Dụ Tội

Chương 212

Mặc Kỳ Lân

21/03/2017

CHƯƠNG 217

Bất quá Ngao Dương chỉ cắn y một cái, lại buông y ra, sau đó đứng dậy đem y kéo đứng lên: “Đứng vững.” Áo lông trên người Hạ Vân Phong rất dầy, thực ấm áp.

Sờ lên thực thoải mái.

Nhưng Hạ Vân Phong bị Ngao Dương ôm chưa đi được hai bước, Ngao Dương lại đột nhiên duỗi tay đem y đẩy ngã, cả người y đều ngã sấp xuống ở trong tuyết, y không mang bao tay nên mu bàn tay bị lạnh có chút phiếm hồng.

“Ngươi cho ta là ngu ngốc a, ta tin ngươi liền khẳng định không lấy hàng được.” Ngao Dương đứng ở trước mặt y, hắn đẩy y để trả thù vì vừa rồi bị va chạm vào trên cây kia (đồ thù vặt =.,=)……

Hạ Vân Phong tự mình đỡ cây đứng lên: “Không tin cũng được.”

Ngao Dương tựa hồ đang tự hỏi.

Một lát sau nhi.

Ngao Dương mới đi lại đây đỡ lấy y: “Nếu ngươi dám gạt ta, ngươi sẽ biết hậu quả.” Hắn cảnh cáo Hạ Vân Phong, hắn hoàn toàn không kiêng kỵ thân phận Hạ Vân Phong, bởi vì……

Hắn có năng lực chống lại Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong bảo phu thuyền lại đây đem ba thuộc hạ kia đưa ra bên ngoài gặp bác sĩ, y lại muốn cầu Ngao Dương: “Ngươi ôm ta trở về.” Y không muốn đi nữa, vừa rồi bị té như vậy y có chút mệt mỏi.

“Tự mình đi.” Ngao Dương đi phía trước, không để ý tới y.

“Lô hàng đó, ta sẽ không trả lại cho ngươi.” Hạ Vân Phong cũng trực tiếp nói.

“Ta đây sẽ không cần nữa.” Ngao Dương cũng không để ý.

“Vậy nếu ngươi không cần lô hàng này, ta liền đem hàng ném.” Hạ Vân Phong lười biếng cười.

Chẳng được bao lâu.

Ngao Dương đã vòng trở lại……

Trực tiếp đem y bế đứng lên, ôm y hướng vể nhà.

“Ta biết ngươi không cần lô hàng kia, nếu có thể thoải mái lấy lại, ngươi có thể sẽ cần.” Hạ Vân Phong biết nếu Ngao Dương muốn từ biên cảnh chuyển hàng lại đây phải cần một đoạn thời gian và rất nguy hiểm, nếu có thể lấy lại lô hàng kia, Ngao Dương hẳn là sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu lấy không được vậy đương nhiên là từ bỏ.

Nhưng Ngao Dương lại đem y một lần nữa ném xuống đất: “Ta hận nhất người khác tự cho là đúng.” Cùng lắm thì không cần lô hàng kia, hắn cũng sẽ không để cho Hạ Vân Phong đắc ý như vậy.

Ngao Dương đi phía trước vài bước, Hạ Vân Phong mới ra tiếng: “Ngươi không tin ta thì quên đi.”

Ngao Dương không tin.



Hạ Vân Phong vỗ vỗ tuyết trên vai liền hướng trong rừng đi, y muốn đi tìm nhi tử, y còn chưa đi xa Ngao Dương liền theo lại đây, Ngao Dương liền tiến lên ôm lấy y.

Ngao Dương đem y ôm đến bên trong rừng bạch dương, đem để tựa ở trên cây: “Ta cũng sớm nói qua, lô hàng kia ta từ bỏ.” Hắn cơ hồ là đối với Hạ Vân Phong mà rống……

Hạ Vân Phong biết không có biện pháp với Ngao Dương: “Không cần cũng được.” Không cần rống (=..= nó bị điên đó thúc)……

Y còn chưa có điếc.

Sau đó.

Ngao Dương cường thế tới gần y, duỗi tay sờ vào quần áo thật dày của y: “Nếu ngươi muốn lô hàng này như vậy, nơi đó của ta còn nhiều hàng, ngươi muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”

“Muốn bao nhiêu có bao nhiêu?” Hạ Vân Phong hỏi thử.

Ngao Dương gật đầu.

Nhìn thấy Hạ Vân Phong đang ở tự hỏi, Ngao Dương thân thủ nhéo nhéo thắt lưng y: “Ngươi bình thường lấy mấy loại bột trắng đó đều là thứ phẩm, chỉ ở bên ta kia mới có hàng tốt nhất.”

Hạ Vân Phong dang tay đánh hắn một cái tát.

Lập tức.

Ngao Dương đã bị đánh nghiêng đầu, năm dấu ngón tay rõ ràng kia, khắc ở trên khuôn mặt tuấn tú……

“Ngươi làm cái gì không tốt, ngươi thế nhưng làm cái này.” Hạ Vân Phong cảm thấy Ngao Dương thật sự hết thuốc chữa, thân thủ hất tay Ngao Dương ra, xoay người liền hướng ở chỗ sâu trong rừng cây đi.

Ngao Dương sờ sờ mặt mình.

Mẹ nó.

Nam nhân này thế nhưng đánh hắn……

Hắn nghĩ đi theo Hạ Vân Phong một đoạn đường, nhìn thấy Hạ Vân Phong chuẩn bị lên núi, hắn mới tiến lên ôm lấy Hạ Vân Phong toàn thân lông xù, hắn không cho Hạ Vân Phong đi lên.

“Buông tay.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng ra tiếng mệnh lệnh hắn.

“Ngươi đi đâu?” cằm Ngao Dương để ở đầu vai y, hai tay đều cho vào trong quần áo Hạ Vân Phong để sưởi ấm, mò thân thể mẫn cảm của Hạ Vân Phong khiến y có chút run lên. Thư hương môn đệ (T.T ?)

Hạ Vân Phong bắt lấy hai tay Ngao Dương, lười biếng tỏ vẻ: “Đi tìm Hoằng Dạ cùng Hạ Đông.” Bọn họ còn chưa có trở về.

“Không được đi.”



Hai người lăn ngã ở trên tuyết, Ngao Dương trực tiếp cưỡi ở trên người y: “Ta làm những cái này lại làm sao? Chẳng lẽ ngươi hôm nay mới biết được ta làm cái này, ngươi thế nhưng còn có mặt mũi đánh ta?” Ngao Dương không phục lắm, bản thân Hạ Vân Phong lúc đó chẳng phải cũng hỗn hắc đạo, còn dám đúng lý hợp tình chỉ trích hắn như vậy.

“Ngươi còn không phải giống nhau, vì lô hàng kia còn đối đãi ta……”

“Ngươi không cần đề cập lô hàng kia với ta, nhắc tới ta liền hỏa đại, còn thì còn, không muốn đổi cho ta, cũng đừng đàm điều kiện với ta.” Ngao Dương cảm thấy Hạ Vân Phong căn bản là đang đùa giỡn hắn.

“……” Hạ Vân Phong có chút suyễn……

Hạ Vân Phong cũng biết Ngao Dương hắc bạch lưỡng đạo đều làm được, y hiện tại không có lời nào để phản bác, bởi vì bản thân y đã là tấm gương không tốt, y hơi suyễn.

Không khí trong trời tuyết có chút loãng……

Y không hy vọng nhi tử đi con đường xưa của y, y thong thả nâng mắt lên, miễn cưỡng nhìn về phía nhi tử: “Ta là đánh cho ngươi tỉnh, ngươi còn trẻ, có tiền đồ rộng lớn phía trước.” Hạ Vân Phong muốn đẩy Ngao Dương ra, nhưng bị Ngao Dương khấu té trên mặt đất.

“Chuyện của ta, ngươi đừng quản nhiều như vậy.” Ngao Dương đè nén y, chế trụ hai tay của y, không cho y lộn xộn.

Khí lực Ngao Dương rất lớn.

Y đánh không lại.

Vài lần đều bị khấu trở lại.

Hạ Vân Phong bị Ngao Dương khiêng lên, cả người y đã bị Ngao Dương khiêng ở trên vai.

“Ngươi buông, bỏ ta xuống, ngươi muốn khiêng ta đi đâu?” giọng nói lười biếng của Hạ Vân Phong không có khí lực gì……

Ngao Dương khiêng y đi phía về trước.

Trong lòng Hạ Vân Phong có cổ dự cảm không tốt……

Rất nhanh.

Y chợt nge thấy âm thanh cười lạnh của Ngao Dương: “Đem ngươi chôn.” Lập tức Ngao Dương liền đem y ném vào trong cái hố to kia……

Hạ Vân Phong không kịp phòng bị, bị ngã ngồi ở bên trong, y vừa định đứng dậy, liền nhìn thấy Ngao Dương đứng ở bên hố, tháo dây lưng, cởi khóa kéo ra……

Lập tức……

Y liền cảm giác được một cỗ chất lỏng lại nóng lại nhiệt tạt ở tại trên cổ y, nhất thời y ngây ngẩn cả người, chỉ có thể thong thả ngẩng đầu, đáy mắt lười biếng kia tràn đầy vẻ kinh ngạc……

Cổ nhiệt lưu kia không ngừng xâm nhập vào cổ y, âm thanh sóng nhiệt lạch cạch lạch cạch kia ở trên cổ y, áp lực khiến cho tim Hạ Vân Phong đập nhanh đến mức muốn đình chỉ……

Ngao Dương thế nhưng tiểu tiện ở trên người y (TMD thằng mất dạy, vô pháp vô thiên >xĐăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Tội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook