hắn phải tìm cho ra các bí mật liên quan đến nàng.

Đang mải suy nghĩ, hắn lại thấy người phụ nữ trong ngực mình mở to đôi mắt, hô hấp của nàng lại dần trở nên dồn dập.

“Em sao vậy?” Louis Thương Nghiêu vội vã hỏi.

Lạc Tranh nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn, “Con búp bê đó là của em, nhưng… nhưng tại sao nó lại biến thành bộ dạng như thế được chứ? Còn có những vết máu trên mặt nó nữa. Rốt cuộc là ai đã làm nó trở thành như thế?”

Thì ra nàng vẫn cứ mãi suy nghĩ về chuyện đó!

“Ngoan ngoãn nghe lời, những chuyện này hãy giao lại cho anh. Nhiệm vụ của em lúc này là nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon, được không?” Hắn cất giọng hết sức nhẹ nhàng để trấn an nàng, không để cho tâm tư của nàng trở nên hoảng loạn thêm nữa.

“Vâng!” Lạc Tranh nghe lời hắn, khẽ gật đầu, nhắm đôi mắt lại.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Louis Thương Nghiêu vẫn cứ thế mà ôm nàng, nhè nhẹ vỗ về, âu yếm nàng. Một lúc lâu sau, hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ đang vùi trong ngực mình, hai hàng lông mày đã dãn ra, hàng lông mi dài cong vút cũng khép chặt, hô hấp cũng trở nên nhịp nhàng hơn. Lúc này hắn mới yên tâm mà thở một hơi dài.

Di động của hắn bất ngờ rung lên, phát ra tiếng kêu ù ù. Đây chính là thói quen của Louis Thương Nghiêu, điện thoại luôn để ở chế độ rung, rất hiếm khi dùng nhạc chuông.

Bấm nút nhận cuộc gọi, từ đầu dây bên kia, một giọng nói cung kính vang lên.

“Louis tiên sinh, người ngài cần gặp đã đến.”

“Dẫn ông ta tới phòng khách chờ tôi.” Louis Thương Nghiêu lên tiếng ra lệnh, ngay sau đó cúp điện thoại.

Nhẹ nhàng nhấc đầu của Lạc Tranh đặt lên trên gối, hắn cúi người, đặt lên môi nàng một nụ hôn đầy tình cảm. Hắn biết nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ, chắc cũng phải rất lâu sau mới tỉnh dậy.

Bởi vì trong cốc sữa đưa cho nàng uống lúc nãy, Louis Thương Nghiêu đã cho thuốc ngủ vào đó. Với loại thuốc ngủ này, nàng sẽ ngủ thẳng một giấc tới tận trưa ngày hôm sau.

Mà trong khoảng thời gian này, hắn cũng phải giải quyết một số chuyện. “Em yêu, anh cam đoan với em, sẽ không để em phải sợ hãi cùng hoảng loạn như thế nữa.” Hắn khẽ nâng bàn tay nhỏ bé của nàng lên, nhẹ hôn lên đầu các ngón tay mảnh khảnh, tinh tế của nàng.

Phòng khách…

Thân hình cao lớn, vạm vỡ pha chút ngang tàng của Louis Thương Nghiêu dựa vào ghế sofa, cà phê và trà đã được đặt lên bàn. Phía đối diện là một ông lão đang dè dặt cầm tách trà uống từng ngụm.

Sau khi uống xong, ông ta đưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu, nở nụ cười có chút bối rối, “Vậy… Lạc Tranh?”

Ông lão này không phải ai khác mà chính là người được Lạc Tranh gọi là bác Phúc. Khi bác Phúc đang chuẩn bị đóng cửa hàng thì có mấy người mặc đồ đen bất ngờ xuất hiện, đưa bác tới nơi này. Vẻ mặt của mấy người đó rất lạnh lùng khiến bác Phúc bị một phen hết hồn.

Nhưng cũng may thái độ của mấy người này không có gì quá đáng, họ cũng đảm bảo sẽ không để bác phải gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Lúc đó tâm tư bác Phúc mới có thể buông lỏng, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Bác Phúc cũng không ngờ tới mình lại được đưa tới một khách sạn cao cấp tới như vậy. Có nằm mơ, bác cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ được đặt chân tới một nơi như thế này.

Trong lúc mải suy nghĩ, bỗng có một người đàn ông bước vào phòng khách. Đó chính là bạn trai mà Lạc Tranh đã từng giới thiệu. Dáng vẻ Louis Thương Nghiêu vẫn tỏa ra một khí thế vô cùng cao quý khiến bác Phúc hiểu rằng anh ta không phải người tầm thường.

Louis Thương Nghiêu lúc này mới nhớ ra là bác Phúc hay dùng tiếng Quảng Đông để nói chuyện. Hắn khẽ nhíu mày rồi dùng tiếng phổ thông hỏi.

“Bác Phúc, bác có thể nói được tiếng phổ thông không?”

“Hả? A, có có. Đã nhiều năm không sử dụng rồi, có nhiều từ sẽ không được chính xác.” Bác Phúc không ngờ cậu ta lại nói được tiếng phổ thông một cách thành thạo, lưu loát như thế. Nhìn dáng vẻ của cậu ta thì đúng là con lai, nhưng dòng máu châu Á trong người cậu ta khá mạnh mẽ.

“Không vấn đề gì, bác cứ bình tĩnh nói. Tôi sẽ từ từ nghe vậy.” Louis Thương Nghiêu vô cùng nhẫn nại, gật đầu nói với bác Phúc.

Bác Phúc gật đầu liên tục trả lời, “Thật tốt quá rồi! Xin hỏi, muộn như thế này rồi cậu còn mời tôi tới…”

“Bác Phúc, tôi không thích nói chuyện vòng vo. Hôm nay tôi mời bác tới đây là muốn hỏi chuyện có liên quan tới bố mẹ của Lạc Tranh.” Hắn cầm lấy một tách trà, nhẹ nhàng nhấp môi.

Bác Phúc sau khi nghe xong, sắc mặt thoáng chút kinh hãi, có chút mất tự nhiên xoa xoa hai bàn tay vào nhau. “Chuyện này… kỳ thực chuyện liên quan tới Lạc gia, tôi cũng không biết nhiều.”

Louis Thương Nghiêu nghe xong, nhẹ nhàng cười một tiếng. “Bác là người đã chứng kiến Lạc Tranh trưởng thành, sao lại không biết chuyện xảy ra ở Lạc gia chứ.” Dứt lời, từ túi áo bên trong hắn lấy ra một tờ séc, trực tiếp đặt trước mặt bác Phúc.



“Bác Phúc, tôi chỉ muốn hiểu rõ mọi chuyện mà thôi.”

Bác Phúc nhìn thoáng qua tờ séc, ngẩn người. Sau đó cầm lên, nhìn con số trên tờ séc mà sợ tới ngây người.

“Số tiền trên séc là ba triệu đô la Hongkong, không cần phải quy đổi, chỉ cần bác kể cho tôi nghe những chuyện bác biết mà thôi. Tới sáng mai ngân hàng mở cửa, bác có thể rút lấy số tiền này.” Louis Thương Nghiêu hờ hững tiếp lời, không quan tâm tới phản ứng của bác Phúc. “Tôi nghĩ ba triệu để đổi lấy mấy câu nói, cũng đáng đấy chứ.”

Lần đầu tiên bác Phúc được nhìn thấy số tiền lớn như vậy. Tuy bác có buôn bán nhưng cũng chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi, tính ra cũng chỉ đủ nuôi sống gia đình mỗi ngày.

Bàn tay cầm lấy tờ séc có chút run rẩy, bác Phúc ấp úng nói. “Cái này… không phải cho lắm. Việc đó… tiên sinh…cậu hỏi đi, chỉ cần là chuyện tôi biết, nhất định sẽ không giấu diếm.” Bác Phúc thu tay về, đem tờ séc bỏ vào trong túi áo.

Toàn bộ hành động của bác Phúc được Louis Thương Nghiêu thu hết vào tầm mắt, khóe môi hắn hơi cong lên tỏ ý hài lòng. Đúng là có tiền có thể làm được tất cả, có thể biến những chuyển không thể thành có thể.

Hồi 8: Yêu sâu đậm

Chương 12 - Phần 2: Lời kể của bác Phúc

“Bác Phúc, tôi muốn hỏi bác, hoàn cảnh gia đình Lạc Tranh như thế nào? Cha của Lạc Tranh là người thế nào?” Louis Thương Nghiêu hơi nghiêng người về phía trước, tự tay rót trà cho bác Phúc.

Bác Phúc có chút bất ngờ khi được Louis Thương Nghiêu đối xử nhiệt tình như thế, vội vàng đón lấy tách trà, trả lời.

“À, cha của Lạc Tranh tên là Lạc Nguyên, hàng xóm xung quanh đều gọi anh ta là A Nguyên. Từ đời ông bà anh ta đã sống ở đây rồi. Mọi người ra vào đều trông thấy nhau nên biết rõ lắm. A Nguyên là người giỏi ăn mà không giỏi làm, điều này ai ai cũng biết. Anh ta chẳng chịu làm công việc gì cho đàng hoàng tử tế cả. Tuy nhiên tính tình thì cũng không có gì xấu, luôn vui vẻ giúp đỡ mọi người. Mỗi tội là anh ta đặc biệt thích uống rượu. Chỉ cần uống chút rượu vào là tính cách thay đổi hoàn toàn.”

Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu mày. “Còn mẹ Lạc Tranh thì sao? Bà ấy là người thế nào?”

“À, cậu nói tới Fanny ấy hả? Con người cô ấy…”

“Khoan, bác vừa nói tên bà ấy là gì?” Louis Thương Nghiêu vội vàng ngắt lời bác Phúc, nhạy cảm hỏi lại.

Bác Phúc cười, “Mẹ của Lạc Tranh tên là Fanny, tôi nghĩ đây là cái tên có nguồn gốc từ Anh quốc. Mọi người cũng thấy rất kỳ lạ vì chuyện đó. Sao không dùng một cái tên Trung Quốc mà lại dùng một cái tên khác người như vậy chứ? Nói tới đây Bác Phúc vội vàng giả thích thêm, “À, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói người ngoại quốc các cậu không ra sao…”

“Không vấn đề gì.” Louis Thương Nghiêu cũng không để ý tới mấy điều này. Mẹ của hắn cũng là người gốc Hoa cho nên hắn cũng không phải là người Pháp chính gốc.

“Mẹ của Lạc Tranh họ gì?”

Bác Phúc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Nói thật, tôi cũng không biết cô ấy họ gì. Chúng tôi chỉ nghe thấy A Nguyên gọi như thế. Một thời gian sau, mọi người cũng gọi theo như vậy.”

“Bác nói hết những gì bác biết đi.”

Bác Phúc gật đầu, kể những chuyện mà bác biết về gia đình Lạc Tranh…

Về A Nguyên thì hàng xóm láng giềng hầu như không lạ gì nữa. Anh ta là điển hình của mẫu thanh niên vô công rồi nghề. Cho dù có ra ngoài kiếm tiền nhưng cũng làm chẳng đến nơi đến chốn. Cho tới một ngày, tại khu phố Xuân Ương có hai mẹ con nọ chuyển vào. Cô con gái xinh như tiên giáng trần, khoảng hơn hai mươi tuổi. Qua cử chỉ, lời nói cũng có thể đoán được hai mẹ con họ là những người có ăn học.

Khu phố Xuân Ương vốn là nơi phức tạp, mọi người sống ở đây đều là những con người chân chất mộc mạc. Rõ ràng là hai mẹ con cô ấy không thích hợp với nơi này, đặc biệt là cô con gái đó.

Cô gái quá xinh đẹp, đôi mắt đen láy, to tròn ngời sáng như những vì tinh tú, vừa có chút ngây thơ lại vừa quyến rũ. Hầu hết thanh niên ở khu phố Xuân Ương lúc đó, trong một thời gian ngắn đều bị cô gái ấy cuốn hút.

Nhưng không phải đàn ông nào cũng giống nhau. Có người thích chiếm hữu, có người lại thích quan sát một cách thầm lặng. A Nguyên chính là kiểu người thứ hai. Từ sau khi gặp cô gái đó, ngày nào anh ta cũng âm thầm theo sau cô ấy. Khi có người đàn ông nào làm phiền cô ấy thì anh ta liền chủ động đứng ra bảo vệ. Một lần rồi hai lần, cứ như thế rồi bắt chuyện làm quen với cô ấy một cách hết sức tự nhiên.

Không lâu sau, mẹ của cô gái qua đời. Trong lúc cô ấy đang vô cùng đau khổ, tuyệt vọng, A Nguyên đã thay cô ấy làm mọi chuyện kể cả việc lo hậu sự, an táng cho mẹ cô gái. Một thời gian sau, A Nguyên dẫn người con gái ấy về, đồng thời tuyên bố muốn kết hôn với cô.

Cứ như thế, người con gái lẻ loi cô độc đã được gả cho A Nguyên, cũng chính là người mà mọi người vẫn gọi là Fanny sau này.

Sau khi lập gia đình, A Nguyên cũng bắt đầu hiểu chuyện hơn, biết bảo vệ người vợ xinh đẹp của mình, chăm chỉ làm ăn hơn, không lười biếng như trước nữa. Hàng ngày anh ta đều chăm chỉ làm việc từ sáng đến tối. Mấy năm đầu cuộc sống của họ rất vui vẻ, mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ vì anh ta lấy được người vợ xinh đẹp.

Thời gian cứ thế trôi đi, cho tới khi bố mẹ A Nguyên đột ngột qua đời, những ngày tháng hạnh phúc cũng không còn nữa.

Lúc đó, Fanny vừa mang thai. Người Hongkong lại rất mê tín, họ cho rằng khi một người được sinh ra thì sẽ có một người phải mất mạng.

Tất nhiên cũng sẽ có nhiều lời đồn đại, thêm vào đó, rất nhiều người đố kỵ với sắc đẹp của Fanny, tạo ra những lời đồn ác ý như đổ thêm dầu vào lửa, ám chỉ Fanny là tai họa, là sao chổi. Càng ngày những lời đồn đại càng được thổi phồng lên một cách mạnh mẽ.

Mới đầu A Nguyên còn không để ý tới mấy chuyện đó, nhưng sau một thời gian dài, hoàn cảnh cũng làm thay đổi tính cách con người. Dần dần anh ta trở nên thô bạo, ngày càng uống rượu nhiều hơn.

Không những thế, A Nguyên còn thường xuyên lấy tiền mà Fanny kiếm được đem đi đánh bạc. Fanny luôn nhẫn nhịn, gắng chịu đựng cuộc sống như thế. Cô ấy không biết mình đã làm sai điều gì mà lại phải chịu những lời đồn ác ý như vậy nên chỉ đành âm thầm khóc một mình.

Sau khi Lạc Tranh được sinh ra, A Nguyên lại càng cảm thấy bất mãn hơn vì anh ta một mực hy vọng đó là con trai. Không ngờ cô ấy lại sinh ra một đứa con gái nuôi tốn cơm tốn gạo.

Rồi cứ thế, mọi người xung quanh phố chứng kiến trên người Fanny ngày càng có nhiều những vết bầm tím. Thậm chí có lúc còn nhìn thấy những vết bầm tím trên người Lạc Tranh nữa.

Có người khuyên Fanny nên báo cảnh sát nhưng cô ấy không muốn dính vào những chuyện rắc rối không cần thiết nên cứ thế mà âm thầm chịu đựng.

Có thể nói, Fanny luôn phải sống trong chuỗi ngày lo lắng và chịu nhiều đau khổ cho đến khi Lạc Tranh mười tám tuổi.

“Bác Phúc, khi Lạc Tranh mười tám tuổi đã xảy ra chuyện gì?” Louis Thương Nghiêu vội hỏi ngay vào vấn đề.

Bác Phúc uống một ngụm trà, khẽ thở dài. “Haizz, kỳ thực tôi cũng đoán được là, mối quan hệ này của hai người họ sẽ tới một ngày xảy ra chuyện. Kết quả là tôi đã đoán đúng.

Năm Lạc Tranh mười tám tuổi đậu vào đại học danh tiếng. Tôi còn nhớ lúc đó A Nguyên rất bực tức, chạy từ trong nhà ra ngoài mà miệng vẫn chửi bới om xòm, mấy câu đại loại như, « Con gái thì học đại học làm cái gì ! » Tôi nghe mà cũng cảm thấy buồn.

Nhưng Lạc Tranh cũng không phải là đứa bé tầm thường. Từ nhỏ lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh như thế mà thành tích học tập vẫn rất tốt. Vợ tôi thương con bé lắm, lần nào cũng nhét cho con bé ít hoa quả. Lạc Tranh còn nói với chúng tôi, sau này lớn lên con bé muốn làm cảnh sát hoặc đại luật sư.”

“Cô ấy đã từng nói với bác thế à?” Louis Thương Nghiêu không thể tưởng tượng được Lạc Tranh mà trở thành cảnh sát thì như thế nào.

Bác Phúc gật đầu, “Thực ra thì cũng dễ hiểu thôi, con bé chỉ muốn bảo vệ mẹ mình.”

Louis Thương Nghiêu nghe xong, trong lòng có chút nhói đau, hít sâu một hơi rồi hỏi, “Sau đó thì sao? Lại xảy ra chuyện gì?”

Bác Phúc nhớ lại, “Còn nhớ đêm hôm đó khi tôi thu dọn cửa hàng, đúng lúc thấy A Nguyên về nhà rất muộn. Anh ta đã uống rượu say mèm nhưng trên người lại có rất nhiều vết bầm tím.



Tôi cũng không lấy làm lạ, anh ta thường xuyên bị chủ nợ đuổi đánh, thật sự hết thuốc chữa rồi. Tôi chỉ thương Fanny và Lạc Tranh, chỉ cần A Nguyên uống rượu vào là hai mẹ con cô ấy lại phải chịu họa.”

Louis Thương Nghiêu vô thức siết chặt nắm tay, hắn dường như nhìn thấy được dáng vẻ Lạc Tranh đang khóc hết sức thảm thương, không có ai để nương tựa…

“Bác nói hôm đó trên người ông ta đầy vết thương. Có phải vì thế mà ông ấy không chịu nổi những lần đòi nợ tiếp theo mà buộc phải nhảy lầu tự tử không? Và đúng lúc đó thì bác và bác gái nhìn thấy?” Louis Thương Nghiêu hỏi lại.

Bác Phúc nghe xong, dáng vẻ bi thương ban đầu đột nhiên thay đổi, giống như vừa nghe được một tin vô cùng bất ngờ, nhìn Louis Thương Nghiêu, thắc mắc hỏi lại, “Nhảy lầu? Cậu nói A Nguyên nhảy lầu? Sao có thể như thế được? Tôi quá hiểu tính cách của anh ta. Anh ta là người ham sống sợ chết, cho dù người trong thiên hạ có nhảy lầu hết thì anh ta cũng không hành động nông nổi như thế!”

Hồi 8: Yêu sâu đậm

Chương 12 - Phần 3: Lời kể của bác Phúc

Lời nói của bác Phúc làm Louis Thương Nghiêu có chút ngỡ ngàng, đôi mắt đen sâu thẳm nổi lên vẻ nghi hoặc. “Ý bác là, cha của Lạc Tranh không hề nhảy lầu tự tử?”

“Cái này… nói như thế nào nhỉ?” Bác Phúc gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục, “Nói chính xác là tất cả mọi người đều không biết, người nhảy lầu tối hôm đó thực sự là ai. Có người nói đó là A Nguyên, có người lại nói đó là Fanny.

Vì tối hôm đó, rất nhiều người nghe thấy tiếng tranh cãi. Tôi và bà nhà tôi cũng nghe thấy. Mới đầu không ai trong chúng tôi để ý vì biết rằng A Nguyên uống rượu say chắc chắn lại lấy vợ ra để trút giận.

Ai ngờ, bọn họ cãi nhau một hồi rồi không thấy động tĩnh gì nữa. Chúng tôi tưởng rằng sẽ không còn chuyện gì nữa. Cho tới khi nghe thấy tiếng Lạc Tranh khóc tới mức thảm thiết.”

“Bác và bác gái đều tới hiện trường chứ? Hai người đã nhìn thấy những gì?” Louis Thương Nghiêu không hiểu lời bác Phúc lắm, lập tức hỏi dồn.

Bác Phúc nâng ly trà lên, nhấp một ngụm. Sau đó đem tất cả những chuyện mà bác đã chứng kiến khi đó nói ra.

