Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra
Chương 79
Quỷ Sửu
07/07/2021
Chính Ngô Châu tôn trọng thần long, những gia đình bá tánh bình thường hơn phân nửa đều cung phụng đồ đằng hình rồng, cầu mong quốc thái dân an.
Giữa trán Thiên Tình cũng phong ấn một con rồng.
Nhưng rồng này không bình thường mà chính là thần thú Phục Long. Trong truyền thuyết, Phục Long sinh diệt cùng thiên địa, mạnh mẽ lại cường hãn vô cùng.
Cho đến hôm nay, chưa ai có thể thuần phục được nó.
Thần thú như vậy lý ra không thể bị phong ấn, nếu đổi thành người khác đặt Phục Long ở giữa trán, người đó chắc chắn không thể chịu nổi linh lực khổng lồ của Phục Long, nổ tan xác mà chết.
May mà, thần thú này bị phong ấn ở giữa trán Thiên Tình cũng chưa phải là Phục Long trưởng thành, mà chỉ là một khối Phục Long lân biến thành tiểu long đã ngủ say nhiều năm. Cách thời điểm nó trưởng thành còn rất lâu.
Hơn nữa, Thiên Tình cũng không phải người bình thường, hắn được tiên tử Lam Thu Quế liều mình sinh hạ, là độc tử của Đông Côn Tiên chủ. Lấy cốt của Đông Côn Tiên chủ làm xương, lấy nhục từ Lam Thu Quế tiên tử làm thịt, lại có huyết mạch của Vọng Ta tôn tộc, thể chất cường hãn. Sau khi khai mạch, thể chất liền ngang ngửa với tu sĩ Nguyên Anh.
Một loạt những nguyên nhân này móc nối vào nhau tạo nên cục diện hiện tại.
Chỉ là, Phục Long giữa trán Thiên Tình, giống như pháo đang cháy, lưu lại trong cơ thể Thiên Tình, cực kỳ nguy hiểm.
Phục Long luôn hướng đến tự do.
Phục Long trước mắt còn đang say nên yên ổn. Nhưng một khi nó tỉnh lại, với tính cách cao ngạo của nó tuyệt đối không chịu ở một chỗ nho nhỏ.
Nếu không thể đem Phục Long biến thành thần thú bản mạng thì Thiên Tình chỉ có thể đem nó thả đi, hoặc bị nó quấy đến long trời lở đất, vĩnh viễn không có ngày bình yên.
Điều khiến Phượng Chiêu Minh lo lắng nhất lúc này, không phải là Viêm nhị hạc ở trong đan điền Thiên Tình.
Mà chính là Phục Long giữa trán Thiên Tình.
Dù Viêm tiên hạc cũng cực kỳ cường hãn, nếu xử lý không ổn thỏa vẫn rất phiền toái. Nhưng so với Phục Long mà nói, thì còn đơn giản hơn.
Phượng Chiêu Minh cần phải dạy cho Thiên Tình cách hàng phục Phục Long, khi và cách bảo hộ bản thân khỏi phản phệ của nó.
Thiên Tình chỉ vừa đạt tu vi Trúc Cơ, chưa kết đan, đại đạo tu luyện cũng chưa lựa chọn đã phải đối mặt với hung thú nguy hiểm nhất trong thiên địa, Phượng Chiêu Minh thân là sư tôn của Thiên Tình, gánh nặng trên vai mệt mỏi như thế nào, ngẫm chút liền có thể.
Thiên Tình biểu tình kháng cự, nghĩ nghĩ, nói: “Sư tôn, ta về Vọng Tình phong trước, sau đó sẽ đi tìm ngươi.”
Thiênn Tình rũ mắt nhìn bảo hộp trong tay Lâm Tử Sơ.
Phượng Chiêu Minh cũng nhìn theo, mắt dừng tại bảo hộp, liền thấy có một khối ngọc cũ nát được đặt trong bảo hộp tinh tế.
Vì thế hắn gật đầu.
Có một Thanh Vũ Loan Điểu, cất cao tiếng hót, đưa Phượng Quân rời đi.
Thiên Tình nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tiểu Mi, đi mau.”
Nhưng mà viên hầu dưới thân vẫn không nhúc nhích, chỉ ngửa đầu, dùng đôi mắt to đen như mực nhìn Thiên Tình.
Thì ra, viên hầu này nhìn qua hình thể cực lớ, cường tráng uy mãnh, nhưng thực ra lá gan rất nhỏ. Gặp được tu sĩ cường hãn như Phượng Chiêu Minh tiên quân, sớm đã sợ tới mức chân mềm ra, sở dĩ chưa ôm đầu chạy trốn, là bởi vì nó ngoan ngoãn nghe lời, không dám bỏ lại Thiên Tình mà đi.
Thiên Tình mắng: “Tiểu Mi, ngươi vóc dáng to lớn sao lá gan lại nhỏ như vậy, thật là một chút tiến bộ cũng không có!”
Lâm Tử Sơ thấy hắn nóng nảy, liền nói: “Thiên Tình, sao không ngự kiếm phi hành?”
Thiên Tình hỏi: “Ngươi có mang kiếm?”
Lâm Tử Sơ ngẩn ra, dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
“Thật tốt,” Thiên Tình nói: “Làm phiền ngươi đưa ta đi một đoạn. Vọng Tình phong, chỉ ở bên kia thôi.”
“Ngươi…… Không có bội kiếm sao?”
“Có chứ,” Thiên Tình nói: “Khiếm của ta gọi là ‘ Thái Phục Khước Viêm ’, bất quá, hiện giờ chỉ là kiếm phôi. Đợi đến khi ta kết đan, rót Viêm huyết và Phục Long lân vào mới có thể sử dụng.”
Thẳng đến lúc này, Lâm Tử Sơ mới biết được vì sao Thiên Tình không ngự kiếm.
Nhưng y tựa hồ có chút chần chờ, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi ngày thường ngự kiếm như thế nào?”
Thiên Tình nói: “Ngày thường không ngự kiếm. Sao ngươi lại hỏi nhiều vấn đề như vậy? Giúp ta đi, tới Vọng Tình phong rồi, tùy ngươi muốn hỏi gì cũng được.”
Lâm Tử Sơ thở dài, không còn cách nào, chỉ đành từ bên hông rút một thanh kiếm ra khỏi vỏ, tay y niết kiếm quyết, nói: “Bay lên.”
Thân kiếm này bốn thước, rộng chưa bằng bàn tay nhưng mang hàn khí bức người. Giữa thân kiếm có vết nứt, phá hủy đi sự hoàn mỹ của tổng thể thanh kiếm, để lộ ra một chút thất bại.
Hiển nhiên, đây chỉ còn là một thanh phế kiếm.
Những tiên kiếm bình thường cũng giống như tu sĩ, hấp thu linh khí thiên địa. Tu vi tủ sĩ tăng lên thì uy lực tiên kiếm tuỳ thân sẽ tăng theo.
Nhưng khi tiên kiếm bị hao tổn, không giống tu sĩ có thể lành lại, mà tình trạng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu biến thành phế kiếm sẽ không bao giờ có thể tăng uy lực lên nữa.
Thanh kiếm trong tay Lâm Tử Sơ, đúng là một trong mười hai hàn kiếm, Hàn Thử Kiếm.
Thiên Tình thả người lên thân kiếm này mà không cần vịn vào Lâm Tử Sơ.
Hàn Thử Kiếm khó có thể chịu đựng sức nặng của hai tu sĩ, liền lay động.
“Lâm Tử Sơ,” Thiên Tình ổn định thân mình, ngạc nhiên nói: “Sao ngươi lại dùng một phế kiếm như vậy?”
Trong miệng Thiên Tình đây là phế kiếm, nhưng hắn có còn nhớ, chính thanh kiếm này đã từng chém sắt như chém bùn, hàn quang rực rỡ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Cũng đã từng vững vàng chở hai người chạy trốn. Khi đó Thiên Tình chưa học được thuật ngự kiếm, chỉ có thể ôm chặt lấy eo Lâm Tử Sơ.
Nhưng rồi vật đổi sao dời, năm tháng lưu chuyển.
Người phía sau, hoàn toàn không còn là thiếu niên ngây thơ ngày trước, mà đã trở thành con trai độc nhất của Tiên chủ được vạn người kính trọng.
Thanh kiếm này cũng không còn vẻ sắc bén của ngày xưa, hiện giờ không thể bảo hộ được hắn nữa.
Lâm Tử Sơ rũ đôi mắt xuống, một hồi lâu, mới áp chế được tâm tình uể oải trong lòng.
Y giải thích nói: “…… Ta thể chất đặc thù, tiên kiếm bình thường khi bị ta chạm vào đều bị đông cứng, chỉ có thể dùng hàn kiếm. Mà hàn kiếm rất khó tìm, nên vẫn chưa có cơ hội đổi.”
Thiên Tình nghe vậy, có chút giật mình.
Vốn định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hàn kiếm thuộc tính thủy, cực kỳ hiếm thấy, Chính Ngô Châu gọi danh hàn kiếm cũng chỉ có mười hai thanh, người đời thường gọi là ‘ Thập Nhị Hàn kiếm ’.
Trong đó ‘ Hàn Long kiếm ’ lợi hại nhất, hiện tại đang ở Mộc Hoa tiên tông trong tay Liễu Băng* tiên tử.
Liễu Thị Băng (柳是冰) nhưng mình xin phép để Liễu Băng thôi tự nhiên để Thị vô hơi kỳ
Hàn Long kiếm lợi hại là thế nhưng vẫn chưa được xếp vào danh sách thiên hạ kỳ kiếm. Từ đó có thể thấy được sự suy tàn của những thanh kiếm hệ băng tuyết.
Muốn tìm được một thanh hàn kiếm tốt thực sự rất khó khăn, cũng khó trách Lâm Tử Sơ là tu sĩ Kim Đan danh tiếng lẫy lừng như vậy nhưng vẫn giữ lại phế kiếm Hàn Thử Kiếm.
Hai người vừa đến Vọng Tình phong, liền nhìn thấy có một Thanh Loan cao nhã, đang đứng ở cửa đại điện.
Thanh Loan này là tọa kỵ của Phượng Chiêu Minh tiên quân, nó nhẹ nâng cánh, kêu to vang dội, nhìn Thiên Tình.
Thiên Tình đối Lâm Tử Sơ nói: “Sư tôn ta phái Thanh Loan đến đây thúc giục ta, ta phải nhanh đến Trấn Uế phong. Lâm Tử Sơ, đa tạ ngươi đem giúp ta mang Cương Mão đến.”
Lâm Tử Sơ bất đắc dĩ không muốn, nhưng cũng không có cách nào mở miệng giữ người lại.
Biểu tình tiếc nuối của y quá mức rõ ràng, trong lòng Thiên Tình vừa động, có một cảm xúc lạ lùng, buột miệng hắn thốt ra:
“…… Chờ sau khi ta gặp sư tôn, sẽ tìm ngươi.”
Hai người nhìn nhau ngạc nhiên. Tiên đồng Sương Diệp, Sân Hoa đứng ở một bên cũng rất kinh ngạc. Phải biết Thiên Tình là Tiểu tiên chủ, người khác muốn gặp hắn một lần, cũng đã khó khăn. Mười năm qua, bọn họ chưa từng thấy Thiên Tình chủ động như vậy.
Ngay cả Thiên Tình cũng cảm thấy kỳ quái.
Hạch tâm đệ tử của Chính Dương Tiên Tông nhiều vô số, những nam nhân nữ tử đồng lứa với hắn đều đếm không xuể, bọn họ đều muốn lấy lòng Thiên Tình, nếu đặt Lâm Tử Sơ trong đám người đó, ngoại y có thể chất đặc thù, tướng mạo anh tuấn, thì không còn gì đặc biệt.
Một khi đã như vậy, vì cái gì khi nhìn đến hai mắt Lâm Tử Sơ, Thiên Tình thế lại không nhịn được muốn an ủi?
Này cũng quá……
Thiên Tình nhăn hai hàng lông mày lại, cảm giác này thật kỳ quái, nhưng trong lòng lại vui sướng, dường như không hề có chút miễn cưỡng nào.
Hắn nâng lên tay, vỗ vỗ sau lưng Lâm Tử Sơ, cười nói: “Cũng đừng quên mang theo rượu trái cây và thịt bò.”
Kình Thiên Chi Trụ, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.
Trong Trấn Uế phong, ngoại trừ Nhương Tà Các, khắp nơi đều là Trừ Phiền tiên trúc vạn năm, khi gió thổi qua giống như lay động toàn biển lửa.
Sau Nhương Tà Các, có một mảnh đất trống hình vuông, so với những nơi xung quanh có tiên trúc sinh trưởng tươi tốt, mảnh đất này lại không có một ngọn cỏ, phá lệ hoang vu.
Nếu có người khác đến đây, họ sẽ phát hiện, trên đất trống có rất nhiều hòn đá màu trắng rất cứng rắn, thật giống với nơi diễn ra Diễn Võ đại hội ở Tuyên Tạ đường.
Cho dù có là tu sĩ Kim Đan, nếu không dốc toàn lực, cũng rất tạo ra vết rạn trên những hòn đá này.
Khi bị đánh nứt, đá này cũng có thể tự động hấp thu linh khí thiên địa rồi khép lại rất mạnh, nếu không đánh nát toàn bộ nó thì không đến sáu canh giờ, đá này lại khôi phục như lúc ban đầu.
Các tiên tông sở hữu đại đường luận võ, phần lớn đều chọn loại đá này coi như gạch, tùy ý cho đệ tử phá.
Sân này Phượng Chiêu Minh cho dựng lên mười năm năm trước, chỉ có một mình Thiên Tình tu hành ở đây.
Hôm nay, Thiên Tình muốn xem Phượng Chiêu Minh triệu hoán Phục Long.
Dù Phục Long giữa trán chưa trưởng thành, nhưng linh lực bàng bạc khó khống chế.
Phượng Chiêu Minh tay cầm bút lông, đứng ở bên cạnh Thiên Tình vẽ Dẫn Long trận.
Trước khi vẽ trận, Phượng Chiêu Minh nói: “Sau khi trận này hoàn thành, Phục Long không thể lập tức thoát khoả xiềng xích. Mượn thời cơ đó, ngươi cùng Phục Long mau chóng câu thông.”
Thiên Tình hỏi: “ Câu thông như thế nào?”
Phượng Chiêu Minh nghiêm túc nói: “Khuynh tâm câu thông*.”
*Khuynh tâm câu thông: Giao tiếp/ cảm nhận bằng trái tim í
Cái trả lời này quá mức trừu tượng, nhưng mà Thiên Tình vẫn gật đầu. Hắn đã sớm biết Phượng Chiêu Minh sẽ trả lời như vậy, bởi vì mười năm nay, Phượng Chiêu Minh đã dạy hắn vô số lần, nếu muốn thuần phục Phục Long, mấu chốt chính là câu thông.
Lúc trước Thiên Tình luôn gật đầu, ý bảo đã biết.
Hôm nay lập tức được thấy Phục Long, tâm tình Thiên Tình không tránh khỏi khẩn trương, kích động nói: “Cái gì gọi là khuynh tâm câu thông, là giống ta đối với A Mao.”
Nghe vậy, tay cầm bút lông của Phượng Chiêu Minh dừng lại.
Hắn vốn dĩ đã tính toán bắt đầu vẽ trận, nhưng mà nghe được câu trả lời của Thiên Tình, hắn lập tức từ bỏ quyết định này.
Phượng Chiêu Minh mở miệng nói: “Không. Phục Long tính tình cao ngạo hơn Vạn Nhận nhện rất nhiều, không thể đánh đồng. Cái gọi là khuynh tâm, đó là phải dùng lễ nghĩa.”
“……”
Thiên Tình ngẩn người, nói: “Sư tôn, ngươi nói không rõ. Nhìn thấy Phục Long, thì phải hành lễ kiểu gì?”
Phượng Chiêu Minh lắc đầu.
Thần thú Phục Long, hướng tới tự do, chân không chạm đất, cao ngạo bằng trời.
Đông Côn Tiên chủ là người duy nhất ở Chính Ngô Châu từng tiếp xúc gần gũi với Phục Long nhất mà không bị nó ăn thịt. Nhưng dù có là Đông Côn Tiên chủ, cũng không nghĩ tới việc thuần phục Phục Long.
Ai có thể biết làm gì và nói gì để có thể thuần phục Phục Long đâu?
Phượng Chiêu Minh nghiêm túc nói: “Ngươi tự mình suy nghĩ.”
“……”
“Đừng sợ, nếu Phục Long phản phệ, vi sư sẽ giúp ngươi.”
Phượng Chiêu Minh tiên quân nhắc bút, trong nháy mắt, có hồng quang phát ra, linh khí mãnh liệt chạy đến.
Thiên Tình chỉ cảm thấy trán đau xót, nhất thời đầu choáng váng.
Hắn lấy tay trán, nhíu mày gắng nhịn.
Phượng Chiêu Minh không dừng lại, hắn hít vào thật sâu, bắt đầu vẽ trận.
Dẫn Long trận, ‘ thiên giai ' trận pháp.
Bốn phương xuất hiện vô số ô vuông với các chú văn dày đặc bên trong, khó có thể kiểm soát.
Hạ bút xuống,là một chuyện, nhưng rót vào linh lực, lại là một chuyện khác.
Thiên Tình từng thấy Phượng Chiêu Minh vẽ Dẫn Long trận, bởi vậy mới có thể bắt chước mà vẽ được.
Nhưng bảo hắn vận dụng trận pháp này, hắn lại không cách nào thực hiện được.
Loại trận pháp cường đại này, thật sự rất khó đánh thức.
Hai hàng lông mày đỏ thắm của Phượng Chiêu Minh, giống như bị nhiễm máu càng thêm rực lửa, linh lực mạnh mẽ khiến bốn phía rừng trúc bị đè xuống gần như song song với mặt đất.
Giữa không trung mây dừng lại, tụ hội ở trên cao, che khuất đi ánh nắng gay gắt.
Vẽ trận, coi trọng liền mạch dứt khoát.
Động tác Phượng Chiêu Minh cực nhanh, linh lực cường đại dường như biến thành thực thể, tựa khói sương lượn lờ xung quanh.
Điểm bạc giữa trán Thiên Tình càng thêm phát sáng, hai xiềng xích giao nhau không ngừng lay động.
Có linh áp cường đại, muốn bức bách hai xích bạc này rời đi.
Khi linh áp đã đạt tới cực hạn, điểm bạc giữa trán Thiên Tình bỗng nhiên có một long ảnh chậm rãi xuất phát.
Thiên Tình đau đớn kêu thành tiếng, lúc mở miệng, có tiếng rồng ngâm đồng thời rít gào phát ra.
Hai tiếng gầm hỗn loạn hoà vào nhau tạo nên khí thế bức người.
Ầm ầm ầm tiếng sấm từ các đám mây đen vang lên.
Từng trận cuồng phong quét tới dường như có thể huỷ hoại con người.
Trong nháy mắt, giữa mảnh đất trống có mùi tanh bay lên trời, cự long giương nanh múa vuốt, thình lình xuất hiện trên Trấn Uế phong, Chính Dương Tiên Tông.
…… Triệu hoá Phục Long thành công!
Rồng nàg, tuy là chưa trưởng thành nhưng đã giống như đại thụ che trời. Thân rồng uốn lượn, mạnh mẽ và uy nghiêm.
Thiên Tình hồi phục lại tinh thần, nhìn vào Ngân Long uy vũ đang mở đôi mắt to như lu đồng trước mặt.
Con ngươi dài đỏ ngầu, hung hãn dữ tợn. Trong nháy mắt nhìn thấy Thiên Tình, biểu tình nó trở nên độc ác, vặn vẹo thân hình, muốn công kích Thiên Tình.
Đúng lúc này hai xiềng xích trên thân Phục Long bắt chặt lấy nó, khiến nó không thể động đậy.
Mũi Phục Long nhíu lại, ra sức giãy giụa. Nó há cái mồm màu máu ra, nước dãi tí tách rơi xuống, Phục Long há miệng hít một hơi thật mạnh, không gian bỗng nhiên im ắng đến lạ lùng, giống như bình yên trước cơn bão, trong nháy mắt, cổ họng Phục Long nghẹn lạn, nhất thời phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Mắt thường cũng có thể thấy không khí xhung quanh bắt đầu chấn động, giống như ném đá vào hồ nước, tạo nên gợn sóng.
Thiên Tình không kịp che lỗ tai lại, dao động mãnh liệt, giống như cơn lốc, khiến tóc đen của hắn bị thổi mạnh về phía sau, vạt áo dính sát vào ngực, đai lưng kịch liệt rung động.
Tiếng hô kinh người này giằng co một hồi lâu mới dừng lại, Thiên Tình mở hai mắt ra, thấy một thân y phục mình đều bị tiếng gầm kia chấn động đến lộn xộn, nhất thời giận dữ, trừng mắt về phía trước, mắng:
“Con rồng này……”
“Thiên Tình, xiềng xích sắp bị giải trừ.” Phượng Chiêu Minh không đợi Thiên Tình mở miệng, liền đánh gãy lời hắn, trầm giọng nói: “Tiến lên đi, cùng Phục Long câu thông.”
Thiên Tình nhìn về phía Phục Long.
Liền thấy trường long màu bạc đang giãy giụa vặn vẹo, hai chân trước sau mạnh mẽ dùng sức đá vào dây xích.
Sức lực của nó cường hãn, mỗi một cú đá, đều khiến xiềng xích xuất hiện vết nứt. Cứ như vậy, không bao lâu, Phục Long liền có thể trốn thoát.
Thiên Tình nheo hai mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén.
Hắn đáp lại, bước chân rất dài, đi đến bên cạnh Phục Long, đến khi cách một khoảng rất gần, mới dừng lại.
Phượng Chiêu Minh chủ tu chiến ý cực kỳ độc đoán, không sợ hãi gì cả. Mặc kệ đối thủ có cường đại cỡ nào, đều phải liều chết chiến đấu, không thể buông bỏ.
Với hắn mà nói, có thể tử vong, có thể trọng thương, chỉ duy nhất không thể có lựa chọn cầu hòa.
Nhưng mà, tính cách Đông Côn Tiên chủ cùng Phượng Chiêu Minh cương ngạnh hoàn toàn bất đồng. Đông Côn Tiên chủ thấu tình đạt lý, tựa như xuân phong mưa phùn. Chiến lực cường hãn, cũng một lòng thương yêu chúng sinh.
Đối mặt với sinh vật truyền kỳ như thần thú Phục Long đã được biết qua những đồ đằng từ thuở nhỏ, Phượng Chiêu Minh luôn nghĩ, có lẽ chỉ có ngươi như Đông Côn sư tôn, mới có thể thuần phục Phục Long.
Vũ lực có thể chiết thân, lại không thể chiết tâm.
Tốt nhất là để Thiên Tình lấy lễ đối đãi, lần đầu giao hảo tốt, lúc sau lại giống như Đông Côn Tiên chủ như vậy, mưa xuân thấm vào, chậm rãi giảm bớt sự đề phòng Phục Long đối với tu sĩ.
Tương lai nếu có thể thuần phục Phục Long, thì đối việc tu hành của Thiên Tình có lợi rất lớn.
Nghĩ đến đây, Phượng Chiêu Minh mở miệng nói:
“Thiên Tình, hành lễ.”
Cả người Thiên Tình dựng thẳng lên, thả người nhảy vào giữa không trung, nhìn vào con ngươi to lớn của Phục Long.
Phục Long biểu tình hung ác, đề phòng nhìn tu sĩ rất có khí thế trước mặt.
Phượng Chiêu Minh dặn dò nói: “Cách xa chút, chớ có chạm vào Phục Long,... ——”
Một chữ‘ đầu ’ này còn chưa kịp nói ra, Thiên Tình đã dùng tay phải nhanh chóng tạo thủ quyết khuếch đại âm thanh, đặt bên môi.
Giây tiếp theo, Thiên Tình hút vào một ngụm khí.
Đồng tử của Phượng Chiêu Minh đột ngột co rút.
Thiên Tình ngang nhiên nhìn Phục Long, hét a một tiếng.
Một tiếng này phát ra tựa như sét đánh, uy lực thật sự bất phàm.
Phải biết, thân thể Thiên Tình không thua kém gì tu sĩ Nguyên Anh tu sĩ, khai mạch đến giữa trán, trong cơ thể cất chứa linh khí kinh người.
Một tiếng rống này phát ra linh áp mạnh mẽ, vang động khắp núi sông, chấn động tứ phương.
So với tiếng gầm của Phục Long, không hề có chút yếu thế.
Phục Long nhắm chặt mắt, dùng hai xiềng xích đang vây khốn mình che tai lại.
Ngân long giận dữ, liên thanh gầm thét, tứ chi càng dùng sức đá vào xiềng xích trên người.
Trong nhất thời, ở Trấn Uế phong có tiếng rồng ngâm hoà với tiếng rống giận, chấn thiên động địa.
Phượng Chiêu Minh đứng ở nơi xa, nhíu mày không nói.
Một rồng một người ngang nhiên đối kháng.
Không bao lâu, xiềng xích trên thân Phục Long đã đạt đến cực hạn, sau khi đập một cước thật mạnh, hai hai xiềng xích kia liền vỡ tan.
Xích bạc này, chính là dùng xương của Đông Côn Tiên chủ tạo thành, dùng để phong ấn Phục Long.
Chỉ là lúc Đông Côn Tiên chủ còn toàn thịnh, cùng Phục Long trưởng thành liều chết giao chiến, cũng chưa biết được ai thắng ai bại.
Cho nên hai xiềng xích này, cũng chỉ có thể phong ấn Phục Long nhất thời, không thể phong ấn một đời.
Phục Long vừa lấy lại được tự do, trong lòng vui mừng khôn xiết, một luồng hơi thở mạnh phả ra từ mũi, nó như du ngư nhập hải, đột nhiên trở mình, sau khi Phục Long phản ứng lại, nó hung ác ngẩng đầu. Long đồng dữ tợn, nhìn về phía Thiên Tình, sự hung ác này tựa như muốn đem hắn lột da róc xương.
Ngân long thét dài một tiếng, vẫy đuôi động trảo, như điên như cuồng mà đánh tới Thiên Tình.
Nhìn qua thực sự đáng sợ.
Bất quá……
Phục Long lúc này tuổi thật sự quá nhỏ.
Nếu muốn tránh thoát khỏi xương cốt của tiên chủ còn chưa được đâu.
Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, những. mảnh nhỏ của xích bạc ở không trung liền kịch liệt rung lên, tụ lại bên người Thiên Tình.
Không bao lâu, trong lòng bàn tay Thiên Tình thoáng hiện bạch quang, những mảnh vỡ của xiềng xích một lần nữa ngưng tụ, hóa từ một thành hai.
Xiềng xích này ước chừng dài mười trượng, đoạn giữa nằm trong lòng bàn tay Thiên Tình, hai đoạn dầu rũ trên mặt đất.
Đợi thần thú này cấp tốc nhào đến Thiên Tình, toàn thân xích bạc run rẩy, thình lình đứng lên tiến về phía Phục Long.
Phục Long biểu tình hung ác, lập tức bay đi.
“Tiện long hung hăng ngang ngược,” Thiên Tình cả giận nói: “Tới chiến một trận đi!”
Giữa trán Thiên Tình cũng phong ấn một con rồng.
Nhưng rồng này không bình thường mà chính là thần thú Phục Long. Trong truyền thuyết, Phục Long sinh diệt cùng thiên địa, mạnh mẽ lại cường hãn vô cùng.
Cho đến hôm nay, chưa ai có thể thuần phục được nó.
Thần thú như vậy lý ra không thể bị phong ấn, nếu đổi thành người khác đặt Phục Long ở giữa trán, người đó chắc chắn không thể chịu nổi linh lực khổng lồ của Phục Long, nổ tan xác mà chết.
May mà, thần thú này bị phong ấn ở giữa trán Thiên Tình cũng chưa phải là Phục Long trưởng thành, mà chỉ là một khối Phục Long lân biến thành tiểu long đã ngủ say nhiều năm. Cách thời điểm nó trưởng thành còn rất lâu.
Hơn nữa, Thiên Tình cũng không phải người bình thường, hắn được tiên tử Lam Thu Quế liều mình sinh hạ, là độc tử của Đông Côn Tiên chủ. Lấy cốt của Đông Côn Tiên chủ làm xương, lấy nhục từ Lam Thu Quế tiên tử làm thịt, lại có huyết mạch của Vọng Ta tôn tộc, thể chất cường hãn. Sau khi khai mạch, thể chất liền ngang ngửa với tu sĩ Nguyên Anh.
Một loạt những nguyên nhân này móc nối vào nhau tạo nên cục diện hiện tại.
Chỉ là, Phục Long giữa trán Thiên Tình, giống như pháo đang cháy, lưu lại trong cơ thể Thiên Tình, cực kỳ nguy hiểm.
Phục Long luôn hướng đến tự do.
Phục Long trước mắt còn đang say nên yên ổn. Nhưng một khi nó tỉnh lại, với tính cách cao ngạo của nó tuyệt đối không chịu ở một chỗ nho nhỏ.
Nếu không thể đem Phục Long biến thành thần thú bản mạng thì Thiên Tình chỉ có thể đem nó thả đi, hoặc bị nó quấy đến long trời lở đất, vĩnh viễn không có ngày bình yên.
Điều khiến Phượng Chiêu Minh lo lắng nhất lúc này, không phải là Viêm nhị hạc ở trong đan điền Thiên Tình.
Mà chính là Phục Long giữa trán Thiên Tình.
Dù Viêm tiên hạc cũng cực kỳ cường hãn, nếu xử lý không ổn thỏa vẫn rất phiền toái. Nhưng so với Phục Long mà nói, thì còn đơn giản hơn.
Phượng Chiêu Minh cần phải dạy cho Thiên Tình cách hàng phục Phục Long, khi và cách bảo hộ bản thân khỏi phản phệ của nó.
Thiên Tình chỉ vừa đạt tu vi Trúc Cơ, chưa kết đan, đại đạo tu luyện cũng chưa lựa chọn đã phải đối mặt với hung thú nguy hiểm nhất trong thiên địa, Phượng Chiêu Minh thân là sư tôn của Thiên Tình, gánh nặng trên vai mệt mỏi như thế nào, ngẫm chút liền có thể.
Thiên Tình biểu tình kháng cự, nghĩ nghĩ, nói: “Sư tôn, ta về Vọng Tình phong trước, sau đó sẽ đi tìm ngươi.”
Thiênn Tình rũ mắt nhìn bảo hộp trong tay Lâm Tử Sơ.
Phượng Chiêu Minh cũng nhìn theo, mắt dừng tại bảo hộp, liền thấy có một khối ngọc cũ nát được đặt trong bảo hộp tinh tế.
Vì thế hắn gật đầu.
Có một Thanh Vũ Loan Điểu, cất cao tiếng hót, đưa Phượng Quân rời đi.
Thiên Tình nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tiểu Mi, đi mau.”
Nhưng mà viên hầu dưới thân vẫn không nhúc nhích, chỉ ngửa đầu, dùng đôi mắt to đen như mực nhìn Thiên Tình.
Thì ra, viên hầu này nhìn qua hình thể cực lớ, cường tráng uy mãnh, nhưng thực ra lá gan rất nhỏ. Gặp được tu sĩ cường hãn như Phượng Chiêu Minh tiên quân, sớm đã sợ tới mức chân mềm ra, sở dĩ chưa ôm đầu chạy trốn, là bởi vì nó ngoan ngoãn nghe lời, không dám bỏ lại Thiên Tình mà đi.
Thiên Tình mắng: “Tiểu Mi, ngươi vóc dáng to lớn sao lá gan lại nhỏ như vậy, thật là một chút tiến bộ cũng không có!”
Lâm Tử Sơ thấy hắn nóng nảy, liền nói: “Thiên Tình, sao không ngự kiếm phi hành?”
Thiên Tình hỏi: “Ngươi có mang kiếm?”
Lâm Tử Sơ ngẩn ra, dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
“Thật tốt,” Thiên Tình nói: “Làm phiền ngươi đưa ta đi một đoạn. Vọng Tình phong, chỉ ở bên kia thôi.”
“Ngươi…… Không có bội kiếm sao?”
“Có chứ,” Thiên Tình nói: “Khiếm của ta gọi là ‘ Thái Phục Khước Viêm ’, bất quá, hiện giờ chỉ là kiếm phôi. Đợi đến khi ta kết đan, rót Viêm huyết và Phục Long lân vào mới có thể sử dụng.”
Thẳng đến lúc này, Lâm Tử Sơ mới biết được vì sao Thiên Tình không ngự kiếm.
Nhưng y tựa hồ có chút chần chờ, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi ngày thường ngự kiếm như thế nào?”
Thiên Tình nói: “Ngày thường không ngự kiếm. Sao ngươi lại hỏi nhiều vấn đề như vậy? Giúp ta đi, tới Vọng Tình phong rồi, tùy ngươi muốn hỏi gì cũng được.”
Lâm Tử Sơ thở dài, không còn cách nào, chỉ đành từ bên hông rút một thanh kiếm ra khỏi vỏ, tay y niết kiếm quyết, nói: “Bay lên.”
Thân kiếm này bốn thước, rộng chưa bằng bàn tay nhưng mang hàn khí bức người. Giữa thân kiếm có vết nứt, phá hủy đi sự hoàn mỹ của tổng thể thanh kiếm, để lộ ra một chút thất bại.
Hiển nhiên, đây chỉ còn là một thanh phế kiếm.
Những tiên kiếm bình thường cũng giống như tu sĩ, hấp thu linh khí thiên địa. Tu vi tủ sĩ tăng lên thì uy lực tiên kiếm tuỳ thân sẽ tăng theo.
Nhưng khi tiên kiếm bị hao tổn, không giống tu sĩ có thể lành lại, mà tình trạng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu biến thành phế kiếm sẽ không bao giờ có thể tăng uy lực lên nữa.
Thanh kiếm trong tay Lâm Tử Sơ, đúng là một trong mười hai hàn kiếm, Hàn Thử Kiếm.
Thiên Tình thả người lên thân kiếm này mà không cần vịn vào Lâm Tử Sơ.
Hàn Thử Kiếm khó có thể chịu đựng sức nặng của hai tu sĩ, liền lay động.
“Lâm Tử Sơ,” Thiên Tình ổn định thân mình, ngạc nhiên nói: “Sao ngươi lại dùng một phế kiếm như vậy?”
Trong miệng Thiên Tình đây là phế kiếm, nhưng hắn có còn nhớ, chính thanh kiếm này đã từng chém sắt như chém bùn, hàn quang rực rỡ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Cũng đã từng vững vàng chở hai người chạy trốn. Khi đó Thiên Tình chưa học được thuật ngự kiếm, chỉ có thể ôm chặt lấy eo Lâm Tử Sơ.
Nhưng rồi vật đổi sao dời, năm tháng lưu chuyển.
Người phía sau, hoàn toàn không còn là thiếu niên ngây thơ ngày trước, mà đã trở thành con trai độc nhất của Tiên chủ được vạn người kính trọng.
Thanh kiếm này cũng không còn vẻ sắc bén của ngày xưa, hiện giờ không thể bảo hộ được hắn nữa.
Lâm Tử Sơ rũ đôi mắt xuống, một hồi lâu, mới áp chế được tâm tình uể oải trong lòng.
Y giải thích nói: “…… Ta thể chất đặc thù, tiên kiếm bình thường khi bị ta chạm vào đều bị đông cứng, chỉ có thể dùng hàn kiếm. Mà hàn kiếm rất khó tìm, nên vẫn chưa có cơ hội đổi.”
Thiên Tình nghe vậy, có chút giật mình.
Vốn định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hàn kiếm thuộc tính thủy, cực kỳ hiếm thấy, Chính Ngô Châu gọi danh hàn kiếm cũng chỉ có mười hai thanh, người đời thường gọi là ‘ Thập Nhị Hàn kiếm ’.
Trong đó ‘ Hàn Long kiếm ’ lợi hại nhất, hiện tại đang ở Mộc Hoa tiên tông trong tay Liễu Băng* tiên tử.
Liễu Thị Băng (柳是冰) nhưng mình xin phép để Liễu Băng thôi tự nhiên để Thị vô hơi kỳ
Hàn Long kiếm lợi hại là thế nhưng vẫn chưa được xếp vào danh sách thiên hạ kỳ kiếm. Từ đó có thể thấy được sự suy tàn của những thanh kiếm hệ băng tuyết.
Muốn tìm được một thanh hàn kiếm tốt thực sự rất khó khăn, cũng khó trách Lâm Tử Sơ là tu sĩ Kim Đan danh tiếng lẫy lừng như vậy nhưng vẫn giữ lại phế kiếm Hàn Thử Kiếm.
Hai người vừa đến Vọng Tình phong, liền nhìn thấy có một Thanh Loan cao nhã, đang đứng ở cửa đại điện.
Thanh Loan này là tọa kỵ của Phượng Chiêu Minh tiên quân, nó nhẹ nâng cánh, kêu to vang dội, nhìn Thiên Tình.
Thiên Tình đối Lâm Tử Sơ nói: “Sư tôn ta phái Thanh Loan đến đây thúc giục ta, ta phải nhanh đến Trấn Uế phong. Lâm Tử Sơ, đa tạ ngươi đem giúp ta mang Cương Mão đến.”
Lâm Tử Sơ bất đắc dĩ không muốn, nhưng cũng không có cách nào mở miệng giữ người lại.
Biểu tình tiếc nuối của y quá mức rõ ràng, trong lòng Thiên Tình vừa động, có một cảm xúc lạ lùng, buột miệng hắn thốt ra:
“…… Chờ sau khi ta gặp sư tôn, sẽ tìm ngươi.”
Hai người nhìn nhau ngạc nhiên. Tiên đồng Sương Diệp, Sân Hoa đứng ở một bên cũng rất kinh ngạc. Phải biết Thiên Tình là Tiểu tiên chủ, người khác muốn gặp hắn một lần, cũng đã khó khăn. Mười năm qua, bọn họ chưa từng thấy Thiên Tình chủ động như vậy.
Ngay cả Thiên Tình cũng cảm thấy kỳ quái.
Hạch tâm đệ tử của Chính Dương Tiên Tông nhiều vô số, những nam nhân nữ tử đồng lứa với hắn đều đếm không xuể, bọn họ đều muốn lấy lòng Thiên Tình, nếu đặt Lâm Tử Sơ trong đám người đó, ngoại y có thể chất đặc thù, tướng mạo anh tuấn, thì không còn gì đặc biệt.
Một khi đã như vậy, vì cái gì khi nhìn đến hai mắt Lâm Tử Sơ, Thiên Tình thế lại không nhịn được muốn an ủi?
Này cũng quá……
Thiên Tình nhăn hai hàng lông mày lại, cảm giác này thật kỳ quái, nhưng trong lòng lại vui sướng, dường như không hề có chút miễn cưỡng nào.
Hắn nâng lên tay, vỗ vỗ sau lưng Lâm Tử Sơ, cười nói: “Cũng đừng quên mang theo rượu trái cây và thịt bò.”
Kình Thiên Chi Trụ, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.
Trong Trấn Uế phong, ngoại trừ Nhương Tà Các, khắp nơi đều là Trừ Phiền tiên trúc vạn năm, khi gió thổi qua giống như lay động toàn biển lửa.
Sau Nhương Tà Các, có một mảnh đất trống hình vuông, so với những nơi xung quanh có tiên trúc sinh trưởng tươi tốt, mảnh đất này lại không có một ngọn cỏ, phá lệ hoang vu.
Nếu có người khác đến đây, họ sẽ phát hiện, trên đất trống có rất nhiều hòn đá màu trắng rất cứng rắn, thật giống với nơi diễn ra Diễn Võ đại hội ở Tuyên Tạ đường.
Cho dù có là tu sĩ Kim Đan, nếu không dốc toàn lực, cũng rất tạo ra vết rạn trên những hòn đá này.
Khi bị đánh nứt, đá này cũng có thể tự động hấp thu linh khí thiên địa rồi khép lại rất mạnh, nếu không đánh nát toàn bộ nó thì không đến sáu canh giờ, đá này lại khôi phục như lúc ban đầu.
Các tiên tông sở hữu đại đường luận võ, phần lớn đều chọn loại đá này coi như gạch, tùy ý cho đệ tử phá.
Sân này Phượng Chiêu Minh cho dựng lên mười năm năm trước, chỉ có một mình Thiên Tình tu hành ở đây.
Hôm nay, Thiên Tình muốn xem Phượng Chiêu Minh triệu hoán Phục Long.
Dù Phục Long giữa trán chưa trưởng thành, nhưng linh lực bàng bạc khó khống chế.
Phượng Chiêu Minh tay cầm bút lông, đứng ở bên cạnh Thiên Tình vẽ Dẫn Long trận.
Trước khi vẽ trận, Phượng Chiêu Minh nói: “Sau khi trận này hoàn thành, Phục Long không thể lập tức thoát khoả xiềng xích. Mượn thời cơ đó, ngươi cùng Phục Long mau chóng câu thông.”
Thiên Tình hỏi: “ Câu thông như thế nào?”
Phượng Chiêu Minh nghiêm túc nói: “Khuynh tâm câu thông*.”
*Khuynh tâm câu thông: Giao tiếp/ cảm nhận bằng trái tim í
Cái trả lời này quá mức trừu tượng, nhưng mà Thiên Tình vẫn gật đầu. Hắn đã sớm biết Phượng Chiêu Minh sẽ trả lời như vậy, bởi vì mười năm nay, Phượng Chiêu Minh đã dạy hắn vô số lần, nếu muốn thuần phục Phục Long, mấu chốt chính là câu thông.
Lúc trước Thiên Tình luôn gật đầu, ý bảo đã biết.
Hôm nay lập tức được thấy Phục Long, tâm tình Thiên Tình không tránh khỏi khẩn trương, kích động nói: “Cái gì gọi là khuynh tâm câu thông, là giống ta đối với A Mao.”
Nghe vậy, tay cầm bút lông của Phượng Chiêu Minh dừng lại.
Hắn vốn dĩ đã tính toán bắt đầu vẽ trận, nhưng mà nghe được câu trả lời của Thiên Tình, hắn lập tức từ bỏ quyết định này.
Phượng Chiêu Minh mở miệng nói: “Không. Phục Long tính tình cao ngạo hơn Vạn Nhận nhện rất nhiều, không thể đánh đồng. Cái gọi là khuynh tâm, đó là phải dùng lễ nghĩa.”
“……”
Thiên Tình ngẩn người, nói: “Sư tôn, ngươi nói không rõ. Nhìn thấy Phục Long, thì phải hành lễ kiểu gì?”
Phượng Chiêu Minh lắc đầu.
Thần thú Phục Long, hướng tới tự do, chân không chạm đất, cao ngạo bằng trời.
Đông Côn Tiên chủ là người duy nhất ở Chính Ngô Châu từng tiếp xúc gần gũi với Phục Long nhất mà không bị nó ăn thịt. Nhưng dù có là Đông Côn Tiên chủ, cũng không nghĩ tới việc thuần phục Phục Long.
Ai có thể biết làm gì và nói gì để có thể thuần phục Phục Long đâu?
Phượng Chiêu Minh nghiêm túc nói: “Ngươi tự mình suy nghĩ.”
“……”
“Đừng sợ, nếu Phục Long phản phệ, vi sư sẽ giúp ngươi.”
Phượng Chiêu Minh tiên quân nhắc bút, trong nháy mắt, có hồng quang phát ra, linh khí mãnh liệt chạy đến.
Thiên Tình chỉ cảm thấy trán đau xót, nhất thời đầu choáng váng.
Hắn lấy tay trán, nhíu mày gắng nhịn.
Phượng Chiêu Minh không dừng lại, hắn hít vào thật sâu, bắt đầu vẽ trận.
Dẫn Long trận, ‘ thiên giai ' trận pháp.
Bốn phương xuất hiện vô số ô vuông với các chú văn dày đặc bên trong, khó có thể kiểm soát.
Hạ bút xuống,là một chuyện, nhưng rót vào linh lực, lại là một chuyện khác.
Thiên Tình từng thấy Phượng Chiêu Minh vẽ Dẫn Long trận, bởi vậy mới có thể bắt chước mà vẽ được.
Nhưng bảo hắn vận dụng trận pháp này, hắn lại không cách nào thực hiện được.
Loại trận pháp cường đại này, thật sự rất khó đánh thức.
Hai hàng lông mày đỏ thắm của Phượng Chiêu Minh, giống như bị nhiễm máu càng thêm rực lửa, linh lực mạnh mẽ khiến bốn phía rừng trúc bị đè xuống gần như song song với mặt đất.
Giữa không trung mây dừng lại, tụ hội ở trên cao, che khuất đi ánh nắng gay gắt.
Vẽ trận, coi trọng liền mạch dứt khoát.
Động tác Phượng Chiêu Minh cực nhanh, linh lực cường đại dường như biến thành thực thể, tựa khói sương lượn lờ xung quanh.
Điểm bạc giữa trán Thiên Tình càng thêm phát sáng, hai xiềng xích giao nhau không ngừng lay động.
Có linh áp cường đại, muốn bức bách hai xích bạc này rời đi.
Khi linh áp đã đạt tới cực hạn, điểm bạc giữa trán Thiên Tình bỗng nhiên có một long ảnh chậm rãi xuất phát.
Thiên Tình đau đớn kêu thành tiếng, lúc mở miệng, có tiếng rồng ngâm đồng thời rít gào phát ra.
Hai tiếng gầm hỗn loạn hoà vào nhau tạo nên khí thế bức người.
Ầm ầm ầm tiếng sấm từ các đám mây đen vang lên.
Từng trận cuồng phong quét tới dường như có thể huỷ hoại con người.
Trong nháy mắt, giữa mảnh đất trống có mùi tanh bay lên trời, cự long giương nanh múa vuốt, thình lình xuất hiện trên Trấn Uế phong, Chính Dương Tiên Tông.
…… Triệu hoá Phục Long thành công!
Rồng nàg, tuy là chưa trưởng thành nhưng đã giống như đại thụ che trời. Thân rồng uốn lượn, mạnh mẽ và uy nghiêm.
Thiên Tình hồi phục lại tinh thần, nhìn vào Ngân Long uy vũ đang mở đôi mắt to như lu đồng trước mặt.
Con ngươi dài đỏ ngầu, hung hãn dữ tợn. Trong nháy mắt nhìn thấy Thiên Tình, biểu tình nó trở nên độc ác, vặn vẹo thân hình, muốn công kích Thiên Tình.
Đúng lúc này hai xiềng xích trên thân Phục Long bắt chặt lấy nó, khiến nó không thể động đậy.
Mũi Phục Long nhíu lại, ra sức giãy giụa. Nó há cái mồm màu máu ra, nước dãi tí tách rơi xuống, Phục Long há miệng hít một hơi thật mạnh, không gian bỗng nhiên im ắng đến lạ lùng, giống như bình yên trước cơn bão, trong nháy mắt, cổ họng Phục Long nghẹn lạn, nhất thời phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Mắt thường cũng có thể thấy không khí xhung quanh bắt đầu chấn động, giống như ném đá vào hồ nước, tạo nên gợn sóng.
Thiên Tình không kịp che lỗ tai lại, dao động mãnh liệt, giống như cơn lốc, khiến tóc đen của hắn bị thổi mạnh về phía sau, vạt áo dính sát vào ngực, đai lưng kịch liệt rung động.
Tiếng hô kinh người này giằng co một hồi lâu mới dừng lại, Thiên Tình mở hai mắt ra, thấy một thân y phục mình đều bị tiếng gầm kia chấn động đến lộn xộn, nhất thời giận dữ, trừng mắt về phía trước, mắng:
“Con rồng này……”
“Thiên Tình, xiềng xích sắp bị giải trừ.” Phượng Chiêu Minh không đợi Thiên Tình mở miệng, liền đánh gãy lời hắn, trầm giọng nói: “Tiến lên đi, cùng Phục Long câu thông.”
Thiên Tình nhìn về phía Phục Long.
Liền thấy trường long màu bạc đang giãy giụa vặn vẹo, hai chân trước sau mạnh mẽ dùng sức đá vào dây xích.
Sức lực của nó cường hãn, mỗi một cú đá, đều khiến xiềng xích xuất hiện vết nứt. Cứ như vậy, không bao lâu, Phục Long liền có thể trốn thoát.
Thiên Tình nheo hai mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén.
Hắn đáp lại, bước chân rất dài, đi đến bên cạnh Phục Long, đến khi cách một khoảng rất gần, mới dừng lại.
Phượng Chiêu Minh chủ tu chiến ý cực kỳ độc đoán, không sợ hãi gì cả. Mặc kệ đối thủ có cường đại cỡ nào, đều phải liều chết chiến đấu, không thể buông bỏ.
Với hắn mà nói, có thể tử vong, có thể trọng thương, chỉ duy nhất không thể có lựa chọn cầu hòa.
Nhưng mà, tính cách Đông Côn Tiên chủ cùng Phượng Chiêu Minh cương ngạnh hoàn toàn bất đồng. Đông Côn Tiên chủ thấu tình đạt lý, tựa như xuân phong mưa phùn. Chiến lực cường hãn, cũng một lòng thương yêu chúng sinh.
Đối mặt với sinh vật truyền kỳ như thần thú Phục Long đã được biết qua những đồ đằng từ thuở nhỏ, Phượng Chiêu Minh luôn nghĩ, có lẽ chỉ có ngươi như Đông Côn sư tôn, mới có thể thuần phục Phục Long.
Vũ lực có thể chiết thân, lại không thể chiết tâm.
Tốt nhất là để Thiên Tình lấy lễ đối đãi, lần đầu giao hảo tốt, lúc sau lại giống như Đông Côn Tiên chủ như vậy, mưa xuân thấm vào, chậm rãi giảm bớt sự đề phòng Phục Long đối với tu sĩ.
Tương lai nếu có thể thuần phục Phục Long, thì đối việc tu hành của Thiên Tình có lợi rất lớn.
Nghĩ đến đây, Phượng Chiêu Minh mở miệng nói:
“Thiên Tình, hành lễ.”
Cả người Thiên Tình dựng thẳng lên, thả người nhảy vào giữa không trung, nhìn vào con ngươi to lớn của Phục Long.
Phục Long biểu tình hung ác, đề phòng nhìn tu sĩ rất có khí thế trước mặt.
Phượng Chiêu Minh dặn dò nói: “Cách xa chút, chớ có chạm vào Phục Long,... ——”
Một chữ‘ đầu ’ này còn chưa kịp nói ra, Thiên Tình đã dùng tay phải nhanh chóng tạo thủ quyết khuếch đại âm thanh, đặt bên môi.
Giây tiếp theo, Thiên Tình hút vào một ngụm khí.
Đồng tử của Phượng Chiêu Minh đột ngột co rút.
Thiên Tình ngang nhiên nhìn Phục Long, hét a một tiếng.
Một tiếng này phát ra tựa như sét đánh, uy lực thật sự bất phàm.
Phải biết, thân thể Thiên Tình không thua kém gì tu sĩ Nguyên Anh tu sĩ, khai mạch đến giữa trán, trong cơ thể cất chứa linh khí kinh người.
Một tiếng rống này phát ra linh áp mạnh mẽ, vang động khắp núi sông, chấn động tứ phương.
So với tiếng gầm của Phục Long, không hề có chút yếu thế.
Phục Long nhắm chặt mắt, dùng hai xiềng xích đang vây khốn mình che tai lại.
Ngân long giận dữ, liên thanh gầm thét, tứ chi càng dùng sức đá vào xiềng xích trên người.
Trong nhất thời, ở Trấn Uế phong có tiếng rồng ngâm hoà với tiếng rống giận, chấn thiên động địa.
Phượng Chiêu Minh đứng ở nơi xa, nhíu mày không nói.
Một rồng một người ngang nhiên đối kháng.
Không bao lâu, xiềng xích trên thân Phục Long đã đạt đến cực hạn, sau khi đập một cước thật mạnh, hai hai xiềng xích kia liền vỡ tan.
Xích bạc này, chính là dùng xương của Đông Côn Tiên chủ tạo thành, dùng để phong ấn Phục Long.
Chỉ là lúc Đông Côn Tiên chủ còn toàn thịnh, cùng Phục Long trưởng thành liều chết giao chiến, cũng chưa biết được ai thắng ai bại.
Cho nên hai xiềng xích này, cũng chỉ có thể phong ấn Phục Long nhất thời, không thể phong ấn một đời.
Phục Long vừa lấy lại được tự do, trong lòng vui mừng khôn xiết, một luồng hơi thở mạnh phả ra từ mũi, nó như du ngư nhập hải, đột nhiên trở mình, sau khi Phục Long phản ứng lại, nó hung ác ngẩng đầu. Long đồng dữ tợn, nhìn về phía Thiên Tình, sự hung ác này tựa như muốn đem hắn lột da róc xương.
Ngân long thét dài một tiếng, vẫy đuôi động trảo, như điên như cuồng mà đánh tới Thiên Tình.
Nhìn qua thực sự đáng sợ.
Bất quá……
Phục Long lúc này tuổi thật sự quá nhỏ.
Nếu muốn tránh thoát khỏi xương cốt của tiên chủ còn chưa được đâu.
Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, những. mảnh nhỏ của xích bạc ở không trung liền kịch liệt rung lên, tụ lại bên người Thiên Tình.
Không bao lâu, trong lòng bàn tay Thiên Tình thoáng hiện bạch quang, những mảnh vỡ của xiềng xích một lần nữa ngưng tụ, hóa từ một thành hai.
Xiềng xích này ước chừng dài mười trượng, đoạn giữa nằm trong lòng bàn tay Thiên Tình, hai đoạn dầu rũ trên mặt đất.
Đợi thần thú này cấp tốc nhào đến Thiên Tình, toàn thân xích bạc run rẩy, thình lình đứng lên tiến về phía Phục Long.
Phục Long biểu tình hung ác, lập tức bay đi.
“Tiện long hung hăng ngang ngược,” Thiên Tình cả giận nói: “Tới chiến một trận đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.