Chương 11
Chanh
11/01/2024
Ngày hôm sau cô bé Lư Hiểu Khê phát hiện trên lưng của cậu có vết thương liền không nhịn được mà khóc nức nở.
Là vì cô nên cậu mới bị ông nội đánh,cả vết mũi khâu kia cũng đều vì cô mà ra cả.Quý Trạch Viễn ngồi trên ghế đối diện cô,cậu lúng túng tay chân không biết nên làm gì.Sáng ra lại chọc con gái nhà người ta khóc như thế.
- Hiểu Hiểu đừng khóc nữa.
'....'
Vẫn không có dấu hiệu ngừng lại,Quý Trạch Viễn khẽ vò đầu rồi đi sang ngồi cạnh cô bé.Tay nhỏ đưa lên vỗ nhẹ đầu của Lư Hiểu Khê.
- Anh không thấy đau mà,nín đi.
Lúc này cô bé mới thôi chảy nước mắt,đôi mắt ngân ngấn nước nhìn chằm chằm vào con ngươi đen láy của cậu.
- Anh ơi,em xin lỗi.Đều tại em cả,hức...lần sau em sẽ bảo vệ anh,sẽ không để anh bị đánh.
Để chiều lòng cô,cậu cũng không vạch trần suy nghĩ trẻ con đấy.Vì cậu biết sẽ chẳng ai bảo vệ được cậu,chỉ có bản thân mình tự bảo vệ chính mình thôi.Huống chi cô còn là một con nhóc mới học tiểu học,ngay cả con kiến cũng không dám giết thì bảo vệ cậu kiểu gì.
- Được rồi,sau này Hiểu Hiểu bảo vệ anh.
Lư Hiểu Khê nghe cậu nói thế liền cười tít cả mắt,cả người nhào đến ôm chặt lấy cổ của cậu.Giọng nói ngon ngọt vang lên.
- Em thích anh Tiểu Trạch nhất.
- Ừ,anh biết rồi không khóc nữa nhé.
- Vâng ạ.
- ---------------
Bây giờ mỗi ngày Lư Hiểu Khê đều tự mình đi học,Quý Trạch Viễn đã lên sơ trung.Hai người không học cùng một trường nên đường đi học cũng ngược hướng.
Thật ra ở lớp cô cũng có bạn nhưng cô không cảm nhận được các cậu ấy thật lòng muốn chơi cùng cô.Những cô nàng đó chơi cùng cô chỉ vì Quý Trạch Viễn,sau khi không có cậu đi học cùng nữa thì bạn bè xung quanh cô cũng tản đi hết.
Chuyện này cô không hề nói cho Quý Trạch Viễn biết,cô sợ cậu lo lắng cho cô.Tính cách của cô không cởi mở lắm,cô thuộc dạng ngại giao tiếp.Chỉ có ở bên cạnh Quý Trạch Viễn cô mới nói nhiều thôi.
Vẫn như mọi ngày Lư Hiểu Khê một mình đi về nhà,trước mắt là công viên của khu nhà.Cô hơi do dự một chút rồi cũng đi vào bên trong.Giờ này vẫn còn sớm,cô muốn vào đó chơi xích đu.
Càng lại gần thì tiếng la hét bên trong ngày một lớn,Lư Hiểu Khê lần theo tiếng mà đi lại.Trước mắt là ba bốn đứa con gái trạc tuổi cô châu đầu nắm tóc nhau,cô hốt hoảng trợn lớn mắt.Không suy nghĩ nhiều liền chạy vào ngăn bọn họ ra.
- Đừng đánh nhau mà.
Nào ngờ mấy cô nàng kia thấy cô nhào đến thì lầm tưởng thành đồng bọn của đối phương.Liền đưa tay túm luôn tóc của Lư Hiểu Khê mà ra sức giật.Con gái ở độ tuổi này vẫn còn ngây thơ,đánh nhau thì cấu tay rồi giật tóc nhau.
Cùng lúc đó Quý Trạch Viễn tay cầm bao nilong màu đen đi đổ rác.Đối diện là công viên,cậu thấy rõ đám con gái đang bu một cục kia.Biểu cảm thờ ơ liền không quan tâm tiếp tục bỏ rác vào thùng rồi rời đi.Nào ngờ trong tiếng hét đấy cậu nghe được giọng của Lư Hiểu Khê.
Đôi mắt tĩnh lặng khẽ xao động,lại lần nữa nhìn đến đám kia vừa trông thấy bóng dáng nhỏ bé của cô trong đó cậu liền chạy nhanh qua mà lớn tiếng.
Đám con gái nghe thấy tiếng quát của con trai thì liền hốt hoảng dừng lại,cả bọn liền tá hỏa mà chạy.Nếu người lớn mà biết được thì bọn cô về nhà sẽ no đòn luôn.
Quý Trạch Viễn từ xa chạy lại,bước chân hơi khựng lại nhìn biểu cảm lạnh lùng kia của Lư Hiểu Khê.Đầu tóc của cô thì rối bời,quần áo dính đầy bụi đất.Trông cực kì đáng thương nhưng cô không hề có dáng vẻ yếu mềm như khi ở bên cạnh cậu.Mà là vô cảm với trận đánh nhau vừa rồi như thể cô không hề có liên can.
Chỉ thấy cô đứng đó phủi phủi bụi,ánh mắt hai người lập tức giao nhau.Ngay tức khắc cơ thể mềm mại của cô bổ nhào đến mà ôm lấy cậu,nước mắt cũng ứa ra.
- Anh ơi,huhu....
'.....'
Cô bé ban nãy là cậu nhìn lầm đúng không?Sao vừa thấy cậu thì cô liền trở thành cô bé mít ướt thường ngày rồi.Chắc là cậu nhìn lầm thôi,cậu đưa tay xoa xoa đầu cô bé.
- Không sao,không sao.Hiểu Hiểu đừng khóc.
- Vâng ạ.
'....'
Vậy là nín khóc rồi?Có cảm giác mỗi ngày cậu đều phải dỗ dành cái vòi nước này thì nó mới chịu ngừng lại.
Lư Hiểu Khê rời khỏi vòng ôm của cậu,lúc này cô mới nhìn cô bé kia.Là Mễ Ái,không phải thường ngày cậu ấy luôn được mọi người yêu thích sao.Ngay cả đám con gái cũng thích chơi cùng cậu ấy vậy mà ban nãy bị người ta vây đánh.
Cô cũng chỉ nghĩ vậy thôi cũng không mở miệng hỏi han.Vì cô biết Mễ Ái không thích cô,từ nhỏ đã luôn miệng chê cô xấu xí kia mà.Liền nắm lấy tay của Quý Trạch Viễn kéo đi.
- Anh ơi,chúng ta về nhà thôi.
- Ừm.
Trên đường về nhà,Quý Trạch Viễn đưa tay gỡ rối tóc cho cô.Nhìn thấy trên người cô không có vết thương gì nghiêm trọng nên cũng thả lỏng chân mày.
- Em đánh nhau?
Vừa nhìn thấy gương mặt tối sầm đó của cậu thì cô bất giác rụt cổ lại.Chủ động đi đến nắm lấy tay của cậu,còn chưa kịp lấy lòng thì liền bị cậu dập tắt ý định.
- Lư Hiểu Khê,em nói rõ ra cho anh xem.
Dưới khí thế đấy của cậu,cô liền không dám ngập ngừng liền mạch mà tường tận lại.
- Anh ơi,em không đánh nhau.Em chỉ muốn chơi xích đu nhưng lại thấy mấy bạn đánh nhau,em mới chạy vào khuyên ngăn ra.Sau đó,các bạn đánh luôn cả em.Anh nhìn nè, tóc bị mấy bạn đó kéo đứt hết mấy sợi.Anh ơi,anh đừng giận nhé em không có đánh nhau mà.
'....'
Là vì cô nên cậu mới bị ông nội đánh,cả vết mũi khâu kia cũng đều vì cô mà ra cả.Quý Trạch Viễn ngồi trên ghế đối diện cô,cậu lúng túng tay chân không biết nên làm gì.Sáng ra lại chọc con gái nhà người ta khóc như thế.
- Hiểu Hiểu đừng khóc nữa.
'....'
Vẫn không có dấu hiệu ngừng lại,Quý Trạch Viễn khẽ vò đầu rồi đi sang ngồi cạnh cô bé.Tay nhỏ đưa lên vỗ nhẹ đầu của Lư Hiểu Khê.
- Anh không thấy đau mà,nín đi.
Lúc này cô bé mới thôi chảy nước mắt,đôi mắt ngân ngấn nước nhìn chằm chằm vào con ngươi đen láy của cậu.
- Anh ơi,em xin lỗi.Đều tại em cả,hức...lần sau em sẽ bảo vệ anh,sẽ không để anh bị đánh.
Để chiều lòng cô,cậu cũng không vạch trần suy nghĩ trẻ con đấy.Vì cậu biết sẽ chẳng ai bảo vệ được cậu,chỉ có bản thân mình tự bảo vệ chính mình thôi.Huống chi cô còn là một con nhóc mới học tiểu học,ngay cả con kiến cũng không dám giết thì bảo vệ cậu kiểu gì.
- Được rồi,sau này Hiểu Hiểu bảo vệ anh.
Lư Hiểu Khê nghe cậu nói thế liền cười tít cả mắt,cả người nhào đến ôm chặt lấy cổ của cậu.Giọng nói ngon ngọt vang lên.
- Em thích anh Tiểu Trạch nhất.
- Ừ,anh biết rồi không khóc nữa nhé.
- Vâng ạ.
- ---------------
Bây giờ mỗi ngày Lư Hiểu Khê đều tự mình đi học,Quý Trạch Viễn đã lên sơ trung.Hai người không học cùng một trường nên đường đi học cũng ngược hướng.
Thật ra ở lớp cô cũng có bạn nhưng cô không cảm nhận được các cậu ấy thật lòng muốn chơi cùng cô.Những cô nàng đó chơi cùng cô chỉ vì Quý Trạch Viễn,sau khi không có cậu đi học cùng nữa thì bạn bè xung quanh cô cũng tản đi hết.
Chuyện này cô không hề nói cho Quý Trạch Viễn biết,cô sợ cậu lo lắng cho cô.Tính cách của cô không cởi mở lắm,cô thuộc dạng ngại giao tiếp.Chỉ có ở bên cạnh Quý Trạch Viễn cô mới nói nhiều thôi.
Vẫn như mọi ngày Lư Hiểu Khê một mình đi về nhà,trước mắt là công viên của khu nhà.Cô hơi do dự một chút rồi cũng đi vào bên trong.Giờ này vẫn còn sớm,cô muốn vào đó chơi xích đu.
Càng lại gần thì tiếng la hét bên trong ngày một lớn,Lư Hiểu Khê lần theo tiếng mà đi lại.Trước mắt là ba bốn đứa con gái trạc tuổi cô châu đầu nắm tóc nhau,cô hốt hoảng trợn lớn mắt.Không suy nghĩ nhiều liền chạy vào ngăn bọn họ ra.
- Đừng đánh nhau mà.
Nào ngờ mấy cô nàng kia thấy cô nhào đến thì lầm tưởng thành đồng bọn của đối phương.Liền đưa tay túm luôn tóc của Lư Hiểu Khê mà ra sức giật.Con gái ở độ tuổi này vẫn còn ngây thơ,đánh nhau thì cấu tay rồi giật tóc nhau.
Cùng lúc đó Quý Trạch Viễn tay cầm bao nilong màu đen đi đổ rác.Đối diện là công viên,cậu thấy rõ đám con gái đang bu một cục kia.Biểu cảm thờ ơ liền không quan tâm tiếp tục bỏ rác vào thùng rồi rời đi.Nào ngờ trong tiếng hét đấy cậu nghe được giọng của Lư Hiểu Khê.
Đôi mắt tĩnh lặng khẽ xao động,lại lần nữa nhìn đến đám kia vừa trông thấy bóng dáng nhỏ bé của cô trong đó cậu liền chạy nhanh qua mà lớn tiếng.
Đám con gái nghe thấy tiếng quát của con trai thì liền hốt hoảng dừng lại,cả bọn liền tá hỏa mà chạy.Nếu người lớn mà biết được thì bọn cô về nhà sẽ no đòn luôn.
Quý Trạch Viễn từ xa chạy lại,bước chân hơi khựng lại nhìn biểu cảm lạnh lùng kia của Lư Hiểu Khê.Đầu tóc của cô thì rối bời,quần áo dính đầy bụi đất.Trông cực kì đáng thương nhưng cô không hề có dáng vẻ yếu mềm như khi ở bên cạnh cậu.Mà là vô cảm với trận đánh nhau vừa rồi như thể cô không hề có liên can.
Chỉ thấy cô đứng đó phủi phủi bụi,ánh mắt hai người lập tức giao nhau.Ngay tức khắc cơ thể mềm mại của cô bổ nhào đến mà ôm lấy cậu,nước mắt cũng ứa ra.
- Anh ơi,huhu....
'.....'
Cô bé ban nãy là cậu nhìn lầm đúng không?Sao vừa thấy cậu thì cô liền trở thành cô bé mít ướt thường ngày rồi.Chắc là cậu nhìn lầm thôi,cậu đưa tay xoa xoa đầu cô bé.
- Không sao,không sao.Hiểu Hiểu đừng khóc.
- Vâng ạ.
'....'
Vậy là nín khóc rồi?Có cảm giác mỗi ngày cậu đều phải dỗ dành cái vòi nước này thì nó mới chịu ngừng lại.
Lư Hiểu Khê rời khỏi vòng ôm của cậu,lúc này cô mới nhìn cô bé kia.Là Mễ Ái,không phải thường ngày cậu ấy luôn được mọi người yêu thích sao.Ngay cả đám con gái cũng thích chơi cùng cậu ấy vậy mà ban nãy bị người ta vây đánh.
Cô cũng chỉ nghĩ vậy thôi cũng không mở miệng hỏi han.Vì cô biết Mễ Ái không thích cô,từ nhỏ đã luôn miệng chê cô xấu xí kia mà.Liền nắm lấy tay của Quý Trạch Viễn kéo đi.
- Anh ơi,chúng ta về nhà thôi.
- Ừm.
Trên đường về nhà,Quý Trạch Viễn đưa tay gỡ rối tóc cho cô.Nhìn thấy trên người cô không có vết thương gì nghiêm trọng nên cũng thả lỏng chân mày.
- Em đánh nhau?
Vừa nhìn thấy gương mặt tối sầm đó của cậu thì cô bất giác rụt cổ lại.Chủ động đi đến nắm lấy tay của cậu,còn chưa kịp lấy lòng thì liền bị cậu dập tắt ý định.
- Lư Hiểu Khê,em nói rõ ra cho anh xem.
Dưới khí thế đấy của cậu,cô liền không dám ngập ngừng liền mạch mà tường tận lại.
- Anh ơi,em không đánh nhau.Em chỉ muốn chơi xích đu nhưng lại thấy mấy bạn đánh nhau,em mới chạy vào khuyên ngăn ra.Sau đó,các bạn đánh luôn cả em.Anh nhìn nè, tóc bị mấy bạn đó kéo đứt hết mấy sợi.Anh ơi,anh đừng giận nhé em không có đánh nhau mà.
'....'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.