Chương 22
Chanh
11/01/2024
Thư viện cách khu nhà không xa,chỉ cần đi bộ 15 là đến.Lư Hiểu Khê thả nhẹ bước chân hơn,nhìn bóng cả hai người trồng lên nhau phản chiếu dưới mặt đất.Một cao một thấp nhìn thế nào cũng thấy đẹp đôi cả mặc dù chỉ là cái bóng đen xì không có hình thù gì.
Đôi mắt hạnh long lanh lại chăm chú nhìn xuống bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia,to lớn lại thon dài.Đáy lòng nảy lên ý định muốn đưa ra nắm lấy nhưng lại rút về giữa chừng.
Khi còn nhỏ anh luôn là người chủ động nắm tay cô nhưng lớn rồi anh không còn nắm tay cô như trước.Cũng đúng thôi,chẳng phải quan hệ yêu đương thì sao có thể nắm tay được.Lư Hiểu Khê vừa chậm chạp bước đi vừa xụ mặt một đống.
Nào ngờ cái trán nhỏ đâm thẳng vào tấm lưng cứng rắn kia.Lư Hiểu Khê mất thế liền lùi về sau hai bước,tay nhỏ đưa lên sờ trán của mình.Còn không để cô lên tiếng thì Quý Trạch Viễn đã xoay lại đưa tay xoa nhẹ lên trán của cô.
- Xin lỗi,anh dừng lại đột ngột quá.
- Sao vậy ạ,anh gặp người quen sao.
- À…ban nãy,có con mèo chạy ra.
‘…’
Vừa nghe liền biết anh viện lý do rồi,đây là đường chính lại đông đúc xe qua lại,mấy con mèo hoang sẽ không chạy loạn ở đây.Lư Hiểu khê không khỏi tò mò mà thò cái đầu nhỏ ra nhìn.Phía trước chỉ toàn gương mặt xa lạ của người qua đường,tầm mắt của cô liền dừng trên người thiếu nữ trong bộ váy xanh nhạt kia,là đàn chị Nhược Đan.
Là vì nhìn thấy chị ấy nên anh mới dừng lại sao?anh không muốn để chị ấy nhìn thấy anh và cô đi cùng nhau?..Bao nhiêu vấn đề liền hiện đến,Lư Hiểu Khê nhất thời không biết mình suy đoán như vậy có đúng hay không.
Nhưng trực giác của cô chưa bao giờ sai,Quý Trạch Viễn cùng đàn chị Nhược Đan kia là có mối quan hệ không bình thường.Cụ thể là như nào thì cô không dám chắc,bởi vì cô không dám tự mình liên tưởng đến những vấn đề đó.Cô sợ nó sẽ thành sự thật.
- Sao vậy,em nhìn gì thế
- Aaa không có gì.Chúng ta mau đi thôi,Mễ Ái bọn họ đang đợi bọn mình đó.
Nói xong Lư Hiểu Khê liền rời đi trước,mỗi khi cô chìm đắm vào suy nghĩ thì sẽ không để ý xung quanh.Hành động trong vô thức cứ thế mà diễn ra.Quý Trạch Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô rồi cũng mau chóng đi đến.Anh đưa cán dù nghiêng toàn bộ về phía của cô.Có phải cô thấy không khỏe ở đâu hay không?Quý Trạch Viễn không yên tâm liền nhỏ giọng.
- Hôm nay đừng học nữa,anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé.Sắc mặt của em tệ quá.
- Dạ,em không sao mà.Chắc tại đi ngoài nắng nên vậy đó,một lát là hết thôi anh đừng lo.
Cô càng nói thì anh lại càng thấy có có điểm ngờ.Từ biểu cảm đến lời nói không hề đồng đều nhau.Quý Trạch Viễn không lay động được cô liền bó tay,sau khi tìm được vị trí chỗ ngồi thì anh lại cẩn thận đặt tay lên trán của cô đo thân nhiệt.
Chắc chắn rằng cô không sao thì anh mới yên tâm.Mễ Ái cùng Lưu Tôn Hạo đã đợi sẵn ở chỗ ngồi,nhìn thấy hành động quan tâm săn sóc kia của Quý Trạch Viễn thì cũng chẳng lấy làm lạ.Bọn họ còn hiếm gặp gì mấy cảnh này kia chứ.
||||| Truyện đề cử: Vậy Cùng Anh Về Nhà |||||
Lư Hiểu Khê vừa lật sách vừa trầm ngâm.Dùng suy nghĩ của mình để lấp đi những thứ tiêu cực kia.Ban nãy anh hẳn là gặp bạn cùng lớp nên mới có phản ứng như vậy.Dẫu sao anh đã nói rằng sẽ đợi cô lớn rồi mới nói tới chuyện yêu đương mà.Anh sẽ không yêu sớm đâu,chắc chắn là vậy.Dù có đi nữa anh cũng sẽ nói với cô thôi,không nói thì là không có.
Quả nhiên càng nghĩ Lư Hiểu Khê càng cho rằng mình đúng,cô nàng ngay lập tức liền trở về trạng thái ngày thường.Đôi mắt nai sáng rực lại không tự chủ mà đưa qua nhìn lén người bên cạnh.Nào ngờ anh vậy mà vẫn luôn nhìn cô.
Quý Trạch Viễn chỉ tay đến cuốn sách trên tay cô mà nhắc nhở.
- Em đọc sách ngược?
‘…’
Lư Hiểu Khê lại nhìn đến cuốn sách trên tay,mi mắt khẽ chớp vài lần.Gò má hơi ửng hồng rồi lại hắng giọng ho ho vài tiếng nhỏ.
- Hì hì em đang luyện tập cơ mắt.
Nào ngờ Quý Trạch Viễn còn cho là thật,anh còn tận tình lật ngược cuốn sách lại giúp cô.
- Ngoan ngoãn đọc bình thường đi,còn đọc ngược thì đeo kính đấy.
- V…v…vâng.
Hai người ngồi đối diện đồng thời liếc mắt nhìn nhau,Lưu Tôn Hạo ghé lại gần Mễ Ái nói nhỏ.
- Cậu ta chỉ bị khờ khi ở cạnh Hiểu Khê thôi,còn đối với người khác thì đừng hòng mà qua mắt được cậu ta.
- Tình yêu nó dí là vậy đấy.
- Hả,hai người họ là anh em mà.Em dùng từ vậy là sai rồi nhé.
- Quý Trạch Viễn nói anh ngốc thì không sai đâu.
- ???
‘…’
Mễ Ái chán trường mà lắc đầu,ánh mắt như đang nhìn tên đần mà thẳng thừng phóng cho Lưu Tôn Hạo.Rốt cuộc anh ta giả vờ không hiểu hay là ngu ngốc thiệt vậy.Ở cùng nhau nhiều năm như vậy mà còn không nhìn ra tình cảnh của hai người bọn họ.Sao mà anh ta có thể đứng top 4 trong lớp hay thế nhỉ?
Nhìn đến ánh mắt chê bai kia của Mễ Ái thì Lưu Tôn Hạo cũng khó hiểu mà trừng mắt lại.Anh nói gì sai sao,cô em gái Mễ Ái này thật sự tính tình tệ thật đấy.Thôi được rồi,đã quá quen với những con người này,anh đây rộng lượng không tính toán.
Đôi mắt hạnh long lanh lại chăm chú nhìn xuống bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia,to lớn lại thon dài.Đáy lòng nảy lên ý định muốn đưa ra nắm lấy nhưng lại rút về giữa chừng.
Khi còn nhỏ anh luôn là người chủ động nắm tay cô nhưng lớn rồi anh không còn nắm tay cô như trước.Cũng đúng thôi,chẳng phải quan hệ yêu đương thì sao có thể nắm tay được.Lư Hiểu Khê vừa chậm chạp bước đi vừa xụ mặt một đống.
Nào ngờ cái trán nhỏ đâm thẳng vào tấm lưng cứng rắn kia.Lư Hiểu Khê mất thế liền lùi về sau hai bước,tay nhỏ đưa lên sờ trán của mình.Còn không để cô lên tiếng thì Quý Trạch Viễn đã xoay lại đưa tay xoa nhẹ lên trán của cô.
- Xin lỗi,anh dừng lại đột ngột quá.
- Sao vậy ạ,anh gặp người quen sao.
- À…ban nãy,có con mèo chạy ra.
‘…’
Vừa nghe liền biết anh viện lý do rồi,đây là đường chính lại đông đúc xe qua lại,mấy con mèo hoang sẽ không chạy loạn ở đây.Lư Hiểu khê không khỏi tò mò mà thò cái đầu nhỏ ra nhìn.Phía trước chỉ toàn gương mặt xa lạ của người qua đường,tầm mắt của cô liền dừng trên người thiếu nữ trong bộ váy xanh nhạt kia,là đàn chị Nhược Đan.
Là vì nhìn thấy chị ấy nên anh mới dừng lại sao?anh không muốn để chị ấy nhìn thấy anh và cô đi cùng nhau?..Bao nhiêu vấn đề liền hiện đến,Lư Hiểu Khê nhất thời không biết mình suy đoán như vậy có đúng hay không.
Nhưng trực giác của cô chưa bao giờ sai,Quý Trạch Viễn cùng đàn chị Nhược Đan kia là có mối quan hệ không bình thường.Cụ thể là như nào thì cô không dám chắc,bởi vì cô không dám tự mình liên tưởng đến những vấn đề đó.Cô sợ nó sẽ thành sự thật.
- Sao vậy,em nhìn gì thế
- Aaa không có gì.Chúng ta mau đi thôi,Mễ Ái bọn họ đang đợi bọn mình đó.
Nói xong Lư Hiểu Khê liền rời đi trước,mỗi khi cô chìm đắm vào suy nghĩ thì sẽ không để ý xung quanh.Hành động trong vô thức cứ thế mà diễn ra.Quý Trạch Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô rồi cũng mau chóng đi đến.Anh đưa cán dù nghiêng toàn bộ về phía của cô.Có phải cô thấy không khỏe ở đâu hay không?Quý Trạch Viễn không yên tâm liền nhỏ giọng.
- Hôm nay đừng học nữa,anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé.Sắc mặt của em tệ quá.
- Dạ,em không sao mà.Chắc tại đi ngoài nắng nên vậy đó,một lát là hết thôi anh đừng lo.
Cô càng nói thì anh lại càng thấy có có điểm ngờ.Từ biểu cảm đến lời nói không hề đồng đều nhau.Quý Trạch Viễn không lay động được cô liền bó tay,sau khi tìm được vị trí chỗ ngồi thì anh lại cẩn thận đặt tay lên trán của cô đo thân nhiệt.
Chắc chắn rằng cô không sao thì anh mới yên tâm.Mễ Ái cùng Lưu Tôn Hạo đã đợi sẵn ở chỗ ngồi,nhìn thấy hành động quan tâm săn sóc kia của Quý Trạch Viễn thì cũng chẳng lấy làm lạ.Bọn họ còn hiếm gặp gì mấy cảnh này kia chứ.
||||| Truyện đề cử: Vậy Cùng Anh Về Nhà |||||
Lư Hiểu Khê vừa lật sách vừa trầm ngâm.Dùng suy nghĩ của mình để lấp đi những thứ tiêu cực kia.Ban nãy anh hẳn là gặp bạn cùng lớp nên mới có phản ứng như vậy.Dẫu sao anh đã nói rằng sẽ đợi cô lớn rồi mới nói tới chuyện yêu đương mà.Anh sẽ không yêu sớm đâu,chắc chắn là vậy.Dù có đi nữa anh cũng sẽ nói với cô thôi,không nói thì là không có.
Quả nhiên càng nghĩ Lư Hiểu Khê càng cho rằng mình đúng,cô nàng ngay lập tức liền trở về trạng thái ngày thường.Đôi mắt nai sáng rực lại không tự chủ mà đưa qua nhìn lén người bên cạnh.Nào ngờ anh vậy mà vẫn luôn nhìn cô.
Quý Trạch Viễn chỉ tay đến cuốn sách trên tay cô mà nhắc nhở.
- Em đọc sách ngược?
‘…’
Lư Hiểu Khê lại nhìn đến cuốn sách trên tay,mi mắt khẽ chớp vài lần.Gò má hơi ửng hồng rồi lại hắng giọng ho ho vài tiếng nhỏ.
- Hì hì em đang luyện tập cơ mắt.
Nào ngờ Quý Trạch Viễn còn cho là thật,anh còn tận tình lật ngược cuốn sách lại giúp cô.
- Ngoan ngoãn đọc bình thường đi,còn đọc ngược thì đeo kính đấy.
- V…v…vâng.
Hai người ngồi đối diện đồng thời liếc mắt nhìn nhau,Lưu Tôn Hạo ghé lại gần Mễ Ái nói nhỏ.
- Cậu ta chỉ bị khờ khi ở cạnh Hiểu Khê thôi,còn đối với người khác thì đừng hòng mà qua mắt được cậu ta.
- Tình yêu nó dí là vậy đấy.
- Hả,hai người họ là anh em mà.Em dùng từ vậy là sai rồi nhé.
- Quý Trạch Viễn nói anh ngốc thì không sai đâu.
- ???
‘…’
Mễ Ái chán trường mà lắc đầu,ánh mắt như đang nhìn tên đần mà thẳng thừng phóng cho Lưu Tôn Hạo.Rốt cuộc anh ta giả vờ không hiểu hay là ngu ngốc thiệt vậy.Ở cùng nhau nhiều năm như vậy mà còn không nhìn ra tình cảnh của hai người bọn họ.Sao mà anh ta có thể đứng top 4 trong lớp hay thế nhỉ?
Nhìn đến ánh mắt chê bai kia của Mễ Ái thì Lưu Tôn Hạo cũng khó hiểu mà trừng mắt lại.Anh nói gì sai sao,cô em gái Mễ Ái này thật sự tính tình tệ thật đấy.Thôi được rồi,đã quá quen với những con người này,anh đây rộng lượng không tính toán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.