Chương 33
Lam Tử Nhã
27/03/2020
" Vợ muốn ăn gà rán ... "
Giai Kỳ tựa như chú gấu trúc ôm chặt lấy bắp chân anh nũng nịu mãi không buông . Mục Hạo Kiện lắc đầu xoa xoa mi tâm anh biết phụ nữ khi mang thai tính khí rất thất thường nhưng mà ...
Mới sáng thôi lấy đâu ra gà rán cho cô ăn chứ ?
" Để tối được không vợ , giờ người ta chưa mở cửa ... "
" Không ... " Giai Kỳ đột nhiên đanh mặt lại quả quyết đứng dậy cô lạnh lùng nói " Vợ nhất định phải ăn gà rán vào buổi sáng không vợ sẽ không ăn gì cả . "
Nói rồi cô vùng vằng đi lên lầu đóng cửa vẻ mặt khó chịu vô cùng .
Liên tiếp sự thay đổi tính cách lẫn cảm xúc của Giai Kỳ không khỏi khiến Mục Hạo Kiện sinh nghi anh chau mày nhìn cô bỏ đi , mới đây thôi cô còn như một đứa trẻ làm bộ mặt cún con giờ một khắc liền trở thành một người xa lạ vô cùng .
Âm thầm thở dài có lẽ anh phải đi mua gà rồi .
0o0
Ngoài trời không biết lúc nào tuyết lại rơi , những bông tuyết chậm rãi lần nữa bay xuống rơi nhẹ nhàng lên vai từng người qua đường cứ như vậy một ngày một lúc rơi nhiều hơn , đôi với việc này như là một sự thích thú với trẻ con , bọn trẻ chơi đùa đi bắt những bông tuyết , ném tuyết tạo nên một không gian vui vẻ . Đối lập với sự vui vẻ ấy sâu thẳm là một đôi mắt xinh đẹp buồn bã cô nhìn mãi bên ngoài bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng sắp sửa lớn dần âm thầm thở dài , Giai Kỳ ngồi trong phòng xếp bằng chân trên thảm lông trắng muốt tựa lưng vào kính cô một lần nữa chìm vào suy tư . Có nhiều chuyện mờ ảo cô không hiểu được nên cảm xúc theo đó mà trở nên hỗn độn vô cùng , lúc thì cô vui vẻ như một đứa trẻ nhưng sự vui vẻ đó chỉ là một chớp nhoáng qua thôi cô lại trở nên cộc cằn khó chịu vô cùng như muốn tìm điều gì đó để phát tiết lên vậy , có gì đó vô hình thôi thúc cô phát điên lên nếu không nhờ đứa bé trong bụng thật không biết cô sẽ làm nên chuyện gì nữa .
Cô muốn nhớ mình đã quên chuyện gì , muốn nhớ tất cả mọi thứ nhưng lại không thể nhớ được bất kì điều gì giống như bị ai đó thôi miên vậy ngăn cản cô nhớ đến điều đó .
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại để giọt nước mắt vô tình mà rơi xuống , cô biết chứ , biết từ lúc xuất viện đến giờ cô có bao nhiêu sự lạ lẫm , biết bao nhiêu lần làm tổn thương Hạo Kiện , ngốc ... không cô không còn ngốc nữa kể từ chuyện đó nhưng chuyện đó là gì cô không nhớ được tất cả mọi kí ức của cô như bị một thứ vô hình che lấp đi hoặc cũng có lẽ là vì bản thân cô không muốn biết đến ...
'cạch '
Cửa phòng mở ra tạo một tiếng động nhỏ đánh thức cơn mộng của Giai Kỳ theo đó một mùi hương thơm ngát len lỏi trong không khí từ từ xua tan đi cái se lạnh , Giai Kỳ hít lấy một hơi đôi mắt mở ra tràn ngập niềm vui .
Là gà rán ?
Mang theo sự vui vẻ cô lập tức đứng dậy lon ton lại gần Mục Hạo Kiện đầy sự trông chờ .
" Đúng là không giấu được cái mũi thính của vợ . " Mục Hạo Kiện cười cười véo chóp mũi cô một cái .
" có phải mũi vợ thính hơn cún con không ? " Giai Kỳ cười lén lỉnh nhìn nhìn khắp người anh tìm kiếm rồi từ trong túi áo da của anh mà tìm được một bịch gà rán còn nóng hổi thơm phức .
" Ai lại so sánh mình với chó chứ " Mục Hạo Kiện dung túng việc Giai Kỳ ăn mà kéo cô lại ghế sô pha ngồi rồi cứ thế chăm chú nhìn cô ăn .
Giai Kỳ được hưởng thụ sủng ái mà cười tít mắt hôn chụp lên má anh một cái lém lỉnh nói " Vợ yêu chồng nhất " .
-----------
Anh hận em quá ngây thơ mà chịu nhiều tổn thương
Em hận anh không đến sớm hơn để mặc em đơn côi chốn trần gian
Gió tuyết năm nay sao lạnh quá
Người ơi sao mãi không đến
Để lại mình ta lẻ loi
Hỏi thế gian tình yêu chúng ta là đúng hay sai
Sao giờ đây hai người hai lối đi ........
-------
Đêm là lúc con người ta đi tìm sự bình yên nhất là lúc người ta sống với tâm mình nhất .
Họ có thể tìm đến rượu , tìm đến bạn bè để giải sầu ...
Hay chỉ đơn giản là tản bộ trên vỉa hè nhìn dòng người qua lại ....
Mùa đông trong đêm dù lạnh nhưng không thể ngăn được dòng người vội vã đi qua , không ngăn được niềm hào hứng phấn khởi của hộ khi mà ngày Giáng Sinh sắp đến ...
Giai Kỳ thân mật tự nhiên khoác lấy tay Hạo Kiện cùng anh tản bộ , cô trong bộ áo khoác dài lông cừu màu trắng như hòa quyện cùng với tuyết mà thêm xinh đẹp . Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng vì lạnh nhưng cũng không che được nét vui trong mắt cô , hôm nay cô kì kèo làm nũng mãi anh mới chịu dẫn cô đi dạo phố , không biết đã bao lâu rồi giờ cô mới cùng anh sánh vai như cặp đôi kia mà dạo quanh phố đêm nay .....
Nhìn lũ trẻ mà cô vui vẻ vô cùng bàn tay nhỏ đặt lên bụng mình , nơi này cũng có một sinh linh sắp ra đời rồi sẽ nhanh thôi cô sẽ được nhìn thấy con của mình .
Mục Hạo Kiện vươn tay ôm lấy cô vào lòng trầm giọng nói , " con chúng ta sẽ lớn và như lũ trẻ mà chơi đùa vợ nhỉ . "
" Thật không hay chồng lại nhốt nó ở nhà như vợ bị chồng nhốt ở nhà miết vậy ? " Giai Kỳ giở giọng tinh nghịch trêu chọc anh .
Với câu trêu chọc của vợ anh không những không hùa theo mà còn chọc cô cười vang , " bảo bối con nói xem mẹ con nói xấu ba con kìa "
Mục Hạo Kiện hơi khom người thì thầm vào bụng hơi to to của cô nhẹ nhàng hỏi mà xen chút ủy khuất .
Giai Kỳ bật cười khanh khách nhìn anh đầy trìu mếm .
Cô như một người hoàn toàn khác hẳn .
Ngốc ?
Trẻ con ?
Hay là sự trưởng thành ?
Không thể nói được , Mục Hạo Kiện chỉ có thể nghĩ có lẽ vì có bảo bối nên cô hoàn toàn khác hẳn đi .
Nhìn cô cười tươi như vậy anh cũng không muốn hỏi cô nhiều , những nghi hoặc cứ thể để nó lắng xuống , sự thay đổi này không chỉ là anh mà còn cả gia đình đều ngạc nhiên nhưng không ai dám hỏi cũng bởi sợ cô tổn thương .
Nếu có điều gì đó cô giấu không muốn nói , thì anh cũng không muốn ép cô .
Giai Kỳ thấy anh mãi nhìn mình không dời mắt bèn hằng giọng gọi nhỏ , " mặt vợ dính bẩn sao ? "
" hửm có đó ... " Mục Hạo kiện nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ cười cười rồi kéo cô lại gần hơn đột ngột cúi xuống không cho cô một chút phòng bị nào mà đặt một nụ hôn nhẹ nhàng .
" Chồng mãi không ngon bằng socola .... " Giai Kỳ cười tít mắt đáp lại nụ hôn của anh bằng một câu nói quen thuộc .
Giai Kỳ tựa như chú gấu trúc ôm chặt lấy bắp chân anh nũng nịu mãi không buông . Mục Hạo Kiện lắc đầu xoa xoa mi tâm anh biết phụ nữ khi mang thai tính khí rất thất thường nhưng mà ...
Mới sáng thôi lấy đâu ra gà rán cho cô ăn chứ ?
" Để tối được không vợ , giờ người ta chưa mở cửa ... "
" Không ... " Giai Kỳ đột nhiên đanh mặt lại quả quyết đứng dậy cô lạnh lùng nói " Vợ nhất định phải ăn gà rán vào buổi sáng không vợ sẽ không ăn gì cả . "
Nói rồi cô vùng vằng đi lên lầu đóng cửa vẻ mặt khó chịu vô cùng .
Liên tiếp sự thay đổi tính cách lẫn cảm xúc của Giai Kỳ không khỏi khiến Mục Hạo Kiện sinh nghi anh chau mày nhìn cô bỏ đi , mới đây thôi cô còn như một đứa trẻ làm bộ mặt cún con giờ một khắc liền trở thành một người xa lạ vô cùng .
Âm thầm thở dài có lẽ anh phải đi mua gà rồi .
0o0
Ngoài trời không biết lúc nào tuyết lại rơi , những bông tuyết chậm rãi lần nữa bay xuống rơi nhẹ nhàng lên vai từng người qua đường cứ như vậy một ngày một lúc rơi nhiều hơn , đôi với việc này như là một sự thích thú với trẻ con , bọn trẻ chơi đùa đi bắt những bông tuyết , ném tuyết tạo nên một không gian vui vẻ . Đối lập với sự vui vẻ ấy sâu thẳm là một đôi mắt xinh đẹp buồn bã cô nhìn mãi bên ngoài bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng sắp sửa lớn dần âm thầm thở dài , Giai Kỳ ngồi trong phòng xếp bằng chân trên thảm lông trắng muốt tựa lưng vào kính cô một lần nữa chìm vào suy tư . Có nhiều chuyện mờ ảo cô không hiểu được nên cảm xúc theo đó mà trở nên hỗn độn vô cùng , lúc thì cô vui vẻ như một đứa trẻ nhưng sự vui vẻ đó chỉ là một chớp nhoáng qua thôi cô lại trở nên cộc cằn khó chịu vô cùng như muốn tìm điều gì đó để phát tiết lên vậy , có gì đó vô hình thôi thúc cô phát điên lên nếu không nhờ đứa bé trong bụng thật không biết cô sẽ làm nên chuyện gì nữa .
Cô muốn nhớ mình đã quên chuyện gì , muốn nhớ tất cả mọi thứ nhưng lại không thể nhớ được bất kì điều gì giống như bị ai đó thôi miên vậy ngăn cản cô nhớ đến điều đó .
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại để giọt nước mắt vô tình mà rơi xuống , cô biết chứ , biết từ lúc xuất viện đến giờ cô có bao nhiêu sự lạ lẫm , biết bao nhiêu lần làm tổn thương Hạo Kiện , ngốc ... không cô không còn ngốc nữa kể từ chuyện đó nhưng chuyện đó là gì cô không nhớ được tất cả mọi kí ức của cô như bị một thứ vô hình che lấp đi hoặc cũng có lẽ là vì bản thân cô không muốn biết đến ...
'cạch '
Cửa phòng mở ra tạo một tiếng động nhỏ đánh thức cơn mộng của Giai Kỳ theo đó một mùi hương thơm ngát len lỏi trong không khí từ từ xua tan đi cái se lạnh , Giai Kỳ hít lấy một hơi đôi mắt mở ra tràn ngập niềm vui .
Là gà rán ?
Mang theo sự vui vẻ cô lập tức đứng dậy lon ton lại gần Mục Hạo Kiện đầy sự trông chờ .
" Đúng là không giấu được cái mũi thính của vợ . " Mục Hạo Kiện cười cười véo chóp mũi cô một cái .
" có phải mũi vợ thính hơn cún con không ? " Giai Kỳ cười lén lỉnh nhìn nhìn khắp người anh tìm kiếm rồi từ trong túi áo da của anh mà tìm được một bịch gà rán còn nóng hổi thơm phức .
" Ai lại so sánh mình với chó chứ " Mục Hạo Kiện dung túng việc Giai Kỳ ăn mà kéo cô lại ghế sô pha ngồi rồi cứ thế chăm chú nhìn cô ăn .
Giai Kỳ được hưởng thụ sủng ái mà cười tít mắt hôn chụp lên má anh một cái lém lỉnh nói " Vợ yêu chồng nhất " .
-----------
Anh hận em quá ngây thơ mà chịu nhiều tổn thương
Em hận anh không đến sớm hơn để mặc em đơn côi chốn trần gian
Gió tuyết năm nay sao lạnh quá
Người ơi sao mãi không đến
Để lại mình ta lẻ loi
Hỏi thế gian tình yêu chúng ta là đúng hay sai
Sao giờ đây hai người hai lối đi ........
-------
Đêm là lúc con người ta đi tìm sự bình yên nhất là lúc người ta sống với tâm mình nhất .
Họ có thể tìm đến rượu , tìm đến bạn bè để giải sầu ...
Hay chỉ đơn giản là tản bộ trên vỉa hè nhìn dòng người qua lại ....
Mùa đông trong đêm dù lạnh nhưng không thể ngăn được dòng người vội vã đi qua , không ngăn được niềm hào hứng phấn khởi của hộ khi mà ngày Giáng Sinh sắp đến ...
Giai Kỳ thân mật tự nhiên khoác lấy tay Hạo Kiện cùng anh tản bộ , cô trong bộ áo khoác dài lông cừu màu trắng như hòa quyện cùng với tuyết mà thêm xinh đẹp . Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng vì lạnh nhưng cũng không che được nét vui trong mắt cô , hôm nay cô kì kèo làm nũng mãi anh mới chịu dẫn cô đi dạo phố , không biết đã bao lâu rồi giờ cô mới cùng anh sánh vai như cặp đôi kia mà dạo quanh phố đêm nay .....
Nhìn lũ trẻ mà cô vui vẻ vô cùng bàn tay nhỏ đặt lên bụng mình , nơi này cũng có một sinh linh sắp ra đời rồi sẽ nhanh thôi cô sẽ được nhìn thấy con của mình .
Mục Hạo Kiện vươn tay ôm lấy cô vào lòng trầm giọng nói , " con chúng ta sẽ lớn và như lũ trẻ mà chơi đùa vợ nhỉ . "
" Thật không hay chồng lại nhốt nó ở nhà như vợ bị chồng nhốt ở nhà miết vậy ? " Giai Kỳ giở giọng tinh nghịch trêu chọc anh .
Với câu trêu chọc của vợ anh không những không hùa theo mà còn chọc cô cười vang , " bảo bối con nói xem mẹ con nói xấu ba con kìa "
Mục Hạo Kiện hơi khom người thì thầm vào bụng hơi to to của cô nhẹ nhàng hỏi mà xen chút ủy khuất .
Giai Kỳ bật cười khanh khách nhìn anh đầy trìu mếm .
Cô như một người hoàn toàn khác hẳn .
Ngốc ?
Trẻ con ?
Hay là sự trưởng thành ?
Không thể nói được , Mục Hạo Kiện chỉ có thể nghĩ có lẽ vì có bảo bối nên cô hoàn toàn khác hẳn đi .
Nhìn cô cười tươi như vậy anh cũng không muốn hỏi cô nhiều , những nghi hoặc cứ thể để nó lắng xuống , sự thay đổi này không chỉ là anh mà còn cả gia đình đều ngạc nhiên nhưng không ai dám hỏi cũng bởi sợ cô tổn thương .
Nếu có điều gì đó cô giấu không muốn nói , thì anh cũng không muốn ép cô .
Giai Kỳ thấy anh mãi nhìn mình không dời mắt bèn hằng giọng gọi nhỏ , " mặt vợ dính bẩn sao ? "
" hửm có đó ... " Mục Hạo kiện nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ cười cười rồi kéo cô lại gần hơn đột ngột cúi xuống không cho cô một chút phòng bị nào mà đặt một nụ hôn nhẹ nhàng .
" Chồng mãi không ngon bằng socola .... " Giai Kỳ cười tít mắt đáp lại nụ hôn của anh bằng một câu nói quen thuộc .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.