Dụ Vợ Vào Tròng: Ông Xã Xin Nương Tay!
Chương 38: Chuyện Này Đúng Là Quá Biến Thái!
Giang Lưu Vân
19/01/2022
Diệp Đào Yêu: “…”
Khụ khụ.
Kỳ thực cảnh cô nghĩ tới có chút không đúng?
Lâu Thập Nhị là nam giới đó!
Cô toát mồ hôi nói với Lâu Ngâm Tiêu: “Thật ra anh không cần phân người đến chỗ tôi đâu, bình thường trừ đi thăm anh trai ra, tôi cũng không phải làm gì. Hơn nữa tôi quen sống tự do, không thích dẫn theo vệ sĩ.”
Trước đây khi còn là cô cả của nhà họ Diệp, cha và anh trai cô cũng nói nhiều lần, bảo cô ra ngoài nên dẫn theo vệ sĩ, thế nhưng cô chưa bao giờ dẫn theo.
Ra ngoài còn mang theo một cái đuôi thì có khó chịu hay không?
Tự do là trên hết!
Lâu Ngâm Tiêu còn chưa nói gì mà Lâu Thập Nhị vừa mới chậm rãi thẳng lưng đã tái mặt, quỳ gối xuống đất kêu “bịch” một tiếng, cúi đầu dập xuống nền đá ngọc lạnh lẽo.
Trán anh ta chạm xuống đất, cơ thể và giọng nói đều hơi run rẩy: “Diệp trợ lý, mặc dù Thập Nhị ngu dốt nhất trong đám anh em nhưng Thập Nhị đảm bảo sẽ bảo vệ Diệp trợ lý thật kỹ càng, cung kính tận tụy, chết cũng không lùi, mong Diệp trợ lý giữ Thập Nhị ở lại.”
Dứt lời anh ta dập đầu lia lịa với Diệp Đào Yêu.
Diệp Đào Yêu: “…”
Đang làm cái trò gì vậy?
Nền gạch vừa lạnh vừa cứng, dập đầu kêu như vậy không thấy đau sao?
Hóa ra nhà họ Lâu không chỉ có Lâu đại BOSS bị bệnh mà toàn bộ người nhà họ Lâu đều có bệnh!
Thấy Lâu Thập Nhị run bần bật, cô vứt bỏ sự châm chọc trong lòng, vội vã xoay người lại đỡ: “Ôi, anh làm cái gì vậy? Tôi không phải nhắm vào anh, tôi chỉ không muốn có vệ sĩ mà thôi.”
Hả...
Xong rồi.
Cô không nói thì còn đỡ.
Khi cô thốt ra lời này, người đàn ông đẹp trai cao ráo kia lại càng run rẩy dữ hơn.
"..." Diệp Đào Yêu nghiêng đầu nhìn Lâu Ngâm Tiêu: "Này! Người nhà anh đều bị bệnh gì vậy? Tôi nào có chê bai gì anh ta, tôi chỉ không quen mang theo vệ sĩ thôi có được không? Làm sao anh ta lại sợ đến thế chứ?"
Lâu Ngâm Tiêu giở tài liệu trong tay, nói mà không thèm ngẩng đầu lên nhìn: "Vệ sĩ được đưa ra ngoài mà bị trả lại, thì anh ta sẽ phải trở lại trại huấn luyện thêm, đây chính là nỗi sỉ nhục cả cuộc đời của anh ta, cả đời sau này anh ta sẽ không thể ngẩng đầu với người khác được."
Diệp Đào Yêu: "..."
Lâu đại BOSS ạ, kỳ thực tôi muốn hỏi anh một chuyện, thế giới mà anh nói có ở cùng một hành tinh với thế giới tôi đang sống không?
Làm sao nghe cứ như đang bốc phét vậy?
Nhưng... Hình như hồi trước cô có nghe ba kể rằng các gia tộc quyền quý truyền thừa mấy trăm năm có rất nhiều quy định biến thái, ví dụ như nuôi dưỡng đầy tớ vậy.
Những gia tộc quyền quý đó sẽ nhận nuôi mấy đứa trẻ lang thang cơ nhỡ hoặc trẻ mồ côi mang về đào tạo từ nhỏ, tẩy não bọn nó, dạy chúng tư tưởng trung thành, làm cho bọn chúng trung thành tận tâm với chủ nhân của mình, hoàn toàn không hề có ý định phản bội.
Mà chủ nhân của bọn họ thì có toàn quyết khống chế và sanh sát bọn họ. Muốn bọn họ sống hay chết chỉ dựa vào một câu nói của chủ nhân mà thôi.
Diệp Đào Yêu cảm thấy chuyện này đúng là quá biến thái!
Khụ khụ.
Kỳ thực cảnh cô nghĩ tới có chút không đúng?
Lâu Thập Nhị là nam giới đó!
Cô toát mồ hôi nói với Lâu Ngâm Tiêu: “Thật ra anh không cần phân người đến chỗ tôi đâu, bình thường trừ đi thăm anh trai ra, tôi cũng không phải làm gì. Hơn nữa tôi quen sống tự do, không thích dẫn theo vệ sĩ.”
Trước đây khi còn là cô cả của nhà họ Diệp, cha và anh trai cô cũng nói nhiều lần, bảo cô ra ngoài nên dẫn theo vệ sĩ, thế nhưng cô chưa bao giờ dẫn theo.
Ra ngoài còn mang theo một cái đuôi thì có khó chịu hay không?
Tự do là trên hết!
Lâu Ngâm Tiêu còn chưa nói gì mà Lâu Thập Nhị vừa mới chậm rãi thẳng lưng đã tái mặt, quỳ gối xuống đất kêu “bịch” một tiếng, cúi đầu dập xuống nền đá ngọc lạnh lẽo.
Trán anh ta chạm xuống đất, cơ thể và giọng nói đều hơi run rẩy: “Diệp trợ lý, mặc dù Thập Nhị ngu dốt nhất trong đám anh em nhưng Thập Nhị đảm bảo sẽ bảo vệ Diệp trợ lý thật kỹ càng, cung kính tận tụy, chết cũng không lùi, mong Diệp trợ lý giữ Thập Nhị ở lại.”
Dứt lời anh ta dập đầu lia lịa với Diệp Đào Yêu.
Diệp Đào Yêu: “…”
Đang làm cái trò gì vậy?
Nền gạch vừa lạnh vừa cứng, dập đầu kêu như vậy không thấy đau sao?
Hóa ra nhà họ Lâu không chỉ có Lâu đại BOSS bị bệnh mà toàn bộ người nhà họ Lâu đều có bệnh!
Thấy Lâu Thập Nhị run bần bật, cô vứt bỏ sự châm chọc trong lòng, vội vã xoay người lại đỡ: “Ôi, anh làm cái gì vậy? Tôi không phải nhắm vào anh, tôi chỉ không muốn có vệ sĩ mà thôi.”
Hả...
Xong rồi.
Cô không nói thì còn đỡ.
Khi cô thốt ra lời này, người đàn ông đẹp trai cao ráo kia lại càng run rẩy dữ hơn.
"..." Diệp Đào Yêu nghiêng đầu nhìn Lâu Ngâm Tiêu: "Này! Người nhà anh đều bị bệnh gì vậy? Tôi nào có chê bai gì anh ta, tôi chỉ không quen mang theo vệ sĩ thôi có được không? Làm sao anh ta lại sợ đến thế chứ?"
Lâu Ngâm Tiêu giở tài liệu trong tay, nói mà không thèm ngẩng đầu lên nhìn: "Vệ sĩ được đưa ra ngoài mà bị trả lại, thì anh ta sẽ phải trở lại trại huấn luyện thêm, đây chính là nỗi sỉ nhục cả cuộc đời của anh ta, cả đời sau này anh ta sẽ không thể ngẩng đầu với người khác được."
Diệp Đào Yêu: "..."
Lâu đại BOSS ạ, kỳ thực tôi muốn hỏi anh một chuyện, thế giới mà anh nói có ở cùng một hành tinh với thế giới tôi đang sống không?
Làm sao nghe cứ như đang bốc phét vậy?
Nhưng... Hình như hồi trước cô có nghe ba kể rằng các gia tộc quyền quý truyền thừa mấy trăm năm có rất nhiều quy định biến thái, ví dụ như nuôi dưỡng đầy tớ vậy.
Những gia tộc quyền quý đó sẽ nhận nuôi mấy đứa trẻ lang thang cơ nhỡ hoặc trẻ mồ côi mang về đào tạo từ nhỏ, tẩy não bọn nó, dạy chúng tư tưởng trung thành, làm cho bọn chúng trung thành tận tâm với chủ nhân của mình, hoàn toàn không hề có ý định phản bội.
Mà chủ nhân của bọn họ thì có toàn quyết khống chế và sanh sát bọn họ. Muốn bọn họ sống hay chết chỉ dựa vào một câu nói của chủ nhân mà thôi.
Diệp Đào Yêu cảm thấy chuyện này đúng là quá biến thái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.