Chương 197
Mặc Kỳ Lân
21/03/2017
CHƯƠNG 202
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Hạ Vân Phong nhìn thấy Tần Diễm phát hỏa, y cũng không có nói tiếp.
Nhưng Hạ Đông cũng không lên tiếng.
Bởi vì sự thật xảy ra trước mắt, không cần phải giải thích thêm làm gì, càng giải thích Tần Diễm ngược lại sẽ càng thêm phản cảm. Y không muốn tạo thành cái loại ấn tượng này với nhi tử.
Y biết Tần Diễm hiện tại rất tức giận.
Chỉ là y cũng không rõ, Tần Diễm là giận y, hay là giận Hạ Đông.
Đêm nay Hạ Vân Phong bị bắt tại trận, bị Tần Diễm nhìn thấy y cùng Hạ Đông hôn môi, tưởng tượng cũng biết Tần Diễm sẽ không cao hứng chút nào, đương nhiên Tần Diễm cũng không có nói thêm cái gì.
Nhưng…
Ngày hôm sau lúc ăn cơm, Hạ Vân Phong bị Tần Diễm “Thẩm vấn”.
Đêm nay chỉ có Hạ Vân Phong cùng Tần Diễm ở nhà ăn cơm, Hạ Đông còn có việc nên chưa trở về, Ngao Dương bồi lão bà đi tái khám, mà Hoằng Dạ cũng đi ra ngoài tụ hội, Hình Liệt cùng bằng hữu đi ra ngoài……
Cho nên.
Tần Diễm ở thời điểm ăn cơm hỏi y: “Các ngươi khi nào thì bắt đầu?” Hắn vừa ăn cơm, một bên hỏi lại thủy chung cũng chưa nhìn Hạ Vân Phong trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
Bởi vì Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông tối hôm qua bị hắn trảo gian (=..= can gì đến ca mà bắt gian, có iu người ta đâu chứ)……
Hắn mất hứng.
Trải qua chuyện tình tối hôm qua, ấn tượng của Tần Diễm đối Hạ Vân Phong suy giảm nghiêm trọng. Hắn trước kia nghĩ đến Hạ Vân Phong không thích nam nhân, nhưng hiện tại hắn cảm thấy Hạ Vân Phong vốn thích nam nhân, bằng không như thế nào lại luôn cùng nam nhân giảo hợp cùng một chỗ, còn có hôn môi, còn sờ đùi, một chút cũng không tự kiểm điểm. Hắn thậm chí cảm thấy Hạ Vân Phong không chừng còn câu dẫn Hạ Đông…..
Tuy Hạ Vân Phong là lão ba hắn, hắn không muốn nói lão ba mình như vậy, nhưng hành vi của Hạ Vân Phong làm cho hắn quả thực không thể chịu đựng được nữa, bởi vì trước kia Hạ Vân Phong cũng câu dẫn qua hắn.(=..= tự đâm đầu vô nga)
Hắn nhớ rõ.
Thời điểm hắn mới vừa về nhà, Hạ Vân Phong mỗi tối cũng không mặc quần áo lại đây bồi hắn ngủ, rõ ràng chính là đang khiêu khích hắn, bất quá chính bản thân hắn đối với nam nhân không có hứng thú (òô thật sao?).
Hắn không phủ nhận, Hạ Vân Phong có đôi khi thực có thể tác động nỗi lòng hắn, nhưng kia đều ở trong phạm vi hắn có thể khống chế, tuy rằng “ôm” Hạ Vân Phong thực thoải mái……
Nhưng đấy chỉ là giải quyết nhu cầu lẫn nhau mà thôi, bởi vì Hạ Vân Phong cũng thực thoải mái. Bất quá Hạ Vân Phong hiện tại lại cùng Hạ Đông giảo hợp cùng một chỗ, nếu nam nhân này không phải lão ba hắn, hắn nhất định sẽ mắng to là y ghê tởm.
Hắn hỏi Hạ Vân Phong là bắt đầu từ lúc nào, nhưng hai người cũng không nói chuyện. Hắn cũng sẽ không hỏi, mặc kệ bắt đầu khi nào, dù sao cũng đã bắt đầu rồi.
Tần Diễm rõ ràng gọi thẳng tên của y: “Hạ Vân Phong, ngươi rốt cuộc còn biết liêm sỉ hay không ? Có một chút tâm sỉ nhục hay không, có biết giữa phụ tử không nên có loại quan hệ này hay không ? ”
Hạ Vân Phong ngây ngẩn cả người.
Y rũ mắt.
Xảo diệu che lại đáy mắt bi thương……
Y liền giống như Ngao Dương nói như vậy, y là không biết xấu hổ.
Hơn nữa.
Còn thực vô liêm sỉ, không biết luân thường đạo đức……
“Tuy rằng ngươi không có văn hóa, bất quá điều cơ bản nhất ngươi cũng có thể…….” Tần Diễm giương mắt nhìn về phía Hạ Vân Phong, nhưng hắn đang nói lại ngừng, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được……
Tay Hạ Vân Phong tựa hồ đang phát run……
Không biết là lạnh.
Hay là vì tức giận……
“Ta không có văn hóa, bất quá mấy điều cơ bản nhất ta vẫn là biết.” Hạ Vân Phong lười biếng nói lại, y mỏi mệt nhắm mắt, “Nếu ngươi đem ta nói đến không chịu nổi như vậy, ngươi mới cao hứng chút, vậy thừa dịp tối nay ngươi liền đem những điều bất mãn nói ra hết đi.”
Động tác gắp đồ ăn của Hạ Vân Phong có vẻ thực trầm ổn……
Chẳng qua…
Giọng nói cùng biểu tình vững vàng của y làm cho người ta sớm không thấy chút sơ hở, giọng nói y lại trầm ổn……
“Chuyện ngươi cùng đại ca ta đều biết, chuyện ngươi cùng Hình Liệt ta cũng thấy qua, hơn nữa tối hôm qua chuyện ngươi cùng Hạ Đông, ta đối với ngươi phi thường thất vọng……”
Tần Diễm buông bát đũa xuống, hoàn toàn ăn không vô nữa.
“Hơn nữa lúc trước mấy ảnh chụp kia, cũng là chụp lúc ngươi cùng Ngao Dương làm, là Ngao Dương chụp……” Tần Diễm càng nói càng không thoải mái, nhìn thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, hắn lại càng không thoải mái.
Những chuyện này hết thảy đều chứng minh, sinh hoạt cá nhân của Hạ Vân Phong thực hỗn loạn……
“Còn có ta, ta cũng từng “ôm” qua ngươi.” Tần Diễm không có quên chính mình cũng góp phần tham dự, hắn nói có chút nặng, “Ngươi cùng năm nhi tử của ngươi đều từng có quan hệ không tầm thường, ngươi cảm thấy ta còn có thể đối với ngươi bảo trì tôn kính sao……”
Đúng.
Tần Diễm nói không có sai.
Hạ Vân Phong lo lắng đúng là như thế, nhưng y đã không có đường lui nữa rồi. Có lẽ chờ tới lúc nhi tử thành thục một chút, hồi tưởng lại cái tuổi này, thời kì này……
Cùng phụ thân của bọn hắn phát sinh qua cái loại quan hệ không tầm thường đều sẽ cảm thấy thực ghê tởm, thậm chí là chán ghét y.
Hạ Vân Phong trầm mặc nửa ngày sau đó mới mở miệng nói: “Ta cũng có cự tuyệt qua.” Cự tuyệt không chỉ một hai lần, đánh cũng đánh qua, cũng giáo huấn qua vô số lần, nhưng…..
Vô luận như thế nào, kết quả cũng đều giống nhau.
Tần Diễm không nói.
“Ngươi tôn kính ta cũng được, khinh bỉ ta cũng được.” Hạ Vân Phong thong thả buông bát đũa xuống, y miễn cưỡng nháy mắt, “Ta cũng không để ý, chờ bọn nó về sau kết hôn, sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa.”
“……”
Tần Diễm không nhìn y, chuyển mặt sang bên kia, uống rượu.
“Ta nhìn trúng một căn nhà, ngay tại phía trước năm mươi mét, nơi đó phong cảnh cũng tốt, hoàn cảnh cũng tốt, cách nơi này cũng gần.” Hạ Vân Phong nói rất chậm……
Tần Diễm không biết y muốn nói gì, không kiên nhẫn vừa định ngắt lời y, lại nghe thấy Hạ Vân Phong lười biếng nói: “ Qua vài năm nữa ta sẽ tự mình chuyển qua đó ở.”
“Có ý tứ gì?” Tần Diễm cảm thấy không thích hợp, hắn lần này nhìn về phía Hạ Vân Phong, phát hiện Hạ Vân Phong chính đang dùng vẻ mặt bình tĩnh thong dong, im lặng nhìn chăm chú vào hắn……
“Kế hoạch cho tương lai.” Hạ Vân Phong đã sớm nghĩ kỹ.
Y cũng muốn chừa cho mình một đường lui.
Chỉ là…
Không đến vạn bất đắc dĩ, y sẽ không chuyển qua.
Tần Diễm không nói lời nào.
Hạ Vân Phong lại lười biếng nở nụ cười: “Nơi đó thực thích hợp ta dưỡng lão.” Y chỉ cùng Tần Diễm nói ý tưởng này, những người khác, với ai y cũng chưa nói gì, vốn tính sau này sẽ nói sau……
Bởi vì.
Y muốn Tần Diễm hiểu được, y không ham thứ gì của nhi tử, bao gồm cả tình cảm……
“Bọn họ đều nói qua với ngươi sao?” Tần Diễm có chút do dự hỏi ra miệng. Hắn cảm thấy như vậy đối với Hạ Vân Phong tựa hồ có điểm quá tuyệt tình, các huynh đệ của hắn……
Chẳng lẽ đều nghĩ như vậy…….
“Không có.” Hạ Vân Phong thong thả buông bát đũa xuống, y ăn cũng không sai biệt lắm : “Nhiều lắm cũng chỉ nói qua là thích, cũng không có ý tứ nào khác, thực đơn thuần.”
Cũng thực thuần túy.
Chính là…
Chuyện tương lai rất khó nói.
Chính bản thân Hạ Vân Phong cũng không thể nắm chắc, huống chi là hai ba năm sau y già đi, không có lực hấp dẫn nữa. Nếu còn muốn cầu nhi tử ở lại bên người y, kia cũng quá gượng ép rồi.
Bởi vì hiện tại y cũng không dám cam đoan, nhìn thấy bộ dáng bọn họ kết hôn sau đó cùng lão bà ân ái, y còn có thể bình tĩnh giống như bây giờ được hay không. Hiện tại y thật sự không dám cam đoan.
Hơn nữa.
Tần Diễm cùng bọn họ giống nhau, cho tới bây giờ không có đối với y nói qua cái gì……
Chỉ có người đoạt gia sản của y, đoạt Bắc đường của y, hiện tại đã kết hôn là Ngao Dương từng nửa thật nửa giả hứa hẹn qua với y, nói có thể cho y dưỡng lão.
Tần Diễm chỉ nhìn y, không nói chuyện nữa, Hạ Vân Phong nói đã rất rõ ràng, hắn cũng hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong, Tần Diễm ngồi trong chốc lát, mới mở miệng……
“Kỳ thật có một số việc, ngươi không thể xem như sự thật.”
Ai còn thật sự.
Người đó liền thua……
“Ừ.” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc lên tiếng trả lời. Y ăn xong cơm sau lại uống một chén canh, Tần Diễm sớm đã đi lên lầu, chính là bát canh này, càng uống càng nhạt……
Bởi vì chuyện ngày đó của Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông bị Tần Diễm phát hiện, cho nên hai ngày này buổi chiều Tần Diễm đều không đi làm. Buổi sáng sau khi làm xong việc liền trực tiếp trở về nhà. (=.,= ngồi canh a)
Tần Diễm quan sát Hạ Vân Phong vài ngày, nam nhân này bình thường ở nhà không muốn đi ra ngoài, cũng không có cảm xúc dao động gì quá lớn, chỉ có khi nhi tử về nhà mới có nhiều phản ứng.
Tần Diễm hai ngày này nghĩ rất nhiều, rất nhiều, hắn cảm thấy mình ngày đó nói quá nặng lời không nghĩ đến cảm thụ của Hạ Vân Phong, tuy rằng loại quan hệ này thực bất khả tư nghị.
Nhưng chuyện đã xảy ra, Hạ Vân Phong cũng thay đổi không được.
Ngày đó hắn thật giống như vạch trần tâm sự của Hạ Vân Phong, làm cho kế hoạch tương lai của Hạ Vân Phong đều bại lộ. Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong hiểu rất rõ và đang chờ đợi ngày nào đó sẽ bị vứt bỏ.
Hơn nữa.
Nam nhân Hạ Vân Phong này mỗi ngày đều ở nhà chờ đợi nhi tử về nhà, sau đó qua vài giờ ấm áp ngắn ngủi, hắn rất sớm liền phát hiện……
Hạ Vân Phong trước mặt người ngoài, cùng trước mặt nhi tử không giống nhau. Y đối đãi với người ngoài rất lạnh nhạt, thậm chí cũng không lấy con mắt nhìn những người đó, nhưng khi đối đãi với nhi tử của chính mình……
Giống như nhìn thế nào đều nhìn không đủ……
Hắn nhìn thấy đó là, Hạ Vân Phong đối đãi nhi tử đều tốt lắm, tất cả đều được đối xử bình đẳng, đương nhiên bao gồm cả Hạ Đông……
Cho dù là Ngao Dương đoạt sản nghiệp của Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong vẫn niệm thân tình chấp thuận cho Ngao Dương đến đây, hơn nữa nam nhân này có đôi khi còn trở về xem lão bà Ngao Dương.
Hắn không rõ Hạ Vân Phong rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Nam nhân này trơ mắt nhìn nhi tử mà mình ngủ qua, đối với lão bà thì che chở quan tâm đầy đủ, nhưng khi đối với mình thì lạnh lùng. Cái loại tâm tình này, cái loại cảm thụ này……
Nhưng… cho tới bây giờ hắn chưa thấy ở trên mặt Hạ Vân Phong có biểu tình khổ sở nào, ngẫu nhiên sẽ trầm mặc vài giây, sau đó lại tiếp tục với bộ dạng thực lười biếng kia……
Từ ngày đó hắn nói Hạ Vân Phong sau đó cũng không có nói tiếp gì nữa. Hắn cảm thấy chính mình nói quá nhiều điều vô nghĩa, Hạ Vân Phong so với hắn nghĩ càng thấu triệt.
Tần Diễm mới từ hội đấu giá trở về. Hắn vốn tính thay Hạ Vân Phong đem sản nghiệp mà Ngao Dương bán đấu giá lấy trở về nhưng lại bị người sắp xếp lấy đi trước rồi.
Mà lúc này.
Tần Diễm đứng ở trước phòng Hạ Vân Phong……
Xuyên thấu qua khe cửa nhìn thấy Hạ Vân Phong mặc áo ngủ, im lặng ngồi ở bên giường xem album……
Tần Diễm gõ cửa đi vào.
Hạ Vân Phong thực tự nhiên đem album xếp lại, thong thả để vào trong ngăn kéo: “Đã trễ thế này còn lại đây, không đi nghỉ ngơi sao?” Y ngồi trở lại bên giường, nhìn về phía Tần Diễm.
Tần Diễm cởi áo khoác, đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong: “Ta vừa rồi đi đến hiện trường hội đấu giá, đáng tiếc không có lấy lại cái ngươi muốn, lúc ta đến thì đã bị người khác mua rồi……”
“Không sao.” Hạ Vân Phong biết hắn có phần tâm này thì tốt rồi.
Hạ Vân Phong muốn cho hắn trở về ngủ nhưng Tần Diễm lại thong thả tháo cà vạt: “Đêm nay, ta không thể ở tại chỗ này ngủ sao?” Hắn đang cởi bỏ cúc áo……
Không nhìn Hạ Vân Phong.
“Có thể.” Hạ Vân Phong cũng không nhìn hắn. Ngày đó Tần Diễm nói với y sau đó y suy nghĩ rất nhiều, Tần Diễm nói kỳ thật đều không sai chút nào, có một số việc không thể xem như thật sự.
Đặc biệt là tình cảm……
Tần Diễm cởi quần áo trong: “Hạ Đông hôm nay không ở nhà?”
“Hắn ngủ.” Hạ Vân Phong ngồi lên trên giường.
Hôm nay y mặc áo ngủ rất mỏng, ngay cả tất chân đều không có mang. Tần Diễm đụng đến chân y có chút lạnh……
“Đại ca cũng ngủ?” Tần Diễm tiến lên hôn môi y, sau đó lại hôn cái cằm hơi lạnh của Hạ Vân Phong hai cái. (beta : Nó vừa bảo ko nên ngủ với con cái giờ thì lại đến phiên nó làm cha nó, thằng nhóc này =.= ) (editor : =..=)
“Ừ.”
“Vậy… Hình Liệt cũng ngủ?” Tần Diễm tự nhiên nghiêng đầu, đổi hướng hôn một nửa khóe miệng cùng cái cằm của Hạ Vân Phong, hai tay của hắn ôm Hạ Vân Phong.
“Ừ.”
“Bọn họ hôm nay có ngủ với ngươi không? (=..=)” Tần Diễm hỏi thật trực tiếp, ôm Hạ Vân Phong đến bên cạnh hắn.
Hạ Vân Phong lười biếng theo dõi hắn: “Không có.”
“Để cho ta xem xem, rốt cuộc là có, hay là không có.” Tay Tần Diễm luồn vào vạt áo Hạ Vân Phong, ngón tay hắn thủ sẵn hai bên áo ngủ Hạ Vân Phong……
Thong thả kéo lên trên……
Chân Hạ Vân Phong bị hắn tách ra, Tần Diễm chôn đầu còn chăm chú nhìn trong chốc lát, phát hiện nơi đó không hồng không thũng, thật im lặng mấp máy, không có “làm” (=..= ca thật BT nga)……
Hạ Vân Phong vươn tay chụp mặt hắn: “Không quy củ.” Y muốn khép kín hai chân, lại bị Tần Diễm ngăn lại.
Tần Diễm trực tiếp bế y đứng lên.
Cứ như vậy đem Hạ Vân Phong ôm đến phòng chiếu phim tối đen ở lầu ba, nơi này rất lạnh, chỉ có đặt một cái sô pha da rộng thùng thình, cùng thiết bị chiếu phim và màn hình siêu lớn.
Tần Diễm đem khóa cửa lại.
Nơi này cách âm rất tốt, vô luận mở âm thanh lớn bao nhiêu, bên ngoài cũng không nghe được……
Hạ Vân Phong quần áo không chỉnh ngồi ở trên sô pha da, y nhìn thấy Tần Diễm mởthiết bị chiếu phim. Màn hình lớn được bật lên, trên màn hình xuất hiện tiếng động hiện tại của bọn họ.
Nhất cử nhất động hiện tại của bọn họ đều truyền phát lên trên màn hình, Tần Diễm đi tới: “Đứng lên.” Hắn bảo Hạ Vân Phong trước đứng dậy.
Hạ Vân Phong thong thả đứng dậy.
Tần Diễm duỗi tay ôm lấy thắt lưng y, tiếng quần áo ma sát rất rõ ràng. Bên trong phòng chiếu phim lớn, thiết bị âm thanh cũng là hạng nhất, tiếng động mỗi một động tác của họ đều đang được phóng đại……
Trong khoảng thời gian này Tần Diễm đã suy nghĩ thật lâu, hắn cảm thấy nếu về sau Hạ Vân Phong khổ sở. Nếu một phần thống khổ có thể giảm đi được mấy phần, vậy một phần này hãy để cho hắn đến làm.
“Ngươi xem như vậy được không, ngươi chỉ để cho một mình ta “ôm” ngươi, như vậy ngươi sẽ không cần lo lắng không có nơi để phát tiết, hơn nữa trong thời gian này ta cũng sẽ không đi “ôm” người khác.”
Tần Diễm cảm thấy đây là một cơ hội tốt để đạt được chân tình của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong nghĩ đến chính mình nghe lầm, nhưng Tần Diễm lại dán tại bên tai y lập lại một lần nữa: “Ngươi cảm thấy thế nào?” âm thanh kia phóng đại, khá là dễ nghe……
Ý Tần Diễm……
Không phải là đang nói, muốn cùng một chỗ với y sao……
Đáy mắt trầm ổn của Hạ Vân Phong sâu không thấy đáy, y cảm giác được hơi thở Tần Diễm đang bồi hồi ở sườn mặt mình, y rất nhỏ động môi: “Ngươi nói cái gì?”
Tiếng nói y trầm thấp thong thả giàu từ tính……
Thành thục lại gợi cảm……
Tần Diễm ôm thắt lưng y, cái trán hắn nhẹ nhàng để ở trên trán Hạ Vân Phong: “Ta thích ngươi, ngươi hãy cùng với ta một chỗ……”
“……”
“Chỉ có thể cùng ta “làm”……”
“……”
“Được không?” Tần Diễm thổ lộ……
Editor: lại một chương ấm áp (=.,=)
Beta: mùi ngược lại thoang thoảng đâu đây, cứ đọc đến đoạn ấm áp là chuẩn bị mưa gió máu tanh :v Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Hạ Vân Phong nhìn thấy Tần Diễm phát hỏa, y cũng không có nói tiếp.
Nhưng Hạ Đông cũng không lên tiếng.
Bởi vì sự thật xảy ra trước mắt, không cần phải giải thích thêm làm gì, càng giải thích Tần Diễm ngược lại sẽ càng thêm phản cảm. Y không muốn tạo thành cái loại ấn tượng này với nhi tử.
Y biết Tần Diễm hiện tại rất tức giận.
Chỉ là y cũng không rõ, Tần Diễm là giận y, hay là giận Hạ Đông.
Đêm nay Hạ Vân Phong bị bắt tại trận, bị Tần Diễm nhìn thấy y cùng Hạ Đông hôn môi, tưởng tượng cũng biết Tần Diễm sẽ không cao hứng chút nào, đương nhiên Tần Diễm cũng không có nói thêm cái gì.
Nhưng…
Ngày hôm sau lúc ăn cơm, Hạ Vân Phong bị Tần Diễm “Thẩm vấn”.
Đêm nay chỉ có Hạ Vân Phong cùng Tần Diễm ở nhà ăn cơm, Hạ Đông còn có việc nên chưa trở về, Ngao Dương bồi lão bà đi tái khám, mà Hoằng Dạ cũng đi ra ngoài tụ hội, Hình Liệt cùng bằng hữu đi ra ngoài……
Cho nên.
Tần Diễm ở thời điểm ăn cơm hỏi y: “Các ngươi khi nào thì bắt đầu?” Hắn vừa ăn cơm, một bên hỏi lại thủy chung cũng chưa nhìn Hạ Vân Phong trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
Bởi vì Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông tối hôm qua bị hắn trảo gian (=..= can gì đến ca mà bắt gian, có iu người ta đâu chứ)……
Hắn mất hứng.
Trải qua chuyện tình tối hôm qua, ấn tượng của Tần Diễm đối Hạ Vân Phong suy giảm nghiêm trọng. Hắn trước kia nghĩ đến Hạ Vân Phong không thích nam nhân, nhưng hiện tại hắn cảm thấy Hạ Vân Phong vốn thích nam nhân, bằng không như thế nào lại luôn cùng nam nhân giảo hợp cùng một chỗ, còn có hôn môi, còn sờ đùi, một chút cũng không tự kiểm điểm. Hắn thậm chí cảm thấy Hạ Vân Phong không chừng còn câu dẫn Hạ Đông…..
Tuy Hạ Vân Phong là lão ba hắn, hắn không muốn nói lão ba mình như vậy, nhưng hành vi của Hạ Vân Phong làm cho hắn quả thực không thể chịu đựng được nữa, bởi vì trước kia Hạ Vân Phong cũng câu dẫn qua hắn.(=..= tự đâm đầu vô nga)
Hắn nhớ rõ.
Thời điểm hắn mới vừa về nhà, Hạ Vân Phong mỗi tối cũng không mặc quần áo lại đây bồi hắn ngủ, rõ ràng chính là đang khiêu khích hắn, bất quá chính bản thân hắn đối với nam nhân không có hứng thú (òô thật sao?).
Hắn không phủ nhận, Hạ Vân Phong có đôi khi thực có thể tác động nỗi lòng hắn, nhưng kia đều ở trong phạm vi hắn có thể khống chế, tuy rằng “ôm” Hạ Vân Phong thực thoải mái……
Nhưng đấy chỉ là giải quyết nhu cầu lẫn nhau mà thôi, bởi vì Hạ Vân Phong cũng thực thoải mái. Bất quá Hạ Vân Phong hiện tại lại cùng Hạ Đông giảo hợp cùng một chỗ, nếu nam nhân này không phải lão ba hắn, hắn nhất định sẽ mắng to là y ghê tởm.
Hắn hỏi Hạ Vân Phong là bắt đầu từ lúc nào, nhưng hai người cũng không nói chuyện. Hắn cũng sẽ không hỏi, mặc kệ bắt đầu khi nào, dù sao cũng đã bắt đầu rồi.
Tần Diễm rõ ràng gọi thẳng tên của y: “Hạ Vân Phong, ngươi rốt cuộc còn biết liêm sỉ hay không ? Có một chút tâm sỉ nhục hay không, có biết giữa phụ tử không nên có loại quan hệ này hay không ? ”
Hạ Vân Phong ngây ngẩn cả người.
Y rũ mắt.
Xảo diệu che lại đáy mắt bi thương……
Y liền giống như Ngao Dương nói như vậy, y là không biết xấu hổ.
Hơn nữa.
Còn thực vô liêm sỉ, không biết luân thường đạo đức……
“Tuy rằng ngươi không có văn hóa, bất quá điều cơ bản nhất ngươi cũng có thể…….” Tần Diễm giương mắt nhìn về phía Hạ Vân Phong, nhưng hắn đang nói lại ngừng, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được……
Tay Hạ Vân Phong tựa hồ đang phát run……
Không biết là lạnh.
Hay là vì tức giận……
“Ta không có văn hóa, bất quá mấy điều cơ bản nhất ta vẫn là biết.” Hạ Vân Phong lười biếng nói lại, y mỏi mệt nhắm mắt, “Nếu ngươi đem ta nói đến không chịu nổi như vậy, ngươi mới cao hứng chút, vậy thừa dịp tối nay ngươi liền đem những điều bất mãn nói ra hết đi.”
Động tác gắp đồ ăn của Hạ Vân Phong có vẻ thực trầm ổn……
Chẳng qua…
Giọng nói cùng biểu tình vững vàng của y làm cho người ta sớm không thấy chút sơ hở, giọng nói y lại trầm ổn……
“Chuyện ngươi cùng đại ca ta đều biết, chuyện ngươi cùng Hình Liệt ta cũng thấy qua, hơn nữa tối hôm qua chuyện ngươi cùng Hạ Đông, ta đối với ngươi phi thường thất vọng……”
Tần Diễm buông bát đũa xuống, hoàn toàn ăn không vô nữa.
“Hơn nữa lúc trước mấy ảnh chụp kia, cũng là chụp lúc ngươi cùng Ngao Dương làm, là Ngao Dương chụp……” Tần Diễm càng nói càng không thoải mái, nhìn thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, hắn lại càng không thoải mái.
Những chuyện này hết thảy đều chứng minh, sinh hoạt cá nhân của Hạ Vân Phong thực hỗn loạn……
“Còn có ta, ta cũng từng “ôm” qua ngươi.” Tần Diễm không có quên chính mình cũng góp phần tham dự, hắn nói có chút nặng, “Ngươi cùng năm nhi tử của ngươi đều từng có quan hệ không tầm thường, ngươi cảm thấy ta còn có thể đối với ngươi bảo trì tôn kính sao……”
Đúng.
Tần Diễm nói không có sai.
Hạ Vân Phong lo lắng đúng là như thế, nhưng y đã không có đường lui nữa rồi. Có lẽ chờ tới lúc nhi tử thành thục một chút, hồi tưởng lại cái tuổi này, thời kì này……
Cùng phụ thân của bọn hắn phát sinh qua cái loại quan hệ không tầm thường đều sẽ cảm thấy thực ghê tởm, thậm chí là chán ghét y.
Hạ Vân Phong trầm mặc nửa ngày sau đó mới mở miệng nói: “Ta cũng có cự tuyệt qua.” Cự tuyệt không chỉ một hai lần, đánh cũng đánh qua, cũng giáo huấn qua vô số lần, nhưng…..
Vô luận như thế nào, kết quả cũng đều giống nhau.
Tần Diễm không nói.
“Ngươi tôn kính ta cũng được, khinh bỉ ta cũng được.” Hạ Vân Phong thong thả buông bát đũa xuống, y miễn cưỡng nháy mắt, “Ta cũng không để ý, chờ bọn nó về sau kết hôn, sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa.”
“……”
Tần Diễm không nhìn y, chuyển mặt sang bên kia, uống rượu.
“Ta nhìn trúng một căn nhà, ngay tại phía trước năm mươi mét, nơi đó phong cảnh cũng tốt, hoàn cảnh cũng tốt, cách nơi này cũng gần.” Hạ Vân Phong nói rất chậm……
Tần Diễm không biết y muốn nói gì, không kiên nhẫn vừa định ngắt lời y, lại nghe thấy Hạ Vân Phong lười biếng nói: “ Qua vài năm nữa ta sẽ tự mình chuyển qua đó ở.”
“Có ý tứ gì?” Tần Diễm cảm thấy không thích hợp, hắn lần này nhìn về phía Hạ Vân Phong, phát hiện Hạ Vân Phong chính đang dùng vẻ mặt bình tĩnh thong dong, im lặng nhìn chăm chú vào hắn……
“Kế hoạch cho tương lai.” Hạ Vân Phong đã sớm nghĩ kỹ.
Y cũng muốn chừa cho mình một đường lui.
Chỉ là…
Không đến vạn bất đắc dĩ, y sẽ không chuyển qua.
Tần Diễm không nói lời nào.
Hạ Vân Phong lại lười biếng nở nụ cười: “Nơi đó thực thích hợp ta dưỡng lão.” Y chỉ cùng Tần Diễm nói ý tưởng này, những người khác, với ai y cũng chưa nói gì, vốn tính sau này sẽ nói sau……
Bởi vì.
Y muốn Tần Diễm hiểu được, y không ham thứ gì của nhi tử, bao gồm cả tình cảm……
“Bọn họ đều nói qua với ngươi sao?” Tần Diễm có chút do dự hỏi ra miệng. Hắn cảm thấy như vậy đối với Hạ Vân Phong tựa hồ có điểm quá tuyệt tình, các huynh đệ của hắn……
Chẳng lẽ đều nghĩ như vậy…….
“Không có.” Hạ Vân Phong thong thả buông bát đũa xuống, y ăn cũng không sai biệt lắm : “Nhiều lắm cũng chỉ nói qua là thích, cũng không có ý tứ nào khác, thực đơn thuần.”
Cũng thực thuần túy.
Chính là…
Chuyện tương lai rất khó nói.
Chính bản thân Hạ Vân Phong cũng không thể nắm chắc, huống chi là hai ba năm sau y già đi, không có lực hấp dẫn nữa. Nếu còn muốn cầu nhi tử ở lại bên người y, kia cũng quá gượng ép rồi.
Bởi vì hiện tại y cũng không dám cam đoan, nhìn thấy bộ dáng bọn họ kết hôn sau đó cùng lão bà ân ái, y còn có thể bình tĩnh giống như bây giờ được hay không. Hiện tại y thật sự không dám cam đoan.
Hơn nữa.
Tần Diễm cùng bọn họ giống nhau, cho tới bây giờ không có đối với y nói qua cái gì……
Chỉ có người đoạt gia sản của y, đoạt Bắc đường của y, hiện tại đã kết hôn là Ngao Dương từng nửa thật nửa giả hứa hẹn qua với y, nói có thể cho y dưỡng lão.
Tần Diễm chỉ nhìn y, không nói chuyện nữa, Hạ Vân Phong nói đã rất rõ ràng, hắn cũng hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong, Tần Diễm ngồi trong chốc lát, mới mở miệng……
“Kỳ thật có một số việc, ngươi không thể xem như sự thật.”
Ai còn thật sự.
Người đó liền thua……
“Ừ.” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc lên tiếng trả lời. Y ăn xong cơm sau lại uống một chén canh, Tần Diễm sớm đã đi lên lầu, chính là bát canh này, càng uống càng nhạt……
Bởi vì chuyện ngày đó của Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông bị Tần Diễm phát hiện, cho nên hai ngày này buổi chiều Tần Diễm đều không đi làm. Buổi sáng sau khi làm xong việc liền trực tiếp trở về nhà. (=.,= ngồi canh a)
Tần Diễm quan sát Hạ Vân Phong vài ngày, nam nhân này bình thường ở nhà không muốn đi ra ngoài, cũng không có cảm xúc dao động gì quá lớn, chỉ có khi nhi tử về nhà mới có nhiều phản ứng.
Tần Diễm hai ngày này nghĩ rất nhiều, rất nhiều, hắn cảm thấy mình ngày đó nói quá nặng lời không nghĩ đến cảm thụ của Hạ Vân Phong, tuy rằng loại quan hệ này thực bất khả tư nghị.
Nhưng chuyện đã xảy ra, Hạ Vân Phong cũng thay đổi không được.
Ngày đó hắn thật giống như vạch trần tâm sự của Hạ Vân Phong, làm cho kế hoạch tương lai của Hạ Vân Phong đều bại lộ. Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong hiểu rất rõ và đang chờ đợi ngày nào đó sẽ bị vứt bỏ.
Hơn nữa.
Nam nhân Hạ Vân Phong này mỗi ngày đều ở nhà chờ đợi nhi tử về nhà, sau đó qua vài giờ ấm áp ngắn ngủi, hắn rất sớm liền phát hiện……
Hạ Vân Phong trước mặt người ngoài, cùng trước mặt nhi tử không giống nhau. Y đối đãi với người ngoài rất lạnh nhạt, thậm chí cũng không lấy con mắt nhìn những người đó, nhưng khi đối đãi với nhi tử của chính mình……
Giống như nhìn thế nào đều nhìn không đủ……
Hắn nhìn thấy đó là, Hạ Vân Phong đối đãi nhi tử đều tốt lắm, tất cả đều được đối xử bình đẳng, đương nhiên bao gồm cả Hạ Đông……
Cho dù là Ngao Dương đoạt sản nghiệp của Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong vẫn niệm thân tình chấp thuận cho Ngao Dương đến đây, hơn nữa nam nhân này có đôi khi còn trở về xem lão bà Ngao Dương.
Hắn không rõ Hạ Vân Phong rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Nam nhân này trơ mắt nhìn nhi tử mà mình ngủ qua, đối với lão bà thì che chở quan tâm đầy đủ, nhưng khi đối với mình thì lạnh lùng. Cái loại tâm tình này, cái loại cảm thụ này……
Nhưng… cho tới bây giờ hắn chưa thấy ở trên mặt Hạ Vân Phong có biểu tình khổ sở nào, ngẫu nhiên sẽ trầm mặc vài giây, sau đó lại tiếp tục với bộ dạng thực lười biếng kia……
Từ ngày đó hắn nói Hạ Vân Phong sau đó cũng không có nói tiếp gì nữa. Hắn cảm thấy chính mình nói quá nhiều điều vô nghĩa, Hạ Vân Phong so với hắn nghĩ càng thấu triệt.
Tần Diễm mới từ hội đấu giá trở về. Hắn vốn tính thay Hạ Vân Phong đem sản nghiệp mà Ngao Dương bán đấu giá lấy trở về nhưng lại bị người sắp xếp lấy đi trước rồi.
Mà lúc này.
Tần Diễm đứng ở trước phòng Hạ Vân Phong……
Xuyên thấu qua khe cửa nhìn thấy Hạ Vân Phong mặc áo ngủ, im lặng ngồi ở bên giường xem album……
Tần Diễm gõ cửa đi vào.
Hạ Vân Phong thực tự nhiên đem album xếp lại, thong thả để vào trong ngăn kéo: “Đã trễ thế này còn lại đây, không đi nghỉ ngơi sao?” Y ngồi trở lại bên giường, nhìn về phía Tần Diễm.
Tần Diễm cởi áo khoác, đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong: “Ta vừa rồi đi đến hiện trường hội đấu giá, đáng tiếc không có lấy lại cái ngươi muốn, lúc ta đến thì đã bị người khác mua rồi……”
“Không sao.” Hạ Vân Phong biết hắn có phần tâm này thì tốt rồi.
Hạ Vân Phong muốn cho hắn trở về ngủ nhưng Tần Diễm lại thong thả tháo cà vạt: “Đêm nay, ta không thể ở tại chỗ này ngủ sao?” Hắn đang cởi bỏ cúc áo……
Không nhìn Hạ Vân Phong.
“Có thể.” Hạ Vân Phong cũng không nhìn hắn. Ngày đó Tần Diễm nói với y sau đó y suy nghĩ rất nhiều, Tần Diễm nói kỳ thật đều không sai chút nào, có một số việc không thể xem như thật sự.
Đặc biệt là tình cảm……
Tần Diễm cởi quần áo trong: “Hạ Đông hôm nay không ở nhà?”
“Hắn ngủ.” Hạ Vân Phong ngồi lên trên giường.
Hôm nay y mặc áo ngủ rất mỏng, ngay cả tất chân đều không có mang. Tần Diễm đụng đến chân y có chút lạnh……
“Đại ca cũng ngủ?” Tần Diễm tiến lên hôn môi y, sau đó lại hôn cái cằm hơi lạnh của Hạ Vân Phong hai cái. (beta : Nó vừa bảo ko nên ngủ với con cái giờ thì lại đến phiên nó làm cha nó, thằng nhóc này =.= ) (editor : =..=)
“Ừ.”
“Vậy… Hình Liệt cũng ngủ?” Tần Diễm tự nhiên nghiêng đầu, đổi hướng hôn một nửa khóe miệng cùng cái cằm của Hạ Vân Phong, hai tay của hắn ôm Hạ Vân Phong.
“Ừ.”
“Bọn họ hôm nay có ngủ với ngươi không? (=..=)” Tần Diễm hỏi thật trực tiếp, ôm Hạ Vân Phong đến bên cạnh hắn.
Hạ Vân Phong lười biếng theo dõi hắn: “Không có.”
“Để cho ta xem xem, rốt cuộc là có, hay là không có.” Tay Tần Diễm luồn vào vạt áo Hạ Vân Phong, ngón tay hắn thủ sẵn hai bên áo ngủ Hạ Vân Phong……
Thong thả kéo lên trên……
Chân Hạ Vân Phong bị hắn tách ra, Tần Diễm chôn đầu còn chăm chú nhìn trong chốc lát, phát hiện nơi đó không hồng không thũng, thật im lặng mấp máy, không có “làm” (=..= ca thật BT nga)……
Hạ Vân Phong vươn tay chụp mặt hắn: “Không quy củ.” Y muốn khép kín hai chân, lại bị Tần Diễm ngăn lại.
Tần Diễm trực tiếp bế y đứng lên.
Cứ như vậy đem Hạ Vân Phong ôm đến phòng chiếu phim tối đen ở lầu ba, nơi này rất lạnh, chỉ có đặt một cái sô pha da rộng thùng thình, cùng thiết bị chiếu phim và màn hình siêu lớn.
Tần Diễm đem khóa cửa lại.
Nơi này cách âm rất tốt, vô luận mở âm thanh lớn bao nhiêu, bên ngoài cũng không nghe được……
Hạ Vân Phong quần áo không chỉnh ngồi ở trên sô pha da, y nhìn thấy Tần Diễm mởthiết bị chiếu phim. Màn hình lớn được bật lên, trên màn hình xuất hiện tiếng động hiện tại của bọn họ.
Nhất cử nhất động hiện tại của bọn họ đều truyền phát lên trên màn hình, Tần Diễm đi tới: “Đứng lên.” Hắn bảo Hạ Vân Phong trước đứng dậy.
Hạ Vân Phong thong thả đứng dậy.
Tần Diễm duỗi tay ôm lấy thắt lưng y, tiếng quần áo ma sát rất rõ ràng. Bên trong phòng chiếu phim lớn, thiết bị âm thanh cũng là hạng nhất, tiếng động mỗi một động tác của họ đều đang được phóng đại……
Trong khoảng thời gian này Tần Diễm đã suy nghĩ thật lâu, hắn cảm thấy nếu về sau Hạ Vân Phong khổ sở. Nếu một phần thống khổ có thể giảm đi được mấy phần, vậy một phần này hãy để cho hắn đến làm.
“Ngươi xem như vậy được không, ngươi chỉ để cho một mình ta “ôm” ngươi, như vậy ngươi sẽ không cần lo lắng không có nơi để phát tiết, hơn nữa trong thời gian này ta cũng sẽ không đi “ôm” người khác.”
Tần Diễm cảm thấy đây là một cơ hội tốt để đạt được chân tình của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong nghĩ đến chính mình nghe lầm, nhưng Tần Diễm lại dán tại bên tai y lập lại một lần nữa: “Ngươi cảm thấy thế nào?” âm thanh kia phóng đại, khá là dễ nghe……
Ý Tần Diễm……
Không phải là đang nói, muốn cùng một chỗ với y sao……
Đáy mắt trầm ổn của Hạ Vân Phong sâu không thấy đáy, y cảm giác được hơi thở Tần Diễm đang bồi hồi ở sườn mặt mình, y rất nhỏ động môi: “Ngươi nói cái gì?”
Tiếng nói y trầm thấp thong thả giàu từ tính……
Thành thục lại gợi cảm……
Tần Diễm ôm thắt lưng y, cái trán hắn nhẹ nhàng để ở trên trán Hạ Vân Phong: “Ta thích ngươi, ngươi hãy cùng với ta một chỗ……”
“……”
“Chỉ có thể cùng ta “làm”……”
“……”
“Được không?” Tần Diễm thổ lộ……
Editor: lại một chương ấm áp (=.,=)
Beta: mùi ngược lại thoang thoảng đâu đây, cứ đọc đến đoạn ấm áp là chuẩn bị mưa gió máu tanh :v Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.