Đêm đó, A Nguyên và Fanny cãi nhau rất to, làm cho hàng xóm xung quanh cũng đều nghe thấy hết. Nhưng không có ai báo cảnh sát vì họ biết rằng, dù có báo cảnh sát thì cũng không thể thay đổi được thói hư tật xấu của A Nguyên.

Hai bọn họ cãi nhau một hồi lâu rồi cũng ngừng lại. Lúc này bác Phúc đã dọn dẹp cửa hàng từ lâu, đang tính toán tiền hàng cũng bác gái, nghe thấy họ ngừng cãi nhau cũng không ai để ý tới nữa.

Cứ như thế nửa tiếng trôi qua. Bác Phúc đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Lạc Tranh, tiếng khóc vô cùng thảm thiết, thê lương, làm người khác nghe thấy cũng phải kinh sợ. Ngay sau đó là tiếng xe cảnh sát, xe cấp cứu tiến tới, chật cứng cả ngõ phố 113.

Bác Phúc cùng bác gái không nói lời nào lập tức tới đó. Vì bọn họ đi nhanh nên khi hai người tới hiện trường thì những người khác mới lần lượt chạy tới.

Bác Phúc thấy dưới đất toàn là máu, tạo thành từng vũng, từng vũng một. Giống như từng đám mây máu trên bầu trời rơi xuống dưới đất vỡ tan tành.

Hiện trường trên tầng thượng họ cũng không nhìn thấy vì đã bị cảnh sát phong tỏa. Tình hình cụ thể của A Nguyên và Fanny như thế nào không một ai hay biết, chỉ nhìn những vũng máu trên đường mà thấy sợ.

Điều duy nhất mà bọn họ nhìn thấy chính là Lạc Tranh được nhân viên cứu hộ dẫn xuống. Trên người con bé cũng toàn là máu, toàn thân run rẩy, ánh mắt vô hồn, giống như một xác chết đang chuyển động vậy, ai nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nói tới đây, bác Phúc lại khẽ thở dài, “Lạc Tranh thật là đáng thương, từ nhỏ tới lớn không được hưởng hạnh phúc dù chỉ một lần.”

Toàn bộ tâm tư của Louis Thương Nghiêu đều tập trung vào từng lời nói vừa rồi của Bác Phúc. Trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, ngay lập tức đặt câu hỏi.

“Bác Phúc, bác vừa nói đêm đó họ cãi nhau rất to, hàng xóm đều nghe thấy hết đúng không?”

“Đúng thế, có thể là do họ không đóng cửa sổ. Thêm vào đó, giọng của A Nguyên cũng rất lớn, hai người họ cãi nhau cái gì mọi người đều nghe thấy hết.” Bác Phúc gật đầu nói.

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu nổi lên tia nghi hoặc. “Đêm đó, trời không mưa sao?” Hắn nhỡ rõ Lạc Tranh từng nói đêm đó trời mưa rất to, sấm rung chớp giật. Căn nhà cũ hắn cũng vừa ghé qua. Nếu như đêm đó mà mưa như đêm nay thì dù có cãi nhau to tới mấy cũng sẽ bị tiếng mưa át đi. Vì thế hàng xóm cũng sẽ không nghe thấy gì.

“Trời mưa?” Bác Phúc không cần suy nghĩ mà lập tức lắc đầu. “Tôi nhớ rất rõ, đêm đó trời rất là nóng. Tới tối mà tôi phải bật quạt liên tục, vợ tôi còn không ngừng kêu ca lãng phí tiền điện.”

Louis Thương Nghiêu hết sức ngỡ ngàng, trong ánh mắt nổi lên chút khó hiểu… Lạc Tranh, tại sao nàng lại phải nói dối?

Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng hỏi tiếp, “Bác Phúc, bác tận mắt nhìn thấy dưới nhà có vết máu, lại nói là ông Nguyên không có nhảy lầu, chuyện này là thế nào?”

“À, điều kỳ lạ chính ở chỗ đó. Đây cũng chính là lý do mà tôi và bà nhà tôi không dám nói gì nhiều trước mặt Lạc Tranh.” Bác Phúc lại thở dài.

“Chúng tôi hiểu rất rõ tính cách của A Nguyên. Đêm đó, quả thực chúng tôi không biết ai là người bị thương hay ai đã chết. Chỉ thấy đèn xe cảnh sát nhấp nháy, tiếng xe cấp cứu vang lên. Có người nói A Nguyên nhảy lầu nhưng chúng tôi không tin. Anh ta là người coi trọng tính mạng, sao lại có thể tự sát chứ. Nếu đêm đó thực sự A Nguyên chết thì chỉ có một kết luận, đó là bị giết!”

Louis Thương Nghiêu hơi nhíu mày…

“Thực ra sau đó chúng tôi cũng đoán ra là A Nguyên đã xảy ra chuyện. Theo thói quen, sau khi uống rượu, anh ta sẽ phải làm loạn vài tiếng mới chịu thôi. Nhưng đêm hôm đó, rất nhanh đã không thấy có động tĩnh gì, chúng tôi đoán…” Bác Phúc nói lấp lửng, cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt, rất lâu sau không nói năng gì.

Trong lòng Louis Thương Nghiêu dần dần sáng tỏ, nhưng không thấy bác Phúc có động tĩnh gì, lạnh lùng ra lệnh. “Bác nói tiếp đi!”

Bác Phúc hắng giọng, suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói. “Sau khi xảy ra chuyện đó, chúng tôi không nhìn thấy gia đình A Nguyên nữa nên chúng tôi đoán rằng, liệu năm đó có phải Fanny đã giết A Nguyên hay là chính Lạc Tranh đã giết anh ta…”

Sắc mặt của Louis Thương Nghiêu đột nhiên trở nên rất khó coi, đằng đằng sát khí, lạnh như băng làm cho bác Phúc trở nên sợ hãi, chỉ biết nuốt nước miếng.

“Bác Phúc, bác có bằng chứng nào có thể chứng minh việc này là do Fanny làm hay là Lạc Tranh làm không?”

“Chứng cứ, cái đó… không có. Tôi chỉ nghĩ Fanny thường xuyên bị đánh nên cô ấy có lý do để giết A Nguyên. Còn Lạc Tranh, một lòng muốn bảo vệ mẹ mình, mối quan hệ của con bé với A Nguyên lại không tốt. Không chừng đêm hôm đó thấy A Nguyên đánh đập Fanny nên con bé mới nhỡ tay. Nếu không, sao trên người Lạc Tranh lại toàn máu như thế?”

Nói tới đây, bác Phúc thấy sắc mặt của Louis Thương Nghiêu càng trở nên khó coi hơn, vội vàng nói đỡ thêm, “Ha ha, thực ra đây cũng chỉ là phỏng đoán của chúng tôi mà thôi. Nếu như Lạc Tranh thực sự giết người thì con bé sẽ phải chịu án phạt, sao giờ này còn trở thành luật sư nổi tiếng được chứ. Cậu nói xem có phải như thế không?”

Bác Phúc đột nhiên nhớ tới việc người đàn ông này là bạn trai của Lạc Tranh, nói con bé như thế trước mặt hắn đúng là không nên chút nào.

“Bác Phúc, hôm nay đã làm phiền bác rồi.” Nghe bác Phúc nói xong, Louis Thương Nghiêu đứng dậy, cất giọng vô cùng lạnh lùng, mà sắc mặt hắn cũng không hề có chút biểu cảm.

“À, không vấn đề gì, không vấn đề gì, chỉ cần có thể giúp được mọi người là tốt rồi.” Bác Phúc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thấy Louis Thương Nghiêu có vẻ muốn kết thúc cuộc nói chuyện này, gật đầu cười.

“Vậy… nếu không còn chuyện gì, thì tôi xin phép…”

“Đứng lại!” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía sau lưng khẽ cất lên, “Hãy nhớ kỹ, sau này chuyện nhà Lạc Tranh không được nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Nếu có ai hỏi đến, hy vọng bác và bác gái đều nói là không biết, nếu không tôi cũng không bảo đảm cho cuộc sống sau này của hai bác đâu.”

Câu nói vừa rồi của Louis Thương Nghiêu làm cho bác Phúc sợ hãi tới mức run rẩy, gật đầu lia lịa. Bác biết người đàn ông này không phải bồ tát gì, ngày hôm nay tha cho bác, đồng nghĩa với việc cả đời này bác phải biết giữ mồm giữ miệng…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook