Dụ Vợ Vào Tròng: Ông Xã Xin Nương Tay!
Chương 17: Cô Buộc Phải Bán Mình Cả Đời Sao?
Giang Lưu Vân
13/01/2022
Đây là một trong những cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất Hoàng Thành, bên trong cửa hàng này chỉ bán những sản phẩm tinh xảo, mỗi thứ đều có giá đắt cắt cổ.
Không biết anh muốn mua món gì?
Diệp Đào Yêu đi theo Lâu Ngâm Tiêu vào trong cửa hàng trang sức.
Lâu Ngâm Tiêu đi một vòng quanh cửa hàng, không bao lâu ánh mắt dán chặt vào một chuỗi ngọc trai màu tím đắt nhất trong cửa hàng.
Lâu Phàm từ nhỏ đã đi theo Lâu Ngâm Tiêu, sớm đã thành thạo năng lực quan sát sắc mặt đoán ý, lập tức đi tới gõ lên quầy hàng: “Chúng tôi muốn lấy chuỗi ngọc trai này, phiền cô làm hóa đơn.”
“Vâng quý khách.” Nhân viên bán hàng nghĩ tới phần trăm hoa hồng sau khi bán được chuỗi ngọc trai này thì cười tít mắt, niềm nở làm xong hóa đơn rồi cẩn thận lấy chuỗi ngọc trai ra khỏi quầy hàng.
“Xin hỏi quý khách muốn gói lại hay là đeo thử trước?”
Lâu Ngâm Tiêu lấy chuỗi ngọc trai tím được bày trên khăn lông mềm trắng đặt trong chiếc hộp gấm ra, quay về phía Diệp Đào Yêu: “Đến đây.”
Diệp Đào Yêu: “…”
May mà anh không ngoắc tay giống tư thế như đang gọi chó con.
Nghĩ đến ngày tháng sau này anh rất có thể là ông chủ của cô, Diệp Đào Yêu phớt lờ ngữ khí như đang gọi chó con của anh, chậm rì bước tới trước mặt: “Có chuyện gì?”
Lâu Ngâm Tiêu không lên tiếng mà chỉ hơi cụp mắt, cánh tay dài vòng qua chiếc cổ trắng sứ của cô, đeo chuỗi dây chuyền ngọc trai tím lên.
Diệp Đào Yêu liếc nhìn giá ghi trên hộp gấm dây chuyền ngọc trai tím. “…”
Mấy chục quả nho giả giống với ngọc trai tím đã bắt cô đồng ý yêu cầu vừa đi làm vừa ngủ cùng đầy vô lý.
Vậy thì mười mấy viên ngọc trai hàng thật trị giá mấy triệu này, cô buộc phải bán mình cả đời sao?
“Tôi không cần!” Nghĩ tới những kết cục có thể sẽ gặp phải sau khi mang lên chuỗi dây ngọc trai tím này, Diệp Đào Yêu nhanh chóng quyết định, cô vô cùng kiên quyết vươn tay ra sau gáy muốn tháo nó ra.
Lâu Ngâm Tiêu không vui liếc cô một cái: “Cho cô thì cô mang đi. Chỉ là thứ đồ vặt mang hợp với áo quần của cô hôm nay thôi.”
Diệp Đào Yêu: “…!”
Trên chiếc hộp gấm còn giới thiệu là chiếc vòng cổ ngọc trai tím sang quý nhất thế giới, trị giá mấy trăm triệu tệ, nhưng bây giờ lại bị đối phương giọng điệu đầy khinh thường nói nó chỉ là “thứ đồ vặt” không đáng nhắc tới.
Diệp Đào Yêu tựa hồ có thể nghe được tiếng khóc phát ra từ chiếc vòng cổ ngọc trai tím thần bí cao quý, khiến người mê muội này.
Lâu Ngâm Tiêu liếc cô một cái, ánh mắt anh có chút thâm sâu.
Kể từ khi cô mặc bộ quần áo này vào, Lâu Ngâm Tiêu thầm cảm thấy đẹp thì đẹp nhưng hình như lại thiếu cái gì đó.
Lúc đi ngang qua tiệm trang sức này, anh đột nhiên nhanh trí, bỗng sực nha ra cuối cùng thì thiếu cái gì…
Trên cổ cô thiếu một chiếc vòng cổ ngọc trai.
Bộ quần áo Lâm Phàm mua cho cô là một cái áo sơ mi trắng kiểu cổ với cổ tay và cổ áo cách điệu lá sen.
Không biết anh muốn mua món gì?
Diệp Đào Yêu đi theo Lâu Ngâm Tiêu vào trong cửa hàng trang sức.
Lâu Ngâm Tiêu đi một vòng quanh cửa hàng, không bao lâu ánh mắt dán chặt vào một chuỗi ngọc trai màu tím đắt nhất trong cửa hàng.
Lâu Phàm từ nhỏ đã đi theo Lâu Ngâm Tiêu, sớm đã thành thạo năng lực quan sát sắc mặt đoán ý, lập tức đi tới gõ lên quầy hàng: “Chúng tôi muốn lấy chuỗi ngọc trai này, phiền cô làm hóa đơn.”
“Vâng quý khách.” Nhân viên bán hàng nghĩ tới phần trăm hoa hồng sau khi bán được chuỗi ngọc trai này thì cười tít mắt, niềm nở làm xong hóa đơn rồi cẩn thận lấy chuỗi ngọc trai ra khỏi quầy hàng.
“Xin hỏi quý khách muốn gói lại hay là đeo thử trước?”
Lâu Ngâm Tiêu lấy chuỗi ngọc trai tím được bày trên khăn lông mềm trắng đặt trong chiếc hộp gấm ra, quay về phía Diệp Đào Yêu: “Đến đây.”
Diệp Đào Yêu: “…”
May mà anh không ngoắc tay giống tư thế như đang gọi chó con.
Nghĩ đến ngày tháng sau này anh rất có thể là ông chủ của cô, Diệp Đào Yêu phớt lờ ngữ khí như đang gọi chó con của anh, chậm rì bước tới trước mặt: “Có chuyện gì?”
Lâu Ngâm Tiêu không lên tiếng mà chỉ hơi cụp mắt, cánh tay dài vòng qua chiếc cổ trắng sứ của cô, đeo chuỗi dây chuyền ngọc trai tím lên.
Diệp Đào Yêu liếc nhìn giá ghi trên hộp gấm dây chuyền ngọc trai tím. “…”
Mấy chục quả nho giả giống với ngọc trai tím đã bắt cô đồng ý yêu cầu vừa đi làm vừa ngủ cùng đầy vô lý.
Vậy thì mười mấy viên ngọc trai hàng thật trị giá mấy triệu này, cô buộc phải bán mình cả đời sao?
“Tôi không cần!” Nghĩ tới những kết cục có thể sẽ gặp phải sau khi mang lên chuỗi dây ngọc trai tím này, Diệp Đào Yêu nhanh chóng quyết định, cô vô cùng kiên quyết vươn tay ra sau gáy muốn tháo nó ra.
Lâu Ngâm Tiêu không vui liếc cô một cái: “Cho cô thì cô mang đi. Chỉ là thứ đồ vặt mang hợp với áo quần của cô hôm nay thôi.”
Diệp Đào Yêu: “…!”
Trên chiếc hộp gấm còn giới thiệu là chiếc vòng cổ ngọc trai tím sang quý nhất thế giới, trị giá mấy trăm triệu tệ, nhưng bây giờ lại bị đối phương giọng điệu đầy khinh thường nói nó chỉ là “thứ đồ vặt” không đáng nhắc tới.
Diệp Đào Yêu tựa hồ có thể nghe được tiếng khóc phát ra từ chiếc vòng cổ ngọc trai tím thần bí cao quý, khiến người mê muội này.
Lâu Ngâm Tiêu liếc cô một cái, ánh mắt anh có chút thâm sâu.
Kể từ khi cô mặc bộ quần áo này vào, Lâu Ngâm Tiêu thầm cảm thấy đẹp thì đẹp nhưng hình như lại thiếu cái gì đó.
Lúc đi ngang qua tiệm trang sức này, anh đột nhiên nhanh trí, bỗng sực nha ra cuối cùng thì thiếu cái gì…
Trên cổ cô thiếu một chiếc vòng cổ ngọc trai.
Bộ quần áo Lâm Phàm mua cho cô là một cái áo sơ mi trắng kiểu cổ với cổ tay và cổ áo cách điệu lá sen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.