Chương 31
Chanh
11/01/2024
Lưu Tôn Hạo mặt mày thỏa mãn khi cắn vào miếng thịt kho tàu.Như nghĩ đến điều gì đấy liền ngẩng đầu lên.
- Tháng sau trường có buổi dã ngoại đầu năm học đấy,có ai đăng kí đi không?
Ngoại trừ Quý Trạch Viễn ra,ba người còn lại ai nấy đều cả kinh mà nhìn về phía Lưu Tôn Hạo.Trong ánh mắt còn mang theo sự phấn khích tột cùng.Mễ Ái ngồi bên cạnh anh liền hưng phấn mà hỏi liên tục.
- Còn có đãi ngộ này sao?Vừa đi học liền được đi dã ngoại?Trời đất,có thật không đấy, lần đầu tiên em nghe đến việc này?Cả ba khối cùng đi luôn sao?..
Lưu Tôn Hạo nhìn cô nàng rồi thở dài,với lấy khăn giấy qua tiện tay lau luôn hạt cơm dính bên má của Mễ Ái,từ tốn mà trả lời từng câu.
- Trường chúng ta mới có đãi ngộ này thôi,chỉ có khối 10,11 được đi còn 12 thì phải ôn tập.Mỗi năm đều tổ chức,năm ngoái tụi anh cũng không đi,năm nay còn không tham gia nữa thì thật đáng tiếc mà.Mấy em xem có đúng không?
Lư Hiểu Khê vẻ mặt chăm chú nhìn hai người đối diện trò chuyện,trong vô thức mà gật đầu lia lịa hai mắt sáng rực như nhìn thấy vàng.
- Em có muốn đi không?
Người bên cạnh cô luôn yên tĩnh lúc này mới cất giọng.Lư Hiểu Khê quay sang nhìn chằm chằm vào mắt anh,hứng thú mà cất giọng.
- Em muốn em muốn,anh Tiểu Trạch cũng đăng kí đi ạ.
- Ừm,lát nữa anh sẽ đăng kí.
- Yeeee.
‘…’
- Biết ngay mà,năm ngoái năn nỉ hết nước bọt cậu ta cũng không ngó ngàng đến.Hiểu Hiểu muốn đi liền đồng ý ngay,vẫn là em gái Hiểu Hiểu của chúng ta vô địch.
Lưu Tôn Hạo vừa than dài thở ngắn vừa gắp thức ăn cho vào miệng,tình bạn thân thiết không bằng một câu của em gái nhà cậu ta mà.Mễ Ái nhìn đến liền buồn cười,cái tên Lưu Tôn Hạo này đặc biệt thích đào bới riêng tư của hai người kia mà.
- --------------------
Ngày hôm sau ở lớp học 11-1.
Quý Trạch Viễn ngồi cùng bàn với Lưu Tôn Hạo,chiều cao của cả hai đều cao ngưỡng nên dứt khoác chiếm vị trí ở cuối lớp.Thời đi học đa phần mọi người đều thích ngồi bàn cuối,một nơi dễ làm việc riêng lại không ai chú ý đến.
Nhưng đối với Quý Trạch Viễn thì lại có chút khó nói thành lời.Chư Đình cũng ngồi bàn cuối ngay dãy kế bên bàn của bọn họ.Như mọi ngày,Chư Đình đều sẽ chủ động đến tìm anh để nói chuyện những lần như thế Quý Trạch Viễn chỉ ậm ừ xem như trả lời còn lại là để Lưu Tôn Hạo tiếp chuyện cùng cậu ta.
Chư Đình nói mệt rồi liền về chỗ ngồi của mình,một vài nam sinh chạy đến nhỏ giọng xì xào,ở trong trường học Chư Đình chính là đại ca của cả Nhất Trung.Chính vì thế xung quanh cậu không thiếu những người ve vãn đến nịnh nọt lấy lòng.
- Anh cứ kệ cậu ta đi,ngoài Lưu Tôn Hạo ra thì em chưa thấy cậu ta kết bạn cùng ai.
- Đúng đúng,hồi cấp 2 nghe đồn cậu ta còn đánh người nhập viện dở sống dở chết nữa đấy.
- Thôi ông ạ,Quý Trạch Viễn người ta là ai kia chứ.Thành tích gia cảnh đều đứng đầu nào có thể chơi cùng với đám bọn mình.
- Tính tình cậu ta cổ quái lắm ngay cả nữ thần Nhược Đan cậu ta còn không để vào mắt kia.Tao là thấy tụi mày ganh tỵ thì có hâha.
…
Chư Đình đạp mạnh vào cái ghế trước mặt,âm thanh chói tai đến độ mọi âm thanh trong lớp liền im bặt lại.Không ai dám hó hé chọc tức vị lão đại kia.Giọng nói như gằn ra từng chữ đến dọa người.
- Câm miệng hết cho ông.
‘…’
Bên này bọn họ đều nghe rõ cả,nói xấu người khác còn nói to như vậy.Lưu Tôn Hạo gập cuốn sách trên tay lại,hướng ánh mắt sang nhìn người bên cạnh.Biểu cảm vẫn như 1 không mảy may đến những lời kia.
Từ cấp 1 cậu đã luôn học cùng Quý Trạch Viễn,lúc đó cậu còn cho rằng một người như Quý Trạch Viễn sẽ không tức giận vì những câu nói kia, nhưng cái lần ở sân bóng rổ đó thì cậu liền biết mình không hiểu một chút nào về anh.Không phải anh vô cảm không biết tức giận mà là bọn họ không đáng để anh để ý đến.
Chỉ khi thật sự đụng đến điểm kia của Quý Trạch Viễn thì anh sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.Người đó còn ai khác ngoài em gái bảo bối Lư Hiểu Khê kia chứ.
Lưu Tôn Hạo chỉ biết nhìn đám nam sinh trong lớp bằng ánh mắt thương cảm.Vẫn may bọn họ không đề cập đến Lư Hiểu Khê nếu không…không phải nhập viện nữa đâu mà xuống mồ nằm còn có.
- --------------------------
Bên này Ngôn Thừa Hi bận rộn đăng kí phiếu tham gia dã ngoại cho cả lớp,bên cạnh cậu còn có một cô gái tóc ngắn là Tạ Yên.Cuối cùng đã đăng kí xong,hơn một nửa lớp đều tham gia.
- Thừa Hi,cậu có đăng kí không?
- Có.
Cậu cũng cúi xuống tự điền tên của mình vào,Tạ Yên ở bên cạnh cắn cắn môi dưới rồi cũng lấy bút điền tên của mình.Nhưng cô nàng còn muốn trò chuyện thêm thì Ngôn Thừa Hi đã quay về chỗ ngồi,ánh mắt Tạ Yên liền dõi theo từng cử chỉ hành động đó.
Từ lúc nhập học cô đã luôn chú ý đến Ngôn Thừa Hi cũng không phải một mình cô mà cả những bạn nữ khác.Ngôn Thừa Hi vẻ ngoài nhã nhặn dịu dàng là thế nhưng sâu trong tâm can lại luôn bày xích những người xung quanh.Cậu ấy chỉ thật lòng vui vẻ cùng hai cô gái kia.
- Tháng sau trường có buổi dã ngoại đầu năm học đấy,có ai đăng kí đi không?
Ngoại trừ Quý Trạch Viễn ra,ba người còn lại ai nấy đều cả kinh mà nhìn về phía Lưu Tôn Hạo.Trong ánh mắt còn mang theo sự phấn khích tột cùng.Mễ Ái ngồi bên cạnh anh liền hưng phấn mà hỏi liên tục.
- Còn có đãi ngộ này sao?Vừa đi học liền được đi dã ngoại?Trời đất,có thật không đấy, lần đầu tiên em nghe đến việc này?Cả ba khối cùng đi luôn sao?..
Lưu Tôn Hạo nhìn cô nàng rồi thở dài,với lấy khăn giấy qua tiện tay lau luôn hạt cơm dính bên má của Mễ Ái,từ tốn mà trả lời từng câu.
- Trường chúng ta mới có đãi ngộ này thôi,chỉ có khối 10,11 được đi còn 12 thì phải ôn tập.Mỗi năm đều tổ chức,năm ngoái tụi anh cũng không đi,năm nay còn không tham gia nữa thì thật đáng tiếc mà.Mấy em xem có đúng không?
Lư Hiểu Khê vẻ mặt chăm chú nhìn hai người đối diện trò chuyện,trong vô thức mà gật đầu lia lịa hai mắt sáng rực như nhìn thấy vàng.
- Em có muốn đi không?
Người bên cạnh cô luôn yên tĩnh lúc này mới cất giọng.Lư Hiểu Khê quay sang nhìn chằm chằm vào mắt anh,hứng thú mà cất giọng.
- Em muốn em muốn,anh Tiểu Trạch cũng đăng kí đi ạ.
- Ừm,lát nữa anh sẽ đăng kí.
- Yeeee.
‘…’
- Biết ngay mà,năm ngoái năn nỉ hết nước bọt cậu ta cũng không ngó ngàng đến.Hiểu Hiểu muốn đi liền đồng ý ngay,vẫn là em gái Hiểu Hiểu của chúng ta vô địch.
Lưu Tôn Hạo vừa than dài thở ngắn vừa gắp thức ăn cho vào miệng,tình bạn thân thiết không bằng một câu của em gái nhà cậu ta mà.Mễ Ái nhìn đến liền buồn cười,cái tên Lưu Tôn Hạo này đặc biệt thích đào bới riêng tư của hai người kia mà.
- --------------------
Ngày hôm sau ở lớp học 11-1.
Quý Trạch Viễn ngồi cùng bàn với Lưu Tôn Hạo,chiều cao của cả hai đều cao ngưỡng nên dứt khoác chiếm vị trí ở cuối lớp.Thời đi học đa phần mọi người đều thích ngồi bàn cuối,một nơi dễ làm việc riêng lại không ai chú ý đến.
Nhưng đối với Quý Trạch Viễn thì lại có chút khó nói thành lời.Chư Đình cũng ngồi bàn cuối ngay dãy kế bên bàn của bọn họ.Như mọi ngày,Chư Đình đều sẽ chủ động đến tìm anh để nói chuyện những lần như thế Quý Trạch Viễn chỉ ậm ừ xem như trả lời còn lại là để Lưu Tôn Hạo tiếp chuyện cùng cậu ta.
Chư Đình nói mệt rồi liền về chỗ ngồi của mình,một vài nam sinh chạy đến nhỏ giọng xì xào,ở trong trường học Chư Đình chính là đại ca của cả Nhất Trung.Chính vì thế xung quanh cậu không thiếu những người ve vãn đến nịnh nọt lấy lòng.
- Anh cứ kệ cậu ta đi,ngoài Lưu Tôn Hạo ra thì em chưa thấy cậu ta kết bạn cùng ai.
- Đúng đúng,hồi cấp 2 nghe đồn cậu ta còn đánh người nhập viện dở sống dở chết nữa đấy.
- Thôi ông ạ,Quý Trạch Viễn người ta là ai kia chứ.Thành tích gia cảnh đều đứng đầu nào có thể chơi cùng với đám bọn mình.
- Tính tình cậu ta cổ quái lắm ngay cả nữ thần Nhược Đan cậu ta còn không để vào mắt kia.Tao là thấy tụi mày ganh tỵ thì có hâha.
…
Chư Đình đạp mạnh vào cái ghế trước mặt,âm thanh chói tai đến độ mọi âm thanh trong lớp liền im bặt lại.Không ai dám hó hé chọc tức vị lão đại kia.Giọng nói như gằn ra từng chữ đến dọa người.
- Câm miệng hết cho ông.
‘…’
Bên này bọn họ đều nghe rõ cả,nói xấu người khác còn nói to như vậy.Lưu Tôn Hạo gập cuốn sách trên tay lại,hướng ánh mắt sang nhìn người bên cạnh.Biểu cảm vẫn như 1 không mảy may đến những lời kia.
Từ cấp 1 cậu đã luôn học cùng Quý Trạch Viễn,lúc đó cậu còn cho rằng một người như Quý Trạch Viễn sẽ không tức giận vì những câu nói kia, nhưng cái lần ở sân bóng rổ đó thì cậu liền biết mình không hiểu một chút nào về anh.Không phải anh vô cảm không biết tức giận mà là bọn họ không đáng để anh để ý đến.
Chỉ khi thật sự đụng đến điểm kia của Quý Trạch Viễn thì anh sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.Người đó còn ai khác ngoài em gái bảo bối Lư Hiểu Khê kia chứ.
Lưu Tôn Hạo chỉ biết nhìn đám nam sinh trong lớp bằng ánh mắt thương cảm.Vẫn may bọn họ không đề cập đến Lư Hiểu Khê nếu không…không phải nhập viện nữa đâu mà xuống mồ nằm còn có.
- --------------------------
Bên này Ngôn Thừa Hi bận rộn đăng kí phiếu tham gia dã ngoại cho cả lớp,bên cạnh cậu còn có một cô gái tóc ngắn là Tạ Yên.Cuối cùng đã đăng kí xong,hơn một nửa lớp đều tham gia.
- Thừa Hi,cậu có đăng kí không?
- Có.
Cậu cũng cúi xuống tự điền tên của mình vào,Tạ Yên ở bên cạnh cắn cắn môi dưới rồi cũng lấy bút điền tên của mình.Nhưng cô nàng còn muốn trò chuyện thêm thì Ngôn Thừa Hi đã quay về chỗ ngồi,ánh mắt Tạ Yên liền dõi theo từng cử chỉ hành động đó.
Từ lúc nhập học cô đã luôn chú ý đến Ngôn Thừa Hi cũng không phải một mình cô mà cả những bạn nữ khác.Ngôn Thừa Hi vẻ ngoài nhã nhặn dịu dàng là thế nhưng sâu trong tâm can lại luôn bày xích những người xung quanh.Cậu ấy chỉ thật lòng vui vẻ cùng hai cô gái kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.