Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 34

Ôn Nhu Tiểu Sương

01/05/2017

Trùng Tiêu nhất dạ

Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương

Trans: Qt

Edit: Lang Băm Đểu

Beta: Thanh Ngân

Chương 54

“Kẻ kia là ai? Bắt được chưa?” Trông thấy Vương Triều Mã Hán trở lại, Bao Chửng vội bước đến hỏi, nghe nói thích khách vừa vào phủ đã lao tới phòng Triển Chiêu, Bao Chửng quả thực lo lắng vạn phần.

Vương Triều bước lên một bước, chắp tay hồi báo: “Đại nhân yên tâm, đã bắt được rồi, chỉ là một nữ tặc không biết tự lượng sức mình, võ công cũng không cao, tạm thời chưa có thương vong.”

Nghi ngờ thích khách kia cố ý xông đến chỗ Bạch Ngọc Đường, Bao Chửng bất an phân phó: “Mau dẫn thích khách tới đây để bản phủ thẩm vấn, nàng ta đến đây vì mục đích gì.”

“Vâng.” Hai người lĩnh mệnh lui xuống, lát sau đã mang thích khách tiến vào.

Chỉ thấy nàng ta một thân sa y trắng thuần, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt, hoàn toàn không giống thích khách.

Vừa thấy Bao Chửng, nàng ta bắt đầu liều mạng giãy dụa, cố sức thoát khỏi sự kìm hãm của Vương Triều Mã Hán, kêu to: “Buông ra. Ta không phải thích khách, ta tới tìm Ngọc Đường ca ca.”

Bao Chửng nghe được cách nàng xưng hô với Bạch Ngọc Đường, nhất lời an tâm, ra lệnh: “Buông cô bé ra đi.” Hẳn nàng chính là nghĩa muội của Bạch Ngọc Đường mà Triển hộ vệ từng nhắc.

Vương Triều, Mã Hán lại không biết chuyện đó, chỉ nghĩ rằng Bao đại nhân nhân từ, không muốn làm khó một nữ tặc, bởi vậy không chút khách khí ném nàng xuống đất.

Chỉ nghe “Ái” một tiếng, nàng ta đã ngã xuống trước mặt Bao Chửng.

Bao Chửng vừa vươn tay đỡ nàng đứng dậy, vừa hỏi: “Ngươi là Bạch Nhị Nha Bạch cô nương phải không?”

“Đúng vậy.” Nàng kia mặc dù nhếch nhác chật vật, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, song khi trả lời rất có chừng mực, giống hệt phong thái của Bạch Ngọc Đường.

Bao đại nhân lại khẳng định thêm ba phần, thế nhưng thận trọng vẫn hơn, bèn hỏi: “Bản phủ có điều không rõ, vì sao cô nương không đi cửa chính, lại trèo tường vào đây? Báo hại chúng ta suýt nữa xem cô nương như thích khách.”

“Bởi vì ta mới trốn khỏi hoàng cung, chẳng phải quan phủ các người đều nghe lời Hoàng đế sao? Nếu để các người nhìn thấy ta sẽ bị bắt.” Cô nương kia thấy Bao đại nhân thái độ hòa nhã, dường như không định bắt mình, bèn kể lại hết sự tình.

Bao Chửng cả kinh, khó trách Triển hộ vệ tìm lâu đến vậy vẫn không thấy nàng, hóa ra đúng là bị Hoàng thượng bắt đi. Chính là hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, cô nương này còn không đánh nổi vài nha dịch của Khai Phong Phủ, làm sao chạy được đến đây?

“Làm thế nào cô nương trốn được khỏi hoàng cung??”

“Thực ra dựa vào bản lĩnh của ta, tuyệt đối không thể trốn thoát, là bốn vị ca ca và đại tẩu của Ngọc Đường ca ca giúp ta trốn đi.”

“Cái gì?” Mọi người có mặt ở đó đồng thời kêu lên kinh hoảng, nói vậy, Tứ Thử và Lô phu nhân cũng bị bắt vào cung rồi sao?

“Các vị nghĩa sĩ của Hãm Không Đảo hiện giờ ở đâu?” Bao Chửng vội hỏi. Tìm được Lô phu nhân, Bạch Ngọc Đường có lẽ sẽ còn cơ hội.

Chỉ thấy nàng kia sắc mặt tối sầm, ngữ điệu tiếc hận: “Các ca ca tẩu tẩu nói nếu bọn họ đi cùng, e rằng Hoàng đế sẽ giận chó đánh mèo, giận cá chém thớt, làm hại Ngọc Đường ca ca và Triển đại ca, hơn nữa mục tiêu quá lớn dễ bị phát hiện, vả lại Hoàng thượng không biết quan hệ của ta và Ngọc Đường ca ca, vậy nên mới để mình ta chạy đến báo tin cho Ngọc Đường ca ca và Triển đại ca.”

Nàng đột nhiên đổi giọng, gấp gáp hỏi: “Đúng rồi, bọn họ ở đâu? Ta có chuyện quan trọng phải nói với họ.”

“Cô nương muốn nói gì, cứ nói với bản phủ trước đi.” Bao đại nhân ngắt lời nàng, ông phải nghe xem đó là chuyện gì, bởi vì hiện giờ có một số việc không thể nói với Bạch Ngọc Đường.

Tiểu cô nương sớm nghe Bao Chửng là vị quan tốt bảo vệ chính nghĩa, hơn nữa ông cũng là cấp trên của Triển Chiêu, nói với ông chắc sẽ không có vấn đề gì, bèn kể vắn tắt: “Mọi người nói Hoàng đế có thể đã phát hiện ra chuyện Ngọc Đường ca ca mang thai bảo bảo (*), vì không muốn để ai biết, liền bắt hết những người biết chuyện, cho nên rất có khả năng sẽ gây khó dễ cho Ngọc Đường ca ca, muốn ta dặn Triển đại ca cẩn thận một chút, ráng sức bảo vệ Ngọc Đường ca ca.”

(*) Bảo bảo: bé cưng, cục cưng.

“Bao đại nhân, Triển đại ca ở trong phủ sao? Ta muốn nói trực tiếp với huynh ấy.” Nàng đã nhiều ngày trốn đông trốn tây, ngày ẩn náu đêm chạy trốn, hiển nhiên không rõ thành Biện Kinh đã xảy ra chuyện gì.

“Triển hộ vệ e không nghe được lời cô nương…” Bao Chửng thần sắc ảm đạm đáp, nhìn đến bạch y nữ tử vẻ mặt nghi hoặc, nói tiếp: “Triển hộ vệ… Đã không còn ở nhân thế.”

Nữ tử nhất thời cả kinh: “Triển đại ca chết rồi?” Nàng không thể tin vào tai mình, Triển Chiêu võ công cao cường nhường ấy lại chết dễ dàng vậy ư?

Còn chưa kịp bi thương, lại chợt nghĩ đến Ngọc Đường ca ca thân thể đặc thù, gặp chuyện như vậy ắt sẽ thương tâm đến chết, vội lo lắng hỏi: “Ngọc Đường ca ca bây giờ ra sao, tiểu bảo bảo nữa?”

Bao Chửng thở dài, kể sơ lược tình hình cho nàng, giấu đi chuyện Hoàng thượng có tình với Triển Chiêu, âm thầm hãm hại Bạch Ngọc Đường, bởi ông thấy tính tình tiểu cô nương này cũng dễ xúc động hệt Bạch Ngọc Đường, lại không câu nệ lễ phép, nếu để nàng biết chân tướng, không chừng sẽ tới tìm Hoàng thượng báo thù. Dù vậy, tiểu cô nương vẫn cực kì lo lắng, la hét muốn đi gặp Ngọc Đường ca ca. Bao đại nhân biết nàng lo cho Bạch Ngọc Đường, nhưng vì Bạch Ngọc Đường, ông vẫn cứng rắn khuyên nhủ Bạch Nhị Nha rất lâu, nói cho nàng điều gì nên nói, điều gì không nên nói, đồng thời tìm hiểu thêm tin tức khác.



Nói chuyện một hồi, Bao Chửng mới xác định, hóa ra Phí Lương Nghĩa quả do Bạch Nhị Nha giết chết, mà các thôn dân từng nói Phí Lương Nghĩa trước nay chưa từng ức hiếp đồng hương, cưỡng hiếp con gái nhà lành, đều là bị người ép buộc. Tiểu cô nương này cũng vì không sợ quyền thế, không chịu sửa miệng, mới bị gã bắt lại. Có điều nàng tâm tính đơn thuần, không nghĩ việc này có can hệ tới Bạch Ngọc Đường, chỉ nghĩ Phí Lương Nghĩa có quyền có thế, biết đâu còn có quan hệ với Hoàng thất, muốn sau khi chết gã còn lưu được một chút tiếng tốt nên mới làm vậy

Chương 55

Bạch Nhị Nha nhẫn nại nghe hết mấy lời dặn dò của Bao đại nhân, sau đó được dẫn tới phòng Triển Chiêu.

Rốt cuộc gặp được Ngọc Đường ca ca, chỉ là một chút vui sướng khi trùng phùng sau phen cửu biệt, nàng cũng không có.

So với ngày ấy chia tay, Bạch Ngọc Đường tiều tụy hơn bội phần. Gương mặt trắng bệch không thấy chút máu, gò má hõm xuống rất sâu, hốc mắt đen thùi sâu hoắm, nước da cũng mất đi vẻ khỏe mạnh sáng bóng khi xưa, trở nên xám xịt nhợt nhạt. Chỉ có phần bụng lớn hơn trước đó một vòng, đè ép đến độ Bạch Ngọc Đường hít thở không thông, khó nhọc lăn qua lộn lại tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ, song chỉ vô ích.

Nhìn đến công tử văn nhã xưa kia bạch y trắng tuyết, tiêu sái tuấn lãng bị giày vò nhường vậy, tiểu cô nương vừa đau lòng vừa hối hận, sớm biết thế này nàng đã không đi tìm Triển Chiêu, thà để bọn họ vĩnh viễn không gặp lại cũng tốt hơn bây giờ hai người sinh ly tử biệt.

Tiểu cô nương vươn tay gạt khẽ những sợi tóc rối loạn trên trán Bạch Ngọc Đường, phút chốc lòng tay đã ướt đẫm mồ hôi. Lập tức nâng tay Bạch Ngọc Đường, bắt mạch cho y. Dò xét một hồi, không khỏi kinh hoảng, quỳ xuống bên giường Bạch Ngọc Đường khóc lớn.

“Ngọc Đường ca ca, huynh không thể chết được. Huynh tỉnh lại đi… Mau tỉnh lại đi…” Vừa khóc vừa cố sức lay y tỉnh dậy.

Bạch Ngọc Đường vốn đã khó chịu vô cùng, hầu như không ngủ nổi, bị nàng lắc lư như thế, chén thuốc vừa uống lại chực trào ra.

“Khụ… Khụ…”

Tiểu cô nương cẩn trọng đỡ Bạch Ngọc Đường, khóc nấc: “Hức… Ngọc Đường ca ca huynh không sao chứ? Hức… Khó chịu lắm hả?”

Bạch Ngọc Đường lúc này toàn thân vô lực, đầu váng mắt hoa, nghe nàng khóc càng thêm đau đầu, đành phải miễn cưỡng mở miệng ngắt ngang: “Không sao, đừng khóc, ca ca ngươi còn chưa chết mà.”

Tiểu cô nương thấy Ngọc Đường ca ca khổ sở đến vậy vẫn gắng an ủi mình, không nén được nỗi xúc động.

Vốn nghĩ với y thuật của mình, nàng sẽ chữa khỏi bệnh cho Ngọc Đường ca ca, có điều hiện giờ thấy tình cảnh này, nàng biết tâm bệnh của y phải được chữa bằng tâm dược.

Thấy tình hình quá cấp bách, nàng bèn nói dối: “Ngọc Đường ca ca, huynh không cần thương tâm nữa, thực ra Triển đại ca chưa chết.”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe, trong mắt nhất thời hiện lên một tia sáng rỡ, song rất nhanh đã u tối trở lại. Bao đại nhân là người nghiêm cẩn cỡ nào, nếu không xác định chắc chắn, tuyệt đối sẽ không nói năng bậy bạ, nhưng lời của tiểu cô nương này lại thường khó mà tin tưởng.

Tiểu cô nương thấy Ngọc Đường ca ca không tin, liền vội vàng nói thêm: “Muội nói thật đó, muội vừa ra khỏi hoàng cung. Hoàng thượng biết muội y thuật cao cường, đặc biệt triệu muội vào cung chữa thương giúp Triển đại ca.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy lại càng nghi ngờ, trong cung ngự y vô số, ai sẽ biết đến nha đầu này chứ? Tìm đến đại tẩu nghe còn có lí. Hơn nữa Hoàng thượng đâu có lí do gì để làm vậy, muốn cứu Triển Chiêu hà tất mang hắn về cung?

Tiểu cô nương nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường trước sau không đổi, trong lòng cuống quýt, mặc kệ lời Bao đại nhân căn dặn, bật thốt: “Ngọc Đường ca ca, huynh không tin vào y thuật của muội, vậy Lô đại thẩm thì sao? Tẩu ấy và các ca ca giờ đang ở tại hoàng cung, bọn muội liên thủ chữa trị cho Triển đại ca.” Nàng đem cả chuyện Tứ Thử và Lô phu nhân bị bắt vào cung nói ra.

Nói xong lại sợ y không tin, lấy ra tín vật của Lô phu nhân đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dõi nhìn trâm vàng trong tay, đây là lễ vật đính ước năm đó đại ca tặng cho đại tẩu, chân mày hơi hơi cau lại. Y trầm tư một chốc, hỏi: “Ca ca và đại tẩu ta thực sự đang trong hoàng cung?”

Tiểu cô nương gật đầu lia lịa: “Đúng thế, đúng thế.”

Bạch Ngọc Đường biết nàng nói Triển Chiêu chưa chết chỉ để an ủi mình, song đối với chuyện các ca ca đại tẩu từng bị giam ở hoàng cung, y lại có phần tin tưởng. Trước đây y vẫn hoài nghi Hoàng tộc có người muốn hãm hại mình, Bạch Nhị Nha và Tứ Thử đột ngột mất tích là do bọn họ bị cầm tù, nhưng y thực không nghĩ tới bọn họ lại bị giam trong hoàng cung.

Nếu thế, kẻ âm mưu đẩy y vào chỗ chết hẳn … Hoàng thượng.

Dù y nghĩ mãi không ra mình đắc tội với Hoàng thượng khi nào, nhưng tục ngữ nói quân tâm khó dò, ai biết trong lúc vô ý y có chọc vào hắn không. Song giờ đó không phải việc quan trọng nhất, mà là ca ca đại tẩu vẫn bị hắn giam giữ, lúc này y quyết không thể chết, phải cố giữ gìn thân thể, chờ đợi thời cơ cứu bọn họ ra. Còn có Triển Chiêu, xét ra hắn bị tên cẩu Hoàng đế kia gián tiếp hại chết, y phải sống để báo thù cho hắn.

Dù rằng không bị lời nói dối của tiểu cô nương lừa gạt, nhưng mấy lời đó lại bất ngờ khơi lên ý chí chiến đấu của Bạch Ngọc Đường, cùng với mong muốn sống tiếp của y.

Bạch Ngọc Đường quay nhìn Bạch Nhị Nha, xoa bụng, nói: “Ngọc Đường ca ca khi nãy uống dược đều nôn ra cả, muội giúp huynh sắc thêm một phần, nhân tiện lấy giùm huynh chút đồ ăn, huynh hơi đói bụng.”

“Ngọc Đường ca ca muốn ăn? Được rồi, chờ muội một chút, muội sẽ đi lấy ngay đây.”

Tiểu nha đầu nghe nói Ngọc Đường ca ca muốn ăn, vui mừng hết sức, bật người dậy lao ra khỏi phòng đi tìm đồ ăn cho y.

***

Tẩm cung.

“Một đám phế vật! Tại sao đã lâu như thế thân thể hắn vẫn không khởi sắc?” Hoàng y nam tử cao quý phẫn nộ mắng chửi, đám người quỳ rạp dưới đất đồng loạt run rẩy hô to: “Hoàng thượng tha mạng”

Nhìn nam tử trên giường đang chịu đủ loại giày vò đày đọa, thiên tử cao cao tại thượng quả thực tức giận khó kìm, đường đường là vua một nước, có được bao nhiêu đại nội ngự y, ai nấy đều được xưng là diệu thủ thần y, lại không một người có thể chữa khỏi cho người hắn yêu.



Chương 56

“Bẩm, bẩm hoàng thượng, chúng thần đã cố hết sức, công tử nhiều ngày như thế vẫn không khá lên, e rằng đã trúng kì độc gì đó.” Một trong các vị ngự y có vẻ lớn gan, vẫn dám trả lời Hoàng thượng, chẳng qua giọng nói có hơi lắp bắp.

Ông nhìn ra được, nam tử trên long sàng kia đối với Hoàng thượng cực kì quan trọng, nếu không chữa khỏi cho hắn, chỉ sợ tất cả bọn họ sẽ phải rơi đầu. Chính là bọn họ hành nghề đã mấy chục năm, song không có ai đoán được loại mạch kì dị này đại biểu cho chứng bệnh gì, huống hồ y học Trung Hoa chú trọng vọng, văn, vấn, thiết (*), nhưng Hoàng thượng lại không để bọn họ gặp mặt người bệnh, mỗi lần thỉnh mạch đều chỉ qua một bàn tay lộ ra trước lớp rèm sa, điều này càng làm bọn họ khó lòng phán đoán nguyên nhân, chẩn đoán không ra chứng bệnh, lại không thể châm cứu trị liệu, đành phải ứng phó kê cho hắn một ít thuốc bổ khí dưỡng thân, đến nỗi bệnh tình hắn không có chuyển biến gì tốt đẹp.

(*) Bốn phương pháp chẩn bệnh của Đông y: Vọng (Nhìn), Văn (Nghe), Vấn (Hỏi), Thiết (Sờ). Vì bệnh tật nhiều lúc diễn biến khác thường, việc chẩn bệnh cần phải tỉ mỉ thận trọng áp dụng triệt để cả bốn phương pháp trên.

Triệu Trinh vừa nghe Triển Chiêu có thể bị trúng độc, quả nhiên không mắng chửi các ngự y, mà chợt trưng ra vẻ mặt u ám lạnh lùng, nói khẽ: “Trúng độc? Lẽ nào là nữ nhân kia…?” Hắn vốn không nên tin tưởng nàng ta. Đó là đại tẩu của Bạch Ngọc Đường, đương nhiên sẽ cùng một giuộc với y, làm sao dễ dàng đồng ý giúp hắn như thế? Đây nhất định là âm mưu của nàng ta. Nàng ta biết Triển Chiêu muốn vứt bỏ Bạch Ngọc Đường để ở bên mình, vậy nên mới nhân cơ hội hạ độc Triển Chiêu.

Dù không nghe thấy Hoàng thượng la hét, nhưng bộ dạng âm trầm khủng bố của Triệu Trinh càng khiến bọn họ khiếp vía, kiểu này, hẳn sẽ lại có người xúi quẩy.

Kinh hoàng nhìn nhau, đoán xem ai sẽ là người đầu tiên bị Hoàng thượng tóm gáy, ai ngờ Triệu Trinh khoát tay, lạnh lùng mở miệng: “Các ngươi lui xuống hết đi.”

Nhóm ngự y thấy Hoàng thượng không tiếp tục truy tra, tức thì từng người từng người nhanh nhẹn bật dậy lên tiếng cáo lui, như sợ ở thêm một khắc nữa thôi Hoàng thượng sẽ bất ngờ đổi ý.

Đợi bọn họ đi khuất, Triệu Trinh mới nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Ngươi dám hạ độc Ngự Miêu của trẫm, kiểu gì trẫm cũng sẽ xử lí ngươi.”

Hắn xoay người về phía cửa, lớn tiếng phân phó: “Người đâu, dẫn Mẫn Tú tú vào đây cho trẫm…”

“Hoàng thượng…”

Triệu Trinh còn chưa dứt lời, đã nghe phía sau truyền đến một thanh âm yếu ớt, lập tức quay lại lao tới bên giường, vén tấm rèm sa ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nam tử nằm đó, ân cần hỏi: “Triển Chiêu, khanh có điều gì muốn nói với trẫm?” Ngữ điệu khó nén được nỗi phấn khích vui sướng.

Từ sau đêm đó, Triển Chiêu hầu như không nói với hắn một câu , kể cả khi bị hắn bức trả lời, hiếm hoi lắm mới kính cẩn đáp lại, rất ít khi vượt quá năm chữ, không dè hôm nay người kia lại chủ động nói chuyện với mình.

Kì thực Triệu Trinh hiểu được tâm tư Triển Chiêu hiện tại, bởi một nam nhân thư phục dưới thân nam nhân khác đã là chuyện nhục nhã nhường nào, huống hồ còn thư phục vì phải sinh con cho người khác. Việc này nếu rơi vào tai nhóm sủng thần thị vệ vô dụng của hắn, chính là được Hoàng thượng sủng hạnh, còn có thể sinh hạ long nhi, chắc chắn bọn chúng sẽ đi thắp hương bái Phật tạ ơn. Thế nhưng Triển Chiêu là kẻ đức độ, cứng cỏi kiên quyết nhường nào, dĩ nhiên không cam tâm bị xếp cùng đám bại hoại lấy sắc hầu hạ quân vương đó, mấy ngày nay người ấy không vui cũng là chuyện thường tình, chẳng phải người hắn thích là Triển Chiêu tự tôn cao thượng kia sao?

“Hoàng thượng, thần không trúng độc, nam tử sinh con vốn đã nghịch thiên, tất nhiên phải trả giá bằng đại giới.”

Thực ra Triển Chiêu cũng không biết loại thuốc kia dược tính ra sao, phản ứng sau khi uống thuốc của Bạch Ngọc Đường lúc trước hắn cũng không rõ, ngày ấy tới chỗ Lô phu nhân xin thuốc hắn cũng đi cùng Hoàng thượng, không có cơ hội nói chuyện riêng với Lô phu nhân, bởi vậy ngoại trừ cách thức dùng thuốc, hắn hoàn toàn không biết gì hơn. Nhưng dù thế nào chăng nữa, dù cho tẩu ấy thật sự muốn thừa cơ hạ độc, hắn cũng là chết chưa hết tội, ai nói hắn phụ Ngọc Đường và đứa nhỏ mà chi. Hắn vốn đâu có tư cách oán trách tẩu ấy.

Song Triệu Trinh cũng không quá tin lời y, do dự hỏi: “Chính trẫm cũng uống thuốc, sao trẫm lại không việc gì?” Triển Chiêu tâm địa thiện lương, đừng nói hắn muốn bảo vệ nữ nhân kia chứ?

“Hoàng thượng, tình trạng chúng ta khác nhau, tác dụng của thuốc đương nhiên khác nhau.” Triển Chiêu tiếp tục giải thích, thấy Hoàng thượng tỏ vẻ nghi ngờ, bèn nói: “Hoàng thượng, chi bằng triệu Lô phu nhân đến chẩn trị cho vi thần, tẩu ấy y thuật cao minh, thuốc do tẩu ấy phát minh, chắc hẳn sẽ hiểu rõ công dụng của nó.”

Triệu Trinh nghĩ cũng thấy có lí, trước tiên dẫn nàng ta tới đây, nếu như quả thật có việc hạ độc ta sẽ bắt nàng ta giao ra thuốc giải, nếu như không có, sau này sẽ để nàng ta chăm sóc Triển Chiêu.

Hắn bèn gọi người dẫn Lô phu nhân tới, nhưng người còn chưa xuất hiện, đã thấy thái giám ở cung Từ Ninh đột nhiên đến truyền Thái Hậu muốn gặp Hoàng thượng, Triệu Trinh dù rất lưu luyến Triển Chiêu, càng không yên tâm để Triển Chiêu ở một mình với Lô phu nhân, song cũng không dám trái với ý chỉ của Thái hậu.

Lại nghĩ thêm rằng, dẫu sao mình và Triển Chiêu cũng đã phát sinh quan hệ, rất có thể hiện giờ hắn đã hoài thai long nhi, kiểu gì Triển Chiêu cũng chạy không được, vậy là buông lỏng cảnh giác, dặn dò cung nữ thái giám hầu hạ Triển Chiêu, sau đó bịn rịn rời cung.

Triệu Trinh vừa đi khỏi, Lô phu nhân liền bị dẫn vào.

“Các ngươi lui ra hết đi, nếu cần gì ta sẽ gọi.” Triển Chiêu nói.

Chúng cung nữ thái giám tuy phụng mệnh hoàng thượng hầu hạ Triển Chiêu, nhưng cũng không dám trái ý vị chủ nhân này, bọn họ đều biết đã nhiều ngày nay, Hoàng thượng hầu như chỉ lên triều một chốc sẽ chạy về tẩm cung, cả ngày không ra khỏi cửa, ngay đến tấu chương cũng mang về tẩm cung phê duyệt, địa vị của người này trong lòng Hoàng thượng khỏi nói cũng biết, thời điểm Hoàng thượng vắng mặt, lời nói của hắn cũng tựa thánh chỉ, vậy nên bọn họ đều ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Triển Chiêu thấy người đã lui ra cả, vội vàng gọi Lô phu nhân tới hỏi: “Lô phu nhân, xin hỏi phương thuốc phu nhân cấp cho Triển mỗ rốt cuộc là gì?”

“Là dược sinh tử lúc trước Ngũ đệ uống thôi. Không phải ngươi muốn vậy sao?” Lô phu nhân bình thản đáp, không giống như đang nói dối.

“Nhưng sao Hoàng thượng cũng muốn uống thuốc? Triển mỗ còn nhớ hồi ấy Ngọc Đường… Khi đó ta vẫn chưa uống thuốc, hơn nữa…” Hơn nữa đêm đó sau khi Hoàng thượng uống thuốc liền ngủ say như chết, mặc kệ hắn gọi thế nào cũng không tỉnh lại, bởi vậy ngày đó hắn và Hoàng thượng thực ra chưa từng phát sinh chuyện gì, hắn vốn nghĩ thuốc này e đã lãng phí mất rồi, không ngờ Hoàng thượng thức dậy, lại tưởng hai người đã chung chăn gối. Vả lại sau đó dược hiệu phát tác, thân thể hắn luôn yếu nhược, nằm liệt trên giường, Hoàng thượng chưa từng chạm đến.

Lô phu nhân nhìn hắn đỏ mặt, không khỏi mỉm cười: “Ha ha, dược sinh tử kia Hoàng đế dĩ nhiên không cần uống, thứ hắn uống chẳng qua là một loại dược mê huyễn, có tác dụng khiến người sử dụng mơ thấy việc hắn muốn làm nhất, hơn nữa cảm giác lại giống hệt như chuyện đó đã từng xảy ra.”

Triển Chiêu trong lòng cả kinh, chẳng ngờ Lô phu nhân lại lớn mật đến thế.

“Lô phu nhân, nếu để Hoàng thượng phát hiện, phu nhân sẽ chịu tội khi quân.”

Lô phu nhân không chút sợ hãi, trái lại còn có phần căm giận, nói: “Vậy thì sao chứ? Hắn cầm gậy đánh uyên ương, cố ý chia rẽ ngươi và Ngũ đệ, ta không ra tay hạ độc tên cẩu Hoàng đế đó là may cho hắn lắm rồi.”

Triển Chiêu vội vàng ngắt lời: “Phu nhân không thể làm vậy, ta, là ta tự nguyện tiến cung, nếu như phu nhân muốn oán, cứ oán Triễn mỗ phụ lòng Ngọc Đường là đủ.” Hạ độc hoàng thượng khác nào tự tìm đường chết, chuyện này vốn do mình hắn dựng lên, hi sinh một người là đủ, không cần liên lụy đến những người khác.

“Triển Chiêu, sao ngươi lại ngốc như thế? Ngươi nghĩ chúng ta thực sự tin ngươi cam tâm tình nguyện làm nam sủng của hoàng đế hay sao? Ngươi làm vậy vì Ngũ đệ đúng không? Ngươi gạt được hoàng đế, chứ không lừa được đại tẩu ta đâu.” Lô phu nhân nhìn thẳng vào Triển Chiêu, khiến hắn vô pháp trốn tránh lừa dối chính mình.

“Mọi người nhận ra khi nào?” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dữ Tử Thành Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook