Dụ Vợ Vào Tròng: Ông Xã Xin Nương Tay!
Chương 14: Ban Ngày Theo Tôi Làm Việc, Tối Đến Ngủ Cùng Tôi
Giang Lưu Vân
12/01/2022
Rốt cuộc người này có ý đồ gì?
Lâu Ngâm Tiêu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang thay đổi thất thường của cô, lại liếc nhìn đồng hồ: “Thời gian của tôi quý giá lắm đấy, cô chỉ có ba phút cân nhắc mà thôi.”
Diệp Đào Yêu hít một hơi thật sâu: “Vậy công việc của tôi là gì?”
Cô hiện giờ đúng thật rất cần một công việc.
Đúng hơn là hiện giờ cô rất cần một người che chở.
Dù bà nội thông báo ra bên ngoài rằng đã đuổi cô ra khỏi nhà họ Diệp, thế nhưng không phải để mặc cô tự sinh tự diệt mà là nóng lòng chỉ muốn giẫm chết cô.
Nếu cô đoán không nhầm chắc hẳn bà nội đã mang cô từ bệnh viện đến giường của con cóc béo ú kia.
Cô hiểu rất rõ con người gian ác, xảo trá, cáo già của bà nội.
Lần này không thành công thì chắc chắn có lần sau, lần sau nữa.
Nếu chỉ có một mình thì cô đây cũng chẳng sợ gì. Đằng nào người hại cô đều gặp xui xẻo, cô cùng lắm chỉ chịu chút khổ sở, thiệt thòi mà thôi.
Dù cho có một ngày định luật này đột nhiên mất linh thì cùng lắm là liều mạng cùng ăn thua cùng bọn họ, có gì to tát đâu.
Nhưng mà không phải vậy.
Cô không phải chỉ có một mình.
Cô còn có anh trai.
Dù là thế nào, dù phải trả giá ra sao cô vẫn sẽ che chở cho anh trai mình, để anh trai có thể bình an vượt qua giai đoạn nguy hiểm, khỏe mạnh tỉnh lại!
Cho nên cô cần một người có thể cùng mình chống lại bà nội, một người mạnh mẽ có thể bảo vệ cô.
Đương nhiên người đàn ông trước mặt có thể đảm nhiệm vai trò này một cách hoàn hảo.
Bởi vậy nếu như công việc thích hợp, được ở lại bên cạnh người đàn ông này thì không phải là hợp tác hai bên cùng có lợi sao?
“Công việc của cô rất đơn giản.” Lâu Ngâm Tiêu khẽ nhếch khóe môi đẹp đẽ, giọng nói vui sướng: “Ban ngày theo tôi làm việc, tối đến ngủ cùng tôi.”
Diệp Đào Yêu: “…”
Yêu cầu không biết xấu hổ, mất hết nhân tính như thế mà anh vẫn thản nhiên như đang nói một chuyện hết sức bình thường?
“Đương nhiên,” Lâu Ngâm Tiêu nhanh miệng bổ xung thêm: “Tôi không có hứng thú với nhóc con trên dưới phẳng lỳ như cô. Chúng ta vẫn như tối qua, cô không cần làm gì chỉ đơn thuần là ngủ với tôi mà thôi. Cho nên cô không cần lo lắng về trong sạch của mình.”
Diệp Đào Yêu: “…”
Ai bảo cô trên dưới phẳng lỳ?
Rõ ràng cô đây ngực tấn công mông phòng thủ, dáng người đẹp không lời nào miêu tả hết biết chưa?
Ủa… Không đúng,
Quan trọng không phải là chuyện này!
Quan trọng là rốt cuộc người đàn ông này mắc chứng gì vậy?
Đàn ông lớn như vậy vẫn thuê người ngủ đơn thuần với anh!
Chẳng lẽ anh… sợ tối!
Sợ quỷ?
Sợ côn trùng?
Diệp Đào Yêu đảo qua lại trên người Lâu Ngâm Tiêu bằng ánh mắt hoài nghi. Không hoài nghi sao được…
Người đàn ông này trông có vẻ quyền thế mạnh mẽ nhưng thực tế tâm hồn lại mỏng manh yếu đuối, hơi tý đã sợ đến run rẩy kêu la oai oái!
Lâu Ngâm Tiêu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang thay đổi thất thường của cô, lại liếc nhìn đồng hồ: “Thời gian của tôi quý giá lắm đấy, cô chỉ có ba phút cân nhắc mà thôi.”
Diệp Đào Yêu hít một hơi thật sâu: “Vậy công việc của tôi là gì?”
Cô hiện giờ đúng thật rất cần một công việc.
Đúng hơn là hiện giờ cô rất cần một người che chở.
Dù bà nội thông báo ra bên ngoài rằng đã đuổi cô ra khỏi nhà họ Diệp, thế nhưng không phải để mặc cô tự sinh tự diệt mà là nóng lòng chỉ muốn giẫm chết cô.
Nếu cô đoán không nhầm chắc hẳn bà nội đã mang cô từ bệnh viện đến giường của con cóc béo ú kia.
Cô hiểu rất rõ con người gian ác, xảo trá, cáo già của bà nội.
Lần này không thành công thì chắc chắn có lần sau, lần sau nữa.
Nếu chỉ có một mình thì cô đây cũng chẳng sợ gì. Đằng nào người hại cô đều gặp xui xẻo, cô cùng lắm chỉ chịu chút khổ sở, thiệt thòi mà thôi.
Dù cho có một ngày định luật này đột nhiên mất linh thì cùng lắm là liều mạng cùng ăn thua cùng bọn họ, có gì to tát đâu.
Nhưng mà không phải vậy.
Cô không phải chỉ có một mình.
Cô còn có anh trai.
Dù là thế nào, dù phải trả giá ra sao cô vẫn sẽ che chở cho anh trai mình, để anh trai có thể bình an vượt qua giai đoạn nguy hiểm, khỏe mạnh tỉnh lại!
Cho nên cô cần một người có thể cùng mình chống lại bà nội, một người mạnh mẽ có thể bảo vệ cô.
Đương nhiên người đàn ông trước mặt có thể đảm nhiệm vai trò này một cách hoàn hảo.
Bởi vậy nếu như công việc thích hợp, được ở lại bên cạnh người đàn ông này thì không phải là hợp tác hai bên cùng có lợi sao?
“Công việc của cô rất đơn giản.” Lâu Ngâm Tiêu khẽ nhếch khóe môi đẹp đẽ, giọng nói vui sướng: “Ban ngày theo tôi làm việc, tối đến ngủ cùng tôi.”
Diệp Đào Yêu: “…”
Yêu cầu không biết xấu hổ, mất hết nhân tính như thế mà anh vẫn thản nhiên như đang nói một chuyện hết sức bình thường?
“Đương nhiên,” Lâu Ngâm Tiêu nhanh miệng bổ xung thêm: “Tôi không có hứng thú với nhóc con trên dưới phẳng lỳ như cô. Chúng ta vẫn như tối qua, cô không cần làm gì chỉ đơn thuần là ngủ với tôi mà thôi. Cho nên cô không cần lo lắng về trong sạch của mình.”
Diệp Đào Yêu: “…”
Ai bảo cô trên dưới phẳng lỳ?
Rõ ràng cô đây ngực tấn công mông phòng thủ, dáng người đẹp không lời nào miêu tả hết biết chưa?
Ủa… Không đúng,
Quan trọng không phải là chuyện này!
Quan trọng là rốt cuộc người đàn ông này mắc chứng gì vậy?
Đàn ông lớn như vậy vẫn thuê người ngủ đơn thuần với anh!
Chẳng lẽ anh… sợ tối!
Sợ quỷ?
Sợ côn trùng?
Diệp Đào Yêu đảo qua lại trên người Lâu Ngâm Tiêu bằng ánh mắt hoài nghi. Không hoài nghi sao được…
Người đàn ông này trông có vẻ quyền thế mạnh mẽ nhưng thực tế tâm hồn lại mỏng manh yếu đuối, hơi tý đã sợ đến run rẩy kêu la oai oái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.