Dụ Trúc Mã

Chương 55

Chanh

28/01/2024

Quý Trạch Viễn ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa,dáng vẻ lãnh đạm nhìn chằm chằm vào màn hình di động.Cánh tay thon dài tựa vào ghế,năm ngón tay cong lại chống vào má dáng vẻ vô cùng lười biếng.

Dường như anh đếm từng giây từng phút đến độ biểu cảm trên gương mặt điển trai cũng bất giác cau lại.Ánh mắt đen kịt như hố sâu nhìn qua người con gái ngồi phía đối diện.

- Việc gấp của cô là để tôi ngồi đợi ở đây?

Nhược Đan khẽ bộp chộp trong lòng.Thật ra chẳng có chuyện gấp gì cả,chỉ là cô ta viện lý do để anh đến đây.Ngoại trừ lợi dụng căn bệnh đó của anh thì cô ta chẳng còn lý do gì để được ở riêng bên cạnh anh.

Ngay khi bầu không khí cực kì căng thẳng thì cánh cửa phòng khám cũng mở ra.Người đàn ông trung niên xuất hiện trước mắt hai người bọn họ.Đáy mắt ông sượt qua tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã thu lại.

- Tiểu Viễn đến rồi sao,làm phiền cháu qua bên này quá.

Ông còn không rõ nữa hay sao,hẳn là con gái kéo tên nhóc này đến đây.Lý do là gì ông cũng biết thừa,người làm cha như ông quá cưng chiều con gái nên cũng phải hùa theo.

Quý Trạch Viễn nhướn chân mày rồi vào thẳng vấn đề.

- Bác có chuyện gì gấp thì nói luôn đi,tôi còn có hẹn.

- Không gấp không gấp,chỉ là cần lưu ý một vài vấn đề.

Nghe đến đây anh cũng chẳng phải tên ngốc.Một lần là đủ rồi còn lần thứ 2 thì có diễn đạt đến mấy anh cũng nhìn ra.Cái bệnh quái gở gì đấy của anh không cần chữa cũng được nhưng sẽ không thể đem ra để người khác lợi dụng mình như thế.



Anh nhếch mép cười,đi đến bàn làm việc của bác sĩ Hà mà gõ vài tiếng trên mặt bàn.Giọng điệu mang theo chút nghiền ngẫm mà cất lên.

- Đã mấy năm rồi nhỉ,tôi nhớ không lầm thì cũng hơn 10 năm ông làm bác sĩ riêng ở Quý Gia nhỉ?

Bác sĩ Hà chợt thấy lạnh sống lưng,thấp thỏm mà liếc mắt sang con gái của mình.Giọng nói cũng vấp đi vài phần.

- Tháng sau là tròn 12 năm rồi.

- Ồ,cũng lâu rồi nhỉ.Tuổi này của ông cũng không thích hợp làm lâu dài nữa đâu,tôi nghĩ cũng đến lúc để ông nghỉ hưu.Ông thấy thế nào?

Nhược Đan nghe đến đây liền trợn trắng mắt mà ngồi bật dậy.Giọng nói gấp gáp mà cắt ngang.

- Sao có thể được kia chứ,bệnh của cậu còn cần cha tớ điều trị nữa đấy.

Bác sĩ Hà cũng không ngồi yên được.Công việc này mà mất thì đồng nghĩa với việc ông sẽ mất đi một khoảng tiền lớn.Huống chi công việc ở bệnh viện cũng chẳng kiếm được mấy.Nhiều năm nay nhờ vào quan hệ với Quý Gia cuộc sống nhà ông mới dễ dàng hơn.Cái dây thần tài này làm sao mà ông dễ dàng buông bỏ.

- Quý Thiếu à cậu suy nghĩ kĩ chưa?Sao đột nhiên lại…

- Chuyện này tới đây thôi,cha con nhà ông làm gì thì tự mình hiểu.



Nói xong Quý Trạch Viễn liền rời đi,ngay cả ánh mắt cũng không cho hai người bọn họ.Về vấn đề tự quyết định thế này ông bà nội Quý đều không quản anh.Chính vì thế anh muốn làm gì thì làm miễn sao quyết định mình đưa ra là đúng đắn.

Quả thật hôm nay anh có việc bận ở công ty nhưng giữa đường lại nhận cuộc gọi gấp.Cái gì mà tìm được cách triệt để căn bệnh rối loạn cảm xúc này.Tự bản thân anh kiềm chế được tính tình của mình nào có nghiêm trọng như trong lời lão lang băm đấy.

Trên đường tiện thể anh ghé vào cửa tiệm di động.Dứt khoác mua một cái mới bởi vì di động của anh hết pin.Ban nãy vừa bật lên liền tắt nguồn mất,vốn dĩ anh không hay sử dụng di động nên chẳng để ý mà đem đi sạc.

Có đôi khi anh cảm thấy có tiền đúng là thích thật.Điện thoại hết pin thì đi mua cái mới luôn.Mà tính cách của anh cũng không xài hoang như thế mà vì anh chưa kịp trả lời tin nhắn của Lư Hiểu Khê.Bây giờ đem di động đi sạc cũng tốn thời gian mà còn phải đi kiếm dây để sạc.Nghĩ thôi đã thấy không đợi nổi.

Quý Trạch Viễn ngồi ghế sau của chiếc siêu xe của mình.Bây giờ anh chưa đủ tuổi nên chưa có bằng để tự mình lái.Vẫn luôn để tài xế riêng đi theo.

Chú Khương vừa lái xe vừa cất giọng.

- Cậu chủ,bây giờ chúng ta đến công ty luôn sao?

- Ừm.

Đăng nhập xong vào wechat anh liền nhấp gọi qua cho cô.Đầu dây bên kia đổ chuông nhưng không ai nhận máy.Giờ này hẳn là cô đang ngủ trưa đi,nghĩ đến dáng vẻ như mèo con khi ngủ của cô thì trong mắt anh chỉ toàn ý cười.Biểu cảm lạnh nhạt liền trở nên dịu dàng.

Quý Trạch Viễn một lần liền bận tới tận khuya.Năm nay anh cũng 17 tuổi,đã đủ lớn để tiếp quản được công việc.Huống chi ông nội ngày càng già cũng không đủ sức để gánh vác. Con cháu mà họ Quý đều được chia phần như nhau,về phần tài sản của cha anh thì vẫn luôn được ông nội giữ hộ.

Bây giờ là lúc chuyển lại về tay của anh.Quý Trạch Viễn dù vẫn chỉ là cậu nhóc nhưng đầu óc lại không hề tầm thường.Mọi người trong giới đều không tiếc lời khen dành cho anh.Có thể nói trên dưới Quý Gia thì anh chính là bản sao của ông nội Quý chính là người tài giỏi nhất của Quý Gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Trúc Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook