Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 110

Quỷ Sửu

07/07/2021

Trong thành trấn nhỏ.

Khuê Sơn ngửa người nằm trên trường kỷ, phần đầu nóng lên thoáng đau. Mí mắt giật giật, thầm nghĩ: Sao hôm nay lại bồn chồn vậy nhỉ?

Đáng lẽ nên theo tiểu công gia đến Vu Sơn Thoan Lưu.

Nghĩ đến đây, Khuê Sơn giãy giụa muốn đứng dậy. Nhưng bởi vì đầu quá choáng váng, vừa mới đứng dậy đã té lăn ra đất.

Tiếng động này kéo hai người Văn Nhân Thiều và Hứa Vọng Văn đang đứng ở ngoài cửa nói chuyện với nhau bước vào.

Hứa Vọng Văn nâng Khuê Sơn từ trên mặt đất dậy, nói: “Khuê Sơn đạo hữu, ngươi muốn đi nhà xí à?”

“Không,” Khuê Sơn nói: “Ta muốn đi tìm tiểu công gia.”

Hứa Vọng Văn nói: “Hiện tại ngươi cần tĩnh dưỡng.”

“Ta vẫn nên đi một chuyến thì tốt hơn.”

“Không được, giờ ngươi phải nghỉ ngơi một ngày, đến mai mới có thể cùng Thiên Tình đến Vu Sơn Thoan Lưu. Nếu hôm nay còn gắng sức, thời gian không chỉ chậm trễ bấy nhiêu đâu.” Hứa Vọng Văn khuyên nhủ: “Đây chính là bỏ công mài dao để chẻ củi nhanh hơn, Khuê Sơn đạo hữu nên ở chỗ này nghỉ tạm một ngày đi.”

Khuê Sơn bất đắc dĩ, đành phải nằm xuống, nhưng trong lòng có cảm giác hoảng loạn, chậm chạp chẳng thể xua đi.

Thiên Tình và Lâm Tử Sơ tựa vào vách đá, nhìn phía những con cự hầu ở hai bên bờ sông.

Càng lúc càng có nhiều Toan Táo Hầu xuất hiện ở trước mặt hai người.

Trong đó có một con Toan Táo Hầu đặc biệt hùng tráng, đứng đầu bầy khỉ, có vẻ là hầu vương.

Đầu tiên hầu vương đập một chưởng xuống đất, dùng ánh mắt dã thú nhìn Thiên Tình, nhận ra người này chính là tu sĩ trong lời nói của tiên nhân ‘ trên trán có điểm bạc ’, hầu vương không còn do dự nữa nhảy xuống Vu Sơn Thoan Lưu.

Dòm nước chảy xiết dữ dội, cho dù có là hầu vương cường tráng cũng bị dòng nước đẩy lui vài bước. Nhưng rất nhanh nó đã bám chặt vào tảng đá dưới nước, đến gần hai người Thiên Lâm.

Phía sau hầu vương Toan Táo Hầu, lũ khỉ ồn ào náo động cũng nhảy vọt vào Vu Sơn Thoan Lưu.

Đại đa số Toan Táo Hầu sức không bằng hầu vương, bị dòng nước cuốn trôi suýt nữa thì rơi xuống huyền nhai.

Phía trước còn chưa đi xa, bày khỉ phía sau đã vội theo đến.

Trong lúc nhất thời, bọt nước của Vu Sơn Thoan Lưu bắn lên như những viên há cảo trắng trông rất náo nhiệt.

Chúng tu sĩ Mộc Hoa tiên tông kinh hãi kêu lên: “Toan Táo Hầu từ trước đến nay không bước vào Vu Sơn Thoan Lưu, vì sao hôm nay…… Lại như vậy?”

Bùi Tùng Châu nói: “Tiểu Tiên Chủ, Lâm đ*o hữu, không bằng chúng ta tạm thời tránh lui, rời khỏi nơi này.”

“Được,” Thiên Tình nói: “Các vị đạo hữu Mộc Hoa tiên tông, các ngươi cứ đi trước, chúng ta sẽ theo sau.”

Bùi Tùng Châu nhìn các sư huynh đệ của mình lần lượt trượt xuống huyền nhai, cuối cùng nói: “Ta ở dưới hồ đợi các ngươi!”

Nói xong, thả người nhảy xuống huyền nhai theo thác nước trôi xuống hồ.

Nhưng sau lời nói quan trọng đó, Thiên Tình và Lâm Tử Sơ vẫn đứng tại chỗ.

Thiên Tình nói: “Đàn Toan Táo Hầu này rõ ràng vì ta mà đến, chỉ sợ là trả thù chuyện hôm qua ta phun nước vào chúng. Dù sao trốn cũng không thoát, chi bằng chiến một trận.”

Lâm Tử Sơ biết Thiên Tình không phải là "người sẽ tạm thời rút lui", vừa rồi chẳng qua là muốn dẫn mấy người Mộc Hoa tiên tông tránh đi mà thôi.

Lâm Tử Sơ cũng không hề kinh ngạc, khẽ gật đầu, ở dưới nước vẽ ra một định thân trận.

Thiên Tình cũng vẽ một trận pháp giống y như vậy, nhờ vậy hai người có thể ổn định thân mình trong dòng nước chảy xiết, sau đó tựa lưng vào nhau để không bị dòng nước cuốn trôi.

Tuy rằng hai người đứng ở trong định thân trận sẽ lâm vào thế bị động, không thể chủ động đối phó với địch.

Nhưng số lượng Toan Táo Hầu quá nhiều, dường như muốn bao phủ hết toàn bộ Vu Sơn Thoan Lưu, tu sĩ ở trong nước vốn không tiện hành động, nếu đã không muốn chạy trốn thì có chiếm thế chủ động hay không, cũng chẳng còn quan trọng. Không thể không nói, hai người Thiên Lâm chọn định thân trận để cố định cơ thể thực sự là quyết định sáng suốt.

Toan Táo Hầu vương hướng đến chỗ Thiên Tình, mở to cái mồm, lộ ra những chiếc răng nanh đe dọa.

Thiên Tình thả A Mao trong tay áo ra, ý đồ muốn trói chặt đôi tay của hầu vương.

Nhưng lực cánh tay của hầu vương này lớn hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, chỉ thấy nó ngửa mặt lên trời rống to, đôi tay tách ra hai bên, xé rách tơ nhện đã trói buộc cánh tay ra, sắc trong suốt dần biến thành màu trắng ngà, tơ nhện run rẩy theo tiếng đứt đoạn.

Hầu vương hung ác bỗng nhiên lao tới, móng vuốt sắc nhọn muốn công kích đỉnh đầu Thiên Tình.

Đôi mắt kim sắc của dã thú có đồng tử tựa kim châm, không hề phát ra một chút tình cảm.

Thiên Tình không lùi không tránh, ngược còn hướng về trước một bước, tay phải tạo thành chưởng, vươn về phía trước, đấm nhẹ một đấm lên không trung.

Trong không khí dường như có nước gợn sóng đong đưa, một cổ nhiệt lan toả khắp không gian, liệt hoả hừng hực bốc lên, bảo vệ Thiên Tình và Lâm Tử Sơ bên trong.

Hộ Đạo ngũ thức, Hỏa Thuẫn.

Đây là chiêu thức hộ thân của Phượng Chiêu Minh tiên quân, thức thứ nhất là‘ Hỏa Thuẫn ’, tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể sử dụng.

Lúc trước Phượng Chiêu Minh tiên quân dùng chiêu này để ngăn cản tiến công của Phục Long Lân, lúc này sử dụng ở đây, uy lực mạnh bao nhiêu cũng có thể tưởng tượng được.

Hầu vương không biết sự lợi hại của chiêu này, dũng mãnh vọt tới trước.

Thiên Tình nói: “Cẩn thận đám lông trên người ngươi bị thêu cháy hết.”

Toan Táo Hầu tựa hồ nghe hiểu lời của Thiên Tình, ánh mắt hiện rõ sự chần chờ.

Nhưng rất nhanh, Toan Táo Hầu kia lại nhảy về phía trước, vọt vào biển lửa.

Khí thế mãnh liệt của ngọn lửa khi có Toan Táo Hầu vọt vào, bỗng nhiên như bị tạt nước, nhanh chóng tắt đi.

Lông của Toan Táo Hầu không bị tổn hao, ngược lại còn cách Thiên Tình mỗi lúc một đoạn.

Trong lãnh địa Toan Táo Hầu, trên cây táo chua.

Khuôn mặt tiên nhân khinh thường nhìn chiến trường trên dòng nước chảy xiết, nói: “Kẻ hèn Trúc Cơ này thi triển Hỏa Thuẫn muốn thiêu trụi lông hầu vương của bổn thượng tiên, đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Bàn tay vung lên, liền giúp Toan Táo Hầu dập tắt Hoả Thuẫn.

Ở phía xa, Thiên Tình đứng trong Vu Sơn Thoan Lưu có chút kinh ngạc, hắn không biết Toan Táo Hầu này làm cách nào để phá vỡ Hỏa Thuẫn, mặt lộ vẻ nghi hoặc, tiếp tục thi triển.

Lại một đạo liệt hỏa hình thành kết giới xuất hiện giữa người và hầu, nhưng lúc này đây tiên nhân không chờ Thiên Tình thi triển xong, tay phải làm ra động tác ‘ niết ’, giống như bóp tắt một ngọn nến, nhẹ nhàng phá nát Hoả Thuẫn của Thiên Tình, lẩm bẩm: “Chiêu này đã không còn hiệu quả, dùng thức khác đi, mau lôi hết ra

Thấy Hỏa Thuẫn mạnh mẽ bị dập tắt, Thiên Tình khẽ ‘ hừ ’ một tiếng, thầm nghĩ: “Đống Sâm Hoang Nguyên này quả nhiên có nhiều chuyện lạ.”

Tay phải biến chưởng vì quyền, chạm rãi vươn ngón trỏ nhắm ngay hầu vương.

Vẻ mặt lão tiên nóng lòng mong chờ.

Thiên Tình cử trọng nhược khinh, ngón trỏ chậm rãi nhưng có vẻ gấp gáp, tay phải nhắm ngay hầu vương chộp đến, trên ngón trỏ thoáng hiện ra vầng sáng loá mắt, ngọn tập trung ở đầu ngón tay bay vút lên, dù chưa tới gần, nhưng vãn khiến người ta cảm nhận được sức nóng khủng khiếp.

Lão tiên nhân nhướng người về trước, ngưng thần quan sát. Hắn là tu sĩ Đại Thừa, tu vi sâu không lường được, tầm nhìn cũng cực kỳ rộng, Thiên Tình này chiêu chưa xuất chiêu, lão tu sĩ đã hiểu.

Hắn nói: “Ra là ‘ Hồi Nhật chỉ ’. Hồi Nhật chỉ kết hợp với ‘ Huy Qua Thủ ’, có thể hình thành chiêu thức vượt cấp sánh ngang với tu vi Kim Đan - ‘ Huy Qua Hồ Nhật ’.”

Một lúc lâu, khen: “Chiêu này không tầm thường.”



Nhưng rất nhanh, tiên nhân lại lắc đầu: “Chỉ tiếc thuộc tính của Hồi Nhật Chỉ cũng không thích hợp với tiểu tử này. Tiểu tặc này, rõ ràng không thích hợp để tu luyện hỏa chí, tại sao lại luôn thi triển chiêu thức của hỏa tu sĩ?”

Lời này nếu truyền ra, khẳng định sẽ khiến cho tất cả tu sĩ ở Chính Dương Tiên Tông bất mãn.

Trong cơ thể Thiên Tình có Viêm tiên hạc, thần thú Phục Long, hình thành thể chất‘ Thái Phục Khước Viêm ’.

Sư tôn hắn là Phượng Chiêu Minh, đơn hỏa linh căn, thể chất chí dương, một thân tu hỏa đạo tạo nên uy danh hiển hách, chiến ý hay chiến lực đều đứng đầu.

Nếu Thiên Tình không thích hợp tu luyện hỏa ý thì còn ai thích hợp nữa?

Nếu phải xét lại thì chính vì lý do đó nên chiêu thức Phượng Chiêu Minh và Vọng Ta tôn tộc dạy cho Thiên Tình, đều thuộc tính hoả.

Không biết vì sao tiên nhân kia lại nói Thiên Tình ‘ không thích hợp tu luyện m hỏa ý ’.

Nhưng lời vừa rồi có lẻ chỉ là thuận miệng nói ra, căn bản không muốn giải thích, tiếp tục đem tầm mắt phóng ra xa.

Quan sát hai người Thiên Lâm đối chiến với Toan Táo Hầu.

Không còn cách nào, bởi vì đủ loại nguyên nhân lão tiên này đã mấy trăm năm không rời khỏi Đống Sâm Hoang Nguyên.

Trong Đống Sâm Hoang Nguyên có địa vực giam cầm, chỉ có tu sĩ dưới Kim Đan mới có thể tiến vào. Hơn nữa nơi này linh khí loãng, muốn thi triển tiên thuật không thể không sử dụng linh thạch.

Đại đa số tu sĩ ăn mặc cần kiệm, có thể không cần sử dụng thì sẽ không thi triển tiên thuật.

Đã rất lâu tiên nhân chưa nhìn thấy tu sĩ đánh nhau.

Tuy rằng hai tiểu tử đang đứng trong Vu Sơn Thoan Lưu chỉ có tu vi Kim Đan và Trúc Cơ, chiêu thức đơn giản, uy năng thực cũng chưa đáng để đặt vào mắt, so với khả năng chiến đấu của mình quả thực là nhàm chán vô cùng. Nhưng chí ít có còn hơn không.

Sau khi Hoả thuẫn biến mất, bên phía Lâm Tử Sơ cũng có rất nhiều Toan Táo Hầu vọt tới.

Hình thể Toan Táo Hầu cường tráng, so với nam tử thành niên tử thì cao lớn hơn lại đứng ở khoảng cách gần như vậy, khó tránh khỏi làm nhân tâm rối loạn.

Nhưng trên mặt Lâm Tử Sơ vẫn là vẻ đạm nhiên. Y có Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, đại đạo là tu luyện băng tuyết. Băng tuyết lại là một nhánh của hệ thuỷ, ở trong Vu Sơn Thoan Lưu, phải nói ưu thế của y so với Thiên Tình càng rõ ràng hơn.

Ngay từ đầu, Lâm Tử Sơ chỉ dùng quyền cước đơn giản công kích. Nhưng rất nhanh, cánh tay y liền cảm thấy một trận tê mỏi.

Lực công kích của dã thú mạnh hơn lực phòng ngự của tu sĩ, hơn nữa bị nhiều Toan Táo Hầu vây công như vậy, dù có tiên pháp, Lâm Tử Sơ cũng không thể chống đỡ nổi.

Nghĩ đến đây, tay phải Lâm Tử Sơ rũ xuống, tới gần mặt nước, mấy chục bọt nước bỗng hoá thành một đoá hoa.

Bọt nước trong tay y nhanh chóng đông lại, biến thành thể rắn trong suốt.

Tay phải tựa như đang điềm đạm đánh đàn, âm thanh như hạt châu rơi trên mâm ngọc.

Bọt nước đông lại, so đá còn cứng rắn hơn, đánh vào Toan Táo Hầu da dày thịt béo khiến chúng ngao ngao kêu to.

“Tích thuỷ thành băng.”

“Cái gì!” ở nơi xa bạch y tiên nhân nhìn Lâm Tử Sơ thi triển tiên thuật, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Hắn lộ ra vẻ hoài nghi, bấm tay suy tính.

Không bao lâu, tiên nhân này ngẩn người, bỗng nhiên ‘ ha ha ’ cười to, hô:

“Hàn Long Ngọa Tuyết Thể!”

Hắn cười to đến nỗi hai bên sườn cổ nổi gân xanh, có vẻ dữ tợn. Hắn nhìn Lâm Tử Sơ trong Vu Sơn Thoan Lưu, ánh mắt hiện rõ ý công kích, nhẹ giọng nói: “Trời xanh không phụ ta, cuối cùng ta cũng chờ được ngày này rồi!”

Nói xong, tiên nhân khó kiềm chế mà đong đưa thân mình, biến mất không còn tăm hơi. Khi xuất hiện lại lần nữa, đã đứng trên bờ Vu Sơn Thoan Lưu.

Ở bên kia, dù hai người Thiên Lâm thân thủ bất phàm, nhưng Toan Táo Hầu rất có linh tính, thiện về công phạt, trong lúc nhất thời song phương bất phân thắng bại.

Đang kích đấu, Thiên Tình bỗng nhiên cảm nhận được gì đó không khỏi ngẩn ra nhìn lên bờ.

Nơi đó vốn vắng tanh bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, là một vị tu sĩ tóc bạc đang đứng. Sắc mặt tu sĩ nọ không tốt lắm, âm dương quái khí nhìn Lâm Tử Sơ, ánh mắt rất quỷ dị.

Khi kão đầu bạc đứng trên bờ sông, Toan Táo Hầu ở trong Vu Sơn Thoan Lưu đều kêu thảm bò lên, đứng ở sau lưng lão tiên nhân.

Dù không biết người này rốt cuộc là ai, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, hẳn là không có ý tốt.

Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ nhìn nhau, yên lặng thi triển vòng phòng ngự.

Thiên Tình nói: “Tại hạ Vọng Ta Thiên Tình, không biết tôn tính đại danh của các hạ……”

Tiên nhân kia không nói một lời, híp mắt, nguy hiểm nhìn hai người Thiên Lâm.

Trong nháy mắt tiếp theo, một cổ linh áp cường đại như bóng ma ập xuống đỉnh đầu hai người.

“Không ổn!”

Dù hai người Thiên Lâm đã làm tốt lớp phòng thủ, nhưng đối kháng với lão tiên nhân này lại không có chút tác dụng. Vòng phòng thủ của hai người đã bị linh áp đáng kinh sợ này vô hiệu.

Linh áp che trời lấp đất ập tới khiến trước mắt Thiên Tình tối sầm, trái tim đau đớn, còn chưa kịp bắt lấy cánh tay Lâm Tử Sơ đã bị sốc đến mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu.

Khi Thiên Tình mở mắt, bên tai truyền đến tiếng nổ, trong mơ hồ dường như có người gọi tên hắn.

“A Tình……”

“A Tình……”

Tiếng la càng lúc càng gấp, mỗi lúc mỗi rõ ràng.

Cả người Thiên Tình chấn động, dùng sức lắc đầu đã hoàn toàn tỉnh táo.

Đầu hắn choáng váng não đến trướng, giống như bị linh áp mới quá mức cường đại vừa rồi đập đến hỏng đầu rồi, những vật xung quanh đều nhìn không rõ lắm.

Mơ hồ nhìn đến Lâm Tử Sơ đang ngồi trước mặt chính mình, dùng lòng bàn tay lạnh băng vỗ lưng Thiên Tình.

Mà lão tiên nhân dùng bạo lực mang hai người bọn họ đến đây đang đứng một bên, thờ ơ hừ một tiếng, nói: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi?”

“……”

Ánh mắt Lâm Tử Sơ sắc bén bảo vệ Thiên Tình, tràn ngập địch ý nhìn lão tiên nhân.

Ánh mắt tiên nhân lộ ra chút nóng nảy, hắn hít sâu một hơi, nói ra nguyên nhân mình trói bọn họ.

“…… Mau đứng lên, ta lệnh các ngươi lập tức đánh nhau, để bổn thượng tiên nhìn xem, đến tột cùng là ai có thể chiến thắng.”

Nghe vậy, cả Thiên Tình lẫn Lâm Tử Sơ đều sửng sốt, không rõ người này rốt cuộc muốn làm gì.

“Mau đứng lên!” Đầu bạc tiên nhân rống lên một tiếng, đôi tay hắn làm động tác nâng lên trong hư không, phía sau hai người Thiên Lâm giống như có bàn tay vô hình đỡ họ, không tự chủ mà đứng dậy. Lão tiên nhân ngửa đầu cười hai tiếng, nói: “Mau rút kiếm ra! Mau mau mau, để ta nhìn xem, trong các ngươi ai giỏi hơn!”

Dù hai người đều cảm thấy lão tiên nhân này thật khó hiểu, nhưng Lâm Tử Sơ vẫn nghiêm túc trả lời: “Ta sẽ không chỉa kiếm vào A Tình.”

“Không được!” Đầu bạc tiên nhân nói: “Ta bảo các ngươi dùng đao kiếm đấu nhau, thì các ngươi nhất định phải dùng đao kiếm! Như thế nào, ngươi dám không nghe lệnh của ta sao?”



Lâm Tử Sơ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Khó tuân lệnh.”

Lão tên nhân cười lạnh một tiếng, thân hình nhanh như bóng quỷ, một giây trước còn đứng đối diện hai người Thiên Lâm, trong nháy mắt đã dịch chuyển biến mất.

Chỉ cảm thấy tóc mái bị gió thổi qua, Lâm Tử Sơ còn không chưa kịp chớp mắt, đôi tay đã bị bắt chéo kéo ra sau lưng.

Lão tiên nhân gập đôi tay Lâm Tử Sơ lại, nếu hắn dùng thêm chút lực có lẽ sẽ bẻ gãy cánh tay của y, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi đánh hay không đánh?”

Lâm Tử Sơ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nói: “Không đánh!”

Đúng lúc này, Thiên Tình bỗng nhiên tiến lên, muốn đánh lùi tiên nhân, kéo tay Lâm Tử Sơ ra, vội nói: “Không, vẫn nên đánh, ngươi mau thả y ra!”

Tiên nhân cười ha ha, nói: “Vẫn là ngươi hiểu chút quy củ. Tiểu hài nhi nhà Vọng Ta, so với phế vật cũng phải có điểm mạnh hơn chứ.”

Nghe tiên nhân gọi Lâm Tử Sơ là ‘ phế vật ’, trong mắt Thiên Tình hiện lên vẻ giận dữ, nhưng hắn lập tức hoà hoãn nói: “Đương nhiên. Vị tiền bối này tu vi tinh thâm, chúng ta bị ngươi bắt, còn có thể nói gì? Vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.”

Tiên nhân vui vẻ nói: “Đây mới là hảo hài tử. Mau ra tay, để ta xem bản lĩnh thật của các ngươi.”

“Đến.” Thiên Tình rút kiếm phôi của Thái Phục Khước Viêm, nhào về phía Lâm Tử Sơ.

Rất nhanh.

Thiên Tình thu kiếm vào vỏ, dứt khoát nói: “Ta nhận thua.”

Lão tiên nhân cả giận nói: “Tiểu tử thúi, ngươi căn bản không dùng toàn lực, trêu chọc bổn thượng tiên như vậy là muốn chết sao?”

Nói xong nâng tay lên, bàn tay ẩn chứa linh lực bàng bạc, nhắm ngay đầu Thiên Tình, rống: “Xem ta làm thịt nhãi ranh ngươi đây.”

“Chậm đã!” Thiên Tình nói: “Tuy rằng hôm nay ta thua, nhưng không có nghĩa ngày sau cũng sẽ thua. Ngươi giết ta, chẳng phải sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ta đánh bại y sao?”

Bàn tay của lqxo tiên nhân khựng lại.

Thiên Tình nói: “Tu vi Lâm huynh cao ta ta, tuổi cũng lớn hơn ta, ta đối chiến với y, tất nhiên sẽ thua.”

“Ai nói!” Tiên nhân nổi trận lôi đình, nói: “Hàn Long Ngọa Tuyết Thể cũng thường thôi, cái gì mà ‘ tất nhiên là thua ’. Tiểu tử nhà ngươi quá kém cỏi, dám tùy tiện ra chiêu lừa gạt bổn tiên. Nếu không vì vậy làm sao thua được?”

Thiên Tình không cho là đúng: “Ta nói thua, thì là thua.”

“Hừ,” tiên nhân hừ lạnh một tiếng, trên dưới đánh giá Thiên Tình, nói: “Tuy rằng ngươi tinh thông pháp thuật, thể chất cũng không tồi, cái yếu hiện tại chính là chưa tìm được đại đạo tu hành của mình. Để bổn thượng tiên tới chỉ giáo ngươi mấy chiêu, không đến nửa canh giờ, nhất định có thể giúp ngươi lợi hại hơn trước rất nhiều. Nếu sau khi ta dạy ngươi, ngươi còn bại dưới tay tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, bổn thượng tiên liền bóp chết ngươi!”

Thiên Tình khinh thường nói: “Ta không cần ngươi dạy.”

Tiên nhân ôm hai tay, nói: “Ngươi càng nói như vậy, ta càng không thể không chỉ giáo ngươi. Nói cho ngươi biết, bổn thượng tiên tên là Đặng Lâm lão tiên, là chủ của Vu Sơn giới này. Đống Sâm Hoang Nguyên có 5400 ngọn núi, một vạn 800 loại hoang thú, mười hai vạn 9600 thực vật, tất cả đều nghe lệnh ta.”

Đống Sâm Hoang Nguyên, trong trấn nhỏ.

Đang lúc hoàng hôn.

Mấy tu sĩ Mộc Hoa tiên tông có Bùi Tùng Châu dẫn đầu, hoang mang rối loạn chạy đến chỗ Hứa Vọng Văn, hô:

“Đại sự…… đại sự không ổn!”

Khuê Sơn vốn đã hoảng hốt khó an, vừa nghe lời này, lập tức từ trên ghế ngồi lên, vội hỏi: “Là ai?”

“Chúng ta là đệ tử của Mộc Hoa tiên tông. Ngươi là Khuê Sơn sư huynh của Chính Dương Tiên Tông?”

“Đúng vậy,” Khuê Sơn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Tiên Chủ cùng Lâm Tử Sơ đạo hữu leo lên Vu Sơn Thoan Lưu gặp phải Toan Táo Hầu bạo loạn, chúng muốn bắt người. Tiểu Tiên Chủ bảo bọn ta đi trước, nói là sẽ lập tức theo sau. Chúng ta đợi thật lâu. Nhưng cho tới bây giờ, cũng chưa thấy một bóng người.”

Khuê Sơn ngây người ‘ a ’ một tiếng, khi phản ứng lại hô to: “Còn không mau đi tìm người!”

“Bây giờ trời đã trễ thế này……”

Một tu sĩ tuổi còn nhỏ nói: “Nếu lại leo lên Vu Sơn Thoan Lưu sẽ chạm mặt với Ẩn Hình thú.”

Khuê Sơn rống giận: “Chẳng lẽ muốn ta ở chỗ này chờ sao?”

Hắn thực sự đã chịu đả kích mà cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Ta đã biết sẽ xảy ra chuyện mà…… Tiểu Tiên Chủ…… chuyện này đúng là chết vạn lần cũng không hết tội……”

Hứa Vọng Văn đứng ở một bên nói: “Khuê Sơn huynh, chi bằng để ta ra ngoài tìm Tiểu Tiên Chủ. Ta ở chỗ này đã lâu, đối với địa hình cũng quen thuộc. Cho dù gặp phải Ẩn Hình thú, cũng có cách tránh né.”

Bùi Tùng Châu nói: “Một mình ngươi đi quá nguy hiểm.”

“Ta đi cùng hắn.” Văn Nhân Thiều nói: “Yên tâm đi, tính cách Tiểu Tiên Chủ hoạt bát, nói không chừng đang chơi đùa cùng Toan Táo Hầu, không cần quá lo lắng. Chỉ là ban đêm ở Đống Sâm Hoang Nguyên nguy hiểm, không thể để mặc hắn bên ngoài. Thời gian cấp bách cần tìm được hắn trước đêm khuya. Khổ Chung Tông ngoại trừ có ta và Hứa Vọng Văn, còn có rất nhiều đồng môn khác của bọn ta ở gần đây. Ta dùng khẩu pháp truyền âm của Khổ Chung Tông nhờ bọn họ đi vào đây cùng tìm kiếm.”

Nghe được từ ‘ Đồng môn ’, ngón tay Hứa Vọng Văn khẽ run lên, chợt cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Khuê Sơn trầm tư trong chốc lát, nghĩ thầm lúc này càng nhiều người giúp càng tốt, hắn thở dài: “Làm phiền đạo hữu, mong đạo hữu và đồng tông hỗ trợ tìm Tiểu Tiên Chủ.”

Cũng không hề nhiều lời, bước ra cửa tìm Thiên Tình.

Thẳng đến khi trời tối, Văn Nhân Thiều cùng Hứa Vọng Văn mới đến được nơi hai người Thiên Lâm biến mất.

Nhưng sao đến một dấu vết cũng không có?

Văn Nhân Thiều, Hứa Vọng Văn hô to tên Thiên Tình và Lâm Tử Sơ, nhưng trước sau đều không nhận được hồi đpá.

Thanh âm này ngược lại hấp dẫn rất nhiều hành thi bơi lội trong đêm, chúng đứng dưới hồ, quỷ khí dày đặc nhìn Văn Nhân Thiều và Hứa Vọng Văn.

Hứa Vọng Văn nhìn xuống dưới, liền thấy trong hồ sâu tụ tập rất nhiều hành thi, không khỏi có chút lo lắng.

Hắn nhỏ giọng nói với Văn Nhân Thiều,: “Không thể gọi nữa, phía dưới có rất nhiều hành thi đang đến.”

Văn Nhân Thiều nhìn thoáng qua, nói: “Ừ, quả thực không ít. Nhiều hành thi như vậy, muốn về cũng khó khăn.”

Hứa Vọng Văn lắc đầu.

Mới vừa rồi hai người đã ra sức leo lên Vu Sơn Thoan Lưu, sau đó lại cố ý lớn tiếng kêu gọi. Lúc này không khí yên tĩnh đột nhiên có chút xấu hổ.

Nhưng khi nghe thấy tiếng đập nước, Văn Nhân Thiều giơ tay gối sau đầu, duỗi người nói: “Đi khắp nơi cũng không tìm được Tiểu Tiên Chủ, hết cách rồi. Giờ cũng đã quá muộn, chúng ta quay về chưa?”

Hứa Vọng Văn gật đầu, nói: “Chú ý chút, đừng chạm phải máu của hành thi.”

“Đụng tới thì sao,” Văn Nhân Thiều không để ý, liếc nhìn Hứa Vọng Văn một cái, nói: “…… Ngươi không phải là đại phu sao?”

Hứa Vọng Văn nghiêm mặt, nói: “Hồ nháo, chuyện này không thể đùa giỡn.”

Đại khái là có chút tức giận, hắn thả người nhảy xuống Vu Sơn Thoan Lưu, ‘ bõm ’ một tiếng rơi vào trong hồ.

Văn Nhân Thiều cười nói: “Cổ hủ.”

Rồi cũng nhảy theo, hắn dừng ở vị trí cách Hứa Vọng Văn không xa, sử dụng cả tay lẫn chân bơi vào bờ.

Khi hai người bơi tới bờ hồ, biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng.

“Kỳ quái……”

“Hôm nay sao lại có nhiều hành thi như vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook