Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 106

Quỷ Sửu

07/07/2021

Đi về phía trước không lâu, liền đến hạ lưu của con suối Vu Sơn.

Thoạt đầu nhìn thấy, là một cái hồ rất sâu hình tròn. Chỉ sợ sâu đến hơn mười trượng, mặt nước có màu xanh thẫm đến kinh người. Trên hồ còn có thác nước hùng vì, ầm ầm từ trên trời cao đổ xuống không biết ngừng lại, phát ra tiếng vang điếc tai.

Thiên Tình ngửa đầu nhìn con thác giống như dãy ngân hà đảo ngược kia, cảm khái thế gian còn có thác nước hùng vĩ như vậy, thực không dễ.

Xung quanh hồ rất rộn ràng, ước chừng một trăm người đang ở trên bờ, trao đổi với nhau làm sao để ngược chiều đi lên, vì nước ở Vu Sơn chảy rất xiết.

Nhưng thực tế, mọi người đều phải đầu hàng vấn đề này, câu hỏi quan trọng lúc này không phải làm sao để leo lên thác, mà là làm sao để vượt qua cái hồ nước trước mặt.

Ở thượng nguồn, nước Vu Sơn chảy rất xiết cho đến hạ nguồn mới tương đối tĩnh lặng, nhưng vẫn đáng sợ hơn những dòng suối bình thường rất nhiều, chỉ thấy hồ nước sâu hình tròn này, có mấy mạch nước ngầm, quy luật lưu chuyển chậm rãi. Có người ném nhánh cây xuống, nhánh cây bị dòng nước chậm rãi cuốn vào, hút xuống.

Hồ nước nhìn qua trầm tĩnh, kỳ thật rất nguy hiểm.

Có người cảm khái nói: “Nơi này hiểm yếu như thế, thảo nào có rất ít người có thể leo lên Vu Sơn giới.”

“Không sai, mặc dù dựa vào dòng nước chảy xiết của Vu Sơn để vượt qua địa bàn Toan Táo Hầu, nhưng trong Vu Sơn giới vẫn còn rất nhiều dã thú lợi hại, đều có thể cướp đi mạng người a.”

“Xin hỏi làm sao để vượt qua hồ nước trước mặt?”

“Cái hồ sâu này không đáng sợ, bởi vì bên trong không có sinh vật nguy hiểm. Chỉ cần dùng dây thừng leo lên, khi vượt qua mặt hồ, chú ý không để mình rơi xuống là được.”

“Cái khó chính là làm sao để leo lên thác nước.” Có người lắc đầu, nói: “Dòng thác này rất dày và nặng, nếu nện xuống đầu, giống như bị thiết quyền đánh trúng, tổn thương nghiêm trọng. Tình huống như vậy, còn phải bò trên vách núi gần như thẳng đứng, thực sự làm khó người a.”

“Không sai! Đây đã là lần thứ ba tại hạ khiêu chiến với dòng nước chảy xiết của Vu Sơn, vẫn không thể thành công, mới vừa bò lên thác nước, chưa được mấy mét, liền kiệt sức. Đành phải nhanh chóng leo xuống, nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, định ngày mai tái chiến.”

Nghe mọi người ngươi một câu ta một câu, bốn người Thiên Tình vẫn không dừng lại. Bọn họ lấy ra dây thừng, buộc quanh eo, chấp nhận thử thách cùng vài người khác.

Khuê Sơn nói: “Hôm nay là lần đầu tiên ba người các ngươi trải nghiệm, không thể nhanh chóng thành công. Để tiết kiệm linh thạch, lần này chúng ta chỉ dựa vào năng lực bản thân, không được dùng linh thạch, chỉ dùng linh thạch cho lần cuối cùng.”

Thiên Tình gật đầu, lúc sau duỗi tay nắm lấy dây thừng, bò về phía bên kia hồ nước.

Chuyện này khá đơn giản, bởi vì sau khi Thiên Tình nằm trên dây thừng, nửa thân đều chìm trong nước, mà mặt nước có lực nâng rất mạnh, bò qua hồ nước không tốn nhiều thời gian.

Bốn người đều là đệ tử kiệt xuất mà tông môn dốc lòng dạy dỗ, thể lực phi thường, không cần tốn nhiều sức lực đã vượt qua hồ nước.

Ngoại trừ nhóm Thiên Tình, cũng có hai ba người, dường như cùng lúc vượt qua hồ sâu giống Thiên Tình.

Ánh mắt bọn họ ôn nhuận, làn da tinh tế, tựa hồ có linh khí vờn quanh, vừa nhìn liền biết là tu sĩ.

Trên bờ mọi người vừa vây xem vừa nghị luận, nói:

“Những người đó bò thật nhanh, đều là đệ tử tiên môn, so với phàm nhân, thể lực bọn họ tốt hơn rất nhiều.”

Có người khinh thường nói: “Đệ tử tiên môn thì sao? Chỉ cần không thể vận dụng tiên lực, bọn họ cũng chỉ còn thể lực tốt hơn chút thôi, kế đến còn phải leo lên thác nước, không ít con cháu tiên gia, đều phải bại trận.”

“Thử xem bọn họ ai có thể vượt qua dòng nước chảy xiết này!”

Khi bọn họ nói chuyện, đám người Thiên Tình đã bò lên bò hồ, đứng dưới chân thác.

Thác nước ầm vang, khiến y phục chỉ mới đẫm ướt của Thiên Tình hoàn toàn ướt hết.

Mái tóc đen nhánh xoã hai bên sườn mặt, trở thành hai dòng nước chảy từ mũi Thiên Tình xẹt qua cằm.

Ở nơi này, muốn nói chuyện phải rống đến.

Khuê Sơn la lớn: “Mọi người mau buộc dây thừng quanh eo, theo hướng này một đường leo lên phía trước, nếu cảm thấy thể lực không thể chống đỡ nữa, thì dùng sức mở dây thừng bên hông ra.”

Thiên Tình, Lâm Tử Sơ và Văn Nhân Thiều đều gật đầu.

Đối với Khuê Sơn nơi này rất quen thuộc, không nói hai lời, dẫn đầu nắm lấy đá trên vách núi.

Theo sau là Thiên Tình. Tu vi hắn tuy không phải cao nhất, nhưng luận về địa vị, luận về thực lực, lại thêm việc hắn không thích nhường ai, vì vậy leo ở vị trí thứ hai.

Văn Nhân Thiều ở vị trí thứ ba, tu vi Lâm Tử Sơ cao nhất, leo cuối cùng.

Dưới con thác hùng vĩ, bọt nước bắn loạn.

Linh khí Đống Sâm Hoang Nguyên khô cạn, Thiên Tình không thể vận chuyển linh lực quanh thân, hoàn toàn dựa vào thể lực chống đỡ, bọt nước dày đặc khiến đôi mắt hắn dường như không thể mở ra được.

Hắn cố hết sức trợn to hai mắt, nhìn Khuê Sơn treo trên vách núi.

Kỹ thuật leo núi của Khuê Sơn, so với Thiên Tình, không đáng nhắc tới.

Hắn bò đến nghiêng ngả lảo đảo, tay chân luống cuống. Động tác tuy khó coi, nhưng mà tốc độ không chậm, rất nhanh, Khuê Sơn mở miệng thở hổn hển, cúi đầu xuống phía dưới, nói lớn:

“Tiểu công gia, có thể lên.”

“Được.” Thiên Tình hô to một tiếng, coi như đáp lại, sau đó duỗi cả người, tay cầm khối đá, nhẹ nhàng nhảy lên, giẫm lên chỗ lõm của vách núi.

Khi còn nhỏ, Thiên Tình lưu lạc khắp nơi, thường cùng Sấu Hỉ leo núi, kỹ năng leo núi của hắn không tầm thường.

Thỉnh thoảng có những nơi nguy hiểm, Khuê Sơn đều sẽ đi vòng tránh xa, mà mấy chuyện đó Thiên Tình đều có thể dễ dàng giải quyết, động tác nhanh nhẹn, khiến người ta cảm khái.

Năm lần bảy lượt đi xuống, khoảng cách Thiên Tình và Khuê Sơn càng ngày càng gần, mà Văn Nhân Thiều lại cách Thiên Tình mỗi lúc một xa.

Thiên Tình không thể không thả chậm tốc độ.

Dòng nước nơi này quá lớn, Thiên Tình đành phải hơi cúi đầu, tránh để đôi mắt tiếp xúc trực tiếp với nước.

Tính tình hắn rất năng động, lúc này lại yên tĩnh, không tự chủ được quay đầu nhìn khắp nơi.

Chỉ thấy bốn phía đều là bọt nước trắng xoá, bên tai là âm thánh nước trút xuống đang gầm gừ.

Vách núi nham thạch màu nâu đen, nhìn qua cũng bóng loáng, kỳ thật rất cứng rắn thô ráp, nếu không chú ý, lập tức sẽ cứa nát lòng bàn tay.

Thiên Tình nhìn xung quanh, chỉ thấy đều là cảnh tượng non nước không có gì mới mẻ, trong lòng thực sự nhàm chán.

Ngẫu nhiên nhìn thấy một đám cỏ dại lớn mọc trong dòng thác, vật lộn để tồn tại, bị dòng nước đập xuống đến ngã trái ngã phải, bỗng nhiên hắn cảm thấy cực kỳ vui sướng, chăm chú nhìn nó thật lâu.

Trong lòng cảm khái: “Cỏ cây còn có chí tiến thủ, làm người sao còn không chịu cố gắng.”

Thầm nghĩ muốn đến gần, nhổ đám cỏ dại kia, giữ trong ống tay áo.

Tuy nhiên cỏ dại sinh trưởng ở nơi này không dễ, chung quy cũng khó có thể chạm đến.

Ngọn thác phía trên hồ nước sâu không biết cao bao nhiêu.

Mọi người đứng dưới đất nhìn lên, đều cảm thấy con thác này thông với bầu trời, tưởng chừng đời này kiếp này, đều không thể leo lên.

Nhưng thực tế, hầu hết những người đã thành công leo lên dòng nước chảy xiết của Vu Sơn, vượt qua lãnh địa của Toan Táo Hầu, đều sẽ không tiêu phí nhiều thời gian cho thác nước này.

Mọi người đều nói, nếu nửa ngày vẫn không thể đến được đỉnh thác, vậy thì lộ trình cũng không cần tiếp tục nữa.

Nếu lãng phí quá nhiều thời gian cho dòng thác, như vậy hôm nay không thể vượt qua dòng nước của Vu Sơn trước nửa đêm, nên tìm chỗ thích hợp nghỉ ngơi thì hơn.

Ban đêm ở Đống Sâm Hoang Nguyên, rất nguy hiểm.

Khắp nơi đều là hành thi thống khổ giãy giụa, thường tự bạo tại chỗ, huyết nhục nổ thành bột mịn, cảnh tượng cực kỳ kinh dị.

Tới đêm khuya, còn có Ẩn Hình thú hay lui tới.

Ẩn Hình thú là một loại dã thú đặc biệt ở Đống Sâm Hoang Nguyên, có thể ẩn mình, loại thú này xuất quỷ nhập thần, không ai biết rõ lai lịch cũng như hình dạng của Ẩn Hình thú.

Chỉ biết, Ẩn Hình thú mang theo trên người máu của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, chạm vào sẽ thương, cơ hồ vô phương cứu chữa.

Thiên Tình nheo đôi mắt, ngửa đầu nhìn về phía trước.

Mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của Khuê Sơn đang nỗ lực leo núi. Động tác của hắn rất là vụng về, thỉnh thoảng rũ một tay xuống nghỉ ngơi.

Thời gian để Thiên Tình quay đầu ngắm phong cảnh bốn phía càng ngày càng nhiều.

Hắn phát hiện càng hướng về phía trước, cỏ dại sinh trưởng càng nhiều. Lúc trước khoảng ba bốn nén hương, mới có thể thấy được một đám cỏ. Hiện tại chỉ cần bò năm bước, đã lập tức thấy có một đám.

Thiên Tình không nhẫn nại được, duỗi tay nắm lấy một đám cỏ trong nước, sau khi đưa đến trước mắt, cẩn thận quan sát.

Thân cỏ dại này rất mỏng nhưng thất dài, không dày bằng ngón tay út của Thiên Tình, nhưng dài đến hai thước. Khi sờ vào xúc cảm tinh tế, mép không có răng cưa lởm chởm, thân thảo hiện ra màu xanh đậm.

Đưa cỏ dại tới chóp mũi ngửi, ừm, có mùi tanh nhẹ.

Hắn nhịn không được thở dài.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Thiên Tình ngược thác trèo lên, nhưng cũng biết, bốn người bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ này.

Thể lực Khuê Sơn rõ ràng không còn chống đỡ nổi. Người đầu tiên, phản chịu toàn bộ sức nặng của dòng thác chảy xiết.

Ánh mắt Thiên Tình kiên định, rõ ràng đã hạ quyết tâm, sau đó ghim dám cỏ dại vào sau thắt lưng, đồng thời sử dụng cả tay và chân, nhanh chóng bò lên.

Trong miệng hô to:

“Sư huynh! Khuê Sơn sư huynh ——!”

Khuê Sơn bò ở phía trước không cách xa Thiên Tình lắm, rất nhanh đã nghe được tiếng gọi của Thiên Tình.

Khuê Sơn mở to miệng thở dốc, lau mặt, hỏi: “Làm sao vậy? Mệt sao?”

Thiên Tình từ phía sau vượt lên trước, nhanh chóng bò đến ben cạnh Khuê Sơn.

Hắn nói: “Sư huynh quá vất vả, chi bằng để ta xung phong, Khuê huynh tạm nghỉ chốc lát, sau lại đến thay ta.”

“Nhưng mà ngươi không biết đường……”

Thiên Tình cười nói: “Đường gì nữa? Thác nước phía trước chẳng phải chỉ có một lối sao, ta có đi loạn đến đâu, cũng sẽ không đưa đại gia tới lãnh địa của Toan Táo Hầu.”

Khuê Sơn thấy vẻ mặt thoải mái của Thiên Tình, còn mình lại mệt đến cười không ra tiếng, cảm khái nói: “Tiểu công gia thiên tư kiêu người, ta làm sao có thể so sánh được.”



“Sư huynh một mình chịu toàn bộ sức nhanh của thác nước dội xuống, không nên tự coi nhẹ mình. Mau, nếu còn không nhanh lên, trời sẽ liền tối.”

Khuê Sơn bất đắc dĩ, một tay mở dây thừng quanh hông, trong miệng giải thích:

“Lúc trước khi leo lên thác nước này, phần lớn tu sĩ sẽ dùng linh thạch, tụ linh khí vào lòng bàn tay, làm vậy có thể dính chắc vào vách núi. Nếu theo cách làm đó, bò qua thác nước chỉ cần canh ba chén trà. Nhưng hôm nay ta chỉ muốn thử, không cần liều mạng. Tiểu công gia, ngươi chậm một chút.”

Thiên Tình gật đầu, nói: “Dòng nước mạnh như vậy, ta muốn nhanh cũng không nhanh được.”

Trong lòng có chút không tán đồng quan điểm của Khuê Sơn.

Chưa bò lên đỉnh núi, trong lòng đã tồn tại suy nghĩ lùi bước, đây là việc tối kỵ.

Thiên Tình tiếp nhận dây thừng của Khuê Sơn, buộc quanh eo, chờ sau khi Khuê Sơn nghỉ ngơi một lúc, liền đổi thành Thiên Tình dẫn đầu.

Thiên Tình chịu đựng áp lực cực lớn từ dòng nước, rất khó khăn bò về phía trước.

Đôi mắt hắn hoàn toàn không mở được, hô hấp khó khăn, đỉnh đầu cũng bị dòng nước dội đến phát đau. Bên tai đều là tiếng nước nổ vang, nghe suốt một thời gian dài, cảm giác như sắp bị điếc.

Thiên Tình quay đầu đi, dùng sức chớp mắt, để nước trong mắt chảy ra, tranh thủ cơ hội thở dốc một hơi.

Hoá ra người đi đầu phải chịu trọng lực khủng khiếp như vậy, lúc này, dù Thiên Tình có tài nghệ cao siêu, cũng không thể bò nhanh. Chẳng trách thể lực Khuê Sơn tiêu hao quá mức, bộ dáng kiệt sức.

Càng bò về phía trước, thác nước càng dán sát vào vách núi.

Dần dần, Thiên Tình không còn nhìn rõ đá trên vách núi nữa, đành phải dùng tay sờ soạng.

Có khi sờ đến thứ gì đó có xúc cảm tinh tế khiến người cảm thấy có chút ghê tởm. Nếu không chuẩn bị tâm lý thật tốt, sẽ đột nhiên bị dọa.

Cẩn thận xem xét, thì ra đã sờ vào thủy thảo.

Thiên Tình cảm nhận xúc cảm từ bàn tay, trong lòng hứng thú, thầm nghĩ: Lại sờ trúng loại cỏ dại này. Không biết vì sao nơi này lại có nhiều cỏ dại như vậy?

Đang suy nghĩ, Thiên Tình bỗng nhiên cảm thấy bàn tay chợt lạnh.

Hắn đột nhiên sửng sốt, trong nháy mắt, đám cỏ dại vốn bị hắn nắm trong tay, không biết làm sao lại biến mất không còn tăm tích.

Thiên Tình nhẹ ‘ a ’ một tiếng, tay phải sờ xuống dưới, cả kinh nói: “Hả, cỏ dại đâu?”

Hắn không dám tin xem xét xung quanh, lại đem đầu chui vào trong nước, nhìn thấy phía trước có một khe hở.

Thác nước chảy xiết khiến tầm mắt mơ hồ.

Thì ra nơi mọc cỏ lại len còn có một cái động nhỏ, nước chảy qua động, khiến bùn đất cạnh cửa động nhanh chóng rơi xuống, cửa động được cọ rửa sạch sẽ.

Cuối cùng không thể phân biệt nơi mọc cỏ lại là chỗ như thế nào.

Thiên Tình tạm dừng làm Khuê Sơn chú ý, hắn hô: “Tiểu công gia, sao vậy?”

Thiên Tình từ dưới nước ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía, khựng lại trong chốc lát, trả lời:

“…… Không có việc gì.”

Nhưng không biết vì sao, từ sau lưng Thiên Tình toát ra một cổ hàn khí.

Giống như có cái gì đó mà hắn không rõ, đang nhìn chằm chằm hắn.

So với Khuê Sơn, năng lực dẫn đầu của Thiên Tình tốt hơn rất nhiều.

Lúc hoàng hôn, bốn người đã bò lên huyền nhai, gian nan vượt qua dòng nước của Vu Sơn.

Thiên Tình ngồi xổm cách huyền nhai không xa, vẽ Định Thân Chú, cố trụ mình tại chỗ.

Lúc sau tay kéo dây thừng, từ từ kéo Khuê Sơn, Văn Nhân Thiều và Lâm Tử Sơ lần lượt lên.

Bốn người đứng sóng vai cạnh huyền nhai, cùng nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy phía dưới có hơi nước bốc lên, dòng nước giống như Thanh Long nhập hải, âm thanh chấn động trời đất.

Hồ nước vốn thật lớn, nhưng nhìn từ phía trên, lại thấy nó nhỏ chỉ bằng hòn đá.

Tựa một khối lưu li trong suốt.

Khuê Sơn kinh ngạc cảm thán nói: “Cao như vậy, thế mà các ngươi chỉ cần một lần đã có thể bò lên, thật ghê gớm. Lần đầu ta vào Vu Sơn giới, cũng phải bò ba lần, tốn mất mười năm công phu, mới có thể bò đến đỉnh.”

Văn Nhân Thiều hỏi: “Kế tiếp đi đâu? Là tiếp tục đi về phía trước, hay là từ nơi này nhảy xuống?”

Khuê Sơn nói: “Thời gian không còn sớm, hay chúng ta trở lại đường cũ?”

Thiên Tình ngạc nhiên, hỏi: “Cái gì?”

Quay đầu nhìn lại.

Liền thấy phía sau, là một dòng nước lớn.

Nếu mới vừa rồi ngược thác leo lên, ánh sáng chỉ như đom đóm lập loè, vậy thì dòng nước lớn trước mặt là hạo nguyệt (ánh trăng sáng).

Nếu mới rồi ngược thác leo lên chỉ có những cây cỏ non nớt, vậy thì dòng nước lớn trước mặt, chính là Giới Bích Khoan Thụ.

Dòng nước lớn có sóng to tựa như muốn lật sông, mênh mông cuồn cuộn, chảy xiết chín sông, rộng lớn vô biên.

Bốn người Thiên Tình đứng ở chỗ này, cảm giác như hạt cát rơi vào sông biển, không chút gợn sóng.

Thiên Tình dừng một chút, hỏi: “Nơi đó chính là lãnh địa của Toan Táo Hầu?”

Khuê Sơn nói: “Đúng vậy.”

“Nhưng chưa thấy một con Toan Táo Hầu nào lui đến.”

Khuê Sơn nói: “Ở nơi này rất ít, nếu đi về phía trước một chút, sẽ nhìn thấy một đàn. Toan Táo Hầu thích sống theo bầy, đa phần đều leo lên cây. Khi có người đi ngang qua, chúng sẽ nhanh nhẹn leo xuống đuổi giết, không chết không dừng. Nhưng mà từ nơi nước chảy xiết của Vu Sơn, chúng nó sẽ không thể hại người, chỉ có thể cúi đầu chăm chú nhìn, không có xông lên công kích ——”

Nói đến đây, Khuê Sơn bỗng nhiên phản ứng lại, hỏi: “Tiểu công gia người sẽ không……”

Lời còn chưa dứt, Thiên Tình liền nói: “Nếu đã tới đây, sao không đi xem Toan Táo Hầu một chút? Dù sao hiện tại thời điểm cũng còn sớm.”

Khuê Sơn cười khổ.

Văn Nhân Thiều không tỏ ý kiến.

Đúng lúc này, Lâm Tử Sơ lên tiếng, nói: “Chỉ cần trước lúc đêm khuya có thể đến nơi dừng chân. Cho dù người dân đều đã đóng cửa thành, ta vẫn có thể trèo tường mà vào.”

Khuê Sơn thở dài, nói: “Được rồi.”

Thiên Tình cười nói: “Khuê huynh, không cần bày ra bộ dạng không tình nguyện này. Chúng ta thật vất vả mới bò lên, nếu cứ như vậy đi xuống, không phải rất uổng phí sao?”

Khuê Sơn nói: “Sau khi nhìn thấy Toan Táo Hầu, chúng ta phải nhanh chóng quay về, không được kéo dài.”

Thiên Tình gật đầu, nhìn cả hai bên.

Khi ngược dòng tiến lên, lực cản rất lớn.

Đặc biệt là dòng nước chảy xiết cuồn cuộn của Vu Sơn.

Cả đám Thiên Tình nửa người hoàn toàn chìm xuống nước, thong thả nước đi.

Chỉ cần không chú ý một chút, lập tức sẽ té ngã. Nếu không có người hỗ trợ, cự lực dòng nước đánh sâu vào hạ, một hai phải trượt xuống huyền nhai không thể.

Thể lực Khuê Sơn tiêu hao quá nhiều, thở hồng hộc.

Thiên Tình nói: “Dòng nước nơi này quá lớn, không thể xuống được, chi bằng sử dụng tiên lực, thi triển tiên thuật.”

Khuê Sơn nói: “Không, không, tiểu công gia, chúng ta có thể tới gần bờ biển. Nhưng trăm triệu lần không thể lên bờ, người phải nhớ lấy.”

Khuê Sơn cường điệu dặn dò, bảo đảm rằng những người phía sau đều nghe rõ, một hàng bốn người chậm rãi đi về hướng bờ biển.

Chưa đi được mấy bước, đã vào lãnh địa của Toan Táo Hầu.

Thấp thoáng có thể thấy được đại thụ che trời, cành lá sum xuê.

Ở trong Đống Sâm Hoang Nguyên, Toan Táo Hầu dường như không có thiên địch.

Năng lực sinh tồn của bọn chúng rất mạnh, cái gì cũng ăn được, sinh sản cũng nhanh, mỗi năm một con hầu cái có thể sinh hai thai, mỗi thai đều có hai đến ba cái ấu tể.

Trong lãnh địa chứa khoảng mấy vạn con Toan Táo Hầu.

Lúc trước mấy người Thiên Tình ở dòng nước chảy xiết của Vu Sơn đã mệt mỏi quá độ.

Bỗng nhiên nhìn thấy trước mặt có mấy cái quả táo lớn chín mọng rơi xuống dòng nước, chưa tạo được một chút bọt nước nào đã vội vàng bị dòng nước cuốn trôi.

Thiên Tình ngẩng đầu vừa thấy ——

Trên đầu là một mảnh rừng rậm rạp những cây táo chua, có màu đỏ, hoặc chín đến chuyển thành màu tím, giấu trong các phiến lá, tản ra hương thơm nồng đậm.

Có vài quả tươi tốt trên đầu, nặng trĩu rơi xuống nhưng đến một tiếng vang cũng không có, bởi vì chúng đã trầm mình dưới sông.

Khi Thiên Tình ngửa đầu, một quả táo chua rất to vừa rơi xuống.

Thiên Tình linh hoạt, ‘ ba ’ một tiếng, tiếp nhận táo chua cầm trong tay.

Hỏi: “Đây là táo chua sao?”

“Đúng vậy.”

Thiên Tình đưa táo chua đến chóp mũi ngửi, há miệng cắn một miến, liền cắn hơn phân nửa.

‘ ca ca ’ hai tiếng, hương thơm thanh khiết của trái cây lan toả trong không khí, nhưng rất nhanh liền bị hơi nước tản đi.

“Thức ăn ở nơi này thật thú vị,” Thiên Tình nói: “Lúc trước ta thấy trong thác nước có cỏ dại……”



Vừa nói, Thiên Tình vừa duỗi tay về phía sau eo, dường như muốn lấy ra vật gì đó.

Nơi đó vốn dĩ kẹp một đám cỏ dại mà Thiên Tình vô tình nhổ xuống tới.

Nhưng hiện tại, chỗ đó lại trống rỗng.

Thiên Tình sờ soạng, không khỏi sửng sốt.

Hắn sờ soạng khắp nơi, duỗi tay vào cổ áo, rồi đến tay áo.

Lâm Tử Sơ thấy Thiên Tình hành động như thế, tiến lên một bước, hỏi: “Sao vậy?”

“Ta…… Lúc trước ta có nhổ một đám cỏ dại, đặt ở bên hông, nhưng không biết tại sao lại tìm không thấy.”

Văn Nhân Thiều nói: “Dòng nước nơi này chảy quá xiết, nói không chừng đã bị rơi mất.”

Thiên Tình gật đầu, trong lòng lại nghĩ, túi áo này không phải là vật bình thường. Nếu có thể dễ dàng bị dòng nước cuốn đi, Thiên Tình sẽ không để cỏ dại ở bên hông.

Hắn không thể hiểu được, trong lòng chợt có cảm giác, vừa ngẩng đầu về phía trước liền thấy.

Lá cây xào xạc lay động.

Ở phương xa tà dương dần ngã về tây, chỉ còn một tia sáng cuối cùng.

Trên ngọn cây đen xì, chợt thấy có một bóng đen rất lớn ước chừng cao bằng nửa người.

Hình như bóng đen đó đang nâng tay lên, nhanh chóng hái mấy quả táo chua trên thân cây.

Chốc lát sau, mấy quả táo chua màu tím ở cái cây lớn nhất, đã bị hái sạch sẽ.

Cùng với tiếng chi chi ồn ào, lại có thêm mấy cái bóng đen theo sát phía sau, đứng ở trên ngọn cây, hái những quả táo chua còn lại, bỏ vào miệng nhai.

Lát sau, vô số ruột táo chua bị ném xuống bờ biển.

Có mấy cặp mắt của dã thú màu đồng nhìn chằm chằm vào bốn người Thiên Tình, mặt vô biểu tình.

Khuê Sơn nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: “Đây là Toan Táo Hầu…… Tiểu công gia, nếu đã gặp được rồi, chúng ta mau trở về đi……”

Thiên Tình vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu lên xem.

Lông đen của con nhện lúc trước bị ướt nhẹp, vốn đang giãn tám chi, phơi nắng trên vai Thiên Tình.

Lúc này, dường như cảm nhận được khí tức nguy hiểm nào đó, A Mao bỗng nhiên đứng lên, cùng chủ nhân nhìn lên trên.

Nhìn thấy Vạn Nhận nhện trên vai Thiên Tình, Toan Táo Hầu đứng trên ngọn cây lộ ra vẻ mặt cực kỳ chán ghét.

Bàn tay của chúng giống như tay người nắm chặt lấy nhánh cành khô, mạnh mẽ đong đưa.

Vô số quả táo chua như mưa rơi xuống.

Toan Táo Hầu vẫn không thỏa mãn, ở trên thân cây dùng sức nhảy.

Bốn năm con Toan Táo Hầu, nhẹ nhàng sử dụng sức lực, dường như muốn chặt gãy cành cây.

Chốc lát sau, cành cây cũng không thể chịu nổi phát ra âm thanh, trên cành cây xuất hiện vết nứt, gãy xuống.

“Chi! Chi chi!”

Một trận táo chua nện xuống đầu bốn người.

Dường như Toan Táo Hầu rất hứng thú, quơ chân múa tay, lớn tiếng kêu to.

Lực cản của dòng nước quá lớn khiến bốn người khó có thể né tránh.

Có mấy quả táo chua rất to đập vào mặt Thiên Tình, tuy không quá đau, nhưng cũng khiến người ta phẫn nộ.

Thiên Tình cúi người ngồi xổm, bỗng nhiên hút một ngụm khí.

Sau đó lại lần nữa ngẩng đầu, dừng một chút, ‘ phốc phốc ’ vài tiếng, há miệng phun một cột nước chảy xiết.

Lần này, hắn không quan tâm có nên sử dụng linh lực hay không.

Vài cột dòng nước tựa như ngân long, ngang nhiên công kích.

Dòng nước hỗn loạn có lực đạo rất mạnh, tốc độ cực nhanh, trong giây lát đã đánh tới giữa bầy khỉ.

Toan Táo Hầu đang lay động trên nhánh cây, không nghĩ đến sẽ có người can đảm dùng dòng nước công kích mình.

Do không trốn tránh, cột nước đập thật mạnh vào đầu của mấy con Toan Táo Hầu.

Có con hét lên một tiếng, lập tức lảo đảo về phía sau, thiếu chút nữa từ trên cành cây rớt xuống nước.

Chúng nó cỏ vẻ rất kiêng kị dòng nước chảy xiết Vu Sơn, bỗng nhiên bị xô ngã, kiệt lực thay đổi vị trí rơi xuống, sử dụng cả bốn chân đến bờ biển.

Đợi khi đã đứng trên bờ, Toan Táo Hầu mới biết vừa xảy ra chuyện gì.

Tay chúng nắm chặt thành quyền, phẫn nộ mà đấm vào ngực, con ngươi màu vàng lộ ra sự tức giận.

Hết thảy chuyện này, đều phát sinh trong nháy mắt.

Khuê Sơn a một tiếng, căn bản không nghĩ đến, Thiên Tình sẽ phản công lại.

Hắn sợ Toan Táo Hầu công kích, vội vàng quát: “Ngồi xuống! Ngồi xuống! Theo dòng nước, trượt xuống thác nước!”

Lâm Tử Sơ và Văn Nhân Thiều đều hiểu, không cần Khuê Sơn nhắc, lập tức ngồi xuống.

Bốn người buộc dây thừng quanh hông, ba người nhảy xuống, khiến Thiên Tình bị một lực thật lớn kéo về phía sau Thiên Tình, lảo đảo ngã vào trong dòng nước chảy xiết.

Toan Táo Hầu đứng trên bờ căm hận nhìn bốn người Thiên Tình, chạy dọc theo bờ, dường như muốn truy kích.

Đợi bốn người Thiên Tình rơi vào dòng thác, nhìn xuống vực sâu phía dưới, mấy con Toan Táo Hầu nôn nóng qua lại trên bờ, mở cái miệng khổng lồ, phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.

Nhưng chung quy vẫn vì kiêng kị dòng nước trước mặt nước, nên không dám tiến lên.

Sắc trời đã tối.

Trong đêm đen, có bốn thân ảnh, ầm ầm lao xuống, dừng trong lòng hồ sâu không thấy đáy.

Hồ nước thanh triệt, trong bóng đêm hiện ra màu đen như mực.

Xoáy nước trên mặt hồ chạm rãi chuyển động.

So với ban ngày, có vẻ an toàn hơn rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, có bốn người ngẩng đầu từ mặt nước, hít vài ngụm khí thật sâu.

Thiên Tình vuốt nước trên mặt xuống, sau khi phân biệt phương hướng, bơi đến chỗ của Lâm Tử Sơ.

Khuê Sơn nói: “Mau, mau, chúng ta mau về chỗ ở. Cách nơi này không xa, có rất nhiều nơi có thể nghỉ ngơi.”

Dòng nước chảy xiết của Vu Sơn luôn luôn nơi đầu tiên mà tu sĩ muốn đến khi đi vào Đống Sâm Hoang Nguyên, nơi này có Cương Lân giáp thần bí, chỉ cần có thể tìm được một Cương lân thụ, thì không uổng công chuyến này.

Gần nơi dòng nước Vu Sơn, đa phần mọi người đều tụ tập tại đây, dân cư dày đặc.

Bốn người vừa từ dưới hồ bước lên bờ

Liền nghe được cách đó không xa, có âm thanh cỏ cây sột soạt.

Còn có tiếng cát đá cọ xát, dường như có người đang quỳ gối hành lễ.

Thiên Tình và Lâm Tử Sơ nghe thấy đầu tiên, cùng lúc nhìn về phía bên phải.

Khuê Sơn thấy thế, nghiêng tai lắng nghe, biến sắc.

Nói: “Có ‘ hành thi ’, nơi này có ‘ hành thi ’ tới gần. Đi, đi mau.”

Không đợi hắn nói xong, bốn người liền nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.

Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ sóng vai mà đi.

Bỗng nhiên nhận thấy Lâm Tử Sơ duỗi tay về phía mình, Thiên Tình không biết y có ý gì, cho rằng Lâm Tử Sơ muốn nắm tay mình, không nghĩ nhiều, liền trở tay Thiên Tình nắm tay lấy Lâm Tử Sơ.

Liền có cảm giác lòng bàn tay hơi lạnh, thì là trong tay Lâm Tử Sơ đang cầm vật gì đó.

Thiên Tình nghi hoặc, hắn nhận lấy đồ vật trong tay Lâm Tử Sơ, vừa cầm đã thấy.

Là một đám cỏ thon dài, màu xanh đậm.

“……”

Thiên Tình ngạc nhiên nhìn Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ mỉm cười nhìn hắn, nhìn cỏ dại, lại nhìn Thiên Tình, ý bảo hắn nhận lấy, ánh mắt ôn hoà.

Thiên Tình bỗng nhiên minh bạch.

Lâm Tử Sơ y……

Lúc trước y nghe Thiên Tình nhắc đến đám cỏ dại mà hắn hái bị trôi đi, y cho rằng hắn tiếc nuối, nên khi trở xuống dòng thác, không quên hái một đám cho Thiên Tình.

Nhưng mà, dòng nước ở Vu Sơn chảy cực kỳ xiết, khi xuôi dòng vẫn rất hung hiểm.

Trong tình huống như vậy, muốn bảo vệ được bản thân cũng đã hao hết tâm tư.

Vậy mà y vẫn giúp hắn hái đám cỏ dại thưa thớt và hiếm gặp đó, làm sao y có thể đến gần vách núi khi ngược thác?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook