Chương 81
Mặc Kỳ Lân
21/03/2017
CHƯƠNG 81
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Hạ Vân Phong cảm thấy Hình Liệt quả thực làm càn.
Ở trước mặt y cũng dám to gan như vậy, còn dám đùa giỡn y.
Hình Liệt là người trẻ tuổi đầu tiên dám đối với y như vậy, những người khác chỉ cần nghe danh hào lão đại Bắc Đường của y một cái đã sợ tới mức ngay cả nói chuyện cũng trở nên thật cẩn thận.
Hạ Vân Phong luôn luôn đánh giá cao những người dũng cảm, nhưng Hình Liệt… vị cảnh sát này, cũng quá sức lớn mật rồi.
Tựa hồ hoàn toàn không để y vào mắt, Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Hình Liệt, y cũng cảm giác được Hình Liệt cũng không có phản ứng với y. Nếu mọi người cũng chưa ai phản ứng, vậy không cần tiếp tục nữa.
“Có bệnh.” Hình Liệt cười nhạo Hạ Vân Phong “không được”, hắn còn cố ý ở bên tai Hạ Vân Phong nói vài lần mới đem địa phương không phản ứng kia của Hạ Vân Phong nhét trở về trong quần.
Hạ Vân Phong nghe hắn nói như vậy cũng không giận, chỉ là lười biếng động môi: “Ngươi mới có bệnh.” Bởi vì Hình Liệt cũng giống y chưa có phản ứng……
Những lời này của Hạ Vân Phong làm tổn thương tự tôn của Hình Liệt, Hình Liệt có vẻ thực mệt mỏi nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong. Hắn không ngủ vài ngày rồi nên đương nhiên không có tinh thần, hắn cũng không phải làm bằng sắt.
Muốn trách nên trách nam nhân Hạ Vân Phong này loại kinh doanh gì cũng làm khiến cho hắn bận lâu như vậy rồi cũng không tìm được manh mối nào có lợi. Hắn không thể không thừa nhận, nam nhân Hạ Vân Phong này thực cẩn thận.
Làm không có bất kỳ sơ sẩy gì khiến hắn không bắt được nhược điểm nào.
“Hôm nay đến đây thôi.” Hình Liệt buông Hạ Vân Phong ra, hắn sửa sang lại quần áo một chút rồi không chút hoang mang uống trà Long Tĩnh đặt trên bàn, “Ngày mai ta lại tới tìm ngươi.” Hắn hạ giọng xuống để không kinh động tới người trên lầu, trong phòng khách tối mịt, hắn tựa vào trên sô pha đánh giá Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong quần áo không chỉnh ngồi trên ghế mát xa, Hình Liệt tuy đã buông y ra nhưng y cũng không sửa sang lại áo ngủ trên người. Y lười biếng tựa vào ghế mát xa, ánh trăng bao phủ nam nhân thần thái lười biếng, áo tắm của Hạ Vân Phong rộng thùng thình trượt xuống hông, chân y lộ ra bên ngoài. Y tựa vào ghế mát xa, như thường lệ nhìn Hình Liệt.
“Ngươi có thể đi rồi, ngày mai cũng không cần đến tìm ta, gần đây ta không ra ngoài, không cần vệ sĩ.” Hạ Vân Phong chậm rãi, lười biếng nói.
“Hơn nữa ngươi đã bị ta đuổi việc rồi, ngươi lấy thân phận gì tới tìm ta.” Y lấy tay nhu nhu mái tóc mềm mại của mình, y có chút mệt mỏi.
Hình Liệt buông chén trà xuống đường hoàng đứng lên, hắn tiện tay lấy dây nịt đặt trên ghế mát xa qua, đứng ở trước mặt Hạ Vân Phong thắt nịt lại, từ trên cao hắn nhìn chằm chằm xuống Hạ Vân Phong: “Ta lấy thân phận là nam nhân của ngươi tới tìm ngươi, cũng không được sao?” Hắn duỗi tay nâng cằm Hạ Vân Phong lên, nhìn thấy đáy mắt Hạ Vân Phong có tức giận, hắn cười càng thêm đắc ý.
Hạ Vân Phong lấy ngón tay miễn cưỡng hất cái tay đang nâng cằm y lên của Hình Liệt: “Ngươi quá trẻ rồi.” Y chậm rãi xoay eo, vạt áo tản ra hoàn toàn, áo ngủ sa tanh kia hờ khép nơi trọng yếu trên thân……
Ánh mắt y dừng ở trên người Hình Liệt, ánh mắt người thanh niên này nhìn y đổi tới đổi lui, y cũng không muốn cùng nói gì thêm với Hình Liệt nữa. Lần này y kéo lại áo ngủ, chậm rãi đứng lên chuẩn bị đi lên lầu.
Hình Liệt bắt lấy cổ tay y, gọn gàng bế ngang y lên: “Phòng ở nơi nào?” Hình Liệt cúi đầu, nhìn về phía Hạ Vân Phong thần thái mệt mỏi. Mà giờ này khắc này, Hạ Vân Phong quần áo không chỉnh nhìn ở trong mắt hắn lại có cảm giác khác, hơn nữa, nam nhân thần thái lười biếng, khiến cho người ta rất muốn làm cho lão nam nhân này khóc.
“Gian cuối cùng trên lầu.” Hạ Vân Phong cũng không để ý việc Hình Liệt ôm y lên lầu, y vốn tính qua phòng Tần Diễm, nhưng Hình Liệt đang ở đây nên y liền cải biến chủ ý.
“Ngươi không hề suy nghĩ cho ta làm cận vệ của ngươi sao?” Hình Liệt ôm Hạ Vân Phong trở về phòng, trực tiếp đóng cửa lại, khóa trái.
“Ta chỉ sợ mời không nổi ngươi.” Hạ Vân Phong không e dè nhìn về phía hắn, y động tác thong thả đỡ gối đầu,“Ngươi muốn được trả thù lao như thế nào, nói ra nghe một chút.”
Hình Liệt đem áo khoác vừa rồi mang lên từ phòng khách tiện tay để ở trên sô pha: “Ngươi tự mình đến thỏa mãn ta.” Tay hắn theo chân Hạ Vân Phong, di động lên trên……
“Ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi.” Hạ Vân Phong động tác thong thả vươn taychạm vào cái đèn cảm ứng ở đầu giường một cái, ánh đèn chậm rãi sáng lên, nhưng lại lộ ra vài phần mờ nhạt và ái muội.
Đèn sáng.
Khoảng cách giữa Hạ Vân Phong và Hình Liệt rất gần, Hạ Vân Phong mệt mỏi nghiêng đầu, không nghĩ để ý tới Hình Liệt nữa. Dù sao y cũng không đuổi người này đi nổi, mà Hình Liệt cũng sẽ có biện pháp tiến vào, y rõ ràng không quản nữa. Dù sao Hình Liệt cũng sẽ không thương tổn y, nhiều nhất chỉ là muốn biết tung tích lô hàng kia, chờ sau khi giao hàng xong Hình Liệt cũng sẽ không quấn quít lấy y nữa.
Hình Liệt mệt chết đi. Hắn không ngủ mấy ngày rồi.
Hắn không có rời đi, mà là đứng dậy đi tới tủ quần áo của Hạ Vân Phong, tiện tay cầm một kiện áo ngủ sa tanh trực tiếp vào phòng tắm. Hắn đem nơi này trở thành giống như nhà mình, tự do ra vào, từ biệt thự Hạ Vân Phong đến Đông khu ít nhất cần hai giờ, đêm nay hắn không tính đi nữa.
Hắn ở ngay trong nhà Hạ Vân Phong tắm rửa, thay áo tắm, Hạ Vân Phong lười biếng tựa vào trên giường. Y cũng biết Hình Liệt đang tắm rửa, y cũng không có kinh động người trong nhà.
Dù sao bị Tần Diễm bắt gặp không tốt lắm, nếu Tần Diễm hiểu lầm y mang nam nhân trở về qua đêm, vậy lại càng không tốt, Hạ Vân Phong nhắm mắt im lặng dưỡng thần……
Thẳng đến khi y cảm giác được có người ngủ bên cạnh, y mới chậm rãi mở mắt: “Không đi nữa?” Y rất muốn hút thuốc, nhưng cái tẩu đang ở dưới lầu nên giờ không có để hút.
Hình Liệt nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, rất nhanh Hình Liệt liền xốc chăn lên xuống giường. Hắn mặc áo ngủ Hạ Vân Phong, chất liệu thực mượt mà, mái tóc hơi xoã tung của Hình Liệt nhìn qua rất có hình tượng……
Hạ Vân Phong trầm mặc theo dõi hắn: “Ngươi đi đâu đó?”
Hình Liệt xoay cửa đồng thời nghiêng đầu ý vị thâm trường nhìn hai mắt Hạ Vân Phong: “Nếu luyến tiếc ta đi, thì nói rõ.” Hắn mở cửa trực tiếp đi ra ngoài.
Lá gan Hình Liệt rất lớn. Cứ như vậy ngang nhiên đi ra khỏi phòng Hạ Vân Phong, cũng không lo gặp phải người trong nhà Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong mơ hồ nhíu mày, cũng không qua bao lâu Hình Liệt lại trở vào.
Mu bàn tay Hình Liệt để ở sau người: “Ngươi đoán ta cầm trong tay cái gì?” Hắn ngồi vào bên giường, cố tình thần bí hỏi nam nhân.
Hạ Vân Phong chậm rãi lắc đầu.
Hình Liệt đẩy Hạ Vân Phong ngã ở trên giường, hắn khóa cửa phòng, xốc chăn lên giường nằm ở bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn đem cái tẩu từ dưới lầu mang lên lấy ra.
“Làm cái gì?” Hạ Vân Phong thong thả động môi. Y chậm rãi tựa vào trên giường mềm mại, cái chăn thoải mái khiến y càng phát ra buồn ngủ, y rất muốn ngủ.
Hình Liệt có vẻ tính không đi nữa, hắn dựa vào giường, cầm tẩu thuốc của Hạ Vân Phong rút một ngụm: “Khụ khụ khụ…… ” Hắn không hút thuốc, nhưng thấy Hạ Vân Phong hút rất thích nên hắn muốn thử xem……
“Cho ta.” Hạ Vân Phong vươn tay nghĩ lấy tẩu thuốc qua, nhưng lại bị Hình Liệt bắt được tay. Hạ Vân Phong có chút ngoài ý muốn theo dõi hắn, nhưng trong mắt lại tràn ngập mệt mỏi.
Vẫn như trước rất miễn cưỡng……
Hình Liệt xoay người, nghiêng thân, cầm lấy tay Hạ Vân Phong, có hứng thú nhìn chằm chằm nam nhân buồn ngủ: “Muốn ta cho ngươi?” Hắn hạ giọng, lộ ra vài phần ái muội……
Hạ Vân Phong nhìn hắn: “Cho ta.” Y muốn rút tay về, nhưng lại bị Hình Liệt nhẹ nhàng xiết chặt.
“Cho ngươi cái gì?”
Hình Liệt mỏi mệt xê dịch thân, đến gần Hạ Vân Phong, lập tức hơi thở cũng theo áp gần Hạ Vân Phong, thấy đáy mắt Hạ Vân Phong bất mãn chớp mắt một cái……
Hình Liệt ý vị thâm trường đánh giá thân thể y: “Ngươi muốn ngón tay của ta cho ngươi. Hay là muốn ta lấy cái thô hơn cho ngươi?” Phương thức cùng ngữ khí hỏi của hắn, cũng đều trở nên càng ngày càng ái muội……
Hạ Vân Phong cảm giác được Hình Liệt cầm tẩu thuốc của y, nhẹ nhàng đẩy áo y ra: “Muốn ta cho ngươi, cho ngươi cái gì?” Cái tẩu theo áo Hạ Vân Phong đi xuống.
Hạ Vân Phong lười giọng trả lời: “Cái tẩu.” Giọng y lộ ra vài phần vô lực, mang theo buồn ngủ và ủ rũ, nhưng nghe vào lại có vẻ hơi mềm mại.
“Muốn cái tẩu.” Hình Liệt cười khẽ cường điệu lặp lại, “Muốn cái tẩu đối với ngươi như thế nào?” Hắn dùng tay chống đầu, nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, hắn cầm tẩu thuốc ở trên người Hạ Vân Phong chạy loạn……
Hạ Vân Phong thấp giọng “Ân” một tiếng, thong thả giương mắt nhìn về phía Hình Liệt: “Ta muốn hút.” Y cần hút thuốc, trước khi ngủ phải hút thuốc mới có thể ngủ càng thêm thoải mái.
Hình Liệt dán lên bên tai y, thấp giọng nói: “Ta nghĩ, ngươi muốn sáp (=nhét, chèn, chen vô, nhét cái zề thì mọi người tự hiểu).” Một bên cầm cái tẩu, nhẹ nhàng ma sát thân thể Hạ Vân Phong, một bên nắm tay Hạ Vân Phong thưởng thức……
Hình Liệt vốn rất mệt, vốn không muốn bồi lão nam nhân nói nhiều, nhưng khi thấy bộ dạng buồn ngủ của Hạ Vân Phong, hắn có điểm nhịn không được muốn vén áo ngủ của nam nhân này lên……
Cẩn thận nhìn y……
Nhìn y còn có thể bình tĩnh như vậy, lười như vậy được hay không…… Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Hạ Vân Phong cảm thấy Hình Liệt quả thực làm càn.
Ở trước mặt y cũng dám to gan như vậy, còn dám đùa giỡn y.
Hình Liệt là người trẻ tuổi đầu tiên dám đối với y như vậy, những người khác chỉ cần nghe danh hào lão đại Bắc Đường của y một cái đã sợ tới mức ngay cả nói chuyện cũng trở nên thật cẩn thận.
Hạ Vân Phong luôn luôn đánh giá cao những người dũng cảm, nhưng Hình Liệt… vị cảnh sát này, cũng quá sức lớn mật rồi.
Tựa hồ hoàn toàn không để y vào mắt, Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Hình Liệt, y cũng cảm giác được Hình Liệt cũng không có phản ứng với y. Nếu mọi người cũng chưa ai phản ứng, vậy không cần tiếp tục nữa.
“Có bệnh.” Hình Liệt cười nhạo Hạ Vân Phong “không được”, hắn còn cố ý ở bên tai Hạ Vân Phong nói vài lần mới đem địa phương không phản ứng kia của Hạ Vân Phong nhét trở về trong quần.
Hạ Vân Phong nghe hắn nói như vậy cũng không giận, chỉ là lười biếng động môi: “Ngươi mới có bệnh.” Bởi vì Hình Liệt cũng giống y chưa có phản ứng……
Những lời này của Hạ Vân Phong làm tổn thương tự tôn của Hình Liệt, Hình Liệt có vẻ thực mệt mỏi nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong. Hắn không ngủ vài ngày rồi nên đương nhiên không có tinh thần, hắn cũng không phải làm bằng sắt.
Muốn trách nên trách nam nhân Hạ Vân Phong này loại kinh doanh gì cũng làm khiến cho hắn bận lâu như vậy rồi cũng không tìm được manh mối nào có lợi. Hắn không thể không thừa nhận, nam nhân Hạ Vân Phong này thực cẩn thận.
Làm không có bất kỳ sơ sẩy gì khiến hắn không bắt được nhược điểm nào.
“Hôm nay đến đây thôi.” Hình Liệt buông Hạ Vân Phong ra, hắn sửa sang lại quần áo một chút rồi không chút hoang mang uống trà Long Tĩnh đặt trên bàn, “Ngày mai ta lại tới tìm ngươi.” Hắn hạ giọng xuống để không kinh động tới người trên lầu, trong phòng khách tối mịt, hắn tựa vào trên sô pha đánh giá Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong quần áo không chỉnh ngồi trên ghế mát xa, Hình Liệt tuy đã buông y ra nhưng y cũng không sửa sang lại áo ngủ trên người. Y lười biếng tựa vào ghế mát xa, ánh trăng bao phủ nam nhân thần thái lười biếng, áo tắm của Hạ Vân Phong rộng thùng thình trượt xuống hông, chân y lộ ra bên ngoài. Y tựa vào ghế mát xa, như thường lệ nhìn Hình Liệt.
“Ngươi có thể đi rồi, ngày mai cũng không cần đến tìm ta, gần đây ta không ra ngoài, không cần vệ sĩ.” Hạ Vân Phong chậm rãi, lười biếng nói.
“Hơn nữa ngươi đã bị ta đuổi việc rồi, ngươi lấy thân phận gì tới tìm ta.” Y lấy tay nhu nhu mái tóc mềm mại của mình, y có chút mệt mỏi.
Hình Liệt buông chén trà xuống đường hoàng đứng lên, hắn tiện tay lấy dây nịt đặt trên ghế mát xa qua, đứng ở trước mặt Hạ Vân Phong thắt nịt lại, từ trên cao hắn nhìn chằm chằm xuống Hạ Vân Phong: “Ta lấy thân phận là nam nhân của ngươi tới tìm ngươi, cũng không được sao?” Hắn duỗi tay nâng cằm Hạ Vân Phong lên, nhìn thấy đáy mắt Hạ Vân Phong có tức giận, hắn cười càng thêm đắc ý.
Hạ Vân Phong lấy ngón tay miễn cưỡng hất cái tay đang nâng cằm y lên của Hình Liệt: “Ngươi quá trẻ rồi.” Y chậm rãi xoay eo, vạt áo tản ra hoàn toàn, áo ngủ sa tanh kia hờ khép nơi trọng yếu trên thân……
Ánh mắt y dừng ở trên người Hình Liệt, ánh mắt người thanh niên này nhìn y đổi tới đổi lui, y cũng không muốn cùng nói gì thêm với Hình Liệt nữa. Lần này y kéo lại áo ngủ, chậm rãi đứng lên chuẩn bị đi lên lầu.
Hình Liệt bắt lấy cổ tay y, gọn gàng bế ngang y lên: “Phòng ở nơi nào?” Hình Liệt cúi đầu, nhìn về phía Hạ Vân Phong thần thái mệt mỏi. Mà giờ này khắc này, Hạ Vân Phong quần áo không chỉnh nhìn ở trong mắt hắn lại có cảm giác khác, hơn nữa, nam nhân thần thái lười biếng, khiến cho người ta rất muốn làm cho lão nam nhân này khóc.
“Gian cuối cùng trên lầu.” Hạ Vân Phong cũng không để ý việc Hình Liệt ôm y lên lầu, y vốn tính qua phòng Tần Diễm, nhưng Hình Liệt đang ở đây nên y liền cải biến chủ ý.
“Ngươi không hề suy nghĩ cho ta làm cận vệ của ngươi sao?” Hình Liệt ôm Hạ Vân Phong trở về phòng, trực tiếp đóng cửa lại, khóa trái.
“Ta chỉ sợ mời không nổi ngươi.” Hạ Vân Phong không e dè nhìn về phía hắn, y động tác thong thả đỡ gối đầu,“Ngươi muốn được trả thù lao như thế nào, nói ra nghe một chút.”
Hình Liệt đem áo khoác vừa rồi mang lên từ phòng khách tiện tay để ở trên sô pha: “Ngươi tự mình đến thỏa mãn ta.” Tay hắn theo chân Hạ Vân Phong, di động lên trên……
“Ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi.” Hạ Vân Phong động tác thong thả vươn taychạm vào cái đèn cảm ứng ở đầu giường một cái, ánh đèn chậm rãi sáng lên, nhưng lại lộ ra vài phần mờ nhạt và ái muội.
Đèn sáng.
Khoảng cách giữa Hạ Vân Phong và Hình Liệt rất gần, Hạ Vân Phong mệt mỏi nghiêng đầu, không nghĩ để ý tới Hình Liệt nữa. Dù sao y cũng không đuổi người này đi nổi, mà Hình Liệt cũng sẽ có biện pháp tiến vào, y rõ ràng không quản nữa. Dù sao Hình Liệt cũng sẽ không thương tổn y, nhiều nhất chỉ là muốn biết tung tích lô hàng kia, chờ sau khi giao hàng xong Hình Liệt cũng sẽ không quấn quít lấy y nữa.
Hình Liệt mệt chết đi. Hắn không ngủ mấy ngày rồi.
Hắn không có rời đi, mà là đứng dậy đi tới tủ quần áo của Hạ Vân Phong, tiện tay cầm một kiện áo ngủ sa tanh trực tiếp vào phòng tắm. Hắn đem nơi này trở thành giống như nhà mình, tự do ra vào, từ biệt thự Hạ Vân Phong đến Đông khu ít nhất cần hai giờ, đêm nay hắn không tính đi nữa.
Hắn ở ngay trong nhà Hạ Vân Phong tắm rửa, thay áo tắm, Hạ Vân Phong lười biếng tựa vào trên giường. Y cũng biết Hình Liệt đang tắm rửa, y cũng không có kinh động người trong nhà.
Dù sao bị Tần Diễm bắt gặp không tốt lắm, nếu Tần Diễm hiểu lầm y mang nam nhân trở về qua đêm, vậy lại càng không tốt, Hạ Vân Phong nhắm mắt im lặng dưỡng thần……
Thẳng đến khi y cảm giác được có người ngủ bên cạnh, y mới chậm rãi mở mắt: “Không đi nữa?” Y rất muốn hút thuốc, nhưng cái tẩu đang ở dưới lầu nên giờ không có để hút.
Hình Liệt nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, rất nhanh Hình Liệt liền xốc chăn lên xuống giường. Hắn mặc áo ngủ Hạ Vân Phong, chất liệu thực mượt mà, mái tóc hơi xoã tung của Hình Liệt nhìn qua rất có hình tượng……
Hạ Vân Phong trầm mặc theo dõi hắn: “Ngươi đi đâu đó?”
Hình Liệt xoay cửa đồng thời nghiêng đầu ý vị thâm trường nhìn hai mắt Hạ Vân Phong: “Nếu luyến tiếc ta đi, thì nói rõ.” Hắn mở cửa trực tiếp đi ra ngoài.
Lá gan Hình Liệt rất lớn. Cứ như vậy ngang nhiên đi ra khỏi phòng Hạ Vân Phong, cũng không lo gặp phải người trong nhà Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong mơ hồ nhíu mày, cũng không qua bao lâu Hình Liệt lại trở vào.
Mu bàn tay Hình Liệt để ở sau người: “Ngươi đoán ta cầm trong tay cái gì?” Hắn ngồi vào bên giường, cố tình thần bí hỏi nam nhân.
Hạ Vân Phong chậm rãi lắc đầu.
Hình Liệt đẩy Hạ Vân Phong ngã ở trên giường, hắn khóa cửa phòng, xốc chăn lên giường nằm ở bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn đem cái tẩu từ dưới lầu mang lên lấy ra.
“Làm cái gì?” Hạ Vân Phong thong thả động môi. Y chậm rãi tựa vào trên giường mềm mại, cái chăn thoải mái khiến y càng phát ra buồn ngủ, y rất muốn ngủ.
Hình Liệt có vẻ tính không đi nữa, hắn dựa vào giường, cầm tẩu thuốc của Hạ Vân Phong rút một ngụm: “Khụ khụ khụ…… ” Hắn không hút thuốc, nhưng thấy Hạ Vân Phong hút rất thích nên hắn muốn thử xem……
“Cho ta.” Hạ Vân Phong vươn tay nghĩ lấy tẩu thuốc qua, nhưng lại bị Hình Liệt bắt được tay. Hạ Vân Phong có chút ngoài ý muốn theo dõi hắn, nhưng trong mắt lại tràn ngập mệt mỏi.
Vẫn như trước rất miễn cưỡng……
Hình Liệt xoay người, nghiêng thân, cầm lấy tay Hạ Vân Phong, có hứng thú nhìn chằm chằm nam nhân buồn ngủ: “Muốn ta cho ngươi?” Hắn hạ giọng, lộ ra vài phần ái muội……
Hạ Vân Phong nhìn hắn: “Cho ta.” Y muốn rút tay về, nhưng lại bị Hình Liệt nhẹ nhàng xiết chặt.
“Cho ngươi cái gì?”
Hình Liệt mỏi mệt xê dịch thân, đến gần Hạ Vân Phong, lập tức hơi thở cũng theo áp gần Hạ Vân Phong, thấy đáy mắt Hạ Vân Phong bất mãn chớp mắt một cái……
Hình Liệt ý vị thâm trường đánh giá thân thể y: “Ngươi muốn ngón tay của ta cho ngươi. Hay là muốn ta lấy cái thô hơn cho ngươi?” Phương thức cùng ngữ khí hỏi của hắn, cũng đều trở nên càng ngày càng ái muội……
Hạ Vân Phong cảm giác được Hình Liệt cầm tẩu thuốc của y, nhẹ nhàng đẩy áo y ra: “Muốn ta cho ngươi, cho ngươi cái gì?” Cái tẩu theo áo Hạ Vân Phong đi xuống.
Hạ Vân Phong lười giọng trả lời: “Cái tẩu.” Giọng y lộ ra vài phần vô lực, mang theo buồn ngủ và ủ rũ, nhưng nghe vào lại có vẻ hơi mềm mại.
“Muốn cái tẩu.” Hình Liệt cười khẽ cường điệu lặp lại, “Muốn cái tẩu đối với ngươi như thế nào?” Hắn dùng tay chống đầu, nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, hắn cầm tẩu thuốc ở trên người Hạ Vân Phong chạy loạn……
Hạ Vân Phong thấp giọng “Ân” một tiếng, thong thả giương mắt nhìn về phía Hình Liệt: “Ta muốn hút.” Y cần hút thuốc, trước khi ngủ phải hút thuốc mới có thể ngủ càng thêm thoải mái.
Hình Liệt dán lên bên tai y, thấp giọng nói: “Ta nghĩ, ngươi muốn sáp (=nhét, chèn, chen vô, nhét cái zề thì mọi người tự hiểu).” Một bên cầm cái tẩu, nhẹ nhàng ma sát thân thể Hạ Vân Phong, một bên nắm tay Hạ Vân Phong thưởng thức……
Hình Liệt vốn rất mệt, vốn không muốn bồi lão nam nhân nói nhiều, nhưng khi thấy bộ dạng buồn ngủ của Hạ Vân Phong, hắn có điểm nhịn không được muốn vén áo ngủ của nam nhân này lên……
Cẩn thận nhìn y……
Nhìn y còn có thể bình tĩnh như vậy, lười như vậy được hay không…… Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.