Dụ Tội

Chương 172

Mặc Kỳ Lân

21/03/2017

CHƯƠNG 173

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Im lặng.

Trong phòng không có chút tiếng vang.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của hai người.

Hai mắt của Hạ Vân Phong thích ứng với bóng đêm, nương theo ánh trăng thấy rõ hình dáng khuôn mặt của Hạ Đông. Tâm tình giờ phút này của Hạ Vân Phong rất phức tạp….

Y không nghĩ tới Hạ Đông sẽ đến cứu y, nhưng nơi này rất nguy hiểm……

Y cũng không hy vọng Hạ Đông đến.

Hạ Vân Phong chậm rãi hất tay Hạ Đông ra: “Sao ngươi lại tới đây?” giọng nói y khó có được rất nhẹ, lộ ra vài phần lo lắng.

Hạ Đông rất cẩn thận ngồi ở bên giường, hắn dán tại bên tai Hạ Vân Phong nhỏ giọng nói với y: “Vân gia, chúng ta tới đón ngươi đi ra ngoài.” Nhiệt tức kia đều chui vào trong lỗ tai Hạ Vân Phong, ngứa ngứa……

Chúng ta……

Hạ Vân Phong lập tức liền hiểu được ý tứ Hạ Đông, người đến không chỉ là một mình Hạ Đông……

“Còn có ai?” Hạ Vân Phong tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng hỏi lại, thanh âm hai người đều rất nhỏ, hơn nữa phòng ở cách âm hiệu quả tốt, cho nên coi như an toàn.

“Hình Liệt phụ trách lái xe, Hoằng Dạ ở cửa sau tiếp ứng, ta cùng Tần Diễm tiến vào, Tần Diễm ở dưới lầu chờ, ta đi lên tiếp ngươi. (=..= sao lại kéo cả lũ đến thế này)” Hạ Đông thành thật nói, hắn đối nơi này rất quen thuộc cho nên hắn đi lên có vẻ an toàn nhất.

Ngay sáng nay.

Hạ Vân Phong đáp ứng yêu cầu của Ngao Dương sau đó Ngao Dương cũng nói được thì làm được, nên đã thả bọn họ……

“Vân gia, chúng ta đi thôi.” Hạ Đông thân thủ bắt được lòng bàn tay hơi lạnh của Hạ Vân Phong, động tác của hắn rất nhẹ, nhẹ nhàng mà nắm tay Hạ Vân Phong, đây là lần đầu tiên hắn chủ động kéo tay Hạ Vân Phong……

Độ ấm trong lòng bàn tay Hạ Đông truyền đến làm cho Hạ Vân Phong có chút xúc động, y nhẹ nhàng mà giật giật ngón tay, tựa hồ là miễn cưỡng, chậm rãi nắm chặt tay Hạ Đông……

Hạ Vân Phong động tác thong thả xuống giường, Hạ Đông thay y mặc quần áo, Hạ Vân Phong thật lâu không có nhìn thấy Hạ Đông nên khi Hạ Đông thay y mặc quần áo, y vẫn nhìn chăm chú vào Hạ Đông……

Hạ Đông giống như là gầy đi một chút, đường cong sườn mặt thực rõ ràng, ánh mắt Hạ Vân Phong lẳng lặng dừng ở trên thân Hạ Đông, ánh mắt bình tĩnh kia mơ hồ lộ ra quang mang âm trầm mê người……

“Ta nghĩ ngươi còn giận ta.” Trong bóng đêm, thanh âm Hạ Vân Phong rất nhẹ, thanh tuyến của y rất thấp, tràn ngập ý nhị thành thục, “Không giận là tốt rồi.”

Như vậy y cũng cao hứng, y cũng không hy vọng nhi tử không vui.

“Đừng nói nữa, hiện tại đi thôi, thời gian không còn nhiều lắm.” Hạ Đông nhanh chóng mà vững vàng thay Hạ Vân Phong mặc quần áo sau, liền kéo tay Hạ Vân Phong ra phòng……

Cửa phòng Hạ Vân Phong mở to, phòng Ngao Dương còn lại là khóa, cửa phòng đối diện Hạ Vân Phong, thời điểm hai người bọn họ xuống lầu, động tác rất nhẹ, tận lực không phát ra một thanh âm nào.

Chính là.

Quá tối.

Hạ Vân Phong trượt chân……

Hạ Đông nhanh nhẹn vươn tay ôm y, gắt gao ôm y, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận”. Hai má hắn dán sườn mặt hơi nóng của Hạ Vân Phong, hắn bảo Hạ Vân Phong đứng vững.

Từng bước một giúp đỡ Hạ Vân Phong xuống lầu.

Trên lầu không có một chút động tĩnh, mà lúc này, trong phòng khách……

Vài nhi tử của Hạ Vân Phong không biết khi nào thì đã vào nhà, đều ngồi ở trên sô pha im lặng chờ bọn họ, tựa hồ tiến vào sau, căn bản là không vội đi. ( bọn nó đến giải cứu mà như đi chơi ấy, còn ngồi sofa để đợi. Troll nhau à :v )

Bức màn trong phòng khách mở rộng thật to, ánh trăng kia chiếu sáng toàn bộ phòng khách……

Hạ Vân Phong bảo tất cả bọn họ đều đi ra ngoài, làm cái gì tất cả đều tiến vào, vào một người là được rồi, còn dám ngang nhiên ngồi ở trên sô pha, hút thuốc thì hút thuốc, uống trà thì uống trà…… (=..= dã thú mà, ko sợ)

“Hạ Đông, các ngươi đi trước.” Tần Diễm đứng lên tránh đường ra, ý bảo Hạ Đông mang Hạ Vân Phong đi trước, nhìn thấy Hạ Vân Phong đứng không có đi, hắn thúc giục hai câu, “Ta còn có chuyện muốn làm, lát xong sẽ đi, các ngươi trước lên xe chờ ta.” Hắn nói chuyện không có thanh âm, chỉ có thể nghe được khí thanh kia rất nhỏ.

Hạ Vân Phong nhìn thấy Tần Diễm lên lầu, y muốn tóm Tần Diễm lại, nhưng bị Hoằng Dạ bắt được cổ tay trước: “Để cho hắn đi.” Hoằng Dạ ngăn trở Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong thực lo lắng.

“Ta đi lên canh hắn, ngươi không cần lo lắng, các ngươi trước lên xe.” Hoằng Dạ buông lỏng cổ tay Hạ Vân Phong ra, rồi cũng đi lên lầu. Hạ Vân Phong nhìn thấy hai nhi tử lên lầu, y nhíu mày.

Hạ Đông bảo y đi, y cũng không đi.

Hình Liệt đứng lên đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong, cùng Hạ Vân Phong nói: “Ta cũng muốn đi lên lấy chút đồ, bên ngoài mấy cảnh vệ đều bị chuốc thuốc mê rồi, hiện tại đi ra ngoài rất an toàn.”

Ngữ khí của hắn thoải mái, bọn họ làm được vạn vô nhất thất, sau hắn ôm ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, cũng đi theo Hoằng Dạ đi lên lầu. (=..= toàn mấy tên điếc ko sợ súng)

Vài nhi tử bước đi đều không có phát ra thanh âm……

Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông mới vừa đi đến cửa huyền quan, chợt nge thấy trên lầu truyền đến tiếng vang, Hạ Vân Phong muốn lên lầu đi xem, nhưng Hạ Đông ngăn lại, nói rất nguy hiểm……

“Đi trước.” Hạ Đông ngăn y lại, nhưng thấy Hạ Vân Phong bất động, hắn mới nói, “Bên ngoài một đường đều không có người ngăn đón, Vân gia ngươi từ cửa sau đi ra ngoài, ở trên xe chờ chúng ta.”

“……”

“Ta đi giúp ngươi nhìn xem.” Hạ Đông bảo y đi trước, chính mình đi hỗ trợ.

Hạ Vân Phong gật đầu, bảo hắn nhanh lên, bảo Hạ Đông lên đem bọn họ toàn bộ đều kêu xuống, bởi vì Hạ Vân Phong biết sắp không còn thời gian nữa. Nhìn thấy Hạ Đông không tiếng động lên lầu, Hạ Vân Phong mới yên tâm mở ra cửa huyền quan, nhưng khi cửa lớn chậm rãi mở ra, Hạ Vân Phong lập tức liền thấy được Ngao Dương mặt âm trầm lạnh lùng đứng ở bên ngoài……

Ngao Dương chính đang gắt gao theo dõi y…… (thằng này giống ma quá =..=)

Nguy rồi.

Hạ Vân Phong trong lòng đột nhiên trầm xuống, Ngao Dương thế nhưng không ở trong phòng, bị phát hiện rồi……

“Đã trễ thế này, mặc chỉnh tề như vậy là muốn đi đâu?” thanh tuyến Ngao Dương lãnh liệt làm cho y phát lạnh, hắn mặc áo ngủ đứng chắn ở cửa, hắn hoàn toàn chặn đường đi của Hạ Vân Phong.

“……”

“Ta buổi sáng hôm nay mới đem ba nhi tử của ngươi thả ra, không nghĩ tới bọn họ còn rất quan tâm đến ngươi, muộn như vậy rồi còn chạy tới gặp ngươi.” biểu tình Ngao Dương không thay đổi, chính là trong giọng nói bình tĩnh kia của hắn lộ ra vài phần nguy hiểm khó có thể phát hiện.

Xong rồi……

Nhìn vẻ mặt Ngao Dương âm u như thế, Hạ Vân Phong vẫn như trước cảm xúc ổn định mở miệng: “Bọn họ đến gặp ta, đâu có vấn đề gì, nếu ngươi không thích, lần sau ta không cho bọn họ đến là được.”

Ngao Dương đến gần Hạ Vân Phong một chút, lạnh giọng tỏ vẻ: “Như thế nào? Còn muốn có lần sau?” Hắn tiến đến gần Hạ Vân Phong, mặt hai người sắp chạm vào nhau nhau.

“……”

“Vốn thả bọn họ còn chưa tính, đáng tiếc bọn họ muốn phá hư chuyện của ta.” ngữ khí Ngao Dương lộ ra bất đắc dĩ cùng vô tội, nhưng đáy mắt hắn lại rét lạnh như sương.

“Bọn họ chính là đến gặp ta.” Hạ Vân Phong lời này nói ra, ngốc tử cũng không thể tin……

“Đêm nay bọn họ một người cũng đều không được đi.” Ngao Dương không tiếng động cười lạnh, sắc mặt hắn thực âm u, Hạ Vân Phong thế này mới phát hiện trong tay Ngao Dương cầm theo một cái cưa điện……

Ánh mắt Hạ Vân Phong cũng hơi hơi có chút biến hóa……

Đêm nay tâm tình Ngao Dương thật không tốt, tuy rằng Hạ Vân Phong đáp ứng hắn giúp hắn đả thông nhân mạch Bắc khu, nhưng Hạ Vân Phong đêm nay mệnh lệnh hắn làm này làm kia, làm cho hắn thực không hài lòng.

Hắn khó chịu liền ngủ không được, hắn đi ra hậu viện đi nhổ cỏ dại, này vốn là chuyện hạ nhân làm, nhưng Ngao Dương trong lòng không thoải mái cần phát tiết, nhưng lại để cho hắn nhìn thấy Hạ Đông cùng Tần Diễm từ sau cửa vào được, vệ sĩ cũng bị Tần Diễm hạ thuốc mê khiến cho mê man.

Mà Hạ Đông còn lại là quen thuộc vào phòng……

Bất quá.

Hắn chính là lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ vào phòng, chẳng được bao lâu, lại để cho hắn nhìn thấy Hoằng Dạ cũng vào được, hắn vừa định đi lên chào hỏi, liền nhìn thấy Hình Liệt……

Vài nhi tử của Hạ Vân Phong đều lục tục vào phòng, hắn không chút hoang mang vỗ vỗ cỏ dại trên tay, liền chuẩn bị vào nhà thu thập vài huynh đệ này của hắn……

Nhưng hắn còn chưa có mở cửa ra, cửa đã tự mở ra trước, hắn nhìn thấy Hạ Vân Phong ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước mặt hắn, người sáng suốt vừa thấy đã biết là muốn chạy trốn, muốn ở địa phương của hắn cứ như vậy đi ra ngoài, kia cũng không dễ dàng như vậy……

Ngao Dương mang theo cưa điện chuẩn bị lên lầu.

Hạ Vân Phong ngăn trở hắn.

“Các ngươi là huynh đệ, huynh đệ như tay chân, ngươi đừng như vậy.” Hạ Vân Phong không hy vọng nhìn thấy nhi tử mình tự giết lẫn nhau, mâu thuẫn xung đột như vậy hắn không muốn nhìn thấy.

“Bọn họ nếu đã đến đây, ta không hảo hảo tiếp đón bọn họ, kia mới thật sự là kỳ cục.” tươi cười bên môi Ngao Dương càng ngày càng lạnh……

Hạ Vân Phong ngăn không được Ngao Dương.

Bị Ngao Dương đẩy ngã ở một bên, cả người Hạ Vân Phong đánh vào tủ trang sức, phát ra tiếng vang rõ ràng.

Trên lầu.

Im lặng.

Mọi người đều nghe được động tĩnh, nhưng một lát sau lại không có thanh âm, Hoằng Dạ cùng Tần Diễm còn có Hình Liệt tìm được thứ quan trọng của mình sau, thay Hạ Vân Phong đem đều đem ra. (=..= Mặc tỷ đừng chơi cái này đc hok, hok hiểu j hết)

Tần Diễm còn cần một chút thời gian đem ảnh chụp cùng phim ảnh mà Hạ Vân Phong bị chụp tất cả đều tìm ra, Hạ Đông từ thư phòng đem văn kiện quan trọng của Hạ Vân Phong đều đem ra, chờ bốn người bọn họ lấy xong đồ sau liền cùng nhau xuống lầu……

Ngay tại lúc mấy người sắp đi đến trước cửa huyền quan, cửa “Phanh” một tiếng gắt gao đóng lại, Ngao Dương vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa. Trên tay hắn cầm theo cưa điện……

Mà Hạ Vân Phong bị Ngao Dương trói lại, ném xuống đất……

Mấy người đồng thời sửng sốt.

“Đi gấp như vậy làm cái gì, ngồi xuống uống chén trà lại đi.” Ngao Dương bật cưa điện lên, âm thanh khởi động vang lên chói tai, cưa điện bắt đầu cấp tốc chuyển động.

Cưa điện trong tay Ngao Dương liền cách cổ Hạ Vân Phong gần trong gang tấc: “Các ngươi là huynh đệ của ta, buổi tối tới nhà của ta cũng không thành vấn đề, ta đương nhiên sẽ không thương tổn các ngươi.”

Hạ Vân Phong lắc đầu, ý bảo mấy nhi tử đừng tới đây.

“Muốn trách cũng chỉ có thể trách Hạ Vân Phong không dạy con tốt, các ngươi nói đúng không?” Cưa điện trong tay Ngao Dương càng cách Hạ Vân Phong gần thêm một chút, Hạ Vân Phong không dám động……

“Ngươi đủ chưa?” Hoằng Dạ vững vàng ra tiếng, “Hắn nói như thế nào cũng là thân sinh phụ thân của ngươi, chúng ta cũng là huynh đệ ruột của ngươi, ngươi làm gì làm đến tuyệt tình như vậy.”

“Đại ca, bọn họ đều có tư cách mắng ta tuyệt tình, nhưng ngươi thì không thể.” Ngao Dương không hờn giận nhíu mày, hắn bất mãn tỏ vẻ, “Ngươi chẳng lẽ quên, lúc bác gái mất, là ta đem ngươi từ trong đám cháy kéo đi ra, ngươi hiện tại có tư cách gì nói ta tuyệt tình.”

Hoằng Dạ trầm mặc.

Hắn nhấp nháy mắt, nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong cũng dùng hai mắt mệt mỏi theo dõi hắn, ý bảo hắn câm miệng, không cần lại chọc giận Ngao Dương nữa……

“Nhị ca, ngươi buông lão ba ra, ngươi sẽ làm bị thương đến hắn đó.” Hình Liệt cảm xúc ổn định cùng hắn đàm phán, Ngao Dương hiện tại chỉ cần hơi dùng sức một chút Hạ Vân Phong sẽ mất mạng.

Thanh âm cưa điện trong tay Ngao Dương thực vang……

“Đồ trên tay các ngươi đều được lấy đi, nhưng các ngươi không thể đem Hạ Vân Phong mang đi.” Ngao Dương nhìn mấy thứ trong tay bọn họ vài lần, hắn thoái nhượng.

Làm luật sư nên Tần Diễm rất lãnh tĩnh, hắn lý tính nói cho Ngao Dương: “Ngươi trước buông đồ trong tay, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, mọi việc đều có đường thương lượng.”

“Xem ta là ngu ngốc hả, ngồi xuống từ từ nói chuyện?” Ngao Dương khinh thường cười lạnh, hắn đem Hạ Vân Phong từ dưới đất bắt đứng lên, hắn ôm thắt lưng Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong cũng không sốt ruột.

Bởi vì y biết, Ngao Dương sẽ không thật sự muốn thương tổn y, Ngao Dương chính là muốn buộc vài cái huynh đệ của hắn đi mà thôi, cho nên ở thời điểm Ngao Dương đưa ra yêu cầu, bảo bọn họ tất cả đều cút……

Hạ Vân Phong hướng về phía các nhi tử của y không dấu vết rất nhỏ nháy mắt một cái, mấy người đều hiểu được, phải đi……

Hạ Đông bình tĩnh mở miệng: “Chúng ta đi……” Hạ Đông lôi Tần Diễm đi, Hoằng Dạ lôi Hình Liệt đi, chỉ có thể dựa theo chỉ thị của Hạ Vân Phong rời khỏi nơi này.

Chẳng được bao lâu, người của Ngao Dương đã tới. Ngao Dương nói thủ hạ không cần đuổi theo, hắn ném cưa điện, đem Hạ Vân Phong ôm trở về phòng, lại thay Hạ Vân Phong mở trói.

“Chuyện ta đáp ứng ngươi, ta làm được rồi, ngươi không được quên, chuyện ngươi đáp ứng ta.” Ngao Dương một bên thay y mở dây thừng trên người, một bên thay y đem quần áo thoát……

“Ta sẽ không đi, đây là nhà của ta, ta như thế nào có thể đi.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng gật đầu, y thong thả nâng mắt lên nhìn về phía Ngao Dương, “Ta chỉ là muốn bình thường có thể trông thấy nhi tử nhiều hơn.”

“Có thể.” Ngao Dương trầm mặc nhìn chăm chú y, con ngươi đen kia sâu không thấy đáy……

Từ đêm nay sau, Hạ Vân Phong có thể xuất môn cùng bất luận kẻ nào gặp mặt, Ngao Dương cũng sẽ không quản, bất quá Hạ Vân Phong lại thật ra không nghĩ muốn chạy, dù sao nhà này y trụ gần mười năm rồi……

Này rõ ràng là địa phương của y, y như thế nào có thể đi, y chính là xem như sớm an hưởng tuổi già, y còn có thể đi ra ngoài gặp mấy nhi tử kia, Ngao Dương cũng không phản đối.

Chỉ cần mỗi đêm đúng giờ về nhà là có thể rồi, Bắc đường cùng công ty Hạ Vân Phong đều là chỉ nhìn mặt mũi Vân gia y đây, ở mặt ngoài, công ty cùng Bắc đường vẫn như cũ đều là của y……

Đông khu bên kia cách chức của Hình Liệt cùng Tần Diễm, nhưng cục chính trị Bắc khu bên này lập tức đem hai người bọn họ điều lại đây, vẫn như trước là chức vụ ban đầu không thay đổi. Mà Hoằng Dạ cũng phục hồi công tác, Hạ Vân Phong lại thường xuyên ở trên TV nhìn thấy mấy nhi tử, hôm nay Hạ Vân Phong xem TV xong, đã xuống hoa viên tưới hoa.

Lúc chạng vạng, biệt thự cách vách hàng năm bỏ trống kia của Hạ Vân Phong, chuyển đến rất nhiều gia cụ mới. Gia cụ này đều thực cổ điển, còn có rất nhiều trang sức cổ, Hạ Vân Phong liền đứng ở trong hoa viên nhìn……

Kỳ thật nhà cách vách kia mấy ngày hôm trước còn có người đến quét tước qua, rất nhiều công nhân đem đồ bên ngoài đều chuyển qua, chính là mấy thứ này lại cùng nhà y giống nhau như đúc……

Hơn nữa Hạ Vân Phong cảm thấy mấy gia cụ này nhìn cũng thực quen mắt, cùng nhà y quả thực là không có sai biệt, đều là phong cách cổ điển mà y thích nhất, y ngồi dựa vào ghế ở trong viện, hút thuốc……

Vào ban đêm khi Vân Phong đang tu bổ hoa cỏ, liền nhìn thấy Hoằng Dạ mặc áo ngủ đứng ở trong viện cách vách tưới hoa, động tác trong tay Hạ Vân Phong lập tức liền ngừng lại.

Hai bên sân cơ hồ là thông nhau, chính là ngăn cách bởi một vòng lan can, hai người liền cách một lan can đối mặt với nhau, Hoằng Dạ một bên tưới hoa, một bên đem Hạ Vân Phong kéo đến bên cạnh hắn.

Thân thể hai người tới gần, nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở quen thuộc kia cũng theo mà đến gần, Hoằng Dạ hôn môi y một cái: “Như vậy có đủ kinh hỉ hay không?”

Hạ Vân Phong cảm giác được áo ngủ mình lỏng ra, Hoằng Dạ thân mật ôm Hạ Vân Phong, ánh mắt Hạ Vân Phong miễn cưỡng theo môi Hoằng Dạ, chậm rì rì nhìn về phía ánh mắt Hoằng Dạ……

Hoằng Dạ tiến đến rất gần y: “Nhà mới mua của ta, ngươi thích không?”

Mùi nước hoa thản nhiên trên người Hoằng Dạ, hương vị quen thuộc kia, làm cho trong mắt Hạ Vân Phong có gợn sóng rất nhỏ: “Thích.” Hạ Vân Phong thực thích……

CHƯƠNG 174H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Thích vô cùng.

Y chính là thích địa thế nơi này, bốn phía đều được nhìn bao quát toàn bộ địa hình Bắc khu, Hạ Vân Phong vốn tính chờ đến lúc nhi tử kết hôn đem mua căn nhà cách vách này. Nếu ai kết hôn trước, y đem phòng ở cho người đó ở trước, như vậy người một nhà ở cùng một chỗ sẽ náo nhiệt hơn. ( sau cả lũ ở chung với bác bác đỡ tốn tiền mua ha ngoáy mũi )

Thế này thì tốt rồi.

Hoằng Dạ thay y mua, y cũng ít tốn một phần tâm, hơn nữa không cần phải nói cũng biết, mấy trang trí này đều là cái y thích, hơn nữa cùng ngôi nhà Ngao Dương bên này cơ bản giống nhau……

“Qua hai ngày nữa ta sai người làm một con đường ở chỗ này, như vậy khi nào ngươi nhớ tới, liền trực tiếp lại đây là được.” Hoằng Dạ ôm y chỉ chỉ song sắt lan can bên cạnh.



Hạ Vân Phong chậm rãi gật đầu, y tiếp nhận bình tưới nước trong tay Hoằng Dạ, không chút hoang mang thay Hoằng Dạ tưới hoa: “Ân, ta đây nếu rảnh, sẽ đến bên kia cùng ngươi.”

“Là ta cùng ngươi.” Hoằng Dạ ôm y, tiến đến bên môi y, gằn từng tiếng nói với Hạ Vân Phong, “Ta sẽ hảo hảo hầu hạ ngươi.” Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong……

Đôi mắt mê người kia của Hoằng Dạ dưới ánh trăng sáng ngời……

“Ngươi muốn hầu hạ ta như thế nào?” Hạ Vân Phong vẻ mặt lười biếng nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ, trên tay y vẫn duy trì một động tác, giọt nước kia chậm rãi tán ra ở trên cây.

Những giọt nước tinh tế chảy dài dần dần đã làm ươn ướt vạt áo Hạ Vân Phong……

“Ngươi muốn thế nào thì được cái đó.” Hoằng Dạ ôm Hạ Vân Phong, hắn nghiêng đầu nhìn lại Hạ Vân Phong, “Đều tùy ngươi.” Đương nhiên nghĩ muốn tư thế gì cũng đều được. (=..=)

Hoằng Dạ đều được phụng bồi.

Hạ Vân Phong chính là im lặng nhìn nhi tử có sự nghiệp thành công, lại phi thường có hiểu biết của mình này, mà Hoằng Dạ cũng không nói nữa, cũng lẳng lặng nhìn y……

Vốn bọn họ có thể trải qua những ngày rất tốt, nhưng Ngao Dương thay đổi đánh vỡ tình thế, ngôi nhà vốn hài hòa này hiện tại cũng chia năm xẻ bảy (QT là : tứ phân ngũ liệt), bất quá hiện tại bọn họ có thể chậm rãi hàn gắn lại.

Hoằng Dạ hôn lên đôi môi Hạ Vân Phong, ở trong mắt hắn nam nhân Hạ Vân Phong này thành thục lại ổn trọng, hơn nữa phương thức xử lý sự tình của y trầm ổn bình tĩnh, đáng giá để hắn học tập.

Môi Hạ Vân Phong thực mềm mại, hơi hơi có chút nóng lên……

Hơi thở của Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà vững vàng, thản nhiên nhận nhi tử hôn môi, mà đối với Hạ Vân Phong mà nói, đôi môi Hoằng Dạ mang đến xúc cảm quen thuộc……

Mềm.

Nhiệt nhiệt.

Mùi nước hoa thản nhiên kia chiếm cứ hô hấp của Hạ Vân Phong, liền giống như muốn thẩm thấu vào máu của nam nhân, từng chút chút chiếm cứ ý thức của nam nhân thành thục này.

Đôi môi hai người gắt gao dán tại cùng nhau, đầu lưỡi mềm ướt, trơn mượt ái muội dây dưa, đôi môi ma sát, thần cánh hoa trằn trọc, đầu lưỡi uốn lượn phát ra âm thanh hôn môi vang dội hơn nữa.

Hoằng Dạ thật lâu không hôn y dĩ nhiên là phải hôn đủ mới bằng lòng buông tay, hai người cách lan can ủng hôn, hai tay Hoằng Dạ ôm thắt lưng cùng lưng y, gắt gao ôm……

Đôi môi đang không ngừng tạo áp lực, theo hơi thở Hạ Vân Phong tăng thêm, hắn cũng hôn đến càng ngày càng sâu, xúc cảm nóng ướt mềm mại kia làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy thực thoải mái.

Cùng Hoằng Dạ hôn môi là một loại hưởng thụ……

Bởi vì mỗi một lần Hoằng Dạ hôn y, y đều được cái gì cũng không làm, tùy ý hắn hôn nhưng lại có thể cảm giác được thoải mái, hơn nữa Hoằng Dạ cũng sẽ không yêu cầu y hôn lại.

Hơn nữa.

Hoằng Dạ biết có chừng có mực……

Xèo xèo – (=..= giống đang đổ bánh xèo)

Hoằng Dạ trằn trọc đầu, không chút hoang mang ôm sát Hạ Vân Phong, tinh tế nhấm nháp môi Hạ Vân Phong, hàm chứa đầu lưỡi y, nhẹ nhàng trêu chọc, mềm ướt mâu thuẫn khuấy đảo……

Hơi thở hai người giao hòa, hô hấp hơi nóng kia ở giữa môi hai người tản ra……

Áo ngủ trên người Hạ Vân Phong buông lỏng cũng sắp rời hẳn ra, Hoằng Dạ thực thích hôn y như vậy, hôn xong rồi môi Hạ Vân Phong hơi hơi phiếm hồng nóng nóng, ánh sáng màu kia thực mê người.

“Muốn qua đây nhìn xem hay không?” Hoằng Dạ mời y đến bên này.

Nhưng mà…

“Ngươi vừa mới chuyển lại đây, trước nghỉ ngơi cho tốt.” Hạ Vân Phong cũng không hy vọng nhi tử mệt, y đương nhiên đi qua, bất quá không phải hiện tại, “Qua vài ngày chờ ngươi thu dọn bên kia xong, ta đi qua.”

Hoằng Dạ ôm y thật lâu, nói với y rất nhiều, hiện tại Hoằng Dạ đang thay công ty giải trí của bằng hữu làm stylist cho vài vị minh tinh nổi tiếng quốc tế, cho nên lưu lại có vẻ lâu.

Bởi vì Hoằng Dạ chuyển đến nên Hạ Vân Phong sẽ không nhàm chán, chính là Hạ Vân Phong không nghĩ tới ngày hôm sau Hoằng Dạ sai người mở một cửa ngay tại trong viện, hai bên trực tiếp liền thông nhau.

Chuyện Hoằng Dạ chuyển đến, tối hôm qua Ngao Dương đã biết, bất quá cũng chưa nói cái gì. Hoằng Dạ sai người đem lan can sân hủy đi, Ngao Dương cũng chưa nói cái gì……

Hạ Vân Phong cũng biết, này xem như Ngao Dương cho y cái không gian, Ngao Dương mặc kệ việc này, Ngao Dương chỉ cần y hỗ trợ ổn định công ty, đến khi hắn trở thành quý nhân ở Bắc khu.

Ngao Dương muốn mở rộng mạng lưới quan hệ khổng lồ, Hạ Vân Phong không biết hắn muốn mạng lưới lớn như vậy đến tột cùng là muốn làm cái gì……

Bất quá.

Nếu Ngao Dương là con của y, y cũng sẽ không keo kiệt, sẽ đáp ứng. Huống chi Ngao Dương cũng coi như đứa có bản lĩnh trong số mấy nhi tử, tuổi còn trẻ còn có can đảm nuốt Bắc đường cùng công ty của y, Hạ Vân Phong lúc ở độ tuổi này của Ngao Dương, còn chưa có bản lĩnh ngồi ổn vị trí Bắc đường, còn chưa bắt đầu phát triển công ty.

Ngao Dương bình thường cũng không cần tự mình đi, ban ngày đại bộ phận thời gian Ngao Dương đều là ở nhà, nhưng thường xuyên đều có người gọi điện đến để báo cáo tình hình.

Bất quá buổi tối Ngao Dương thường xuyên đi ra ngoài tiêu khiển, cũng không mang theo Hạ Vân Phong, mà mỗi lần hắn trở về Hạ Vân Phong đều được ngửi được trên người hắn có mùi nước hoa nữ nhân.

Hạ Vân Phong cũng không quản, bởi vì lão bà Ngao Dương cũng không hỏi, hai ngày này Hạ Vân Phong mang theo Ngao Dương đi gặp hai vị lão bản có uy tín có danh dự ở Bắc khu, bất quá Ngao Dương không quá vừa lòng.

Lúc trở về còn phát giận: “Cái loại lão bản mấy công ty nhỏ này, ngươi giới thiệu cho ta làm cái gì, ngươi ý định chọc ta chơi?” Hắn bất mãn, ném áo khoác liền lên lầu.

Hạ Vân Phong lại thật ra không tức giận, ngược lại đi theo hắn lên lầu, rất kiên nhẫn lười biếng nói với nhi tử: “Công ty nhỏ cũng là công ty, ngươi kết bạn thêm với những người này, liền thêm bằng hữu, cũng liền thêm một con đường.”

Bởi vì trong nhà có thêm một nữ nhân, Hạ Vân Phong không quá thích, Ngao Dương tựa hồ cũng nhận thấy được Hạ Vân Phong không quá cao hứng, hơn nữa Lạc Thanh Nghiên ở Đông khu đi làm, mỗi ngày qua lại tiêu sái như vậy không có tiện vì vậy Ngao Dương bảo nàng chuyển đến Đông khu ở, mà Ngao Dương đương nhiên là muốn trở về bồi lão bà, cũng đi theo chuyển về……

Căn nhà này vẫn là một mình Hạ Vân Phong trụ.

Bất quá phòng Ngao Dương vẫn để đó, mỗi tuần Ngao Dương không định kỳ sẽ về đến vài lần, có đôi khi chính là ăn một bữa cơm, có đôi khi chính là ngồi một lát, rất ít ở trong này ngủ lại.

Bất quá mỗi lần đến đều là buổi tối, Hạ Vân Phong đều ngửi được đủ loại nước hoa nữ nhân trên người hắn, mỗi một lần hương vị cũng không giống nhau, y vốn không nghĩ hỏi……

Nhưng xuất phát từ sự quan tâm đối với nhi tử, y vẫn là mở miệng nhắc nhở Ngao Dương: “Ngươi muốn tắm rửa xong rồi về hay không?” Y một bên dựa vào ghế mát xa chậm rãi hút thuốc, một bên chậm rì rì nhìn TV.

Y không có nhìn Ngao Dương.

Hôm nay lúc Ngao Dương trở về mặc đặc biệt soái khí giống như trước đây, bất quá không có giống trước kia cùng y chào hỏi, cũng không có hướng y tác cầu hôn thân.

Bên ngoài mưa rơi, trên quần áo hắn có chút ướt át, còn lại nhiễm mùi nước hoa nữ nhân, hắn ngồi ở trên sô pha bên cạnh Hạ Vân Phong, uống canh nhân sâm Hạ Vân Phong bảo người hầu hầm.

Hạ Vân Phong thấy Ngao Dương không trả lời y, y lại thong thả lập lại một lần, Ngao Dương uống xong canh sau mới tựa vào trên sô pha đối diện, hèn mọn đánh giá nam nhân lười biếng……

Ngao Dương phi thường chán ghét Hạ Vân Phong, hắn cảm thấy nam nhân này không biết xấu hổ đến cực điểm, chẳng những câu dẫn nhi tử mình làm cái loại sự này, còn lại luôn nói lão bà hắn váy ngắn, ở nhà không mặc nội y, cũng không thích mặc quần áo ngủ, còn luôn một bộ dáng phải chết không sống, yêu cầu lại nhiều, xảo quyệt, lại không tốt……

“Ngươi quản ta?” Ngao Dương bất mãn “ hừ” hai tiếng, lỗ mãng tỏ vẻ đối Hạ Vân Phong khinh thường, nhìn thấy Hạ Vân Phong còn muốn nói, hắn không kiên nhẫn nữa, “Nhiều năm như vậy ngươi cũng chưa quản qua ta, hiện tại đến quản ta, giả cái gì người tốt, ta tắm hay không tắm là chuyện của ta, liên quan ngươi chuyện gì, không cần ngươi giả hảo tâm.”

Ngao Dương đối với y có hiểu lầm y cũng không muốn giải thích rõ ràng.

Hạ Vân Phong cuối cùng cũng chỉ là miễn cưỡng nói một câu: “Trên người ngươi có mùi nước hoa nữ nhân.” Y cũng không nhìn Ngao Dương, liền xem TV……

Nhưng Ngao Dương cũng không nói chuyện nữa.

Một lát sau mới lên lầu đi tắm rửa, bất quá Ngao Dương hôm nay tựa hồ không tính đi, hắn tắm xong sau đã mặc áo ngủ xuống dưới, hắn trực tiếp đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong, ngồi ở ghế mát xa dành cho hai người rộng thùng thình kia.

“Đêm nay không đi?” Hạ Vân Phong nằm ở ghế mát xa nhìn hắn, khóe môi y có sương khói thản nhiên tràn ra, “Ngươi không quay về cùng lão bà, ở tại chỗ này làm cái gì.”

Ngao Dương không tính đi, hắn nhu nhu đầu tóc mềm mại, lãnh đạm nói với Hạ Vân Phong: “Thanh Thanh mang thai rồi.” Cho nên mới bảo Lạc Thanh Nghiên quay về Đông khu trụ, bên kia an toàn, hơn nữa không bị Hạ Vân Phong quấy rầy.

Động tác hút thuốc của Hạ Vân Phong ngừng lại, ánh mắt trầm thấp của y dừng ở trên mặt Ngao Dương: “Ý của ngươi là, ta cũng sắp ôm cháu nội rồi?” Y chậm rãi ngồi dậy, áo ngủ ở bả vai đều lộ ra ngoài, y cũng không có tâm tư đi sửa sang lại, y đang chờ đợi Ngao Dương cho đáp án.

Ngao Dương gật đầu.

Hạ Vân Phong tự nhiên là cao hứng, y không hút thuốc lá nữa, y đứng lên đi dâng hương. Thật sự là tổ tiên hiển linh, Hạ gia của y rốt cục có hậu rồi, Ngao Dương cũng coi như cho y một kinh hỉ.

Hạ Vân Phong dâng hương xong vừa mới xoay người liền nhìn tháy Ngao Dương đứng ở phía sau y, trực tiếp đưa y để ở trên tường: “Trong mấy nhi tử của ngươi vẫn là ta có bản lĩnh nhất, chẳng những có thể thay ngươi quản lý công ty, quản lý Bắc đường, còn thay ngươi để lại hương khói.”

Hắn đang cười nhạo Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong không có thừa nhận, nhưng lại không có phủ nhận, Ngao Dương thật là có chút bản lĩnh.

Một lát sau.

Hạ Vân Phong còn giật giật môi: “Ngươi là thực có khả năng.” Y cũng không có keo kiệt khích lệ nhi tử mình, cảm giác được thân thể Ngao Dương gần sát y, y nhìn chằm chằm Ngao Dương.

“Vậy muốn thưởng cho ta như thế nào?” cả người Ngao Dương đều ngăn chận y, hắn đột nhiên duỗi tay đỡ thắt lưng Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào Ngao Dương, y để hai tay ở ngực Ngao Dương, không cho Ngao Dương tiến gần y thêm chút nữa: “Ngày mai mang ngươi đi gặp lão đại Tây khu.”

“Ta muốn gặp lãnh đạo Bắc khu, Bắc khu hiện tại ai định đoạt?” Ngao Dương đè nặng y, không cho y lộn xộn. Hắn muốn trước cầm chắc Bắc khu, hắn đối Tây khu không có gì hứng thú……

Bắc khu hiện tại ai định đoạt……

Hạ Vân Phong còn thật sự nhìn chăm chú vẻ mặt lạnh như băng của Ngao Dương, mặt hai người dựa vào thật sự rất gần, Hạ Vân Phong khi nói chuyện, hơi thở nhiệt nhiệt kia có thể nhiễm ướt môi Ngao Dương: “Đương nhiên là ngươi định đoạt.”

Ngao Dương trầm mặc xiết chặt thắt lưng y, ý bảo y tiếp tục.

Hai mắt Hạ Vân Phong lộ ra mấy phần ủ rũ, đáy mắt y ẩn hàm thâm ý nhìn chăm chú hắn: “Chẳng lẽ, ngươi cho là vẫn là lão đại Bắc đường ta đây định đoạt?”

“Tốt lắm.” Ngao Dương buông lỏng Hạ Vân Phong ra, ngay tại lúc Hạ Vân Phong còn muốn chạy, Ngao Dương đè lại y, “Vậy giúp ta tả hỏa. (= dập lửa)” Hắn mãnh liệt ngăn chặn đôi môi Hạ Vân Phong……

Hắn hành động bất thình lình làm cho Hạ Vân Phong có chút trở tay không kịp, hai tay của y bị Ngao Dương nắm ở trên đỉnh đầu, Ngao Dương một bàn tay khóa hai tay Hạ Vân Phong, một bàn tay cởi bỏ áo ngủ của Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong từ thủy tới chung đều là tư thái lười biếng kia, y cảm giác được trên người chợt lạnh, y nghĩ đẩy Ngao Dương ra, nhưng lại bị ngăn chặn, khí lực Ngao Dương lớn đến kinh người.

“Không cần lộn xộn.” Ngao Dương cảnh cáo y, đem y đặt ở trước bàn thờ dâng hương, trước đó Hạ Vân Phong vừa dâng hương, còn chưa có cháy hết, mùi hương kia tràn ngập ở bốn phía.

“Ta là lão ba ngươi, ngươi buông.” Hạ Vân Phong lười biếng nhắc nhở hắn giữa lúc bị Ngao Dương ngăn chặn đôi môi vài lần, Ngao Dương hôn tuyệt không ôn nhu, thực mãnh liệt……

Tê —

Áo ngủ trên người Hạ Vân Phong bị Ngao Dương trực tiếp kéo ra, Hạ Vân Phong nhất thời cảm giác được cảm giác mát lạnh đánh úp lại, vốn hôm nay Ngao Dương chỉ tính ngồi chốc lát rồi đi, ai bảo Hạ Vân Phong câu dẫn hắn……

“Ngươi là lão ba ta, kia thì thế nào, ta cũng không phải chưa chơi đùa ngươi.” một bàn tay Ngao Dương ngăn cản thắt lưng Hạ Vân Phong, một bàn tay giữ cái ót Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong phải nhận nụ hôn của hắn……

Hơn nữa nam nhân này vốn lười biếng, hắn chỉ cần hơi chút dùng sức liền hôn lên môi y, điều này làm cho Ngao Dương cảm thấy Hạ Vân Phong tựa hồ căn bản là không nghĩ phản kháng……

Hắn đã biết.

Nam nhân này liền thích bị người thượng, thích bị người kỵ, bằng không cũng sẽ không thừa dịp thời điểm hắn không ở nhà, đi qua nhà cách vách của Hoằng Dạ nơi đó, thuần túy là khiếm thao (= thiếu bị thao)……

Hơn nữa.

Vừa rồi hắn vốn muốn đi rồi, Hạ Vân Phong lại bảo hắn tắm rửa, còn nói cái gì trên người hắn có mùi nước hoa nữ nhân, nam nhân không biết xấu hổ này chính là muốn hắn ở tại chỗ này qua đêm. (Editor : =.,= tự kỷ nặng) (Beta : thật thì bạn cũng cảm thấy bác Phong có ý câu dẫn quá rõ ràng :v )

“Ngươi giả vờ cái gì, ngươi rõ ràng thực thích bị thượng, chúng ta cũng không phải chưa làm qua, trước kia mỗi ngày làm cũng không thấy ngươi nói không cần.” Ngao Dương thật muốn tát Hạ Vân Phong hai cái. Hắn ôm Hạ Vân Phong muốn lên lầu, nhưng Hạ Vân Phong lại dẫm phải áo ngủ nên trượt chân.

Hai người cùng nhau ngã ở trên cầu thang……

Trước kia mỗi ngày làm.

“Đó là ngươi hạ dược ta.” Hạ Vân Phong ngã ở trên cầu thang, áo ngủ trên người y bị Ngao Dương kéo rồi. Mặt y đối diện với Ngao Dương, khuỷu tay chống đỡ cầu thang, hai chân mở thật rộng……

Ở trong mắt Ngao Dương nam nhân này giống như đang ở mời hắn, hắn thuận thế bắt lấy đùi Hạ Vân Phong, dùng sức đem chân y mở ra, hắn lập tức liền nhìn thấy địa phương ánh sáng màu phấn phấn nộn nộn kia của Hạ Vân Phong……

“Ngươi đã nghĩ muốn như vậy, ta đây liền cho ngươi, xem ngươi suốt ngày còn hướng đại ca chạy đi đâu.” Ngao Dương dùng sức tách hai chân y ra, giữa hai chân Hạ Vân Phong nhìn không sót một cái gì, “Đại ca rất bận, cả ngày bay tới bay lui, có rất nhiều việc cần hoàn thành, hắn hẳn là cũng không thỏa mãn được người cơ khát như ngươi.”

“Ngươi câm miệng.” Hạ Vân Phong muốn tát hắn.

Nhưng cổ tay bị nắm chặt.

“Ta này làm đệ đệ, liền thay thế đại ca, uy ngươi ăn no.” Ngao Dương cảm giác được Hạ Vân Phong có ý đồ khép chân lại, nhưng hắn dùng lực nắm bắt đôi chân mềm dẻo của Hạ Vân Phong.

Nếu…

Đêm nay Hạ Vân Phong không đến trêu chọc hắn, hắn hiện tại có lẽ đang ở trong nhà mình ôm lão bà im lặng ngủ, nhưng nam nhân Hạ Vân Phong này quản cũng quá nhiều……

Hơn nữa, không có lúc nào là đều không câu dẫn hắn.

Ngoài miệng nói không cần, kỳ thật muốn đến đòi mạng, người như vậy, hắn thấy nhiều rồi. Càng là nói không cần, càng là muốn, càng là nói buông, càng là muốn bị nắm chặt hơn.

Càng là muốn hắn câm mồm, lại càng không nghĩ hắn câm mồm……

Loại tâm tính lạt mềm buộc chặt này, hắn thấy được nhiều lắm, hắn trước kia lúc ở biên cảnh, mấy nam nhân nữ nhân này không phải đều là như vậy ngoan ngoãn ở trên giường hắn sao……

Không nghĩ tới nam nhân Hạ Vân Phong này cũng đối với hắn tỏ thái độ này, một chút cũng không rõ ràng.

Điều này làm cho hắn càng phát ra khinh thường Hạ Vân Phong, hắn nói với Hạ Vân Phong: “Trước kia mỗi đêm lúc ta ôm ngươi, ngươi đều lãng ( lẳng lơ ) vô cùng, vẫn nói không đủ không đủ, lại muốn, còn muốn……” Hắn nói một đống lớn từ ngữ hạ lưu, Hạ Vân Phong nge thấy hơi thở đều không xong, toàn thân ở dưới ánh mắt chăm chú của Ngao Dương nóng lên nóng lên.

Nóng quá.

Chân bị Ngao Dương nắm bắt nhu nhu.

Khuynh hướng cảm xúc mềm dẻo trên đùi y làm cho hai tay Ngao Dương phải dừng lại ở trên đùi y, bị nhi tử nhìn như vậy hơi thở Hạ Vân Phong liền biến nóng, địa phương bị Ngao Dương niết qua, cũng nóng lên.

Khuỷu tay Hạ Vân Phong miễn cưỡng chống cầu thang, thắt lưng y cũng nhẹ nhàng mà dựa vào cầu thang, bộ vị từ dưới thắt lưng đều lơ lửng, chân y gần như bị để ở ngực……

“Lão bà ngươi không thỏa mãn ngươi?” Hạ Vân Phong thong thả mở miệng, trừ bỏ đáy mắt có chút buồn ngủ ở ngoài, không có chút kinh hoảng, địa phương nào của y cũng đều bị Ngao Dương xem qua rồi.

“Là ngươi cơ khát, ta thỏa mãn ngươi, mọi người theo như nhu cầu, ngươi cũng không chịu thiệt.” Ngao Dương nói được cực kỳ tự nhiên, hắn đối Hạ Vân Phong không có gì hứng thú, bất quá nam nhân này không nên câu dẫn hắn. (=..= thần kinh, ko có hứng thú mà câu dẫn được ngươi?)

Dù sao là đưa lên cửa.

Không phải giả không cần.

Hắn buông lỏng chân Hạ Vân Phong ra, làm cho hai chân Hạ Vân Phong tự nhiên duỗi tới bên hông Ngao Dương, y lập tức liền cảm giác được địa phương hơi hơi nóng lên ở dưới bụng kia đang ép vào y……

Hạ Vân Phong hơi dùng chút sức chống đỡ bước hai bước ra sau này cố gắng cùng Ngao Dương rớt ra khoảng cách, Ngao Dương cũng liền nhìn y, trần như nhộng như vậy hướng lên cầu thang hoạt động.

Rất nhanh.

Hạ Vân Phong đã bị kéo lại, áo ngủ Ngao Dương rộng mở, quỳ gối trên cầu thang, hai tay đặt ở trên cầu thang tại đầu vai Hạ Vân Phong, đem cả người Hạ Vân Phong đều vây bên trong.

“Lại chạy à.” Ngao Dương cố ý khiêu khích y, hắn cảm giác được Hạ Vân Phong muốn đẩy hắn, hắn không nhẫn nại cảnh cáo nam nhân, “Ngươi động một lần nữa thử xem.”

Hạ Vân Phong bị hắn ép tới không thoải mái, chính là rất nhỏ chấn động, lúc này liền đã trúng một cái tát của Ngao Dương, cằm bị hung hăng nắm: “Cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, không biết xấu hổ. (đồ thần kinh ném đá)”

Đáy mắt Hạ Vân Phong tràn ra gợn sóng.

Ngao Dương……

“Thượng ngươi là cho ngươi mặt mũi, không cần cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi liền khai phòng.” Ngao Dương luôn rất kiên nhẫn, lại bị Hạ Vân Phong phản kháng thật sự không nhẫn nại được nữa.

Nhìn thấy bên má bị hắn tát đến phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong, Ngao Dương thống khoái nở nụ cười, hai bên trái phải phía trong hàm răng của hắn có ẩn hai khỏa răng nanh, không nhìn kỹ, rất khó nhìn ra.



Nhưng từ góc độ này Hạ Vân Phong có thể rõ ràng nhìn thấy, hiện tại Ngao Dương thoạt nhìn cực kỳ giống ác ma…… (=.,= ta cũng thấy za đó)

CHƯƠNG 175H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Hạ Vân Phong nhân cơ hội đẩy hắn ra, y thong thả nghiêng thân, cố gắng bước lên trên mấy bước.

Nhưng Ngao Dương cầm sẵn cổ chân run run của y, khiến cho y không thể hướng lên trên di động, y thong thả động môi: “Ngày mai không mang theo ngươi đi gặp đối tác của ta nữa.” Y khinh phiêu nói.

Y nghĩ rằng Ngao Dương sẽ dừng lại nhưng Ngao Dương chẳng những không có dừng lại, còn “Ba” một cái đánh vào vú y, trên làn da trắng nõn của y lập tức hiện ra dấu tay rõ ràng.

Đáy mắt Hạ Vân Phong hiện ra vài tia đau đớn, y khẽ cau mày, nghĩ lui ra phía sau nhưng đã không có cơ hội, y chỉ có thể sườn nằm ở khúc quẹo uyển chuyển trên thang lầu.

“Ta đây về sau cũng không cho ngươi gặp con ta.” Ngao Dương cũng có thêm lợi thế nơi tay, hắn mới không lo lắng Hạ Vân Phong sẽ không đáp ứng, hắn đổ đến Hạ Vân Phong nói không ra lời.

Hạ Vân Phong bất động.

Toàn thân vô lực tựa vào trên cầu thang, con ngươi trầm định kia miễn cưỡng đánh giá Ngao Dương, nhìn thấy mặt Ngao Dương lộ ra tươi cười quỷ dị, y mới nghiêng tầm mắt, không nhìn Ngao Dương nữa.

Rất nhanh.

Hạ Vân Phong liền cảm giác được hai tay Ngao Dương đang ở nhu lộng đùi y, y nghiêng thân muốn rút chân, không cho Ngao Dương nhìn nữa, nhưng tới tới lui lui đều đã bị Ngao Dương tách ra.

“Xem đủ chưa ?” Hạ Vân Phong nghĩ vươn tay đẩy hắn ra, nhưng lại bị ngăn chặn.

“Ít nói nhảm.” Ngao Dương không kiên nhẫn xiết chặt chân y, lập tức liền cảm giác được Ngao Dương cường thế đè nén y, y thong thả xiết chặt áo ngủ của Ngao Dương……

Bởi vì y cảm giác được thứ nóng bỏng kia của Ngao Dương đang ở từng chút một hướng bên trong chen vào, cả người Ngao Dương đều đặt ở trên người y, chân kẹp lấy song mông y, ngực cả hai gắt gao dán chặt không ngờ như thế.

Ngao Dương gắt gao ngăn chặn y……

Hơi thở Hạ Vân Phong thực hỗn loạn, thế cho nên đôi môi y có chút phát run, cả người y đều miễn cưỡng nằm ở trên cầu thang, hai chân tự nhiên để ở sườn thắt lưng Ngao Dương……

Hai tay Ngao Dương chống đỡ cầu thang bên đầu Hạ Vân Phong, hắn chính đang chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt thưởng thức bộ dáng hèn mọn của Hạ Vân Phong giờ phút này cầm lấy áo ngủ hắn

“Thật không biết xấu hổ, như vậy mà ngươi cũng có thể có cảm giác.” Ngao Dương tạm dừng một chút, nhìn thấy Hạ Vân Phong vừa thở ra, hắn dùng lực đỉnh, hoàn toàn nhập vào thể nhục của Hạ Vân Phong.

Nuốt đến thật chật……

Ngậm đến tràn đầy……

Hạ Vân Phong không nói gì bởi vì y rõ ràng cảm giác được Ngao Dương chính là đang nắm hai chân y, bắt đầu phát đại lực đong đưa phần eo, hoàn toàn không cho y cơ hội thở dốc.

Hạ Vân Phong cảm giác được mãnh liệt va chạm không ngừng nhi tử mình gây cho y, Ngao Dương căn bản sẽ không quản y thoải mái hay không thoải mái, cũng sẽ không quản y là có phải đau hay không……

Ngao Dương chính là muốn phát tiết mà thôi.

Ngực Hạ Vân Phong thong thả phập phồng, hơi thở hỗn loạn của y đã ươn ướt hai má Ngao Dương, ánh mắt y dừng ở trên mặt Ngao Dương, y biết Ngao Dương không thích y.

Nhưng y cũng chưa nói cái gì…

Chính là…

Lẳng lặng… bất động thần sắc nhìn Ngao Dương, đáy mắt quyện quyện kia của y ẩn lộ ra vài phần ướt át, y hơi hơi nghiêng đầu, Ngao Dương cũng tiến đến rất gần y……

Chóp mũi kia ngẫu nhiên như có như không lướt qua hai má y, hơi thở hai người đều trong sự dây dưa không ngừng này mà tăng thêm, Ngao Dương hoàn toàn chiếm cứ y, không ngừng xâm chiếm y, mãnh liệt đoạt lấy y.

Hung hăng áp chế y.

Làm cho y không thể trốn tránh, xúc cảm rõ ràng kia khiến cho Hạ Vân Phong cảm giác mỗi một lần xâm nhập của Ngao Dương, va chạm thường xuyên mà rất nhanh kia của Ngao Dương, mỗi một lần đều đánh vào địa phương dị thường mẫn cảm kia của y.

Hạ Vân Phong cũng sẽ không kêu “Không cần”, y chính là trầm mặc cảm giác thứ đó của Ngao Dương càng lúc càng lớn, cảm giác chính mình bị chống đỡ đến càng ngày càng trướng, cùng với sự đánh sâu vào ngày càng thường xuyên của Ngao Dương, y chỉ có thể dần dần nắm chặt áo ngủ trên người Ngao Dương, y sẽ không đè nén tiếng rên rỉ của mình, lúc đau y sẽ kêu, lúc thoải mái y cũng sẽ nói……

Ùng

Âm thanh do thân thể va chạm xen lẫn tiếng rên rỉ ái muội của y, cùng âm thanh ma hợp tứ chi dây dưa, trên thang lầu Ngao Dương đè nặng y không cho y chạy, làm cho y không ngừng phát ra tiếng rên rỉ không thể áp lực kia. ( Áp lực là dùng để chỉ áp lực của cái gì đó như nước chẳng hạn hoặc áp lực là chỉ trạng thái con người bị tâm lý hay sợ hãi mà tạo ra. Chỗ này dùng đè nén mới đúng nàng nhé. Ta chú thích để nàng dùng từ chuẩn hơn )

Ngao Dương ở bên tai dùng ngôn từ vũ nhục y, mắng y không biết xấu hổ, thích bị người kỵ, ngẫu nhiên còn có thể rất khó nghe, mắng y không phải nam nhân, đồng tính luyến ái, tử biến thái……

Còn nói.

Y ngay cả nhi tử đều dám câu dẫn, tóm lại Hạ Vân Phong là hoàn toàn hiểu được, cho dù y đem Ngao Dương đón về, đối Ngao Dương tốt như thế nào, Ngao Dương cũng sẽ không cảm kích y.

Ở trong lòng Ngao Dương, y thâm căn cố đế không phải là một phụ thân tốt, chính là một cái tử biến thái câu dẫn nhi tử trên giường ngủ mà thôi, y cũng biết……

Ngao Dương thực chán ghét y……

Hơn nữa.

Ngao Dương là một người thực mang thù, nhìn thấy bộ dáng hiện tại phó mặc hắn tùy tiện làm này của Hạ Vân Phong, trong lòng Ngao Dương đã không thoải mái, nam nhân này mấy ngày hôm trước ở nhà mỗi ngày sai sử hắn.

Không phải sai hắn nhu chân, chính là bảo hắn đi rất xa mua đồ ăn khuya, hắn nhịn thật lâu rồi, hơn nữa nam nhân này hôm nay câu dẫn hắn, còn không thừa nhận, hắn đã nghĩ tát y mấy chục cái tát thật mạnh, nhìn xem y còn có thể bảo trì tư thái lười biếng phải chết không sống kia hay không, Ngao Dương càng là sinh khí, lại càng dùng lực tra tấn y.

Ngao Dương thực thô lỗ.

Bất quá.

Cũng coi như là đang làm tình, ít nhất Hạ Vân Phong cũng thư thái vài lần, tuy rằng Ngao Dương có đôi khi động tác rất mạnh, nhưng cũng không làm y bị thương, chính là song mông cùng chân y đều bị Ngao Dương bóp đến phiếm hồng……

Bởi vì y quá chặt.

Kẹp đau Ngao Dương.

Ngao Dương bảo y thả lỏng nhưng y làm sao thả lỏng được, bởi vì Ngao Dương thực thô, cho nên lúc bắt đầu y tiếp nhận thật sự vất vả, chính là càng đến lúc sau càng……

Càng thoải mái…… (|||==)

Hạ Vân Phong chậm rì rì rũ mắt, lông mi ám ảnh bao phủ đáy mắt, đôi môi y hơi hơi mở ra, đôi môi phiếm hồng hộc ra tiếng rên rỉ lười biếng.

Làn da của nam nhân có chút tái nhợt, nhưng thân thể y cũng không gầy yếu, ngược lại có chút tinh tráng, xúc cảm làn da mềm dẻo kia vượt quá tưởng tượng hoàn mỹ.

Vừa mượt mà

Vừa mềm mại

Lại nộn lại mềm dẻo, Hạ Vân Phong thường xuyên làm mát xa, hơn nữa bình thường thường hay ăn thuốc bổ, thân thể tự nhiên cũng không kém, chính là tư thái y vô luận thế nào, nhìn qua đều là không chút để ý như vậy……

Tỷ như hiện tại bị nhi tử ngăn chận trên thang lầu hung hăng chà đạp, y vẫn như trước là một bộ tư thái trong vẻ lười biếng lộ ra vài phần hưởng thụ, nếu trốn không được, kia không bằng……

Khiến cho chính mình thoải mái một chút……

“Nhẹ……”

Nhẹ một chút……

Hạ Vân Phong lời còn chưa nói xong, đã bị Ngao Dương cười nhạo : “Nhẹ?” Hắn hỏi lại Hạ Vân Phong, động tác của hắn không có chút nào tạm dừng, thân thể Hạ Vân Phong theo động tác của hắn từ trên xuống dưới nhoáng lên……

Hạ Vân Phong gật đầu.

Ân.

Muốn nhẹ một chút……

Ngao Dương cúi đầu tiến đến bên môi y, theo dõi y trong chốc lát, xiết chặt hai chân y, dùng sức buộc chặt, làm cho Hạ Vân Phong chủ động nuốt chặt hắn……

“Còn nói không thích?” Ngao Dương cười nhạo y, trước đó còn nói không thích, thích rồi lại hướng hắn yêu cầu, còn làm một bộ dáng vẻ “Thẹn thùng” không nhìn hắn, (ta dị ứng với này quá =..=)……

Ngao Dương càng nghĩ càng khó chịu.

Y bị đâm cho lại càng ngoan, càng sâu……

Cơ hồ muốn lộng phá Hạ Vân Phong, hắn vẫn là chất vấn Hạ Vân Phong “Còn nói không thích?”, “Còn dám nói không thích?” , “Đều như vậy rồi, còn nói không thích”……

Hắn mỗi một lần hỏi liền đâm cho ngoan một chút, mỗi khi hỏi một lần đều cất cao âm lượng, hắn làm cho hai chân phiếm hồng của Hạ Vân Phong đều có chút phát run lên, xâm nhập từng chút một kia……

Xúc cảm vừa ướt vừa nóng, làm cho Hạ Vân Phong chủ động nắm chặt Ngao Dương, nhưng động tác này xem ở trong mắt Ngao Dương, lại biến thành Hạ Vân Phong tựa hồ còn muốn.

Tựa hồ đang yêu cầu hắn, mau một chút nữa.

Lại ngoan một chút.

Cho nên.

Hắn đè nén Hạ Vân Phong chính là một trận đánh sâu mãnh liệt, làm cho Hạ Vân Phong thở hổn hển, nghiêng đầu mềm nhũn rên rỉ, môi Hạ Vân Phong liền dán tại bên tai Ngao Dương.

“Có phải thực thích hay không?” Ngao Dương phóng thấp thanh âm hỏi y, nhìn thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, hắn nắm cằm Hạ Vân Phong, “Có phải hay không?” hai mắt Ngao Dương sáng như tuyết, gắt gao theo dõi y.

Hy vọng nhìn thấy nam nhân này làm trò hề, hắn muốn dập nát sự trấn định kia của nam nhân……

“Phải, thoải mái.” trên mặt Hạ Vân Phong có mồ hôi, y thong thả khởi động thân, lấy mu bàn tay miễn cưỡng xoa xoa mồ hôi trên cằm, “Bất quá với so với mấy huynh đệ của ngươi, thì……”

Y cố ý không nói nữa.

Ngao Dương đè nén y, làm cho vật cực nóng không ngừng xâm nhập, Hạ Vân Phong rõ ràng vươn tay vòng lưng Ngao Dương, y hơi hơi khuynh thân về phía trước, Ngao Dương cũng vươn tay vòng lại lưng y……

Hạ Vân Phong dán tại bên tai hắn nói: “Thì ngươi vẫn còn thiếu kinh nghiệm.” Y thấp giọng nói xong, liền cảm giác được Ngao Dương giữ chặt chân y, đè nén thắt lưng y, tiến vào đến chỗ sâu nhất.

Lông mi Hạ Vân Phong hơi run run……

Kỳ thật.

Hạ Vân Phong là cố ý chọc giận nói, Ngao Dương cũng có thể làm cho y thực thoải mái, tỷ như hiện tại, chỉ là một động tác nhẹ nhàng, đã khiến cho y không thể chống đỡ được, thoải mái…… (=..=)

Nhưng mà cảm quan đột kích, lý trí lại trốn đi, Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Ngao Dương, Ngao Dương nge thấy lời đó sau đó lại mắng y, lần này so với trước đó càng khó nghe.

“.”

“……”

“Vân gia ai cũng có thể làm chồng, ngươi thực rất giỏi, thế nhưng có thể mở chân ra, cho nhi tử ngươi vui vẻ thượng ngươi.” Ngao Dương châm chọc kêu tên của y, hoàn toàn vặn vẹo y.

Hạ Vân Phong vẫn là không thèm nhìn, cho rằng cái gì cũng chưa nghe thấy.

“Giống ngươi loại đàn bà *** đãng này tặng cho ta, ta cũng không cần, hôm nay chẳng qua là ngoạn ngoạn ngươi mà thôi, ai cho ngươi tiện như vậy muốn câu dẫn ta.” Ngao Dương đem y từ dưới đất kéo đứng lên.

Hắn để cho y tựa vào lan can, nâng một chân y lên, liền cứ như vậy ngay mặt tiến vào, làm cho y chỉ có thể hô hấp run run cùng sóng mắt không ngừng chấn động, niêm dịch kia từ trên đùi Hạ Vân Phong chảy xuống……

“Dù sao lão bà của ta cũng mang thai rồi, ngươi lại vừa lúc tự mình ‘Yêu thương nhung nhớ’, không công đưa lên cửa, không cần giả không muốn.” Ngao Dương thực khủng hoảng nhưng Hạ Vân Phong tự mình muốn như vậy, kia hắn liền thỏa mãn nam nhân cơ khát này.

Nhưng sự thật Hạ Vân Phong cũng không có câu dẫn hắn, Hạ Vân Phong biết Ngao Dương hiểu lầm, tóm lại y giải thích như thế nào cũng không rõ ràng lắm, bởi vì Ngao Dương nhận định y chính là người xấu.

Không có một đứa nhỏ nào lại vũ nhục chính phụ thân mình như vậy, sắc mặt Hạ Vân Phong tuy rằng bình tĩnh, nhưng dù cường hãn như thế nào, dù một mình đảm đương như thế nào, ở trước mặt nhi tử huyết mạch tương liên của mình……

Bị vũ nhục như vậy.

Bị đối đãi như vậy.

Trong lòng y cũng có chút tổn thương……

Hạ Vân Phong bị hắn “ôm” đến đầu đầy mồ hôi, ngay cả trên lưng bóng loáng cùng trên đùi đều chảy ra mồ hôi. Hạ Vân Phong chỉ biết là trong vài giờ kế tiếp Ngao Dương tựa hồ như phát điên đùa nghịch y.

Hạ Vân Phong cũng biết Ngao Dương là muốn chứng minh cho y xem, so với mấy cái nhi tử của y càng hữu dụng, càng mạnh, càng có thể làm cho y thoải mái, đích xác Hạ Vân Phong cũng thực thoải mái……

Chỉ là tình trạng hơi kiệt sức.

Bởi vì Ngao Dương tinh lực tràn đầy, chẳng những niết đỏ chân y, khiến bên hông y như nhũn ra, hơn nữa địa phương ánh sáng màu phấn đạm ở trước ngực cùng phía dưới kia đều bị Ngao Dương biến thành phiếm hồng……

Ánh sáng màu tiên diễm ướt át, làm cho Hạ Vân Phong tự mình nhìn cũng nhịn không được rút một ngụm khí lạnh, dưới sự đùa nghịch không ngừng của Ngao Dương, y chỉ cảm thấy thực nóng……

Hạ Vân Phong nhắc nhở vài lần bảo hắn không cần làm nhưng Ngao Dương không nghe, từ cầu thang dưới lầu đem y áp đến trên chỗ hành lang gấp khúc ở giữa cầu thang, còn không ngừng đổi tư thế, làm cho Hạ Vân Phong không kịp phản ứng.

Y chỉ cảm thấy tư thế củaNgao Dương rất đa dạng, thân thể của Hạ Vân Phong đều bị hắn xem qua, toàn thân cao thấp từng cái địa phương đều bị hắn xem kỹ một lần.

Hơn nữa bộ dáng “Chật vật” nhất của Hạ Vân Phong bị hắn thấy được, Ngao Dương chẳng những ngay mặt nhu lộng y, còn làm cho y đi lên cầu thang, từ phía sau nhu lộng y, Ngao Dương ghé vào lỗ tai y cười nhạo y không biết xấu hổ.

Như vậy cũng có thể phóng thích.

Hạ Vân Phong cho rằng toàn bộ không có nghe thấy, y thủy chung cũng chưa phát giận, y miễn cưỡng thở phì phò, tóc mai có chút ướt át, khuôn ngực bị Ngao Dương nhu lộng phiếm hồng của y kia theo hô hấp phập phồng mà nhẹ nhàng đụng vào ngực Ngao Dương.

Y cũng quên đã thay đổi bao nhiêu tư thế, hiện tại Ngao Dương nằm tựa vào trên thang lầu, mà hai chân Hạ Vân Phong phân biệt quỳ gối ở sườn thắt lưng Ngao Dương, khuỷu tay chống đỡ ở bên đầu Ngao Dương.

Cả người y đều vô lực nằm úp sấp ở trên người Ngao Dương, Ngao Dương một bên kéo thấp đầu Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong đến gần hắn: “Ngươi không phải thực thích ở trên cầu thang làm sao.”

Ngao Dương nở nụ cười.

Trong con mắt sáng tinh thuần kia hiện ra vài tia khoái ý……

Hắn thân thủ ôm lưng Hạ Vân Phong, dán tại bên tai Hạ Vân Phong nói: “Ngươi trước kia đối mẹ ta như thế nào, ta hiện tại liền đối với ngươi như thế đó.” Hắn vuốt ve phía sau lưng ướt át của Hạ Vân Phong, theo thắt lưng mềm dẻo kia, đụng đến cái mông bị niết hồng kia.

Hạ Vân Phong bị hắn niết đến có chút không thoải mái, miệng y nhợt nhạt hút không khí “Tê”, y muốn nói, đó là tình thú giữa hai vợ chồng, với lại y cũng chỉ có làm một lần ở trên thang lầu, hơn nữa này cũng thực ôn nhu, không nghĩ tới lại bị Ngao Dương nhìn thấy.

Hạ Vân Phong chính là mệt mỏi nói một câu: “Ngươi còn không biết.”

Ngao Dương bắt tay thân vào địa phương nóng ướt kia của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương xâm nhập, Ngao Dương lỗ mãng thưởng thức mặt sau của y, hai tay chậm rãi cầm chân y, tách ra bên ngoài……

Làm cho nơi đó của y bại lộ ở trong không khí……

Hạ Vân Phong bị ngón tay hắn chơi thật lâu, cuối cùng y vô lực, rõ ràng trực tiếp ngã vào trên người Ngao Dương, trên đường Ngao Dương đem y mang trở về phòng, hắn lại tới một lần nữa.

Mãnh liệt như vậy, làm cho ngày hôm sau Hạ Vân Phong thiếu chút nữa không thể rời giường, bất quá Ngao Dương muốn y gọi điện thoại cho lão đại Thanh bang của Tây khu, nói là muốn đi trường ngựa để làm quen. ( Bang chủ Thanh bang lên sàn tung bông ôn nhu phúc hắc công của Đại thúc thượng ngộ lang )

Hạ Vân Phong tựa vào trên giường hút thuốc, địa phương bị cắn đến phiếm hồng ở ngực còn có chút thũng thũng: “Tối hôm qua không phải ngươi khinh thường cùng hắn gặp mặt sao?” Y nói chuyện vẫn là rất chậm.

“Tối hôm qua ngươi đáp ứng ta.” Ngao Dương thay đổi chủ ý. Hắn cũng còn chưa có rời giường, hắn đem Hạ Vân Phong ôm chầm đến, hắn vừa nhẹ nhàng động ôm Hạ Vân Phong lại đây, Hạ Vân Phong liền “Ngô” hai tiếng.

Ngao Dương vẫn còn chưa rút ra.

Hạ Vân Phong trầm tĩnh nhìn chăm chú vào hắn: “Ta không đi.” Nói không đi, sẽ không đi……

“Nghe nói ngươi đã mang đại ca cùng hắn gặp mặt, vì sao không mang theo ta đi?” Ngao Dương xoay người ngăn chận, hạ thấp giọng, cảnh cáo y, “Ngươi không mang theo ta đi, ta tự mình đi tìm hắn, ta liền nói với hắn, ta là nhi tử ngươi, muốn cùng hắn hợp tác.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Tội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook