Chương 209
Mặc Kỳ Lân
21/03/2017
CHƯƠNG 214 H
Hạ Vân Phong vẫn trầm mặc.
Nhưng thương tâm đến nỗi đầu ngón tay đều đang run rẩy……
Rác rưởi……
Thì ra ở trong mắt Ngao Dương, y đã thành loại hình tượng này, mắng y vô số lần, nhưng còn đang không ngừng xâm phạm y, không ngừng vuốt ve y.
“Lúc ngươi cướp hàng của ta, thì đã biết ta nhất định sẽ tìm đến ngươi.” Ngao Dương đem Hạ Vân Phong bế đứng lên, đem Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người hắn, “Hiện tại ta đã đến đây, ngươi thỏa mãn chưa?”
Hạ Vân Phong nhắm mắt, nước mắt nơi khóe mi mãi không ngừng.
“Ta hỏi (chả hiểu hỏi cái zề =..=) ngươi này không biết xấu hổ, tưởng tẫn biện pháp, trăm phương nghìn kế câu dẫn nhi tử, rốt cuộc thỏa mãn chưa?” Ngao Dương một bên lạnh lùng trào phúng y, một bên ái muội nắm bắt thắt lưng mềm mại của y, hắn yêu cầu Hạ Vân Phong tự mình động thắt lưng, “Tự mình động, kẹp chặt chút……”
Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người Ngao Dương, căn bản là không có khí lực động, “Ta không thể.” Hiện tại y chỉ có thể không tiếng động rơi lệ, mặc cho nước mắt kia theo hai má lăn xuống……
Y không thể.
Y không có khí lực.
“Mở to mắt nhìn ta.” Ngao Dương vuốt mông y, yêu cầu y không cần giả chết, “Ngươi không phải rất muốn ta tới tìm ngươi sao? Ngươi không cần ở trước mặt ta giả vờ, ngươi cướp hàng của ta, nói đến nói đi còn không phải ngươi muốn gặp ta? Hiện tại ta đến đây rồi, ngươi phải hảo hảo hầu hạ ta, xuất ra tất cả các chiêu thức của ngươi để lưu lại ta a.”
Nhìn thấy Hạ Vân Phong rơi lệ, hắn lại càng cười nhạo Hạ Vân Phong thêm.
Hắn quả thực đem Hạ Vân Phong nói giống như một cái “Phao phu” chờ đợi “Ân sủng”…… (“phao” giống như tìm kiếm, “phu”: chồng)
“Ngươi muốn ta đến, vậy phải đem chút thành ý ra thỏa mãn ta.” Ngao Dương càng nói càng dũng cảm, hắn cảm giác được chân Hạ Vân Phong bởi vì bị cường thế xâm phạm mà hơi run run……
So với bình thường càng thêm mãnh liệt, làm cho Ngao Dương cảm thấy khá là tuyệt vời, hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, hắn cứ như vậy ngồi bất động.
Hạ Vân Phong liền khóa ngồi ở trên người hắn, áo ngủ trên người đều trượt đến trên đùi, quần lót còn bị kéo sai lệch, nhưng còn chưa có cởi ra.
Y cứ như vậy hàm chứa vật lửa nóng đang nhảy lên mãnh liệt kia của Ngao Dương.
Chỉ là ngắn ngủi tạm dừng.
Kế tiếp là tác cầu càng thêm mãnh liệt……
Tất cả động tác của Ngao Dương thật giống như muốn rút đi hết khí lực của Hạ Vân Phong……
Ngao Dương từ trên ghế cho tới dưới đất hung hăng xỏ xuyên qua nam nhân hại hắn mất một lô hàng này.
Hắn cũng không phải quá để ý lô hàng kia, hàng như vậy hắn còn nhiều lắm, chẳng qua danh dự của hắn bị tổn hại, trì hoãn thời gian giao hàng, còn khiến hắn trong lòng khó chịu.
Nhìn thấy Hạ Vân Phong nước mắt rơi xuống, Ngao Dương ở lúc này châm chọc gọi y là “Ba ba”……
Ngao Dương một bàn tay đỡ thân thể mẫn cảm của Hạ Vân Phong, nghe được miệng Hạ Vân Phong phát ra rất nhỏ tiếng “Ân” hừ.
Hắn liền cười đến càng thêm đắc ý……
Thân thể Hạ Vân Phong theo động tác mãnh liệt của Ngao Dương cao thấp xóc nảy, tâm y đều sắp bị giũ ra, hơn nữa tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay là vui thích trong miệng y kia, càng thêm kích động cảm xúc Ngao Dương hung hăng xâm phạm y.
Ngao Dương mỗi một lần đều đem tất cả dòng nhiệt chôn ở bên trong y, làm cho Hạ Vân Phong bị hắn cuồng phạm vài lần sau, bên trong y tất cả đều là sóng nhiệt nóng bỏng.
Tràn đầy……
Hơn nữa.
Ngao Dương còn dùng tay ngăn chặn cửa vào nóng ướt bị khiến cho phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong: “Ăn nhiều như vậy, ngươi hẳn là không cần ăn cơm cũng no rồi.” Ngón tay hắn tiến sâu vào ác ý khuấy động……
Hạ Vân Phong đầu đầy mồ hôi ngã vào trên sô pha, áo ngủ trên người y bị Ngao Dương cố ý vén lên cao, làm cho thân thể bị quất đến phiếm hồng của y bại lộ ở trong không khí……
Quần lót của y cũng bị kéo đến trên đùi……
Giữa hai chân là một đống hỗn độn, trên bụng y cũng lây dính dấu vết chính mình phóng thích, Ngao Dương phát tiết xong sau, liền vẫn đánh giá Hạ Vân Phong toàn thân vô lực……
Hai người đều đang nghỉ ngơi.
Thở……
Trong phòng khách nhất thời im lặng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh thở hơi suyễn của hai người.
Qua thật lâu……
Hạ Vân Phong thong thả chấn động môi: “Ngươi vừa lòng rồi?” Y rũ mắt nhìn hướng Ngao Dương, Ngao Dương chỉ là nhàn nhã tựa vào sô pha nghỉ lấy hơi, tựa hồ một chút cũng không lo lắng có người sẽ trở về.
“Vừa lòng.” Ngao Dương thân thủ sờ chân Hạ Vân Phong, Ngao Dương đương nhiên tùy thời cũng không quên châm chọc y vài câu, “Ngươi so với còn lãng (= dm đng), ta đương nhiên vừa lòng, lại không cần cho ngươi tiền.”
Lời nói của Ngao Dương khiến cho nội tâm Hạ Vân Phong run rẩy.
Y thân thủ nghĩ kéo lại áo ngủ mình, nhưng Ngao Dương lại trực tiếp đem áo ngủ trên người y cấp xé nát, nện ở trên mặt y: “Dấu cái gì dấu, nơi nào trên người ngươi ta không thấy quá.”
Hạ Vân Phong bị hắn nện ở trên người, nhưng đau ở trong lòng.
“Hạ Đông khẳng định là biết ngươi ‘Ăn no’ rồi, cho nên rõ ràng liền tự mình ở bên ngoài ăn mới trở về, ngươi xem nhi tử ngươi thật ‘Nghe lời’, thật ‘Hiếu thuận’.”
Ngao Dương không có nhân tính phiết Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, nhìn thấy Hạ Vân Phong muốn kéo lại quần lót, hắn rõ ràng bắt được quần lót của Hạ Vân Phong một phen liền kéo xả xuống dưới, cường ngạnh tách chân Hạ Vân Phong ra……
Ngao Dương đem thứ lưu lại ở bên trong Hạ Vân Phong đều đào ra, ngón tay hắn mỗi lần động đều đụng đến địa phương khiến Hạ Vân Phong run run kia, khiến cho Hạ Vân Phong lười biếng hừ ra tiếng……
“Ngươi đem tay lấy ra.” Hạ Vân Phong bản năng khép kín hai chân, vô ý thức gắt gao ngậm lấy ngón tay Ngao Dương……
“Lấy ra thì làm sao ngươi thích?” Ngao Dương hừ cười.
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương lại muốn mắng, y rõ ràng nhắm mắt lại không muốn nghe nữa, nhưng qua thật lâu vẫn không nghe được Ngao Dương mắng, chỉ cảm thấy Ngao Dương ngồi gần y.
Hơi thở đến gần rồi……
Y mở hai mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngao Dương gần trong gang tấc, cảm giác được miệng Ngao Dương thở ra hơi thở liền chiếu vào bên môi, nhưng rất nhanh, Ngao Dương thủy chung cười lạnh: “Ba ba, nhĩ hảo tiện.” Hắn dán lỗ tai Hạ Vân Phong một bên kích thích một bên nỉ non, cùng Hạ Vân Phong nói thầm.
Nhưng lời của hắn lại thập phần đả thương người.
Lông mi Hạ Vân Phong rõ ràng run lên một cái, y mệt mỏi nhìn chằm chằm Ngao Dương, trầm mặc, cũng không nói gì, nhưng Ngao Dương cũng không buông tha y:
“Bộ dạng của ngươi vừa rồi thật giống như một con chó cái động dục, lại đãng lại lãng (nói chung là “d đ”)……”
“……”
Hắn thân thủ lau quệt nước mắt nơi khóe mi Hạ Vân Phong, động tác của hắn coi như nhẹ, nhưng ngôn ngữ lại vô cùng đả thương người: “Nếu ngươi khiếm thao, ta giúp ngươi tìm một đám “Chó đực” đến, từng con từng con xếp thành một đội “làm” ngươi. (miệng thối thật >” Đăng bởi: admin
Hạ Vân Phong vẫn trầm mặc.
Nhưng thương tâm đến nỗi đầu ngón tay đều đang run rẩy……
Rác rưởi……
Thì ra ở trong mắt Ngao Dương, y đã thành loại hình tượng này, mắng y vô số lần, nhưng còn đang không ngừng xâm phạm y, không ngừng vuốt ve y.
“Lúc ngươi cướp hàng của ta, thì đã biết ta nhất định sẽ tìm đến ngươi.” Ngao Dương đem Hạ Vân Phong bế đứng lên, đem Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người hắn, “Hiện tại ta đã đến đây, ngươi thỏa mãn chưa?”
Hạ Vân Phong nhắm mắt, nước mắt nơi khóe mi mãi không ngừng.
“Ta hỏi (chả hiểu hỏi cái zề =..=) ngươi này không biết xấu hổ, tưởng tẫn biện pháp, trăm phương nghìn kế câu dẫn nhi tử, rốt cuộc thỏa mãn chưa?” Ngao Dương một bên lạnh lùng trào phúng y, một bên ái muội nắm bắt thắt lưng mềm mại của y, hắn yêu cầu Hạ Vân Phong tự mình động thắt lưng, “Tự mình động, kẹp chặt chút……”
Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người Ngao Dương, căn bản là không có khí lực động, “Ta không thể.” Hiện tại y chỉ có thể không tiếng động rơi lệ, mặc cho nước mắt kia theo hai má lăn xuống……
Y không thể.
Y không có khí lực.
“Mở to mắt nhìn ta.” Ngao Dương vuốt mông y, yêu cầu y không cần giả chết, “Ngươi không phải rất muốn ta tới tìm ngươi sao? Ngươi không cần ở trước mặt ta giả vờ, ngươi cướp hàng của ta, nói đến nói đi còn không phải ngươi muốn gặp ta? Hiện tại ta đến đây rồi, ngươi phải hảo hảo hầu hạ ta, xuất ra tất cả các chiêu thức của ngươi để lưu lại ta a.”
Nhìn thấy Hạ Vân Phong rơi lệ, hắn lại càng cười nhạo Hạ Vân Phong thêm.
Hắn quả thực đem Hạ Vân Phong nói giống như một cái “Phao phu” chờ đợi “Ân sủng”…… (“phao” giống như tìm kiếm, “phu”: chồng)
“Ngươi muốn ta đến, vậy phải đem chút thành ý ra thỏa mãn ta.” Ngao Dương càng nói càng dũng cảm, hắn cảm giác được chân Hạ Vân Phong bởi vì bị cường thế xâm phạm mà hơi run run……
So với bình thường càng thêm mãnh liệt, làm cho Ngao Dương cảm thấy khá là tuyệt vời, hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, hắn cứ như vậy ngồi bất động.
Hạ Vân Phong liền khóa ngồi ở trên người hắn, áo ngủ trên người đều trượt đến trên đùi, quần lót còn bị kéo sai lệch, nhưng còn chưa có cởi ra.
Y cứ như vậy hàm chứa vật lửa nóng đang nhảy lên mãnh liệt kia của Ngao Dương.
Chỉ là ngắn ngủi tạm dừng.
Kế tiếp là tác cầu càng thêm mãnh liệt……
Tất cả động tác của Ngao Dương thật giống như muốn rút đi hết khí lực của Hạ Vân Phong……
Ngao Dương từ trên ghế cho tới dưới đất hung hăng xỏ xuyên qua nam nhân hại hắn mất một lô hàng này.
Hắn cũng không phải quá để ý lô hàng kia, hàng như vậy hắn còn nhiều lắm, chẳng qua danh dự của hắn bị tổn hại, trì hoãn thời gian giao hàng, còn khiến hắn trong lòng khó chịu.
Nhìn thấy Hạ Vân Phong nước mắt rơi xuống, Ngao Dương ở lúc này châm chọc gọi y là “Ba ba”……
Ngao Dương một bàn tay đỡ thân thể mẫn cảm của Hạ Vân Phong, nghe được miệng Hạ Vân Phong phát ra rất nhỏ tiếng “Ân” hừ.
Hắn liền cười đến càng thêm đắc ý……
Thân thể Hạ Vân Phong theo động tác mãnh liệt của Ngao Dương cao thấp xóc nảy, tâm y đều sắp bị giũ ra, hơn nữa tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay là vui thích trong miệng y kia, càng thêm kích động cảm xúc Ngao Dương hung hăng xâm phạm y.
Ngao Dương mỗi một lần đều đem tất cả dòng nhiệt chôn ở bên trong y, làm cho Hạ Vân Phong bị hắn cuồng phạm vài lần sau, bên trong y tất cả đều là sóng nhiệt nóng bỏng.
Tràn đầy……
Hơn nữa.
Ngao Dương còn dùng tay ngăn chặn cửa vào nóng ướt bị khiến cho phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong: “Ăn nhiều như vậy, ngươi hẳn là không cần ăn cơm cũng no rồi.” Ngón tay hắn tiến sâu vào ác ý khuấy động……
Hạ Vân Phong đầu đầy mồ hôi ngã vào trên sô pha, áo ngủ trên người y bị Ngao Dương cố ý vén lên cao, làm cho thân thể bị quất đến phiếm hồng của y bại lộ ở trong không khí……
Quần lót của y cũng bị kéo đến trên đùi……
Giữa hai chân là một đống hỗn độn, trên bụng y cũng lây dính dấu vết chính mình phóng thích, Ngao Dương phát tiết xong sau, liền vẫn đánh giá Hạ Vân Phong toàn thân vô lực……
Hai người đều đang nghỉ ngơi.
Thở……
Trong phòng khách nhất thời im lặng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh thở hơi suyễn của hai người.
Qua thật lâu……
Hạ Vân Phong thong thả chấn động môi: “Ngươi vừa lòng rồi?” Y rũ mắt nhìn hướng Ngao Dương, Ngao Dương chỉ là nhàn nhã tựa vào sô pha nghỉ lấy hơi, tựa hồ một chút cũng không lo lắng có người sẽ trở về.
“Vừa lòng.” Ngao Dương thân thủ sờ chân Hạ Vân Phong, Ngao Dương đương nhiên tùy thời cũng không quên châm chọc y vài câu, “Ngươi so với còn lãng (= dm đng), ta đương nhiên vừa lòng, lại không cần cho ngươi tiền.”
Lời nói của Ngao Dương khiến cho nội tâm Hạ Vân Phong run rẩy.
Y thân thủ nghĩ kéo lại áo ngủ mình, nhưng Ngao Dương lại trực tiếp đem áo ngủ trên người y cấp xé nát, nện ở trên mặt y: “Dấu cái gì dấu, nơi nào trên người ngươi ta không thấy quá.”
Hạ Vân Phong bị hắn nện ở trên người, nhưng đau ở trong lòng.
“Hạ Đông khẳng định là biết ngươi ‘Ăn no’ rồi, cho nên rõ ràng liền tự mình ở bên ngoài ăn mới trở về, ngươi xem nhi tử ngươi thật ‘Nghe lời’, thật ‘Hiếu thuận’.”
Ngao Dương không có nhân tính phiết Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, nhìn thấy Hạ Vân Phong muốn kéo lại quần lót, hắn rõ ràng bắt được quần lót của Hạ Vân Phong một phen liền kéo xả xuống dưới, cường ngạnh tách chân Hạ Vân Phong ra……
Ngao Dương đem thứ lưu lại ở bên trong Hạ Vân Phong đều đào ra, ngón tay hắn mỗi lần động đều đụng đến địa phương khiến Hạ Vân Phong run run kia, khiến cho Hạ Vân Phong lười biếng hừ ra tiếng……
“Ngươi đem tay lấy ra.” Hạ Vân Phong bản năng khép kín hai chân, vô ý thức gắt gao ngậm lấy ngón tay Ngao Dương……
“Lấy ra thì làm sao ngươi thích?” Ngao Dương hừ cười.
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương lại muốn mắng, y rõ ràng nhắm mắt lại không muốn nghe nữa, nhưng qua thật lâu vẫn không nghe được Ngao Dương mắng, chỉ cảm thấy Ngao Dương ngồi gần y.
Hơi thở đến gần rồi……
Y mở hai mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngao Dương gần trong gang tấc, cảm giác được miệng Ngao Dương thở ra hơi thở liền chiếu vào bên môi, nhưng rất nhanh, Ngao Dương thủy chung cười lạnh: “Ba ba, nhĩ hảo tiện.” Hắn dán lỗ tai Hạ Vân Phong một bên kích thích một bên nỉ non, cùng Hạ Vân Phong nói thầm.
Nhưng lời của hắn lại thập phần đả thương người.
Lông mi Hạ Vân Phong rõ ràng run lên một cái, y mệt mỏi nhìn chằm chằm Ngao Dương, trầm mặc, cũng không nói gì, nhưng Ngao Dương cũng không buông tha y:
“Bộ dạng của ngươi vừa rồi thật giống như một con chó cái động dục, lại đãng lại lãng (nói chung là “d đ”)……”
“……”
Hắn thân thủ lau quệt nước mắt nơi khóe mi Hạ Vân Phong, động tác của hắn coi như nhẹ, nhưng ngôn ngữ lại vô cùng đả thương người: “Nếu ngươi khiếm thao, ta giúp ngươi tìm một đám “Chó đực” đến, từng con từng con xếp thành một đội “làm” ngươi. (miệng thối thật >” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.