Chương 116
Mặc Kỳ Lân
21/03/2017
CHƯƠNG 116
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Tần Diễm ngồi ở bên giường trong chốc lát, hắn quay đầu bán nằm ở trên giường, thân thủ nắm thắt lưng Hạ Vân Phong, đem Hạ Vân Phong tha qua, bởi vì Hạ Vân Phong sắp rớt xuống giường rồi……
“Ngươi sao lại ở trên giường ta?”Tần Diễm nghi hoặc hỏi y. Hắn tối hôm qua mơ một giấc mộng rất hương diễm làm cho hắn thoải mái giống như trước nay chưa từng có nhưng sau khi tỉnh lại nhìn thấy lão ba mình đang ngủ ở bên cạnh, có chút không quá lý tưởng.(== ăn xong đạp bỏ sao ca)
Hạ Vân Phong không nói chuyện.
“Tối hôm qua là ai đưa ta trở về?”
“Hạ Đông.”Hạ Vân Phong lười biếng trả lời hắn, chẳng qua ánh mắt có vẻ thực mệt mỏi vô lực.Y nghĩ đẩy Tần Diễm ra nhưng Tần Diễm lại trước một bước buông y ra.
Hạ Vân Phong nhận thấy được không thích hợp.
Tần Diễm với tay kéo chăn Hạ Vân Phong nhìn thoáng qua, không có phát hiện trên người Hạ Vân Phong có dấu vết kỳ quái gì, ánh mắt Tần Diễm dừng ở trên mặt Hạ Vân Phong.
“Lão ba, tối hôm qua ta có nói cái gì, làm cái gì không?”Tần Diễm thử hỏi, nhìn thấy trong mắt Hạ Vân Phong trừ bỏ lười biếng cùng trầm định thì ở ngoài không có biểu tình gì dư thừa.
Hạ Vân Phong nhìn hắn, thong thả lắc đầu.
Tần Diễm lúc này mới đứng lên đi toilet, Hạ Vân Phong nằm ở trên giường.Y chậm rãi lôi kéo chăn, Tần Diễm không nhớ rõ chuyện tình tối hôm qua nữa, này có lẽ là chuyện tốt.
Tần Diễm vừa rồi kéo chăn của y để nhìn xem trên người y có dấu vết của những động tác tối qua không ? Y cũng biết Tần Diễm có điểm hoài nghi nhưng may mắn là trên người y không có dấu vết gì.
Hạ Vân Phong giật giật thân thể, chân y lộ ở bên ngoài, sườn trong chân y tràn đầy hôn ngân (sao ở chỗ khó thấy thế =..=), Hạ Vân Phong nằm ở trên giường không có khí lực xuống giường, khi Tần Diễm đi ra, chăn của y đắp kín mít, ngủ giống như bình thường.
Nếu Tần Diễm không biết.
Vậy y cũng không tất yếu nhắc lại, nếu chuyện tối hôm qua bị Tần Diễm biết, nhất định là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ phụ tử của bọn họ, nếu Tần Diễm không nhớ rõ nữa, vậy y cũng liền không đề cập tới.
Tuy rằng đối với cái loại hành vi tối hôm qua của Tần Diễm này thực kinh ngạc, cũng rất khó chấp nhận, nhưng y cũng không thể tự mình bỏ chăn ra, chỉ vào dấu vết trên sườn chân của mình, giống nữ nhân muốn Tần Diễm đối với y chịu trách nhiệm.
Kia khẳng định sẽ khiến Tần Diễm chán ghét, hơn nữa tại thời điểm Tần Diễm phát hiện, cũng chính thức chấm hết mối quan hệ phụ tử giữa bọn họ. Y không muốn nhìn thấy tình huống như vậy phát sinh.
Nếu là Tần Diễm không nhớ rõ.
Vậy thì y vĩnh viễn cũng sẽ không nhắc tới chuyện tình tối hôm qua, đó là xúc phạm đếm điểm mấu chốt của mối quan hệ. Y không thể tự tay xé bỏ tất cả, y thật vất vả mới tìm được Tần Diễm……
Tần Diễm đứng ở bên giường thủ sẵn nút thắt quần áo, hắn từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Hạ Vân Phong đang nằm ngủ: “Ta đêm nay có một cuộc hẹn, sẽ không sớm trở về như vậy, không cần chờ ta.”
Hạ Vân Phong có chút trầm mặc, nhưng y ngăn chận đáy mắt vô lực, thong thả “ uh” một tiếng.
“Ngươi làm sao vậy?” Tần Diễm nhìn thấy Hạ Vân Phong không thoải mái, hắn ngồi ở bên giường, không có vội vàng đi, thân thủ xoa cái trán Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong lại tránh được.
“Không có việc gì.”
“Ta đây đi làm, cẩn thận nghỉ ngơi.” Tần Diễm đi làm rồi, hắn cũng không có tiếp tục cùng Hạ Vân Phong nói thêm cái gì.Mà Hạ Vân Phong tối hôm qua bị Tần Diễm ôm đến xương cốt đều sắp gãy rời.
Nhưng hôm nay y không nằm bao lâu liền đứng dậy, lúc y dậy Hạ Đông đã sớm ly khai, mà Hạ Vân Phong buổi chiều còn lại là đi hẹn bạn. Y đi đến trường đua ngựa cùng lão đại Thanh bang uống trà, y trong lòng có bí mật, nhưng y không thể nói.
Có điều Hạ Vân Phong không nghĩ tới, buổi tối khi y trở về thì Tần Diễm so với y còn trở về sớm hơn. Hạ Vân Phong cùng Tần Diễm chào hỏi xong vừa chuẩn bị lên lầu thì Tần Diễm lại đi đến trước mặt ngăn cản y………….
“Còn có việc?” Hạ Vân Phong nhìn hắn.
Tần Diễm chặn y: “Vì sao tối hôm qua ngươi muốn lưu Hạ Đông ở trong nhà chúng ta qua đêm, hắn bất quá chỉ là một người ngoài.”
“Tối hôm qua có bão.” Hạ Vân Phong trả lời hắn, cũng hoãn thanh tỏ vẻ: “Hắn là bằng hữu ngươi.”
Tần Diễm ý vị thâm trường nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái: “Cho dù tối hôm qua có bão, cho dù hắn là bằng hữu ta, nhưng ngươi cũng không thể để cho hắn đi ngủ ở phòng của ngươi……”
————————————–
Nhộn nhạo rồi
Nói, nhắn lại sửa bản liễu, mọi người chậm rãi quen, hiện tại nhắn lại so với trước kia càng phương tiện mau lẹ lâu, sao sao
Mọi người nhắn lại trực tiếp ở văn vẻ trang đầu phía dưới lưu, có một cấp văn vẻ thêm phân đích hệ thống, chính là tiêu đề bên cạnh đích cái kia sao
Bình luận ngắn hội tự động biểu hiện ở thích đi, dài bình [ dài bình chính là đủ 50 cái tự ] hội biểu hiện ở văn vẻ phía dưới Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Tần Diễm ngồi ở bên giường trong chốc lát, hắn quay đầu bán nằm ở trên giường, thân thủ nắm thắt lưng Hạ Vân Phong, đem Hạ Vân Phong tha qua, bởi vì Hạ Vân Phong sắp rớt xuống giường rồi……
“Ngươi sao lại ở trên giường ta?”Tần Diễm nghi hoặc hỏi y. Hắn tối hôm qua mơ một giấc mộng rất hương diễm làm cho hắn thoải mái giống như trước nay chưa từng có nhưng sau khi tỉnh lại nhìn thấy lão ba mình đang ngủ ở bên cạnh, có chút không quá lý tưởng.(== ăn xong đạp bỏ sao ca)
Hạ Vân Phong không nói chuyện.
“Tối hôm qua là ai đưa ta trở về?”
“Hạ Đông.”Hạ Vân Phong lười biếng trả lời hắn, chẳng qua ánh mắt có vẻ thực mệt mỏi vô lực.Y nghĩ đẩy Tần Diễm ra nhưng Tần Diễm lại trước một bước buông y ra.
Hạ Vân Phong nhận thấy được không thích hợp.
Tần Diễm với tay kéo chăn Hạ Vân Phong nhìn thoáng qua, không có phát hiện trên người Hạ Vân Phong có dấu vết kỳ quái gì, ánh mắt Tần Diễm dừng ở trên mặt Hạ Vân Phong.
“Lão ba, tối hôm qua ta có nói cái gì, làm cái gì không?”Tần Diễm thử hỏi, nhìn thấy trong mắt Hạ Vân Phong trừ bỏ lười biếng cùng trầm định thì ở ngoài không có biểu tình gì dư thừa.
Hạ Vân Phong nhìn hắn, thong thả lắc đầu.
Tần Diễm lúc này mới đứng lên đi toilet, Hạ Vân Phong nằm ở trên giường.Y chậm rãi lôi kéo chăn, Tần Diễm không nhớ rõ chuyện tình tối hôm qua nữa, này có lẽ là chuyện tốt.
Tần Diễm vừa rồi kéo chăn của y để nhìn xem trên người y có dấu vết của những động tác tối qua không ? Y cũng biết Tần Diễm có điểm hoài nghi nhưng may mắn là trên người y không có dấu vết gì.
Hạ Vân Phong giật giật thân thể, chân y lộ ở bên ngoài, sườn trong chân y tràn đầy hôn ngân (sao ở chỗ khó thấy thế =..=), Hạ Vân Phong nằm ở trên giường không có khí lực xuống giường, khi Tần Diễm đi ra, chăn của y đắp kín mít, ngủ giống như bình thường.
Nếu Tần Diễm không biết.
Vậy y cũng không tất yếu nhắc lại, nếu chuyện tối hôm qua bị Tần Diễm biết, nhất định là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ phụ tử của bọn họ, nếu Tần Diễm không nhớ rõ nữa, vậy y cũng liền không đề cập tới.
Tuy rằng đối với cái loại hành vi tối hôm qua của Tần Diễm này thực kinh ngạc, cũng rất khó chấp nhận, nhưng y cũng không thể tự mình bỏ chăn ra, chỉ vào dấu vết trên sườn chân của mình, giống nữ nhân muốn Tần Diễm đối với y chịu trách nhiệm.
Kia khẳng định sẽ khiến Tần Diễm chán ghét, hơn nữa tại thời điểm Tần Diễm phát hiện, cũng chính thức chấm hết mối quan hệ phụ tử giữa bọn họ. Y không muốn nhìn thấy tình huống như vậy phát sinh.
Nếu là Tần Diễm không nhớ rõ.
Vậy thì y vĩnh viễn cũng sẽ không nhắc tới chuyện tình tối hôm qua, đó là xúc phạm đếm điểm mấu chốt của mối quan hệ. Y không thể tự tay xé bỏ tất cả, y thật vất vả mới tìm được Tần Diễm……
Tần Diễm đứng ở bên giường thủ sẵn nút thắt quần áo, hắn từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Hạ Vân Phong đang nằm ngủ: “Ta đêm nay có một cuộc hẹn, sẽ không sớm trở về như vậy, không cần chờ ta.”
Hạ Vân Phong có chút trầm mặc, nhưng y ngăn chận đáy mắt vô lực, thong thả “ uh” một tiếng.
“Ngươi làm sao vậy?” Tần Diễm nhìn thấy Hạ Vân Phong không thoải mái, hắn ngồi ở bên giường, không có vội vàng đi, thân thủ xoa cái trán Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong lại tránh được.
“Không có việc gì.”
“Ta đây đi làm, cẩn thận nghỉ ngơi.” Tần Diễm đi làm rồi, hắn cũng không có tiếp tục cùng Hạ Vân Phong nói thêm cái gì.Mà Hạ Vân Phong tối hôm qua bị Tần Diễm ôm đến xương cốt đều sắp gãy rời.
Nhưng hôm nay y không nằm bao lâu liền đứng dậy, lúc y dậy Hạ Đông đã sớm ly khai, mà Hạ Vân Phong buổi chiều còn lại là đi hẹn bạn. Y đi đến trường đua ngựa cùng lão đại Thanh bang uống trà, y trong lòng có bí mật, nhưng y không thể nói.
Có điều Hạ Vân Phong không nghĩ tới, buổi tối khi y trở về thì Tần Diễm so với y còn trở về sớm hơn. Hạ Vân Phong cùng Tần Diễm chào hỏi xong vừa chuẩn bị lên lầu thì Tần Diễm lại đi đến trước mặt ngăn cản y………….
“Còn có việc?” Hạ Vân Phong nhìn hắn.
Tần Diễm chặn y: “Vì sao tối hôm qua ngươi muốn lưu Hạ Đông ở trong nhà chúng ta qua đêm, hắn bất quá chỉ là một người ngoài.”
“Tối hôm qua có bão.” Hạ Vân Phong trả lời hắn, cũng hoãn thanh tỏ vẻ: “Hắn là bằng hữu ngươi.”
Tần Diễm ý vị thâm trường nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái: “Cho dù tối hôm qua có bão, cho dù hắn là bằng hữu ta, nhưng ngươi cũng không thể để cho hắn đi ngủ ở phòng của ngươi……”
————————————–
Nhộn nhạo rồi
Nói, nhắn lại sửa bản liễu, mọi người chậm rãi quen, hiện tại nhắn lại so với trước kia càng phương tiện mau lẹ lâu, sao sao
Mọi người nhắn lại trực tiếp ở văn vẻ trang đầu phía dưới lưu, có một cấp văn vẻ thêm phân đích hệ thống, chính là tiêu đề bên cạnh đích cái kia sao
Bình luận ngắn hội tự động biểu hiện ở thích đi, dài bình [ dài bình chính là đủ 50 cái tự ] hội biểu hiện ở văn vẻ phía dưới Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.