Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!
Chương 38: Anh nghiện em mất rồi
Rowan
11/01/2021
Hôm sau, khi tỉnh lại, Cơ Uyển mới phát hiện rằng mình đang ở một nơi vô
cùng xa lạ. Quần áo cũng được thay mới. Căn phòng này cô chưa từng nhìn
thấy bao giờ, bài trí cũng vô cùng đơn giản. Điều đập vào mắt của cô đầu tiên là bức ảnh đặt ở đầu giường.
Lại là bức ảnh có bóng lưng của một cô gái. Đây là lần thứ ba cô nhìn thấy nó. Bây giờ thì cô bắt đầu nảy sinh hiếu kì với bức ảnh này.
"Cạch."
Cửa mở ra làm Cơ Uyển giật mình. Người bước vào không ai khác là Hàn Thượng Phong.
"Đây là đâu?" Cơ Uyển định đứng dậy nhưng lại không thể nhấc chân nổi. Chậc! Hôm qua bị đẩy vào gốc cây nên bây giờ đau hết cả lưng với hông.
"Đây là biệt thự của Hàn gia ở Nhật." Hàn Thượng Phong ngồi xuống giường, cười nói với cô.
"Nhật?" Cơ Uyển nhíu mày.
Hàn Thượng Phong gật nhẹ đầu.
Cái gì? Cô nhớ là hôm qua cô ôm anh khóc cả tối rồi sau đó thì..., sau đó thì không biết gì nữa. Thế quái nào mà lại ở Nhật vậy chứ!
"Có vẻ em hết buồn rồi nhỉ? Anh nhớ rõ ràng hôm qua em ôm anh khóc lên khóc xuống." Hàn Thượng Phong cười đểu.
Cơ Uyển đỏ mặt, ném cái gối vào mặt anh. Không hiểu tại sao khi khóc xong thì cô lại thấy nhẹ nhõm vậy chứ. Hôm qua rõ ràng còn rất sầu não, như người mất hồn cơ mà.
"Đùa em thôi. Anh chuẩn bị bữa trưa rồi, mời phu nhân thưởng thức." Hàn Thượng Phong cười nhẹ, xoa đầu cô.
Trưa rồi á? Cô ngủ mấy tiếng rồi vậy?
Định lết dậy nhưng mà... không nhấc người lên nổi mới đau. Cô mím chặt môi, đưa mắt nhìn Hàn Thượng Phong. Chưa kịp nói gì thì anh đã bế cô lên, đi ra ngoài.
Tim cô cứ nhảy loạn hết cả lên, má đỏ ửng, đã thế còn mặc váy ngủ màu trắng, trông cứ như nàng tiên vậy. Cơ Uyển vòng tay ôm lấy cổ Hàn Thượng Phong.
"Cảm ơn anh." Cơ Uyển ngại ngùng nói.
Hàn Thượng Phong không nói gì mà chỉ cười. Đến phòng ăn, anh đặt cô ngồi xuống ghế, anh cũng ngồi xuống. Hàn Thượng Phong nhìn cô cười, sau đó thì lấy tay chỉ chỉ vào môi.
Cơ Uyển không hiểu anh đang muốn gì nên hỏi.
"Anh làm sao vậy?"
"Nếu muốn cảm ơn thì dùng hành động đi, lời nói không thiết thực." Anh nở nụ cười ngây thơ, tiến sát lại gần cô.
Cơ Uyển đẩy anh ra nhưng mà Hàn Thượng Phong không chịu, cứ sán lại gần cô, còn cười nữa chứ. Thật khiến cô có cảm giác nghe lời anh mà.
"Chỉ... chỉ... lần này thôi đấy." Cơ Uyển khẽ cắn môi, ngại ngùng nói.
Hàn Thượng Phong chưa kịp phản ứng thì Cơ Uyển đã kéo lấy gáy anh, đặt môi anh lên môi cô. Môi chạm môi, sau đó thì liền bị đẩy ra. Quá nhanh! Anh cũng chỉ mới kịp cảm nhận được độ mềm mại của cô chưa tới một giây.
Cơ Uyển thì đỏ mặt, lấy tay bịt mặt. Lần đầu tiên trong đời cô chủ động hôn một người đàn ông. Mặc dù bị Hàn Thượng Phong hôn nhiều tới nỗi quen rồi nhưng mà lần này có cảm giác khác lạ vô cùng. Tim cô đập rất nhanh, không thể kiểm soát nổi. Đúng! Chính nó! Cô đã thích Hàn Thượng Phong rồi cho nên mới dễ dàng nghe lời anh tới vậy, mới khóc khi nhìn thấy anh vì anh như một chỗ dựa an toàn của cô vậy. Thích anh nên mới không ngủ được khi không có anh bên cạnh.
Hàn Thượng Phong hình như cũng hơi đỏ mặt. Anh cứ vậy mà nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô chủ động nên anh có chút không quen. Thật sự lúc nãy anh còn nghĩ rằng cô sẽ từ chối cơ, ai ngờ...
"Vẫn chưa đủ." Hàn Thượng Phong nói xong thì vươn người tới chỗ Cơ Uyển, hai môi lại dán vào nhau. Lần này không phải nhẹ nhàng đâu nhé, làm gì có chuyện lướt qua là đủ. Cô đừng hòng thoát với anh nhé!
"Anh thật sự yêu em đến phát điên rồi."
Cơ Uyển đột nhiên có cảm giác rung động, ngày càng rung động. Ngọt! Thật sự rất ngọt! Kể cả câu nói của của Hàn Thượng Phong cũng như nụ hôn cuồng nhiệt này.
"Em giống như một loại cám dỗ. Anh nghiện em mất rồi." Hàn Thượng Phong lại tiếp tục hôn cô, nghiện chính là nghiện đó.
"Tada! Uyển Uyển, cậu ở đâu... vậy..."
Chẳng biết Tiểu Hy từ đâu xuất hiện ở trước cửa phòng ăn, mặt đang hớn hở dần trở nên đơ cứng lại. Nghẹn lời...
"Phong, tôi tới... rồi... đây..."
Trần Bạch cũng đi vào, đang vui cũng thành hóa đá. Nghẹn lời tiếp...
Cơ Uyển nghe thấy giọng Tiểu Hy thì mở lớn mắt, đẩy Hàn Thượng Phong ra. Hàn Thượng Phong cũng không phải là điếc nên cũng nghe lời cô, tạm buông tha cho cô vậy. Cô hốt hoảng nhìn Tiểu Hy. Trời ạ! Ngại chết tôi rồi!
Trần Bạch kéo kéo tay áo Tiểu Hy, cười nói như chưa xảy ra chuyện gì.
"Chúng ta ra ngoài đi ăn hải sản. Cẩu lương cũng không có gì ngon cả." Trần Bạch khẽ lắc đầu.
Tiểu Hy cũng nhất chí gật đầu. Thế là hai người kéo nhau ra ngoài, để lại Hàn Thượng Phong cùng Cơ Uyển ở lại.
Chuyện gì thế?
"Tiểu Hy." Cơ Uyển gọi lớn nhưng mà không ai trả lời cả.
Cô nhìn Hàn Thượng Phong. Anh ho nhẹ một cái rồi nói.
"Anh nhờ Trần Bạc đưa Tiểu Hy tới đây với em. Anh cho em sang đây du lịch cho bớt căng thẳng."
"Anh... anh không nói..."
"Là tại tối qua lo cho em nên đưa em lên máy bay trong lúc em đang ngủ." Cơ Uyển còn chưa kịp nói thì Hàn Thượng Phong đã giải thích.
Cơ Uyển cắn chặt môi nhìn anh. Vậy mà không thèm hỏi ý kiến của cô gì cả. Ít nhất cũng phải nói gì chứ. Hại cô mất hết cả mặt rồi. Giải thích với Tiểu Hy kiểu gì đây chứ! Xấu hổ quá đi!
Lại là bức ảnh có bóng lưng của một cô gái. Đây là lần thứ ba cô nhìn thấy nó. Bây giờ thì cô bắt đầu nảy sinh hiếu kì với bức ảnh này.
"Cạch."
Cửa mở ra làm Cơ Uyển giật mình. Người bước vào không ai khác là Hàn Thượng Phong.
"Đây là đâu?" Cơ Uyển định đứng dậy nhưng lại không thể nhấc chân nổi. Chậc! Hôm qua bị đẩy vào gốc cây nên bây giờ đau hết cả lưng với hông.
"Đây là biệt thự của Hàn gia ở Nhật." Hàn Thượng Phong ngồi xuống giường, cười nói với cô.
"Nhật?" Cơ Uyển nhíu mày.
Hàn Thượng Phong gật nhẹ đầu.
Cái gì? Cô nhớ là hôm qua cô ôm anh khóc cả tối rồi sau đó thì..., sau đó thì không biết gì nữa. Thế quái nào mà lại ở Nhật vậy chứ!
"Có vẻ em hết buồn rồi nhỉ? Anh nhớ rõ ràng hôm qua em ôm anh khóc lên khóc xuống." Hàn Thượng Phong cười đểu.
Cơ Uyển đỏ mặt, ném cái gối vào mặt anh. Không hiểu tại sao khi khóc xong thì cô lại thấy nhẹ nhõm vậy chứ. Hôm qua rõ ràng còn rất sầu não, như người mất hồn cơ mà.
"Đùa em thôi. Anh chuẩn bị bữa trưa rồi, mời phu nhân thưởng thức." Hàn Thượng Phong cười nhẹ, xoa đầu cô.
Trưa rồi á? Cô ngủ mấy tiếng rồi vậy?
Định lết dậy nhưng mà... không nhấc người lên nổi mới đau. Cô mím chặt môi, đưa mắt nhìn Hàn Thượng Phong. Chưa kịp nói gì thì anh đã bế cô lên, đi ra ngoài.
Tim cô cứ nhảy loạn hết cả lên, má đỏ ửng, đã thế còn mặc váy ngủ màu trắng, trông cứ như nàng tiên vậy. Cơ Uyển vòng tay ôm lấy cổ Hàn Thượng Phong.
"Cảm ơn anh." Cơ Uyển ngại ngùng nói.
Hàn Thượng Phong không nói gì mà chỉ cười. Đến phòng ăn, anh đặt cô ngồi xuống ghế, anh cũng ngồi xuống. Hàn Thượng Phong nhìn cô cười, sau đó thì lấy tay chỉ chỉ vào môi.
Cơ Uyển không hiểu anh đang muốn gì nên hỏi.
"Anh làm sao vậy?"
"Nếu muốn cảm ơn thì dùng hành động đi, lời nói không thiết thực." Anh nở nụ cười ngây thơ, tiến sát lại gần cô.
Cơ Uyển đẩy anh ra nhưng mà Hàn Thượng Phong không chịu, cứ sán lại gần cô, còn cười nữa chứ. Thật khiến cô có cảm giác nghe lời anh mà.
"Chỉ... chỉ... lần này thôi đấy." Cơ Uyển khẽ cắn môi, ngại ngùng nói.
Hàn Thượng Phong chưa kịp phản ứng thì Cơ Uyển đã kéo lấy gáy anh, đặt môi anh lên môi cô. Môi chạm môi, sau đó thì liền bị đẩy ra. Quá nhanh! Anh cũng chỉ mới kịp cảm nhận được độ mềm mại của cô chưa tới một giây.
Cơ Uyển thì đỏ mặt, lấy tay bịt mặt. Lần đầu tiên trong đời cô chủ động hôn một người đàn ông. Mặc dù bị Hàn Thượng Phong hôn nhiều tới nỗi quen rồi nhưng mà lần này có cảm giác khác lạ vô cùng. Tim cô đập rất nhanh, không thể kiểm soát nổi. Đúng! Chính nó! Cô đã thích Hàn Thượng Phong rồi cho nên mới dễ dàng nghe lời anh tới vậy, mới khóc khi nhìn thấy anh vì anh như một chỗ dựa an toàn của cô vậy. Thích anh nên mới không ngủ được khi không có anh bên cạnh.
Hàn Thượng Phong hình như cũng hơi đỏ mặt. Anh cứ vậy mà nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô chủ động nên anh có chút không quen. Thật sự lúc nãy anh còn nghĩ rằng cô sẽ từ chối cơ, ai ngờ...
"Vẫn chưa đủ." Hàn Thượng Phong nói xong thì vươn người tới chỗ Cơ Uyển, hai môi lại dán vào nhau. Lần này không phải nhẹ nhàng đâu nhé, làm gì có chuyện lướt qua là đủ. Cô đừng hòng thoát với anh nhé!
"Anh thật sự yêu em đến phát điên rồi."
Cơ Uyển đột nhiên có cảm giác rung động, ngày càng rung động. Ngọt! Thật sự rất ngọt! Kể cả câu nói của của Hàn Thượng Phong cũng như nụ hôn cuồng nhiệt này.
"Em giống như một loại cám dỗ. Anh nghiện em mất rồi." Hàn Thượng Phong lại tiếp tục hôn cô, nghiện chính là nghiện đó.
"Tada! Uyển Uyển, cậu ở đâu... vậy..."
Chẳng biết Tiểu Hy từ đâu xuất hiện ở trước cửa phòng ăn, mặt đang hớn hở dần trở nên đơ cứng lại. Nghẹn lời...
"Phong, tôi tới... rồi... đây..."
Trần Bạch cũng đi vào, đang vui cũng thành hóa đá. Nghẹn lời tiếp...
Cơ Uyển nghe thấy giọng Tiểu Hy thì mở lớn mắt, đẩy Hàn Thượng Phong ra. Hàn Thượng Phong cũng không phải là điếc nên cũng nghe lời cô, tạm buông tha cho cô vậy. Cô hốt hoảng nhìn Tiểu Hy. Trời ạ! Ngại chết tôi rồi!
Trần Bạch kéo kéo tay áo Tiểu Hy, cười nói như chưa xảy ra chuyện gì.
"Chúng ta ra ngoài đi ăn hải sản. Cẩu lương cũng không có gì ngon cả." Trần Bạch khẽ lắc đầu.
Tiểu Hy cũng nhất chí gật đầu. Thế là hai người kéo nhau ra ngoài, để lại Hàn Thượng Phong cùng Cơ Uyển ở lại.
Chuyện gì thế?
"Tiểu Hy." Cơ Uyển gọi lớn nhưng mà không ai trả lời cả.
Cô nhìn Hàn Thượng Phong. Anh ho nhẹ một cái rồi nói.
"Anh nhờ Trần Bạc đưa Tiểu Hy tới đây với em. Anh cho em sang đây du lịch cho bớt căng thẳng."
"Anh... anh không nói..."
"Là tại tối qua lo cho em nên đưa em lên máy bay trong lúc em đang ngủ." Cơ Uyển còn chưa kịp nói thì Hàn Thượng Phong đã giải thích.
Cơ Uyển cắn chặt môi nhìn anh. Vậy mà không thèm hỏi ý kiến của cô gì cả. Ít nhất cũng phải nói gì chứ. Hại cô mất hết cả mặt rồi. Giải thích với Tiểu Hy kiểu gì đây chứ! Xấu hổ quá đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.