Chương 36
Ôn Nhu Tiểu Sương
01/05/2017
Trùng Tiêu nhất dạ
Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương
Trans: Qt
Edit: Lang Băm Đểu
Beta: Thanh Ngân
Chương 60
Đêm khuya, bên tường viện Khai Phong Phủ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu lam. Nhẹ nhàng phi thân, người đó phóng qua đầu tường, tiến vào trong viện, chỉ nghe mũi chân hắn chạm xuống đất, dưới chân tựa như có gió, không thấy nửa điểm tiếng vang, có thể nhận thấy khinh công của người nọ cực tốt, vài bước đã tiến đến nội viện, cũng là nơi ở của nhóm quan sai Khai Phong Phủ.
Người nọ tới trước cửa gian phòng nằm sâu trong góc phía Đông, khẽ khàng đẩy cửa đi vào.
Phòng này trước kia là phòng của Khai Phong Phủ tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, còn giờ người đang ở đây chính là người mà Triển Chiêu yêu nhất và đứa nhỏ sắp chào đời của bọn họ.
“Ngọc Đường, Ngọc Đường…” Người nọ lặng lẽ đi tới bên giường Bạch Ngọc Đường, trong lòng liên tục lẩm nhẩm cái tên không biết đã gọi bao nhiêu lần trong giấc mộng, lại thủy chung không dám gọi thành tiếng.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy người suốt một tháng nay ngày nhớ đêm mong, âu lo khắc khoải, dõi nhìn vẻ mặt khi ngủ bình hòa an ổn, sắc diện khỏe mạnh hồng hào, tâm tư căng thẳng mới hơi nơi lỏng.
Nội lực của hắn đã sớm khôi phục, đoạn đối thoại ban ngày của Hoàng thượng và Thái tử, tuy hắn không nghe được phần sau, nhưng câu đầu tiên của tiểu Thái tử hắn nghe rất rõ: Triển hộ vệ qua đời?
Lúc trước Triển Chiêu lo lắng Bạch Ngọc Đường sẽ hoài nghi việc mình đột nhiên biến mất, vậy nên hắn mới mượn cớ sợ mọi người trong Khai Phong Phủ lo lắng, muốn gặp Bao đại nhân để báo tin mình vẫn bình an, nhân tiện thương lượng với đại nhân để ông nói dối Ngọc Đường, giúp mình nghĩ xem có đối sách khác hay không. Song Hoàng thượng không đồng ý, mà nói ngài đã thông báo với Bao đại nhân, ông cũng chấp thuận rồi.
Khi đó hắn thấy kì quái vô cùng, tại sao Bao đại nhân dễ dàng bằng lòng để Hoàng thượng làm ra chuyện hoang đường làm nhục quốc thể như thế, không ngờ Hoàng thượng lại dùng cái chết khiến mình hoàn toàn biến mất, danh chính ngôn thuận giấu kín mình ở thâm cung.
Nhưng Triển Chiêu lúc ấy hầu như không rảnh nghĩ xem Hoàng thượng làm cho mình “Chết” thế nào, đầu óc hắn chỉ nghĩ đến một chuyện, sau khi Ngọc Đường nghe tin mình chết, liệu có chịu nổi hay không?
Lo âu mãnh liệt hòa với nhớ nhung nén tận đáy lòng trong khoảnh khắc hoàn toàn bùng phát. Hắn phải gặp Ngọc Đường. Chỉ cần nhìn qua một chút cũng được. Hắn phải thấy y và đứa nhỏ bình an vô sự.
Hiện giờ đã gặp được rồi, thật may… Ngọc Đường vẫn kiên cường… Thật may… Ngọc Đường và đứa nhỏ vẫn bình yên.
Nhưng là nếu như Ngọc Đường đã không việc gì, vậy cứ xem như hắn đã chết đi.
“Ngọc Đường, Triển Chiêu thực xin lỗi ngươi… Triển Chiêu không thể đáp ứng lời hứa với ngươi, cũng không thể cho ngươi hạnh phúc, Triển Chiêu kiếp này chỉ đành phụ ngươi. Song ta vẫn muốn ngươi biết, bất kể thân thể Triển Chiêu có ở chỗ nào, tấm lòng của ta với ngươi vĩnh viễn không thay đổi.”
“Nhi tử, phụ thân thực xin lỗi con, không thể nhìn con sinh ra, nuôi con khôn lớn, con phải nghe lời phụ thân Ngọc Đường, phải thực hiếu thuận, biết không?’
Keng…
Thanh âm gì vậy?
Triển Chiêu nghe tiếng nhìn lại, hóa ra chính là Cự Khuyết của mình.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường xoay nghiêng mà ngủ, trong cơn mộng mị, hai tay vẫn siết thật chặt Cự Khuyết, như thể đang nắm trong tay trân bảo quý giá nhất thế gian này.
Khóe mắt Triển Chiêu đột nhiên nóng rát, màn đêm yên tĩnh vắng lặng, chợt nhiên có tiếng nước giọt trên nền đất.
Thì ra… Suốt một tháng này, Ngọc Đường chống đỡ như thế…
“Cám ơn ngươi. Sau này ta kính nhờ ngươi tiếp tục thay ta bảo vệ hai người đó.”
…
Đêm ấy, Bạch Ngọc Đường ngủ rất say, bởi y nằm mơ một giấc mơ rất đẹp.
Trong mơ, mèo con của y thật sự sống lại, mỗi người dắt theo một đứa nhỏ đáng yêu, cả nhà bốn khẩu chơi đùa ở hoa viên Khai Phong Phủ.
Hai đứa bé vụng về học theo Triển Chiêu bón phân, tưới nước cho gốc Bạch Ngọc Đường nơi góc hoa viên, cả người lem nhem bùn đất.
Sau đó Triển Chiêu mỉm cười ngồi xuống, dịu dàng giúp hai tượng đất nhỏ lau đi vết bùn trên mặt, trên tay, thế nhưng hai nhi tử bướng bỉnh lại không chịu phối hợp, chính mình nhếch nhác đã đành, còn bôi bẩn cả Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường nhìn phụ tử ba người lấm lem thảm hại, không khỏi bật cười ha hả.
Bọn nhỏ trông thấy chỉ có Ngọc Đường phụ thân là còn sạch sẽ, hết sức bất mãn chạy tới, bốn bàn tay nhỏ xíu cùng vươn ra, với lên góc áo y, giọng nói non nớt trong trẻo: “Ngọc Đường phụ thân, người cũng tới giúp đi mà, hai phụ thân với hai bảo bảo cùng làm mới có ý nghĩa nha.”
Thế là vạt áo trắng tuyết của Bạch Ngọc Đường có thêm bốn dấu tay nhỏ đen thui.
Nhìn hai đứa con trai dáng vẻ giống nhau như đúc, Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, không ngờ hai tiểu gia khỏa mới tí tuổi đầu đã học cách chỉnh người khác, cũng là di truyền từ y cả mà. Có điều từ nhỏ đã nghịch ngợm như thế, tương lai… Bạch Ngọc Đường có chút đau đầu.
Lúc này Triển Chiêu cũng đi đến bên y, vẫn là bộ mặt tươi cười hòa nhã, thay hai đứa nhỏ cầu tìn: “Ngọc Đường, bọn nhỏ nói đúng, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, chúng ta là người một nhà, dĩ nhiên chuyện gì cũng phải bên nhau, vĩnh viễn bên nhau.”
Hai đứa bé cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hai phụ thân và hai bảo bảo vĩnh viễn bên nhau.”
“Hai phụ thân và hai bảo bảo có phúc… Có phúc… tiếp theo là gì ấy nhỉ?”
“Ngốc thế, là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”
“Huynh nói ai ngốc?”
“Đương nhiên là đệ rồi. Mèo con phụ thân vừa mới nói xong, vậy mà đệ cũng không nhớ.”
“Huynh mới ngốc ấy.”
“Thôi nào thôi nào, đừng cãi nhau nữa, hai đứa đều rất thông minh, không ai ngốc cả. Ngọc Đường, ngươi nói đúng không?”
“Đương nhiên, nhi tử của Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên phải thông minh nhất.”
…
Một nhà bốn người vui vẻ cười đùa trong sân, vô cùng hoàn thuận đầm ấm.
…
“Mèo con, chúng ta vĩnh viễn bên nhau…”
Mộng đẹp xa rời, lại ngã trở về hiện thực lạnh băng, đã từng nghĩ rằng cảnh tượng như thế sẽ là một ngày bình thường trong cuộc sống sau này, nhưng giờ nó chỉ còn là một giấc mộng đẹp, một hi vọng xa vời chẳng thể với tới…
Bạch Ngọc Đường chậm rãi nâng thân đứng dậy, bỗng dưng đáy mắt hằn in một mảnh trắng thuần, đó là… một đóa Bạch Ngọc Đường im lặng nép bên gối.
“Mèo con, thực là ngươi ư? Ngươi thật sự trở về thăm ta ư?”
…
Chương 61
Triển Chiêu đứng lặng bên cửa hồi lâu, gian nan quyết định rời đi, lại nghe bên trong dội đến thanh âm Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu trong lòng nhất thời xúc động vô vàn, chỉ muốn lưu lại bên y và đứa nhỏ, bảo vệ hai người quan trọng nhất trong cuộc đời này đến giây phút cuối, chỉ muốn…
“Là ta. Mèo con của ngươi, ta về thăm ngươi đây.” Triển Chiêu cơ hồ gầm gừ thành tiếng.
Thế nhưng dưới chân lại vội đề khí, thu liễm khí tức, lặng lẽ vọt qua vài nóc nhà, tan lẫn vào bóng đêm mờ mịt.
Ngọc Đường, vĩnh biệt…
…
“Hoàng thượng.” Sao Hoàng thượng lại ở đây?
Bởi Triển Chiêu vẫn giả bộ bệnh tật suy yếu, Triệu Trinh lo lắng cho hắn, mặc dù sắp xếp hắn ở tẩm cung, cũng là phân phòng mà ở, vậy nên hắn mới có thể thuận lợi chuồn khỏi hoàng cung. Chỉ là khi trở về, Triển Chiêu cõi lòng đau thương khôn xiết, tâm tư chỉ tràn hình bóng Bạch Ngọc Đường, dẫu đã thu liễm khí tức, lại không lưu ý tình huống trong phòng. Hắn thật không ngờ, nửa đêm nửa hôm, Hoàng thượng lại xuất hiện trong phòng hắn!
“Muộn thế này rồi khanh còn đi đâu?” Triệu Trinh bực bội hỏi.
Ban ngày, sau khi dỗ được nhi tử cuốn xéo, hắn đã thấy thần sắc Triển Chiêu có gì đó bất ổn, lại nghĩ đến bệnh tình Triển Chiêu gần đây mỗi lúc một nặng, trong lòng lo âu không ngớt, muốn đến xem người nọ có ngủ được không, chẳng ngờ lúc hắn tiến vào chỉ thấy giường không phòng trống, không một bóng người.
“Thần, thần thân thể khó chịu, mãi không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo một chút.” Triển Chiêu ấp úng.
“Ra ngoài đi dạo một chút, sau đó lén lút trèo cửa sổ vào sao?” Lý do như vậy Triệu Trinh tuyệt đối không tin, cộng thêm thái độ khiên cưỡng của Triển Chiêu, lại càng xác định phán đoán của hắn.
Thấy Hoàng thượng không tin, Triển Chiêu đành phải mặt dày tiếp tục nói dối: “Cái đó… Mọi người đều đang ngon giấc, thần không muốn làm kinh động bọn họ.” Tâm tư bắt đầu mơ hồ cảm thấy bất an, nghe giọng Hoàng thượng, có vẻ đã đoán ra điều gì đó, nhưng nhất định đừng vì thế mà trút giận lên Ngọc Đường.
Quả nhiên Triệu Trinh lạnh giọng hỏi tiếp: “Khanh xuất cung có phải không?”
Triển Chiêu trong lòng đại loạn, vội vàng phủ nhận: “Thần không dám.”
Thấy hắn không chịu thừa nhận, Triệu Trinh giận dữ quát lớn: “Triển Chiêu, ngươi định khi quân đúng không?”
Triển Chiêu khăng khăng: “Lời thần nói đều là thật. Tuyệt không dối gạt hoàng thượng.” Ngàn vạn không thể để Hoàng thượng biết ta tới gặp Ngọc Đường. Chết cũng không thể nói.
Triệu Trinh bỗng dưng ghìm lại cơn giận, bình thản nói: “Rốt cuộc có phải hay không, để trẫm thử là biết liền.” Dứt lời, chậm rãi đi về phía Triển Chiêu.
Không ngờ khanh vẫn lừa trẫm, khanh vốn không có bệnh tật gì cả. Trước kia có lẽ cũng chỉ là giả bộ, bằng không làm sao dễ dàng vượt mặt bao nhiêu cấm quân thị vệ thủ vệ hoàng cung như thế? Việc này chứng tỏ nội lực của khanh đã hoàn toàn khôi phục.
Triển Chiêu kinh hoảng phát giác đôi mắt Hoàng thượng phủ tràn dục vọng cách mình càng lúc càng gần, vội hỏi: “Hoàng thượng, ngài định làm gì?”
“Trẫm định làm gì? Khanh sẽ biết ngay thôi.” Triệu Trinh lao đến trước mặt Triển Chiêu, vươn tay đẩy hắn ngã vào giường.
“Hoàng thượng không thể.” Triển Chiêu không còn đường lui, đành phải án binh bất động.
Triệu Trinh sử dụng toàn bộ sức lực, hắn vốn không có võ công, căn bản không thể đè nổi Triển Chiêu, bèn dứt khoát kéo mở vạt áo người kia, cợt nhả: “Không thể? Có gì không thể? Đây đâu phải lần đầu tiên, ngươi sợ cái gì?”
“Hoàng thượng.” Triển Chiêu vừa sợ vừa giận, thân thể cũng theo bản năng kháng cự. Ngoại trừ Ngọc Đường, thân thể hắn cự tuyệt toàn bộ hành động thân mật của kẻ khác.
Triệu Trinh vẫn không buông tha, tiếp tục quấn quýt không buông, dọa dẫm: “Nếu khanh chống cự, chứng tỏ trẫm đoán đúng, vậy đừng trách trẫm vô tình.”
Lời vừa rời miệng, Triệu Trinh vừa lòng nhận thấy cơ thể Triển Chiêu buông lỏng, bắt đầu trắng trợn tàn phá.
Cõi lòng Triển Chiêu phút chốc ngập đầy bi thương chua xót, chẳng ngỡ cuối cùng vẫn tới bước này, đã không bảo hộ được Ngọc Đường và đứa nhỏ, lại phải bán đứng thân thể và linh hồn mình để đổi lấy sự sinh tồn của bọn họ, Nam hiệp Ngự Miêu gì chứ? Thậm chí hắn không xứng làm nam nhân.
Kinh sợ, phẫn nộ cùng lúc đan xen, đầu óc Triển Chiêu choáng váng, tứ chi mềm nhũn vô lực.
Cảm giác quần áo đã bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, bờ môi nóng bỏng bắt đầu vội vàng dạo chơi khắp thân thể, trong cơn hoảng hốt, bỗng nhiên thoáng thấy hình ảnh Ngọc Đường… “Mèo con, chúng ta vĩnh viễn bên nhau…”
“Mèo con, thật là ngươi sao? Ngươi trở về đây thăm ta thật sao?”
Triển Chiêu đột ngột vận hết khí lực toàn thân, xô Triệu Trinh ngã nhào trên đất.
Hóa ra… Trước giờ đều là hắn sai.
Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ khi xưa tuyệt nhiên sẽ không nói ra những lời như vậy, dầu cho bên ngoài y đã không còn đáng ngại, nhưng tin hắn chết có thể khiến y lộ ra một mặt yếu ớt ấy, đủ thấy trái tim người nọ hẳn đã đau đến tận cùng. Đừng nói vạn nhất một ngày nào đó y biết mình dùng phương thức khuất nhục này để y sống qua ngày, đối với Ngọc Đường luôn luôn xem tôn nghiêm còn hơn tính mạng, chính là sự đả kích đau đớn cỡ nào.
Hơn nữa hắn một lòng nghĩ tới việc cứu Ngọc Đường, chỉ biết hoàng mệnh khó từ, mà cả thị phi đều không nhận rõ. Nếu hắn mặc cho Hoàng thượng làm ra việc vi phạm luân thường như vậy, hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, khiến một đấng minh quân hóa ra một kẻ đoạn tụ, một tên hôn quân bị thiên hạ phỉ báng.
Người mình cần phải rời bỏ, không phải Ngọc Đường, mà là… Hoàng thượng.
Triệu Trinh chỉ là thư sinh trói gà không chặt, bị Triển Chiêu dồn sức đẩy ra như thế, nửa ngày mới đứng lên được, thẹn quá hóa giận: “Triển Chiêu, ngươi dám quá đáng với trẫm? Nhất định yêu nhân Bạch Ngọc Đường kia lại mê hoặc ngươi, bằng không sao ngươi lại dám lớn mật làm trái ý trẫm?” Sau khi Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường, dường như hắn đã biến thành người khác, còn dám đánh mình nữa chứ. Nghĩ vậy, Triệu Trinh phẫn hận cực điểm, bao nhiêu tội lỗi đều đổ lên đầu Bạch Ngọc Đường.
“Việc này không liên quan gì đến Bạch Ngọc Đường. Hoàng thượng, thần là nam tử, chuyện chúng ta làm là sai trái.” Triển Chiêu đã nghĩ thông suốt, hắn sẽ không tiếp tục làm ra những chuyện có lỗi với Ngọc Đường, cũng không thể để Hoàng thượng sai lầm thêm nữa.
“Ngươi còn muốn bảo vệ y sao? Bạch Ngọc Đường cũng là nam tử, tại sao y có thể?” Triệu Trinh điên tiết rống lên, hắn nắm trong tay thiên hạ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng sao những thứ người thường đều có, hắn lại không cách nào với tới? Hơn nữa đó lại là thứ hắn vô cùng, vô cùng muốn có.
“Bởi vì…” Triển Chiêu nhất thời im lặng, hắn có chút thông cảm với Triệu Trinh, dù hắn và Ngọc Đường trải qua muôn cay vạn đắng, nhưng dẫu sao cũng từng khắc nhớ một đoạn hạnh phúc, vả lại dù cho đôi người đôi ngả, nhưng lại thủy chung tưởng niệm người kia, chỉ cần còn sống sẽ còn hi vọng đoàn tụ. Thế nhưng kẻ cao cao tại thượng trước mặt này, dẫu cho có địa vị tối cao, song cũng bởi thế mà bị người khắp thiên hạ nhòm ngó, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chẳng thể buông thả tất cả để theo đuổi ái tình, kì thực Hoàng thượng cũng là kẻ đáng thương biết mấy.
Triệu Trinh thấy hắn không nói, nghĩ rằng hắn đang tìm lí do cự tuyệt mình, càng thêm điên cuồng gằn giọng: “Y rốt cuộc có gì tốt? Thân là vua một nước, trẫm có chỗ nào thua kém yêu nghiệt thấp hèn đó?”
Dù lời từ miệng Hoàng thượng nói ra, song những câu vũ nhục Bạch Ngọc Đường vẫn đâm thẳng vào Triển Chiêu, tức thì giận dữ công tâm, lớn tiếng quát lại: “Bạch Ngọc Đường không phải yêu nghiệt.” Dứt lời, trước mắt đen kịt một mảnh, lảo đảo ngã xuống.
“Triển Chiêu, ngươi……” Triệu Trinh giận đến nghẹn lời, gần như không chú ý đến sắc mặt trắng bệch của người kia, vươn tay tát Triển Chiêu một cái thật mạnh.
Triển Chiêu thuận theo chưởng lực ngã nhào, bụng dưới va vào thành giường chạm trổ hoa văn, nháy mắt đau đớn ùn ùn kéo tới.
“A…!” Trong bụng tựa hồ có gì đó bị xé rách, khiến Triển Chiêu vô pháp ghìm nén tiếng rên thống khổ.
Triệu Trinh lúc này mới phát hiện Triển Chiêu khác thường, lập tức bước lên đỡ Triển Chiêu, lo lắng dò hỏi: “Triển Chiêu. Triển Chiêu. Khanh làm sao vậy ?”
Nhưng Triển Chiêu chỉ nghiến răng ôm chặt bụng, cố gắng không thể tiếng rên tràn khỏi miệng, thái dương ướt đẫm mồ hôi, chứng tỏ hắn đang chịu đựng đau đớn cực độ.
“Người đâu! Người đâu! Mau truyền ngự y!”
…
Chương 62
Sáng sớm hôm nay, Khai Phong Phủ nghênh đón một vị khách quý. Thái tử đương triều.
Tiểu Thái tử từ nhỏ lớn lên trong dân gian, đến giờ vẫn không quen với những lễ nghi phiền phức trong cung, hơn nữa người của Khai Phong Phủ có ân cứu mạng với nó, nên nó vẫn mang trong lòng một niềm cảm kích đối với nơi này. Không định ra vẻ Thái tử ở đây, bởi vậy nó chỉ dẫn theo hai tiểu thái giám, thay đổi thường phục, hệt như dân chúng bình thường cung kính gõ cửa, nói với nha dịch canh cửa rằng mình tới đây tế bái Triển Chiêu.
Nghe nói đầu thất của Triển Chiêu đã qua, linh đường đã hạ, nó ở trong này xem như quen thuộc, cũng không cần người dẫn đường, đi thẳng về phòng Triển Chiêu.
Nha dịch kia thấy nó chỉ là đứa nhỏ, lại tự nhận được đường đi, nghĩ rằng đó là đệ tử cũ của Triển Chiêu nên không chú ý quá nhiều, huống hồ từ sau khi trụ cột Khai Phong Phủ mất đi, trọng trách của mọi người trong phủ nặng nề hơn hẳn, cả ngày công vụ bận rộn, hầu như không còn thời gian nhàn rỗi tiếp đãi nó, bèn để nó tùy ý đi đâu thì đi.
Tiểu hài tử vốn tính nóng nảy, đến Khai Phong Phủ chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy bài vị Triển Chiêu. Thái tử mặc kệ hai tùy tùng vọt lên phía trước, hai tiểu thái giám vừa lật đật chạy phía sau, vừa lo lắng gọi với theo: “Tiểu, tiểu chủ tử, ngài chạy chậm một chút, cẩn thận vấp ngã.”
Tiểu thái tử bưng tai như không nghe thấy, cố sống cố chết mà chạy, bỗng nhiên khúc ngoặt hành lang xuất hiện một bạch y nữ tử, trong tay còn bưng một bát sứ men xanh.
Nhưng khi nó phát hiện thì đã quá muộn, không thể phanh lại được nữa.
“Ai ui.”
“Ai ui.”
Hai người đồng thời xô vào nhau, cũng đồng thời sợ hãi kêu lên.
Thấy chủ tử ngã sấp, hai tùy tùng vội vàng chạy lên đệm phía dưới, không để thái tử phải chịu đau.
Bạch y nữ tử lại không may mắn như thế, cú va chạm kịch liệt làm nàng ngã ngửa, đôi mông được dịp thân mật tiếp xúc với sàn nhà cứng chắc lạnh băng, bát sứ trong tay cũng vỡ nát, nước thuốc bên trong văng tung tóe, cũng may nước thuốc chỉ còn âm ấm, nếu không nàng sẽ bị phỏng.
Nàng xoa xoa phần mông đau nhức, chuẩn bị mở miệng oán giận, không biết đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm như thế, đi mà không thèm nhìn đường, lại còn chạy nhanh nữa chứ.
Chẳng ngờ lại bị ác nhân cáo trạng trước, chỉ thấy một tiểu thái giám lớn tiếng quát: “Điêu dân lớn mật. Đi mà không nhìn đường sao? Chủ tử chúng ta thân thể đáng giá ngàn vàng, nếu để ngài ấy bị thương, thì dẫu ngươi có mười cái đầu cũng không đủ đền tội đâu.”
Vẫn là tiểu thái tử tương đối lễ phép, nó biết mình không phải, bèn ngắt lời tiểu thái giám: “Không được vô lý, việc này quả thực là ta làm sai, không nhìn rõ mới đụng phải người ta.”
Dứt lời, đứng dậy, vươn tay muốn nâng nữ tử kia dậy, thành khẩn giải thích với nàng: “Vị tỷ tỷ này, tại ta vội đi tìm người, chạy nhanh lại không nhìn đường nên mới vô ý va vào tỷ, thực xin lỗi.”
Nhưng bạch y nữ tử kia bị người bất ngờ va phải, sau đó còn bị một tên không biết phân biệt phải trái mắng mỏ, oán khí trong lòng làm sao dễ dàng tan nổi, vậy là rất không nể tình hất tay nó ra, tức giận nói: “Chỉ nói xin lỗi thôi là xong ư? Ta đây mất bao nhiêu công sắc thuốc, giờ ngươi làm đổ hết rồi, cái này định tính sao đây?” Nếu là chuyện của mình, nàng sẽ chẳng bao giờ thèm so đo với một đứa nhỏ, có điều thuốc này là cho Ngọc Đường ca ca, nhất định phải để huynh ấy uống đúng giờ, vậy mà lại bị thằng nhóc lỗ mãng này đánh đổ, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó.
“Ngươi đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, thái tử điện…” Không đợi tiểu thái giám kia nói hết, thái tử đã quay đầu lườm hắn một cái, hắn lập tức cúi đầu ngậm miệng.
“Vị tỷ tỷ này, không rõ trong Khai Phong Phủ có ai bị bệnh? Có thể kêu người đó theo ta về cung để ngự y chẩn trị được không?” Dù nó chưa công khai thân phận, song ở Khai Phong Phủ rất nhiều người biết nó, vì vậy nó không cố giấu diếm thân phận làm gì..
Bạch y nữ tử thấy nó tuấn tú đáng yêu, lời nói cử chỉ lễ phép, cũng không muốn làm khó nó, bèn khoát tay nói: “Không cần vậy đâu, Ngọc Đường ca ca có ta chăm sóc là đủ rồi, y thuật của ta tuyệt đối không kém đám ngự y đó.”
“Tỷ nói Ngọc Đường ca ca, là Bạch Ngũ thúc phải không? Thúc ấy cũng ở Khai Phong Phủ?” Tiểu thái tử thấy nàng nhắc đến tên này, không khỏi thương cảm, chẳng ngờ tới đây lại gặp được Bạch Ngũ thúc, trước kia thúc ấy rất tốt với mình, thật sự rất nhớ…
“Ngươi biết Ngọc Đường ca ca?” Bạch Nhị Nha nhẩm tính một chút, Ngọc Đường ca ca đứng hàng thứ năm trong Ngũ thử, dựa theo tuổi tác thì đứa nhỏ này quả nên gọi huynh ấy một tiếng Ngũ thúc, nhưng nó có quan hệ gì với Ngọc Đường ca ca chứ?
“Đúng vậy. Ta muốn gặp thúc ấy, đưa ta đi gặp thúc ấy được không?” Tiểu thái tử nóng lòng muốn thấy Bạch Ngọc Đường, nghe nói Bạch Ngũ thúc võ công cao cường sinh bệnh, nó rất lo lắng, không biết bệnh có nặng không?
“Không được, ta phải biết ngươi là ai trước đã?” Bạch Nhị Nha vẫn cảnh giác, bộ dạng Ngọc Đường ca bây giờ không thể để người ta tùy tiện nhìn thấy.
“Ta kêu Tiểu Bảo, tỷ nói với Bạch Ngũ thúc, thúc ấy sẽ biết ngay mà.” Nó vẫn thích mọi người gọi nó bằng cái tên này, dù sao Mẫu hậu cũng đã gọi bảy năm, nghe vừa thân mật lại không quá trớn, hơn nữa những người trước kia biết mình vừa nghe đã biết là ai.
“Tiểu Bảo” Tên này sao nghe quen quen, hình như Ngọc Đường ca ca đã từng nhắc đến một đứa bé tên là Tiểu Bảo, đúng rồi, vừa rồi nó nói có thể đưa Ngọc Đường ca ca về cung chẩn trị, với lại, tùy tùng kia gọi nó là… Thái tử.
“Ngươi là… Nhi tử của hoàng đế?”
“Đúng thế, ta chính là tiểu thái tử từng được Ngũ Nghĩa Hãm Không Đảo cứu giúp, trước kia Bạch Ngũ thúc thương nhất, lúc bé thúc ấy còn bế ta nữa.” Tuy nó không biết vị tỷ tỷ này quan hệ ra sao với Bạch Ngũ thúc, tại sao gặp thúc ấy một lần còn phải trả lời bao nhiêu vấn đề như thế, song tiểu thái tử vẫn kiên nhẫn giải thích.
Đã thấy bạch y nữ tử đột nhiên nghiêm mặt nói, giọng điệu mang theo đôi chút tức giận: “Nếu đúng như vậy, ta càng không thể để ngươi thấy Ngọc Đường ca ca.” Cha nó đã bắt giam các ca ca, tẩu tẩu của Ngọc Đường ca ca, nếu để nó biết Ngọc Đường ca ca ở đâu, nó về nói với thằng cha Hoàng đế đó, rồi hắn tới bắt Ngọc Đường ca ca thì sao?
Tiểu thái tử có phần sốt ruột: “Tại sao? Tỷ là gì của Bạch Ngũ thúc? Tại sao không cho ta gặp thúc ấy? Chẳng lẽ… Tỷ là nương tử của thúc ấy?” Phục sức của nàng không giống hạ nhân trong Khai Phong Phủ, nếu nàng biết ta, có lẽ cũng biết chuyện giữa Mẫu hậu và Bạch Ngũ thúc? Nàng gọi Bạch Ngũ thúc thân mật như thế, hay là đang ghen với Mẫu hậu? Vậy nên nàng mới không thích ta, không muốn cho ta gặp Bạch Ngũ thúc?
Nghĩ vậy, không khỏi chán nản cúi đầu, lúng túng nói: “Tỷ yên tâm đi, Mẫu hậu và Bạch Ngũ thúc không có gì đâu, với lại Mẫu hậu cũng đã…” Vành mắt tiểu thái tử đỏ hoa, Mẫu hậu đã mất hơn một năm, hiện giờ Triển hộ vệ cũng mất, hai người tốt nhất với mình đều đã qua đời, nếu giờ cả Bạch Ngũ thúc cũng không muốn gặp mình…
Tiểu cô nương từng nghe Ngọc Đường ca ca kể chuyện về tiểu thái tử, biết khi nó bảy tuổi, dưỡng mẫu A Mẫn đã qua đời, lúc này nhìn nó như sắp khóc, nghĩ đến tuổi thơ bi thảm của mình, còn có hai đứa nhỏ chưa chào đời đã mồ côi cha trong bụng Ngọc Đường ca ca, bỗng dưng động lòng thương xót, không nỡ trách cứ nó.
“Xem ra, ngươi còn chưa biết phụ thân ngươi đã làm những gì…” Đăng bởi: admin
Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương
Trans: Qt
Edit: Lang Băm Đểu
Beta: Thanh Ngân
Chương 60
Đêm khuya, bên tường viện Khai Phong Phủ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu lam. Nhẹ nhàng phi thân, người đó phóng qua đầu tường, tiến vào trong viện, chỉ nghe mũi chân hắn chạm xuống đất, dưới chân tựa như có gió, không thấy nửa điểm tiếng vang, có thể nhận thấy khinh công của người nọ cực tốt, vài bước đã tiến đến nội viện, cũng là nơi ở của nhóm quan sai Khai Phong Phủ.
Người nọ tới trước cửa gian phòng nằm sâu trong góc phía Đông, khẽ khàng đẩy cửa đi vào.
Phòng này trước kia là phòng của Khai Phong Phủ tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, còn giờ người đang ở đây chính là người mà Triển Chiêu yêu nhất và đứa nhỏ sắp chào đời của bọn họ.
“Ngọc Đường, Ngọc Đường…” Người nọ lặng lẽ đi tới bên giường Bạch Ngọc Đường, trong lòng liên tục lẩm nhẩm cái tên không biết đã gọi bao nhiêu lần trong giấc mộng, lại thủy chung không dám gọi thành tiếng.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy người suốt một tháng nay ngày nhớ đêm mong, âu lo khắc khoải, dõi nhìn vẻ mặt khi ngủ bình hòa an ổn, sắc diện khỏe mạnh hồng hào, tâm tư căng thẳng mới hơi nơi lỏng.
Nội lực của hắn đã sớm khôi phục, đoạn đối thoại ban ngày của Hoàng thượng và Thái tử, tuy hắn không nghe được phần sau, nhưng câu đầu tiên của tiểu Thái tử hắn nghe rất rõ: Triển hộ vệ qua đời?
Lúc trước Triển Chiêu lo lắng Bạch Ngọc Đường sẽ hoài nghi việc mình đột nhiên biến mất, vậy nên hắn mới mượn cớ sợ mọi người trong Khai Phong Phủ lo lắng, muốn gặp Bao đại nhân để báo tin mình vẫn bình an, nhân tiện thương lượng với đại nhân để ông nói dối Ngọc Đường, giúp mình nghĩ xem có đối sách khác hay không. Song Hoàng thượng không đồng ý, mà nói ngài đã thông báo với Bao đại nhân, ông cũng chấp thuận rồi.
Khi đó hắn thấy kì quái vô cùng, tại sao Bao đại nhân dễ dàng bằng lòng để Hoàng thượng làm ra chuyện hoang đường làm nhục quốc thể như thế, không ngờ Hoàng thượng lại dùng cái chết khiến mình hoàn toàn biến mất, danh chính ngôn thuận giấu kín mình ở thâm cung.
Nhưng Triển Chiêu lúc ấy hầu như không rảnh nghĩ xem Hoàng thượng làm cho mình “Chết” thế nào, đầu óc hắn chỉ nghĩ đến một chuyện, sau khi Ngọc Đường nghe tin mình chết, liệu có chịu nổi hay không?
Lo âu mãnh liệt hòa với nhớ nhung nén tận đáy lòng trong khoảnh khắc hoàn toàn bùng phát. Hắn phải gặp Ngọc Đường. Chỉ cần nhìn qua một chút cũng được. Hắn phải thấy y và đứa nhỏ bình an vô sự.
Hiện giờ đã gặp được rồi, thật may… Ngọc Đường vẫn kiên cường… Thật may… Ngọc Đường và đứa nhỏ vẫn bình yên.
Nhưng là nếu như Ngọc Đường đã không việc gì, vậy cứ xem như hắn đã chết đi.
“Ngọc Đường, Triển Chiêu thực xin lỗi ngươi… Triển Chiêu không thể đáp ứng lời hứa với ngươi, cũng không thể cho ngươi hạnh phúc, Triển Chiêu kiếp này chỉ đành phụ ngươi. Song ta vẫn muốn ngươi biết, bất kể thân thể Triển Chiêu có ở chỗ nào, tấm lòng của ta với ngươi vĩnh viễn không thay đổi.”
“Nhi tử, phụ thân thực xin lỗi con, không thể nhìn con sinh ra, nuôi con khôn lớn, con phải nghe lời phụ thân Ngọc Đường, phải thực hiếu thuận, biết không?’
Keng…
Thanh âm gì vậy?
Triển Chiêu nghe tiếng nhìn lại, hóa ra chính là Cự Khuyết của mình.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường xoay nghiêng mà ngủ, trong cơn mộng mị, hai tay vẫn siết thật chặt Cự Khuyết, như thể đang nắm trong tay trân bảo quý giá nhất thế gian này.
Khóe mắt Triển Chiêu đột nhiên nóng rát, màn đêm yên tĩnh vắng lặng, chợt nhiên có tiếng nước giọt trên nền đất.
Thì ra… Suốt một tháng này, Ngọc Đường chống đỡ như thế…
“Cám ơn ngươi. Sau này ta kính nhờ ngươi tiếp tục thay ta bảo vệ hai người đó.”
…
Đêm ấy, Bạch Ngọc Đường ngủ rất say, bởi y nằm mơ một giấc mơ rất đẹp.
Trong mơ, mèo con của y thật sự sống lại, mỗi người dắt theo một đứa nhỏ đáng yêu, cả nhà bốn khẩu chơi đùa ở hoa viên Khai Phong Phủ.
Hai đứa bé vụng về học theo Triển Chiêu bón phân, tưới nước cho gốc Bạch Ngọc Đường nơi góc hoa viên, cả người lem nhem bùn đất.
Sau đó Triển Chiêu mỉm cười ngồi xuống, dịu dàng giúp hai tượng đất nhỏ lau đi vết bùn trên mặt, trên tay, thế nhưng hai nhi tử bướng bỉnh lại không chịu phối hợp, chính mình nhếch nhác đã đành, còn bôi bẩn cả Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường nhìn phụ tử ba người lấm lem thảm hại, không khỏi bật cười ha hả.
Bọn nhỏ trông thấy chỉ có Ngọc Đường phụ thân là còn sạch sẽ, hết sức bất mãn chạy tới, bốn bàn tay nhỏ xíu cùng vươn ra, với lên góc áo y, giọng nói non nớt trong trẻo: “Ngọc Đường phụ thân, người cũng tới giúp đi mà, hai phụ thân với hai bảo bảo cùng làm mới có ý nghĩa nha.”
Thế là vạt áo trắng tuyết của Bạch Ngọc Đường có thêm bốn dấu tay nhỏ đen thui.
Nhìn hai đứa con trai dáng vẻ giống nhau như đúc, Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, không ngờ hai tiểu gia khỏa mới tí tuổi đầu đã học cách chỉnh người khác, cũng là di truyền từ y cả mà. Có điều từ nhỏ đã nghịch ngợm như thế, tương lai… Bạch Ngọc Đường có chút đau đầu.
Lúc này Triển Chiêu cũng đi đến bên y, vẫn là bộ mặt tươi cười hòa nhã, thay hai đứa nhỏ cầu tìn: “Ngọc Đường, bọn nhỏ nói đúng, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, chúng ta là người một nhà, dĩ nhiên chuyện gì cũng phải bên nhau, vĩnh viễn bên nhau.”
Hai đứa bé cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hai phụ thân và hai bảo bảo vĩnh viễn bên nhau.”
“Hai phụ thân và hai bảo bảo có phúc… Có phúc… tiếp theo là gì ấy nhỉ?”
“Ngốc thế, là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”
“Huynh nói ai ngốc?”
“Đương nhiên là đệ rồi. Mèo con phụ thân vừa mới nói xong, vậy mà đệ cũng không nhớ.”
“Huynh mới ngốc ấy.”
“Thôi nào thôi nào, đừng cãi nhau nữa, hai đứa đều rất thông minh, không ai ngốc cả. Ngọc Đường, ngươi nói đúng không?”
“Đương nhiên, nhi tử của Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên phải thông minh nhất.”
…
Một nhà bốn người vui vẻ cười đùa trong sân, vô cùng hoàn thuận đầm ấm.
…
“Mèo con, chúng ta vĩnh viễn bên nhau…”
Mộng đẹp xa rời, lại ngã trở về hiện thực lạnh băng, đã từng nghĩ rằng cảnh tượng như thế sẽ là một ngày bình thường trong cuộc sống sau này, nhưng giờ nó chỉ còn là một giấc mộng đẹp, một hi vọng xa vời chẳng thể với tới…
Bạch Ngọc Đường chậm rãi nâng thân đứng dậy, bỗng dưng đáy mắt hằn in một mảnh trắng thuần, đó là… một đóa Bạch Ngọc Đường im lặng nép bên gối.
“Mèo con, thực là ngươi ư? Ngươi thật sự trở về thăm ta ư?”
…
Chương 61
Triển Chiêu đứng lặng bên cửa hồi lâu, gian nan quyết định rời đi, lại nghe bên trong dội đến thanh âm Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu trong lòng nhất thời xúc động vô vàn, chỉ muốn lưu lại bên y và đứa nhỏ, bảo vệ hai người quan trọng nhất trong cuộc đời này đến giây phút cuối, chỉ muốn…
“Là ta. Mèo con của ngươi, ta về thăm ngươi đây.” Triển Chiêu cơ hồ gầm gừ thành tiếng.
Thế nhưng dưới chân lại vội đề khí, thu liễm khí tức, lặng lẽ vọt qua vài nóc nhà, tan lẫn vào bóng đêm mờ mịt.
Ngọc Đường, vĩnh biệt…
…
“Hoàng thượng.” Sao Hoàng thượng lại ở đây?
Bởi Triển Chiêu vẫn giả bộ bệnh tật suy yếu, Triệu Trinh lo lắng cho hắn, mặc dù sắp xếp hắn ở tẩm cung, cũng là phân phòng mà ở, vậy nên hắn mới có thể thuận lợi chuồn khỏi hoàng cung. Chỉ là khi trở về, Triển Chiêu cõi lòng đau thương khôn xiết, tâm tư chỉ tràn hình bóng Bạch Ngọc Đường, dẫu đã thu liễm khí tức, lại không lưu ý tình huống trong phòng. Hắn thật không ngờ, nửa đêm nửa hôm, Hoàng thượng lại xuất hiện trong phòng hắn!
“Muộn thế này rồi khanh còn đi đâu?” Triệu Trinh bực bội hỏi.
Ban ngày, sau khi dỗ được nhi tử cuốn xéo, hắn đã thấy thần sắc Triển Chiêu có gì đó bất ổn, lại nghĩ đến bệnh tình Triển Chiêu gần đây mỗi lúc một nặng, trong lòng lo âu không ngớt, muốn đến xem người nọ có ngủ được không, chẳng ngờ lúc hắn tiến vào chỉ thấy giường không phòng trống, không một bóng người.
“Thần, thần thân thể khó chịu, mãi không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo một chút.” Triển Chiêu ấp úng.
“Ra ngoài đi dạo một chút, sau đó lén lút trèo cửa sổ vào sao?” Lý do như vậy Triệu Trinh tuyệt đối không tin, cộng thêm thái độ khiên cưỡng của Triển Chiêu, lại càng xác định phán đoán của hắn.
Thấy Hoàng thượng không tin, Triển Chiêu đành phải mặt dày tiếp tục nói dối: “Cái đó… Mọi người đều đang ngon giấc, thần không muốn làm kinh động bọn họ.” Tâm tư bắt đầu mơ hồ cảm thấy bất an, nghe giọng Hoàng thượng, có vẻ đã đoán ra điều gì đó, nhưng nhất định đừng vì thế mà trút giận lên Ngọc Đường.
Quả nhiên Triệu Trinh lạnh giọng hỏi tiếp: “Khanh xuất cung có phải không?”
Triển Chiêu trong lòng đại loạn, vội vàng phủ nhận: “Thần không dám.”
Thấy hắn không chịu thừa nhận, Triệu Trinh giận dữ quát lớn: “Triển Chiêu, ngươi định khi quân đúng không?”
Triển Chiêu khăng khăng: “Lời thần nói đều là thật. Tuyệt không dối gạt hoàng thượng.” Ngàn vạn không thể để Hoàng thượng biết ta tới gặp Ngọc Đường. Chết cũng không thể nói.
Triệu Trinh bỗng dưng ghìm lại cơn giận, bình thản nói: “Rốt cuộc có phải hay không, để trẫm thử là biết liền.” Dứt lời, chậm rãi đi về phía Triển Chiêu.
Không ngờ khanh vẫn lừa trẫm, khanh vốn không có bệnh tật gì cả. Trước kia có lẽ cũng chỉ là giả bộ, bằng không làm sao dễ dàng vượt mặt bao nhiêu cấm quân thị vệ thủ vệ hoàng cung như thế? Việc này chứng tỏ nội lực của khanh đã hoàn toàn khôi phục.
Triển Chiêu kinh hoảng phát giác đôi mắt Hoàng thượng phủ tràn dục vọng cách mình càng lúc càng gần, vội hỏi: “Hoàng thượng, ngài định làm gì?”
“Trẫm định làm gì? Khanh sẽ biết ngay thôi.” Triệu Trinh lao đến trước mặt Triển Chiêu, vươn tay đẩy hắn ngã vào giường.
“Hoàng thượng không thể.” Triển Chiêu không còn đường lui, đành phải án binh bất động.
Triệu Trinh sử dụng toàn bộ sức lực, hắn vốn không có võ công, căn bản không thể đè nổi Triển Chiêu, bèn dứt khoát kéo mở vạt áo người kia, cợt nhả: “Không thể? Có gì không thể? Đây đâu phải lần đầu tiên, ngươi sợ cái gì?”
“Hoàng thượng.” Triển Chiêu vừa sợ vừa giận, thân thể cũng theo bản năng kháng cự. Ngoại trừ Ngọc Đường, thân thể hắn cự tuyệt toàn bộ hành động thân mật của kẻ khác.
Triệu Trinh vẫn không buông tha, tiếp tục quấn quýt không buông, dọa dẫm: “Nếu khanh chống cự, chứng tỏ trẫm đoán đúng, vậy đừng trách trẫm vô tình.”
Lời vừa rời miệng, Triệu Trinh vừa lòng nhận thấy cơ thể Triển Chiêu buông lỏng, bắt đầu trắng trợn tàn phá.
Cõi lòng Triển Chiêu phút chốc ngập đầy bi thương chua xót, chẳng ngỡ cuối cùng vẫn tới bước này, đã không bảo hộ được Ngọc Đường và đứa nhỏ, lại phải bán đứng thân thể và linh hồn mình để đổi lấy sự sinh tồn của bọn họ, Nam hiệp Ngự Miêu gì chứ? Thậm chí hắn không xứng làm nam nhân.
Kinh sợ, phẫn nộ cùng lúc đan xen, đầu óc Triển Chiêu choáng váng, tứ chi mềm nhũn vô lực.
Cảm giác quần áo đã bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, bờ môi nóng bỏng bắt đầu vội vàng dạo chơi khắp thân thể, trong cơn hoảng hốt, bỗng nhiên thoáng thấy hình ảnh Ngọc Đường… “Mèo con, chúng ta vĩnh viễn bên nhau…”
“Mèo con, thật là ngươi sao? Ngươi trở về đây thăm ta thật sao?”
Triển Chiêu đột ngột vận hết khí lực toàn thân, xô Triệu Trinh ngã nhào trên đất.
Hóa ra… Trước giờ đều là hắn sai.
Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ khi xưa tuyệt nhiên sẽ không nói ra những lời như vậy, dầu cho bên ngoài y đã không còn đáng ngại, nhưng tin hắn chết có thể khiến y lộ ra một mặt yếu ớt ấy, đủ thấy trái tim người nọ hẳn đã đau đến tận cùng. Đừng nói vạn nhất một ngày nào đó y biết mình dùng phương thức khuất nhục này để y sống qua ngày, đối với Ngọc Đường luôn luôn xem tôn nghiêm còn hơn tính mạng, chính là sự đả kích đau đớn cỡ nào.
Hơn nữa hắn một lòng nghĩ tới việc cứu Ngọc Đường, chỉ biết hoàng mệnh khó từ, mà cả thị phi đều không nhận rõ. Nếu hắn mặc cho Hoàng thượng làm ra việc vi phạm luân thường như vậy, hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, khiến một đấng minh quân hóa ra một kẻ đoạn tụ, một tên hôn quân bị thiên hạ phỉ báng.
Người mình cần phải rời bỏ, không phải Ngọc Đường, mà là… Hoàng thượng.
Triệu Trinh chỉ là thư sinh trói gà không chặt, bị Triển Chiêu dồn sức đẩy ra như thế, nửa ngày mới đứng lên được, thẹn quá hóa giận: “Triển Chiêu, ngươi dám quá đáng với trẫm? Nhất định yêu nhân Bạch Ngọc Đường kia lại mê hoặc ngươi, bằng không sao ngươi lại dám lớn mật làm trái ý trẫm?” Sau khi Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường, dường như hắn đã biến thành người khác, còn dám đánh mình nữa chứ. Nghĩ vậy, Triệu Trinh phẫn hận cực điểm, bao nhiêu tội lỗi đều đổ lên đầu Bạch Ngọc Đường.
“Việc này không liên quan gì đến Bạch Ngọc Đường. Hoàng thượng, thần là nam tử, chuyện chúng ta làm là sai trái.” Triển Chiêu đã nghĩ thông suốt, hắn sẽ không tiếp tục làm ra những chuyện có lỗi với Ngọc Đường, cũng không thể để Hoàng thượng sai lầm thêm nữa.
“Ngươi còn muốn bảo vệ y sao? Bạch Ngọc Đường cũng là nam tử, tại sao y có thể?” Triệu Trinh điên tiết rống lên, hắn nắm trong tay thiên hạ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng sao những thứ người thường đều có, hắn lại không cách nào với tới? Hơn nữa đó lại là thứ hắn vô cùng, vô cùng muốn có.
“Bởi vì…” Triển Chiêu nhất thời im lặng, hắn có chút thông cảm với Triệu Trinh, dù hắn và Ngọc Đường trải qua muôn cay vạn đắng, nhưng dẫu sao cũng từng khắc nhớ một đoạn hạnh phúc, vả lại dù cho đôi người đôi ngả, nhưng lại thủy chung tưởng niệm người kia, chỉ cần còn sống sẽ còn hi vọng đoàn tụ. Thế nhưng kẻ cao cao tại thượng trước mặt này, dẫu cho có địa vị tối cao, song cũng bởi thế mà bị người khắp thiên hạ nhòm ngó, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chẳng thể buông thả tất cả để theo đuổi ái tình, kì thực Hoàng thượng cũng là kẻ đáng thương biết mấy.
Triệu Trinh thấy hắn không nói, nghĩ rằng hắn đang tìm lí do cự tuyệt mình, càng thêm điên cuồng gằn giọng: “Y rốt cuộc có gì tốt? Thân là vua một nước, trẫm có chỗ nào thua kém yêu nghiệt thấp hèn đó?”
Dù lời từ miệng Hoàng thượng nói ra, song những câu vũ nhục Bạch Ngọc Đường vẫn đâm thẳng vào Triển Chiêu, tức thì giận dữ công tâm, lớn tiếng quát lại: “Bạch Ngọc Đường không phải yêu nghiệt.” Dứt lời, trước mắt đen kịt một mảnh, lảo đảo ngã xuống.
“Triển Chiêu, ngươi……” Triệu Trinh giận đến nghẹn lời, gần như không chú ý đến sắc mặt trắng bệch của người kia, vươn tay tát Triển Chiêu một cái thật mạnh.
Triển Chiêu thuận theo chưởng lực ngã nhào, bụng dưới va vào thành giường chạm trổ hoa văn, nháy mắt đau đớn ùn ùn kéo tới.
“A…!” Trong bụng tựa hồ có gì đó bị xé rách, khiến Triển Chiêu vô pháp ghìm nén tiếng rên thống khổ.
Triệu Trinh lúc này mới phát hiện Triển Chiêu khác thường, lập tức bước lên đỡ Triển Chiêu, lo lắng dò hỏi: “Triển Chiêu. Triển Chiêu. Khanh làm sao vậy ?”
Nhưng Triển Chiêu chỉ nghiến răng ôm chặt bụng, cố gắng không thể tiếng rên tràn khỏi miệng, thái dương ướt đẫm mồ hôi, chứng tỏ hắn đang chịu đựng đau đớn cực độ.
“Người đâu! Người đâu! Mau truyền ngự y!”
…
Chương 62
Sáng sớm hôm nay, Khai Phong Phủ nghênh đón một vị khách quý. Thái tử đương triều.
Tiểu Thái tử từ nhỏ lớn lên trong dân gian, đến giờ vẫn không quen với những lễ nghi phiền phức trong cung, hơn nữa người của Khai Phong Phủ có ân cứu mạng với nó, nên nó vẫn mang trong lòng một niềm cảm kích đối với nơi này. Không định ra vẻ Thái tử ở đây, bởi vậy nó chỉ dẫn theo hai tiểu thái giám, thay đổi thường phục, hệt như dân chúng bình thường cung kính gõ cửa, nói với nha dịch canh cửa rằng mình tới đây tế bái Triển Chiêu.
Nghe nói đầu thất của Triển Chiêu đã qua, linh đường đã hạ, nó ở trong này xem như quen thuộc, cũng không cần người dẫn đường, đi thẳng về phòng Triển Chiêu.
Nha dịch kia thấy nó chỉ là đứa nhỏ, lại tự nhận được đường đi, nghĩ rằng đó là đệ tử cũ của Triển Chiêu nên không chú ý quá nhiều, huống hồ từ sau khi trụ cột Khai Phong Phủ mất đi, trọng trách của mọi người trong phủ nặng nề hơn hẳn, cả ngày công vụ bận rộn, hầu như không còn thời gian nhàn rỗi tiếp đãi nó, bèn để nó tùy ý đi đâu thì đi.
Tiểu hài tử vốn tính nóng nảy, đến Khai Phong Phủ chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy bài vị Triển Chiêu. Thái tử mặc kệ hai tùy tùng vọt lên phía trước, hai tiểu thái giám vừa lật đật chạy phía sau, vừa lo lắng gọi với theo: “Tiểu, tiểu chủ tử, ngài chạy chậm một chút, cẩn thận vấp ngã.”
Tiểu thái tử bưng tai như không nghe thấy, cố sống cố chết mà chạy, bỗng nhiên khúc ngoặt hành lang xuất hiện một bạch y nữ tử, trong tay còn bưng một bát sứ men xanh.
Nhưng khi nó phát hiện thì đã quá muộn, không thể phanh lại được nữa.
“Ai ui.”
“Ai ui.”
Hai người đồng thời xô vào nhau, cũng đồng thời sợ hãi kêu lên.
Thấy chủ tử ngã sấp, hai tùy tùng vội vàng chạy lên đệm phía dưới, không để thái tử phải chịu đau.
Bạch y nữ tử lại không may mắn như thế, cú va chạm kịch liệt làm nàng ngã ngửa, đôi mông được dịp thân mật tiếp xúc với sàn nhà cứng chắc lạnh băng, bát sứ trong tay cũng vỡ nát, nước thuốc bên trong văng tung tóe, cũng may nước thuốc chỉ còn âm ấm, nếu không nàng sẽ bị phỏng.
Nàng xoa xoa phần mông đau nhức, chuẩn bị mở miệng oán giận, không biết đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm như thế, đi mà không thèm nhìn đường, lại còn chạy nhanh nữa chứ.
Chẳng ngờ lại bị ác nhân cáo trạng trước, chỉ thấy một tiểu thái giám lớn tiếng quát: “Điêu dân lớn mật. Đi mà không nhìn đường sao? Chủ tử chúng ta thân thể đáng giá ngàn vàng, nếu để ngài ấy bị thương, thì dẫu ngươi có mười cái đầu cũng không đủ đền tội đâu.”
Vẫn là tiểu thái tử tương đối lễ phép, nó biết mình không phải, bèn ngắt lời tiểu thái giám: “Không được vô lý, việc này quả thực là ta làm sai, không nhìn rõ mới đụng phải người ta.”
Dứt lời, đứng dậy, vươn tay muốn nâng nữ tử kia dậy, thành khẩn giải thích với nàng: “Vị tỷ tỷ này, tại ta vội đi tìm người, chạy nhanh lại không nhìn đường nên mới vô ý va vào tỷ, thực xin lỗi.”
Nhưng bạch y nữ tử kia bị người bất ngờ va phải, sau đó còn bị một tên không biết phân biệt phải trái mắng mỏ, oán khí trong lòng làm sao dễ dàng tan nổi, vậy là rất không nể tình hất tay nó ra, tức giận nói: “Chỉ nói xin lỗi thôi là xong ư? Ta đây mất bao nhiêu công sắc thuốc, giờ ngươi làm đổ hết rồi, cái này định tính sao đây?” Nếu là chuyện của mình, nàng sẽ chẳng bao giờ thèm so đo với một đứa nhỏ, có điều thuốc này là cho Ngọc Đường ca ca, nhất định phải để huynh ấy uống đúng giờ, vậy mà lại bị thằng nhóc lỗ mãng này đánh đổ, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó.
“Ngươi đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, thái tử điện…” Không đợi tiểu thái giám kia nói hết, thái tử đã quay đầu lườm hắn một cái, hắn lập tức cúi đầu ngậm miệng.
“Vị tỷ tỷ này, không rõ trong Khai Phong Phủ có ai bị bệnh? Có thể kêu người đó theo ta về cung để ngự y chẩn trị được không?” Dù nó chưa công khai thân phận, song ở Khai Phong Phủ rất nhiều người biết nó, vì vậy nó không cố giấu diếm thân phận làm gì..
Bạch y nữ tử thấy nó tuấn tú đáng yêu, lời nói cử chỉ lễ phép, cũng không muốn làm khó nó, bèn khoát tay nói: “Không cần vậy đâu, Ngọc Đường ca ca có ta chăm sóc là đủ rồi, y thuật của ta tuyệt đối không kém đám ngự y đó.”
“Tỷ nói Ngọc Đường ca ca, là Bạch Ngũ thúc phải không? Thúc ấy cũng ở Khai Phong Phủ?” Tiểu thái tử thấy nàng nhắc đến tên này, không khỏi thương cảm, chẳng ngờ tới đây lại gặp được Bạch Ngũ thúc, trước kia thúc ấy rất tốt với mình, thật sự rất nhớ…
“Ngươi biết Ngọc Đường ca ca?” Bạch Nhị Nha nhẩm tính một chút, Ngọc Đường ca ca đứng hàng thứ năm trong Ngũ thử, dựa theo tuổi tác thì đứa nhỏ này quả nên gọi huynh ấy một tiếng Ngũ thúc, nhưng nó có quan hệ gì với Ngọc Đường ca ca chứ?
“Đúng vậy. Ta muốn gặp thúc ấy, đưa ta đi gặp thúc ấy được không?” Tiểu thái tử nóng lòng muốn thấy Bạch Ngọc Đường, nghe nói Bạch Ngũ thúc võ công cao cường sinh bệnh, nó rất lo lắng, không biết bệnh có nặng không?
“Không được, ta phải biết ngươi là ai trước đã?” Bạch Nhị Nha vẫn cảnh giác, bộ dạng Ngọc Đường ca bây giờ không thể để người ta tùy tiện nhìn thấy.
“Ta kêu Tiểu Bảo, tỷ nói với Bạch Ngũ thúc, thúc ấy sẽ biết ngay mà.” Nó vẫn thích mọi người gọi nó bằng cái tên này, dù sao Mẫu hậu cũng đã gọi bảy năm, nghe vừa thân mật lại không quá trớn, hơn nữa những người trước kia biết mình vừa nghe đã biết là ai.
“Tiểu Bảo” Tên này sao nghe quen quen, hình như Ngọc Đường ca ca đã từng nhắc đến một đứa bé tên là Tiểu Bảo, đúng rồi, vừa rồi nó nói có thể đưa Ngọc Đường ca ca về cung chẩn trị, với lại, tùy tùng kia gọi nó là… Thái tử.
“Ngươi là… Nhi tử của hoàng đế?”
“Đúng thế, ta chính là tiểu thái tử từng được Ngũ Nghĩa Hãm Không Đảo cứu giúp, trước kia Bạch Ngũ thúc thương nhất, lúc bé thúc ấy còn bế ta nữa.” Tuy nó không biết vị tỷ tỷ này quan hệ ra sao với Bạch Ngũ thúc, tại sao gặp thúc ấy một lần còn phải trả lời bao nhiêu vấn đề như thế, song tiểu thái tử vẫn kiên nhẫn giải thích.
Đã thấy bạch y nữ tử đột nhiên nghiêm mặt nói, giọng điệu mang theo đôi chút tức giận: “Nếu đúng như vậy, ta càng không thể để ngươi thấy Ngọc Đường ca ca.” Cha nó đã bắt giam các ca ca, tẩu tẩu của Ngọc Đường ca ca, nếu để nó biết Ngọc Đường ca ca ở đâu, nó về nói với thằng cha Hoàng đế đó, rồi hắn tới bắt Ngọc Đường ca ca thì sao?
Tiểu thái tử có phần sốt ruột: “Tại sao? Tỷ là gì của Bạch Ngũ thúc? Tại sao không cho ta gặp thúc ấy? Chẳng lẽ… Tỷ là nương tử của thúc ấy?” Phục sức của nàng không giống hạ nhân trong Khai Phong Phủ, nếu nàng biết ta, có lẽ cũng biết chuyện giữa Mẫu hậu và Bạch Ngũ thúc? Nàng gọi Bạch Ngũ thúc thân mật như thế, hay là đang ghen với Mẫu hậu? Vậy nên nàng mới không thích ta, không muốn cho ta gặp Bạch Ngũ thúc?
Nghĩ vậy, không khỏi chán nản cúi đầu, lúng túng nói: “Tỷ yên tâm đi, Mẫu hậu và Bạch Ngũ thúc không có gì đâu, với lại Mẫu hậu cũng đã…” Vành mắt tiểu thái tử đỏ hoa, Mẫu hậu đã mất hơn một năm, hiện giờ Triển hộ vệ cũng mất, hai người tốt nhất với mình đều đã qua đời, nếu giờ cả Bạch Ngũ thúc cũng không muốn gặp mình…
Tiểu cô nương từng nghe Ngọc Đường ca ca kể chuyện về tiểu thái tử, biết khi nó bảy tuổi, dưỡng mẫu A Mẫn đã qua đời, lúc này nhìn nó như sắp khóc, nghĩ đến tuổi thơ bi thảm của mình, còn có hai đứa nhỏ chưa chào đời đã mồ côi cha trong bụng Ngọc Đường ca ca, bỗng dưng động lòng thương xót, không nỡ trách cứ nó.
“Xem ra, ngươi còn chưa biết phụ thân ngươi đã làm những gì…” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.