Dụ Vợ Vào Tròng: Ông Xã Xin Nương Tay!
Chương 19: Hai Cô Chị Họ
Giang Lưu Vân
14/01/2022
Giỏi an ủi bản thân và có tràn đầy tinh thần vẫn luôn là hai điểm đặc biệt lớn nhất của Diệp Đào Yêu.
Cũng vì vậy, mặc kệ ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cô cũng có thể trải qua một ngày đầy vui tươi, hớn hở.
Hôm nay cũng không là ngoại lệ.
Được rồi!
Vòng cổ bây giờ cũng mua xong rồi.
Có thể đi bệnh viện thăm anh cả của cô rồi chứ?
Nghĩ tới đây, cô xoay người đi ra ngoài cửa.
Còn chưa tới cửa, từ ngoài cửa có hai cô gái trang điểm sang trọng, áo quần chỉn chu khoác tay nhau tiến vào, mặt đối mặt với Diệp Đào Yêu.
Phan Tình Văn khoa trương xùy một tiếng, cô ta đánh giá Diệp Đào Yêu từ trên xuống dưới: “Đây còn không phải là Diệp Đào Yêu, cô cả của nhà họ Diệp sao?”
“Chị này, chị lại nói bậy nữa rồi.” Phan Mỹ Nguyệt nũng nịu liếc nhìn Phan Tình Văn một cái: “Chị quên rồi sao? Diệp Đào Yêu chỉ là con hoang của nhà họ Diệp, đã sớm bị bà trẻ đuổi ra khỏi nhà họ Diệp? Cô cả của nhà họ Diệp ở đâu ra chứ?”
“À! Đúng rồi! Em không nói thì chị cũng quên mất.” Phan Tình Văn đánh giá Diệp Đào Yêu vài lần, cười không có ý tốt với cô: “Diệp Đào Yêu, không phải là tất cả tài sản của cô đều bị bà trẻ đóng băng rồi sao? Sao cô còn đi dạo ở mấy cửa hàng trang sức xa hoa như vậy? Cô có mua nổi không?”
“Ai da! Chị à! Sao chị lại quên nữa rồi vậy?”
Phan Mỹ Nguyệt thở dài, liếc Diệp Đào Yêu một cái: “Tuy rằng Diệp Đào Yêu chỉ là một đứa con hoang nhưng mà bà trẻ cũng không muốn bạc đãi cô ta. Tối hôm qua không phải là bà trẻ đã giới thiệu ông chủ Quách cho cô ta sao?
Cô ta lại nói tiếp: “Xem ra tối hôm qua người ta đã hầu hạ ông chủ Quách thoải mái nên sáng sớm nay ông chủ Quách mới dẫn cô ta đi mua trang sức chứ!... Đúng không, em Đào Yêu?”
Nghĩ tới ông chủ than đá Quách Thắng Giang đầu trọc cả mảng, bụng bia lại còn mập mạp như lợn, hai chị em vui sướng khi người gặp họa, cười lộng lẫy như hoa.
Diệp Đào Yêu không cảm xúc nhìn hai người bọn họ trong một chốc, bỗng nhiên cô bật cười đầy ngọt ngào: “Đúng vậy! Tối qua đúng là tôi đã hầu hạ ông chủ đến thoải mái. Chẳng qua ông chủ của tôi không phải họ Quách mà là họ Lâu!”
Diệp Đào Yêu xoay người đi tới cạnh Lâu Ngâm Tiêu, cô thân mật khoác tay của Lâu Ngâm Tiêu, rồi lại gối đầu lên vai của Lâu Ngâm Tiêu.
Lúc này, cô mới thẹn thùng nói tiếp: “Giới thiệu với hai người một chút, vị này chính là ông chủ của tôi. Hai người các cô nói không sai, ông chủ của tôi rất thích tôi. Tôi đã nói không cho anh ấy tiêu xài hoang phí rồi mà anh ấy cứ một hai phải đi vào trong mua trang sức cho tôi. Cái nào đắt nhất thì mua cho tôi cái nấy. Tôi thậm chí còn không ngăn cản anh ấy được! Đúng là chán ghét!”
Diệp Đào Yêu vừa nói vừa liếc Lâu Ngâm Tiêu một cái đầy hờn dỗi.
Lâu Ngâm Tiêu bị một cái liếc mắt của cô khiến cho cả người như bay lên, xương cốt đều nhũn ra.
Cũng vì vậy, mặc kệ ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cô cũng có thể trải qua một ngày đầy vui tươi, hớn hở.
Hôm nay cũng không là ngoại lệ.
Được rồi!
Vòng cổ bây giờ cũng mua xong rồi.
Có thể đi bệnh viện thăm anh cả của cô rồi chứ?
Nghĩ tới đây, cô xoay người đi ra ngoài cửa.
Còn chưa tới cửa, từ ngoài cửa có hai cô gái trang điểm sang trọng, áo quần chỉn chu khoác tay nhau tiến vào, mặt đối mặt với Diệp Đào Yêu.
Phan Tình Văn khoa trương xùy một tiếng, cô ta đánh giá Diệp Đào Yêu từ trên xuống dưới: “Đây còn không phải là Diệp Đào Yêu, cô cả của nhà họ Diệp sao?”
“Chị này, chị lại nói bậy nữa rồi.” Phan Mỹ Nguyệt nũng nịu liếc nhìn Phan Tình Văn một cái: “Chị quên rồi sao? Diệp Đào Yêu chỉ là con hoang của nhà họ Diệp, đã sớm bị bà trẻ đuổi ra khỏi nhà họ Diệp? Cô cả của nhà họ Diệp ở đâu ra chứ?”
“À! Đúng rồi! Em không nói thì chị cũng quên mất.” Phan Tình Văn đánh giá Diệp Đào Yêu vài lần, cười không có ý tốt với cô: “Diệp Đào Yêu, không phải là tất cả tài sản của cô đều bị bà trẻ đóng băng rồi sao? Sao cô còn đi dạo ở mấy cửa hàng trang sức xa hoa như vậy? Cô có mua nổi không?”
“Ai da! Chị à! Sao chị lại quên nữa rồi vậy?”
Phan Mỹ Nguyệt thở dài, liếc Diệp Đào Yêu một cái: “Tuy rằng Diệp Đào Yêu chỉ là một đứa con hoang nhưng mà bà trẻ cũng không muốn bạc đãi cô ta. Tối hôm qua không phải là bà trẻ đã giới thiệu ông chủ Quách cho cô ta sao?
Cô ta lại nói tiếp: “Xem ra tối hôm qua người ta đã hầu hạ ông chủ Quách thoải mái nên sáng sớm nay ông chủ Quách mới dẫn cô ta đi mua trang sức chứ!... Đúng không, em Đào Yêu?”
Nghĩ tới ông chủ than đá Quách Thắng Giang đầu trọc cả mảng, bụng bia lại còn mập mạp như lợn, hai chị em vui sướng khi người gặp họa, cười lộng lẫy như hoa.
Diệp Đào Yêu không cảm xúc nhìn hai người bọn họ trong một chốc, bỗng nhiên cô bật cười đầy ngọt ngào: “Đúng vậy! Tối qua đúng là tôi đã hầu hạ ông chủ đến thoải mái. Chẳng qua ông chủ của tôi không phải họ Quách mà là họ Lâu!”
Diệp Đào Yêu xoay người đi tới cạnh Lâu Ngâm Tiêu, cô thân mật khoác tay của Lâu Ngâm Tiêu, rồi lại gối đầu lên vai của Lâu Ngâm Tiêu.
Lúc này, cô mới thẹn thùng nói tiếp: “Giới thiệu với hai người một chút, vị này chính là ông chủ của tôi. Hai người các cô nói không sai, ông chủ của tôi rất thích tôi. Tôi đã nói không cho anh ấy tiêu xài hoang phí rồi mà anh ấy cứ một hai phải đi vào trong mua trang sức cho tôi. Cái nào đắt nhất thì mua cho tôi cái nấy. Tôi thậm chí còn không ngăn cản anh ấy được! Đúng là chán ghét!”
Diệp Đào Yêu vừa nói vừa liếc Lâu Ngâm Tiêu một cái đầy hờn dỗi.
Lâu Ngâm Tiêu bị một cái liếc mắt của cô khiến cho cả người như bay lên, xương cốt đều nhũn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.