Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 41: [Miêu Thử] Trùng Tiêu Nhất Dạ – Chương 75 + 76 + 77

Ôn Nhu Tiểu Sương

01/05/2017

Trùng Tiêu nhất dạ

Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương

Trans: Qt

Edit: Lang Băm Đểu

Beta: Thanh Ngân

Chương 75

Bạch Ngọc Đường còn muốn mở miệng nói thêm điều gì, lại bị cơn đau đột ngột kéo đến đoạt đi năng lực ngôn ngữ, chỉ đành gắng sức chống đỡ cơn đau dữ dội như muốn kéo y xuống địa ngục, y biết lúc này không ai có thể giúp mình, mà chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình, hơn nữa phải mau chóng sinh hạ đứa nhỏ, bằng không trong hoàn cảnh này, sẽ không chỉ mình đứa nhỏ gặp nguy hiểm, mà đến Triển Chiêu cũng sẽ kiệt sức.

Cũng may trước đó bởi đường đi mấp mô, Triển Chiêu lại không đủ sức sử dụng khinh công, đỉnh đầu đứa bé đã sắp chui ra, hơn nữa khí tức thai nhi hết sức mạnh mẽ, tựa hồ đứa nhỏ cũng đang cố sức tìm cách ra ngoài. Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất rõ tiểu gia khỏa trong bụng không ngừng giãy đạp, tuy rằng nội tạng đau đớn hệt như bị ai xé rách, nhưng y lại thấy an tâm, tốt quá, đứa nhỏ hoàn toàn khỏe mạnh.

Y theo bản năng nâng thân dưới, cố gắng dùng sức để đứa bé có thể chui ra, mỗi lẫn dùng sức đều đau đến độ y phải cắn chặt môi dưới, hai tay liều mạng bám chặt phiến đá dưới thân, cơ hồ nỗi đau ở môi và ngón tay có thể giảm bớt cơn đau trong bụng.

Thi thoảng cơn đau hơi bớt, y sẽ nghe thấy thanh âm Triển Chiêu, lo âu mà thực dịu dàng, đau xót mà thực kiên định, không ngừng không ngừng khích lệ y, dù hắn không thể giúp được gì, song Bạch Ngọc Đường vẫn thấy ấm áp, nỗi đau da thịt theo đó vơi đi không ít.

Bạch Ngọc Đường đau đớn hơn nửa canh giờ, đứa nhỏ cuối cùng cũng ra đến huyệt khẩu, nhưng bởi thai nhi còn thiếu gần một tháng, tác dụng của thuốc chưa được phát huy trọn vẹn, kích thước của hậu huyệt không đủ để đứa bé chui ra, cứ vậy bất động tại chỗ.

Đứa nhỏ, cố lên. Ráng thêm chút nữa là con có thể trông thấy thế giới này, trông thấy hai phụ thân của con. Bạch Ngọc Đường thở dốc, âm thầm cổ vũ đứa nhỏ sắp chào đời, cũng dùng hết sức lực toàn thân vật lộn đẩy thai nhi ra khỏi cơ thể, thế nhưng hiệu quả rất nhỏ, linh cảm về chuyện không may bắt đầu len lỏi, mình nên làm sao bây giờ? Nếu cứ tiếp tục thế này, đứa nhỏ sẽ bị ngạt chết, hơn nữa Triển Chiêu cũng không chống chọi được bao lâu nữa.

Thời điểm cơ thể đau đến tột độ, Bạch Ngọc Đường gần như mất đi lý trí, y muốn hét lên thành tiếng, gọi Triển Chiêu giúp đỡ mình, song chỉ cần cơn đau hơi dịu đi, y sẽ lập tức bác bỏ ý định của mình: Dù có nói với Triển Chiêu hắn cũng không giúp được gì, mà chỉ càng thêm lo lắng, lúc này y chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Y gắng sức mở hai chân đến mức tối đa, hai tay đặt ở thành bụng không ngừng cứng rắn ấn xuống, mỗi khi cơn đau bắt đầu, y lại mạnh mẽ phát lực, dùng phương thức gần như tàn nhẫn để đẩy thai nhi trong bụng ra ngoài.

“A, a —-!” Dù y đã chuẩn bị tâm lí, nhưng cơn đau như muốn xé tan thân thể làm y không khỏi lớn tiếng hét lên. Bàn tay đặt trên bụng cũng nhất thời vô lực.

Triển Chiêu tuy không cảm nhận được nỗi đau của y, bởi hắn không thể nhìn được y đang làm gì, nhưng tiếng la của Bạch Ngọc Đường cũng đủ làm lòng hắn đau như cắt, lúc trước bất kể đau đớn thế nào y cũng cắn răng chịu đựng, đủ thấy giờ này y đau đến mức nào.

Triển Chiêu rất muốn làm gì đó để giảm bớt nỗi thống khổ của Bạch Ngọc Đường, nhìn vành môi người bên dưới đầm đìa máu tươi, Triển Chiêu muốn đưa tay mình vào miệng y, để y đừng tiếp tục cắn môi mình. Chỉ là ngón tay đưa tới bên miệng Bạch Ngọc Đường, y chỉ quay đầu qua bên.

Đang định mở miệng khuyên nhủ, thân thể Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên căng thẳng, thậm chí y đau đến mức khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo, thế nhưng đầu óc y lại rất thanh tỉnh, bàn tay vội vàng dùng sức nhấn xuống. Dựa vào kinh nghiệm lần trước, lần này y đã chuẩn bị tốt hơn, kể cả có đau đến mấy cũng kiên trì không nương tay.

Bạch Ngọc Đường biết rõ làm vậy y sẽ chịu hậu quả gì, dũng đạo chật chội vốn không đủ để cự vật chui qua, song bởi y dùng sức, nội bích bị xé rách dẫn đến xuất huyết nghiêm trọng.

Quả nhiên mỗi khi đứa nhỏ dời xuống một chút, cơ thể lại bỏng rát như bị hỏa thiêu, chẳng qua y đã không còn quan tâm đến chuyện đó, hiện giờ y chỉ hi vọng đứa nhỏ có thể mau chóng chào đời.

“A…”

“A…”

“Ư… A…”

Từng tiếng rên rỉ tràn khỏi yết hầu. Y không dư thừa khí lực để kìm chế nữa.

Triển Chiêu không đành nhìn y chịu đựng đau đớn, mấy lần muốn hỏi tình trạng của Bạch Ngọc Đường, nhưng vì không muốn làm y phân tâm, bao lời muốn nói rốt cuộc nghẹn trong cuống họng. Hắn ôm siết lấy Bạch Ngọc Đường, cho y sự khích lệ lớn nhất.

Lúc này, đau đớn dồn dập kéo đến, nương theo lực ấn của Bạch Ngọc Đường, cộng thêm máu tươi trào ra từ nội bích bị xé rách, thai nhi bắt đầu rời khỏi thân thể Bạch Ngọc Đường. Cảm giác đứa nhỏ sắp đi ra, Bạch Ngọc Đường bắt lấy vạt áo Triển Chiêu, cố sức nói: “Triển Chiêu… Mau… Giúp ta… Nhìn xem đứa nhỏ… Đã ra đến đâu….”

Triển Chiêu phải dùng thân mình che mưa cho Bạch Ngọc Đường, không thể nhìn xuống hạ thể của y, đành phải dùng tay sờ soạng giữa hai chân y, rất nhanh đã đụng đến phần đầu nhỏ xíu, ẩm ướt, trơn trượt.

“Ngọc Đường. Đã ra được phần đầu rồi. Cố thêm chút nữa.” Triển Chiêu cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, không muốn cảm xúc bối rối của mình ảnh hưởng đến Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dồn hết sức lực, mãnh liệt nâng thân, hai tay gắng sức đè xuống thật mạnh, dựa vào hai nguồn lực tác động cùng lúc, đứa bé dần được đẩy ra.

Theo tiếng khóc nỉ non, một vật nhỏ huyết nhục mơ hồ rơi vào lòng tay Triển Chiêu. Đứa nhỏ đầu tiên của hai người đã sinh ra trong mưa to gió lớn như thế đấy…

Bạch Ngọc Đường cảm giác hạ thân buông lỏng, thân thể tựa như bị tháo nước, mềm nhũn, mệt mỏi. Mặc kệ cơn đau ở bụng chưa tan, y cố gắng vươn tay về phía đứa bé.

“Mau… Cho ta… Nhìn con…”

Nghe được thanh âm yếu ớt của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ, dùng tay áo lau nhẹ gương mặt nhỏ nhắn, rút Cự Khuyết chặt đứt cuống rốn, đưa hài nhi không lớn hơn bàn tay mình tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, nói: “Ngọc Đường, là một nam hài.”



Bạch Ngọc Đường chỉ nhìn hắn một cái, sau đó vội vã quay nhìn đứa bé, chỉ thấy khắp người đứa bé bao phủ một lớp lông tơ mỏng manh, hỗn hợp máu loãng và màng dính vẫn chưa kịp lau đi, khuôn mặt bé xíu nhăn nhúm, cơ hồ không thể nhìn ra ngũ quan, đôi mắt cũng chưa mở ra, so với Trân nhi lúc đại tẩu vừa sinh ra thì nhỏ hơn nhiều, hơn nữa bởi vì sinh non, cơ thể chưa phát triển đầy đủ, nước da gần như trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu phía dưới làn da.

Bạch Ngọc Đường nhìn đứa nhỏ mình đã trải qua qua trăm cay ngàn đắng để sinh hạ, run rẩy vươn tay, khẽ khàng vuốt ve tấm thâm đỏ hỏn, nước mắt lặng yên rơi xuống. Quả thực y đã làm khổ tiểu gia khỏa này.

Thế nhưng đứa nhỏ tứ chi khỏe mạnh, tiếng khóc cũng rất lớn, xem ra hết sức ngoan cường.

“Đứa nhỏ… Tuyệt lắm…” Không hổ danh nhi tử của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Rốt cuộc xác định đứa nhỏ bình an vô sự, bao nhiêu căng thẳng âu lo cố nén suốt mấy tháng qua bỗng nhiên nơi lỏng, thân thể dần dần nhẹ bỗng, ý thức từng chút xa dần, cuối cùng chìm vào bóng tối.

Bạch Ngọc Đường khi ngủ vẫn nhíu chặt chân mày, vừng trán còn ướt mồ hôi, xem ra thân thể vẫn rất khó chịu, thế nhưng điều này cũng khiến Triển Chiêu xác nhận tính mạng y không nguy hiểm, tâm tư an ổn đôi phần.

Để đứa nhỏ vừa sinh ra không bị lạnh, Triển Chiêu cởi bỏ y phục của mình, đem đứa bé ủ trong vạt áo trước ngực, chỉ để hở phần đầu, sau đó mới khép chặt vạt áo, cố định đứa nhỏ trong ngực mình, dưới cơn mưa tầm tã gần một canh giờ, có lẽ chỉ có nơi đó là còn vương mang đôi chút ấm áp.

Đứa nhỏ đã được bọc kĩ lưỡng, Triển Chiêu mới có thể chuyên tâm chăm sóc Bạch Ngọc Đường. Tuy hắn không thạo y thuật, nhưng hắn vẫn biết sản phụ sau sinh rất kị nhiễm lạnh, bèn dùng vài bộ y phục chưa bị mưa thấm ướt bao lấy Bạch Ngọc Đường, đau lòng lau đi mồ hôi trên trán y, thu thập chút nội lực còn sót chậm rãi đưa vào cơ thể người nọ…

Lúc này, tâm trí Triển Chiêu đều đặt trên người Bạch Ngọc Đường và đứa nhỏ mới sinh, lại không để ý tới tiếng rên rỉ khi sinh và tiếng đứa nhỏ khóc nháo mới rồi đã mang nguy hiểm tới gần bọn họ…

Chương 76

Mưa vẫn ào ào dội xuống, hoàn toàn không bởi những lời cầu xin khẩn nguyện mà yếu bớt, ngược lại càng ngày càng lớn. Bạch Ngọc Đường tuy có Triển Chiêu lấy thân che chắn, song bởi mưa quá lớn, thân mình Triển Chiêu cũng không cường tráng hơn y bao nhiêu, căn bản không thể che chắn hoàn toàn, nước mưa văng tung tóe xung quanh hòa cùng mồ hôi trên người nhuốm đẫm hầu hết y phục của y. Thân thể Triển Chiêu từ lâu đã lạnh như băng, không có cách nào cho y cảm giác ấm áp. Đứa nhỏ trong ngực không rõ đã khóc đến mệt hay đang đói bụng, bắt đầu an tĩnh trở lại, khuôn miệng bé xíu ngậm chặt ngón tay, không ngừng mút vào, vẻ mặt an nhàn thỏa mãn, không biết hai vị phụ thân đã gần như lâm vào tuyệt cảnh, đang liều mạng đấu tranh với tử thần.

Cách đó không xa, bên cạnh cỗ kiệu xa hoa tráng lệ, một lão già cầm dù khúm núm vén màn kiệu nói với người ngồi bên trong: “Lão gia, trời mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt, chúng ta nên tìm chỗ nào tránh mưa, đợi mưa ngớt đi một chút lại đi tìm tiếp, nếu không lão gia lại nhiễm phong hàn thì khổ.”

Ai ngờ người ngồi trong kiệu kiên quyết phản đối: “Không được. Không ai được phép dừng lại, tiếp tục đi đi. Ta có dự cảm, hôm nay nhất định sẽ tìm được hắn.” Giọng nói mang theo đôi phần bất nhẫn, kích động.

Hắn hiện đang ở nơi nào mà còn quan tâm nhiễm hay không nhiễm phong hàn? Hắn chỉ muốn nhanh tìm thấy người kia. Khi nãy mơ hồ nghe tiếng nam tử hét thảm trong rừng, lòng hắn ngập đầy lo lắng hãi sợ. Thuận theo thanh âm mà tới, chẳng ngờ chưa tìm đến nơi thì thanh âm kia đã tắt. Thầm nghĩ: Người nọ thân chịu trọng thương, lại gặp tiết trời khắc nghiệt, lỡ như lại có cường đạo, dã thú gì đó xuất hiện… Hắn không dám nghĩ thêm nữa, chỉ thầm cầu nguyện thanh âm mà hắn nghe được không phải là của người ấy.

Khác với chủ tử đầu óc chỉ ngập đầy hình ảnh người nọ, lão già kia không chỉ nghe thấy tiếng nam tử kêu thét, lão còn nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh, vậy nên lão đoán chủ nhân của thanh âm kia không phải người bọn họ muốn tìm, bởi vậy cũng không quá mức vội vàng, ngược lại nếu để chủ tử nhiễm bệnh, chính là lão không làm tròn chức trách, gây nên tai họa quốc gia chứ đâu phải đùa. Huống hồ lão cũng cao tuổi lắm rồi, liên tục chạy vài ngày đường, lại gặp thứ thời tiết thổ tả này, sớm đã mệt mỏi rã rời.

Đang định nói với chủ tử suy nghĩ của mình, khuyên nhủ ngài ấy để mọi người tạm nghỉ lại trú mưa, bỗng nhiên phía trước có người hô to: “Lão gia, tìm thấy người rồi.”

Người ngồi trong kiệu vội vàng ra lệnh: “Hạ kiệu.” Không đợi cỗ kiệu đứng vững, người nọ vội vàng chạy tới, mặc kệ cơn mưa tầm tã trút xuống.

Lão già không thể làm được gì hơn, đành phải nâng cao tán dù, cố sức chạy theo chủ tử.

Triển Chiêu đang suy nghĩ biện pháp giúp Bạch Ngọc Đường cầm máu, đến khi nghe được tiếng hô, hắn mới ý thức được đại họa gần kề. Chính là lúc này có muốn đào tẩu cũng không kịp nữa.

Phản ứng đầu tiên của hắn là gắt gao ôm chặt Bạch Ngọc Đường và đứa nhỏ trong ngực, sau đó cầm Cự Khuyết chắn trước mặt, thân thể vẫn giữ nguyên tư thế che chắn cho Bạch Ngọc Đường, oán hận quay đầu nhìn các đồng liêu khi xưa đang bao vây mình. Ánh mắt giống hệt dã thú bị thương: Tuyệt vọng mà sắc bén, kiên định, không hề lộ vẻ sợ hãi, như đã quyết tâm hi sinh đến cùng.

Lúc này, Triệu Trinh cũng xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Triển Chiêu, liếc mắt đã thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn được hắn ôm vào ngực. Vì bảo vệ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lại dám chĩa kiếm về phía mình. Phải biết kẻ dám chĩa kiếm về phía hoàng đế, chỉ có kẻ mang âm mưu phản nghịch mà thôi. Triệu Trinh xưa nay cao cao tại thượng làm sao chịu nổi điều này. Thoáng chốc, sắc mặt đang từ kinh hỉ biến thành phẫn nộ. Hắn trợn mắt quát lên với đám thị vệ bên cạnh: “Người đâu! Bắt…” … Ba chữ Bạch Ngọc Đường còn chưa nói ra, hắn lại bị cảnh tượng đập vào đáy mắt dọa cho ngẩn người. Máu! Rất nhiều máu! Phủ tràn mặt đất đều là máu loãng tươi đỏ, hơn nữa dưới trời mưa lớn, sắc đỏ kia chẳng những không phai nhạt, ngược lại tan theo nước mưa chảy khắp bốn phía, nhuốm đỏ nền đất chung quanh, đủ thấy máu vẫn không ngừng chảy.

Mà nguồn gốc của máu, chính là…

Tuy rằng hầu hết thân thể Bạch Ngọc Đường đã bị Triển Chiêu che khuất, không rõ tình trạng cụ thể, nhưng vệt máu dưới thân y là đậm đặc nhất, chứng tỏ máu đó đều là của Bạch Ngọc Đường. Thế nhưng… Vì sao y lại chảy nhiều máu như vậy?

Một khắc ấy, Triệu Trinh suýt nữa bị cảnh tượng khủng khiếp này dọa đến ngất xỉu, bởi thân là vua một nước, ngày thường hắn sẽ bị người ngăn cản tiếp xúc với nơi nào có máu, ngay đến bộ dạng các phi tần khi sinh con hắn cũng chưa từng thấy qua, chứ đừng nói đến cảnh nam nhân sinh nở.

Mãi lúc nghe thấy thủ lĩnh thị vệ hét lớn: “Không được nhúc nhích.”, hắn mới bắt đầu hoàn hồn.

Đám thị vệ từ khi nào đã bao quanh Triển Chiêu, một ngọn cương đao sáng quắc kề bên cổ hắn. Triệu Trinh kinh hoảng hét lớn: “Không! Không được làm hắn bị thương.”

Lúc này, lão ngự y cuối cùng cũng đuổi tới nơi, mau chóng che dù cho hoàng thượng xong xuôi, mới nhìn đến hai người đang bị bao vây. Hành nghề hơn nửa đời người, thấy qua vô số người bệnh, vậy mà khi thấy cảnh này lão vẫn không khỏi hoảng sợ. Từ bản năng của người thầy thuốc, lão thực không nỡ nhìn họ chết mà không cứu, có điều nếu không được sự đồng ý của Hoàng thượng, lão làm sao dám tự ý xông lên? Bèn trầm giọng nói: “Lão gia, với thân thể của công tử, tiếp tục dầm mưa chỉ e sẽ không chịu nổi.”

Đám thị vệ không biết vì sao hoàng thượng muốn tìm Triển Chiêu, nhưng lão thì biết. Vậy nên dù không dám giúp bọn họ, nhưng xét ra Hoàng thượng rất coi trọng Triển Chiêu, nhất định sẽ không giương mắt nhìn hắn dầm mưa sinh bệnh đâu.

Triệu Trinh khi nãy cũng là nhất thời kinh hách quá độ, đầu óc đã sớm trống rỗng, đâu còn đâu trí suy nghĩ điều gì, nghe lão nói vậy mới sực nhớ ra Triển Chiêu trong người còn mang thương bệnh, lập tức phân phó: “Các ngươi còn đứng lù lù ở đấy làm gì? Mau mau che dù cho hắn.”

Đám thị vệ nhận được mệnh lệnh của chủ tử, vội vã thu hồi binh khí, chen chen lấn lấn bước lên che dù cho Triển Chiêu. Thế nhưng, có lẽ bị sự hỗn loạn chung quanh dọa sợ, đứa nhỏ trong ngực Triển Chiêu đột nhiên khóc rống.

Chương 77

Đám người nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh kêu khóc vọng ra từ ***g ngực Triển Chiêu, vô cùng sửng sốt: Tại sao hai đại nam nhân trên đường chạy trốn còn mang theo một đứa nhỏ vừa chào đời? Chỉ có Triệu Trinh và lão ngự y hiểu được. Đó là con của Triển Chiêu. Là do Bạch Ngọc Đường sinh hạ. Là do một nam nhân sinh hạ. Y thực sự sinh ra một đứa nhỏ. Thứ y sinh ra không phải yêu nghiệt, không phải quái vật, mà chính là một đứa nhỏ. Triệu Trinh sau khi tưởng đã nắm rõ mọi chuyện, lần nữa bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hoảng.



Lão ngự y trước đây chưa thực tin tưởng vào hiệu quả của linh dược sinh tử có thể giúp nam nhân mang thai, nhưng dẫu sao lão cũng biết có một thứ dược như vậy tồn tại, cho nên dù rất kinh ngạc, song lão mau chóng thông suốt. Có điều chảy nhiều máu như thế, nếu như không sớm chẩn trị…

Nhịn không được đưa mắt về phía thân sinh của tiểu sinh mệnh kia, lại chợt phát hiện phần bụng người kia vẫn thực tròn trặn, hơn nữa thi thoảng còn hơi nhấp nhô.

Nhất thời thốt lên một tiếng kinh hãi: “A! Trong bụng người đó vẫn còn một đứa nhỏ nữa.”

Triển Chiêu nghe lão nói vậy, mới biết thì ra bụng Bạch Ngọc Đường vẫn chưa hoàn toàn bằng phẳng là do bên hãy còn một đứa nhỏ khác. Vẻ mặt kiên định mới rồi lập tức bị lo lắng vây phủ, hắn nhanh chóng dùng sức lay tỉnh Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường. Mau tỉnh lại đi. Ngọc Đường. Mau tỉnh lại đi.”

Bạch Ngọc Đường mau chóng bị đau đớn đánh thức, trong bụng truyền đến cơn đau quen thuộc, Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu gấp gáp gọi mình, tâm tư bắt đầu lo lắng, cố gắng dựa vào kinh nghiệm khi nãy dùng sức ấn xuống thành bụng, thế nhưng lần sinh vừa rồi gần như đã rút cạn sức lực của y, thậm chí giờ đây y không còn đủ sức chống chọi với cơn đau dồn dập kéo đến. Hơn nữa điều làm y lo lắng nhất, là đứa bé này không hề quẫy đạp mạnh mẽ như người anh song sinh của nó, nếu không phải cơn đau chuyển dạ lúc nào cũng nhắc nhở y, thì y hầu như không cảm giác nó tồn tại.

Triển Chiêu cũng nhận ra khí lực Bạch Ngọc Đường không đủ, chỉ là giờ này không có thầy thuốc giúp y đỡ đẻ, nếu y không tự cố gắng sinh hạ đứa nhỏ, kết quả có thể sẽ là một thây hai mệnh. Triển Chiêu tuy rằng đau lòng vạn phần, cũng đành nén lệ khích lệ y: “Ngọc Đường, ngươi phải cố lên. Vì đứa nhỏ, ta không cho phép ngươi buông bỏ.”

Bạch Ngọc Đường khe khẽ lắc đầu: “Triển Chiêu… Ta thật sự… Không đủ… Sức…” Không phải y không muốn sinh đứa bé này ra, mà là y sợ, dù mình còn sức, chỉ e đứa nhỏ cũng không kiên trì đến lúc chào đời…

Y dùng một chút sức lực cuối cùng, nâng tay cầm lấy Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, tuyệt vọng nhìn hắn: “Mèo con… Dùng kiếm… Giữ lấy… Đứa nhỏ…” Giày vò thống khổ vô tận, cảm giác lực bất tòng tâm, cùng với nỗi sợ đứa bé sẽ chết lưu trong bụng, khiến cho đại anh hùng tiếu ngạo giang hồ phong lưu thiên hạ khi xưa bị bức đến độ mất đi lý trí, buông bỏ tất cả, thậm chí muốn dùng phương thức chấm dứt sinh mệnh để thoát khỏi sự đày đọa không thuộc về mình.

“Ngọc Đường… Ta không thể…”

Mưa mỗi lúc một dày, dù đã có người che dù cho bọn họ, nhưng vẫn có dòng nước chảy dọc mái tóc ướt đẫm, sau đó xuôi theo hai má Triển Chiêu giọt xuống gương mặt Bạch Ngọc Đường. Thế nhưng chẳng rõ tại sao, nước mưa ấm nóng ngẫu nhiên chảy vào khóe miệng, bỗng dưng pha xen chút vị chua xót tanh nồng…

Tầm mắt Bạch Ngọc Đường đã sớm mơ hồ không rõ, thanh âm cũng chỉ là tiếng nức nở yếu ớt: “Mèo con… Đừng do dự… Mau… Đứa nhỏ… Đứa nhỏ sẽ không chịu nổi…”

Nỗi tuyệt vọng vô chừng của Bạch Ngọc Đường như đẩy Triển Chiêu vào tuyệt lộ, hắn chợt mạnh mẽ vùng khỏi cánh tay Bạch Ngọc Đường, nắm chặt Cự Khuyết kề vào cần cổ chính mình, điên cuồng thét lên: “Bạch Ngọc Đường. Nếu như ngươi dám buông tay, Triển mỗ sẽ chờ ngươi dưới hoàng tuyền.”

“Đừng!”

“Đừng!”

Hai tiếng kêu sợ hãi đồng thời vang lên, không, chính xác là, một tiếng kêu sợ hãi cùng một tiếng thở yếu ớt đồng thời vang lên.

“Mau ngăn hắn lại.” Triệu Trinh lớn tiếng ra lệnh! Đám thị vệ lập tức hợp lực đoạt kiếm của Triển Chiêu, ngăn hắn làm càn.

Đứa nhỏ bị cột trước ngực Triển Chiêu bởi những biến cố bất ngờ, không ngừng kêu khóc. Tiếng khóc như xoắn vào tim Bạch Ngọc Đường, khiến cho lòng y xé đau từng trận. Hài tử, phụ thân cũng không nỡ bỏ con, chỉ là chúng ta không thể ích kỉ như vậy, con còn một đệ đệ, nó cũng muốn nhìn thấy thế giới này, muốn nhìn thấy hai phụ thân, muốn nhìn ca ca của nó, và bao nhiêu người sẽ yêu nó, thương nó…

Chẳng rõ tìm được sức lực từ đâu, Bạch Ngọc Đường giãy dụa ngồi dậy, gắt gao bắt lấy cánh tay Triển Chiêu, nghiến răng nói: “Ta… Ta còn… Có thể…” Song bất kì kẻ nào nghe được đều hiểu người nói đã suy yếu cực độ, ngay cả mấy chữ đơn giản cũng không thành lời.

Đầu óc Triệu Trinh vẫn quay cuồng cùng hình ảnh Triển Chiêu muốn rút kiếm tự vẫn và tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh. Nếu Bạch Ngọc Đường và đứa bé kia chết đi, không lẽ Triển Chiêu…

Nghĩ vậy, Triệu Trinh như có ma xui quỷ khiến, hạ lệnh: “Mau cứu đứa bé kia. Cứu con của Triển Chiêu.”

“Vâng.” Lão ngự y đã sớm không chịu nổi, hiện giờ rốt cuộc cũng nhận được thánh chỉ của Hoàng thượng, lập tức bước đến chuẩn bị cứu người. Dường như bất chợt nhớ ra chuyện gì, quay đầu chắp tay nói với Triệu Trinh: “Lão gia, ngài đừng nên nhìn, miễn cho máu tanh ảnh hưởng đến tôn giá.”

Triệu Trinh cũng sớm bị sắc đỏ rợn người phủ tràn mặt đất dọa sợ, nhưng lại không nỡ rời khỏi Triển Chiêu, tuy hắn xoay người đi về phía kiệu, cũng là một bước ba lần quay đầu.

Lão ngự y làm sao không đoán ra tâm tư Hoàng thượng, lại nhìn về phía người đang bị bọn thị vệ ngăn trở, sắc mặt trắng bệch không kém người đang vật vã trong cơn đau đẻ kề bên, nói: “Triển hộ vệ, ngươi cũng đi nghỉ một lát đi.”

Triển Chiêu gắng sức vùng khỏi đám thị vệ, cực lực từ chối: “Không, ta phải ở đây giúp y.”

Lão ngự y nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, biết có khuyên nữa cũng chỉ phí lời, đành phải than nhẹ một tiếng, cúi đầu, im lặng.

Có người che dù cho bọn họ, Hoàng thượng cũng tạm thời chưa nói đến việc tróc nã Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu tự nhiên không cần tiếp tục che chắn cho y, bèn bò lên tấm bia đá, nắm chặt tay Bạch Ngọc Đường, ngồi sát bên y.

Lão ngự y vươn tay thăm dò bụng Bạch Ngọc Đường, sau khi đoán được vị trí thai nhi, không khỏi mồ hôi đầm đìa, thầm kêu không ổn: “Nguy rồi, đứa nhỏ nằm ngang. Hơn nữa tim thai rất yếu. Nếu không có ai đỡ đẻ, phụ tử hai người chắc chắn sẽ chết.”

Lời này dù chưa nói ra, nhưng nhìn sắc mặt thoáng chốc trầm xuống của lão, Triển Chiêu biết tình trạng Bạch Ngọc Đường không ổn, vội vàng túm chặt vai lão, cầu xin: “Ngài nhất định phải cứu y, xin ngài…”

Cơn đau trở dạ hơi ngừng, nên Bạch Ngọc Đường nghe rõ Triển Chiêu nói gì. Từ giọng điệu Triển Chiêu, y cũng đoán được bảy tám phần, nhưng giờ điều y quan tâm không phải tình trạng của mình, mà là đứa nhỏ trong bụng. Bèn gắng gượng nói với lão ngự y: “Bất luận thế nào… Phải cứu… Đứa nhỏ…”

Lão ngự y nhìn hai người trước mặt, một chỉ quan tâm đối phương, một chỉ quan tâm đứa bé trong bụng, đối mặt tuyệt cảnh thế này, vậy mà không có người nào nghĩ đến bản thân, tình cảm sâu nặng chân thành thiết tha nhường ấy có thể nung chảy cả vàng cả đá, huống gì lão chỉ là một con người bằng xương bằng thịt.

“Lão sẽ cố gắng hết sức.”

Tuy là nói vậy, nhưng Hoàng thượng đã ra lệnh bảo vệ đứa nhỏ, lão cũng không dám cãi lời thánh mệnh, đương nhiên phải đặt tính mạng đứa bé lên hàng đầu. Hơn nữa với thể lực của người nọ và đứa nhỏ bây giờ, nếu muốn bảo vệ cả hai… Chính ông cũng không dám chắc. Bởi vì thai nhi nằm ngang, Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không có khả năng dựa vào sức lực của mình để sinh đứa nhỏ, càng không thể dùng lại phương thức đè ép phần bụng để đẩy thai nhi ra ngoài, chưa kể hiện giờ y đã mất quá nhiều máu, nếu như mổ bụng lấy thai, y sẽ khó lòng toàn mạng.

May mà Bạch Ngọc Đường đã sinh xong một đứa, sản đạo đã được kéo giãn hết mức, có thể nhờ vào ngoại lực chỉnh lại vị trí thai nhi, đứa nhỏ khi ra khỏi cơ thể phụ thân sẽ không bị nội bích đè ép, xác suất sống sót sẽ gia tăng. Có điều quá trình chỉnh lại vị trí thai nhi cực kì thống khổ, Bạch Ngọc Đường lại đã tiêu hao toàn bộ sức lực, không thể tự mình sinh hạ thai nhi, chỉ còn cách dùng tay kéo đứa nhỏ ra, để phần chân đi ra trước, tránh cho thai nhi không thể hít thở, thế nhưng đau đớn lại tăng gấp bội, chẳng rõ y có chịu nổi hay không… Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dữ Tử Thành Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook